Trăng Ngả Về Tây - Chương 71
Chương 71
Con đường này thực sự rất hẻo lánh.
Khuôn viên trường Đại học Hà Xuyên được xây dựng xung quanh một con sông, trong khuôn viên có những hồ nước lớn, sự sống sinh ra từ nước nên toàn bộ khuôn viên tràn ngập cây cỏ và hoa tươi tốt. Mỗi khi mùa hoa đến, trường còn tổ chức mở cổng trường, đông đảo công dân ở thành phố đã đặt chỗ trước sẽ được vào khuôn viên tham quan ngắm hoa.
Môi trường trong khuôn viên trường rất cao cấp, ánh đèn trong khuôn viên trường về đêm giống như ánh đèn neon của thành phố, cũng là một phần quan trọng tạo nên cảnh quan tươi đẹp, vì vậy để tìm ra một con đường nhỏ không có đèn đường như vậy và không ai quan tâm đến nó thì Trần Hề cũng coi như đã rất vất vả.
Trần Hề nói xong, xung quanh không còn âm thanh nào khác, xung quanh chỉ có tiếng ve kêu lẻ loi, khiến góc tối này không đến mức giống với một nơi không có người bước vào.
“Sao anh không nói gì?” Trần Hề cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô mở miệng hỏi.
“… Anh tưởng em vẫn chưa nói xong.” Phương Nhạc hắng giọng: “Nói xong rồi à?”
“Xong rồi.” Trần Hề nói.
Bởi vì tầm mắt quá tối, Trần Hề không hề phát hiện ra người đối diện với mình đang cười đến mức lồng ngực run lên.
Phương Nhạc hoàn toàn không ngờ Trần Hề sẽ nói chuyện này, không để anh ngắt lời, cô nói một hơi, anh muốn trêu chọc cô một chút, muốn nghe xem cô có thể nói cái gì “gây sốc” hơn hay không, nên anh hỏi cô: “Sao em lại đột nhiên nói chuyện này?”
Nhưng Trần Hề không dễ chọc, sự không dễ chọc này của cô khác với những người khác, không phải đỏ mặt hay bẽn lẽn mà là rất nghiêm túc.
“Anh không muốn nói chuyện à? Nếu anh thực sự không muốn nói chuyện thì không sao cả, chúng ta sẽ không nói chuyện đó nữa.”
“… Chỉ vậy thôi à?”
“Ừm.” Trần Hề giải thích với anh: “Anh biết đấy, trước đây vì em giấu chuyện của bố nên anh cho rằng em đang đùa giỡn với anh. Lúc đó em không thể nói ra những chuyện đó được, nên lúc ấy cả hai chúng ta đều không vui vẻ gì. Sau đó khi em đến thôn Ẩn, chúng ta đã nói chuyện cả đêm, em cảm thấy rằng giao tiếp là thực sự cần thiết, có một số chuyện cứ giấu diếm rồi sợ bóng sợ gió thì tốt hơn là bày tỏ hết lòng mình ra. Dù sao kết quả cũng là chết thì cớ gì cứ phải giấu giấu diếm diếm làm gì cho mệt, vì vậy nên em nghĩ, tại sao hôm nay em lại không bắt đầu việc này luôn. Nhưng mà không phải mọi chuyện đều so đo từng li từng tí. Anh biết học sinh đó của em rồi đấy, mẹ cô bé thực sự yêu cô bé, bà ấy thường xuyên lấy lý do vì muốn tốt cho cô bé nên xem điện thoại di động, xem nhật ký và can thiệp vào bạn bè và sự riêng tư của cô bé. Cô bé có thói quen viết nhật ký khi còn học tiểu học, nhưng khi lên cấp hai thì cô bé không viết nữa. Thực ra mối quan hệ nào cũng phải có ranh giới, chúng ta có tính cách và suy nghĩ riêng, cặp đôi dù có tốt đến đâu thì vẫn phải chừa khoảng trống cho nhau. Chúng ta không thể ép buộc nhau làm việc gì đó mà đối phương không muốn làm, nên tuy em nghĩ có nhiều chuyện cần phải nói nhưng em cũng không thể kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện. Em cũng có những suy nghĩ hay bí mật nho nhỏ của riêng mình, anh cũng vậy, vì thế nếu anh không muốn nói chủ đề này thì em nhất định sẽ tôn trọng anh, vậy chúng ta không nói đến chủ đề này nữa, dù sao em cũng đã nói xong rồi, anh đã biết suy nghĩ của em là được rồi.”
