Trăng Ngả Về Tây - Chương 73
Chương 73
Hai người vừa cười, sự non nớt ấy giống như những bong bóng đầy màu sắc bị mặt trời thổi bay, trong nháy mắt vỡ thành từng bọt nước rồi lần lượt tiêu tan trong không khí nóng bức, thậm chí đến cả không khí cũng trở nên đầy màu sắc.
“Vậy nói gì đây?” Trần Hề tùy ý hỏi.
“Có nhiều thứ để nói mà.” Phương Nhạc nói.
“Trước đây anh không thích nói chuyện lắm.”
“Không phải anh đã nói chuyện với em à?”
“Lúc đầu kìa.” Trần Hề nói: “Lúc đầu khi em mới quen biết anh, anh là một người vô cùng kiệm lời.”
“Cũng chỉ là lúc đầu thôi, lúc đó anh và em chưa thân, không tìm được chủ đề chung để nói chuyện.”
“Anh cũng đâu thân với bố anh đâu, ngay cả Phương Mạt cũng nói anh là người im thin thít.”
Điều này Phương Nhạc không phủ nhận: “Ở nhà quen rồi.” Anh không chen mồm vào được.
Trần Hề cũng cảm thấy buồn cười: “Anh cũng đừng có mà không thừa nhận, buổi tối có mấy lần em bảo anh để cửa mở, muốn nói chuyện với anh, nhưng lần nào anh cũng từ chối, anh thật sự không thích nói chuyện lắm.”
Phương Nhạc mang theo ý cười trong mắt nhìn cô, không giải thích gì, chỉ nói: “Vậy tối nay em muốn nói chuyện lâu cỡ nào cũng được, anh sẽ nói với em. Muốn uống thêm nước không?” Trong tay anh vẫn cầm ly nước trái cây.
“Muốn.” Trần Hề mở miệng, không cần tự tay cầm lấy. Cô vẫn đang che giấu sự run rẩy trong cơ thể, tay chân thật sự chẳng còn chút sức nào. Vừa rồi khi cầm điện thoại, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự yếu ớt ở cổ tay mình, cô sợ không cầm được ly nước thì sẽ rất xấu hổ.
Phương Nhạc nghiêng chiếc ly, chậm rãi đút cô uống. Nước trái cây vốn là nước lạnh, trong vòng vài chục phút đã trở thành nhiệt độ bình thường, hương vị uống vào đã bớt đi vị kích thích, dư vị kéo dài hơn.
Hai người vẫn đang đổ mồ hôi, tóc Trần Hề dính trên trán và gò má cũng đang lấm tấm mồ hôi, những hạt mồ hôi vẫn chảy xuống sau gáy Phương Nhạc, anh nhìn chằm chằm Trần Hề uống hết, sau đó chồm qua người cô để đặt ly xuống, lại lấy một ly nước trái cây khác đưa đến bên môi cô.
Bọn họ mấy chục phút chưa uống nước nên chia nhau uống hết một ly nước trái cây, cũng chẳng thể giải khát, nên đến ly nước trái cây thứ hai hai người lại chia nhau uống. Trần Hề giơ tay nắm lấy đáy ly, Phương Nhạc chú ý đến cổ tay bị ấn đến nổi đỏ bừng của cô, anh nâng cổ tay cô lên, cau mày nói: “Anh đã dùng sức à? Có đau không?”
Trần Hề nói: “Không đau, một lát nữa sẽ khỏi.”
“Trên người thì sao?” Phương Nhạc hỏi cô: “Trên người em có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
“Không có.”
Trần Hề không cảm thấy khó chịu chút nào, phần dạo đầu rất lâu, Trần Hề thậm chí ngay cả sự đau đớn mà cô thường nghe nói cũng chẳng cảm giác được, chỉ có choáng váng, máu huyết dâng trào, cần có thời gian để thích ứng. Phương Nhạc rất kiên nhẫn, thậm chí dù đã đổ mồ hôi đầm đìa nhưng anh cũng ráng chịu đựng, sau đó do Trần Hề cảm thấy hành động ma sát không nhanh không chậm này của anh càng tra tấn hơn, cô không nhịn được mà thúc giục: “Anh nhanh lên đi.”
Phương Nhạc lúc này mới không khống chế được nữa, sau đó Trần Hề liên tục cào và đánh vào người anh, Phương Nhạc đành phải nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại đan năm ngón tay vào tay cô, ánh mắt hung ác điên cuồng mất đi lý trí, hoàn toàn không hề giống với dáng vẻ chả có ham muốn nào thường ngày của anh, trong đôi mắt đầy tia lửa và dục vọng dâng trào. Lúc đó Trần Hề không khỏi cảm thấy căng thẳng và hoảng sợ, sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn cảm thấy hơi sợ.
