Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 68

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 68
  • 10
Prev
Next

Chương 68

Khi Phương Nhạc đẩy người vô bên trong, lòng bàn tay bị tấm rèm ngăn cách, dưới tay không có sự đụng chạm nào khác lạ, sau khi xông vào phòng thay đồ, anh mới nhìn thấy tay trái Trần Hề đang nắm ngay miệng chiếc váy dài đến ngực, áo ngắn vẫn chưa mặc vào, để lộ ra bờ vai trần trụi.

Trần Hề nuốt một ngụm khí, đè nén tiếng kêu suýt thoát ra khỏi cổ họng, nghi hoặc nhìn chằm chằm Phương Nhạc. Phương Nhạc cũng bối rối, anh quay lưng lại nói: “Anh ra ngoài trước.”

Nhìn thấy anh sắp vén rèm lên, Trần Hề cản anh lại, nói: “Chờ một chút, bên ngoài có người!”

Lúc Phương Nhạc vừa đẩy cô, vừa lúc bắt được một khoảng trống, khu vực trước phòng thay đồ không có ai, lúc này lại có người đi qua đi lại, giọng nói của cả nam và nữ liên tục vang lên.

Phương Nhạc đối mặt với rèm cửa, nói: “Em khoác áo vào trước đi.”

“Em khoác thế nào đây?” Mùa hè lại không mặc áo khoác, bây giờ Trần Hề không thể quay lưng về phía Phương Nhạc mà mặc quần áo vào được, cô không biết mặc Hán phục như thế nào, cô mặc váy vào và nghiên cứu rất lâu, nhưng thực sự không biết cố định váy trên người như thế nào, hơn nữa còn kết hợp với áo ngắn nên cô cứ vịn chặt miệng váy, muốn tìm nhân viên để được giúp đỡ.

Trần Hề nói: “Bây giờ anh đã biết đây là phòng thay đồ nữ rồi hả? Vừa rồi xông vào tại sao không nghĩ thử xem?”

“Anh làm sao biết em mới mặc được một nửa?” Phương Nhạc cau mày: “Em mới mặc được một nửa mà dám vén rèm lên à?”

Trần Hề phản bác: “Em không có vén, em trốn ở sau tấm rèm, chỉ để lộ mặt, anh không nhìn thấy à?”

Phương Nhạc tự tin nói: “Không nhìn thấy.”

Nghe giọng điệu của anh rõ ràng có chuyện gì đó, Trần Hề nghi ngờ nhìn bóng lưng anh. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể quấn chiếc váy dài ngang ngực như một chiếc khăn tắm, lật áo ngắn qua rồi nhanh chóng mặc vào.

Thực ra Trần Hề không cảm thấy váy dài ngang ngực này hở hang, cô mặc áo phông ngắn và quần short denim nhìn còn lộ liễu hơn nhiều, váy dài đến mắt cá chân và chỉ hở vai mà thôi, nhưng váy không thể cố định lại được, tình trạng thật sự vô cùng ngượng ngùng. Trần Hề bối rối một lúc mới nói: “Quay lại.”

Cô vốn tưởng rằng Phương Nhạc sẽ từ chối, dù sao cũng là phi lễ vật thị*. Trần Hề chuẩn bị lãng phí thêm mấy câu nữa, nhưng Phương Nhạc lại không nói gì, anh đưa tay buộc chặt dải rèm cửa lại, sau đó quay lại quang minh chính đại nhìn cô.

(*Ý bảo thứ không phù hợp lễ giáo thì không được nhìn, việc không hợp lễ giáo thì không được làm)

Phương Nhạc không chú trọng quy tắc nữa, Trần Hề cảm thấy chuyện có lẽ có chút lớn, cô hỏi: “Anh sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi hả?”

Phương Nhạc đưa mắt nhìn trang phục chả ra thể thống gì của cô, nói: “Không có gì, ở bên ngoài em không cho anh nói chuyện với em, ở đây nói chuyện rất tiện.”

“Em không cho anh nói chuyện với em…” Trần Hề nghe ra vấn đề: “Anh giận hả? Anh giận vì chuyện này à? Em không cho anh nói chuyện với em lúc nào thế? Em chỉ là không cần anh cầm ô cho em thôi, trong hoàn cảnh bình thường thì anh không thể cầm ô che nắng cho một cô gái đúng không.”

“Sao em lại phải tránh nghi ngờ như vậy? Không cảm thấy em đang lạy ông tôi ở bụi này à?”