Trần Hề thật sự đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi mới nói ra. Phương Nhạc cẩn thận nghe, sau đó hỏi: “Em có chuyện gì không muốn nói với anh à?” Dừng một chút, anh lại nhấn mạnh hỏi: “Không gian mà em muốn rộng khoảng bao nhiêu?”
Trần Hề nhất thời ngơ ngác: “… Đây là trọng điểm hả?!”
Phương Nhạc: “Chuyện này cũng rất quan trọng.”
Tối quá nên không nhìn rõ, Trần Hề trừng mắt, tức giận nói: “Em đi về!” Nói xong liền xoay người đi.
Phương Nhạc ôm eo cô lại, Trần Hề nhất thời tê dại.
Phương Nhạc bình thường sẽ không ôm eo cô, chỉ khi hôn cô thì hai tay anh sẽ để ở trên, phần lớn sẽ đặt sau lưng cô hoặc sau đầu cô, rất ít khi chạm vào eo cô.
Trần Hề chỉ mặc quần áo dày dặn vào ngày đầu tiên đến trường, sau đó cô không hành động ngu ngốc nữa và ăn mặc thoải mái nhất có thể. Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông ngắn, để lộ vòng eo dài, khi nâng cánh tay lên sẽ để lộ ra vòng eo.
Vòng eo của Trần Hề vô thức co rút lại, Phương Nhạc dùng ngón tay ấn vào đó, tựa như không nhận ra bộ phận mình chạm vào đã khác với lúc trước.
“Còn chưa nói xong, chạy làm gì?” Phương Nhạc thấp giọng nói.
“Anh không muốn nói chuyện mà?” Giọng nói của Trần Hề trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Anh có nói thế à?”
Hình như không, Trần Hề không nói gì.
“Em cảm thấy vì chuyện buổi sáng hôm đó nên anh cảm thấy xấu hổ à?”
Phương Nhạc đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo như Trần Hề. Trần Hề hỏi ngược lại: “Không phải à?”
Phương Nhạc: “Sao em lại nghĩ như vậy?”
Trần Hề lựa chọn địa điểm rất tốt, khoảnh khắc này rất giống với đêm họ tỏ tình với nhau, bởi vì màn đêm mờ mịt, nhìn không rõ đối phương nên hai người đều gan dạ không chút sợ hãi.
“Sáng hôm đó anh về phòng không nói một lời, đã nói là chạy bộ cùng nhau nhưng rồi cũng không chạy, mấy ngày nay anh cũng không gần gũi với em.” Trần Hề nói.
“Anh có biết vẻ mặt của anh ngày đó thế nào không?” Đôi mắt cô màu đen trắng rõ ràng, trong trẻo như dòng suối. Buổi sáng hôm đó cô không giấu được sự kinh ngạc trong mắt, như thể dòng suối đã nhuốm mực. Phương Nhạc nói: “Anh tưởng anh dọa em sợ rồi, không biết phải nói với em thế nào, hơn nữa em nghĩ anh không nhìn ra được à, gần đây trời nóng như vậy, em đã bao lâu không mặc quần dài rồi? Hôm đó nhiệt độ ngoài trời có thể lên tới 40 độ mà em lại mặc quần jean dài, em tránh né như thế thì dạo này anh có dám đến gần em không?”
“Em tránh né hồi nào? Mấy hôm nay em đều ăn mặc như bình thường mà? Hơn nữa em cũng không quên hôm đó anh cũng mặc quần dài, anh cũng nóng gần chết, đi dạo một hồi đã uống hết hai chai nước ngọt.”
“Anh là sợ…” Phương Nhạc do dự.
“Anh sợ cái gì?”
Tay của Phương Nhạc vẫn đặt trên eo cô, hai người ở gần nhau, nói nhìn không rõ nhau nhưng cũng không phải là hoàn toàn không nhìn thấy gì, Phương Nhạc có thể nhìn rõ đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô, cũng như đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô.
Nhưng đã nói ra đến đây rồi, cũng không có gì cần phải thu lại nữa. Phương Nhạc mở miệng nói: “Quần đó dày, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể che lại.”
Trần Hề không đủ tập trung, đầu vang lên một tiếng, một lúc lâu mới nói: “… Ồ.”
Phương Nhạc hơi nhếch khóe miệng, hỏi cô: “Em thật sự không thấy xấu hổ à?”
Trần Hề kiêu ngạo nói: “Em đã đọc nhiều sách như vậy, chẳng lẽ em lại là tàn dư phong kiến à?”
“Ồ…” Cổ họng Phương Nhạc phát ra tiếng cười, anh vẫn nhớ lời cô vừa nói, nói gần đây anh không gần gũi với cô nữa, Phương Nhạc cúi đầu hỏi: “Muốn anh hôn em à?”
