Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 67

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 67
  • 10
Prev
Next

Chương 67

Lúc mới lên xe, Trương Tiêu Hạ vứt Phan Đại Châu sang một bên, theo sát phía sau Trần Hề, nói muốn ngồi cùng cô. Phan Đại Châu vẫn đang xách chiếc túi đeo vai của Trương Tiêu Hạ, Trương Tiêu Hạ có đôi vai tròn trịa hơn, trước đó khi đi trên đường, dây túi cứ bị trượt khỏi vai nên Phan Đại Châu đã xách túi giùm cô.

Phan Đại Châu hỏi cô ấy: “Cậu không ngồi cùng tớ à?”

Trương Tiêu Hạ nói: “Tớ nói chuyện với Hề Hề một lát, đưa túi cho tớ đi.”

“Để tớ cầm giúp cậu cho.” Phan Đại Châu nói: “Trong túi của cậu có gì mà nặng thế?”

“Có ô, bình nước và một ít đồ ăn nhẹ.”

“Sao còn mang theo bình nước làm gì? Chẳng trách lại nặng như vậy, nếu cậu khát nước thì dọc đường có thể mua nước mà.”

“Tớ có pha một ít trà giải nhiệt mùa hè.” Trương Tiêu Hạ mở túi xách ra, lấy ấm nước bên trong ra cho cậu ấy xem: “Bên trong tớ có bỏ kim ngân hoa, hoa cúc, chanh và bạc hà vào để giải nhiệt, không mua ở ngoài được đâu.”

Phan Đại Châu ngạc nhiên: “Cậu chú trọng đến vậy à?” Mẹ cậu ấy khi ra ngoài đã chú trọng lắm rồi, đồ đạc dùng khi ở khách sạn đều phải tự mình mang theo, khi ra ngoài vào mùa hè sẽ mặc ba lớp áo chống nắng, Trương Tiêu Hạ có vẻ như có tiếng nói chung với mẹ cậu ấy.

Trương Tiêu Hạ liếc cậu ấy: “Trời nóng như thế, cậu lại đổ mồ hôi nhiều như vậy, tớ sợ cậu sẽ bị say nắng.”

Hôm nay Phan Đại Châu đeo kính áp tròng, cậu ấy mở to mắt, cười nói: “Thì ra là pha cho tớ à.”

Phương Nhạc là người cuối cùng lên xe, Phan Đại Châu đang chắn lối đi, Trần Hề đã ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ, Trương Tiêu Hạ đứng ở bên cạnh cô, vẫn chưa ngồi xuống. Phương Nhạc nhìn chằm chằm vào vị trí bị Trương Tiêu Hạ đang đứng, nhắc nhở Phan Đại Châu: “Hay là hai cậu cùng nhau ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện đi.”

Con gái thì cẩn thận tỉ mỉ, Trương Tiêu Hạ liền kéo Phan Đại Châu xuống: “Cậu đang chắn đường đi của Phương Nhạc kìa.” Nói xong, cuối cùng cô ấy cũng ngồi xuống.

Phan Đại Châu quay đầu lại nói: “Tớ chắn đường cậu à?” Cậu ấy xê dịch mông, nói: “Cậu đi đi.”

Phương Nhạc: “…”

Phương Nhạc không khỏi nhìn về phía Trần Hề, Trần Hề vừa mới kéo rèm ra, quay đầu nhìn anh, túi đeo chéo đặt ở trên đùi, cổ tay Trần Hề đang đặt lên túi, năm ngón tay giơ lên im lặng vẫy tay với Phương Nhạc, dùng ánh mắt vô tội nói với anh, bái bai.

Phương Nhạc nhìn cô, đi về phía sau xe buýt mà không nói một lời.

Phan Đại Châu lại nói thêm mấy câu với Trương Tiêu Hạ, hỏi cô ấy trong túi có thứ gì cần dùng không, có muốn lấy ra không, túi vẫn nên để cậu ấy cầm vì nó nặng quá.

Trương Tiêu Hạ lấy ra hai hộp sữa chua nhỏ, nói với Phan Đại Châu rằng trong túi có một hộp khác cho cậu ấy.

