Trăng Ngả Về Tây - Chương 7
Chương 7
Đột nhiên trên đỉnh đầu đột nhiên có một luồng áp lực nặng nề, Trần Hề phản ứng có điều kiện, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu lên. Thủ phạm ra tay xong th phủi sạch quần áo bỏ đi, Trần Hề ngồi ở trên ghế xoay, quay đầu nhìn về phía cánh cửa trống không, xoa đỉnh đầu vừa bị “tấn công” của mình.
Sau khi gạt bỏ những suy nghĩ bối rối của mình, cô chỉ có một suy nghĩ đó là…
Không biết hộp sọ của cô quá nhỏ hay bàn tay của Phương Nhạc thực sự quá lớn?
Mấy bài kiểm tra trên bàn đều đã được viết qua, Trần Hề theo thói quen thường lệ xem qua toàn bộ bài kiểm tra, phát hiện phía trên của bài kiểm tra đều viết tên Phan Đại Châu, chỉ có một tờ giấy phía trên viết tên Phương Nhạc.
Khi còn nhỏ ở trong nhà máy, Trần Hề đã nhiều lần nghe thấy tên của những người nhỏ tuổi trong nhà họ Phương. Cô bé vô thức cho rằng “Phương Nguyệt”* là tên của người chị, mãi cho đến khi đến đây với ông chủ Phương, cô mới nhận ra trước đây mình đã nghĩ sai, “Phương Nguyệt”** mới là tên của người em trai.
Tên trên đầu bài kiểm tra được ký vô cùng sắc sảo và trang nhã, mặt trăng hóa ra lại là một ngọn núi.***
(*, **, ***Từ Nguyệt và Nhạc trong tiếng Trung đều có phiên âm là [yuè], khi Trần Hề chỉ nghe nói chưa nhìn thấy chữ thì nghĩ là Nguyệt.)
Trong bài kiểm tra của Phan Đại Châu, các vị trí đã viết rất lởm chởm. Bài kiểm tra của Phương Nhạc được làm ngay ngắn từ đầu đến cuối, chỉ làm được một nửa.
Trần Hề chọn một bài kiểm tra và lấy tờ giấy A4 chất trên máy in bên cạnh làm giấy nháp, cùng với tiếng máy sấy tóc trong phòng tắm, cô chăm chú xem hai câu hỏi cuối cùng.
Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của Phương Nhạc đi xuống lầu, Trần Hề vểnh tai lên, lập tức đẩy ghế ra rồi chạy ra ngoài.
Phương Nhạc không để ý đến tiếng “bịch bịch bịch” phía sau, nhưng sau khi anh đi xuống lầu thì tiếng động đó đã biến mất, Phương Nhạc không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, chỉ nhìn thấy Trần Hề đang vịn vào lan can bằng kính, im lặng nhìn anh, đôi mắt đó to lạ thường.
“Sao thế?” Phương Nhạc chủ động lên tiếng.
Lúc này Trần Hề mới mở miệng: “Anh muốn đi đâu?”
“Tôi đi nấu thứ gì ăn.”
“Ồ…” Trần Hề hỏi: “Có cần tôi giúp anh không?”
Phương Nhạc nhìn vẻ mặt của cô, hỏi: “Không giải ra à?”
“… Không phải…” Trần Hề nói: “Vậy tôi đợi anh.”
“Không cần, cô đi giải đề của mình đi.”
“Vậy tôi đến phòng mình làm nhé?”
Nói đến đây, Phương Nhạc rốt cục cảm thấy kỳ quái, anh hiếm khi nói đùa một câu: “Trong phòng của tôi có ma hả?”
Trần Hề đành phải nói: “Thật ra tôi cũng có hơi đói.”
Phương Nhạc trầm tư, cũng không có hỏi thêm gì nữa, anh vừa đi vào phòng bếp vừa gọi: “Xuống đây.”
Trần Hề nhanh nhẹn đi xuống lầu.
Ông chủ Phương lại ra ngoài, hôm qua ông ấy mang về hai túi đồ ăn lớn, một nửa là đồ ăn nhanh. Người cha già nghĩ rằng vì bây giờ trong nhà không ai biết nấu ăn nên tích trữ một ít đồ ăn nhanh để hai đứa nhỏ có thể tự lực cánh sinh.
Phương Nhạc đun sôi nước, mở hai hộp mì ăn liền ra.