Trần Hề nhất thời vẫn không nói ra được.
Phương Nhạc: “Tàn dư của chế độ phong kiến?”
“Muốn…” Trần Hề thừa nhận, lại không chịu thừa nhận thất bại nên nói thêm một câu: “Anh không muốn hả?”
“Muốn.” Âm tiết cuối cùng biến mất khỏi môi, Phương Nhạc hôn cô trước.
Mặc dù trên con đường này không có dấu chân của người nào khác, nhưng Phương Nhạc vẫn ôm eo Trần Hề, sải bước rời khỏi giữa đường, dẫn cô đến khu rừng gần đó.
Cành cây to rậm rạp, ve sầu trên cây đang tận hưởng mùa hè, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài tiếng ếch nhái kêu.
Phương Nhạc dùng một tay đỡ sau đầu cô, một tay vòng qua eo cô, ngón tay ấn vào chiếc eo trần của cô, khi hôn cô thật sâu, cảm nhận được sự co rút của lớp da thịt mềm mại ở eo cô.
Phương Nhạc thở hổn hển, dời môi đến bên cổ cô, tư thế tay không thay đổi. Trần Hề vẫn bị ép ngẩng đầu lên, lưng dựa vào gốc cây, thân thể run rẩy nói: “Em đổ mồ hôi.”
Thời tiết nóng bức, màn đêm vừa mới buông xuống, cái nóng còn sót lại trong ngày vẫn chưa tiêu tán, đi ra ngoài lâu như vậy, khó tránh khỏi đổ mồ hôi.
Phương Nhạc mút cổ cô, giọng nói gần sát tai cô: “Ngày đó thật sự không dọa em sợ à?”
Trần Hề nói thật: “Lúc đầu hơi sợ thật, lúc đó em không có phản ứng gì.”
Giọng nói của Phương Nhạc trầm thấp vang bên tai cô: “Bây giờ thì sao? Sợ không?”
Một lúc lâu sau, Trần Hề mới nặn ra một câu: “Anh đừng có được voi đòi tiên, bây giờ nên làm thế nào đây?”
Phương Nhạc nén cười, thở dài nói: “Đợi một lát là ổn thôi, em đừng nhúc nhích, để anh ôm em.”
Hai người ôm nhau rất lâu, khi rời đi trên chân và tay có rất nhiều vết muỗi đốt.
Ký túc xá của Trần Hề đã chuẩn bị sẵn dầu mát, thể chất của cô dễ có sẹo, vết muỗi cắn để lại lớn, sau khi dịu đi rất dễ để lại vết đỏ. Khi cô đi tắm thì phát hiện một bên eo của mình có màu đỏ, Trần Hề bình tĩnh tắm xong rồi mặc đồ ngủ vào che vòng eo lại và thoa dầu làm mát lên vết muỗi đốt.
Giao tiếp hiệu quả là yếu tố cần thiết để duy trì mối quan hệ ổn định, hai người đã bắt đầu nói chuyện trở lại, Trần Hề cuối cùng cũng có thể tập trung vào việc học. Hàng ngày cô đều ở trong ký túc xá, căn tin và thư viện, thậm chí còn tận dụng cơ hội để học tiếng địa phương từ bạn cùng phòng của cô.
Ba người bạn cùng phòng của Trần Hề đều đến từ các thành phố khác trong tỉnh, hai người trong số họ nói tiếng địa phương nghe như tiếng nước ngoài, Trần Hề hoàn toàn không hiểu được.
Từ nhỏ Trần Hề đã sống ở thị trấn Tân Lạc, tiếng địa phương của thị trấn Tân Lạc và Hà Xuyên khác nhau, ở trường đều nói tiếng phổ thông, mấy người như bà nội Phương lại nói tiếng địa phương của thị trấn Tân Lạc, vì vậy bây giờ Trần Hề có thể hiểu tiếng địa phương của Hà Xuyên, nhưng lại không thể nói tốt được, mấy tiếng địa phương khác càng xa lạ với cô hơn.
Bạn cùng phòng rất tò mò tại sao cô lại rảnh rỗi đòi học tiếng địa phương làm gì, ý tưởng học tiếng địa phương của Trần Hề rất đơn giản, cô có mục tiêu rõ ràng là trở thành luật sư, nhưng cô phát hiện ra rằng một số người ở tầng lớp dưới cùng của xã hội không thể nói được tiếng phổ thông, hoặc một số người trộn lẫn tiếng phổ thông với tiếng địa phương, vì thế Trần Hề cho rằng học tiếng địa phương là cần thiết.
