Trăng Ngả Về Tây - Chương 70
Chương 70
Hai cái đầu thông minh bình thường có khả năng thích ứng nhanh nhẹn đồng thời đứng máy, phòng tắm tràn ngập sự im lặng. Sáng sớm cơn gió thổi mát lạnh, sau khi từ cửa sổ thổi vào, cơn gió này đột nhiên giống như có lửa đốt, khiến nhiệt độ xung quanh tiếp tục tăng lên.
Trần Hề chậm rãi ngẩng đầu, miệng cô không biết từ lúc nào mà hơi hé ra, đôi mắt trong veo ngơ ngác nhìn Phương Nhạc. Quai hàm Phương Nhạc cứng lại, ánh mắt lướt qua mặt Trần Hề, sau đó vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng quay người lại, mở cửa phòng tắm ra, im lặng trở về phòng ngủ.
Trần Hề nhìn không nói một lời, cho đến khi cửa đóng lại, không khí yên tĩnh như chưa từng có người đi qua, Trần Hề mới lặng lẽ trở về phòng.
Trần Hề tất nhiên có kiến thức sinh lý cơ bản, việc dạy học ở trường còn dè dặt, nhưng hiện tại thông tin đang phát triển, những thứ nên biết đều có thể biết được, nhưng cô không ngờ rằng tình huống này sẽ xảy ra vào ngày hôm nay. Nói thật, cô thực sự đã cảm thấy sợ hãi.
Cô cũng không biết tại sao lúc sau mình còn ngẩng đầu lên nhìn Phương Nhạc, tốt hơn hết là nên cúi đầu xuống để không khiến Phương Nhạc xấu hổ, cuối cùng chả nói được câu nào mà anh đã đi luôn rồi.
Nhưng cứ cúi đầu xuống mãi cũng không thích hợp lắm…
Trần Hề đứng trước cánh cửa nhỏ, giơ tay lên rồi đặt xuống mấy lần, đầu óc cô vẫn rất hỗn loạn, hình ảnh cô nhìn thấy khi cúi đầu xuống dường như đã bén rễ vào trong đầu cô, cô không thể tống nó ra cũng không thể quên được.
Tay Trần Hề đưa tới đưa lui, hai chân đi đi lại lại trước cánh cửa nhỏ, tứ chi không phối hợp, giống như tay làm việc của tay còn chân đang làm việc của chân vậy. Cuối cùng, cô nghiến răng nghiến lợi, đứng yên trước cửa, dùng giọng bình thường hỏi: “Phương Nhạc, anh còn chạy bộ nữa không?”
Phương Nhạc ở bên cạnh: “…”
Phương Nhạc ngồi ở cuối giường, hai chân dang rộng, lưng khom xuống, khuỷu tay chống trên đùi, hai tay buông thõng giữa hai chân, ánh mắt cụp xuống rơi vào giữa hai chân. Nghe thấy câu hỏi của Trần Hề ở phía bên kia, cổ Phương Nhạc cứng ngắc ngẩng lên, liếc nhìn cánh cửa nhỏ, sau đó nhắm mắt lại đầy tuyệt vọng, trầm giọng khàn khàn trả lời: “Không chạy nữa.”
“… Ừm.”
Phương Nhạc nằm lên trên giường, dùng tay che mắt, ánh sáng lập tức biến mất, chỉ còn lại bóng tối và hỗn loạn. Mắt không nhìn thấy, thính giác càng nhạy bén, dù tiếng bước chân bên cạnh có nhẹ nhàng đến đâu thì tiếng bước chân trên sàn gỗ vẫn sẽ có tác dụng khuếch đại.
Không biết Trần Hề cứ đi qua đi lại làm gì.
Trần Hề đang chật vật với quần áo.
Tối hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn quần áo cho ngày đầu tiên đi học, dự báo thời tiết hôm nay báo nhiệt độ cao, Trần Hề vốn định mặc quần short denim cạp cao và áo phông ngắn hở bụng. Đồ mùa hè trong tủ quần áo của cô đều là kiểu dáng này, tuy đều do Phương Mạt mua hết nhưng cô rất thích. Hồi còn học ở trường THPT Số 8 cô không có nhiều cơ hội để mặc, trong kỳ nghỉ hè này cô đã mặc hết một lượt, kiểu phối đồ này có thể coi là cuộc sống hàng ngày của cô.
Vốn dĩ cô chưa bao giờ nghĩ bộ quần áo này có vấn đề gì, nhưng hôm nay khi mặc bộ quần áo này xong, cô không hiểu sao lại có hơi băn khoăn không biết có phải vải hơi ngắn hay không.
