Trăng Ngả Về Tây - Chương 72
Chương 72
Anh luôn thường xuyên cắt móng tay, chỉ để lại một chút viền trắng, quanh năm giữ tay sạch sẽ. Trong trí nhớ của Trần Hề, cô chưa bao giờ nhìn thấy bùn đen giữa các đầu móng tay của anh. Mỗi lần tới mùa sơn trà, nhà họ Phương ra chợ đều mua cả đống quả sơn trà về, mỗi lần Trần Hề ăn quả sơn trà bóc vỏ nhiều đến nổi móng tay đều bị bẩn hết, cho dù có rửa tay nhiều lần cũng chưa chắc rửa sạch được ngay, nhưng Phương Nhạc chưa bao giờ trông lôi thôi như vậy.
Trần Hề nhìn bàn tay sạch sẽ trơn mượt của anh rồi nói: “Móng tay của anh không dài mà, tại sao lại cắt đi? Cắt quá ngắn cũng không tốt đâu, anh chắc biết mà, nếu móng tay quá ngắn thì thịt móng tay sẽ mất đi khả năng bảo vệ, dễ tạo thành rãnh móng tay, anh phải để lại chút viền trắng.”
Phương Nhạc hơi cúi đầu, nhướng mắt nhìn cô, một tay cầm đồ bấm móng tay, tay kia lấy phần thịt ngón tay cái xoa phần móng tay mới cắt của ngón giữa và ngón trỏ, khóe miệng anh mím chặt, không nói gì.
Trần Hề đang sấy tóc, bên tai vang lên tiếng ồn ào của máy sấy tóc. Phương Nhạc không nói gì, cô tưởng anh nghe không rõ nên gọi anh: “Anh có nghe thấy em nói gì không?”
Quả táo của Phương Nhạc hơi cử động, anh nói “Ừ” một tiếng.
Máy sấy tóc quá ồn, Trần Hề không nghe thấy tiếng “Ừ” này của anh, cô nghiêng đầu dùng một tay làm tơ mái tóc dài hơi ướt của mình, vừa thổi gió vừa đưa đôi mắt to tròn nhìn Phương Nhạc, chờ đợi câu trả lời của anh.
Phương Nhạc chỉ có thể nói thêm hai chữ: “Giữ rồi.”
Nói xong, anh không nhìn cô nữa, Phương Nhạc cụp mắt xuống, lật mặt bên kia của đồ cắt móng tay lại, từ từ dũa những móng tay vừa cắt chưa đủ thẳng.
Trần Hề sấy tóc xong, cô tắt máy, hỏi Phương Nhạc: “Anh sấy tóc không?”
Phương Nhạc gật đầu: “Em để đó đi.”
Phương Nhạc mở vòi nước, rửa sạch đồ cắt móng tay rồi chuẩn bị cất đi. Trần Hề đặt máy sấy tóc lên mặt bàn, đưa một tay ra nói: “Đưa em, em cũng muốn cắt.”
Phương Nhạc đưa cho cô đồ cắt móng tay, anh nhìn ngón tay của cô, móng tay của cô cũng được để ngắn.
Trên mép móng tay của Trần Hề có vết chai, cô tỉa bớt một chút, vài lần là xong. Phương Nhạc cầm máy sấy tóc lên, bật công tắc: “Lát nữa xem phim nhé?” Anh hỏi.
Trần Hề lập tức đồng ý: “Được thôi, anh có phim nào muốn xem không?”
Hai người không xem ở phòng khách mà đi vào phòng ngủ.
Đây là thói quen mà bọn họ đã hình thành trong mấy tháng qua, buổi tối chỉ cần có thời gian thì sẽ khóa cửa lại, không gian chật hẹp trên tầng 28 này sẽ trở thành thế giới của riêng họ.
Trong kỳ nghỉ hè, bọn họ thỉnh thoảng cùng nhau làm ổ trên giường để xem phim, nhưng cũng chả được mấy lần.
Có một khoảng thời gian hai người rất bận rộn với công việc bán thời gian, khi Phương Nhạc về đến nhà thì Trần Hề đã ngủ, Trần Hề để mở cánh cửa nhỏ cho anh, Phương Nhạc khóa cửa phòng ngủ lại, từ cửa nhỏ đi vào, mượn ánh sáng của phòng ngủ khác, anh sẽ đứng ở mép giường cúi xuống hôn Trần Hề. Có lúc Trần Hề đang nửa tỉnh nửa mơ, anh sẽ chỉ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, có lúc Trần Hề vẫn còn tỉnh táo thì anh sẽ hôn cô sâu hơn, mỗi lần rời đi còn không quên đóng cửa nhỏ lại.
