Trăng Ngả Về Tây - Chương 69
Chương 69
Trần Hề vốn đang ngồi xếp bằng, nhưng khi được Phương Nhạc ôm vào lòng, đầu gối cô quỳ ở trên giường, hai tay bất cẩn ấn vào ngực Phương Nhạc, trọng lượng của cô đều đè lên anh.
Phương Nhạc nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đơn giản bày tỏ tình cảm nhẹ nhàng. Trần Hề đáp lại anh, anh hôn cô, cô cũng hôn lại anh, giữa môi họ như đang sáng tác một bài hát ru lặng lẽ, nhịp điệu nhẹ nhàng chậm rãi khiến người khác cảm thấy thoải mái. Hôn mãi hôn mãi, nụ hôn giống như những cánh hoa rơi dày đặc, hơi thở trở nên nặng nề hơn một chút.
Trần Hề tin vào phương châm “Tốt hơn là tự mình làm”.
Có một lần, nước nóng ở một số vòi nước ở nhà gặp sự cố, do nhà họ Phương sử dụng hệ thống sưởi sàn và máy nước nóng là lò hơi nên đã nhờ thợ sửa lò hơi đến sửa chữa. Lò hơi nhập khẩu nên không có trung tâm sửa chữa chính thức, thợ sửa chữa nói cần thay đường ống, lại nói cần thay bo mạch chủ với giá vài nghìn nhân dân tệ, nhưng sau đó đã bị Phương Nhạc mời về. Anh lại tìm thợ sửa chữa máy nước nóng nhãn hiệu trong nước đến, cuối cùng phát hiện ra vấn đề nằm ở dưới bồn tắm trong phòng tắm của Phương Mạt, thợ sửa chữa rất nhanh, phí chưa đến 100 tệ.
Vòi bồn tắm trong phòng tắm của Phương Mạt không được treo trên tường, đầu nối nước vào và ra ở dưới bồn tắm, sau khi thợ sửa rời đi, Trần Hề đã bảo Phương Mạt nâng bồn tắm lên, Phương Mạt dùng hết sức để nâng lên, trong khi đó Trần Hề nằm sấp bên dưới bồn tắm nghiên cứu. Mãi đến khi Phương Mạt hét lên không nâng nổi được nữa, sắp buông tay để nó đè chết cô thì Trần Hề mới đi ra, cả người Hề Hề bám đầy bụi, cuối cùng cũng tìm ra nguyên lý dưới.
Sau đó, một vấn đề tương tự lại xuất hiện, lần đó Trần Hề đã xung phong và nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Hôn cũng giống như vậy, ban ngày Phương Nhạc nắm quyền, mà Trần Hề lại có chút thụ động. Thật ra không phải cô chống lại sự thụ động, mà là xét theo kiến thức cảm xúc nông cạn của cô mà nói, nam nữ tương tác là hai chiều, hơn nữa tiếp xúc thân mật cũng phải là hai chiều.
“Tốt hơn là tự mình làm”, vì vậy Trần Hề áp dụng những gì đã học được, lần này nắm chắc thế chủ động, cô không còn chạm nhẹ nữa mà bắt đầu chủ động hôn Phương Nhạc.
Lưng Phương Nhạc căng cứng, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt đang sát gần mình. Trần Hề mạnh dạn cạy môi anh ra, một dòng điện tê dại từ thắt lưng truyền đến da đầu, khiến da đầu anh râm ran.
Phương Nhạc ôm người nọ, lưng càng lúc càng lùi về phía sau, hơi ngẩng đầu lên, không nhận ra rằng việc anh ngẩng đầu lên có nghĩa là tư thế của bọn họ sẽ thay đổi.
Trần Hề đặt hai tay lên vai Phương Nhạc, lưng cô càng lúc càng thẳng, dần dần cao hơn Phương Nhạc, thắt lưng cũng cong thành một vòng cung tuyệt đẹp. Cô ngơ ngác quỳ thẳng, từ bên cạnh Phương Nhạc chuyển sang đối diện anh, khi sắp ngồi xuống thì…
Phương Nhạc tỉnh dậy từ trong cơn mê, bỏ tay ra khỏi lưng Trần Hề, giữ chặt vai cô rồi đẩy cô ra, tuy nhiên nụ hôn vẫn không thể tách rời. Lưng Phương Nhạc rời khỏi ván giường, ngậm môi cô trong miệng anh rồi sau đó thở hổn hển rút lui, đẩy Trần Hề sang bên phải giường.
