Trăng Ngả Về Tây - Chương 74
Chương 74
Buổi sáng vừa mở mắt dậy, hoặc sẽ mơ mơ màng màng, hoặc sẽ như cửa sổ bật lên của máy tính, kêu “ting” một cái rồi mở mí mắt ra. Mặc dù quá trình mở mắt ở vế thứ hai không bị hòa hoãn, dứt khoát và gọn gàng nhưng không phải ý thức của người đó đã hoàn toàn tỉnh táo, cho nên Trần Hề vẫn còn lơ ngơ, nhưng Phương Nhạc lại không hề biết.
Phương Nhạc đã tỉnh lại được một lúc.
Phòng của Trần Hề là phòng của em bé, diện tích rất nhỏ, giường của Phương Nhạc dài hai mét mà giường của Trần Hề chỉ có một mét ba. Chiếc giường một mét ba này đối với Trần Hề mà nói không hề nhỏ, cô có thể lăn lộn trên đó được, trước đây Phương Nhạc đã từng ngồi trên giường của cô mấy lần, chiếc giường này quá nhỏ đối với anh, cho đến khi nằm ở đây đêm qua, Phương Nhạc mới nhận thức được rõ ràng hơn rằng chiếc giường này chật đến mức nào.
Không gian Trần Hề để lại cho anh, anh vừa nằm xuống đã chiếm sạch hết, chân anh chạm tới cuối giường, anh nằm thẳng người một lát, sau đó ôm Trần Hề trong lòng ngủ thiếp đi. Trần Hề cũng vui vẻ níu lấy áo phông trước ngực anh, nhướng mày cong mắt nhìn anh không một chút phòng bị, bàn tay to lớn của Phương Nhạc đặt lên lưng cô, mỉm cười với cô.
Hai người cứ như vậy nhắm mắt lại, Phương Nhạc cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nụ cười trước khi đi ngủ đó của Trần Hề cứ như thế mà khắc sâu vào đầu anh. Nửa đêm Phương Nhạc thức giấc, trong chăn rất nóng, anh nhìn người trong ngực một lúc, đành phải chui ra khỏi chăn, đặt nửa chân ra ngoài giường, đưa tay ra sau đầu để bản thân bớt nóng một tí.
Sau khi mát được một lúc, anh trở lại trong chăn, lại ôm Trần Hề ngủ tiếp. Lần này anh ngủ đến tận bình minh, dáng vẻ của Trần Hề anh nhìn thấy trước khi đi ngủ trông như thế nào thì lúc anh tỉnh dậy trông cô vẫn như thế đấy. Trần Hề khi ngủ tướng ngủ rất ngoan, cả đêm cô dường như không hề cử động trong vòng tay anh.
Sáng sớm cơ thể phản ứng là hoàn toàn bình thường, Phương Nhạc vốn chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Anh nhìn chằm chằm hồi lâu lại không nhịn được mà hôn cô, cảm thấy vẫn chưa đủ, anh lại hôn tiếp, nụ hôn chuyển từ nhẹ nhàng sang nặng nề, từ chậm rãi đến gấp gáp, động tác dần dần trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy khi Trần Hề đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng ngời tràn đầy hồng hào, Phương Nhạc đoán rằng trước đó cô đã bị anh hôn tỉnh giấc, chỉ là cố ý giả vờ ngủ mà thôi.
Thế là Phương Nhạc nói với cô một câu như thế: “Bây giờ em có còn nghĩ rằng buổi tối anh đóng cửa là không muốn nói chuyện với em nữa không?”
Trần Hề chớp mắt, lại chớp chớp mắt, Phương Nhạc chờ một lát, thấy cô không nói lời nào, anh vân vê cằm cô: “Hửm?”
Lúc này Trần Hề mới từ trong chăn đưa tay ra che mặt, ngăn cản sự thật mà cô bị buộc phải tiếp nhận, giọng nói bên dưới lòng bàn tay đầy tức giận: “Sao anh không suy nghĩ kỹ, giữ lại chút kín đáo hả?”
Phương Nhạc cười nói: “Trước đó không phải em đã nói thay vì giấu giấu diếm diếm, không bằng mạnh dạn bày tỏ lòng mình ra à?”
“Anh phải nói nhiều thế mới được à?”
“Hối hận rồi hả? Bây giờ mới hối hận thì có phải hơi muộn rồi không?” Phương Nhạc kéo tay cô ra.
Trần Hề thuận thế nới lỏng tay ra, nói: “Không hối hận, còn lâu em mới hối hận.”
“Vậy vừa rồi em còn giả vờ ngủ làm gì?” Phương Nhạc nói: “Hôm qua em còn gan lắm cơ mà.”
