Trăng Ngả Về Tây - Chương 65
Chương 65
Trong mắt Trần Hề tràn đầy mong đợi, Phương Nhạc không nghe theo lời cô, ngược lại buông tay nắm cửa, quay lại giường quan sát thật kỹ biểu cảm của Trần Hề. Trên khuôn mặt trắng nõn của Trần Hề gần như viết hai chữ “vô tội”, cô thật sự muốn chơi trò nói chuyện ban đêm với anh như một người bạn cùng phòng.
“Sao thế?” Trần Hề nhìn thấy Phương Nhạc trở lại, từ trong chăn ngồi dậy.
Phương Nhạc bất đắc dĩ nói: “Muốn nói gì nữa? Anh sẽ nói chuyện cùng em thêm một lát.”
Thật ra thì Phương Nhạc chưa ở lại đủ.
Ngày thứ hai từ khi bắt đầu quen Trần Hề, Phương Mạt đã chen vào, trên danh nghĩa bọn họ đã hẹn hò được một tuần, nhưng trên thực tế cả tuần này thời gian họ ở bên nhau còn không nhiều như khi họ tránh mặt nhau, sự thay đổi lớn nhất giữa hai người họ chỉ có nụ hôn.
Họ có rất nhiều điều để nói, dù không có gì để nói thì họ vẫn có thể im lặng ngồi cùng nhau. Nếu không phải vì thời gian đã muộn thì vừa rồi Phương Nhạc cũng sẽ không chủ động đề nghị đi ngủ.
Trần Hề hỏi: “Anh không trở về phòng sao? Ngồi đây nói chuyện luôn à?”
“Nói chuyện như thế này không phải sẽ tốt hơn à?” Phương Nhạc ngồi xuống: “Khi nào buồn ngủ thì cứ nói với anh.”
“Vẫn chưa.”
Phương Nhạc và Trần Hề cùng ngồi ở đầu giường, thấy Trần Hề không phản đối, Phương Nhạc đặt chân lên giường cô.
Trần Hề đưa cho anh một cái gối, đặt ở sau lưng anh, Phương Nhạc duỗi đôi chân dài của anh ra, hai người sóng đôi nhau, hai chân Trần Hề giấu ở trong chăn, nhưng chiều dài chênh lệch của hai chân vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trần Hề dựa vào người Phương Nhạc, tay tự nhiên cũng nắm lấy vạt áo thun của anh. Phương Nhạc cuối cùng cũng hiểu ra, đây là động tác theo thói quen khi Trần Hề gần gũi với ai đó, khi họ hôn nhau cô cũng thích nắm lấy vạt áo anh.
Sau lưng Trần Hề không có gối, dựa vào ván giường cứng sẽ không thoải mái, Phương Nhạc vòng tay ra sau vai cô, để cô thoải mái ngả người ra sau, chờ cô nói chuyện.
“Em vừa nhớ ra một chuyện.” Trần Hề nói một cách thoải mái: “Bảo tàng của anh có hạng mục nào có thể kích thích hứng thú học tập của trẻ em không?”
Phương Nhạc hỏi: “Khoảng bao nhiêu tuổi?”
Trần Hề nói: “Mười bốn tuổi.”
Phương Nhạc đoán: “Học sinh mà em dạy kèm à?”
“Đúng vậy.” Trần Hề nói: “Học kỳ tới em ấy đã lên lớp 9 rồi, bây giờ em ấy vô cùng chán học.”
Phương Nhạc: “Em gọi một đứa mười bốn tuổi là trẻ em à? Em lớn hơn bao nhiêu tuổi đâu?”
“Em đã đủ lớn để yêu đương công khai rồi.” Trần Hề đã sử dụng cách hùng biện của Phương Mạt, mỉm cười hỏi Phương Nhạc: “Sao nào? Không đúng à? Chẳng lẽ em vẫn còn bé, vẫn chưa đủ tuổi để yêu đương hả?”
“Em có yêu đương công khai hả?” Phương Nhạc nắm bắt trọng tâm câu nói của cô.
“… Là em đã chọn lọc từ ngữ không cẩn thận.”
Phương Nhạc mỉm cười, không muốn làm khó cô nữa, anh trả lời nghiêm túc: “Chỗ bọn anh có bốn khu bảo tàng, thiên nhiên, lịch sử, đại dương và một phòng triển lãm tạm thời. Học sinh đó của em bình thường cảm thấy hứng thú với cái gì?”
