Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 63

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 63
  • 10
Prev
Next

Chương 63

Trần Hề đành phải phối hợp hỏi gì đáp nấy với Phương Nhạc, sau khi trả lời xong, Trần Hề đã bình tĩnh lại. Phương Nhạc lưu liên tục mấy đoạn ghi âm, đêm nay thu hoạch không ít, anh hài lòng khóa màn hình điện thoại. Trần Hề dựa vào đầu giường, không nhịn được mà nói với anh: “Phương Nhạc, anh thật trẻ con.”

Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Không phải trẻ con, anh chỉ đang đảm bảo quyền lợi của mình thôi. Ai bảo em có nợ xấu?”

Trần Hề không cãi lại được, thấy đã gần một giờ, Phương Nhạc cũng không muốn Trần Hề ngủ không đủ giấc: “Được rồi, ngủ đi.”

Phương Nhạc đứng dậy trở về phòng, lúc đi tới cửa nhỏ thì dừng lại. Trần Hề không thấy được ánh mắt của anh, nhưng cô cảm giác Phương Nhạc đang nhìn vào cửa nhỏ.

Lúc Phương Nhạc về phòng lấy điện thoại, cửa nhỏ vẫn mở, Trần Hề tưởng rằng anh về phòng ngủ, cô cũng không ngại để cửa mở. Cô có ý thức tự bảo vệ mình nhưng không áp dụng với Phương Nhạc, Phương Nhạc quá ngay thẳng, cô tuyệt đối tin tưởng anh, căn bản sẽ không nghĩ đến điều gì khác.

Trần Hề tưởng rằng Phương Nhạc không muốn đóng cửa nhưng lại suy nghĩ cho cô, thế là cô nói: “Không sao đâu, có thể ngủ để cửa mở.”

Phương Nhạc quay người lại, như thể muốn nói gì đó.

Trần Hề vẫn chưa nằm xuống: “Sao thế?”

“… Không sao.” Phương Nhạc nắm lấy tay nắm cửa và nói: “Cứ đóng lại đi, ngủ ngon.”

“Ừm, ngủ ngon.” Trần Hề cảm thấy hơi đáng tiếc, cô vẫn tưởng rằng lúc đi ngủ có thể nói chuyện với Phương Nhạc một lát, giống như trò chuyện với bạn cùng phòng trong ký túc xá vậy.

Cánh cửa nhỏ đóng lại, phòng ngủ lại trở về yên tĩnh, nhưng sóng không yên và gió không lặng nổi, đầu óc Trần Hề vẫn còn thầy hưng phấn.

Trong một đêm có nhiều chuyện xảy ra như vậy, nụ hôn đêm nay không nằm trong kế hoạch của cô, Phương Nhạc trực tiếp hôn cô, cô cũng vô cùng choáng váng, cảm xúc không thể khống chế nổi, mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.

Trần Hề trằn trọc không ngủ được, có lẽ là do ánh trăng quá sáng, cô đứng dậy khỏi giường, chân trần bước lên sàn gỗ, đi tới kéo rèm lại rồi nằm xuống giường, nhớ ra mình vẫn còn mặc đồ lót, cô lại cởi đồ lót ra, sau đó nhắm mắt lại.

Nửa ngủ nửa tỉnh, Trần Hề nghe thấy tiếng thông báo của WeChat vang lên. Điện thoại ở trên bàn đầu giường, âm thanh vừa rung lên, Trần Hề ngơ ngác sờ điện thoại, bấm vào màn hình. Trong căn phòng tối tăm, ánh sáng từ màn hình điện thoại sáng chói, Trần Hề chỉ có thể mở một mắt, nheo mắt kia lại để tránh ánh sáng, đọc tin nhắn WeChat Phương Nhạc gửi cho cô.

“Tỉnh rồi à?”

Trần Hề buồn ngủ trả lời: “Sao thế?”

Một giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Hề phân biệt không rõ đó là cửa nào.

“Anh vào nhé?” Phương Nhạc cách một cánh cửa hỏi một cách lịch sự.

Trần Hề không biết bây giờ đã mấy giờ, cô tưởng Phương Nhạc cũng không thể ngủ được giống cô, liền nói: “Ừm, anh vào đi.”

Cánh cửa nhỏ bị đẩy ra, ánh sáng rực rỡ tràn vào phòng.