Phan Đại Châu xách túi đi đến phía sau, Trương Tiêu Hạ đưa cho Trần Hề một hộp sữa chua, Trần Hề xé nắp hộp sữa chua, hỏi cô ấy: “Cậu muốn nói chuyện gì với tớ thế? Tại sao không ngồi cùng với Đại Châu.”

Trương Tiêu Hạ lúng túng nói: “Mấy người anh em đó của cậu ấy biết ăn nói như vậy, tớ sợ lát nữa sẽ nói thêm chuyện khác.”

Trần Hề nuốt một ngụm sữa chua, động viên cô ấy: “Không sợ, cậu cứ đánh trả đi.”

Trương Tiêu Hạ hỏi: “Đánh trả thế nào?”

“Cũng không thể nói là đánh trả được, đánh trả nghe rất bạo lực.” Trần Hề nói: “Ví dụ như lát nữa nếu bọn họ nói, Đại Châu cậu đúng may mắn thật, bạn gái của cậu còn đặc biệt chuẩn bị trà giải nhiệt mùa hè cho cậu nữa…”

Trương Tiêu Hạ nghiêm túc nghi ngờ Trần Hề đang trêu chọc mình, cô ấy tức giận nói: “Sao cậu lại như vậy chứ?”

Ngay khi âm tiết cuối cùng vừa dứt, hàng ghế sau liền truyền đến tiếng ồn ào.

“Biết rồi, trà này là do bạn gái cậu pha cho cậu, cậu đã thể hiện đủ chưa? Đừng quá đắc ý như thế, kiềm chế bản thân lại đi, cẩn thận đừng làm đổ nước trà đấy!”

Trần Hề và Trương Tiêu Hạ đều quay đầu lại, ngồi ở hàng sau có bốn nam sinh là Liêu Tri Thời, Đại Bằng, A Khải và Phương Nhạc, Phan Đại Châu đang ngồi ở phía trước họ.

Trần Hề hớn hở quay đầu lại.

Trương Tiêu Hạ đỏ mặt đến mức bốc khói, hạ thấp giọng nói: “Quả nhiên là cậu cố ý!”

“Đâu có, đâu có!” Tuy rằng liên tục phủ nhận nhưng Trần Hề vẫn không nhịn được mà cười, cô cảm thấy Trương Tiêu Hạ ngây thơ như vậy, so với cô và Phương Nhạc vẫn đang rất bình tĩnh thì còn kém xa.

Trương Tiêu Hạ lộ ra dáng vẻ cô bé đang tức giận: “Sau này tớ sẽ không nói cho cậu biết nữa!”

Trần Hề cười xong, chân thành dỗ dành cô ấy: “Nếu sau này bọn họ thật sự nói trước mặt cậu thì có thể nói cho bọn họ biết đây là sản phẩm mới của quầy trà của cậu, mười tệ một ly, nguyên liệu chân chính bồi bổ sức khỏe, lần sau sẽ đãi bọn họ uống. Cứ tự nhiên đừng quá xấu hổ, sau này cậu còn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với họ nữa.”

Trương Tiêu Hạ ghi nhớ, cô ấy ghen tị nói: “Tính cách cậu tốt thật đấy, tớ cảm thấy dường như trong bất kỳ tình huống nào cậu đều có thể xử lý mọi chuyện rất tự nhiên, sẽ không khiến mọi người cảm thấy chút ngượng ngùng nào.”

Trần Hề nói: “Bình thường thôi mà, tớ cũng có lúc không thể ứng phó được.”

Trương Tiêu Hạ: “Có không?”

Có, ví dụ như lúc cô hôn Phương Nhạc, trong buổi tập chiều hôm qua, hai tay của Phương Nhạc luôn cố định ở sau lưng hoặc sau đầu cô, nhưng tay cô có lúc lại tóm lấy áo của Phương Nhạc, lúc thì đẩy ngực rồi ấn lưng của anh, hơi lúng túng không biết làm thế nào, khả năng tự chủ của cô kém xa Phương Nhạc.