“Giả vờ ngủ gì chứ?” Trần Hề ngây thơ nói: “Em có giả vờ ngủ đâu.”
Phương Nhạc nói: “Anh hôn một hồi lâu, em vẫn chưa tỉnh hả?”
“… Thảo nào em cảm thấy hơi ngứa.” Trần Hề lúc này mới ý thức được.
Phương Nhạc hơi khựng lại: “Em ngủ sâu như vậy à?”
“Đêm qua em ngủ rất sâu.” Trần Hề nói.
Phương Nhạc nhìn cô hồi lâu, xác nhận chất lượng giấc ngủ của cô thật sự rất tốt, anh thở dài, buồn cười nằm ở bên cạnh Trần Hề, tay dưới chăn nhẹ nhàng siết chặt eo cô nhưng không hề động đậy, đợi bản thân bình tĩnh lại.
Trần Hề cũng rất ngạc nhiên rằng mình có thể ngủ sâu như vậy. Ngoài trời nắng chói chang, không biết bây giờ là mấy giờ, cô sờ tóc Phương Nhạc, xoa từ chân tóc, đầu ngón tay kề sát vào da đầu anh, lại ấn vào, giống như vẽ vòng tròn vậy.
Phương Nhạc nhắm mắt lại, một lúc sau cảm thấy quai hàm mềm nhũn, anh mở mắt đối diện nhìn Trần Hề, Trần Hề không động đậy nữa, Phương Nhạc chỉ nhìn cô như thế. Trần Hề chờ đợi, sau đó hôn lên cằm anh, Phương Nhạc vội vàng bắt lấy môi cô, bất đắc dĩ trầm giọng lẩm bẩm bên môi cô: “Muốn tìm phiền phức à?”
“Anh sẽ không để em phải chịu khổ đâu.” Trần Hề thấp giọng nói.
Trong lòng Phương Nhạc mềm nhũn, nhưng cơ thể lại cứng ngắc, nặng nề áp xuống.
Hai người đi tắm, bụng kêu rột rột chuẩn bị ăn sáng. Lúc đi xuống lầu, Phương Nhạc hỏi cô: “Em muốn ăn gì? Em uống một chai sữa cho no bụng trước đi.”
“Anh nấu à?” Trần Hề nói: “Hay để em làm cho, hôm qua đã mua sườn heo phải không? Em sẽ làm món sườn heo cháy tỏi cho anh.”
Phương Nhạc không nhớ trước đây cô đã từng làm món này: “Trước đây em đã từng làm món sườn heo cháy tỏi rồi à?”
Trần Hề đã mở tủ lạnh lấy hộp sườn ra: “Chưa.”
“Vậy em biết làm hả?”
“Em tìm trên điện thoại là được.” Trần Hề mở điện thoại rồi nói: “Sườn heo cháy tỏi ở căn tin trường rất ngon, em đã muốn tự mình làm thử từ lâu rồi.”
“… Giờ học rồi làm luôn à?”
Trần Hề: “Ừm, chắc cũng đơn giản mà.”
Phương Nhạc khoanh tay, dựa vào tường phòng bếp, cười nói: “Em còn nhớ lần đầu tiên em nấu cơm cho anh không?”
Trần Hề nhớ lại: “Hình như là lần em đi huấn luyện về, anh tới đón em đó hả?”
“Ừ.” Phương Nhạc nói: “Anh còn nhớ rõ em từng nói với anh, em muốn thể hiện tài nghệ, dáng vẻ và biểu cảm đó có sự tự tin khó tả, anh còn tưởng rằng em thật sự biết nấu nữa.”
Trần Hề nghe liền cảm thấy không đúng: “Chẳng lẽ em không biết nấu à? Em đã nấu mì, ăn rất ngon mà, anh cũng ăn sạch sẽ còn gì.”
Phương Nhạc nhắc nhở cô: “Em đã quên sau đó em còn chữa cháy bằng gì nữa à?”
Trần Hề nói: “Chỉ là một chút sai sót thôi mà.”
Phương Nhạc buông cánh tay xuống, đi tới nói: “Nếu như lại mắc phải một sai sót nhỏ nữa, anh sợ lát nữa em sẽ chết đói luôn, cho nên em cứ nghiên cứu món ăn mới của em đi, anh sẽ làm món khác.”
Trần Hề ngẩng đầu, ưỡn ngực, tràn đầy tự tin: “Lát nữa mùi hương thơm phức sẽ rơi trên đầu lưỡi của anh!”
Phương Nhạc cười: “Được, vậy anh chờ.”
Hai người đều bận rộn công việc riêng, Trần Hề đang chờ thể hiện tài nghệ, Phương Nhạc cũng đang chờ cô xuất hiện kỳ tích, nhưng kết quả lại không ngờ, sự mong đợi của họ đã tan thành mây khói. Ngay khi dầu thực vật được đổ vào trong nồi, tiếng máy hút khói đột nhiên im bặt, ngọn lửa đang bật lên trên bếp cháy lên hai lần rồi tắt hẳn.