Bạn cùng phòng lần đầu tiên nghe được cách nói này, không biết tại sao lại cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bạn cùng phòng nói: “Sắp đến lúc chọn chuyên ngành rồi, cậu có chắc nguyện vọng đầu tiên của mình là luật không?”
“Muốn có việc làm tốt thì tốt nhất nên học kinh doanh.”
Trần Hề nói: “Tốt nghiệp ngành tài chính không hẳn là dễ tìm được việc làm, không có nguồn lực và bối cảnh thì kiếm tiền rất khó. Luật là một nghề khó nhưng tớ có hứng thú, một khi đã có hứng thú thì có thể kiên trì được.”
“Bây giờ tớ không thể kiên trì được nữa rồi, tại sao trên thế giới này lại có thứ như vi tích phân vậy chứ?” Bạn cùng phòng kêu lên.
Có một câu nói được lưu truyền từ lâu rằng: Ngày xửa ngày xưa có một cái cây tên là cây Đại Học, có rất nhiều người bị treo trên đó. Ngày xửa ngày xưa, có một ngôi mộ tên là mộ Vi Tích, rất nhiều người đã được chôn cất trong đó.
Vi Tích phân khiến người khác đau đầu, nhưng Trần Hề từng là học sinh thi đấu môn toán nên có thể xử lý được, nhưng Phan Đại Châu thì không thể, cậu ấy gặm vi tích phân đến nỗi tóc gần như hói hết. Cậu ấy ghen tị với Phương Nhạc, vì một số chuyên ngành lớp thực nghiệm nhân văn là Lịch sử, Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, Triết học, Khảo cổ học và Nhân chủng học, những chuyên ngành này vừa nhìn là biết trong toàn bộ Đại học Hà Xuyên, chỉ có mấy người như Phương Nhạc là không cần học vi tích phân.
Phan Đại Châu bị vi tích phân hành hạ quá chừng, cậu ấy đang ăn ngấu nghiến bữa ăn trong căn tin, nói: “Tớ vừa nghe nói trước đó giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn cậu đã gọi điện cho cậu rồi hả? Còn khuyên cậu nên chọn chuyên ngành cẩn thận nữa?”
Phương Nhạc: “Ừ, đúng là vậy, công bố điểm sau đó không bao lâu thì giáo viên chủ nhiệm có gọi đến.”
Cơ hội việc làm của chuyên ngành nhân văn còn hạn chế, việc sinh viên ban tự nhiên đăng ký vào chuyên ngành xã hội, như mục tiêu của Trần Hề là học luật thì còn được. Phương Nhạc thi đại học xếp hạng toàn tỉnh rất cao, vậy mà lại chọn lớp thực nghiệm nhân văn, khi giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn họ vừa nghe được tin này đã rất lo lắng đứng ngồi không yên.
Phan Đại Châu chỉ có thể thở dài: “Tâm thụ động, cứng đầu!”
Chính vì Phương Nhạc quá “cứng đầu” nên sau khi vào đại học, phong cách của anh vẫn giống như thời cấp ba. Phương Nhạc đẹp trai, đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học, vào lớp nhân văn, bạn học ở trường THPT Số 8 vào Đại học Hà Xuyên lại rất nhiều, bản thân Phương Nhạc đã nổi tiếng sẵn, anh không muốn nổi bật giữa đám đông cũng khó.
“Mấy cô gái đó không xin được WeChat của cậu nên đến hỏi tớ, tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, bán năm mươi tệ mỗi người, kinh doanh thôi mà. Tớ không còn quầy bán thịt nướng, hoàn toàn chỉ có thể trông cậy vào cậu để kiếm bộn tiền thôi.” Phan Đại Châu nảy ra ý tưởng: “Trần Hề, phòng mai mối hôn nhân của hai cậu có cầm mở rộng kinh doanh không? Nếu muốn có tài khoản WeChat của Phương Nhạc thì bảo bọn họ trở thành hội viên của phòng mai mối hôn nhân, để bọn họ có cơ hội đi xem mắt một đối một với Phương Nhạc.”
Trần Hề cảm thấy đây là một ý kiến hay: “Vậy tớ có thể kiếm được bao nhiêu tiền hoa hồng?”
“Giàu rồi.” Phan Đại Châu háo hức nói: “Đến lúc đó cậu chỉ cần chia cho tớ một ít hoa hồng là được.”
Trần Hề: “Chia hoa hồng! Chia hoa hồng!”
Phương Nhạc mỉm cười, liếc cô: “Vậy anh cũng có thể kiếm được hoa hồng, rất nhiều người đã hỏi anh xin thông tin liên lạc của em.”