Trần Hề không phân biệt được đông tây nam bắc, Phương Nhạc cong chân phải lại, hít mấy hơi rồi lại hắng giọng, khàn giọng nói: “Nói chuyện chính trước đã.”
“… Anh lật mặt cũng nhanh ghê.” Mặt Trần Hề vẫn đỏ bừng, hai mắt nửa tỉnh nửa mê.
“Không muốn nói chuyện nữa à?”
“Không có.” Trần Hề cảm thấy Phương Nhạc bắt đầu và kết thúc thật sự thoải mái, cô tự cảm thấy xấu hổ, Trần Hề bất đắc dĩ nói: “Anh nói đi.”
Phương Nhạc bình tĩnh kéo chăn đắp lên chân mình, trở lại chuyện chính: “Vừa rồi nhắc tới Liêu Tri Thời, bình thường em có hay nói chuyện với cậu ấy không?”
Trần Hề: “Không có, sao anh lại hỏi như vậy?”
“Không phải lần này đi thôn Ẩn cậu ấy đã nhắn tin cho em à? Còn có lần trước em vừa từ quê về còn mang theo đường đỏ cho cậu ấy nữa.”
“Mẹ cậu ấy muốn mua đường đỏ nên cậu ấy mới bảo em mua giùm, dù sao thì em cũng tiện tay mà. Còn về việc đi thôn Ẩn thì cậu ấy cũng chỉ hỏi em một câu đó thôi, bình thường em và cậu ấy không nói chuyện gì nhiều. À, lúc công bố điểm thi tuyển sinh đại học, cậu ấy hỏi điểm của em. Anh còn muốn biết gì nữa không?” Trần Hề lại bắt chéo chân, đặt hai tay lên hông, cơ thể hơi lắc lư, mỉm cười nói: “Phương Nhạc, nếu anh mà còn ghen với cậu ấy thì có phải ngốc quá rồi không?”
Phương Nhạc vẫn bất động: “Anh cũng đã hỏi rồi, ít nhất em đã thỏa mãn sự tò mò của anh.”
“Được thôi, anh hỏi tiếp đi.” Trần Hề để mặc anh nói.
“Trước đây em và cậu ấy đã thêm QQ của nhau à?”
“Có thêm, vào cuối học kỳ hai năm lớp 11, lúc em và Giả Xuân đến hiệu sách để mua sách thì tình cờ gặp cậu ấy. Lúc đó cậu ấy chuẩn bị ra nước ngoài nên em và cậu ấy đã thêm QQ của nhau.” Trần Hề kể chi tiết.
Phương Nhạc hỏi: “Em còn từng đến hiệu sách với Giả Xuân nữa hả?”
Cơ thể Trần Hề không lắc lư nữa, cô buồn cười nói: “Anh đừng tấn công bừa bãi như cô và chú nữa.” Mỗi lần tụ họp gia đình, cô Phương và chú Phương chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đòn*, mắng tới mắng lui, gần như tấn công bừa bãi tất cả mọi người, bao gồm cả bà nội Phương.”
(*Dùng để khiển trách người không được dạy dỗ, chỉ nhớ cái lợi mà quên mất sự dày vò.)
“Không, anh chỉ hỏi vậy thôi.” Phương Nhạc nói: “Nếu em đã biết Liêu Tri Thời đang kiếm chuyện rồi thì bình thường cũng nên bớt để ý tới cậu ấy.”
Trần Hề cảm thấy Liêu Tri Thời là một người bạn tốt, khi vừa công bố điểm thi đại học, cậu ấy đang ở bên kia đại dương xa xôi vẫn nhớ sự chênh lệch múi giờ mà tranh thủ hỏi thăm điểm thi đại học của bọn họ.
Nếu nói Liêu Tri Thời có ý nghĩ gì đó đối với mình thì Trần Hề thật sự nghĩ không ra manh mối nào, nhưng hành vi kiếm chuyện của Liêu Tri Thời khá rõ ràng, Phương Nhạc sẽ không gây rối một cách vô lý, Trần Hề đương nhiên cũng sẽ không để tình cảm của bọn họ vướng vào một cuộc khủng hoảng vô lý như vậy.
