Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 66

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 66
  • 10
Prev
Next

Chương 66

Phan Đại Châu quả thực đã nói Trần Hề không rảnh, trước khi cậu ấy đề cập chuyện này với Liêu Tri Thời thì đã hỏi Phương Nhạc rằng Trần Hề có đi không?

Đó chính là chuyện xảy ra tối hôm qua, lúc đó Phan Đại Châu ngồi ở quầy thịt nướng gọi video cho Phương Nhạc.

Mùa mưa phùn ở Hà Xuyên đã đi qua, năm nay mùa mưa phùn đặc biệt ít, cũng chỉ đổ vài trận mưa lớn, nhiệt độ cao giống như tội phạm vô luật pháp, thấy mưa không có mối đe dọa nào, mỗi ngày nó đều ngạo mạn đi lang thang trong thành phố, ai nấy đều sợ nó.

Quầy thịt nướng của Phan Đại Châu nổi tiếng gần nửa tháng nhưng không chịu nổi cái nóng hầm hập này, đêm qua buôn bán ảm đạm, chắc khách hàng đều trốn trong phòng hưởng máy lạnh. Phan Đại Châu rảnh không có việc gì làm, vừa dùng quạt cầm tay làm mát vừa gọi video cho Phương Nhạc. Cuộc gọi video đầu tiên Phương Nhạc đã cúp máy, Phan Đại Châu tiếp tục nỗ lực gọi điện lần thứ hai, sau đó Phương Nhạc mới bắt máy.

“Rảnh quá kiếm việc để làm à? Gọi video cho tớ làm gì?” Khuôn mặt nghiêng của Phương Nhạc xuất hiện trong camera.

Phan Đại Châu trợn to hai mắt, muốn nhìn xem tình hình xung quanh bên Phương Nhạc: “Tớ chỉ muốn kiểm tra đột xuất thôi, gần đây cậu lúc nào cũng bận bận bận, không đi chơi bóng cũng không đến chỗ tớ ăn thịt nướng, ai biết cậu nói thật hay xạo? Tớ chỉ muốn xem rốt cuộc cậu đang làm gì.”

Phương Nhạc lúc đó đang lái xe, điện thoại di động đặt ở trên giá đỡ xe, camera chiếu vào khuôn mặt của anh, anh nhất thời không nói nên lời. Trần Hề thậm chí còn không kiểm tra hành tung của anh, Phan Đại Châu lại không tin tưởng anh, mở miệng ra là bảo muốn kiểm tra anh.

“Tớ đang lái xe, vừa mới tan làm.”

“Ồ.” Phan Đại Châu làm bộ nói: “Có ảnh hưởng đến việc lái xe của cậu không? Hay tớ cúp máy nhé?”

Phương Nhạc không khách sáo nói: “Cúp đi.”

“Hi hi, thôi để tớ nói xong chuyện này trước đã.” Phan Đại Châu nói: “Cậu cứ lo lái xe của cậu đi, cẩn thận nhìn đường.”

Phương Nhạc biết ngay: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Anh thúc giục.

“Trước đó không phải đã nói sẽ dẫn lão Liêu đi chơi à? Cậu có nghĩ ra ý kiến gì hay không? Mấy ngày nay mọi người đều ở Hà Xuyên, muốn tụ tập thì nhanh lên, nếu không mấy ngày nữa mấy tên đó lại bỏ chạy mất.”

Liêu Tri Thời về nước lần này ban đầu dự định chỉ ở lại hai tuần, bây giờ gia đình cậu ta có việc nên đã kéo dài thời gian ở lại, vượt quá thời gian lưu trú của cậu ta, tháng 8 cậu ta phải khai giảng nên sẽ phải rời đi sớm thôi.

Mấy ngày trước, Liêu Tri Thời và Cường Tráng đã tụ tập tại quầy thịt nướng của Phan Đại Châu, vắt óc bàn bạc nên đưa Liêu Tri Thời đi chơi ở đâu, gợi ý nhiều nhất là đi ăn rồi KTV. Bạn gái Cường Tráng nghĩ không có gì mới mẻ, nhưng Trương Tiêu Hạ thì cảm thấy cũng được, đến lúc đó có thể gọi luôn Trần Hề, cô ấy và Trần Hề cũng đã lâu không gặp.