Nhưng chắc bình thường Phương Nhạc sẽ không như vậy, kiến thức sinh lý cơ bản nói cho cô biết, buổi sáng là thời gian đặc biệt của nam giới, không liên quan gì đến phụ nữ, nếu không thì ngày nào…
Trần Hề cảm thấy có gì đó không ổn, cô không biết tại sao mình lại nghĩ đến loại chuyện thế này, nhưng cô không thể thắng lại, ép suy nghĩ của mình quay trở lại được. Không lâu sau, cô lại bắt đầu suy nghĩ lan man.
Trần Hề cũng nằm trên giường, vùi mặt vào trong chăn không nói nên lời.
Hai người nằm im lặng suốt cả buổi sáng, không ai biết người đối diện đang làm gì. Cuối cùng, Trần Hề thay một chiếc áo phông bình thường và quần denim dài, Phương Nhạc cũng mặc một chiếc áo thun và quần denim dài. Trần Hề đẩy một chiếc vali ra ngoài, Phương Nhạc đưa mắt nhìn, vẻ mặt bình thường hỏi cô: “Chỉ có một cái vali thôi à?”
“Ừm.” Trần Hề cũng nói rất tự nhiên: “Những thứ khác ngày hôm qua đều để ở phòng khách rồi.”
Phương Nhạc cầm vali lên, đi đến trước mặt cô hỏi: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
“Không phải chú Phương nói hôm nay sẽ làm bữa sáng à?”
“Em nghe thử xem trong bếp có động tĩnh gì không.”
Trần Hề dỏng tai lên, thật sự không có động tĩnh gì cả.
Vài ngày trước Phương Mạt đã trở lại trường học, khóa huấn luyện quân sự của Đại học Hà Xuyên sẽ học ở năm thứ hai, tân sinh viên sẽ bắt đầu đi học vào hôm nay. Ông chủ Phương nói sẽ đưa họ đến trường, bảo Phương Nhạc không được tự lái xe, đợi đến khi hiểu rõ tình hình xem xung quanh trường có chỗ đậu xe phù hợp không, lần sau rồi tự lái xe đi.
Ban đầu ông chủ Phương hứa sáng nay sẽ nấu một bữa thịnh soạn cho họ, nhưng đến giờ ông ấy vẫn chưa dậy.
Hai người cũng không có ý định gọi điện gọi ông ấy, sau khi xuống lầu, Phương Nhạc đặt vali ở cửa, đi vào bếp cùng Trần Hề làm bữa sáng đơn giản, để lại một phần cho ông chủ Phương. Sau khi ăn xong, họ nghe thấy giọng nói của ông chủ Phương: “Toang rồi toang rồi, sao muộn thế này rồi. Hề Hề, A Nhạc…”
“Bọn con ở đây.” Phương Nhạc thu dọn mấy chiếc đĩa trống của anh và Trần Hề, không nhìn ông chủ Phương. Anh đi thẳng vào bếp, sắp xếp nói: “Con đã chuẩn bị bữa sáng cho bố rồi, con sẽ chuyển một số hành lý xuống tầng hầm trước rồi đứng ở dưới chờ. Bố ăn chút gì đi rồi xuống lầu, ăn hết đừng chừa đồ ăn lại.”
Ông chủ Phương ngoan ngoãn nói: “Được, được, được.”
Phương Nhạc đều như thường lệ, cũng khôi phục vẻ bình tĩnh. Trần Hề yên tâm xách hành lý đi theo anh xuống lầu, cất đồ đạc vào cốp xe. Không lâu sau, ông chủ Phương xách theo mấy đồ nhẹ đi xuống, mấy thứ còn lại này chỉ cần đặt vào trong xe là được.
Trên đường đến trường, ông chủ Phương bật loa điện thoại, trả lời hai cuộc gọi của bạn bè. Ông chủ Phương vui vẻ nói sáng nay không rảnh đi câu cá, ông ấy phải đưa con đến trường Đại học Hà Xuyên điểm danh. Bọn trẻ thi được thành tích tốt thì được cái hay là này đây, trường đại học gần nhà, hai ba hôm là bọn trẻ có thể quay về nhà một lần. Nếu Đại học Hà Xuyên không yêu cầu sinh viên năm nhất phải sống trong trường thì ông ấy còn muốn bảo bọn trẻ về nhà hàng ngày.
Bản thân ông ấy hầu như không ở nhà, còn nói muốn bảo bọn trẻ về nhà hàng ngày. Ông chủ Phương khoe khoang suốt cả đoạn đường, Phương Nhạc ngồi ở ghế phụ thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu, Trần Hề liên tục cúi đầu bấm điện thoại. Phương Nhạc biết cô đang trả lời tin nhắn trong nhóm WeChat, anh lật điện thoại dưới tay, lướt nhanh qua dòng chữ, mọi người đang trò chuyện sôi nổi.
