Trăng Ngả Về Tây - Chương 75
Chương 75
Khi nắm tay, hơi ấm được truyền vào nhau, cả hai bàn tay đều ấm áp, khi buông tay ra, tay họ bị bỏ lại trơ trọi trong gió lạnh, cái lạnh đột ngột khiến họ không hiểu sao lại cảm thấy hơi mất mát.
Bọn họ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Phan Đại Châu vừa bấm điện thoại, đồng thời uống cạn sạch ngụm Coca-Cola cuối cùng, cậu ấy cắn ống hút nói: “Hai cậu tiếp theo định đi đâu?”
Hai tay Trần Hề và Phương Nhạc đang buông thõng bên chân, bị chiếc bàn trước mặt và một đống bao bì thực phẩm lộn xộn trên bàn chặn lại. Không nhớ là ai đã bắt đầu trước, nhưng hai bàn tay của họ lại đan vào nhau, ngón trỏ móc vào nhau, ngón giữa quấn lấy ngón giữa, các ngón lặng lẽ bay lượn rồi lại tách ra một cách tự nhiên, không ai để ý đến cử động nhỏ này của bọn họ.
Hai người bước ra khỏi bàn ăn, cùng Phan Đại Châu đi về phía cửa tiệm, Phương Nhạc trả lời: “Về nhà.”
Phan Đại Châu nói: “Khu dân cư của hai cậu không phải đang cúp điện à? Về nhà làm gì? Hay chúng ta đi đâu đó dạo phố đi?”
Cuối tuần có rất nhiều người, có một nhóm người trông như học sinh tiến vào quán burger đang chắn đường bọn họ, ba người đều tránh sang một bên, Phương Nhạc hỏi: “Dạo phố ở đâu?”
Con trai thì có đời nào đi dạo phố, Phan Đại Châu thực sự không biết, trước đây cậu ấy chỉ biết bị mẹ ép đi mua sắm cùng, sau đó là khi cậu ấy hẹn hò với Trương Tiêu Hạ, nhưng cậu ấy và Phương Nhạc và Trần Hề lại không phải hẹn hò.
Phan Đại Châu nhìn Trần Hề, xin ý kiến chuyên môn: “Cậu thấy sao? Có nơi nào thích hợp để dạo phố không?”
Trần Hề bối rối: “Tớ không biết.”
Phan Đại Châu nói: “Bình thường không phải con gái đều đi mua sắm à?”
Trần Hề khoe khoang: “Vậy tớ chính là đứa con gái không giống bình thường.”
Phan Đại Châu: “…”
Phương Nhạc đứng bên cạnh Trần Hề mỉm cười, phía trước con đường đã thông thoáng, anh đưa tay đặt lên sau lưng Trần Hề, nhẹ nhàng đẩy cô. Trần Hề thuận theo lực của anh đi về phía trước, Phan Đại Châu cũng đi ở phía trước, cậu ấy đẩy mở cửa kính nói: “Tớ không nên hỏi cậu, hay là hai cậu tới nhà tớ chơi đi?”
“Sắp thi giữa kỳ rồi, vi tích phân của cậu đã làm xong chưa?” Trần Hề hỏi.
“Đến nhà cậu để dạy kèm cậu à?” Phương Nhạc nói thêm vào.
“… Cút đi!” Phan Đại Châu hét lên: “Hai cậu có thể cư xử như con người được không? Điên hết rồi à? Tớ muốn cắt đứt quan hệ với hai cậu ngay lập tức!”
Cậu ấy đứng trước cửa nhà hàng burger, tức giận gửi tin nhắn thoại cho Trương Tiêu Hạ. Cậu ấy ở trước mặt Phương Nhạc và Trần Hề nói rằng hai người bọn họ quá độc ác, vừa mới phân lớp chuyên ngành xong lại bắt đầu nghĩ đến thi giữa kỳ, lại còn kích thích cậu ấy, đúng là không phải là người.
Trần Hề mỉm cười, lặng lẽ giao tiếp với Phương Nhạc.
“Hay là chúng ta cùng đi dạo phố với cậu ấy đi?” Trần Hề nhẹ giọng nói.
Phương Nhạc hỏi: “Em muốn đi dạo phố à?”