Sau đó, Phan Đại Châu đã có đề cập với Phương Nhạc.

Sau lần tụ tập với Liêu Tri Thời ở quầy thịt nướng không mấy vui vẻ, Phương Nhạc cũng không thực sự cạch mặt Liêu Tri Thời. Khoảng thời gian này anh thực sự bận rộn công việc, cũng không đi ăn hay chơi bóng với họ.

Ngày hôm sau kể từ khi Phan Đại Châu đề cập đến chuyện này, Phương Nhạc vô tình gặp được Liêu Tri Thời. Ngày hôm đó, bảo tàng đã chào đón một nhóm học sinh tiểu học tham gia hoạt động hè giữa cha mẹ và con cái, trong đó có một học sinh tiểu học là em trai của Liêu Tri Thời, Liêu Tri Thời thay mặt bố mẹ cậu ta đến đây.

Liêu Tri Thời nhìn thấy Phương Nhạc, nhướng mày nhìn anh: “Đúng là duyên phận.”

Phương Nhạc bình tĩnh trả lời một câu: “Bớt thiếu đòn lại.” Quản lý chặt cái miệng của mình.

Sau khi tham quan xong, Phương Nhạc đưa Liêu Tri Thời và em trai đi uống trà chiều gần bảo tàng, đối với Liêu Tri Thời thì đó là trà chiều, nhưng đối với Phương Nhạc thì đó là bữa trưa muộn. Khi đó anh cũng nhận được tin nhắn WeChat của Trần Hề, Trần Hề đề nghị sau khi Phương Mạt ngủ say thì ra ngoài ăn khuya, kết quả đến bây giờ vẫn chưa ăn được.

Bây giờ Liêu Tri Thời đã đặt vé máy bay, lần xuất ngoại này không biết khi nào sẽ quay lại, mấy người anh em bọn họ đều muốn tổ chức bữa tiệc đi chơi thật hoành tráng, tốt nhất là khiến Liêu Tri Thời không bao giờ quên được.

Phương Nhạc cũng đang suy nghĩ về chuyện này, anh đang lái xe, đề nghị với Phan Đại Châu ở đầu bên kia của video rằng đi thôn Ẩn chơi.

Thôn Ẩn là một danh lam thắng cảnh cấp 3A thuộc thành phố Hà Xuyên, một ngôi làng cổ nghìn năm tuổi, nơi này nổi tiếng nhưng không quá nổi, mấy người Phương Nhạc chưa từng đến đó bao giờ. Gần đây, bảo tàng có dự án hợp tác với thôn Ẩn, Phương Nhạc nghĩ rằng nơi đó đáng để ghé thăm.

Phan Đại Châu bắt đầu cảm thấy hứng thú, chuyến đi này có thể coi là một chuyến đi du lịch ngắn ngày, mấy người bọn họ đã chơi chung từ hồi cấp hai, đến bây giờ đã sắp vào đại học, bình thường bọn họ cũng hay tụ tập ăn cơm với nhau, thỉnh thoảng cũng đi hát, nhưng chưa bao giờ ở cùng nhau đi du lịch.

Phan Đại Châu vô cùng hứng thú: “Vậy tớ có thể dẫn Hạ Hạ theo không?”

Phương Nhạc nói: “Tùy cậu.”

Phan Đại Châu thuận miệng hỏi: “Trần Hề có đi không?”

Phương Nhạc nói: “Cô ấy phải dạy kèm, bận lắm.”

Phan Đại Châu thậm chí cũng không nghĩ đến việc hỏi xác nhận, tất cả những gì cậu ấy có thể nghĩ đến là cậu ấy và Trương Tiêu Hạ sẽ cùng nhau trải qua chuyến du lịch đầu tiên.

Nhiệm vụ tổ chức được giao cho Phan Đại Châu. Phan Đại Châu yêu cầu mọi người trong nhóm bỏ phiếu, gần như tất cả phiếu bầu đều được thông qua, nhân vật chính Liêu Tri Thời không trả lời tin nhắn, Phan Đại Châu gọi điện cũng không thấy cậu ta nghe máy, mãi đến lúc nãy Liêu Tri Thời mới trả lời điện thoại của Phan Đại Châu.

