Trăng Ngả Về Tây - Chương 76
Chương 76
Phương Nhạc trước đó đã từng nói, yêu đương có thể khiến người ta trở nên ngu ngốc, nhưng Trần Hề lại là ngoại lệ, đối với cô thì lý trí mới chiếm ưu thế.
Hai người phân lớp chuyên ngành vô cùng suôn sẻ, đều bước vào chuyên ngành mà bản thân mong muốn, chuyên ngành xã hội yêu cầu đọc sách và ghi nhớ nhiều, đối với hai học sinh khoa tự nhiên như bọn họ mà nói thì đây là một loại thách thức. Sau khi trở lại trường học, Trần Hề gấp gáp muốn vùi đầu vào đống sách, không chỉ vì kỳ thi giữa kỳ, cô còn quyết tâm giành được học bổng.
Phương Nhạc cũng muốn nhận được học bổng, nơi hai người gặp nhau về cơ bản là thư viện của trường đại học Hà Xuyên, không giống như Phương Nhạc, Trần Hề vừa học vừa làm việc bán thời gian.
Trong lúc ăn trưa, Phương Nhạc nghe cô nói đến chuyện này bèn hỏi: “Còn dạy kèm thì sao? Không phải em nói phụ huynh của học sinh đó muốn em tiếp tục dạy hả? Em không dạy nữa à?”
“Dạy chứ, nhưng dạy kèm là vào cuối tuần, bình thường em vẫn có chút thời gian rảnh.”
Khi mới bắt đầu đi học, Trần Hề đã ngừng dạy kèm hơn một tháng, cô phân chia rõ ràng về các ưu tiên, phân lớp chuyên ngành quan trọng hơn nhiều so với việc kiếm tiền. Bây giờ phân lớp chuyên ngành đã kết thúc, cô đã thành công vào trường luật nên tất nhiên sẽ nhận lại công việc dạy kèm. Ngoài ra, cô cũng muốn tìm công việc bán thời gian khác.
Phương Nhạc nói: “Em chắc cũng biết năm nhất không thích hợp để làm quá nhiều công việc bán thời gian, em có thể lo liệu được không?”
Trần Hề nhét một ngụm cơm lớn vào miệng, gò má nhai cơm phồng lên, tự tin nói: “Chuyện nhỏ, em đã lên kế hoạch rồi.”
Trần Hề thực sự đã viết một bản kế hoạch chi tiết, sau đó Phương Nhạc đã nhìn thấy bản kế hoạch viết tay của cô.
Sau khi năm nhất đại học bắt đầu, Trần Hề lại tiếp tục thói quen mỗi ngày thức dậy lúc 5 giờ, lúc học cấp ba cô đi ngủ lúc 12 giờ mỗi đêm, hiện tại cô đi ngủ lúc 11 giờ 30, bởi vì thời gian tắt đèn ở ký túc xá của đại học Hà Xuyên là 11 giờ 30. Sau khi thực hiện thời khóa biểu kế hoạch, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi ra, cô còn bận rộn hơn cả lúc học cấp ba, việc học và làm thêm gần như chiếm hết thời gian ngoài giờ ngủ của cô.
Thời khóa biểu kế hoạch được viết ở hai trang cuối cùng trong một cuốn sổ tay nào đó của cô, có thể thấy rằng lúc cô nghĩ đến chuyện này đã vui vẻ ghi chép lại ý tưởng này, thuận tay mở cuốn sổ ra và bắt đầu viết, mấy chữ đầu tiên rất nguệch ngoạc, dòng tiếp theo đã trở nên ngay ngắn hơn, nội dung cũng rõ ràng. Khoảng thời gian nào hoàn thành được bao nhiêu nhiệm vụ học tập, khoảng thời gian nào kiếm được bao nhiêu tiền, hai trang giấy được viết kín mít, vô cùng chi tiết, bản kế hoạch đã được viết cho đến kỳ nghỉ đông.
Trần Hề sắp xếp mọi thứ một cách có trật tự, gần như không bao giờ để mình dừng lại, như thể cô đang tự quất roi cho chính mình, tạo ra cảm giác áp lực tầng tầng lớp lớp, cả người giống như một chú ngựa dũng mãnh, với nghị lực bất khuất tiến về phía trước.
Ngày hôm đó Phương Nhạc lật xem hai trang giấy này, đọc kỹ hai lần từ đầu đến cuối, sau khi đóng sổ lại, anh cũng không nói gì thêm, cũng không can thiệp gì nhiều, nhiều nhất là mỗi ngày đều để mắt tới chế độ ăn uống của Trần Hề vì sợ cô ăn uống ngày ba bữa không đúng bữa.