“Em không có hứng thú gì cả.” Trần Hề nói: “Nhưng hình như Đại Châu sắp chán muốn chết luôn rồi.”
“Cậu ấy mà biết chán hả?” Phương Nhạc vạch trần cậu ấy: “Mấy ngày trước anh và cậu ấy cùng chơi bóng rổ ở trường, cậu ấy đang chơi giữa chừng thì bỏ chạy, nói Trương Tiêu Hạ có việc, cậu ấy phải về gọi điện nói chuyện video với cô ấy. Nếu bây giờ em tin rằng bây giờ cậu ấy đang chán, thì đến lúc đó em mới là người cảm thấy chán.”
Trần Hề buồn cười: “Bây giờ hình tượng của Đại Châu ở trong lòng anh là thế này à?”
“Thôi bỏ đi.” Phương Nhạc cảm thấy lúc này Phan Đại Châu thật sự có thể sẽ mắng chửi, dù sao bọn họ cũng là anh em: “Vậy em muốn đi đâu chơi, chúng ta dẫn cậu ấy đi cùng.”
Không phải đi cùng Phan Đại Châu mà là tiện tay dẫn Phan Đi Châu đi cùng.
Trần Hề nói: “Vậy hỏi cậu ấy xem.”
Phan Đại Châu gửi tin nhắn thoại xong, Phương Nhạc hỏi cậu ấy: “Cậu muốn đi đâu? Cậu thử nghĩ ra một địa điểm đi.”
Phan Đại Châu làm vẻ mặt khinh thường: “Không đi, tớ phải về nhà ôn tập vi tích phân!”
Phương Nhạc và Trần Hề: “…”
Phan Đại Châu nhìn bọn họ, vui vẻ lắc điện thoại: “Ha ha ha, tớ phải về nhà gọi video nói chuyện với Hạ Hạ, đi đi, tớ ngán nhìn hai cậu lắm rồi!”
Phương Nhạc nói với Trần Hề: “Em thấy chưa?”
Trần Hề tàn nhẫn nói: “Từ nay về sau chúng ta làm gì đều sẽ không đưa cậu ấy đi theo!”
Phan Đại Châu không nghe rõ bọn họ nói gì, cậu ấy lùi lại vài bước, nhìn về phía nhà thi đấu thở dài: “Nếu bọn họ vẫn ở đây, lúc này chúng ta chắc đang ở nhà thi đấu chơi bóng rổ rồi.” Không cần phải suy nghĩ nên đi dạo phố ở đâu. Phan Đại Châu nói một cách đa sầu đa cảm: “Bọn họ đều chạy đi hết cả, bây giờ chơi bóng cũng chẳng còn hứng thú nữa. Ê, đi đây đi đây!” Phan Đại Châu vẫy tay với hai người họ rồi vui vẻ chạy đi.
Nhón bọn họ chơi bóng rổ cùng nhau đã mấy năm, đã có sự ngầm hiểu đến mức vô cùng hoàn hảo. Vào cuối tháng 8, nhóm Cường Tráng đã đến thành phố nơi bọn họ học đại học trước, Phương Nhạc và Phan Đại Châu sau đó đã đến nhà thi đấu hai lần. Bạn chơi bóng cùng tạm thời trên sân không phải lúc nào cũng ăn rơ với nhau, khi đó Phan Đại Châu vẫn còn kiểu nhìn vật nhớ người, cậu ấy nhìn vào khung bóng rổ thủy lực, nói rằng thứ này thật xui xẻo, kể từ khi đổi khung bóng rổ này, nhà thi đấu trong nhà bắt đầu thu phí, số lần bọn họ đến đó ít đi. Bây giờ mấy người anh em đều đã mỗi người một nơi, cậu ấy và Phương Nhạc đã trở thành sinh viên đại học trấn thủ ở đây.
Sau hai lần đó, bọn họ không bao giờ đến nhà thi đấu nữa, sau khi khai giảng chỉ chơi bóng rổ ở Đại học Hà Xuyên.
Trần Hề nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, cô và Phương Nhạc đang trên đường đi tới cửa hàng tiện lợi. Trong nhà cúp điện, nước uống chỉ còn lại nửa thùng, buổi chiều không thể chỉ uống nước được nên định mua một ít nước khoáng.