Sau này khi đã khai giảng, bọn họ cuối tuần mới về nhà, Trần Hề vùi đầu vào sách vở, học bài mệt thì liền nhảy tót sang phòng ngủ bên cạnh. Phương Nhạc ngồi trên ghế máy tính, một tay ấn chuột còn một tay mở cánh tay hướng về phía cô, Trần Hề tự động xích lại, cô nhìn về phía đùi anh, không biết có nên ngồi xuống hay không.
Phương Nhạc liền ôm eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, anh hôn lên trán hoặc má cô mà không hề có suy nghĩ đen tối nào, anh nửa ôm cô, ánh mắt lại tập trung vào màn hình máy tính.
Sau lần đó, Trần Hề không còn suy nghĩ lung tung nữa, Phương Nhạc thật sự có khả năng kiềm chế bản thân, nếu cô cứ tiếp tục suy nghĩ lung tung, giống như trong lòng cô đang có ác niệm vậy.
Cho nên tối nay xem phim trong phòng ngủ của Phương Nhạc, Trần Hề rất bình tĩnh, hoàn toàn không suy nghĩ gì khác, thậm chí cô còn hớn hở chạy ù vào bếp rửa đĩa trái cây, rót thêm hai ly nước đá rồi bưng khay vào phòng ngủ của Phương Nhạc.
Phương Nhạc đang đứng bên giường, cúi người vuốt phẳng ga trải giường, laptop đặt ở đầu giường, Trần Hề hỏi: “Em để khay ở đâu đây?”
Phương Nhạc cầm laptop lên, tiện tay ném lên chiếc chăn bông mùa thu mềm mại. Những ngày gần đây nhiệt độ dao động rất lớn, ban ngày từ 20 đến 25 độ, ban đêm có khi 18 độ, có khi là 11 độ. Hôm nay bọn họ vừa từ trường trở về, vừa rồi Trần Hề đi gọt trái cây, còn Phương Nhạc đã đổi chăn mùa thu dày hơn một chút.
Phương Nhạc ngồi ở trên giường mở laptop, Trần Hề đặt khay lên bàn đầu giường rồi thuần thục leo lên giường, lấy một quả nho đưa tới miệng Phương Nhạc. Phương Nhạc liếc mắt nhìn, Trần Hề nói: “Em đã rửa sạch lắm rồi, anh cứ yên tâm ăn đi.”
Phương Nhạc cắn quả nho, môi không hề chạm vào ngón tay Trần Hề, dáng vẻ rất tuân thủ quy củ: “Em nhìn anh giống như đang kỳ thị anh mắc bệnh ưa sạch sẽ thế?”
“Vậy tại sao anh không mở miệng ra?” Trần Hề cũng ăn một quả nho, thuận miệng hỏi.
Bởi vì anh không muốn chạm vào ngón tay cô, muốn nói chuyện với cô đàng hoàng một lúc.
Trần Hề tiến lại gần, khuỷu tay chạm vào nhau, Phương Nhạc vô thức cử động cánh tay của mình, tránh khuỷu tay của cô, tránh mọi tiếp xúc cơ thể hết mức có thể.
Tài khoản WeChat của Trần Hề liên tục vang lên thông báo, cô vừa ăn nho vừa đọc tin nhắn, Phương Nhạc mở phần mềm video ra hỏi: “Đang nói chuyện với ai thế?”
Trần Hề nói: “Nhóm Bạch Chỉ, anh còn nhớ lúc nghỉ hè bọn họ đã đăng ký tham gia cuộc thi phim ngắn cấp tỉnh không?”
“Anh nhớ hình như hạn chót đăng ký là cuối tháng này hả?” Phương Nhạc hỏi: “Phim quay xong rồi à?”
Trần Hề nói: “Quay xong rồi, hôm nay vừa mới nộp xong. Bạch Chỉ nói sau này sẽ có các liên hoan phim theo chủ đề khác nhau nữa.”
Phương Nhạc không có hứng thú lắm nên chỉ “Ừ” một tiếng, một lúc sau, giữa tiếng WeChat kêu réo rắt, anh nói: ““Ba tiểu luận về lý thuyết tình dục” của Sigmund Freud mà lúc trước em nhắc đến, em đọc ở đâu vậy?”