Không thể nghĩ nhiều thế nữa, vừa nghĩ đến thì mặt đã nóng bừng, tim đập thình thịch. Trần Hề hỏi ngược lại Phương Nhạc: “Anh thì sao?” Lúc đó cô cào cấu anh đủ kiểu, không biết anh có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không.
Phương Nhạc lại cho rằng cô đang chia sẻ cảm nhận với anh, loại thẳng thắn này quá mới mẻ và thú vị, Phương Nhạc cảm thấy mình phải theo kịp khả năng thích ứng của Trần Hề: “Không có.” Anh hơi khựng lại, nói: “Anh rất thoải mái.”
Mặc dù câu trả lời của anh rất phù hợp với câu hỏi của cô, nhưng Trần Hề luôn cảm thấy ngữ cảnh của bọn họ không đúng lắm, hai người im lặng nhìn nhau hai giây, Trần Hề nói: “Em là đang hỏi trên người anh, chỗ bị em cào…” Cô không nói được nữa, Trần Hề túm chăn che mặt, chân dưới chăn lại vung loạn xạ: “A, rốt cuộc anh đang nói gì vậy chứ!”
Cô vốn đang dựa vào cánh tay Phương Nhạc uống nước trái cây, lúc này lại ngã xuống giường, Phương Nhạc nhìn cô ngã xuống thì liền nằm đè lên cô, đương nhiên sức nặng của anh không hề đè lên cơ thể nhỏ bé của cô.
Hai người đồng thanh cười lớn, lần này tất cả bong bóng đủ màu sắc đều thật sự nổ tung.
“Với chút sức lực này của em thì em nghĩ em có thể cào anh bị thương được không?” Một cánh tay Phương Nhạc bị cô đè xuống, không có chút cảm giác nặng nề nào, tay anh thuận thế ôm lấy người ở dưới chăn, tay còn lại nắm lấy ngón tay đang ôm chăn của cô mà vân vê, anh cười nói: “Hơn nữa trước đây em cũng đã cắt móng tay rồi mà, vết chai sần cũng chả có.”
Trần Hề chú ý đến chữ “cũng” này, tức giận trợn mắt nhìn anh. Cô cảm giác được đỉnh đầu có thứ gì đó đập vào liền rút tay ra khỏi tay Phương Nhạc, cô sờ sờ phía sau gối, lấy chiếc hộp nhỏ ra.
Lúc trước Phương Nhạc lấy xong đồ bên trong thì vứt chiếc hộp đi, bây giờ nắp hộp đang mở ra, Trần Hề lật qua xem lại, sau đó ấn nắp lại, tò mò đọc dòng chữ dày đặc ở mặt sau hộp.
Gì mà rất mỏng, có gân, số lượng 6 cái…
Phương Nhạc thấy cô nhìn chằm chằm một hồi, nhịn không được mà nói: “Đọc xong chưa?”
“Để em xem lại lần nữa.” Trần Hề không khỏi nhớ tới lúc trước trò chuyện với Phương Mạt, cô ấy nói rằng sau khi vào đại học sẽ mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, Trần Hề cảm thấy vô cùng đúng, ít nhất cô chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy cái này. Trần Hề lại nói thêm một câu: “Em chưa nhìn thấy cái này bao giờ.”
Phương Nhạc bất đắc dĩ mỉm cười, tựa đầu vào gối, hơi thở phả vào bên mặt Trần Hề, im lặng đợi cô thỏa mãn sự tò mò của mình.
Trần Hề hỏi anh: “Anh mua khi nào thế?”
“Vừa rồi lúc ở siêu thị.” Cánh tay của Phương Nhạc đang bị cô đè lên đã quay lại đặt lên vai cô, thỉnh thoảng anh lại xoa vai Trần Hề: “Nhân lúc em không để ý.”
Trần Hề: “Lúc nãy anh vừa mới để cái này ở trên tủ đầu giường à?”
“Ừ.”
“Cố ý để cho em nhìn thấy hả?”
“Không có, nếu muốn để em thấy thì anh cứ việc cất vào tủ bên kia của em là được thôi mà.” Phương Nhạc nói: “Do anh cảm thấy không cần thiết phải che giấu làm gì.”
Lần đầu khi hôn nhau, hai người đều đỏ mặt, chủ đề nói chuyện đều rất nghiêm túc. Khi Phương Nhạc hôn cô, tay anh luôn cư xử đúng mực, đặt sau lưng cô hoặc đỡ sau đầu cô, không bao giờ tùy tiện cử động lung tung.