Phía ghế sau của xe buýt, Đại Bằng cảm thán bảo: “Ngửi thấy không?”

A Khải hỏi: “Ngửi thấy gì?”

Đại Bằng nói: “Mùi chua, mùi chua của tình yêu.”

Ngồi trước mặt bọn họ đều là mấy cặp đôi, tiếng thì thầm của đôi tình nhân vang lên như tiếng muỗi, vo ve đầy khó chịu. Cường Tráng ngồi đối diện trên lối đi với Phan Đại Châu, anh ta là một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ, lúc này lại đang đút bạn gái ăn hạt sô-cô-la.

Đại Bằng liếc nhìn xung quanh, không vui nói: “Chuyện gì đây? Đang phân biệt đối xử với người độc thân à? Tại sao những người có bạn gái lại ngồi phía trước, còn mấy người độc thân bọn tớ lại ngồi phía sau?”

Phương Nhạc vốn theo thói quen lấy tai nghe ra nghe phim tài liệu để giết thời gian trên xe, nghe thấy vậy anh liền khựng lại, sợi dây tai nghe màu trắng rớt xuống mu bàn tay.

Phan Đại Châu ngồi ở ghế trước nghiêng người, ghế bên cạnh rõ ràng đang trống, nhưng trong ngực cậu ấy vẫn ôm túi của Trương Tiêu Hạ, trong tay đang cầm một bình nước, nói: “Đừng tính tớ vào.”

“Có nói cậu hả? Tớ đang nói hàng này của bọn tớ mà, quay lại đi!” Đại Bằng khó chịu: “Nhìn thấy cậu là thấy khó chịu!”

Liêu Tri Thời đang nghịch điện thoại, không ngẩng đầu lên nói: “Đại Châu, tớ khuyên cậu nên nói ít lại, nếu không hôm nay cậu sẽ bị đánh đấy.”

Đôi mắt cảm thông của Phan Đại Châu lần lượt quét từ trái sang phải, dừng lại trên mặt Phương Nhạc lâu nhất, còn mắt đối mắt với Phương Nhạc một lát, cậu ấy cảm thấy thương hại nói: “Tớ biết bây giờ tớ và mấy cậu thiếu một vài chủ đề chung, không ngờ chúng ta đã là anh em nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng vì tớ đã có bạn gái còn mấy cậu vẫn độc thân, lại vì một chuyện không thể kiểm soát mà lại để xuất hiện khoảng cách nghiêm trọng như vậy.”

Đại Bằng xông vào đánh cậu ấy mấy phát, Phan Đại Châu gần như trốn trong rèm cửa.

A Khải thở dài: “Tớ chưa bao giờ thấy ai lại hăng hái muốn bị đánh đến vậy.”

Liêu Tri Thời mỉm cười nói: “Này thì khoe.”

A Khải nhìn Phương Nhạc: “Cậu suốt ngày ở chung với Phan Đại Châu, gần đây nhất định cậu cảm thấy rất khó chịu.”

Phương Nhạc đang chọn phim tài liệu, nói: “Cũng tạm.” Dù sao hiện tại Đại Bằng vẫn đang đánh người, Phương Nhạc cũng không có ý định khuyên cậu ta.

Không khí trong xe chia làm hai phần, sự ồn ào của người ngồi ở hàng ghế sau không thể ảnh hưởng đến tiếng nói chuyện chim chuột của mấy đôi tình nhân, Cường Tráng vẫn đang đút bạn gái ăn hạt sô cô la, A Khải nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Ủa kỳ thế, Trần Hề không nên ngồi phía trước, cậu ấy nên ngồi phía sau mới đúng? Không phải cậu ấy cũng độc thân à?”

“Đúng thế.” Đại Bằng đánh xong người rồi lại ngồi xuống, nói: “Bảo cậu ấy xuống đây ngồi đi, mấy người độc thân bọn mình nên chơi với người độc thân. Ồ, nhưng phía sau cũng không còn chỗ ngồi nữa, thực sự muốn đánh bay hai tên ngốc Cường Tráng và Đại Châu!”