Vì thế Trần Hề liền đồng ý: “Em nghe anh!”
Phương Nhạc nói: “Sau này xung quanh chúng ta có thể sẽ xuất hiện những tình huống tương tự, vì mối quan hệ không được công khai nên có thể sẽ cảm thấy bất an.”
Trần Hề hiểu rõ, cảm giác an toàn này không liên quan gì đến phẩm cách đạo đức của nam và nữ, cũng giống như trước đây, cô hiểu rõ tính cách của Phương Nhạc, nhưng cô vẫn cảm thấy như bị một tấm vải đen che mắt mình, tin rằng Phương Nhạc và Thiệu Lạc Vãn đang ở bên nhau.
Trong cuộc sống, không phải ai cũng có thể lúc nào cũng lý trí, chưa kể trong một mối quan hệ có nhiều biến động cảm xúc, nếu muốn có được sự tin tưởng tuyệt đối với đối phương thì đây là điều nói thì dễ nhưng làm thì khó.
Ông chủ Phương và mẹ Phương đã kết hôn hơn mười năm, nhưng mẹ Phương vẫn cảm thấy bất an.
“Cho nên mối quan hệ nam nữ xung quanh chúng ta nhất định phải rõ ràng.” Trần Hề nói.
“Ý anh cũng vậy đấy.” Phương Nhạc nói.
“Chuyện này với em không thành vấn đề, bản thân anh nhớ chú ý là được.”
“… Em đừng có nói sớm quá, coi chừng bước không qua.”
Trần Hề thản nhiên xua tay: “Em có lòng tin với bản thân mình.” Cô rất biết lựa lời nói: “Đương nhiên em cũng có đủ tin tưởngđối với anh!”
Phương Nhạc bất đắc dĩ mỉm cười.
Sau khi cuộc đàm phán này hoàn thành, chủ đề lại quay lại từ đầu, đó là làm thế nào để xác định tương lai.
“Có lẽ cũng là cảm giác an toàn.” Trần Hề xoắn đuôi tóc của mình, vừa nghĩ vừa nói: “Không phải anh khiến em cảm thấy bất an, chỉ là bây giờ chúng ta còn quá trẻ, em bây giờ có thể lên kế hoạch học tập cho chuyên ngành của mình, ví dụ em muốn học luật thì em sẽ học luật từng bước ở trường đại học. Nhưng bây giờ em không thể lên kế hoạch của bốn năm sau đó, liệu em sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học hay làm việc, nếu là làm việc thì lại có thể vào công ty nào. Tiền đề của tất cả những điều này, ít nhất cũng phải đợi cho đến khi em vào đại học, cầm cuốn sách luật lên xem thử thì mới biết được.”
Cảm giác an toàn cần có thời gian để phát triển, dù sớm hay muộn thì cũng sẽ có kết quả.
Tình yêu không phải là bài toán vật lý, bọn họ không thể tiếp xúc và nắm bắt từ khi còn nhỏ được, tình yêu là một lĩnh vực mới mà bọn họ chưa từng tiếp xúc, bọn họ phải tự mình khám phá và kiểm chứng nó.
Cuộc hành trình này có thể suôn sẻ và gập ghềnh, nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng đang khám phá rồi nên cứ tiếp tục cố gắng thôi.
Trần Hề đã tiêm cho Phương Nhạc một mũi máu gà*, tính cách của cô chính là như vậy, cô sẽ lo trước tính sau, cũng dám chạy ngang chạy dọc, nếu không thì sẽ không thể đụng phải Phương Nhạc.
(*Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe. Mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.)
Phương Nhạc cười đến mất bình tĩnh, chân anh vẫn đang đắp chăn, không dám ôm Trần Hề nữa, anh chỉ nắm lấy tay cô, xoa xoa như đang xoa đồ chơi, sau đó hỏi cô: “Trong trái tim em, mấy người như bố anh quan trọng hay anh quan trọng hơn?”
Trần Hề ngay thẳng: “Đều quan trọng.”
“Vậy anh hỏi em một câu.”
“Anh sẽ không hỏi nếu anh và bố anh cùng rơi xuống nước thì em sẽ cứu ai trước chứ?”
