Trăng Ngả Về Tây - Chương 64
Chương 64
Đèn hành lang tầng hai chiếu sáng rực, hai người vướng víu vào nhau bước đi lộn xộn, sàn gỗ dưới chân bọn họ phát ra âm thanh bịch bịch đầy đột ngột và nặng nề.
Trần Hề không kịp hít thở, một lúc sau môi cô bị ép mở ra, như được bón cho ăn một quả cầu lửa, quả cầu lửa bay từ vòm miệng đến lưỡi cô, đường đi không có chủ đích, nhiệt độ nóng đến nỗi bỏng rát. Mặt và tai Trần Hề đều đỏ bừng, thiếu oxy cực độ, nhưng cô từ nhỏ đã không phải là người nhút nhát, cô không tính là người táo bạo gì, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm có thể nói là không biết sợ hãi và dũng cảm, vì vậy cô nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, dành cho Phương Nhạc một phản ứng nhiệt tình khó tả..
Phương Nhạc khựng lại một giây, thua người chứ không thua trận, anh tùy cơ ứng biến, nghênh chiến quyết liệt với Trần Hề.
Hai người không còn non nớt như lần đầu hôn nhau nữa, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, giống như một người chưa biết đi đã bắt đầu chạy trước, bọn họ đã cách xa mấy ngày nên thiếu đi cơ hội tập tành để tiến bộ, chủ yếu là bởi vì dạo này Phương Mạt quá bám dính Trần Hề, hai người không thể liên lạc riêng với nhau, thậm chí cũng hiếm khi nhắn tin trên WeChat. Bởi vì ngày hôm sau sau khi Phương Mạt chia tay, cô ấy rưng rưng nước mắt, đáng thương hỏi Trần Hề: “Em đang nói chuyện với ai vậy? Chị thất tình rồi đây này, em không thể an ủi chị trước sao, hu hu hu…”
Trần Hề còn có thể làm gì khác nữa đây? Cô chỉ có thể bỏ rơi người bạn trai mới quen được hai ngày ở đầu bên kia WeChat, toàn tâm toàn ý quan tâm tâm trạng của bạn thân.
Vì vậy, tuy bọn họ sống chung một mái nhà, rõ ràng đi sớm về muộn cũng có thể gặp nhau, nhưng do bị Phương Mạt cản trở nên cả hai đều có cảm giác mất mát như thể đã mấy ngày không gặp, đều háo hức tìm kiếm điều gì đó ở đối phương.Tuy nhiên, do không có thời gian học hỏi nên đã khiến cả hai lột bỏ lớp mặt nạ điềm tĩnh và trưởng thành trong nụ hôn bất ngờ, hỗn loạn và mãnh liệt này.
Hai người thở gấp, âm thanh của nụ hôn liều lĩnh lại tạo thêm một màu sắc mơ hồ cho góc này, cho đến khi đầu Trần Hề đập mạnh vào cửa, nụ hôn của họ mới dần dần lắng xuống, sau đó họ mới miễn cưỡng buông nhau ra.
Phương Nhạc dùng bàn tay to lớn phủ lấy phía sau đầu Trần Hề, nhưng giọng nói lại khàn khàn không điều chỉnh được: “Đau không?”
Trần Hề và Phương Mạt đã ngủ chung giường mấy đêm nay, tướng ngủ của Phương Mạt rất xấu, cô ấy hoặc là “đấm” hoặc là “đá” cô. Đêm qua Trần Hề ngủ không ngon, hôm nay lại phải cùng cô ấy trò chuyện rất lâu. Cô vốn dĩ có chút buồn ngủ, lúc nãy khi bị Phương Nhạc ôm lấy cô liền giật mình, tim nhảy lên cao, hiện tại cô không buồn ngủ chút nào, nhưng nhịp tim đập mạnh vẫn chưa hồi phục lại bình thường. Giọng nói của Trần Hề đã bớt sắc bén và mềm mại hơn: “Không đau.”