“Em không nghĩ vậy.” Trần Hề cảm thấy biểu hiện của cô rất ổn. Trong suốt quá trình hôm nay cô và Phương Nhạc vẫn giao tiếp bình thường, bọn họ hòa hợp với nhau như những người bạn bình thường. Tuy nhiên, dù sao cô cũng thiếu kinh nghiệm, lương tâm cắn rứt là chuyện khó tránh khỏi, có thể có một vài hành vi hơi cứng ngắc. Trần Hề tự hỏi tự trả lời: “Em bị lộ tẩy rồi hả? Chắc không đâu.”

Phương Nhạc thản nhiên nói: “Không phải bị lộ tẩy ở chỗ anh, mà chắc là bị lộ ở Liêu Tri Thời đấy.”

“Là sao?”

“Anh che ô cho em, em làm như đang đối mặt với kẻ thù, Liêu Tri Thời chụp ảnh cho em suốt chặng đường em lại thấy không sao. Em sợ người khác nghi ngờ anh, vậy tại sao lại không sợ người khác nghi ngờ Liêu Tri Thời?”

“Cậu ấy chụp ảnh em suốt chặng đường hồi nào? Không phải, chụp ảnh và cầm ô giống nhau à? Hơn nữa tại sao em lại sợ người khác nghi ngờ Liêu Tri Thời? Em và cậu ấy có liên quan gì với nhau không? Anh che ô cho em em sẽ cảm thấy chột dạ, bởi vì anh là bạn trai của em, em không chột dạ vì anh thì em còn có thể chột dạ vì ai đây? Em cũng đâu muốn phải chột dạ.” Tuy rằng hơi khó tin, nhưng giọng điệu của Phương Nhạc khi nhắc đến Liêu Tri Thời rất kỳ lạ, Trần Hề hỏi thẳng: “Vậy bây giờ anh đang giận hay là đang ghen thế?”

Phương Nhạc không ngờ Trần Hề lại nói một mạch cả đoạn dài: “Em và cậu ấy có liên quan gì với nhau không?”, “Anh che ô cho em em sẽ cảm thấy chột dạ”, “Bởi vì anh là bạn trai của em”. Phương Nhạc cảm thấy Trần Hề đang đưa cho anh mấy viên đạn bọc đường nhằm đánh gục anh.

Phương Nhạc không quên ý định ban đầu của mình, nói: “Giận và ghen có gì khác nhau à?”

Khác rất nhiều, Trần Hề cảm thấy ghen là hoàn toàn không có lý, kéo Liêu Tri Thời vào làm gì, nhưng nếu là giận…

Trần Hề vừa xem xét lại hành động ngày hôm nay của mình, vừa đến gần Phương Nhạc.

Bọn họ đã đồng ý yêu không công khai, chính Phương Nhạc đã đồng ý với cô, Trần Hề lại không nghĩ rằng bởi vì đã nói rõ thỏa thuận này nên cô có thể không lo lắng gì, tất cả đều là chuyện đương nhiên. Bây giờ Phương Nhạc đang không vui, Trần Hề phải thỏa hiệp một cách thích hợp, nếu không sẽ quá bất công với Phương Nhạc.

Trần Hề đến gần và chủ động hôn anh trước, góc độ canh không chuẩn lắm, chỉ hôn đến môi dưới của anh. Trần Hề nắm lấy vạt áo của Phương Nhạc, hỏi: “Phải làm thế nào thì anh mới hết giận?”

Nụ hôn chủ động của Trần Hề có chút ngoài ý muốn, môi Phương Nhạc tê dại, nhất thời không phản ứng lại.

“… Anh nói gì cũng được à?” Phương Nhạc hỏi.

“Cũng không phải.” Trần Hề nói: “Nhưng chúng ta có thể bàn bạc thử, anh nói đi.”

Phương Nhạc tức giận cười: “Em thật sự rất có nguyên tắc.”

“Em cảm thấy anh cũng sẽ không đưa ra yêu cầu nào làm khó người khác đâu, vậy nguyên tắc này của em tạm thời không cần dùng đến, anh nói đi.”

Phương Nhạc bái phục: “Em thật rất giỏi dỗ người khác.”

Trần Hề ngây thơ hỏi: “Vậy anh đã hết giận rồi à?”