Liêu Tri Thời vừa nghe đã bật cười: “Mấy cậu thật thú vị, tiếp đãi hết đưa tớ đi chơi bóng rổ, giờ đến đi chơi lại dẫn tớ đi thăm ngôi làng cổ. Học sinh tiểu học à?”

Phan Đại Châu nói: “Không phải mấy cậu bảo ăn uống ca hát không có gì mới mẻ, ý tưởng này của Phương Nhạc rất sáng tạo, đây là lần đầu tiên cả đám bọn mình đi du lịch cùng nhau.”

“Tất cả đều rảnh à?”

“Không rảnh cũng phải rảnh!”

Liêu Tri Thời nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Trần Hề đi không?”

Phan Đại Châu cảnh giác nói: “Sao cậu lại hỏi cậu ấy? Cậu ấy không rảnh, phải dạy kèm!”

Liêu Tri Thời mỉm cười, tiện tay gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hề, mời cô cùng đi du lịch.

Phương Nhạc đang nói chuyện điện thoại với Phan Đại Châu, khi Phan Đại Châu nói rằng đám Cường Tráng đều sẽ đi, Phương Nhạc nói biết rồi, sẽ nói chuyện với cậu ấy sau, sau đó cúp điện thoại.

Trần Hề đọc xong tin nhắn WeChat Liêu Tri Thời gửi đến, khi Phương Nhạc đặt điện thoại xuống, Trần Hề liền đi thẳng vào vấn đề: “Bọn anh sắp đi thôn Ẩn chơi à?”

Phương Nhạc khựng lại: “Ừ, em nghe thấy rồi hả?” Anh tưởng rằng do Phan Đại Châu nói hơi lớn tiếng nên vừa nãy Trần Hề nghe thấy anh nói chuyện.

“Không phải, Liêu Tri Thời vừa mới nói cho em biết.” Trần Hề nói.

Phương Nhạc nhìn điện thoại trong tay Trần Hề: “Cậu ấy gửi tin nhắn WeChat cho em à?”

“Ừm.”

“Cậu ấy nói thế nào?”

“Cậu ấy hỏi em ngày mai có rảnh không.” Trần Hề dừng lại và nói: “Anh không nói với em rằng ngày mai anh sẽ đi thôn Ẩn.”

“Bởi vì trước đó vẫn chưa xác định.” Phương Nhạc nói.

“Nhưng anh cũng không hề nhắc tới.” Trần Hề thẳng thắn hỏi: “Anh không muốn dẫn em đi cùng à?”

“… Không phải.” Phương Nhạc hỏi ngược lại cô: “Em có rảnh không?”

Trần Hề không rảnh, ngày mai cô thật sự còn phải dạy kèm, nhưng thời gian dạy kèm có thể điều chỉnh. Trần Hề chưa bao giờ đi du lịch, trong ba năm cấp ba, nhiều lần ông chủ Phương cũng đã đề nghị đi du lịch, Trần Hề chỉ tập trung vào việc học hoặc làm việc thêm, cô không muốn ra ngoài. Ông chủ Phương thực sự cũng vui vẻ đi du lịch một mình, không dẫn theo đám nhỏ đỡ vướng víu tay chân.

Nhưng Trần Hề thật sự không muốn đi du lịch ư?

Cô cũng muốn có cơ hội được đi du lịch khắp nơi, nhưng ở giai đoạn này, việc đi du lịch đối với cô là một điều xa xỉ.

Tuy nhiên, thôn Ẩn rất gần, dành một ngày đi du lịch quanh đó là chuyện cô có thể thực hiện được. Phương Nhạc đã có kế hoạch đi du lịch này, nhưng trước đó anh chưa bao giờ đề cập với cô, Trần Hề không thể không nghi ngờ rằng Phương Nhạc vốn không nghĩ tới việc đưa cô đi cùng.

“Không rảnh, ngày mai còn phải dạy kèm.” Trần Hề nói, nhìn chằm chằm vào mặt Phương Nhạc.