Bạch Chỉ, Lâu Minh Lí, Thẩm Nam Hạo và Trương Tiêu Hạ đều học đại học ở các tỉnh khác, Giả Xuân học tại trường Đại học Khánh. Năm nay có hơn chục người từ trường THPT Số 8 được nhận vào hai trường đại học đó thông qua kỳ thi tuyển thẳng, Giả Xuân thi trượt, cuối cùng cậu ta thi đỗ kỳ thi đại học, đứng thứ hai trong khoa tự nhiên toàn tỉnh và hạng nhất ở thành phố Hà Xuyên.
Người đứng thứ nhất toàn tỉnh không phải người Hà Xuyên, mà là học sinh của một trường cấp ba trọng điểm khác trong tỉnh. Người đứng thứ nhất cũng học Đại học Khánh, chuyện mà bọn họ đang nói trong nhóm lúc này chính là về người đứng thứ nhất này.
Xe đi vào khu đại học, xe cộ đông đúc, xe tư nhân không được vào trường. Ông chủ Phương và Phương Nhạc xách hành lý lớn, còn Trần Hề xách hành lý nhỏ, không cần đến sự giúp đỡ của các chị đang chào đón tân sinh viên.
Buổi trưa ba người ăn cơm tại căn tin trường, sau đó ông chủ Phương trở về, Trần Hề và Phương Nhạc gặp được Phan Đại Châu. Phan Đại Châu đi dạo quanh Đại học Hà Xuyên nửa buổi cũng đã đoán được tình hình của các bạn học ở trường trường THPT Số 8.
“Cái hàng xếp đi vào trường chỉ có một mình tớ, tớ gặp xui xẻo gì thế này!” Phan Đại Châu nói: “Còn nữa, hai cậu có biết khóa này có bao nhiêu học sinh năm nhất đến từ trường THPT Số 8 và trường trung học phụ thuộc không? Tớ cảm thấy mấy người không thi đỗ vào Đại học Kinh và Đại học Khánh đều đổ về đây. Chỉ trong một buổi chiều mà tớ đã gặp năm người quen, năm người lận đó. Hai cậu vẫn chưa đi dạo trường một vòng đúng không, có biết ở đây lớn đến mức nào không? Có biết xác suất này là gì không? Haiz, tại sao rõ ràng tớ đã tốt nghiệp cấp ba rồi nhưng dường như vẫn đang học cấp ba vậy chứ!”
Bọn họ đang đi lang thang trên con đường trong khuôn viên trường, ve sầu bên trong cây cối ven đường kêu inh ỏi, lá cây bơ phờ vì nhiệt độ cao. Trần Hề hiếm khi buộc hết mái tóc dài ra sau gáy, mấy sợi tóc rớt xuống bị mồ hôi dính bết vào sau tai và cổ, lưng cô ướt đẫm, hai chân nhét bên trong chiếc quần jean chật chội, cả khuôn mặt Trần Hề đều đỏ bừng vì nắng.
Phương Nhạc đỡ hơn cô một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, trong ba người chỉ có Phan Đại Châu mặc quần áo thoải mái nhất, áo thun quần short và dép lê, cậu ấy còn nói không mang theo hết hành lý, ngày mai nếu có thời gian cậu ấy thậm chí còn muốn về nhà ăn cơm tối, cả buổi trời không gặp bố mẹ, cậu ấy cảm thấy rất nhớ bọn họ.
Phan Đại Châu nói rất nhiều, tò mò nhìn bọn họ: “Lúc nãy tớ đã muốn nói rồi, hai cậu không bị bệnh gì chứ? Sao hôm nay mặc đồ dày như vậy, không sợ bị say nắng à?”
Trần Hề lặng lẽ kéo vạt áo ra để cơ thể cô có thể hít thở, nói: “Cũng không nóng lắm.”
Phương Nhạc nhìn thấy siêu thị của trường, nói: “Muốn ăn kem không?”
Đương nhiên là muốn rồi!
Ba người vào siêu thị, Phương Nhạc mua cho Trần Hề một cây kem đắt tiền, anh không thích ăn kem nên lấy cho mình một chai soda lạnh.
Mấy ngày tiếp theo, bọn họ đều tập trung vào việc học.
Đối với lớp thực nghiệm khoa học xã hội và lớp thực nghiệm nhân văn của Đại học Hà Xuyên, thời gian phân lớp chuyên ngành thường diễn ra vào giữa đến cuối tháng 10. Trước khi phân lớp, họ phải điền tất cả các ý định chuyên ngành của mình vào hệ thống, nếu số lượng đăng ký chuyên ngành vượt chỉ tiêu tuyển sinh thì bọn họ phải tiến hành phỏng vấn. Ngành Luật ở trường Đại học Hà Xuyên rất được ưa chuộng, tổ chức phỏng vấn theo nhóm, sự cạnh tranh hàng năm vô cùng khốc liệt.