“… Ghi nợ!” Phương Nhạc cũng thấy phục mình, hai tay anh vẫn luôn buông thõng ở hai bên chân, lúc Trần Hề hôn anh, anh đứng im như núi, hiện tại cuối cùng anh cũng nhấc tay lên, hai tay đặt tay lên sau lưng Trần Hề. Anh dựa vào góc tường, ôm chặt Trần Hề trong vòng tay.

Toàn bộ bảo tàng rất ngột ngạt, căn phòng nhỏ lại càng ngột ngạt hơn, Trần Hề đang buộc tóc đuôi ngựa thấp, trong lúc hỗn loạn những lọn tóc nhỏ ướt đẫm dính vào cổ khiến cô trông có chút lười biếng.

Phương Nhạc cụp mắt nhìn chằm chằm người nọ, yết hầu hơi chuyển động, trong lòng không khỏi thở dài. Anh lại bắt đầu một nụ hôn đủ tiêu chuẩn và trọn vẹn, trước tiên phủ lấy môi cô, sau đó cạy môi cô ra, tiếp đó là quấn lấy đầu lưỡi của cô.

Trong phòng thay đồ không có cách âm, bên ngoài người ra người vào, nụ hôn lộn xộn và tiếng thở của họ trộn lẫn vào nhau nhưng không đáng kể, không bị chú ý.

Trần Hề nóng đến nỗi không thở được, nụ hôn này hoàn toàn do Phương Nhạc dẫn dắt, cô ở thế bất lợi. Trần Hề có chút ham muốn tranh đua khó tả, cô thấp giọng nói: “Điểm thi của anh thấp hơn em, nhưng cái này lại học rất nhanh.”

Phương Nhạc cười nhẹ, anh cắn nhẹ môi cô, nhỏ giọng nói: “Em có biết ngay cả quần áo em cũng không biết mặc không?”

“Hán phục á?” Trần Hề nói: “Em biết mà, vì vậy lúc nãy em mới muốn nhờ nhân viên giúp đỡ đó.”

“Em mặc sai thứ tự rồi.” Phương Nhạc nói với cô: “Mặc áo ngắn trước, sau đó mới mặc váy vào.”

“À, thảo nào em cứ cảm thấy chiếc áo này rất kỳ lạ, vốn không thích hợp mặc bên ngoài.” Trần Hề đột nhiên ngộ ra.

Phương Nhạc vén tóc của cô ra sau tai, cái nóng như thiêu đốt trong không khí dần dần dịu xuống, anh cảm thấy mình với cô không thể ở riêng với nhau thế này được nữa. Phương Nhạc quay đầu kéo rèm ra một chút, nhìn ra ngoài rồi quay lại nhìn Trần Hề, anh vẫn nói ra điều mình muốn nói lúc trước: “Đám A Khải cứ luôn miệng nói em độc thân, còn Đại Châu mở miệng ra là nhắc đến Trương Tiêu Hạ, anh muốn bảo Liêu Tri Thời đổi chỗ nhưng không tìm được lý do hợp lý. Anh biết đây là điều chúng ta đã thỏa thuận trước đây, nhưng hôm nay anh thực sự cảm thấy không vui chút nào.”

Trần Hề đi tới nắm lấy Phương Nhạc tay, Phương Nhạc bị cô kéo lại, anh lật tay lại đan tay vào tay cô, ngón tay cái xoa mu bàn tay cô, nói: “Lát nữa khi quay về chúng ta cứ nói chuyện bình thường nhé?”

“Được!” Trần Hề gật đầu.

Phương Nhạc lại hôn tay cô, tìm đúng thời điểm và rời khỏi phòng thay đồ nhỏ.

Phương Nhạc cảm thấy hôm nay mình có hơi ấm đầu, vậy mà lại xông vào phòng thay đồ nữ, loại hành vi mất kiểm soát này không thể hiểu nổi, anh không thể đổ hết nguyên nhân hành vi của mình cho Liêu Tri Thời, mặc dù Liêu Tri Thời đã đổ một thùng dầu lớn vào cơn giận của anh.

Trước đó khi Liêu Tri Thời chụp ảnh cho Trần Hề xong, xung quanh không có ai cả.

Cánh rừng phía trước trải dài ngút ngàn, phía sau là vườn hoa khóa kín. Liêu Tri Thời đang tựa vào một bệ đá, Phương Nhạc đến gần, hỏi cậu ta: “Chơi vui không?”

Liêu Tri Thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh, lại cúi đầu nhìn vào camera nói: “Vui lắm.”