Phương Nhạc đi về phía cô, hỏi: “Còn ngủ à?”

Tay Trần Hề vẫn cầm điện thoại, cô lại ấn vào màn hình, nhìn đồng hồ, cô mới phản ứng lại: “Đã gần bảy giờ rồi à?”

Phương Nhạc nói: “Vốn muốn rủ em chạy bộ, em có muốn chạy không?”

Đầu Trần Hề vẫn còn choáng váng: “Em không muốn chạy.”

Phương Nhạc đứng bên giường cô: “Lúc trước không phải em nói buổi sáng sẽ bắt đầu chạy bộ à?”

Trần Hề kéo chăn lên che nửa khuôn mặt, nhắm mắt thở dài, có chút cam chịu số mệnh: “Anh đừng có cố ý đã biết mà còn hỏi nữa!”

Phương Nhạc không khỏi bật cười, cúi người kéo chăn xuống một chút, để lộ ra mũi cô, nói: “Vậy anh đi chạy đây, em ngủ tiếp đi.”

“Ừm, tạm biệt.”

Phương Nhạc không làm phiền cô nữa, anh đã tắm rửa thay xong quần áo, trực tiếp rời khỏi cửa phòng ngủ của Trần Hề.

Khi cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, Trần Hề lại mở mắt ra, cảm thán Phương Nhạc thật sự có kỷ luật như vậy, xem ra đêm qua chỉ có mình trằn trọc thiếu ngủ.

Trần Hề xoay người, đồ lót viền ren màu trắng bên gối đập vào mắt cô, Trần Hề túm lấy đồ lót nhét vào trong chăn, toàn thân giống như bị đổ một chai dầu gió vào vậy, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo.

Chắc Phương Nhạc không thấy đâu nhỉ?

Nằm nướng gần nửa tiếng, Trần Hề mới đứng dậy đánh răng rửa mặt. Phương Mạt dậy sớm hơn cô, dưới lầu nghe thấy động tĩnh, cô ấy gọi: “Hề Hề, em dậy rồi à?”

“Ừm, em đánh răng. Chị dậy sớm thế?”

“Hôm nay phải quay ngoại cảnh, bên đoàn phim đã hẹn lúc tám giờ, chị đặt ba cái báo thức mà vẫn không dậy nổi, lát nữa phải nhờ Phương Nhạc đưa chị đến đó.”

“Chắc sẽ đến kịp thôi.” Trần Hề súc miệng, rửa mặt đơn giản.

“Sợ gì, chị đã gửi tin nhắn WeChat cho họ rồi, nói lát nữa có thể sẽ đến muộn vài phút. Em muốn uống trà sữa không?” Phương Mạt hỏi.

“Ba ly trà sữa tối qua á?”

“Ừ, để qua đêm vẫn có thể uống được.”

Đêm qua Phương Nhạc đặt ba ly trà sữa lên bàn ăn rồi đi lên lầu, sau đó Phương Mạt lại cất trà sữa vào tủ lạnh. Cô ấy vốn hảo ngọt, cả đêm luôn nhớ mãi, nếu không phải lo lắng sẽ tăng cân thì nửa đêm cô ấy sẽ dậy lén uống trà sữa.

Đêm qua Trần Hề không uống được trà sữa nên nói “Được”, Phương Mạt lấy hai ly trà sữa trong tủ lạnh ra. Trần Hề đi xuống lầu, nhét ống hút vào uống một ngụm.

Trà sữa ngon ngoài ý muốn, Trần Hề vừa uống vừa nhìn Phương Mạt. Phương Mạt dang rộng hai tay, xoay người trước mặt cô, giống như một con công trắng kiêu hãnh: “Thế nào? Có phải rất đẹp không?”

Phương Mạt trang điểm, mặc một chiếc váy ren trắng, hôm nay trông rất trong sáng, Trần Hề gật đầu: “Đôi mắt của em thật sự có phúc!” Phương Mạt thật sự rất đẹp.

Phương Mạt không nhịn được cười: “Chị còn phối thêm một chiếc mũ bucket bằng ren nữa, đợi một chút, chị đi lấy cho em xem.”

Phương Mạt vui vẻ chạy lên lầu, Trần Hề đi đến phòng khách, ngoài cửa vang lên tiếng động, Phương Nhạc chạy bộ xong đã quay trở lại.