Trên mặt Phương Nhạc không thể nhìn ra được gì, thế là Trần Hề tiếp tục nói: “Nhưng em có thể xin nghỉ phép, chỉ cần thay đổi thời gian là được.” Trần Hề tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt Phương Nhạc.

Vẻ mặt Phương Nhạc vẫn như thường lệ, nói: “Được, vậy anh xác định thời gian cụ thể với bọn họ trước.”

Trần Hề hỏi: “Không miễn cưỡng chứ?”

“Không miễn cưỡng?”

“Đưa em đi cùng đó, không miễn cưỡng chứ?”

“… Em đang nghĩ gì đó?”

“Em đang băn khoăn không biết có phải anh đang muốn có không gian riêng tư hay không.” Trần Hề nói: “Dù sao lần này đều là mấy người anh em tốt đi du lịch, nếu anh muốn có không gian riêng tư thì em có thể hiểu được.”

Bằng không Trần Hề không hiểu tại sao Phương Nhạc lại không muốn dẫn cô đi cùng, bọn họ mới bắt đầu hẹn hò, không có nhiều thời gian riêng tư ở cùng nhau, mỗi khi có cơ hội đều sẽ chạy đua với thời gian, không có lý do gì để Phương Nhạc đi du lịch mà lại tránh xa cô.

Phương Nhạc nghe xong lập luận của Trần Hề, vừa buồn cười lại vừa bất lực, hỏi cô: “Nếu anh muốn một không gian riêng tư như vậy thì em sẽ cho anh không gian riêng tư à?”

“Cho chứ.” Trần Hề rất hào phóng.

Phương Nhạc: “…”

“Nếu không thì có thể làm gì chứ?” Trần Hề lại nói.

Hai câu tổng cộng có mười chữ, tâm trạng Phương Nhạc có chút giống như tàu lượn siêu tốc, anh cảm thấy Trần Hề trời sinh có năng lực nào đó, trước đây khi muốn thăm dò vờn anh, thủ đoạn của Trần Hề trước nhẹ sau nặng, lúc đầu mập mờ đến sau lại hiện rõ ràng, cô vô cùng thuần thục, Phương Nhạc bị cô vờn không thể làm gì được. Bây giờ lại như thế này, Trần Hề có lẽ không nhận thức được loại năng lực bẩm sinh này của mình.

Dù sao tâm trạng của Phương Nhạc lại bị vờn nữa.

Phương Nhạc có chút cam chịu số phận, cầm điện thoại lên nói: “Em mau xin nghỉ phép đi, bây giờ anh lập tức sắp xếp.”

Trần Hề thật sự cho rằng nếu Phương Nhạc không muốn dẫn cô đi thì thôi, miễn cưỡng cũng vô ích. Cô lại cẩn thận quan sát vẻ mặt của Phương Nhạc, thấy Phương Nhạc thật sự không hề miễn cưỡng bản thân, Trần Hề cũng không nói nhiều nữa, cô tràn đầy mong đợi điều chỉnh thời gian dạy kèm của mình.

Nhóm của Phương Nhạc có chín người, đều bằng tuổi nhau, hoặc học cùng khóa hoặc lớn hơn họ một khóa như Cường Tráng, gia đình họ đều sống trong cùng một khu vực, vì thích chơi bóng rổ nên họ dần thân nhau, có chuyện gì cứ gọi một tiếng là được. Mấy năm trước, khi Phương Mạt bỏ nhà đi bụi, Phương Nhạc gọi một tiếng thì mấy người này liền đến giúp anh tìm người mà không nói một lời.

Bởi vì có rất nhiều người, mấy người có bạn gái đều dẫn bạn gái theo. Phương Nhạc dứt khoát tìm một chiếc xe buýt, sáng sớm hôm sau cả nhóm gặp nhau tại địa điểm đã hẹn.

Trần Hề mặc áo phông ngắn, quần đùi denim, đi một đôi giày thể thao màu trắng, đeo một chiếc túi đeo chéo cỡ vừa có quai dày, mái tóc xoăn màu nâu sẫm buông xuống sau lưng, cổ tay tay đeo một chiếc dây buộc tóc dự phòng, khiến cô trông rất trẻ trung hoạt bát.