Cả hai nhìn chằm chằm đối phương.
Đêm đó trong phòng không bật đèn, ánh trăng tuy sáng nhưng không thể soi rõ sắc thái cụ thể trên khuôn mặt bọn họ. Hôm nay ánh đèn ngoài hành lang rốt cuộc đã bán đứng bọn họ, khuôn mặt Trần Hề nóng bừng, hai mắt ánh nước, cổ Phương Nhạc đỏ bừng, đỏ lan đến tận gốc tai, gân xanh trên cổ đang căng ra rõ ràng, yết hầu trồi lên như núi, cả người đều căng ra.
Trần Hề chủ động nói với anh: “Cổ anh đỏ quá.”
Phương Nhạc có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của chính mình, một tay anh che sau đầu Trần Hề, một tay ôm lấy eo của Trần Hề. Phương Nhạc buông tay xuống lùi về phía sau một bước, nhưng đầu óc Trần Hề vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô vẫn đang nắm chặt hai bên áo thun của Phương Nhạc. Lúc này Phương Nhạc lùi lại, cơ thể cô không khỏi nhích lại gần anh.
Tay Phương Nhạc không biết để ở đâu, Trần Hề muốn dựa vào người anh, tay anh chỉ có thể buông thõng xuống hai bên. Anh vô thức cong lưng lại, cố gắng tránh tiếp xúc cơ thể với Trần Hề.
Cuối cùng cũng có được một chút thời gian riêng tư, hiện tại Phương Nhạc không muốn thả người đi, vì vậy anh hắng giọng, không nói rằng khuôn mặt Trần Hề cũng đang rất đỏ, anh nói: “Vừa rồi dọa em sợ rồi hả?”
Trần Hề nói: “Hơi hơi.”
“Cửa phòng anh vẫn luôn mở, em không thấy sao?”
“Em thật sự không nhìn thấy.” Trần Hề chỉ đang bận tâm đến việc muốn tắm rửa. Hành lang sáng đèn, nhưng phòng ngủ của Phương Nhạc lại không có tác dụng dẫn đường, Trần Hề không hề chú ý tới.
Phương Nhạc hỏi: “Cũng không nghĩ đến lúc trở về phòng thì chào anh cái à?”
“Em cũng định vậy mà.” Trần Hề nói: “Sau khi vào phòng thì em có thể chào anh, cửa nhỏ vẫn luôn mở mà? Ai biết anh lại…” Trần Hề nói đến đây thì nhìn Phương Nhạc, mọi thứ tiếp theo đã xảy ra thế này nên không cần phải nói gì nhiều nữa.
Phương Nhạc cười: “Ừ, bởi vì anh đã nhìn thấy em, cho nên mới phản ứng hơi nhanh nhẹn.”
Câu này nghe quen quen, ba ngày trước khi Trần Hề lấy cốc trà sữa từ trong miệng Phương Nhạc, cô cũng đã khen động tác của mình nhanh nhẹn.
Trần Hề nghĩ đến bèn hỏi: “Môi anh đã khỏi chưa?”
Đã mấy ngày rồi, lúc nãy còn mới hôn nhau nữa. Phương Nhạc bất đắc dĩ: “Em nói xem?”
Trần Hề cũng cảm thấy mình hỏi một câu ngu xuẩn: “Được rồi.”
Phương Nhạc cười hỏi cô: “Phương Mạt thấy đỡ hơn chưa?”
“Haiz…” Trần Hề thở dài như bà cụ non: “Chưa nữa, không biết khi nào chị ấy mới hồi phục.”
Phương Nhạc nói: “Em cứ ở cùng chị ấy cả ngày như vậy à?”
Trần Hề: “Đương nhiên rồi, nếu không thì để chị ấy như vậy em cũng không yên tâm.”
“Chị ấy sẽ không vì chuyện này mà suy nghĩ nông nổi đâu.”
“Em biết, nhưng chị ấy không vui, nếu có người ở bên cạnh chị ấy thì có thể khiến chị ấy phân tâm một chút.”