Thực ra anh không thích mì ăn liền, nhưng trong số những món ăn có thể thỏa mãn cơn đói ở nhà thì mì ăn liền là nhanh nhất. Nhưng hiển nhiên, Trần Hề không kén chọn đồ ăn, cô vùi đầu ăn rất ngon, Phương Nhạc nhìn cô mấy lần.
Sau khi ăn hết hai tô mì, hai người họ mang theo hai cốc nước, quay trở lại tầng trên.
Phòng của Phương Nhạc chỉ có một chiếc ghế xoay nên anh đã chiếm chỗ ngồi và bảo Trần Hề di chuyển ghế của mình qua. Trần Hề đi qua cửa nhỏ, đẩy ghế trong phòng tới, sau khi ngồi xuống, trước tiên cô giải thích đề vật lý cho Phương Nhạc.
Trần Hề giảng xong một phần kiến thức, liếc nhìn phản ứng của Phương Nhạc, Phương Nhạc hoặc là gật đầu, hoặc là “Ừ” một tiếng, thỉnh thoảng lại nói “Tiếp tục đi”, không biết từ lúc nào đã giảng tới phần cuối của đề bài. Câu hỏi cuối cùng còn lại khiến Trần Hề bối rối, Trần Hề an ủi học sinh của mình, nói: “Anh chờ một chút nha, để tôi nghiên cứu đã.”
Phương Nhạc đã ngồi rất lâu, mới đứng dậy duỗi cơ. Trần Hề dần dần chìm đắm trong đó, quên mất bản thân mình. Phương Nhạc bưng cốc nước đứng cách cô nửa cánh tay, vừa nhìn cô tập trung làm bài vừa uống nước, vô tình bị nghẹn rồi ho một tiếng.
“Khụ…” Trong phòng ngủ yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một tiếng ho, Trần Hề giật mình hít một hơi, ròng rọc của ghế xoay kéo cô về phía sau. Phương Nhạc đỡ lưng ghế, dùng tay đẩy một cái, nhét cô và tay vịn ghế lại dưới gầm bàn.
Trần Hề bị kẹp giữa ghế và bàn, cô dùng hai tay giữ bàn để giữ vững cơ thể, sau đó ngẩng đầu lên với vẻ mặt tố cáo.
Vẻ mặt này rất mới mẻ, Phương Nhạc để vào mắt. Cơn ho của anh vẫn chưa dứt, cổ họng khàn đặc, giọng nói có chút trầm thấp hơn bình thường: “Cô cho rằng vấn đề là do tôi à?”
Trần Hề vẫn bị mắc kẹt trong khoảng trống, bởi vì Phương Nhạc – một người cao lớn đang đứng phía sau ghế xoay, cô không thể đẩy mình ra được.
“Tôi cho rằng anh vô tội.” Trần Hề thành thật trả lời anh, rút lại tố cáo, tự mình kiểm điểm.
Phương Nhạc nhìn dáng vẻ cô bị kẹp chật vật, đè khóe miệng đang nhếch lên xuống, tránh sang một bên nhường bước.
Ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, khi cánh cửa nhỏ chưa từng có ai quan tâm đóng lại thì mặt trời đã sắp lặn.
Ngày hôm sau là ngày 2 tháng 2, là đêm giao thừa. Tối hôm đó, Trần Hề phải đi đến khách sạn cùng mấy người ông chủ Phương để ăn bữa tối đoàn viên của nhà họ Phương.
Buổi chiều, Trần Hề gọi điện cho bác Tưởng ở xa trong núi, lúc đầu không có tín hiệu, sau đó có tín hiệu, cuộc gọi đã kết nối, bác Tưởng nói đang ở nhà họ hàng, tí tối mới có thể quay về tìm bố của Trần Hề.
Điện thoại di động đối với bố Trần cũng vô dụng, ông không nghe thấy tiếng chuông, cũng không nói được, càng không biết chữ, Trần Hề chỉ có thể nhờ bác Tưởng làm ống loa. Dù sao cũng đang làm phiền người khác, nhà ở trong núi cách xa nhau, cho nên trong khoảng thời gian này Trần Hề chỉ gọi điện thoại một lần.
Trên đường đến khách sạn, điện thoại của Trần Hề vang lên một tiếng rồi ngừng lại, đây là thỏa thuận trước đó, bác Tưởng không cần tốn tiền điện thoại, Trần Hề sẽ gọi lại.
Phương Nhạc lần đầu tiên nghe thấy điện thoại di động của Trần Hề reo, anh liếc nhìn và nhận ra chiếc điện thoại mà Trần Hề lấy ra từ trong túi là chiếc điện thoại di động cũ của mình.