Trần Hề nói: “Thật ra em có thể hiểu được cảm xúc của Đại Châu, em cũng rất nhớ Hạ Hạ và Bạch Chỉ.”
Mấy tháng trước bọn họ vẫn đang liều mạng giải đề, bên tai đầy tiếng líu ríu, bây giờ đột nhiên trở nên vắng vẻ, Trần Hề thỉnh thoảng cảm thấy thất vọng. Cô vẫn luôn mong đợi buổi tối được trò chuyện ở ký túc xá, nhưng bây giờ kỳ vọng đã thành hiện thực, nhưng lại khác với những gì cô mong đợi, đôi lúc cô sẽ nghĩ nếu Trương Tiêu Hạ và Bạch Chỉ cũng ở đây thì tốt biết mấy.
“Tại sao em còn muốn trò chuyện buổi tối với mấy cậu ấy nữa?” Phương Nhạc nói: “Anh nói chuyện với em vẫn chưa đủ à?”
Trần Hề nhớ tới câu sáng nay mà Phương Nhạc nói “Bây giờ em có còn nghĩ rằng buổi tối anh đóng cửa là không muốn nói chuyện với em nữa không?”, Trần Hề khó tránh khỏi nghĩ lung tung: “Phương Nhạc!”
Phương Nhạc mỉm cười, không trêu chọc cô nữa, hai người bước vào cửa hàng tiện lợi, Phương Nhạc hỏi: “Bạn cùng phòng hiện tại của em không tốt à?”
“Đương nhiên không phải, các cậu ấy đều rất tốt.”
Trong ký túc xá có ba người, một người thích đan lát, một người thích đất sét, một người đam mê ăn uống, bọn họ đều có tính cách vui vẻ và hào phóng. Trần Hề cũng biết rằng không có ai là hoàn hảo cả, bản thân cô cũng có rất nhiều khuyết điểm.
“Có một lần bọn em nhặt được một trăm tệ.” Trần Hề nói.
Ký túc xá của trường có sáu tầng, không có thang máy, phòng của Trần Hề ở tầng sáu, có lần bốn người cùng nhau trở về ký túc xá, Trần Hề đi ở phía trước cùng. Khi họ đi lên tầng bốn, Trần Hề đã nhặt được tờ một trăm tệ rớt trên cầu thang, cô vừa mới nhặt tiền xong, còn chưa kịp suy nghĩ gì, người bạn cùng phòng đam mê ăn uống đã nói một câu: “Wow, thật sự nhặt được một trăm tệ này, ai nhìn thấy cũng sẽ có phần, chúng ta đi ăn một bữa thật thịnh soạn đi!”
Lúc đó Trần Hề rất ngạc nhiên, sau đó cô đi xuống lầu đưa tiền cho quản lý ký túc xá, quản lý ký túc xá viết thông tin tìm đồ thất lạc lên bảng đen ở sảnh.
Trần Hề sẽ không chỉ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tùy tiện phán xét một người, bạn cùng phòng này của cô bình thường rất nhiệt tình và tốt bụng, nhưng cô lại không thể tâm sự với cô ấy được.
“Thật ra trình độ đạo đức của em không cao, em đã từng nghĩ, nếu em mà nhặt được một hai tệ, thậm chí năm hoặc mười tệ thì em nhất định sẽ lấy, một trăm tệ thật sự quá nhiều.” Trần Hề lắc đầu, tự đánh giá bản thân: “Xem ra trình độ đạo đức của em phụ thuộc vào giá trị của món đồ bị mất.”
Hai người mua nước xong, lúc đang đi vào khu dân cư, Phương Nhạc nghe đến đây thì mỉm cười đỡ lấy cái đầu đang lắc qua lắc lại của Trần Hề. Trần Hề bị anh giữ đứng yên lại, chống lại lực trên đỉnh đầu, nâng cổ lên một cách đầy cứng đờ và hỏi anh: “Nếu anh nhìn thấy năm tệ rớt trên đất thì anh sẽ làm gì?”
“Nếu là khi còn nhỏ thì anh sẽ nhắm mắt làm ngơ.” Phương Nhạc đã từng trải qua chuyện này, anh sẽ không vì tờ tiền năm tệ đấy mà tốn công sức đi tìm chủ nhân của nó, cũng sẽ không nhặt tiền dưới đất lên, như thế thì khi chủ nhà phát hiện tiền bị mất thì có thể quay lại tìm.