“Hiện tại em cũng không rõ lắm.” Trần Hề lo lắng nói: “Những người khác chán học thì ít nhất cũng có sở thích nào đó, học sinh của em hình như không có sở thích nào cả.”
Phương Nhạc hỏi cô: “Không phải em đã dạy kèm đứa trẻ đó từ năm lớp sáu rồi à? Tại sao nhiều năm như vậy lại đột nhiên chán học?”
“Trước đây em ấy không thích học, lúc đó học lực em ấy toàn xếp hạng 2 hạng 3 từ dưới đếm lên. Ngày đầu tiên em dạy kèm em ấy, em ấy không hề nghe lời mà chỉ chơi búp bê một mình. Sau đó, em chơi một trò chơi với em ấy, cuối cùng cũng khiến em ấy ngoan ngoãn nghe giảng. Khi em ấy lên lớp 7, kết quả tốt nhất của em ấy là hạng 236 toàn khối. Sau đó vào năm lớp 12, em phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học nên không dạy thêm cho em ấy nữa, gia đình em ấy đã thuê một gia sư khác, ai biết năm nay điểm số của em ấy sẽ lại tụt xuống đáy nữa đâu.”
Đó là lý do tại sao bố mẹ của em ấy lại gấp rút liên hệ với Trần Hề, hy vọng cô có thể tiếp tục làm gia sư cho con mình sau khi thi xong đại học. Mẹ của em ấy nói rằng từng hy vọng con gái mình sẽ thành tài, thấy điểm số của con từ dưới xếp lên nhảy vọt lên hạng 200 toàn khối, bà ấy cũng hy vọng tương lai con mình thi tuyển vào cấp ba cũng sẽ được nhận vào trường THPT Số 8 như Trần Hề, hoặc các trường trung học trọng điểm khác đều được. Nhưng bây giờ bố mẹ em ấy lại không có tham vọng lớn như vậy nữa, họ chỉ hy vọng con mình có thể tự mình vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp ba và đậu vào một trường phổ thông.
Trần Hề nói: “Em và em ấy đã một năm không gặp, mấy ngày nay đi dạy thêm, em phát hiện thái độ em ấy chán học còn nghiêm trọng hơn cả hồi tiểu học.”
Phương Nhạc hỏi cô: “Lúc đó em và em ấy chơi trò chơi gì?”
Trần Hề nói: “Ném trứng từ trên cao.”
Phương Nhạc vừa nghe là biết trò này, ném trứng từ cao xem trứng của ai ném xuống lầu không vỡ, đối với bọn họ mà nói thì có thể sử dụng kiến thức vật lý hoặc hóa học đơn giản.
Phương Nhạc nói: “Có rất nhiều cách chơi.”
“Cho nên em mới đưa ra giới hạn, nhưng học sinh của em thật sự…” Trần Hề có chút thở dài: “Chả hiểu gì cả.”
Trần Hề ngay từ đầu đã đưa ra giới hạn, công cụ ném trứng duy nhất chính là giấy trắng, nếu không nhét trứng vào gối ném xuống lầu cũng sẽ không vỡ, nhưng khi cô nhắc đến chuyện này, cô bé đang học lớp 6 tiểu học sáng ngời hai mắt, nói đúng rồi ha, nhét vào gối sẽ không vỡ.
Trần Hề nhất thời không nói nên lời, sau đó đưa cho cô bé một ít giấy và trứng bảo cô bé thử xem. Bất kể cô bé có cuốn hay gấp thế nào đi chăng nữa thì khi trứng bị ném từ tầng hai xuống tầng một cũng không thể nào không vỡ được.
Trần Hề cảm thấy rất đau lòng cho mấy quả trứng, vì sàn nhà thấp, mấy quả trứng lại được bảo vệ bằng giấy nên không bị vỡ thành từng mảnh, sau đó cô nhặt tất cả những quả trứng bị vỡ và đem chiên ăn.
Chuyện này vốn khá buồn cười, nhưng Phương Nhạc chỉ nhếch khóe miệng, trong mắt lại không có ý cười, anh xoa đầu Trần Hề. Trần Hề vẫn đang buộc tóc đuôi ngựa rất thấp, tóc trên đỉnh đầu hơi phồng lên, Phương Nhạc vừa xoa thì tóc càng thêm rối tung, nhưng Trần Hề lại không thấy được.