Thực ra đêm qua Phương Nhạc chỉ ngủ có mấy tiếng, sáng nay trước 6 giờ 30 anh đã dậy, tắm rửa xong không nghe thấy tiếng động phía bên cạnh bèn gửi tin nhắn Wechat cho Trần Hề, vốn muốn cùng cô chạy bộ buổi sáng.

Phương Nhạc cảm thấy mình có nguồn năng lượng vô tận, năng lượng này nên dành cho việc rèn luyện sức khỏe thể chất và tinh thần. Anh chăm chỉ chạy bộ hơn nửa tiếng, mồ hôi đầm đìa, mặt trước và mặt sau áo thun ướt đẫm, bám sát vào cơ thể anh làm lộ rõ bờ vai và bộ ngực rộng cùng với vòng eo thon gọn.

Trong phòng khách không có điều hòa, ánh nắng như thiêu đốt, cửa sổ hướng bắc và nam đón gió vào, cảm giác mát lạnh dễ chịu.

Phương Nhạc nhìn thấy Trần Hề vẫn mặc quần áo ở nhà, hỏi cô: “Mới dậy à?”

Trần Hề: “Ừm, bên ngoài nóng vậy à?” Anh đổ mồ hôi nhiều như vậy.

“Cũng không nóng lắm.” Phương Nhạc hỏi cô: “Em vẫn chưa ăn sáng đúng không?”

“Chưa, anh muốn ăn gì?”

“Anh ăn bên ngoài rồi, chưa ăn sáng mà lại uống trà sữa à?” Phương Nhạc bước tới, sợ trên người mình nặng mùi mồ hôi nên không đứng quá gần Trần Hề, anh chạm vào cốc trà sữa trong tay Trần Hề, nói: “Còn uống lạnh nữa.”

Phương Nhạc như đang mang trên người một quả cầu lửa, vừa đến gần, nhiệt độ trên cơ thể liền xông về phía Trần Hề. Anh thích sạch sẽ, sáng sớm dậy sớm, chạy ra mồ hôi cũng không phát ra mùi hôi gì. Trần Hề cảm nhận khi anh đến gần, nhiệt độ xung quanh đã tăng lên một chút.

“Trà sữa này rất ngon, mùi vị không hề kém chất lượng chút nào, còn có trân châu và thạch khoai môn nữa, uống xong ly này coi như đã ăn sáng rồi. Anh muốn uống không?” Trần Hề hỏi.

Phương Nhạc không ngờ Trần Hề lại nhiệt tình như vậy, mà cũng đúng, cô vốn dĩ là một người rất hào phóng, bất kể ở hoàn cảnh nào cô đều có thể tự động điều chỉnh bản thân để thích ứng.

Bây giờ Trần Hề đã trở thành bạn gái của anh, cô đương nhiên cũng chuyển vai diễn thành một người bạn gái đầy thân mật.

Thế là Phương Nhạc cầm ly trà sữa, nhận lấy lời mời của cô: “Anh nếm thử.”

Trần Hề kinh ngạc nhìn Phương Nhạc cúi đầu ngậm ống hút của cô.

Ý định ban đầu của cô là nói với Phương Nhạc rằng trong tủ lạnh vẫn còn một ly trà sữa, nhưng bây giờ Phương Nhạc đã uống trà sữa của cô, cô cũng không muốn không khí ngượng ngùng.

Phương Nhạc vốn là người hào phóng, cô nhất định phải tự nhiên hơn anh, dù sao đêm qua bọn họ đã hôn nhau mấy lần, cùng nhau uống một ly trà sữa cũng không có gì đáng nói.

Đột nhiên trên lầu có tiếng bước chân vội vã: “Suýt chút nữa đã không tìm thấy rồi, chị còn đang cảm thấy lạ, tối qua rõ ràng chị đã chuẩn bị sẵn, kết quả nón của chị lại rơi xuống dưới gầm giường. Hề Hề, em thấy đẹp không?”

Trần Hề chộp lấy đồ ăn, lấy ly trà sữa nhanh như chớp, sau đó xoay người cách Phương Nhạc ba bước, ngẩng đầu nhìn lên cầu thang. Cô nhìn Phương Mạt đội chiếc nón bucket màu trắng nhạt đang chạy xuống cầu thang, trong lòng chột dạ, toàn thân nóng bừng, cô khen: “Đẹp lắm.”