Phương Nhạc hơi suy nghĩ: “Nếu mấy ngày nay em rảnh thì có thể dẫn chị ấy đi leo núi hoặc vận động một chút, để cơ thể chị ấy cảm thấy mỏi mệt, cũng không có tâm tư để mà buồn nữa. “
“Em cũng nghĩ vậy, để xem sao.”
Hai người không thể nói chuyện quá lâu, bởi vì Phương Mạt vẫn đang ở trong phòng ngủ chờ Trần Hề, Trần Hề có tắm rửa chậm cỡ nào thì nửa tiếng cũng nên xong rồi.
Phương Nhạc đứng ở cửa nhìn Trần Hề đi vào phòng ngủ lấy đồ ngủ, lại nói thêm mấy câu, sau đó Trần Hề liền đi tắm rửa.
Phương Nhạc trở về phòng không bao lâu đã nghe thấy Phương Mạt chạy ra khỏi phòng, xuyên qua cửa phòng tắm mắng với Trần Hề: “Tên khốn kiếp này, hôm nay anh ta còn đi ăn uống chơi bời được nữa, anh ta đăng tin trên vòng bạn bè, nói rằng đã check in hai quán tráng miệng nổi tiếng trên mạng. Anh ta là đàn ông trưởng thành mà lại đi ăn đồ tráng miệng? Chắc chắn anh ta đã cắm sừng chị từ lâu, nói chị không hiểu anh ta, vốn dĩ là do anh ta đã lừa dối chị, muốn chia tay chị nên mới kiếm cớ…”
Phương Nhạc buộc phải nghe lời mắng chửi tức giận của Phương Mạt, anh ngồi ở đầu giường trong phòng ngủ, bấm vào tin nhắn WeChat mà Phan Đại Châu đã gửi trước đó.
Trước đó cúp điện thoại đột ngột, Phan Đại Châu nói: “Muộn thế này mà cậu có việc gì nữa? Tớ vẫn chưa nói xong mà cậu đã cúp máy rồi, có phải cậu thấy không vui không? Haiz, tớ sợ cậu sẽ chịu đả kích, thực sự không muốn vạch mặt cậu. Trước đây cậu đã nói với tớ rằng cậu và Trần Hề đang ở bên nhau, đây thực sự là do một mình cậu tưởng tượng ra phải không? Hạ Hạ nói với tớ, Trần Hề nói rằng cậu vẫn còn độc thân. Người anh em, tớ hơi thấy lo lắng về trạng thái tinh thần của cậu đấy, ngày mai cậu đến quầy thịt nướng của tớ đi, hoặc để bữa nào rảnh tớ đi chơi bóng rổ với cậu nhé? Về phần Trần Hề, hay là cậu cứ quên đi thôi, dưa bở thường không ngọt, cậu đừng khiến bản thân thành đứa bị bệnh tâm thần.”
Đoạn chat voice cực kỳ dài, Phương Nhạc nghe xong, ngón tay gõ lên màn hình, muốn gõ cái gì đó, cuối cùng cùng với tiếng nói ồn ào không ngừng bên ngoài cửa, anh đã gõ một dòng văn bản.
[Tớ và cô ấy không có gì.]
Một lúc sau, Phan Đại Châu gửi tin nhắn trả lời: [Cậu cũng coi như tỉnh táo rồi đó, đương nhiên tớ biết cậu và cậu ấy không có gì!]
Phương Nhạc nhìn chằm chằm câu trả lời này một lúc, sau đó đặt điện thoại xuống, lười nói chuyện với tên ngốc này nữa.
Ngày hôm sau, Trần Hề vốn dĩ muốn dẫn Phương Mạt đi leo núi, nhưng Phương Mạt lại không muốn. Cô ấy đã lên kế hoạch rồi, hôm nay cô ấy muốn đi check in các cửa hàng và danh lam thắng cảnh nổi tiếng trên mạng ở Hà Xuyên. Trần Hề đành hi sinh bản thân vì bạn bè, nhân lúc Phương Mạt đang chỉnh sửa ảnh để đăng lên vòng bạn bè, cô đã tin nhắn WeChat cho Phương Nhạc.