Anh và Trần Hề đều ngồi ở ghế sau xe, ông chủ Phương làm tài xế. Ông chủ Phương vừa lái xe vừa nói: “Là bác Tưởng của con à? Nhanh gọi lại cho bác ấy đi.”
“Alo.” Trần Hề gọi lại: “Bác Tưởng, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới. Bác vừa đến nhà con, bố con vừa mới nấu bữa tối.”
“Sức khỏe hai người họ thế nào ạ?”
“Không khí trên núi trong lành như vậy, sức khỏe sao có thể không tốt được chứ?”
Trong xe rất yên tĩnh, không cần mở loa ngoài cũng có thể nghe rõ những gì đang nói ở đầu bên kia. Hai người đều nói tiếng phổ thông, tiếng phổ thông của bác Tưởng rất không chuẩn, nhưng Trần Hề có thể hiểu được, người hỏi người trả lời, tiếng trò chuyện xen kẽ với tiếng cười, giọng nói trong trẻo của cô mang thêm sự mềm mại, giọng điệu vừa lễ phép lại nhẹ nhàng.
Phương Nhạc nhìn về phía trước, đôi tai buộc phải nghe Trần Hề cùng người khác nói chuyện về gia đình.
Trần Hề hỏi: “Vậy tối nay hai người họ sẽ ăn gì ạ?”
Chú Khương: “Có thịt, không thể thiếu thịt được, còn nấu một bát canh trứng.”
Trần Hề: “Em trai con ngoan không ạ?”
Bác Tưởng: “Ngoan lắm, giống y chang như con lúc nhỏ vậy, bảo làm gì thì làm nấy, không hề gây rắc rối.”
Trần Hề: “Trong nhà có lạnh không ạ?”
Bác Tưởng: “Có thể nhóm lửa, tốt hơn ở trong thành phố nhiều. Trong thành phố mới lạnh, ở nhà không lạnh chút nào.”
Đây có thể xem là một nửa sự thật, ít nhất trên núi thì có thể tự nhóm lửa.
Sâu trong rừng rậm, có nhiều tảng đá và núi dốc, bác Tưởng nhìn bố Trần làm xong động tác, hỏi Trần Hề ở đầu bên kia điện thoại: “Bố con hỏi con, con học hành thế nào rồi? Ô ồ…”
Bác Tưởng giơ ngón tay cái lên, nói với ông rằng điểm số của con ông rất tốt.
Trong căn nhà đất xiêu vẹo đang đốt bếp lửa, trên bếp có một chiếc nồi nhỏ luộc rau cải và khoai tây, bên cạnh còn có một bát nhỏ đựng canh trứng và một bát nhỏ thịt kho tộ.
Thịt kho tộ là bác Tưởng mang từ nhà đến, chỉ có mấy miếng. Cậu bé năm tuổi ngồi bên cạnh háo hức nhìn nhưng không đưa tay ra, người đàn ông gầy gò hỏi cậu bé có muốn nói chuyện với chị gái không, cậu bé im lặng ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Hai cha con khoác trên mình bộ quần áo cũ xám xịt quây quần bên bếp lửa đón Tết.
Phương Nhạc hiểu được một câu trong lời nói ở đầu bên kia của điện thoại: “Em trai con nói nó nhớ con lắm…”
Sau đó người bên cạnh hắng giọng, chậm rãi trả lời: “Con biết ạ…”
Trước khi cuộc gọi kết thúc, ông chủ Phương quay người lại, lớn tiếng hô: “Lão Tưởng, chúc mừng năm mới. Giúp tôi nói với lão Trần một tiếng chúc mừng năm mới luôn nhé, bảo anh ấy yên tâm, Hề Hề ở chỗ tôi rất tốt!”
Trần Hề nhìn thấy bản thân mình trên cửa kính xe, cô mặc một chiếc áo khoác lông màu vàng ngỗng mới mua, từ đầu đến chân có giá gần một nghìn tệ, cô ở đậy quả thực rất tốt.
Trên kính xe có hai khuôn mặt cạnh nhau, người này lặng lẽ nhìn người kia.
Đêm giao thừa khách sạn đã kín hết chỗ, phòng riêng đã được đặt trước nhiều tháng.