Trần Hề đang đưa nửa quả nho vào miệng, chậm rãi nhai hai cái, nuốt xuống sau đó hỏi: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”
“Tò mò thôi.” Phương Nhạc nói: “Thư viện ở trường THPT Số 8 không thể có loại sách này, càng không có khả năng em mua loại sách này về tự mình đọc.”
“Của Bạch Chỉ đó.” Trần Hề nói: “Cậu ấy mua nó ở chợ sách cũ, giá một bao sách tầm mấy chục tệ ấy.”
“Em còn đọc sách gì nữa?” Phương Nhạc hỏi.
“Không nói cho anh biết đâu.” Trần Hề lại nhét một trái nho cho anh: “Nhất thời nhớ không ra, nhớ tới sẽ nói cho anh biết, anh cũng muốn đọc à?”
Phương Nhạc không nói muốn đọc hay không, anh cười, ăn nho rồi hỏi cô: “Em đọc ở trường hay là lén đem về nhà đọc?”
Trần Hề: “Sao anh lại hỏi nhiều như vậy!”
“Không phải đã nói rồi à, anh chỉ là tò mò thôi. Anh mới biết là em lại thích đọc loại sách thế này.” Phương Nhạc bấm laptop hai cái, nói: “Cả ngày em toàn giải đề, có thời gian để đọc sách khác à?”
“Anh xem em là đứa ngu à.” Trần Hề nói: “Cuốn sách đó em đọc hồi lớp 12 cơ, em không đọc ở trường mà mang về đọc, giải đề mệt thì em sẽ xem một lát.”
Phương Nhạc hơi khựng lại, tựa lưng vào đầu giường, ngẩng cổ lên, hơi nghiêng mắt nhìn cô: “Em có biết điều gì khiến anh bất ngờ nhất ở em không?”
“Điều gì?”
Phương Nhạc thuận tay xoay laptop trên chăn lại, màn hình sáng đối diện với Trần Hề, phần mềm video đã được mở ra, danh sách lịch sử xem tràn ngập các tựa phim mà Trần Hề quen thuộc. Những bộ phim đó đều là những bộ phim mà Trần Hề đã từng nhắc đến với anh từ một tháng trước, bất kể là phim chủ đề về đồng tính, phim được xếp hạng cao, hoặc là phim hot hay phim đang phổ biến thì thanh tiến độ của mỗi bộ phim đều đã đến cuối, ý nói Phương Nhạc rõ ràng đã xem hết từ đầu phim cho đến cuối phim, chỉ còn sót lại một bộ phim, treo ở đầu danh sách, thanh tiến trình vẫn ở vị trí đầu.
Phương Nhạc biết Trần Hề thích xem phim, nhưng anh thật sự không biết Trần Hề lại xem thể loại này.
“Sở thích xem phim của em, em thật sự…” Phương Nhạc mỉm cười nhìn cô: “Em thật sự xem được mọi thứ, hiểu được mọi thứ.”
Khoảng cách giữa hai người vốn bị Phương Nhạc ngăn cách khoảng nửa nắm tay, lúc này Trần Hề đã để điện thoại xuống nhìn máy tính, nghiêng người tới. Phương Nhạc lần này không tránh né cô, nghe Trần Hề hỏi: “Anh đã xem hết rồi à?”
Anh dang tay ra sau lưng cô, đặt lên gối đỡ, ánh mắt rơi vào một bên khuôn mặt của Trần Hề đang gần ngay trước mắt, nói: “Ừ, anh xem hơn một tháng nay rồi, còn một bộ vẫn chưa xem, tối nay chúng ta cùng xem nhé. Bộ phim mà em thích nhất, em có phiền nếu xem lại không?”
“… Được thôi.”
Phương Nhạc nghiêng người, tắt đèn trên trần nhà, bật đèn tường mờ lên, sau đó trở lại vị trí ban đầu, bấm vào phim “Chuộc lại lỗi lầm”, trong khi cánh tay còn lại của anh vẫn đang để sau lưng Trần Hề.
Hai người im lặng, ánh mắt lặng lẽ rơi vào đoạn video. Phim này cảnh quay rất đẹp, nữ chính mặc chiếc váy mỏng trang nhã, trên tay đang cầm một bó hoa, chạy trên bãi cỏ, vừa ôm bó hoa đó vừa nói chuyện với nam chính. Vừa bước nhanh trong khung cảnh xanh tươi, Trần Hề cảm thấy như cảnh quay nào cũng có thể lấy sử dụng làm hình nền.