Trần Hề: [Anh đang bận à?]
Phương Nhạc: [Anh đang ăn.]
Trần Hề: [Sao ăn muộn thế?]
Phương Nhạc: [Hôm nay có một nhóm học sinh tiểu học đến tham quan bảo tàng lịch sử nên bị trễ giờ. Bây giờ bọn em đang ở đâu?]
Trần Hề: [Lát nữa anh xem vòng bạn bè của Phương Mạt thì sẽ biết ngay thôi, có định vị. À này, em có ý thế này.]
Phương Nhạc: [Ý gì?]
Trần Hề: [Đêm nay khi Phương Mạt ngủ say, chúng ta ra ngoài ăn đêm nhé?]
Phương Nhạc ngắn gọn trả lời một chữ: [Được.]
Ngày hôm đó Phương Mạt chơi như điên, về đến nhà đã kiệt sức. Phương Nhạc về nhà muộn, Trần Hề gặp anh ở phòng khách, vì Phương Mạt cũng đang ở đó nên hai người im lặng nhìn nhau, không nói gì, chỉ thầm chờ đợi đến khoảng thời gian ở riêng hiếm hoi vào ban đêm.
Trời tối, Phương Mạt ngã xuống giường, Trần Hề nói: “Hôm nay mệt quá, chị đi ngủ sớm đi.”
Phương Mạt nói: “Đúng thế, mệt muốn chết, lâu rồi không đi bộ nhiều thế này, chân đau quá.” Nói xong, Phương Mạt đứng dậy lấy máy mát xa cầm tay để xoa bóp bắp chân. Máy phát ra tiếng rè rè với tần số cao, Phương Mạt nói: “Không thể để phát triển cơ bắp được, đợi khi chị mát xa xong, em cũng phải tự mát xa một lát đó.”
“… Ừm.” Trần Hề lặng lẽ gửi tin nhắn Wechat cho Phương Nhạc, bảo anh đợi một chút.
Phương Mạt mát xa xong thì bảo Trần Hề mau mát xa, Trần Hề nói: “Em tự mình làm, chị ngủ đi.”
Phương Mạt ngáp một cái, nằm xuống, một lúc sau lại ngồi lên lại.
Trần Hề sử dụng máy mát xa trong hai phút cho có lệ, lúc này cô đã đặt máy mát xa sang một bên, nhìn thấy thế này bèn hỏi: “Sao thế chị?”
Phương Mạt nói một cách chuyên nghiệp: “Chị quên mất, máy mát xa chỉ có thể thả lỏng bề mặt cơ bắp, không thể ấn vào bên trong cơ bắp, vì vậy phải tập giãn cơ mới được. Em đừng lười biếng, tập giãn cơ cùng chị!”
“… Ừm.”
Thế là Trần Hề lại xuống giường, bắt chước Phương Mạt thực hiện một động tác duỗi toàn thân, từ vai, cổ đến lưng, cho đến đùi và bắp chân, cả động tác kéo dài hơn 20 phút.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Phương Nhạc ôm điện thoại, anh vẫn ở trong phòng ngủ chờ cho đến khi trăng đã lên cao, trời đã về đêm yên tĩnh, đường trong khu dân cư không có người đi bộ nữa, ngay cả mèo hoang cũng chui vào hộp cát tông lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, lúc này Phương Nhạc mới nhận được tin nhắn WeChat khác từ Trần Hề.
Trần Hề: [Phương Mạt vừa tập một bài tập giãn cơ, cả người cảm thấy tràn đầy năng lượng, bây giờ chị ấy muốn xem phim Shin cậu bé bút chì suốt đêm.]