Phương Nhạc vừa mới lựa được phim tài liệu muốn nghe, nghe bọn họ nhắc đến Trần Hề, anh liền liếc nhìn về phía trước. Chỗ ngồi bị khuất, ngay cả phần sau đầu của Trần Hề cũng không nhìn thấy được.

“Nói mới nhớ.” A Khải không chắc chắn hỏi Phương Nhạc: “Trần Hề vẫn độc thân phải không? Chắc cậu ấy vẫn chưa có bạn trai nhỉ?”

Phương Nhạc nói: “Hỏi cô ấy.”

“Không phải chứ, cậu thậm chí còn không biết chuyện này à?”

Anh biết, nhưng anh có thể nói được không?

Đại Bằng nói: “Thực ra lúc trước tớ còn tớ còn tưởng cậu sẽ có gì đó với Trần Hề.”

Phương Nhạc nhìn Đại Bằng, Phan Đại Châu ngồi phía trước tai thính, lập tức xoay người nằm ườn ra ghế.

Đại Bằng tự hỏi tự trả lời: “Dù sao thì Trần Hề xinh đẹp, học giỏi, tính cách lại tốt, hai người có thể coi là bạn thân từ nhỏ, lại sống cùng nhau, gặp nhau cả ngày, nếu cậu thích cậu ấy hay cậu ấy thích cậu, có gì đó với nhau cũng là chuyện bình thường.”

“Ừ.” Phương Nhạc không còn quan tâm đến phim tài liệu nữa: “Thật à?”

Phan Đại Châu nghe vậy thì lo lắng, giúp Phương Nhạc và Trần Hề che đậy: “Cậu đừng nói bậy, hai cậu ấy không có gì hết!”

Phương Nhạc: “…”

Đại Bằng: “Tớ cũng đâu có nói hai cậu ấy có gì đâu.”

“Không có gì cái gì thế?” Trương Tiêu Hạ không biết từ lúc nào lại đi tới, Phan Đại Châu cũng không có để ý.

“Không có không có, sao cậu lại tới đây?” Phan Đại Châu nhấc mông lên, nhường Trương Tiêu Hạ ngồi ở bên trong.

Tính nhút nhát của Trương Tiêu Hạ đã được cải thiện đôi chút, nghĩ Phan Đại Châu sẽ cô đơn khi ngồi một mình nên cô ấy đã bỏ rơi Trần Hề, trọng sắc khinh bạn để đến ngồi cùng bạn trai.

Liêu Tri Thời đột nhiên đứng dậy, A Khải hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Liêu Tri Thời nói: “Ngồi chán, đi dạo chút.”

Liêu Tri Thời chậm rãi đi về phía trước, đám A Khải im lặng, sau đó họ nhìn thấy cậu ta đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Hề.

Phương Nhạc cau mày, đặt tai nghe sang một bên, lập tức đứng dậy. Phan Đại Châu nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng tóm lấy anh, dùng giọng nói chỉ có hai người họ mới nghe được: “Cậu cũng đi dạo à? “

“… Buông ra.”

“Không buông!” Hôm đó ở quầy thịt nướng đã xảy ra một cuộc đối đầu, miễn cưỡng thì cũng tính như một cuộc đối đầu, đương sự chỉ có ba người bọn họ, Cường Tráng và Trương Tiêu Hạ khi đó đang bận pha trà trái cây, hoàn toàn đứng ngoài cuộc, ứng phó vài câu là xong. Hiện tại trên xe đều là người của mình, nếu như Phương Nhạc và Liêu Tri Thời lại gây chiến thì khó có thể dọn dẹp bãi chiến trường được.

Phương Nhạc nhéo cổ tay Phan Đại Châu, Phan Đại Châu đau đến suýt nhảy dựng lên, khi lực ôm trên người anh vừa thả lỏng, Phương Nhạc liền không để ý đến cậu ấy nữa, sải bước đi về phía trước.

Phương Nhạc đi thẳng đến chỗ ngồi của bọn họ rồi mới dừng lại.