Một vài nam sinh đều biết Trần Hề, gặp cô thì hai mắt liền sáng lên.

“Lâu rồi không gặp.”

“Sao lần trước ăn thịt nướng sao cậu không đến?”

“Thi đại học xong rồi, không thể cứ trốn ở nhà giải đề nữa phải không?”

Trần Hề trả lời một cách hào phóng, nói với A Khải rằng tháng trước cô đã gặp cậu ta, hỏi Đại Quân lần trước ăn thịt nướng là khi nào, nói với Đại Bằng rằng gần đây cô đang bận dạy kèm.

Mọi người vẫn chưa lên xe, đều đang đứng cạnh xe trò chuyện, ánh nắng buổi sáng không nóng lắm, phơi nắng quá lâu khiến trán và cổ đổ mồ hôi. Phương Nhạc không nói nhiều như bọn họ, anh chỉ lắng nghe Trần Hề giao tiếp với những người khác, anh nắm lấy cổ tay Trần Hề dẫn cô đến nơi có bóng râm, Trần Hề vừa trò chuyện vừa ngoan ngoãn di chuyển vài bước.

Cách đó không xa, Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ đang đi về phía bên này, Liêu Tri Thời cũng thong thả đi theo, ba người họ gặp nhau giữa đường khi đang đi đến đây.

“Lão Liêu, rùa còn đi nhanh hơn cậu đó!”

“Liêu Tri Thời, sao cậu không ngủ thêm một lát đi!”

“Đợi đã, tay của Đại Châu sao vậy?”

Tay của Phan Đại Châu ngang nhiên nắm lấy tay Trương Tiêu Hạ, rõ ràng nhân cơ hội này để thông báo với mọi người, mọi người cũng không phụ ý tứ của Phan Đại Châu.

Trước đây, khi Liêu Tri Thời đưa các cô gái đến đây, bọn họ không bao giờ trêu chọc cả vì họ biết tật xấu của Liêu Tri Thời, sợ chọc sẽ làm các cô gái xấu hổ. Phan Đại Châu khác Liêu Tri Thời, mọi người đều vui vẻ.

“Có tiền đồ đó Đại Châu!”

Phan Đại Châu cười toe toét, ngẩng đầu ưỡn ngực, trong khi Trương Tiêu Hạ thì đỏ mặt.

Phương Nhạc liếc nhìn tay mình, tay anh vẫn đang nắm cổ tay Trần Hề, nhưng chả ai thèm chú ý.

Không phải là không có người chú ý, Cường Tráng biết bọn họ có vướng mắc tình cảm, nhưng Cường Tráng có nhân cách tốt, sau khi chia tay mà người nam và nữ có thể tiếp tục làm bạn bè thì là chuyện tốt, nói ra sợ sẽ khiến bọn họ xấu hổ nên giữ bí mật một mình anh ta biết là được rồi, cái miệng của Cường Tráng cũng rắn chắc như những đường gân trên cơ thể anh ta vậy.

Phan Đại Châu có chút lo lắng cho tình trạng tinh thần của người anh em mình, trước đây tự ý tưởng tượng đã ở bên Trần Hề, nhưng bây giờ cậu ấy lại đang đắm chìm trong chuyện tình của chính mình, không có thời gian quan tâm nữa. Phan Đại Châu nắm chặt tay Trương Tiêu Hạ, mang theo chút xấu hổ mà đứng chắn trước mặt Trương Tiêu Hạ, đối phó với những lời trêu chọc vui vẻ của anh em.

Liêu Tri Thời buồn ngủ, uể oải bước đi cả đoạn đường. Khi đến nơi, cậu ta nhìn thấy Trần Hề đang đứng trong bóng râm, cơn buồn ngủ liền biến mất, nụ cười của cậu ta khiến mấy cô bạn gái đám Đại Quân trở nên phấn khích.

Mọi người vừa đang trò chuyện cười đùa vừa lần lượt lên xe buýt, nếu không kẹt xe thì từ trung tâm thành phố Hà Xuyên đi đến thôn Ẩn sẽ mất khoảng một tiếng bốn mươi phút.

Xe thong thả chạy trên đường, bên ngoài nắng như thiêu đốt, so với bên trong xe là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 66"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online