Khi bộ phim chiếu được hơn ba mươi phút, nữ chính mặc chiếc váy màu xanh lá cây cổ điển, bước vào thư phòng trong trang viên cùng với nam chính trong bộ vest thắt cà vạt.
Họ hôn nhau, thở hổn hển, dây váy mỏng của nữ chính bị bàn tay người đàn ông gạt ra, nữ chính bị ép vào giá sách, chân cô rời khỏi giày cao gót, cơ thể nhấc lên không trung, bọn họ vừa nói những lời âu yếm với nhau, chiếc váy màu xanh lá cây đã được vén lên tới đùi.
Bối cảnh, quần áo, ánh sáng và bóng tối tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ. Khi cảnh quay kết thúc, Trần Hề nghe thấy tiếng người bên cạnh nói.
“Lúc đó em đã xem đi xem lại bao nhiêu lần rồi?”
Trần Hề: “…”
Khi cô một mình xem phim thì vô cùng trong sáng vô tư, khi có thêm người ở bên cạnh, Trần Hề không khỏi cảm thấy nóng tai: “Em không nhớ nữa, dù sao cũng xem vài lần rồi.”
“Ừ.” Phương Nhạc đưa tay kéo thanh tiến độ, video quay trở lại phòng sách lúc đầu, chiếc váy xanh lại xuất hiện, Phương Nhạc nói mà không chớp mắt: “Vậy anh xem lại lần nữa.”
Trần Hề: “…”
Mấy phút sau, Phương Nhạc lại xem lại lần nữa.
Vài phút sau, lại xem một lần nữa.
Trần Hề bị anh ôm, má áp vào bả vai Phương Nhạc, màng nhĩ nhẹ nhàng rung động.
“Anh vẫn muốn à?”
“… Muốn gì cơ?”
Phương Nhạc hôn lên tai cô, nếu không phải đang ở gần thì giọng nói sẽ không nghe được: “Em vẫn muốn chứ?”
Vẫn muốn, ngày hôm đó khi cô từ phòng ngủ của mình nhảy tót qua phòng anh, được anh kéo ngồi lên đùi, cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, tim đập như trống đập truyền đến ngực anh, còn anh chỉ hôn lên trán và má cô, tay đặt lên bàn phím và chuột chứ không làm gì vượt quá giới hạn nữa.
Vẫn luôn đợi đến hôm nay.
Trần Hề không nhìn vào laptop nữa, ánh mắt rơi vào xương quai xanh của Phương Nhạc. Năm học vừa bắt đầu đã sống trong ký túc xá, quần áo còn sót lại trong tủ của Phương Nhạc không còn nhiều, anh mặc chiếc áo phông bị giãn ra rộng thùng thình lúc trước như đồ ngủ, cổ áo rũ xuống để lộ ra xương quai xanh, cùng với sự thay đổi ánh sáng của bộ phim, những đường trũng dường như trở nên sống động hơn. Nhìn kỹ lại thì hóa ra cơ vai và cổ của Phương Nhạc đã căng cứng, yết hầu của anh đang lăn rất nhanh, khiến xương quai xanh của anh cũng chuyển động theo.
Khi anh nói muốn xem bộ phim này, Trần Hề đã đoán được rồi.
Cô đã chuẩn bị tinh thần từ một tháng trước, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh tượng tối nay sẽ như thế này, sự chuẩn bị tinh thần trước đó của cô cũng không có tác dụng lắm. Nhịp tim càng lúc càng nhanh, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, nói với giọng rất nhỏ, có lẽ hơi phá vỡ bầu không khí: “Đôi khi em cảm thấy anh giống như một nhà sư vậy.”
Ngay cả khi tràn đầy ham muốn, anh vẫn có thể kiềm chế bản thân mình.
Vừa dứt lời, môi cô đã rơi xuống xương quai xanh của Phương Nhạc.
Phương Nhạc căng ra, anh cúi đầu, môi dùng sức ấn vào tóc cô, xương quai xanh như bị nhiễm điện, hai tay anh đang từ vai cô liền di chuyển đến eo cô, ôm cô thật chặt, sau đó lưng rời khỏi ván giường. Anh cúi đầu, dùng mũi cạ vào chóp mũi của Trần Hề, hung hăng chặn lấy môi cô.