“Vốn dĩ sẽ không định hỏi em câu này, nhưng nếu em đã nghĩ ra câu hỏi buồn cười như vậy.” Phương Nhạc không khỏi bật cười, thuận miệng nói: “Vậy em có thể trả lời luôn được không?”
“Trước tiên anh hãy mô tả chi tiết khu vực nước, chất lượng nước, nhiệt độ và hướng gió trong ngày, tốc độ dòng nước và vị trí mà anh và chú Phương rơi xuống nước, sau đó em sẽ trả lời câu hỏi của anh.”
… Phương Nhạc đuổi cô: “Đi về giường ngủ liền cho anh!”
Trần Hề nhảy xuống giường, chạy về phòng.
Một tháng sau đó, Phương Nhạc đi sớm về muộn, công việc của anh dường như còn bận rộn hơn cả Trần Hề.
Trong khoảng thời gian này, Trần Hề dự định dẫn học sinh của mình đi tham quan viện bảo tàng, Phương Nhạc đã giúp bọn họ đặt lịch hẹn, viện bảo tàng rất lớn, nếu bọn họ đi tham quan hết thì một ngày cũng không đủ. Trần Hề nói đi một vòng tham quan trước, nếu cô bé hứng thú thì sau này cô bé có thể đi cùng bố mẹ tới đây.
Đêm trước khi đến bảo tàng, Trần Hề đang sắp xếp lại sách giáo khoa cấp hai trong phòng. Trước khi xuống lầu, Phương Nhạc hỏi Trần Hề có muốn uống sữa không, Trần Hề nói không. Phương Nhạc vào bếp rót một ly nước trái cây, cầm cốc đi lên lầu, vào phòng cô bằng cánh cửa nhỏ, cúi xuống đưa mép cốc đến trước mặt cô: “Anh vẫn chưa uống, em uống một chút trước nhé?”
Sách giáo khoa từ năm lớp 7 đến năm lớp 12 được Trần Hề bảo quản rất tốt, tất cả sách của cô đều không có bìa kẹp, cô lật đọc nhiều và viết nhiều nên bị nhăn nheo ố vàng là điều không thể tránh khỏi, nhưng trang giấy về cơ bản không bị hư hại. Sau khi đến nhà họ Phương cô đã xếp tất cả sách giáo khoa cấp hai vào tủ vì không để nổi trên giá sách nữa.
Trong tủ có khe hở, bụi bặm lọt vào, Trần Hề lau chùi vệ sinh không kỹ nên sách dính đầy bụi. Tay Trần Hề lúc này rất bẩn, cô đẩy tay ra, không nắm lấy ly nước trong tay Phương Nhạc mà nâng cằm nhìn chằm chằm vào ly nước trái cây thanh mát.
Phương Nhạc vô thức đưa miệng cốc lên môi cô, đút cho cô uống. Khi Trần Hề dời môi đi, Phương Nhạc chậm rãi điều chỉnh cốc thẳng lại, hỏi: “Uống đủ rồi à?”
“Đủ rồi.” Trần Hề ngồi dưới đất, tiếp tục sắp xếp sách giáo khoa.
Phương Nhạc uống nước trái cây, hỏi cô: “Sao đột nhiên lại sắp xếp sách giáo khoa?”
“Học sinh của em đó.” Trần Hề nói: “Khai giảng là em ấy lên lớp 9 rồi, mẹ em ấy vốn muốn mua cho em ấy sách giáo khoa của học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba khóa trước nhưng không mua được, nên đã nghĩ đến em.”
“Sách giáo khoa của em đều ghi chép cả à?”
“Ừm, em đã ghi chép rất nhiều.” Trần Hề hỏi: “Anh ghi chép, phần lớn không phải đều viết trong sách giáo khoa à?”
“Khi anh học cấp hai, cơ bản anh không viết gì vào sách giáo khoa cả.” Phương Nhạc nói.
Trần Hề nghĩ tới Phương Mạt, cười nói: “Trước đây em đã từng xem sách của Phương Mạt, sách giáo khoa của chị ấy trắng xóa như sách mới vậy.”