Chỉ còn hơn một tháng ngắn ngủi, Trần Hề cầm sách lên, bắt đầu một đợt chiến đấu mới, nhưng lần này cô có chút mất tập trung.
Thật ra lúc đầu cô cũng không nhận ra điều gì, bây giờ đã khai giảng được vài ngày, cô phát hiện Phương Nhạc đã thay đổi. Mấy ngày nay bọn họ hẹn nhau ăn tối như thường lệ, sau bữa tối sẽ đi dạo quanh trường, thỉnh thoảng giống như Phan Đại Châu, gặp phải mấy gương mặt quen thuộc thời cấp ba, Trần Hề cũng không cảm thấy chột dạ vì cách cư xử của hai người bọn họ ở nơi công cộng rất văn minh.
Nhưng ở nơi riêng tư, như đi qua những góc không có người như lùm cây, Phương Nhạc cũng tuân thủ lễ nghi. Trước kia bất cứ khi nào có cơ hội thì Phương Nhạc đều sẽ hôn cô, mấy ngày nay sau khi khai giảng, anh không ôm cô nữa, cũng không hôn cô nữa.
Trần Hề thở dài.
Hôm nay cô và Phương Nhạc lại cùng nhau đi dạo, trên đường không có ai, nhiệt độ liên tục tăng, tiếng ve sầu kêu càng ngày càng lớn.
Trần Hề đầu tiên gọi tên anh trước: “Phương Nhạc.”
“Hả?” Phương Nhạc nhẹ nhàng đáp lại.
“Anh biết em đã xem rất nhiều phim rồi phải không?”
“Ừ, em muốn xem phim à?”
“Không phải.” Trần Hề nói: “Trước đây em đã từng xem một bộ phim của Anh tên là “Chuộc lại lỗi lầm’, em vô cùng thích nó, nhân vật nữ chính là Keira Knightley. Anh đã xem chưa?”
“Chưa.” Phương Nhạc xem phim tài liệu là nhiều.
Trần Hề nói: “Bộ phim đó kể về chuyện bởi vì lời nói dối của một cô bé, dẫn đến một cặp vợ chồng trẻ không thể kết hôn. Trong đó có một cảnh mà em vô cùng thích, nữ chính mặc một chiếc váy màu xanh lá gợi cảm và ở cùng với nam chính trong một căn phòng ở trang trại để tiến hành một cuộc giao tiếp giữa con người với nhau.”
“… Giao tiếp giữa con người với nhau?”
Trần Hề gật đầu: “Đúng, chính là loại giao tiếp giữa con người với nhau này.”
Phương Nhạc cố gắng hết sức để bản thân không hiểu lầm ý của Trần Hề, cho đến khi Trần Hề tiếp tục nói: “Cảnh giao tiếp đó vô cùng đẹp, em cũng đã xem lại rất nhiều lần, chỉ xem một cảnh đó thôi. Ngoài bộ phim này, em cũng có ấn tượng với mấy bộ phim khác.”
Trần Hề một hơi nói ra tên của mấy bộ phim khác, một vài bộ có chủ đề đồng giới, một vài bộ được đánh giá cao, một vài bộ phổ biến, cũng có một vài bộ ít người biết.
Phương Nhạc căn bản không biết nên nói gì: “Bình thường em đều xem mấy bộ này à?”
Trần Hề vội vàng nói: “Anh để em nói xong đã. Em cũng đã đọc “Ba tiểu luận về lý thuyết tình dục” của Sigmund Freud, em đã đọc hết toàn bộ cuốn sách này. Em không đồng ý với một số quan điểm trong đó, nhưng có là một số quan điểm mà em hoàn toàn đồng ý. Ví dụ, Sigmund Freud cho rằng tình dục là nguồn gốc của cái đẹp, những sáng tạo nghệ thuật vĩ đại thường bắt nguồn từ chỗ này. Ông ấy cũng cho rằng việc kiêng quan hệ tình dục là có hại, hạn chế hành vi tình dục có thể làm tăng ham muốn tình dục của con người và cảm giác sợ chết, ham muốn sinh sản của con người sẽ dần yếu đi, cuối cùng có thể dẫn đến sự diệt vong của một dân tộc. Tình dục là bản năng của sinh học, chúng ta không cần phải xấu hổ về điều đó.”
Trần Hề nói không chút xấu hổ, nếu không phải cô cố ý dẫn Phương Nhạc vào ngõ tối, khiến Phương Nhạc từ đầu đến cuối không thể nhìn rõ mặt và biểu cảm của cô thì Phương Nhạc thật sự sẽ tin lời nói táo bạo này của cô.