Laptop trên chăn rơi xuống, Phương Nhạc tùy ý cầm lên rồi đặt lên bàn đầu giường, lúc cúi người tới, đôi bàn tay to lớn vẫn đang ôm lấy eo của Trần Hề. Trần Hề ngã vào ngực anh, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị Phương Nhạc ấn vào eo nhấc lên, hơi thở gấp gáp, đầu lưỡi tê dại.
Rèm cửa khép kín, đèn tường mờ nhạt, chiếc chăn bông mùa thu mới thay đã trở nên dư thừa, trán và cổ Phương Nhạc đều rịn mồ hôi, móng tay nhẵn nhụi không hề làm Trần Hề bị thương, anh trắng trợn từ trong tủ đầu giường lôi ra một chiếc hộp nhỏ.
Trần Hề không hỏi anh cái hộp này ở đâu ra, anh đã ôn bài lâu như vậy, cô liền nằm trên thớt của anh.
Chiếc hộp bị ném cạnh gối, mọi thứ trở nên hỗn loạn và mất kiểm soát.
Màn hình máy tính chỉ khép lại một nửa, thanh tiến độ video phát từ hơn 40 phút đến hơn 1 tiếng 20 phút, âm lượng giảm mở nhỏ và bị bao phủ bởi các âm thanh khác, chuyển động của ánh sáng trong video không nhanh bằng bóng người màu đen được ánh sáng từ chiếc đèn tường phản chiếu trên tường.
Hai cái bóng dính chặt vào nhau, không thể tách rời, không khí vẫn sôi sục, ngọn lửa hung hãn dần chuyển thành lửa chậm.
Chiếc chăn bông mùa thu mới được đặt ở cuối giường, một nửa treo trên sàn, bộ đồ ngủ chất đống lộn xộn ở mép ga trải giường nhàu nát. Điện thoại lại vang lên vài tiếng, có lẽ là từ nhóm Wechat của Bạch Chỉ, Trần Hề muốn lật người qua nhưng hoàn toàn không lật nổi.
Hai người không nói gì, chỉ im lặng ôm nhau, hơi thở của Phương Nhạc vẫn đang phả vào cổ Trần Hề, một tay vẫn đan vào tay cô, tay còn lại đang xoa cổ tay cô.
Trần Hề vừa nghe tiếng điện thoại rung, vừa nghe nhạc và lời thoại trong phim, cuối cùng cô cũng mở miệng: “Điện…”
“… Hửm?” Phương Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô.
“Điện thoại của em.” Trần Hề cảm thấy giọng nói của mình chưa bao giờ yếu ớt như vậy.
Phương Nhạc đứng dậy, lấy điện thoại của cô trên tủ đầu giường, anh cũng nhặt chiếc chăn bông ở cuối giường đắp lên cho hai người.
Trần Hề xoay người, lưng đưa về phía Phương Nhạc bấm điện thoại, Phương Nhạc cũng quay lưng về phía cô, dọn dẹp một chút.
Có tấm chăn ngăn cách, hai người không ai nhìn ai, che giấu sự non nớt và niềm đam mê không nguôi vẫn đang khuấy động.
WeChat vẫn kêu liên tục như vậy, một lúc sau, Phương Nhạc lại đối mặt với Trần Hề, cánh tay anh đưa qua người cô, cầm lấy nước trái cây trên khay, chống nửa người, tựa đầu vào cô uống vài ngụm. Anh như nghĩ tới điều gì đó, lại đưa ly nước đến trước mặt Trần Hề, cũng không nói gì, chỉ lắc nhẹ cái ly.
Trần Hề như muốn uống nước, Phương Nhạc vòng tay qua vai cô đỡ cô dậy, đút cô uống mấy ngụm, đợi khi cô uống xong, Phương Nhạc nói: “Nói chuyện với bọn họ có gì hay ho đâu”
“Vậy nói chuyện với anh à?”
“Ừ, nói chuyện với anh.”
Trần Hề buông điện thoại xuống, Phương Nhạc nhìn cô, hai người cùng nhìn nhau cười.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người không nhận ra trước đây tôi có một chương đã bị khóa rồi sao? Chương mà xoxo đó, cho nên chương này chẳng dễ dàng gì, đừng có nói để ở nơi khác, mấy năm trước thì có thể, nhưng bây giờ thực sự không được, vi phạm quy định sẽ bị truy tố đó nha~
*
Cy: Vậy là make love rồi đó hả? =)))))). Chợt nhớ tới bài hát “Có như không có”: Ừ thì đã có nhưng có như không mà thôi~