Phương Nhạc biết, tất cả sách giáo khoa mới toanh của Phương Mạt đều được bọc cẩn thận trong một tấm bìa sách, sách giáo khoa trước khi học cấp hai của Phương Nhạc cũng được bọc bìa sách. Lúc đầu bìa sách đều do mẹ Phương bọc lại, sau này Phương Nhạc không thích để người khác làm giùm nữa nên đã tự mình học, sau khi học thì mẹ Phương trở thành người rảnh tay, Phương Mạt đã giao toàn bộ sách giáo khoa của mình cho anh bọc.
Sau khi học xong cấp hai thì Phương Nhạc không bọc sách cho mình nữa, nhưng sở thích của Phương Mạt vẫn không thay đổi, Phương Nhạc chỉ có thể tiếp tục bọc sách bằng những tấm bìa hoạt hình thiếu nữ màu hồng và dịu dàng cho cô ấy. Mãi đến khi Phương Mạt học cấp ba, Phương Nhạc mới kết thúc công việc này.
Tất cả sách của Trần Hề đều không có bìa, Phương Nhạc ngồi ở cuối giường Trần Hề, nhìn đống sách giáo khoa dưới đất, hỏi: “Vậy em định bán mấy cuốn sách này cho nhà em ấy à?”
“Không bán.” Trần Hề xếp sách giáo khoa ngay ngắn rồi nói: “Em đã nói với bọn họ rằng sẽ cho bọn họ mượn sách trong một năm, đợi khi em ấy thi tuyển sinh vào cấp ba xong thì trả lại sách cho em.”
Phương Nhạc cười nói: “Em định vận chuyển mấy cuốn sách này thế nào? Người ta đến đây lấy hay em đi đưa cho họ?”
“Em sẽ đưa cho họ.”
“Lúc nào?”
“Ngày mai, sáng mai em sẽ đi gửi. Sau khi dạy kèm xong, em sẽ dẫn em ấy đến bảo tàng của anh.”
“Ngày mai anh sẽ đưa em đi.”
“Anh không tiện đường mà.”
“Cũng chỉ tốn vài phút thôi.”
Trần Hề suy nghĩ rồi nói: “Được thôi, cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Phương Nhạc và cô có qua có lại, anh lại đưa cốc sang cho cô: “Muốn uống nữa không?”
Trần Hề trực tiếp đưa cằm tới, không quan tâm đó là nước mà Phương Nhạc đã uống. Phương Nhạc mỉm cười đút cho cô uống hai ngụm, còn sót lại một chút anh liền một hơi uống cạn sạch.
Ngày hôm sau, Trần Hề xách một túi sách lớn, ngồi xe của Phương Nhạc đến nhà học sinh. Sau khi dạy học xong, Trần Hề dẫn cô bé đến viện bảo tàng.
Vẻ mặt cô bé uể oải như một bông hoa khô héo dưới ánh nắng thiêu đốt, đi, ngồi hay nằm luôn bơ phờ, bảo cô bé làm cái gì thì cô bé làm cái đó, chẳng hạn như mẹ cô bé bảo cô bé mỗi ngày đều phải uống thuốc bổ não, cô bé chỉ cần nuốt cái ực mà chẳng thèm uống nước. Ví dụ, khi Trần Hề bảo cô bé hoàn thành một bài kiểm tra, cô bé liền ngoan ngoãn vẽ một đống ngôn ngữ ngoài hành tinh để viết kín bài kiểm tra.
Cô bé gật đầu với mọi thứ, cũng chỉ làm mọi thứ một cách qua loa cho có lệ
Hôm nay đưa cô bé đến viện bảo tàng, khuôn mặt cô bé đờ đẫn, không có sự hào hứng hay tò mò như những du khách khác.
Trần Hề nói với Phương Nhạc một tiếng, một lúc sau Phương Nhạc đi tới, cô bé nhìn thấy anh thì nhìn đánh giá anh như thường lệ.
Trần Hề giới thiệu bọn họ với nhau, Phương Nhạc dẫn bọn họ đi dạo, làm người thuyết minh.