Phương Nhạc đưa tay ra: “Đưa tớ xem thử.”

Liêu Tri Thời đưa máy ảnh cho anh, Phương Nhạc lật xem những bức ảnh bên trong và phát hiện ra rất nhiều bức ảnh có sự xuất hiện của Trần Hề. Trong đình, bên hồ, trước hòn non bộ và trên cửa sổ gác mái, Trần Hề đi dạo một vòng, ảnh cũng được chụp suốt cả đoạn đường. Phương Nhạc bấm xem qua xem lại, hỏi: “Cậu chụp hết à?”

Liêu Tri Thời nói: “Đương nhiên, tớ chụp thế nào?”

Phương Nhạc hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Hả?” Liêu Tri Thời hỏi ngược lại: “Là sao?”

“Đừng đùa với tớ.” Phương Nhạc cầm máy ảnh nhìn cậu ta: “Nói đi, cậu muốn làm gì? Cậu rảnh quá nên kiếm chuyện hay là muốn thế nào?”

Liêu Tri Thời cười nói: “Nếu tớ nói tớ muốn thế nào đó thì sao?”

Phương Nhạc: “Vậy thì cậu mau tỉnh lại đi, không có cơ hội đâu.”

“Ha ha ha.” Liêu Tri Thời vui vẻ nói: “Cậu nói câu này tớ phát hiện cậu quan tâm hơi rộng rồi đó. Mối quan hệ hiện tại của cậu và Trần Hề là gì?”

Phương Nhạc muốn tiết lộ, nhưng đã hứa với Trần Hề nên phải giữ lời. Phương Nhạc nói: “Không liên quan tới cậu.”

Liêu Tri Thời nhanh chóng trả lời: “Vậy thì tớ muốn thế nào cũng không liên quan gì đến cậu. Này, cậu có biết tớ đã nhìn thấu cậu từ khi nào không? Đó là năm lớp 9, lúc cậu lần đầu tiên dẫn Trần Hề đến bến xe buýt. Cậu có nhớ lúc đó tớ chỉ nói với cậu ấy vài câu nhưng cậu lập tức đứng chặn trước mặt cậu ấy.”

Phương Nhạc nhớ: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.” Đâu có sớm như vậy.

“Đừng phủ nhận.” Liêu Tri Thời nói: “Cậu có biết hành vi đó của mình có ý nghĩa gì không? Cậu không cho tớ nói chuyện nhiều với cậu ấy, tức là cậu có ham muốn ích kỷ với cậu ấy. Mối tình đầu của cậu cũng sớm thiệt đó!”

Xa xa trên con đường rợp bóng cây, Phan Đại Châu đang chỉ vào một cây đại thụ, Trần Hề và Trương Tiêu Hạ đứng dưới gốc cây nhìn lên, nhìn từ xa, thân hình Trần Hề rất nhỏ, nhưng Phương Nhạc lại có thể hình dung ra toàn bộ cơ thể của cô ở trong đầu.

Lúc đó dáng người Trần Hề vẫn còn gầy gò nhỏ nhắn, đến nhà họ Phương chưa được bao lâu, sau Tết Nguyên đán bắt đầu đi học, Phương Nhạc học học kỳ cuối năm lớp 9, Trần Hề lại học lớp luyện thi vào trường THPT Số 8.

Phương Nhạc dẫn cô lên xe buýt, lúc trở về lại gặp nhau trên xe buýt. Trần Hề nắm dây đeo trên cặp cả đoạn đường, vui vẻ nói chuyện với anh, cuối ngày hôm đó, câu mà anh nói với cô chính là “Vậy cô còn nhớ ngày đầu tiên cô đến đây tôi đã nói gì với cô không?”.

Tránh xa anh ra một chút.

Sau đó họ đã trở thành người xa lạ.

Phương Nhạc có chút khó chịu, anh nhìn dáng vẻ bất cẩn của Liêu Tri Thời, kết luận: “Cậu nhìn trúng cô ấy sớm như vậy, xem ra cậu thật sự là đang rảnh kiếm chuyện để làm.”

“Cũng không thể nói thế được, Trần Hề thú vị như vậy, tớ lại không thể có chút suy nghĩ đối với cậu ấy à?” Liêu Tri Thời nói nửa thật nửa giả: “Cậu cũng chả là gì của cậu ấy, lo chuyện bao đồng để làm gì?”