Phương Nhạc: “…”
Cuộc hẹn hò đêm khuya đầu tiên giữa hai người đã thất bại. Sáng sớm hôm sau, Phương Mạt phấn chấn tinh thần đang ôm tô mì ngồi trong phòng ăn, vừa ăn vừa xem máy tính bảng, còn đang thảo luận với Trần Hề lát nữa xem nên đi đến những điểm tham quan nổi tiếng trên mạng nào.
Hà Xuyên là một thành phố rộng lớn, check in chỉ một ngày rõ ràng là không đủ.
Trần Hề vừa ở trong bếp nấu mì vừa trả lời Phương Mạt, Phương Nhạc sắp đi làm, anh nhanh chóng húp sạch bát mì, bưng chiếc bát trống rỗng vào bếp bỏ vào bồn rửa, mắt cũng không nhìn sang, hỏi: “Tối hôm nay thì sao?”
Trần Hề cũng giữ vững ánh mắt: “Để xem sao.”
Phương Nhạc đặt bát xuống rồi đi ra ngoài.
Bình thường Phương Nhạc không ra ngoài ăn khuya, tối hôm trước anh tìm được mấy quán ăn khuya có đánh giá rất tốt, tối nay anh lại lựa chọn một lần nữa, còn gửi tin nhắn WeChat hỏi Trần Hề muốn ăn tôm càng xanh hay hoành thánh chiên, hay là ăn súp.
Trần Hề trả lời rằng muốn ăn súp, đồng thời báo tin vui rằng lúc này Phương Mạt đã buồn ngủ rồi.
Phương Nhạc mỉm cười, lấy ra một bộ quần áo từ trong tủ, thay bộ quần áo ở nhà ra, ăn mặc chỉnh tề chờ Trần Hề.
Thời gian lại từng giây trôi qua, không có trăng cũng không có dấu hiệu của mèo hoang, ngoài cửa sổ có một cơn mưa phùn rơi, Phương Nhạc lại nhận được tin nhắn Wechat của Trần Hề.
Trần Hề: [Xin lỗi anh, bây giờ Phương Mạt lại phấn chấn, chị ấy đang cãi nhau với bạn trai cũ.]
Phương Nhạc: “…”
Trần Hề cũng rất bất lực, hôm nay cô đã tranh thủ kéo Phương Mạt dùng máy mát xa xoa bóp, đồng thời cũng cùng cô ấy thực hiện bài tập giãn cơ hoàn chỉnh. Phương Mạt làm dáng vẻ trông như đúng là một đứa trẻ dễ dạy, còn khen ngợi Trần Hề nắm bắt rất nhanh.
Tập xong Trần Hề liền nói mệt, tắt đèn đi ngủ thôi. Hôm trước Phương Mạt xem Shin cậu bé bút chì suốt đêm, tối nay thật sự rất muốn đi ngủ sớm nên đã ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Nhìn thấy Phương Mạt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại di động của Phương Mạt đột nhiên reo lên, ánh sáng từ màn hình chiếu thẳng vào căn phòng tối. Phương Mạt nhận cuộc gọi từ anh trai tặng đồ ăn, anh ta nói rằng hai ngày nay thấy cô ấy đi chơi khắp nơi, có vẻ tâm trạng rất tốt, có phải bên cạnh đã có người khác từ lâu nên cố tình muốn dày vò anh ta, nhân cơ hội này chia tay anh ta à?
Hai người tố cáo đối phương bằng những lời lẽ giống hệt nhau. Nửa đêm, Phương Mạt bắt đầu khẩu chiến với anh trai tặng đồ ăn.
Sáng sớm hôm sau, khi trời đã sáng, Trần Hề và Phương Nhạc gặp nhau ở phòng ăn, Phương Mạt ngồi bên cạnh. Phương Mạt vừa ăn sáng vừa gửi tin nhắn WeChat trên điện thoại, Phương Nhạc cầm đũa nhìn chằm chằm Trần Hề. Trần Hề bị anh nhìn chằm chằm thì cảm thấy nên giả vờ bình tĩnh, chỉ ăn mà không nói gìi.