Liêu Tri Thời đang trò chuyện với Trần Hề về thôn Ẩn, cậu ta nói thôn Ẩn có hơi giống với một thị trấn cổ ở tỉnh bên cạnh, được sinh ra trong cùng một triều đại và có cùng một danh nhân cổ xưa định cư ở đó. Trần Hề càng nghe càng thấy thích thú, khi bóng tối bao trùm phía trên, cô mới để ý ngẩng đầu lên.

“Đang nói gì thế?” Phương Nhạc hỏi.

Liêu Tri Thời nói: “Không có gì cả, đang nói chuyện này chuyện kia thôi. Sao cậu lại đến đây, ngồi cùng đi.” Cậu ta nhìn xung quanh rồi nói: “Ồ, bên cạnh không còn chỗ trống nữa.”

Phương Nhạc nhìn Trần Hề.

Anh quá cao, chiều cao của xe buýt lại có hạn, anh đứng chắn lối đi trông rất bắt mắt, gây áp lực thị giác rất lớn, tiếng trò chuyện im bặt, sự chú ý của mọi người đều đang bị chỗ này thu hút.

Liêu Tri Thời mỉm cười hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Phương Nhạc nói: “Tớ muốn nói với Trần Hề một chuyện.”

Liêu Tri Thời cố ý ngả người ra sau, cho anh không gian thị giác: “Nói đi.”

Phương Nhạc nhìn chằm chằm Liêu Tri Thời, Liêu Tri Thời hất cằm, ý bảo anh đừng lãng phí thời gian.

Bầu không khí kỳ quái, trong xe càng ngày càng yên tĩnh. Trần Hề nháy mắt với Phương Nhạc, Phương Nhạc tiếp nhận, anh trầm mặc mấy giây mới nói: “Chuyện này để sau hẵng nói.”

Nói xong, anh đi về phía ghế lái, đứng cạnh tài xế, trong khi xác nhận với tài xế nơi xe buýt sẽ dừng, anh lại lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hề.

Phương Nhạc: [Em có ý gì?]

Trần Hề: [Vừa rồi bạn gái của Đại Quân đã đứng dậy cả đấy, dáng vẻ như đang muốn hóng hớt, anh như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ đấy. Anh sao thế?]

Phương Nhạc: [Em nói Liêu Tri Thời đổi chỗ ngồi đi, lát nữa anh ngồi cạnh em.]

Trần Hề: [… Sao em có thể bảo cậu ấy đổi được?]

Phương Nhạc: [Thì nói em có chuyện muốn nói với anh.]

Trần Hề: [Quá rõ ràng.]

Phương Nhạc: [Rõ ràng cái gì?]

Trần Hề: [Như vậy sẽ khiến người khác suy nghĩ nhiều.]

Phương Nhạc: [Sao lại khiến người khác suy nghĩ nhiều? Họ đều suy nghĩ đơn giản giống nhau cả thôi.]

Trần Hề: [Bây giờ bạn gái của Đại Quân đang nhìn chằm chằm bên em đây nè.]

Phương Nhạc: [Đổi chỗ ngồi thôi mà, cô ấy nhìn chằm chằm thì kệ cô ấy, sợ gì chứ?]

Trần Hề: [Đổi chỗ ngồi thôi mà, không đổi chỗ cũng được mà? Phải suy xét kỹ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.]

Phương Nhạc không trả lời, cất điện thoại đi. Không lâu sau xe đã đến nơi, dừng trước lối vào thôn Ẩn, cả nhóm xuống xe vội vàng chụp ảnh chơi đùa.

Thôn Ẩn có bốn đơn vị bảo tồn văn hóa và năm địa điểm đăng ký di tích văn hóa, có lịch sử lâu đời và đã được phát triển thành một khu phức hợp du lịch văn hóa cổ xưa. Khu phức hợp này bao gồm các thị trấn cổ, phòng triển lãm văn hóa, trung tâm sáng chế, v.v. Kiến trúc không phải bằng kết cấu gỗ kiểu cổ mà là tường trắng và gạch đen, tạo nên khung cảnh khói như liễu rủ, cầu như tranh vẽ.