“Đừng khích tớ, tớ cũng lười quan tâm cậu rốt cuộc nghĩ thế nào, dù sao ngày mai cậu cũng sẽ cút xéo đi.” Phương Nhạc trả lại máy ảnh cho cậu ta.

Đám Đại Quân lại đi tới, Liêu Tri Thời lại cười hì hì: “Căng thẳng như vậy à, vậy thì nhớ canh người cho cẩn thận đó, dù tớ có cút xéo đi rồi thì âm hồn cũng bất tán, cậu biết tớ có WeChat của cậu ấy mà.”

Liêu Tri Thời đến giờ phút cuối cùng cũng muốn khiến người khác thấy phiền, nghĩ đến thái độ mơ hồ của cậu ta, Phương Nhạc liền cảm thấy không vui. Trên đường về, mọi người trên xe đều gửi lời từ biệt trước, ngày mai Liêu Tri Thời sẽ cùng gia đình bay đến Bắc Kinh, vài ngày nữa sẽ đi ra nước ngoài.

Mọi người đều chúc đi đường thuận buồm xuôi gió, mang lại vinh quang cho đất nước, đừng quên cảnh đẹp của quê hương. Khi đến lượt Phương Nhạc, câu mà Phương Nhạc nói với Liêu Tri Thời là: “Cái tính chó của cậu nên tém tém lại, coi chừng sau này sẽ gặp báo ứng.”

Liêu Tri Thời mỉm cười: “Thật sự lo lắng rồi à?”

Ban đêm không oi bức như ban ngày, cửa sổ phía sau xe đang mở, xe chạy nhanh, gió thổi cũng nhanh, bọn họ cũng đang ở độ tuổi tăng tốc, cuộc đời còn dài, cuối cùng cũng sẽ gặp lại nhau.

Sau khi xuống xe, bọn họ chia nhau ra đi về nhà, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, tiếng ve sầu kêu ríu rít, trời vẫn đang giữa hè. Phương Nhạc ôm Liêu Tri Thời nói: “Đi đường bình an, đợi cậu trở về.”

Đây sẽ là một cuộc chia tay dài, một tháng sau, ở Hà Xuyên chỉ còn lại một vài người, cả đám bọn họ ai cũng sẽ đi theo những con đường riêng.

Trước đó xung quanh vẫn còn ồn ào, giây tiếp theo chỉ còn lại màn đêm yên tĩnh. Phương Nhạc ngồi ở đầu giường, lật cuốn sách trong tay, trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó nên cũng không đọc được chữ nào.

Nghe được động tĩnh, Phương Nhạc nhìn về phía cửa nhỏ nói: “Lại đây.”

Tóc Trần Hề đã khô một nửa, cô chạy nhanh vào phòng Phương Nhạc, bỏ dép rồi bước lên giường nhanh như chớp, cơ thể tự động dựa vào bên cạnh Phương Nhạc.

Phương Nhạc đóng sách lại, dịch sang một bên: “Ngồi yên.” Xích lại gần quá thì không thể nói chuyện đàng hoàng với cô được.

“Ừm.” Trần Hề ngoan ngoãn ngồi yên: “Anh nói đi.”

Bọn họ đều biết chủ đề của tối nay, nhờ có Phương Mạt mà hơn một tuần trước bọn họ không có cơ hội đi ra ngoài, nên họ đã trải qua tuần đầu tiên hẹn hò tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ ngọt ngào, cho đến hôm nay, mối tình không công khai của bọn họ mới có nguy cơ sắp bị bại lộ.

“Anh đồng ý không công khai, nhưng vấn đề bây giờ đã rất rõ ràng, hai đứa mình tuyên bố với bên ngoài rằng hai đứa đều độc thân, vì vậy Liêu Tri Thời ngồi cạnh em, anh không có tư cách đuổi cậu ấy đi.” Phương Nhạc hỏi: “Em muốn không công khai vì em lo sau này chúng ta sẽ chia tay. Em nghĩ khả năng chúng ta chia tay là bao nhiêu? Em cứ phải suy nghĩ về tình huống này mới được à?”

Trần Hề ngồi xếp bằng, mặt đối mặt với Phương Nhạc.