Người trong nhà họ Phương rất nhiều, Trần Hề được ông chủ Phương dẫn đi giới thiệu với mọi người, người lớn trong nhà họ Phương đều không mặn mà, còn người trẻ tuổi trong nhà họ Phương thì nhìn cô như thứ gì đó hiếm lạ lắm, nhưng Trần Hề thấy chẳng sao cả.
Đồ ăn còn chưa được bưng ra hết, rượu đã được bưng tới một nửa.
Chú tư Phương đỏ mặt, đập bàn: “Anh hai tên là Phương Quán Quân, chị ba tên là Phương Á Quân, còn em tên Phương Quý Quân. Cha mẹ thậm chí đến việc đặt tên cũng thiên vị nữa. Hạng ba* trên thế giới này có là cái thá gì đâu, hửm?! Olympic chỉ công nhận quán quân thôi, mọi người nói đi, ai trong số mọi người công nhận hạng ba đâu!”
(*Quý Quân là tên theo Hán Việt, dịch ra thuần Việt nghĩa là hạng ba, về thứ ba, huy chương đồng.)
Dì Phương khịt mũi, đỏ mắt: “Trước đây tôi là người làm nhiều việc nhất trong nhà, quét nhà lau nhà mua đồ ăn nấu nướng giặt quần áo, việc gì mà không đến tay tôi chứ? Tôi ba mươi tuổi đã bị thoát vị đĩa đệm cột sống lưng rồi đây này, tôi đã cống hiến cho gia đình này ít lắm à? Ồ, tôi là người làm nhiều việc nhất, nhưng kết quả khi nhà bị giải tỏa giàu lên rồi thì người được hưởng lợi nhiều nhất lại là Phương Quán Quân? Dựa vào đâu chứ! Chỉ vì anh ta là con trai thôi sao?!”
Chú tư Phương phản đối: “Tôi cũng là con trai!”
Dì Phương: “Bởi vậy mới nói bố mẹ thật sự thiên vị! Mấy năm cuối đời của bố, chính tôi là người đã dọn nước đái hốt cứt cho ông ấy. Hai đứa con trai mấy người ngoài nói chuyện ra thì còn làm được gì nữa chứ? Cuối cùng, khi bố mất rồi, tiền để lại cho chúng ta chia đều, dựa vào đâu mà muốn tôi chia đều với hai người chứ!”
Chú tư Phương: “Chị đừng có bịa chuyện. Tôi hốt cứt, dọn nước đái cho bố còn ít chắc!”
Ông chủ Phương không muốn cãi nhau với bọn họ nên thấp giọng phản đối: “Tôi luôn hầu hạ bố mà.”
Chú tư Phương nghe thấy ông chủ Phương đang nói thì lập tức chĩa họng súng về phía ông ấy, nói: “Nếu anh hai có năng lực thực sự thì tôi sẽ thừa nhận, nhưng mọi người nhìn anh hai đi. Hừ, suốt ngày mặc áo lông chồn, giỏi nhất chính là phá sản đó!”
Dì Phương: “Còn nhà để anh ta phá sản hả? Nhìn xem vợ con anh ta bây giờ ở đâu! Ngay cả vợ con cũng không quản được, cái nhà này đã bị anh ta làm lụn bại từ lâu rồi!”
Ông chủ Phương không nhịn được nữa: “Hai người nói đủ chưa?”
Chú tư Phương: “Anh đừng mở miệng ra với tôi. Anh là người được lợi nhất trong cái nhà này. Cha mẹ thậm chí đến ngoại hình cũng thiên vị nữa. Tại sao anh lớn lên giống bố còn hai đứa tôi lại giống mẹ chứ!”
Bà nội Phương vốn dĩ đang tự mình vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn kèm, cả quá trình xem mình như điếc như mù, nghe đến đây, bà ấy liền đặt ly rượu nhỏ xuống, xắn tay áo tham chiến.
Trần Hề sửng sốt đến mức giơ đũa lên cũng quên ăn, người phục vụ đưa đồ ăn đứng ở cửa cũng không dám đi vào. Phương Nhạc đứng dậy đi ra cửa nhận món, trước đó các món ăn được dọn lên rất chậm, nhưng bây giờ đều đã được dọn lên đầy đủ.
Anh thong thả đem đồ ăn vào, đặt từng món lên chiếc bàn trà ở một đầu khác trong phòng ăn.
Sau đó anh đi trở lại bàn ăn, kéo Trần Hề từ chỗ ngồi đứng dậy, kéo cánh tay nhỏ của cô đi về phía bàn trà.
“Đi ăn thôi.” Anh nói.