Trần Hề nói: “Vòng cuối đến lượt em, em liền cuộn tờ giấy thành hình kem ốc quế.”
Đầu úp xuống, quả trứng đặt ở bên trong, khi ném xuống tầng dưới thì quả trứng vẫn còn nguyên vẹn.
Cô bé sửng sốt hỏi cô tại sao lại như vậy, Trần Hề giảng ngắn gọn một số kiến thức vật lý cho cô bé nghe. Tiểu học vẫn chưa học vật lý, Trần Hề thuận nước đẩy thuyền dẫn dụ cô bé kiến thức trong sách nhiều không đếm xuể, ngữ văn và toán học đều có phạm vi rộng và sâu sắc giống vậy.
Loại dẫn dụ này rất có hiệu quả, nhiều đứa trẻ thực sự sẽ sẵn sàng chủ động học miễn là có thể kích thích được hứng thú học tập của chúng. Bạch Chỉ từng nói rằng điểm hóa học hồi cấp hai của cô ấy rất kém, sau đó có một giáo viên mới đến lớp dạy, ngay tiết học đầu tiên đã biểu diễn trò ảo thuật dẫn lửa. Từ đó, Bạch Chỉ bắt đầu có hứng thú với hóa học, tuy không đi theo con đường chuyên hóa nhưng kể từ đó điểm hóa học của cô đã tiến bộ nhanh chóng.
Phương Nhạc nói: “Mấy ngày trước bà nội nói Lưu Nhất Minh khiến bà bị đau nửa đầu, hay là cũng bảo Lưu Nhất Minh ném trứng?”
Đầu năm học Lưu Nhất Minh đã lên lớp 4, không biết cậu bé nghe ai nói toán học chỉ cần cộng trừ nhân chia là đủ, bà nội Phương thì không biết nhân chia, chỉ biết cộng trừ, mấy ngày nay đang yên đang lành lại khiến bà nội tức giận.
Trần Hề cười: “Lưu Nhất Minh lanh lắm, ném trứng có lẽ hơi ấu trĩ.” Cô suy nghĩ, sau đó nói: “Hay là làm ảo thuật cho em ấy xem? Anh đợi một lát.”
Nói xong, Trần Hề mở chăn ra, cũng không coi Phương Nhạc như người ngoài, ở trước mặt anh, Trần Hề từ đầu giường bò đến cuối giường, đuôi ngựa buông xõa quét về phía sau, dưới ánh đèn, mái tóc màu nâu sẫm mềm mượt và bồng bềnh.
Cô mặc quần đùi, bò rất nhanh, đôi chân trắng nõn quét qua mắt Phương Nhạc, sau đó đáp xuống đất.
Trần Hề lấy trên bàn ra một tờ giấy trắng, cắt thành từng dải dài, sau đó lấy thêm hai cái kẹp giấy rồi xoay người, đưa tay ra sau đầu nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc trên tóc ra, hất nhẹ mái tóc dài bồng bềnh rồi leo trở lại giường.
Phương Nhạc chăm chú nhìn cô, khi cô đã bò trở lại vị trí ban đầu, Phương Nhạc vô thức đưa tay ra ôm lấy cô.
Cách ôm này là lần đầu tiên, Trần Hề dựa lưng vào Phương Nhạc, nửa ngồi trong lòng anh, dù sao cũng là một tư thế thân mật khác. Trần Hề khống chế nhịp tim, giả vờ uốn cong tờ giấy thẳng trong tay thành hình chữ “S”, sau đó dùng hai chiếc kẹp giấy, một chiếc kẹp nửa trên của hình cung, một chiếc kẹp nửa dưới của hình cung rồi kéo thật mạnh hai đầu của hình chữ “S”, hai chiếc kẹp giấy ban đầu được tách ra đột nhiên lại dính vào nhau.
Trần Hề nói: “Đây vốn là một trò ảo thuật, nhưng sau này các nhà toán học đã phát minh ra nhiều cách thực hiện.”
Trần Hề lại buộc thêm dây buộc tóc của mình vào, trả lại tờ giấy về chữ “S” rồi lại kéo lần nữa, lần này dây buộc tóc treo trên tờ giấy còn chiếc kẹp giấy treo trên dây buộc tóc.