Ba người họ thường đi cùng nhau, khắp nơi đều là bạn học ở Trường THPT Số 8, ai cũng biết ba người họ đều là bạn chơi từ nhỏ, có người không dám bắt chuyện trực tiếp nên muốn dùng chiến thuật đi đường vòng.
Trò chuyện nhốn nháo một lúc, cũng sắp ăn xong, Phan Đại Châu hỏi: “Lát nữa hai cậu định đi đâu?”
Trần Hề: “Thư viện.”
“Này, hai cậu sắp chia lớp chuyên ngành rồi, tớ cũng rất lo lắng. Bọn tớ phải đến năm sau mới chia lớp lận, trong lớp xã hội của hai cậu cạnh tranh khốc liệt lắm không?”
“Năm nay có hơi khác. Trước đây như trường luật thì dựa vào điểm thi đại học, một số người có thể trúng tuyển mà không cần phỏng vấn. Nhưng năm nay chỉ cần người đăng ký nguyện vọng vượt quá số lượng thì tất cả đều phải phỏng vấn. Trường luật rất nổi tiếng mà, chắc chắn sẽ vượt quá số lượng đăng ký.” Trần Hề nói: “Lớp xã hội của bọn tớ có tổng cộng 15 chuyên ngành, chuyên ngành phổ biến nhất là Tài chính và Luật. Tớ đã điền xong đơn đăng ký nguyện vọng rồi, mười lăm chuyên ngành đăng ký theo thứ tự, nguyện vọng đầu tiên là Luật, nguyện vọng thứ hai là Tài chính.”
Phải điền hết tất cả mười lăm nguyện vọng, thứ hạng toàn tỉnh trong kỳ thi đại học của Trần Hề thật sự rất cao, nhưng ở ngoài tỉnh cũng có rất nhiều người giỏi hơn, tuy cô rất tự tin vào bản thân nhưng cũng không dám xem nhẹ, vì sợ đến lúc đó sẽ bị trượt nên gần đây mỗi ngày đều đúc đầu vào trong đống sách, thậm chí cuối tuần về nhà cũng không hẹn hò với Phương Nhạc.
Trần Hề mấy ngày đầu còn đang chờ đợi gì đấy, cô đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, xem có phải tiến độ quá nhanh hay không, nhưng cô và Phương Nhạc không phải chỉ mới vừa quen biết, bọn họ đã biết rất rõ về nhau, cô cũng không có phản kháng lúc anh đến gần cô. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết tương lai của họ sẽ như thế nào, nhưng vì hiện tại bọn họ đã ở bên nhau nên hết lòng mở lòng ra với nhau, có thể còn chút dè dặt nhưng cố gắng không để lại tiếc nuối.
Dù sao bọn họ cũng đã nói chuyện thẳng thắn, Trần Hề không cần phải nói nhiều hay ngại ngùng làm gì nữa.
Cho nên mấy ngày đầu cô cứ chờ đợi, nhưng ngoại trừ cái đêm Phương Nhạc vượt qua ranh giới dưới gốc cây ấy ra, sau đó anh không làm gì để vượt qua ranh giới nữa, giống như những gì Phương Mạt đã nói từ trước, anh đã trở thành một nhà sư với đời sống nhà chùa tịch mịch. Trần Hề dù sao cũng là con gái, bảo cô lại chủ động thảo luận “Ba tiểu luận về lý thuyết tình dục” gì đấy với Phương Nhạc thì cô thật sự không có mặt mũi nào, hơn nữa cô sắp phân lớp chuyên ngành, cô thực sự không muốn trở nên phân tâm nên chỉ tập trung ôm sách.
Vài ngày sau, đợt phân lớp chuyên ngành của tân sinh viên ở Đại học Hà Xuyên đã kết thúc, bầu không khí căng thẳng đột nhiên dịu đi, ai nên về nhà thì về nhà, ai nên chơi thì cứ chơi. Trần Hề chịu đựng mấy ngày này xong thì vui vẻ thu dọn túi của mình, ngồi lên xe của Phương Nhạc, cùng anh về nhà.
Ở nhà không có người, dọc đường Phương Nhạc mua một ít đồ ăn cuối tuần, về đến nhà liền cho vào tủ lạnh. Trần Hề tắm trước, sau khi gội cũng không sấy tóc, Phương Nhạc nhanh chóng tắm rửa, tắm xong liền kêu cô vào trong sấy khô tóc.
Trần Hề cắm điện máy sấy tóc, cô vừa sấy tóc vừa liếc nhìn Phương Nhạc bên cạnh. Phương Nhạc vẫn chưa rời đi, tóc còn đang nhỏ nước, anh đang cúi đầu cắt móng tay.