“Em không biết từ khi nào mình lại hình thành thói quen này.” Trần Hề chậm rãi nói: “Có lẽ nó bắt đầu từ khi học cấp hai, em vừa phải làm việc nhà vừa làm rất nhiều bài tập, nên em đã học được cách sắp xếp mọi thứ rất ngăn nắp. Bố mẹ em kiếm được rất ít tiền, vốn dĩ chẳng tiết kiệm được đồng nào, nhưng em cảm thấy gia đình cần một quỹ dự phòng nên em cố gắng quản lý các khoản chi tiêu và lên kế hoạch sử dụng từng đồng một, mặc dù sau đó vì mẹ em bị bệnh nên kế hoạch của em đã không thành. Trước đây gia đình em sống giản dị, ít nhất em cũng chưa bao giờ phải chịu đói rét, nên có lẽ em đã quen với việc lập kế hoạch và hoạch định lâu dài, không thích mất kiểm soát và không thích các loại việc xảy ra ngoài ý muốn. Mấy năm nay, sự mất kiểm soát duy nhất của em là vì anh, nếu em đủ lý trí em sẽ không lựa chọn yêu đương vào lúc này, bởi vì tương lai của chúng ta vẫn còn chưa chắc chắn.”

Bây giờ cô đã mất kiểm soát đi theo trái tim mình, cô phải nắm bắt bước tiếp theo, không cho phép trong tương lai có nguy cơ sai lệch.

Khả năng chia tay là bao nhiêu? Đây không phải là một bài toán, không ai trong số bọn họ có thể đưa ra một giá trị chính xác, sự thúc đẩy nội tiết tố của tuổi trẻ và sự ổn định lâu dài của tương lai không thể đánh đồng với nhau được.

Trần Hề nói thẳng, chính anh là người khiến cô mất kiểm soát. Phương Nhạc khó có thể ổn định tinh thần, tim đập thình thịch, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc nói: “Vậy làm thế nào mới có thể chắc chắn được? Đại học còn có 4 năm nữa, chẳng lẽ chúng ta cứ yêu không công khai trong bốn năm ròng à?”

“Câu hỏi hay!” Trần Hề thẳng lưng lên.

Phương Nhạc: “…”

“Đây không phải là chủ đề chúng ta sẽ thảo luận tối nay sao? Chúng ta hãy bàn bạc kỹ càng.”

Phương Nhạc: “Lại bàn bạc?”

Trần Hề nhớ tới lời nói chiều nay, bàn bạc để Phương Nhạc hết giận, chuyện này vẫn chưa xong.

Trần Hề tạm thời lạc đề nói: “À mà này, lúc nãy anh lại nhắc đến Liêu Tri Thời, em đã xem xét kỹ lưỡng, hôm nay anh thật sự ghen với Liêu Tri Thời à?”

Phương Nhạc không nói gì.

Trần Hề nói: “Em nhớ anh nói Liêu Tri Thời chụp ảnh em suốt chặng đường, lúc đó em cũng không phản ứng gì nhiều. Tại sao anh lại nói là Liêu Tri Thời chụp ảnh em suốt chặng đường thế?”

“Những bức ảnh kia của em, tấm thì chụp ở trong đình, tấm thì chụp ở hòn non bộ, Liêu Tri Thời nói mấy tấm ảnh đó đều do cậu ấy chụp cho em.”

Trần Hề trừng mắt nhìn anh: “Nói nhảm không, mấy tấm đó là Trương Tiêu Hạ chụp cho em mà, em vẫn luôn ở cùng Hạ Hạ, sau đó đi vào trong rừng cây chạm mắt đám của Liêu Tri Thời, em và Hạ Hạ muốn chụp chung một tấm nên đã nhờ Liêu Tri Thời giúp chụp vài bức ảnh.” Sau đó, sau khi chụp ảnh chung xong thì thuận tiện chụp ảnh cá nhân luôn.

Trần Hề ở trên giường nắm chặt tay lại: “Cậu ấy muốn kiếm chuyện đây mà!”

Từ lúc đánh nhau với người nước ngoài trên sân bóng rổ, Trần Hề đã biết Liêu Tri Thời là kiểu người sợ thế giới chưa đủ hỗn loạn.

Phương Nhạc nhìn dáng vẻ tức giận của cô, anh không muốn cười nhưng lại không nhịn được, một luồng khí từ lồng ngực phả ra, nỗi buồn còn sót lại gần như đã không còn nữa, anh tựa đầu vào giường, bất lực mỉm cười, vẫn ôm người nào đó vào lòng.

Dù sao thì tối nay cũng không thể nói chuyện đàng hoàng được.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 68"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online