Nhưng những lo lắng của Phương Nhạc là không cần thiết, Trần Hề biết rất rõ rằng sức khỏe vô cùng quan trọng, năm cuối cấp ba, cô giải đề một cách điên cuồng, cuối cùng cân nặng của cô còn tăng lên 50kg, mẹ Phương đã lâu không gặp cô, vừa nhìn thấy cô đã nói cô đã béo lên.
Vì vậy, sau hai tháng xoay chuyển liên tục của cuối tháng 12, Trần Hề đã cân lại cân nặng, phát hiện mình đã tăng thêm 1 kg, khi cân nặng tăng lên 51kg, Trần Hề có chút bối rối.
Cân trong hiệu thuốc còn có chức năng đo chiều cao, Trần Hề sờ cái bụng nhỏ của mình, cảm thấy mình cũng không có thêm miếng thịt nào, cô ấn công tắc bên cạnh, đứng thẳng lên cân, đợi thước đo di chuyển. Sau khi thước đo đi xuống, cảm thấy áp lực nặng nề trên đầu, Trần Hề hỏi Phương Nhạc: “Bao nhiêu?”
Cô không thể tự mình nhìn thấy con số được.
Phương Nhạc nhìn con số trên cân, báo cáo với cô: “Một mét sáu mươi ba.”
“Hả?!” Trần Hề bước xuống cân, muốn tự mình nhìn xem, nhưng con số đã không còn nữa. Trần Hề đứng lại trên cân, đo lại chiều cao của mình, lần này không để Phương Nhạc đọc số đo nữa, cô nhanh chóng xuống cân, nhìn con số bên cạnh, quả nhiên là 1,63 mét.
“Thang đo này không chính xác.” Trần Hề kết luận: “Trước đây em từng đo rồi, đều là 1,63.5 mét.”
“Không chính xác thật.” Phương Nhạc đồng ý, nhưng Phương Nhạc lại cố ý hỏi: “Em lại đo chiều cao của mình làm gì?”
Trần Hề không nói gì, vừa nhìn thấy cân nặng tăng lên, cô vô cớ nghi ngờ mình có thể đã cao lên, vì thế nên nên cân nặng của cô mới tăng lên như vậy.
Phương Nhạc biết rằng Trần Hề đã bị ám ảnh bởi chiều cao của mình từ khi còn nhỏ, năm lớp 9 cô bắt đầu ăn uống một cách cực lực chỉ để có thể cao lên, nhưng anh không biết rằng bây giờ cô đã là học sinh năm nhất rồi mà nỗi ám ảnh này của cô vẫn chưa dừng lại.
Đôi khi cô có thể rất ngây thơ và trẻ con, Phương Nhạc không thể ngừng cười. Anh mặc một chiếc áo khoác thể thao mùa đông, một tay đút vào túi, một tay còn lại đang vắt chiếc áo khoác ngoài mà Trần Hề cởi ra để leo lên cân, giữa khuôn mặt chứa đầy những cảm xúc không thể kiềm chế mà chỉ đối với cô mới có.
Trần Hề tức giận xoay người rời khỏi cửa hàng: “Đi về thôi!” Bọn họ đến hiệu thuốc để mua nhiệt kế và thuốc cảm, gần đây nhiệt độ đã giảm rất nhiều, trong trường có rất nhiều người bị cảm và sốt. Hôm nay Phan Đại Châu suýt chút nữa đã ho long phổi, hai ngày trước bọn họ còn cùng đi ăn tối với Phan Đại Châu, để đề phòng bị lây bệnh, hôm nay họ mới đi học về liền đến hiệu thuốc gần khu dân cư để mua một số loại thuốc thông thường.
Phương Nhạc chỉ cần một bước là đã đuổi kịp cô, mở áo khoác ngoài ra rồi quấn quanh người cô, khóe miệng vẫn nở nụ cười.
Hôm nay bọn họ về muộn vì Trần Hề còn phải đi làm thêm, Phương Nhạc đợi cô làm việc bán thời gian xong mới chở cô về nhà, bây giờ đã gần chín giờ, cạnh hiệu thuốc có một con hẻm. Chín giờ của đêm đông, gió gào thét, xung quanh ít người, đi đến đầu ngõ, Phương Nhạc cầm chiếc mũ lông của Trần Hề đội lên đầu cô, chiếc mũ rộng vành, Phương Nhạc đứng bên cạnh Trần Hề, dùng bàn tay to lớn giữ sau đầu cô, cúi đầu cắn môi cô.