“Đây là tám hành tinh lớn…”
“Đây là cá mập đầu búa, đầu của nó có hình dáng giống như búi tóc của phụ nữ cổ đại nên gọi là cá mập đầu búa. Đôi mắt của nó rất đặc biệt, tầm nhìn có thể đạt tới 360 độ…”
“Một số loài khủng long được mô phỏng. Loài đó có tên Lufengosaurus huenei đã tồn tại cách đây 200 triệu năm. Đây là hóa thạch khủng long được gắn hoàn chỉnh đầu tiên ở nước ta. Hóa thạch của nó hiện nằm ở Bảo tàng Cổ sinh vật học Trung Quốc. Nếu có cơ hội đến Bắc Kinh, em có thể đi xem thử…”
Hầu hết khách du lịch mùa hè là trẻ em, ở những địa điểm đó cũng tập trung toàn trẻ em, khi đi đến bảo tàng lịch sử, độ tuổi của khách du lịch rõ ràng đã tăng lên.
Gần đây viện bảo tàng và Viện Khảo cổ học đã phối hợp tổ chức một cuộc triển lãm đặc biệt về các triều đại Hạ, Thương và Chu. Không khí trong phòng triển lãm này yên tĩnh và vắng vẻ, khác hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt của những nơi khác.
Trong tủ kính trưng bày mấy món đồ vật cổ, cái vạc Tư Mẫu Tân Phương được đặt ở trung tâm phòng triển lãm, phía trước mấy đồ vật nhỏ trong tủ trưng bày dựa vào tường có để một tấm bảng giải thích, cô bé cau mày xem tấm bảng.
Những đồ vật cổ ít nhiều đều được đặt tên bằng những từ không phổ biến, cô bé rõ ràng không biết những từ này.
Phương Nhạc đi bên cạnh Trần Hề, thản nhiên nói: “Quang, Giác, đây là đồ dùng để uống rượu, còn Di này là đồ dùng tế lễ. Đó là một chiếc rìu đồng có khắc tên Phụ Hảo. Phụ Hảo là nữ tướng quân Trung Quốc đầu tiên của chúng ta kể từ khi có ghi chép đến nay, bà ấy là hoàng hậu của vua Vũ Đinh nhà Thương, đồng thời cũng là một thầy tế. Bề mặt chiếc rìu đồng được trang trí hoa văn hổ ăn thịt, tượng trưng cho sự giao tiếp linh hồn của phù thủy.” Phương Nhạc vừa nói vừa mở rộng chủ đề: “Hai cái be có hoa văn hổ ăn thịt từng được phát hiện ở Hồ Nam, những cái be có hoa văn hổ ăn thịt là một loại bình đựng rượu, hiện tại chúng đều nằm rải rác ở nước ngoài.”
Phương Nhạc đọc nhiều sách cổ đại và hiện đại, nói năng hùng hồn, dọc đường đi dường như không có đồ vật gì mà Phương Nhạc không rõ. Anh đưa bọn họ đi tham quan nửa vòng, sau đó lại quay về làm việc của mình. Cô bé đứng ngơ ngác nhìn bóng lưng anh đi mất, vừa đi vừa hỏi Trần Hề một câu: “Nếu em chăm chỉ học tập và đỗ vào trường THPT Số 8, liệu em có thể gặp được một nam sinh đẹp trai như vậy không chị?”
Trần Hề sửng sốt: “Hả?”
Cô bé nói: “Em rất thích kiểu con trai như thế này, anh ấy dường như biết tất cả mọi thứ, giỏi thật đấy.”
Trần Hề vốn có thể thuận theo nói rằng đúng thế, nếu em học tập chăm chỉ thì em có thể gặp được mấy nam sinh như thế này, em có thể lấy đó làm động lực học tập.
Nhưng Trần Hề lại không làm qua loa như vậy.
Trần Hề suy nghĩ một chút, hỏi cô bé một câu hỏi trước: “Nếu có một nam sinh khác biết nhiều như thế này thì em có thích không?”
Cô bé: “Nếu đẹp trai một chút thì đương nhiên em sẽ thích.”
Trần Hề nói rõ ràng: “Vậy em không nhận ra là thứ bản thân em thích chính là kiến thức sao? Việc em thích một người vì họ có kiến thức phong phú cũng không có gì sai, nhưng em không thể luôn đặt mình bên phía người khác mà xem xét được, điều này rất nguy hiểm, vì địa vị của bọn em không ngang bằng với nhau, khi em không có gì còn anh ta đã có tất cả, anh ta có thể áp đảo và kiểm soát em. Vì vậy, việc thích những anh chàng đẹp trai có kiến thức phong phú không có gì sai, nhưng những gì mà họ có thì tốt hơn hết là em cũng nên tự mình trau dồi, cố gắng học tập chăm chỉ vì bản thân mình, đây mới là động lực học tập đúng đắn.”