Nếu thay đổi vị trí của dây buộc tóc hoặc thêm một dây buộc tóc khác thì có thể nhận được kết quả khác nhau. Cuối cùng, nó có thể trở thành vòng Borromean, là một cấu trúc Tô pô*.
(*Tô pô hay Tô pô học có gốc từ trong tiếng Hy Lạp là topologia gồm topos và logos, là một ngành toán học nghiên cứu các đặc tính còn được bảo toàn qua các sự biến dạng, sự xoắn, và sự kéo giãn nhưng ngoại trừ việc xé rách và việc dán dính. Do đó, Tô pô còn được mệnh danh là “hình học của màng cao su”.)
Trần Hề nói: “Trò chơi sơ cấp về cấu trúc Tô pô, anh thấy thế nào?”
“Lưu Nhất Minh nhất định sẽ quấn lấy em.” Phương Nhạc cười nói: “Anh nghĩ mấy trò chơi toán học sắp bị em nắm bài hết rồi.”
Trần Hề nói: “Anh cũng biết nhiều mà, anh còn nói anh mua rất nhiều sách nữa.”
“Ừ, lát nữa anh lấy sách cho em xem.” Phương Nhạc đang ôm người trong lòng, nói đến đây, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên mặt Trần Hề.
Đây là lần đầu tiên anh ôm cô như thế này, ôm rồi anh mới nhận ra hành động của mình, máy điều hòa trong phòng hình như bị trục trặc, nơi cơ thể họ chạm vào đều nóng như lửa đốt, nơi họ không chạm vào nhau cũng ngày càng nóng hơn.
Trò chuyện vui vẻ một hồi, không khí yên tĩnh, mắt thấy hơi thở càng ngày càng gần, ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai.
“Đừng lúc nào cũng nhắc lại chuyện cũ. Anh nói trước đây anh đến trường thăm tôi, chẳng lẽ tôi không đến trường của anh để thăm anh à? Ngày Quốc Khánh tôi không về nhà, tôi đã nói dối gia đình rằng tôi đi du lịch với các bạn cùng lớp, chỉ vì để đến chỗ anh để thăm anh, vì anh mà tôi phải nói dối gia đình, anh có biết lương tâm của tôi khó chịu đến thế nào không?!” Phương Mạt ở hành lang đang tính toán nợ cũ với đầu bên kia điện thoại.
Trần Hề: “…”
Phương Nhạc: “…”
Họ không biết là khi Phương Mạt nói dối gia đình còn cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Âm thanh dần dần nhỏ đi, chắc Phương Mạt đã đi xuống lầu.
“Muộn như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa cãi xong nữa à?” Phương Nhạc hỏi.
“Hôm qua cãi còn muộn hơn, nhưng hôm qua cãi nhau trên WeChat, trước khi về phòng em đã khuyên Phương Mạt nhưng không xi nhê gì. Em không có kinh nghiệm cãi nhau rồi chia tay nên không thể khuyên về chuyện này được, gần như suýt chút nữa là đã đổ thêm dầu vào lửa.”
Phương Nhạc nghiêng người: “Em còn muốn trải nghiệm chuyện này nữa hả?”
Trần Hề rất thông minh: “Anh đừng nhạy cảm như vậy mà.”
Giọng nói của Phương Mạt ở tầng dưới lúc cao lên rồi lại biến mất, hai người không thể im lặng trò chuyện được nữa, cũng đã quá muộn rồi, Phương Nhạc nói: “Lần sau dẫn học sinh của em đến bảo tàng, đừng lo lắng có tác dụng hay không, cứ coi đó như một buổi ngoại khóa để mở rộng kiến thức đi, ít nhiều cũng sẽ giúp con bé thư giãn một chút.”
“Được.”
Phương Nhạc xuống giường của Trần Hề, đi đến phòng anh, đặt tay lên tay nắm cửa lần nữa.
Trần Hề hỏi anh: “Anh vẫn muốn đóng cửa hả?”
Phương Nhạc bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của Trần Hề, anh cũng không thể nói gì khác, chỉ có thể tìm cớ nói: “Đồng hồ báo thức của anh reo khá sớm, sẽ đánh thức em dậy. “
Lúc này Trần Hề mới từ bỏ, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Hai ngày tới hai người không thể hẹn hò được vì thực sự không thể sắp xếp thời gian rảnh, bảo tàng nơi Phương Nhạc làm thêm có hoạt động nên anh phải làm thêm giờ, thời gian dạy kèm của Trần Hề lại tạm thời thay đổi theo yêu cầu của phụ huynh, nhưng không phải ngày nào cũng phải dạy kèm. Đợi đến khi đến ngày nghỉ của bọn họ, ông chủ Phương lại mua cho họ hai chiếc máy tính xách tay, vui vẻ nói: “Bố không biết nhiều về máy tính, nhưng bố đã mua loại máy có cấu hình cao nhất và giá đắt nhất, chắc chắn không thể sai được phải không?”