Nhưng vừa rồi khi hai người đang hôn nhau say đắm, tay của Phương Nhạc dường như đã có khả năng tự chủ, một trong những kết quả giao tiếp của con người là để bọn họ không còn kiêng dè về cử động hay cách nói chuyện của mình nữa.
Vì vậy, bây giờ bọn họ nghĩ gì thì nói đấy.
“Em tưởng anh sẽ không bao giờ làm chuyện thế này cơ.” Trần Hề nói.
“Lúc nãy em mới nói anh giống nhà sư à?” Phương Nhạc đột nhiên nhớ tới.
Trần Hề cười nói: “Hơi giống, bởi vì anh luôn nghiêm túc như vậy, có lúc anh giống như chẳng có dục vọng gì biết không hả? Hơn nữa cho dù anh có dục vọng đi nữa thì anh cũng rất có khả năng kiềm chế.”
Trần Hề nói như vậy, Phương Nhạc cảm thấy miêu tả cũng không có gì quá đáng, theo như cách nói này, bây giờ anh coi như lục căn không còn trong sạch nữa rồi.
Phương Nhạc mỉm cười, nhìn cô rồi nói: “Vốn dĩ anh thật sự không nghĩ sẽ làm đâu.” Ham muốn ráng nhịn một chút thì cũng sẽ hết, anh không muốn khiến cô cảm thấy rằng anh không tôn trọng cô, cũng không muốn dọa cô sợ, là do bản thân cô tiến lại gần. Giống như lúc trước, anh bảo cô tránh xa anh, nhưng chỉ cần cô chủ động đưa tay ra thì anh lại lập tức nắm lấy. Bây giờ cô chủ động bắt đầu chủ đề, nói chuyện này không có gì phải xấu hổ, Phương Nhạc không thể làm ngơ được nữa.
Từ nhỏ anh đã biết bản chất con người là khó thỏa mãn những ham muốn, những người thân, bạn bè đến vay tiền cũng vậy, anh đối với Trần Hề cũng như thế.
“Cả tháng nay em phải chuẩn bị phân lớp chuyên ngành, anh không muốn làm ảnh hưởng đến em.” Phương Nhạc cười nói: “Nhưng hình như vẫn ảnh hưởng đến em rồi, trước đây có phải em luôn nghĩ đến chuyện này không?”
“Không có!” Trần Hề kiên quyết phủ nhận.
“Nếu không phải luôn nghĩ đến vậy thì là thỉnh thoảng.” Phương Nhạc không buông tha cô.
“Anh phiền phức quá.” Trần Hề đổi chủ đề, đưa chiếc hộp nhỏ ra, nhắc nhở: “Trên đó nói dùng xong phải rửa sạch, không nói nữa, mau đi tắm thôi, sức khỏe quan trọng hơn.”
Phương Nhạc buồn cười, ném chiếc hộp lên tủ đầu giường rồi ôm lấy Trần Hề, lại hôn cô thật mạnh.
Hai người náo loạn một hồi, đang định đi tắm, chiếc giường mới dọn của Phương Nhạc đã trở nên bừa bộn. Chăn ga gối đệm của anh chia làm ba mùa hạ, đông, xuân thu, mỗi mùa có hai bộ chăn ga gối đệm, bộ chăn ga gối đệm dành cho mùa thu vừa mới tháo ra, anh đã vứt vào trong máy giặt, bây giờ lại phải tháo bộ này ra nữa.
Phương Nhạc nói: “Đêm nay ngủ trong phòng của em.”
Trần Hề vội vàng mặc bộ đồ ngủ vào, chạy về phía cửa phòng ngủ, sau gáy hướng về Phương Nhạc: “Ừm, ga trải giường của em vẫn chưa trải ra, anh đi trải ra đi.”
Phương Nhạc cũng không vội, trước tiên anh dọn dẹp phòng ngủ, sau đó lại tháo chăn ga gối đệm mới đem vào phòng giặt. Trên người anh ướt đẫm mồ hôi, con gái tắm rất chậm, Phương Nhạc liền tắm trong phòng tắm dành cho khách hiếm khi dùng ở tầng dưới, sau khi anh tắm xong thì người trên lầu vẫn đang tắm rửa.
Phương Nhạc bước vào bếp, một lúc sau có người bấm chuông, Phương Nhạc mở cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo may-ô màu đỏ, tự xưng là người của ủy ban quản lý tòa nhà.
“Tuần này tôi có tới đây mấy lần, nhưng nhà cháu lại không có ai, xin lỗi vì buổi tối còn quấy rầy cháu. Ủy ban quản lý khu dân cư của chúng ta đang thay đổi nhiệm kỳ, cần cháu bỏ phiếu.” Đối phương đưa tờ phiếu trong tay cho Phương Nhạc, chỉ vào tên một người nói người này sống ở tầng 13, rất nhiều người đã bỏ phiếu cho anh ấy.