Cô bé sửng sốt, cô bé không cao, làn da nhợt nhạt trắng bệch, trông nhỏ bé hơn so với các bạn cùng lứa. Trần Hề cảm thấy cô bé có vóc dáng tương tự như khi cô còn học lớp 8, lúc đó người cô cũng là gầy gò nhỏ nhắn như thế này. Trần Hề xoa đầu cô bé.
Bất kể cô bé có nghe hay không, chỉ cần Trần Hề cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của mình là đủ rồi.
Cô cũng không thể quan tâm quá nhiều, sau chuyến đi đến viện bảo tàng kết thúc, thời gian dường như trôi nhanh hơn. Cô vừa mở mắt ra, dạy học xong, thỉnh thoảng đến phòng mai mối hôn nhân, khi về nhắm mắt lại, một ngày đã kết thúc rất nhanh..
Hai tuần vừa rồi cực kỳ bận rộn, Trần Hề làm việc bán thời gian, tranh thủ thời gian thi lấy bằng lái xe. Trước khi nhập học, cô lại đến chợ đêm giúp Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ hai lần. Ngày nào cô cũng bận rộn, mãi cho đến khi trường đại học khai giảng, cuối cùng cô cũng đã có thể dừng lại.
Trước đó một ngày, Trần Hề hưng phấn khó tả, ban đêm không thể ngủ được, vốn muốn nói chuyện với Phương Nhạc một lát, nhưng mỗi đêm trước khi ngủ anh đều đóng cửa nhỏ lại.
Trần Hề lúc thì nhìn cánh cửa nhỏ một hồi, lúc lại lăn qua lăn lại, trằn trọc nửa đêm mới ngủ được. Sáng sớm, cô lại tỉnh dậy, dường như cùng với sự khai giảng, đồng hồ sinh học lúc năm giờ mỗi sáng của cô sẽ tự động hoạt động trở lại.
Trần Hề nằm trên giường một lúc, ước chừng nửa tiếng, cô nghe thấy một tiếng động nhỏ, sau đó đứng dậy khỏi giường, lặng lẽ mở cửa, thấy Phương Nhạc đang chuẩn bị vào phòng tắm.
“Sớm như vậy à?” Phương Nhạc hỏi.
“Em tự động thức dậy đó.” Trần Hề thấp giọng hỏi: “Anh muốn chạy bộ à?”
Phương Nhạc: “Ừ, chạy nửa tiếng, em chạy không?”
Trần Hề gật đầu: “Được, chạy chung đi.”
Hai người thay phiên nhau đi vệ sinh trước, sau đó Trần Hề súc miệng trước, Phương Nhạc vốn định đợi cô rửa mặt xong, nhưng Trần Hề lại lấy cốc đánh răng và bàn chải đánh răng ra, lùi lại một bước để nhường anh vào, Phương Nhạc cũng thuận theo lấy cốc và bàn chải đánh răng của mình. Bọn họ đánh răng theo thứ tự xong, sau đó mỗi người rửa mặt, khiến hơi ẩm lan ra trong phòng tắm.
Hai người dạo này hơi bận rộn, không có nhiều thời gian ở bên nhau, khuôn mặt bọn họ ướt đẫm nhìn nhau, Phương Nhạc đóng cửa phòng tắm lại, Trần Hề tự giác dán sát người vào.
Cửa sổ phòng tắm vẫn mở, ánh nắng ban mai trước sáu giờ dịu dàng ấm áp. Hai người chậm rãi hôn nhau, hơi thở giống như mặt trời, càng lúc càng lên cao, chiếu càng lúc càng sáng.
Cơ thể Phương Nhạc căng ra, anh kết thúc nụ hôn, hơi đẩy người ra, chuẩn bị nói vài câu rồi quay về phòng.
Áo phông và quần đùi anh mặc khi ngủ rất mỏng, Trần Hề bị ép rời khỏi ngực anh, cô không khỏi cúi đầu tò mò nhìn xuống.
Trần Hề kinh ngạc.
Phương Nhạc còn chưa kịp nói gì thì đã có cảm giác như bị một cú đấm đấm thẳng vào cổ họng, anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Trần Hề, gần như phát điên!!!
*
Cy: =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))