Ông chủ Phương vô cùng hào phóng, Trần Hề và Phương Nhạc đều vui vẻ nhận lấy, Phương Mạt ghen tị đến nỗi đỏ cả mắt, lúc đầu cô ấy không có món quà này.
Ông chủ Phương bảo cô ấy tránh sang một bên, máy tính bảng của cô ấy là do gia đình bỏ tiền ra mua, cả Trần Hề và Phương Nhạc đều không có máy tính bảng.
Buổi trưa, ông chủ Phương đặt một phòng riêng lớn tại nhà hàng quen của mình để chúc mừng hai đứa con đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học và sắp bước vào ngôi trường đại học danh tiếng.
Trên bàn rượu, nhà họ Phương vẫn ồn ào, chú tư Phương luôn ghen tị với nhan sắc của ông chủ Phương, cô Phương mấy năm trời vẫn cứ nói trong nhà trọng nam khinh nữ..
Bây giờ Phương Nhạc và Trần Hề đã đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học, Lưu Nhất Minh đang học tiểu học, điểm thì xếp từ dưới đếm lên. Bố Lưu suốt ngày không hài lòng với phương pháp giáo dục của cô Phương, lúc nào cũng bắt bắt bẻ Lưu Nhất Minh, nhưng cô Phương không biết hối cải.
Dù con trai mình có bị bệnh chốc đầu đi nữa thì vẫn tốt hơn con của người khác, huống hồ Lưu Nhất Minh không phải là đứa mắc bệnh chốc đầu, cậu bé thông minh lém lỉnh, tính tình cũng đã được bà nội Phương sửa chữa rất nhiều, không còn nói đến chuyện “tất cả tiền bạc trong nhà đều là của con” và “không học cũng không chết đói được” nữa.
Cô Phương cho rằng con trai mình tài giỏi chả có chỗ nào chê, vì thế chỉ trích Phương Nhạc: “Con nói con thi điểm cao như vậy mà muốn học Nhân chủng học à? Cô đã thử hỏi rồi, mấy người khác còn chưa từng nghe nói đến chuyên ngành này kia kìa, còn nói tốt nghiệp ngành này xong sẽ không tìm được việc làm, học đại học ra mà không tìm được việc làm không phải là lãng phí thời gian hả? Con đi học nhiều năm như vậy thì có ích lợi gì chứ? Đến cuối cùng vẫn không hiểu gì cả. Nghe lời cô đi con, con nên sớm chuyển ngành đi!”
Phương Nhạc lịch sự nhếch khóe miệng, đường cong gần như không thể nhìn thấy được, anh cũng lười nói chuyện.
Ăn cơm một lát, cô Phương lại giáo huấn Trần Hề: “Còn con nữa, điểm của con cao, học cái gì không học lại đi học Luật. Gia đình chúng ta đã có một luật sư rồi, cậu Phương Nhạc đó. Cô nói con biết, trong xã hội ngày nay, nơi nào cũng cần có quan hệ. Ngoài luật sư ra, gia đình chúng ta tốt nhất nên có một bác sĩ hoặc giáo viên, thực ra mối quan hệ ở đồn cảnh sát cũng không thể thiếu, nhưng con chắc chắn không thể trở thành cảnh sát được đâu nhỉ, hay là con học bác sĩ hoặc giáo viên đi, con cái nhà chúng ta sau này còn lên lớp nữa mà, hoặc nếu trong nhà có người bị đau đầu cũng không cần phải đi tìm bác sĩ bên ngoài. Đây chính là cách báo đáp lớn nhất đối với gia đình chúng ta.”
Khi đó Phương Nhạc đã đi vào phòng vệ sinh, không có ở trong phòng riêng, cô Phương vừa nói dứt lời, Phương Mạt đã đứng dậy trực tiếp phản bác: “Cô à, nếu cô hiểu biết sâu rộng như thế thì nên giáo dục Lưu Nhất Minh cho tốt đi, thằng bé mới là niềm hy vọng của gia đình cô, gia đình bọn con không thể trông cậy vào Lưu Nhất Minh nổi, cô đừng cậy già lên mặt mà ăn nói hồ đồ nữa!”