Sau khi bước vào mùa đông, họ thường hôn nhau như thế này, bình thường ở trường không có không gian riêng tư nên rất ít khi gần gũi. Một ngày nọ, Trần Hề thay áo khoác mùa đông, ban đêm đi dạo trong khuôn viên trường, cô sợ lạnh nên đã đội mũ lên, chiếc mũ che gần hết khuôn mặt, vành mũ rũ xuống, thậm chí còn che mất cả mắt cô. Phương Nhạc lúc này đứng đối diện cô, giúp cô bẻ vành mũ lên, bọn họ đang đứng trong một góc tối chỉ có đèn đường mới có thể chiếu sáng, xa xa có vài học sinh đi ngang qua, xa hơn nữa là ký túc xá. Phương Nhạc đặt tay lên mũ của Trần Hề, nhìn vào mắt cô, sau đó lần đầu tiên anh hôn cô một cách trắng trợn trên con đường đông đúc người qua lại này.
Bọn họ hôn nhau thoáng qua dưới chiếc mũ, không ai để ý đến, sau này đã trở thành thói quen mới của họ.
Gió lạnh không thể chạm tới cơ thể Trần Hề, Phương Nhạc quay lưng về phía gió, bờ vai rộng và tấm lưng rộng của anh đã cản hết gió. Trần Hề chủ động quấn lấy đầu lưỡi của anh, hô hấp Phương Nhạc ngưng trệ, anh buông môi cô ra, thấp giọng cảnh cáo: “Yên nào.”
“Hửm?”
“Hôm nay không làm.” Phương Nhạc nói.
Trong khoảng thời gian này, Trần Hề chăm chỉ học tập và làm thêm, thỉnh thoảng lúc đi ăn uống hay đi dạo, đôi mắt cô vẫn đảo quanh, trong đầu thầm ghi nhớ sách chuyên môn, thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, cũng trò chuyện ít hơn.
Lần cuối cùng thỏa sức nói chuyện với nhau là sau kỳ thi giữa kỳ vào tháng trước, tinh thần của Trần Hề mới thả lỏng hơn chút, ngày hôm đó cô không học hành cũng không làm việc, cũng không màng đến tiến bộ, cứ thế kéo Phương Nhạc nói chuyện. Miệng cô liến thoắng không ngừng, trong lúc trò chuyện Phương Nhạc đã bình luận cô, nói rằng thảo nào cô và Phương Mạt thân thiết như vậy, bố và bà của anh cũng rất yêu thích cô, Trần Hề nói: “Ồ, anh chê em phiền rồi à.”
Anh ném Trần Hề lên giường, dùng hành động cơ thể để nói với cô rằng rốt cuộc anh có chê cô phiền hay không.
Sau ngày cuối tuần đó, bọn họ lại áo mũ chỉnh tề, nghiêm khắc với bản thân, bình thường chỉ hôn nhau.
Hai người bọn họ khi nói chuyện với nhau đã không còn kiêng nể gì, Trần Hề liền thẳng thắn hỏi: “Tại sao thế?”
Phương Nhạc: “… Em muốn làm à?”
Đương nhiên là không phải!
“Em chỉ dựa vào câu nói này của anh nên mới hỏi câu này thôi!” Trần Hề tự nhận mình không phải là tàn dư của xã hội phong kiến, trong lúc tiếp xúc với Phương Nhạc, cô kiên quyết không ngượng ngùng hay xấu hổ, đáp lại bằng sự nhiệt tình nhất của Phương Nhạc. Nhưng tạm thời cô vẫn chưa đạt đến trình độ này, khi bị Phương Nhạc hỏi như vậy, Trần Hề liền tức giận, mặt nóng bừng.
Phương Nhạc mỉm cười, chỉnh lại chiếc mũ trên đầu cô rồi nói: “Anh sợ em mệt.” Cô cả ngày như con quay, vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, hôm nay anh không muốn chạm vào cô: “Ngày mai còn phải đến Liên hoan phim, hôm nay em ngủ ngon nhé.”
Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí đã tham gia Liên hoan phim ngắn cấp tỉnh, danh sách được chọn vào vòng kế tiếp đã được công bố cách đây không lâu, cũng đã tổ chức một cuộc họp báo, bộ phim mà hai người họ quay trong mùa hè đã thành công lọt vào danh sách được chọn. Hai ngày tới, ban tổ chức sẽ tổ chức năm địa điểm liên hoan phim ở hai rạp chiếu phim ở Hà Xuyên, đến lúc đó sẽ chiếu các tác phẩm dự thi từ liên hoan phim ngắn này cũng như một số phim ngắn chọn lọc từ nước ngoài.
Ngày mai, phim ngắn của Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí sẽ được chiếu ở rạp chiếu phim, hai người bọn họ không thể từ nơi khác quay về kịp. Vào thứ Hai, Bạch Chỉ gọi điện cho Trần Hề, vô cùng kích động, dặn dò cô hết lần này đến lần khác là “Hai cậu phải đi xem. Đây là thành quả mà tớ và Lâu Minh Lí đã dành trọn ba tháng hè, da mặt trở nên đen hơn tám độ và sụt mất mười ký lô!”
Trần Hề tò mò: “Nếu cậu sụt mất mười ký lô, chẳng phải sẽ biến thành một bộ xương sao?”
“Cộng vào chung, cộng vào tổng cộng sụt mất mười ký lô! Cậu đừng có lan man nữa, nghe thấy không? Nhất định phải đi xem, phát sóng trực tiếp cho tớ!”
Trần Hề đã toàn tâm toàn ý đồng ý nên lịch trình ngày mai của bọn họ đã được quyết định.
Về đến nhà, Phương Nhạc quả nhiên không chạm vào cô, còn tàn nhẫn bảo Trần Hề tắm rửa xong thì trở về phòng mình.
Trần Hề nói: “Giường trong phòng em vẫn chưa trải nữa.” Cô quen với việc mỗi lần trở lại trường là cất chăn ga gối đệm vào tủ.
Phương Nhạc nói: “Anh giúp em trải, em đi tắm đi.”
Trần Hề tắm rửa xong đi vào phòng, quả nhiên ga trải giường và vỏ chăn đã trải sẵn, Phương Nhạc làm việc vô cùng nghiêm khắc và gọn gàng, anh còn vuốt phẳng các góc nếp nhăn của ga trải giường nữa.
Cửa nhỏ mở ra, Trần Hề đang ngồi ở trên giường vừa lau tóc vừa ngân nga một bài hát. Phương Nhạc từ trong phòng tắm đi ra thì nghe thấy Trần Hề đang ngân nga bài hát yêu thích nhất của cô.
“Trên thế giới có rất nhiều thiên đường rực rỡ để bạn đi
Từ khi nào bạn học cách không ở một mình?
Từ khi nào bạn nhận ra rằng không thể làm bất cứ điều gì nếu không có người bạn đồng hành?
Từ khi nào bạn lại cảm thấy thương tiếc cho chú bướm đã bị mắc kẹt ở thiên đường đó…”
Phương Nhạc vào phòng, nằm xuống giường mình, bình tĩnh lại, nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng hát vẫn còn vang vọng chưa biến mất.
Năm nay không bật hệ thống sưởi sàn trong nhà, bởi vì ông chủ Phương cơ bản là ở chỗ mẹ Phương, bà nội Phương lại thường xuyên ở nhà cô Phương, Phương Nhạc và Trần Hề một tuần chỉ về hai ngày nên hiển nhiên bật hệ thống sưởi sàn là không cần thiết.
Máy điều hòa trong nhà có tác dụng sưởi ấm rất tốt, nhưng cơ thể con gái dễ bị lạnh, chân Trần Hề thường bị nhiễm lạnh, phải chui vào chăn để sưởi ấm.
Phương Nhạc mở mắt, kêu một tiếng: “Em qua đây.”
“Làm gì đó?”
“Qua đây ngủ với anh.”
“Không, tối nay em phải nghỉ ngơi đàng hoàng.”
“Qua đây.”
“Không.”
“Qua hay không?”
“Không!”
Phương Nhạc mỉm cười, từ trên giường đứng dậy, hai chân đặt xuống đất, thậm chí không thèm đi dép lê, trực tiếp sải bước đi về phía đối diện.
Trần Hề đang ngồi khoanh chân lau tóc, cô vẫn chưa chui vào chăn, Phương Nhạc đã nắm lấy mắt cá chân cô, kéo cô lại. Khi Trần Hề suýt ngã xuống, Phương Nhạc đã đỡ sau lưng cô, dùng tay còn lại đặt ra sau đầu gối rồi nhấc cô lên không trung một cách gọn gàng và dễ dàng.