Nhưng Phương Nhạc tiếp tục nói: “Nếu là sau này thì anh sẽ làm giống em, anh cũng sẽ nhặt tiền lên.”
Trần Hề tò mò: “Tại sao?”
Phương Nhạc nói: “Bởi vì anh nhận ra, đa số mọi người nếu làm rớt năm tệ sẽ không thể phát hiện ra ngay là mình bị mất tiền, cho nên nếu anh không nhặt lên thì người nhặt lên cũng không thể là chủ nhân của nó được.”
Trần Hề tò mò nhìn Phương Nhạc, tay Phương Nhạc vẫn ở trên đầu cô, nhưng lực rất nhẹ: “Nhìn gì đấy?” Anh hỏi.
Trần Hề cười nói: “Đúng thật là tính cách của anh!”
Hai người đã đi vào cầu thang, Phương Nhạc ôm đầu Trần Hề, cúi đầu, cuối cùng hôn lên môi cô.
“… Anh làm gì thế?”
“Lúc nãy muốn hôn em.” Lúc Trần Hề lắc đầu tự đánh giá bản thân mình, Phương Nhạc đã muốn hôn cô, cả đoạn đường anh vẫn luôn lấy tay đè đầu cô để chờ lúc đi vào hành lang.
Cầu thang tầng một có một cánh cửa nhỏ dẫn ra vườn, mặt trời chiếu sáng khắp bãi cỏ, cảnh tượng rất đẹp, đây là cảnh sau lưng Trần Hề, Phương Nhạc ôm eo cô, nhẹ nhàng trêu chọc môi cô.
Hôn nhau một lúc, hai người trán kề trán nhìn nhau, Trần Hề hỏi: “Vẫn chưa chịu lên lầu à?”
Phương Nhạc: “Em có thể leo lên 28 tầng lầu không?”
“Chuyện nhỏ, cũng đâu phải là em chưa từng leo núi đâu.”
“Ngoại trừ lần leo cầu thang trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 lần đó, em còn leo lần nào nữa không?”
“Không, chỉ lần đó thôi.” Trần Hề hỏi: “Anh còn nhớ lần đó à?”
“Tất nhiên là nhớ.”
Lần đó cả hai thang máy đều bị hỏng, khi Trần Hề từ thị trấn Tân Lạc trở về sau kỳ thi tuyển sinh cấp ba, Phương Nhạc và cô đã khiêng hành lý leo lên ba mươi tầng lầu.
Hai người đều đang nhớ đến chuyện ngớ ngẩn này, Phương Nhạc buông cô ra, nắm tay cô đi lên cầu thang: “Nói đến đây mới nhớ, em cũng chưa nói gì nhiều về chuyện hồi em học cấp hai, hồi cấp hai em có bạn thân nào không?”
“Có chứ.” Trần Hề vừa đi vừa nói: “Người bạn thân nhất thời cấp hai của em là lớp trưởng.”
Phương Nhạc cau mày: “Bạn thân của em là con trai à?”
“Đúng vậy.” Không đúng, Trần Hề tò mò: “Sao ngươi biết lớp trưởng lớp bọn em là con trai?”
“Ngày tổ chức cuộc thi dành cho học sinh tuyển thẳng, bố anh đã gọi điện cho em, em còn nhớ không?” Phương Nhạc nói: “Lúc đó em nói đang ăn cơm với lớp trưởng, lúc đó anh đang ở bên cạnh bố anh.”
Trần Hề hồi tưởng một lát, miễn cưỡng có một ít ấn tượng, Phương Nhạc nhắc nhở cô: “Hai người ăn cơm chiên trứng, cậu ta giúp em lấy thêm dưa chua, còn giúp em bưng canh nữa.” Dừng một chút, Phương Nhạc hỏi: “Hiện tại em còn liên lạc với cậu bạn lớp trưởng đấy của em không? Sao chưa từng nghe em nhắc đến cậu ta thế?”
Trần Hề chỉ chú ý đến mấy câu đầu tiên Phương Nhạc: “Anh đều nhớ cả à?”
Phương Nhạc bước đi chậm rãi, “Ừ” một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô nói: “Mấy tên đàn ông xuất hiện bên cạnh em anh đều nhớ hết.”