Lưu Nhất Minh đang gặm chân gà, vô tội bị đưa đến trước họng súng.
Cô Phương không vui: “Con nói chuyện kiểu gì vậy? Còn có chút quy tắc nào không vậy?”
Bà nội Phương vỗ mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Mẹ chính là quy tắc đây, sao nào, bây giờ con trèo lên đầu mẹ rồi đặt ra quy tắc mới gì vậy? Nói thử cho mẹ nghe xem!”
Cô Phương lúc này mới ngừng công kích.
Chuyện này sau này Phương Nhạc mới biết, trên đường về nhà, Phương Nhạc lái xe, Phương Mạt và Trần Hề ngồi ở băng ghế sau. Phương Mạt tức giận đến mức học lại những gì mà cô Phương đã nói trong phòng riêng, Phương Nhạc nghe xong cũng không nói gì, anh liếc nhìn gương chiếu hậu, Trần Hề ở trong gương chiếu hậu đang vỗ nhẹ cánh tay Phương Mạt, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, nếu còn tiếp tục nói nữa, em nghĩ chị sẽ nổ tung mất.”
Phương Mạt: “Chị đã nổ tung rồi!”
Phương Nhạc đưa Phương Mạt đến trung tâm thương mại. Hôm nay Phương Mạt hẹn bạn bè đi mua sắm, sau khi Phương Mạt xuống xe, Phương Nhạc gọi: “Trần Hề.”
“Hửm?”
“Lên ngồi phía trước.”
“Ừm.” Trần Hề xuống xe, ngồi ở ghế phụ.
Phương Nhạc không lập tức lái xe, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Trần Hề.
Trần Hề biết anh muốn nói gì nên chủ động mở miệng: “Không phải lần đầu tiên em ăn cơm với cô, cô luôn tấn công bừa bãi, ngay cả bà nội cũng không tha, vậy nên anh không cần nói gì nữa đâu, em không phải trẻ con.”
Phương Nhạc nói: “Tuy nói câu này ra có vẻ không được lễ phép, nhưng rất nhiều lần mấy câu nói của cô như đang đánh rắm, anh và Phương Mạt cũng lười nghe.”
Phương Nhạc nhã nhặn lịch sự, Trần Hề cố gắng nhớ lại, nhưng dường như chưa từng nghe thấy một chữ chửi bới nào phát ra từ miệng Phương Nhạc, cô kinh ngạc: “Anh chửi cô à?”
“… Đây là trọng điểm hả?” Phương Nhạc không khỏi nhéo mặt Trần Hề.
“Được rồi.” Trần Hề buồn cười: “Mau lái xe đi.”
Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, hai người cũng không đi đâu, thời tiết quá nóng, vừa về đến nhà là bật điều hòa ngay, ôm nhau trên ghế sô pha tập hôn. Lần đầu tiên cả một buổi chiều chỉ thuộc về bọn họ, hai người mổ nhau, đầu lưỡi quấn vào nhau, hơi thở từ nhẹ đến nhanh, nặng rồi dần dần chậm rãi.
Cuối cùng điện thoại di động reo lên, hai người họ mới thở hổn hển tách ra.
Phương Nhạc vẫn ôm Trần Hề, hai người đều nóng bừng, ánh mắt mơ hồ, muốn cắt đứt cũng không cắt đứt được.
“Điện thoại.” Trần Hề nhắc nhở.
“Ừ.” Phương Nhạc cuối cùng cũng nhận điện thoại, vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói lớn của Phan Đại Châu. Phan Đại Châu nói: “Lão Liêu đồng ý rồi, ngày mai chúng ta cùng đi thôn Ẩn!”
Tin nhắn WeChat của Trần Hề vang lên, cô lấy điện thoại ở góc ghế sô pha ra, mở ra thì thấy là tin nhắn của Liêu Tri Thời.
Liêu Tri Thời: [Ngày mai rảnh không? Mọi người nói sẽ đi thôn Ẩn chơi, nhưng Đại Châu nói hình như cậu không rảnh?]
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phan Đại Châu: “Tớ nghe nói như vậy mà, đâu có sai!”