Cúp điện, vì bếp tích hợp cần cắm điện mới dùng được nên họ không thể nấu ăn được nữa.
Phương Nhạc gọi hỏi thăm quản lý tòa nhà, quản lý tòa nhà nói rằng phải đến khoảng 4 giờ chiều mới có điện. Cúp điện thoại, Phương Nhạc nói: “Anh đi ra ngoài mua ít đồ ăn mang về, em ở nhà chờ đi.”
Trần Hề nói: “Gọi giao tới đi.”
Phương Nhạc: “Gọi giao tới không biết phải chờ bao lâu, không có thang máy bọn họ cũng sẽ không giao tới lầu, anh đi nhanh về nhanh.”
Trần Hề vẫn đang mặc đồ ngủ, Phương Nhạc cũng vậy, nhưng Phương Nhạc là nam, anh chỉ cần mặc áo khoác rồi đi ra ngoài là được.
Gần khu dân cư này có rất nhiều nhà hàng, sau khi hỏi ý kiến Trần Hề, Phương Nhạc tìm được một quán gần đó, tình cờ gặp được Phan Đại Châu ở trước cửa hàng.
Phan Đại Châu vừa mới tỉnh dậy, trong nhà không có người nên cậu ấy ra ngoài tìm đồ ăn, nhìn thấy Phương Nhạc thì hai mắt sáng lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Phương Nhạc nói: “Khu dân cư của bọn tớ cúp điện, tớ ra ngoài mua chút đồ ăn mang về, cậu thì sao?”
“Tớ cũng đang tìm thứ gì đó để ăn, nhưng khu của bọn tớ không cúp điện.” Phan Đại Châu vốn muốn ăn mì xào, nhưng khi Phương Nhạc bước vào quán burger, cậu ấy liền dứt khoát đi theo anh: “Tớ hỏi này, cậu đang bận gì đấy? Sao không kiểm tra điện thoại?”
“Cậu gửi tin nhắn WeChat cho tớ à?” Phương Nhạc lấy điện thoại ra xem, không có tin nhắn nào chưa đọc.
“Không có, tối qua tớ đã đăng lên vòng bạn bè nhưng vẫn chưa thấy cậu bấm thích.”
Phương Nhạc: “…”
Vòng bạn bè mà Phan Đại Châu nhắc đến là bức ảnh của cậu ấy và Trương Tiêu Hạ, vì cậu ấy và Trương Tiêu Hạ sống ở hai nơi khác nhau nên bức ảnh này hai người bọn họ tự chụp riêng rồi ghép lại.
Chuyện Phan Đại Châu yêu đương đã khiến rất nhiều người bàng hoàng. Vào ngày tham quan thôn Ẩn, Phan Đại Châu đã chính thức đăng lên vòng bạn bè trên WeChat. Trong ảnh, cậu ấy và Trương Tiêu Hạ đều mặc Hán phục cùng màu, đứng trên một chiếc cầu đôi vòm đá kiểu hai gò ba lỗ từ thời nhà Tống. Trước đây Trương Hiểu Hạ chỉ nói cho Trần Hề biết chuyện của bọn họ, Phan Đại Châu cũng chỉ nói với Phương Nhạc, cho nên ngay khi bức ảnh này được tung ra, tin nhắn của Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí liền tràn ngập màn hình.
Mọi người đều cho rằng Phan Đại Châu tính tình trẻ con, suốt ngày nghiện Surprise Eggs, ai ngờ cậu ấy lại là người nhanh chân đến trước, bất ngờ ném quả bom như vậy.
Tuy nhiên, họ vẫn rất coi trọng Phan Đại Châu, hiện tại cậu ấy vẫn còn mua Surprise Eggs, nhưng lại có một thói quen trẻ con khác, đó là suốt ngày đăng lên vòng bạn bè trên WeChat để thể hiện tình yêu của mình, cũng chẳng phải đăng gì sến súa, mà chỉ đăng một tấm ảnh ghép. Ví dụ như khi cậu ấy đang ăn, cậu ấy sẽ chụp ảnh một nửa bàn ăn, Trương Tiêu Hạ cũng đang ăn và chụp ảnh một nửa bàn ăn, hai bức ảnh được ghép lại thành một, cặp đôi yêu xa đã gửi gắm tình cảm vào đây.
Bình thường mọi người đều bấm thích, nhưng nếu Phương Nhạc không bấm thích, Phan Đại Châu sẽ đuổi theo hỏi.
Phương Nhạc tiện tay bấm thích bức ảnh của cậu ấy.