Phương Nhạc – người đàn ông cao lớn phía sau, tay đang giơ lên giữa không trung, trong miệng vẫn ngậm một ngụm trà sữa hương đào và thạch. Anh buông tay xuống, ngậm chặt miệng lại, dùng răng nghiền nát mấy viên thạch, sau đó yết hầu chuyển động rồi từ từ nuốt xuống.

Nhìn thấy Phương Nhạc đã trở lại, Phương Mạt giục anh đi tắm, nhờ anh lát nữa đưa cô ấy đến địa điểm quay phim. Sau khi Phương Nhạc vào phòng tắm, Phương Mạt quay lại nhờ Trần Hề giúp cô ấy buộc lại dây đai trên lưng, vừa rồi cô ấy soi gương thì thấy dây đai hơi lộn xộn.

Loại dây đai này giống như dây đai trên váy cưới, Trần Hề đặt trà sữa xuống, loay hoay hồi lâu, trước khi Phương Nhạc xuống lầu cuối cùng cũng buộc lại được.

Phương Mạt và Phương Nhạc đi làm, buổi chiều Trần Hề mới đi dạy kèm. Cô vào bếp định làm đồ ăn sáng, điện thoại reo lên, Trần Hề lấy ra thì thấy là của Phương Nhạc – người vừa rời khỏi nhà.

[Chột dạ lắm à?]

Trần Hề mở tủ lạnh lấy ra một hộp cơm nguội, muốn nấu cháo. Cô hiểu Phương Nhạc đang nói đến chuyện trà sữa vừa rồi nên trả lời: [Cũng không phải, em chỉ phản ứng hơi nhanh thôi.]

Phương Nhạc: [Có biết hậu quả nhanh nhẹn của em là gì không?]

Trần Hề: [Thành công vượt ải, không để Phương Mạt phát hiện.]

Khi thang máy đi xuống tầng hầm, Phương Nhạc nhìn thấy câu trả lời của Trần Hề thì không khỏi mỉm cười, vừa đi vừa gõ chữ: [Lúc lấy trà sữa đi em không có cảm giác gì à?]

Trần Hề: [Cảm giác gì?]

[Em “nhanh nhẹn” quá, môi trên của anh bị rách rồi.]

Lúc đó, ống hút cứng ngắc lướt qua môi, trước khi tắm rửa Phương Nhạc đã soi gương.

Trần Hề: [Em không thấy môi của anh bị rách.]

Phương Nhạc: [Môi trong.]

Trần Hề: [Chảy máu rồi à?]

Phương Nhạc: [Không nghiêm trọng như vậy, đỏ lên với hơi sưng thôi.]

Trần Hề thừa nhận sai lầm của mình, nói: [Em xin lỗi.]

Phương Nhạc ngồi vào trong xe, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ môi trên. Trước khi lái xe, anh gửi tin nhắn trả lời cho Trần Hề rồi mới đặt điện thoại xuống, không tiếp tục nói chuyện với cô nữa.

Trần Hề từ trong bếp đi ra, bưng ly trà sữa đặt trên bàn lên, trà sữa vẫn lạnh như băng, cô tò mò không biết ống hút quá cứng hay là môi trong của Phương Nhạc quá mỏng. Cô tự mình thử nghiệm, cầm ly lên để ống hút cọ vào môi trên, sau khi cọ vào, cô mới nhận ra ống hút này trước đó đã lướt qua môi Phương Nhạc.

Bây giờ nó lại lướt qua môi cô.

Mặt Trần Hề hơi nóng lên, cô vẫn là không bình tĩnh được như Phương Nhạc.

Trần Hề không lãng phí đồ ăn, cô ăn xong cháo và uống hết trà sữa, buổi sáng chuẩn bị bài học, buổi chiều đi đến nhà học sinh.

Sau buổi dạy kèm thứ nhất, cô phải đi đến buổi dạy thứ hai. Trần Hề dạy một kèm một, cả hai học sinh của cô đều sống trong cùng một khu dân cư, giữa hai buổi học cách nhau bốn mươi phút. Trần Hề đang giết thời gian trong một hiệu sách bên ngoài khu dân cư.

Không biết có phải vì giữa hè năm nay nóng quá, tiếng ve kêu không ngừng khiến người khác cảm thấy vừa nóng bức khó chịu vừa bồn chồn.