“Anh là đồ biến thái.” Trần Hề tưởng anh nói đùa: “Chẳng lẽ lúc đó anh đã thích em rồi à?”
Phương Nhạc trả lời rất nhanh: “Ai biết được.”
“Anh đừng tưởng rằng em không thù dai, lúc đó anh còn chán ghét em mà, bảo em tránh xa anh ra chút.”
Hai người sóng vai nhau đi lên cầu thang, cũng không ngại hành lang chật hẹp, bởi vì đi chậm, bước chân bọn họ rất nhẹ, Phương Nhạc trầm mặc một lát, sau đó thản nhiên nói: “Có lẽ lúc đó anh đã có linh cảm rằng mình sẽ thích em, vì thế mới đề phòng trước.”
Trần Hề nhìn anh: “Em có nên tin không?”
Phương Nhạc đề nghị: “Ừ, tin chứ.”
Trần Hề cười ra tiếng, bước lên một bậc thang, rút cánh tay đang nắm của Phương Nhạc ra, dùng hai tay ôm lấy vai Phương Nhạc, giống như khi ở tầng một anh đột nhiên hôn cô vậy, cô cũng hôn anh một cái thật mạnh.
“Em chợt nhớ ra một câu hỏi.”
“Câu hỏi gì?” Phương Nhạc sợ cô ngã nên ôm lấy eo cô.
“Không phải trước đó anh đã nói rằng năm lớp 10 Phan Đại Châu đã phát hiện ra rằng anh thích em rồi à?” Sau khi bọn họ ở bên nhau, lúc bọn họ nói chuyện thì Phương Nhạc đã nhắc đến chuyện này.
“Vừa rồi ở nhà hàng burger, anh đã uống hơn một nửa ly nước của em, vậy mà cậu ấy hoàn toàn không phát hiện ra à?”
Phương Nhạc nói: “Em không thấy cậu ấy suốt ngày chỉ lo yêu đương thôi à?”
“Vậy thì sao?”
“Ngốc hơn rồi.”
Trần Hề nhớ đến lời nói hành động trong hai tháng này của Phan Đại Châu, cũng như các loại biểu hiện của Phương Mặc sau khi cãi nhau với bạn trai thì gật đầu đồng ý: “Dường như yêu đương khiến người ta trở nên ngu ngốc hơn.”
Anh cũng đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, nghĩ tới đây, Phương Nhạc cười như không cười nhìn Trần Hề: “Em là ngoại lệ.”
Chỉ có Trần Hề, ngoại trừ sự xúc động mất đi lý trí ban đầu đó ra, về sau dường như luôn chiếm thế thượng phong.
Điều này đã được xác nhận rõ ràng sau cuối tuần này.
Cuối tuần này bọn họ cơ bản đều không đi ra ngoài.
Bởi vì vừa lên lầu vừa nói chuyện, nửa đoạn đường sau Trần Hề không theo kịp, Phương Nhạc dứt khoát bế cô lên, khiêng cô như khiêng bao gạo. Trần Hề nằm sấp trên vai anh, lúc đầu còn có chút lúng túng, sau đó đã quen với tư thế này, cô ôm lấy cổ Phương Nhạc, yên tâm hưởng thụ công sức lao động mà đối phương bỏ ra.
Phương Nhạc khiêng cô về nhà, hai người lên kế hoạch hoạt động cuối tuần, trong nhà không có điện nên ngồi trên ghế sô pha trò chuyện, chủ đề liên tục thay đổi, từ ngồi cách xa nhau đến ngồi được Phương Nhạc ôm trong tay, sau khi có điện thì bọn họ xem TV, lại ngồi cách xa nhau nhưng vẫn nắm tay nhau.
Buổi tối hai người không ngủ chung giường, cửa nhỏ mở ra, Phương Nhạc cuối cùng cũng thỏa mãn mong muốn trò chuyện buổi tối của Trần Hề, hai người trò chuyện gần như cả đêm, hôm sau lại nằm nướng trên giường cả buổi chiều.
Trước khi trở lại trường học, Phương Nhạc và Trần Hề cẩn thận kiểm tra lại nhà của bọn họ một lượt, mang theo túi rác cùng với hộp rỗng, kết thúc ngày cuối tuần.