Đây là lần đầu tiên Đại Quân đưa bạn gái đến đây nên bạn gái của cậu ta không biết gì về Trần Hề. Vừa mới lên xe buýt, động thái của Trần Hề đã khiến cô ấy chú ý, cô ấy hỏi Đại Quân về tình hình cụ thể của Trần Hề.

Trần Hề đi cùng mấy người bọn họ, bạn gái Đại Quân rất tò mò về quan hệ giữa Trần Hề và Phương Nhạc, cũng ngại hỏi nhiều, nhưng cô ấy không khỏi cứ nhìn Trần Hề và Phương Nhạc.

Trần Hề đang trong tình trạng cảnh giác cao độ, nắng gắt, cô cầm một chiếc ô nhỏ, lúc vặn nắp chai nước khoáng, cô dùng cổ cầm cán ô, bên cạnh có một bàn tay đưa ra giúp cô cầm chiếc ô lên che trên đầu cô, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là Phương Nhạc.

Tiếng chuông cảnh báo của Trần Hề liền vang lên, cô bình tĩnh uống một ngụm nước, sau đó lập tức lấy lại chiếc ô trong tay, vẻ mặt rất tự nhiên nói: “Anh đi chơi với đám Cường Tráng đi, em và Hạ Hạ lát nữa sẽ đi đến rừng cây.”

Phương Nhạc không nói gì, im lặng đi cùng đám Cường Tráng, một lúc sau, cả đám lại gặp nhau trên con đường rợp bóng cây.

Khi đó Trần Hề đang đứng ở giữa con đường rợp bóng cây, cây cối dài hai bên như đại dương xanh biếc, gió giữa hè ở đây trở nên mát mẻ.

Liêu Tri Thời đứng ở đầu con đường, cầm máy ảnh trong tay, chỉ đạo Trần Hề: “Đứng lùi lại một chút, đúng rồi, chính là vị trí này, rất đẹp, tuyệt vời!”

“Cậu chụp xong chưa?” Trần Hề hỏi.

Liêu Tri Thời cười nói: “Cậu tới xem thử đi, rất ăn ảnh.”

Trương Tiêu Hạ cũng đi tới, ba người cùng nhau nhìn vào camera, Phan Đại Châu gọi cô ấy, Trương Tiêu Hạ lại kéo Trần Hề chạy sang.

Buổi chiều, mọi người lại tập trung tại bảo tàng Hán phục của trung tâm sáng chế, trong bảo tàng Hán phục đang bật ba máy điều hòa treo tường, không biết là do mùa hè có nhiều khách du lịch hay do máy điều hòa có vấn đề mà hiệu quả làm mát rất kém, căn phòng cực kỳ ngột ngạt.

Nhân viên bảo họ tự mình chọn Hán phục trước, Trần Hề chọn một chiếc áo dài đến ngực đầy thanh lịch, có nhiều khách nhưng ít nhân viên, đối phương bảo Trần Hề vào phòng thay đồ và tự mình mặc thử, không biết mặc thì gọi cô ấy.

Trước đó Phương Nhạc đã học cách mặc Hán phục, sau khi dạy mấy người Phan Đại Châu, anh từ phòng thay đồ nam đi ra, đi đến giá treo quần áo.

Không gian của bảo tàng Hán phục là không gian mở, Hán phục được treo trên giá treo cạnh cửa sổ, đối diện với giá treo là một vài phòng thay đồ nữ. Phương Nhạc thản nhiên đứng đó, nhìn thấy một góc rèm cửa một trong những phòng thay đồ được vén lên, Trần Hề ló mặt ra nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một nữ nhân viên, Trần Hề đã gọi cô ấy lại và hỏi vài câu, nhân viên chỉ sang bên cạnh, Trần Hề gật đầu, nhân viên này bước vào một phòng thay đồ khác.

Trần Hề chưa kịp hạ rèm xuống hoàn toàn thì một luồng khí nóng ập đến, cô nhẹ nhàng bị người khác đẩy vào trong.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 67"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online