Phương Nhạc không quen người này, anh đưa tay ra nói: “Đưa phiếu cho cháu, cháu điền xong sẽ gửi đến văn phòng của mọi người.”
Đối phương hơi sửng sốt, vận động bỏ phiếu đã lâu, đây lần đầu tiên đối phương gặp một chủ nhà muốn bỏ phiếu nghiêm túc.
Phương Nhạc mang theo tờ phiếu trở lên lầu, nghe thấy tiếng Trần Hề đang sấy tóc trong phòng tắm, Phương Nhạc đi thẳng vào phòng ngủ của Trần Hề. Tuần trước trước khi quay lại trường, cô đã cất mọi thứ trên giường nhỏ của mình vào tủ đồ.
Phương Nhạc mở tủ ra, tìm kiếm một lát, đầu tiên lấy ga trải giường ra trải lên, lại đi ôm gối và chăn đến, sau đó anh nhìn thấy hai bộ quần áo ở trong góc tủ.
Trần Hề sấy tóc xong đi vào phòng thì thấy giường đã trải xong, trong tay Phương Nhạc cầm hai bộ váy ngủ màu trắng.
Chân Trần Hề khựng lại, Phương Nhạc nhếch khóe miệng nói: “Không phải anh cố ý lôi ra đâu, lúc anh lấy chăn thì vô tình nhìn thấy. Anh muốn biết em còn có cái gì mà anh không biết không?”
Sắc mặt Trần Hề không thay đổi nói: “Anh tin hay không tùy anh, cái này không phải em tự mình mua đâu.”
“Ừ, anh cũng đoán vậy.” Phương Nhạc cầm váy ngủ đi về phía cô: “Em đã mặc chưa?”
“Em chưa mặc.” Trần Hề nhảy vào trong chăn.
Phương Nhạc khiêng cô ra, nói cũng không muốn để cô mặc, còn hỏi trong đầu cô đang nghĩ gì.
Lúc hai người đang ồn ào, tờ giấy trên bàn đầu giường rơi xuống, Trần Hề tóc tai lộn xộn nằm nhoài trên giường nhặt tờ giấy lên xem, hỏi Phương Nhạc: “Ở đâu ra vậy?”
Phương Nhạc nói ủy ban quản lý tòa nhà sẽ thay đổi nhiệm kỳ, mấy người trong tờ bỏ phiếu này anh chẳng quen ai hết, anh cảm thấy không thể tùy ý bỏ phiếu được.
Đa số thời gian Phương Nhạc rất tùy ý, như lúc ăn cơm, anh có sở thích riêng nhưng chưa bao giờ kén chọn, nhưng đôi khi lại rất nghiêm túc, chẳng hạn như cuộc bầu cử của ủy ban quản lý tòa nhà này, còn một ví dụ khác…
“Đói không? Muốn ăn khuya không?”
“Ở nhà có đồ ăn khuya không?”
“Anh vừa nấu rồi.”
“Món gì thế?”
Mấy phút sau, Phương Nhạc bưng lên một chén canh bồ câu, trong đó còn có thêm nhãn và táo đỏ.
Trần Hề: “… Anh mua bồ câu khi nào thế?”
“Lúc trước ở siêu thị.” Phương Nhạc hỏi: “Em không thấy à?”
Bọn họ ở siêu thị mua một đống đồ ăn, thịt sống cũng là một trong số đó, Trần Hề thật sự không để ý lắm.
Thịt chim bồ câu bổ khí huyết, khi Phương Mạt phẫu thuật viêm ruột thừa, sau khi xuất viện đã uống canh bồ câu trong một tuần liền.
Trần Hề bật cười, Phương Nhạc để mặc cô cười, cô cười xong vẫn phải uống canh bồ câu này.
Chén canh bồ câu quá nhiều, Trần Hề chỉ ăn được một nửa, Phương Nhạc uống hết phần còn lại, trời đã khuya nên hai người nói chuyện một lúc rồi ôm nhau ngủ.
Rèm cửa trong phòng Trần Hề kéo lên một nửa, sáng ngày hôm sau mặt trời ló dạng, Trần Hề mở mắt ra đã nhìn thấy Phương Nhạc.
Phương Nhạc nằm sấp lên người cô, chăm chú nhìn cô nói: “Bây giờ em có còn nghĩ rằng buổi tối anh đóng cửa là không muốn nói chuyện với em nữa không?”
Trần Hề: “…”