Phan Đại Châu nói: “Trần Hề cũng không bấm thích, hai cậu đang làm gì thế? Không xem vòng bạn bè à?”
Phương Nhạc cất điện thoại vào, xếp hàng chờ gọi món, nói: “Cậu đủ rồi đó, đừng ấu trĩ như vậy nữa.”
“Cái này mà gọi là ấu trĩ à? Cậu hỏi Trần Hề xem nếu cậu ấy mặc đồ đẹp thì có thích được người ta khen không?”
“Cậu nghĩ em ấy là cậu hả?”
“Cậu ấy đương nhiên không phải tớ, nếu không thì cậu biến thái muốn chết.” Phan Đại Châu chặc lưỡi hai cái, nói đầy hàm ý: “Tâm tư đó của cậu…”
Phương Nhạc không nói nên lời: “Cậu nói chuyện đừng có ghê tởm như vậy.”
Phan Đại Châu cố ý, cười một hồi, huých vào cánh tay Phương Nhạc: “Này, cậu còn vương vấn cậu ấy à? Hai ngày trước khi chúng ta đi ăn, tớ đã nói trước mặt cậu ấy rằng có rất nhiều cô gái đã hỏi xin WeChat của cậu rồi, cậu ấy thậm chí còn không phản ứng gì cả.”
Phương Nhạc: “Hóa ra cậu đang giúp tớ thăm dò à?”
Phan Đại Châu: “Không cần cảm ơn tớ đâu, anh em cả mà, nhưng cậu có quyết tâm từ bỏ không vậy?”
Phương Nhạc không để ý tới cậu ấy nữa, điện thoại báo có tin nhắn WeChat, là Trần Hề, hỏi anh đã mua xong chưa.
Phương Nhạc trả lời rằng vẫn chưa, anh gặp Phan Đại Châu, đang xếp hàng.
Trần Hề gửi lại: [Đừng mua mang về nữa, em tới tìm anh.]
Sau khi Phương Nhạc đi ra ngoài, Trần Hề chạy đến ban công, đợi một lúc, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở tầng dưới, Trần Hề dựa vào lan can nhìn bóng người đó rời đi, sau đó cô nghe thấy tiếng nói ở tầng dưới, nói rằng cúp điện rồi, leo cầu thang mệt chết đi được.
Bọn họ sống ở tầng hai mươi tám, trước đây Trần Hề cũng đã từng leo cầu thang này, thật sự rất dài.
Trần Hề suy nghĩ một chút, sau đó thay quần áo, gửi cho Phương Nhạc một tin nhắn WeChat, cô bước vào cửa hành lang, tiếng bước chân lạch bạch, âm thanh trong cầu thang tối tăm đầy cô đơn và trống rỗng, cô chạy xuống tầng một mới nhìn thấy ánh nắng. Trần Hề bước đi thật nhanh, khi đến quán burger, bước vào liền nhìn thấy bóng dáng cao và thẳng tắp nhất đang đứng ở hàng đợi phía trước.
Cô đi về phía người đó, một chiếc khay được đẩy lên bàn ăn, Phương Nhạc một tay cầm khay, nhìn thấy Trần Hề, khóe miệng hơi nhếch lên, tay còn lại vô thức vòng qua eo cô, sau đó nhẹ nhàng buông ra như chuồn chuồn chạm vào mặt nước. Hai người nhìn nhau, Phương Nhạc nói: “Qua bên kia đi, Đại Châu đã tìm được chỗ ngồi rồi.”
“Ừm.”
Hai người tìm thấy chỗ ngồi của Phan Đại Châu, Phan Đại Châu chào Trần Hề, cúi đầu vừa ăn bánh mì kẹp thịt vừa trò chuyện với Trương Tiêu Hạ trên WeChat.
Phương Nhạc kéo ghế cho Trần Hề, ngồi bên cạnh cô, bày thức ăn ra, mở giấy gói burger và đưa burger cho Trần Hề.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Phương Nhạc ăn đến nỗi miệng khô khốc, cầm ly chanh dây trên bàn uống mấy ngụm. Đột nhiên có người chọc vào chân anh, Phương Nhạc nhìn sang một bên, Trần Hề liếc nhìn nước chanh dây, lại liếc nhìn Phan Đại Châu ở đối diện, Phương Nhạc buông ống hút ra, đồ uống này là của Trần Hề.
Nhưng hiển nhiên Phan Đại Châu hoàn toàn không để ý, cậu ấy đang tập trung nhìn điện thoại di động.
Phương Nhạc lợi dụng lúc này liền nắm lấy ngón tay chọc vào chân anh, Trần Hề không nhúc nhích, để anh nắm tay cô, cô dùng một tay ăn burger.
Sau bữa trưa, tay bọn họ mới buông ra.