Phương Nhạc đã liên tục bị cho leo cây hai ngày, cũng liên tục nhận được tin nhắn WeChat của Phan Đại Châu. Phan Đại Châu mới bắt đầu yêu đương, mỗi giây mỗi phút đều tràn đầy khao khát dốc bầu tâm sự. Phan Đại Châu có vô số điều muốn nói, trong mỗi câu nói đều nhắc đến tên Trương Tiêu Hạ.
Lúc đầu Phương Nhạc còn kiên nhẫn trả lời, sau đó Phan Đại Châu gửi tới mười câu, anh cũng chỉ đáp lại một câu.
Hôm nay Phương Nhạc làm việc ở bảo tàng cho đến khoảng hơn chín giờ tối, dọn dẹp xong về nhà đã là mười giờ. Trong nhà yên tĩnh, Phương Nhạc chậm rãi trở về phòng ngủ, bật đèn ngủ lên, bên kia cánh cửa nhỏ tối om, anh liếc nhìn, sau đó thay quần áo vào phòng tắm. Tắm xong, anh lấy khăn tắm lau đầu sơ rồi bước ra ngoài.
Phương Nhạc đóng cửa phòng ngủ lại, vén chăn ngồi lên giường, đang định xem điện thoại thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng “cạch”, độ sáng của đèn trong nháy mắt tăng gấp đôi. Phương Nhạc ngước mắt lên, nhìn thấy ánh đèn phía bên kia cánh cửa đang mở.
“Phương Nhạc.” Có người gọi anh.
Phương Nhạc buông điện thoại xuống, sải bước đi đến đối diện cửa, nhìn Trần Hề ngồi ở bên giường đang mỉm cười nhìn mình, Phương Nhạc cũng mỉm cười.
“Ngạc nhiên không?” Trần Hề hỏi.
Phương Nhạc cúi người, một tay đỡ sau đầu Trần Hề, hôn lên miệng cô: “Ngạc nhiên, Phương Mạt thả em quay về rồi à?”
Phương Mạt và anh trai tặng đồ ăn đã cãi nhau hai ngày nay, càng cãi càng hăng, hoàn toàn không cần Trần Hề xen vào.
Trần Hề nói: “Nếu sớm biết cãi nhau có hiệu quả thế này, lẽ ra em nên để bọn họ cãi nhau từ lâu mới đúng.”
Phương Nhạc buồn cười ngồi xuống, Trần Hề ngồi bắt chéo chân ở trên giường, hai người đối diện nhau, nửa đêm thì thầm to nhỏ.
Bóng trăng nhảy múa trong bóng tối, bầu trời đầy sao, khu dân cư lại không thấy bóng người nữa, ba chú mèo hoang đang cuộn mình nằm ngủ trong hộp các tông.
Hai người dường như có vô số chuyện muốn nói, khi kim giờ và kim phút lại chạm nhau thì thời gian thật sự cũng đã muộn, Phương Nhạc muốn trở về phòng.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Phương Nhạc đi ngang qua cửa nhỏ, tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị Trần Hề ngăn cản: “Đừng đóng cửa lại.”
Phương Nhạc quay người lại.
Trần Hề nằm trên gối, nghiêng đầu nói: “Anh đã từng sống trong ký túc xá trong trường chưa?”
“Chưa.”
“Học kỳ cuối năm lớp 9 em đã sống ở ký túc xá của trường, khi đó bọn em thường tắt đèn trong ký túc xá và trò chuyện đến nửa đêm.” Trần Hề nói: “Để cửa mở đi, em vẫn luôn muốn trò chuyện với anh như thế này.”
Phương Nhạc không nói gì nhìn Trần Hề.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phan Đại Châu: “Không có gì, không có gì!”
Quên mọi người quên mất câu này có ý gì nên tôi giúp mọi người nhớ lại. Trước đây khi Phương Nhạc hỏi Đại Châu đang quen Hạ Hạ hả, Đại Châu đã trả lời như trên.