Người không chịu nổi cái nóng chính là Trương Tiêu Hạ. Trương Tiêu Hạ gọi điện thoại cho Trần Hề, nói với cô rằng hai ngày nữa sẽ ra mắt một bộ phim bom tấn mùa hè, Phan Đại Châu mời cô ấy đi xem phim.

Trần Hề hỏi cô ấy: “Chỉ hẹn mỗi mình cậu thôi à?”

Trương Tiêu Hạ ở đầu bên kia điện thoại ngượng ngùng nói: “Ừm, cậu ấy chỉ hẹn mỗi tớ thôi.”

Trần Hề đứng bên ngoài hiệu sách, cười hỏi: “Vậy cậu đi không?”

“Đi chứ.” Trương Tiêu Hạ lúng túng nói: “Hề Hề, cậu cảm thấy Đại Châu thế nào?”

Trần Hề: “Cậu ấy rất tốt!”

Trương Tiêu Hạ: “Tớ cũng cảm thấy cậu ấy rất tốt. Tuy đôi lúc cậu ấy hơi ồn ào nhưng cậu ấy thực sự khác với mấy nam sinh kia, vừa ân cần lại dịu dàng.”

Trần Hề nghiêm túc làm khán giả, để cho Trương Tiêu Hạ bộc lộ tâm sự của thiếu nữ hơn hai mươi phút, cuối cùng Trương Tiêu Hạ hỏi: “À mà này, tình hình bên phía Phương Nhạc thế nào?”

Trần Hề hỏi: “Gì mà tình hình thế nào?”

“Cậu ấy vẫn còn độc thân à?” Trương Tiêu Hạ nói: “Trong nhóm chị em của tớ đang hỏi nè, tớ nói cậu ấy chắc chắn vẫn còn độc thân, bọn họ cứ nhất quyết bảo tớ phải xác nhận lại. Tốt nghiệp rồi khó tác nghiệp quá, không phải bất cứ lúc nào tớ cũng có thể gặp Phương Nhạc, hiện tại chỉ có thể hỏi cậu và Đại Châu thôi.”

Trần Hề chỉ có thể nói: “Ừm, anh ấy vẫn độc thân.”

Cuộc điện thoại kết thúc vào buổi trưa, khoảng bốn giờ thì Trần Hề tan làm, lại có một người thiếu kiên nhẫn nữa gọi điện cho cô.

“Hề Hề, chị thất tình rồi!” Phương Mạt trong điện thoại hét lên.

Phương Mạt máu nóng bốc lên đầu, vừa khó chịu lại thấy ấm ức. Trần Hề vội vã về nhà, Phương Mạt ôm cô, lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy, nước mắt cô ấy rơi tí tách, ngắt quãng như những viên châu không thể ngăn lại được.

Trần Hề đau lòng muốn chết, cô xắn ống tay áo, nghiêm túc nói: “Anh ta ở đâu? Chị muốn huy động lực lượng không? Bảo Phương Nhạc giúp chị huy động lực lượng!”

Phương Nhạc vừa vào nhà đã nghe được từ ngữ đã lâu không được nghe này thốt ra từ miệng Trần Hề, anh cạn lời nhìn bạn gái mình.

Phương Mạt nghẹn ngào nói: “Huy động lực lượng! Huy động lực lượng!”

Phương Nhạc: “…”

Bạn trai của Phương Mạt chính là nam sinh đã chuyển về quê học vào năm lớp 12, anh ta cũng là nam sinh đã gửi chuyển phát nhanh đến nhà họ Phương và viết những lời nhắn thể hiện tình yêu của mình, đồng thời cũng là anh trai tặng đồ ăn cho Phương Mạt.

Anh trai tặng đồ ăn đang học đại học ở phía Bắc, Phương Mạt và anh ta yêu xa được một năm. Yêu xa thật khó khăn, bây giờ khó lắm mới có thể nghỉ hè, nghĩ rằng đã có thể gặp nhau thì anh trai tặng đồ ăn lại bảo có việc, không thể đến Hà Xuyên được, bảo Phương Mạt đến chỗ anh ta, nhưng Phương Mạt vẫn đang làm việc bán thời gian, không thể đi được, hai người cãi nhau qua điện thoại. Hôm đó là một ngày nắng nóng, bọn họ bộc lộ sự bất mãn với nhau, cuối cùng cuộc điện thoại đường dài kết thúc bằng chữ “chia tay”.

Trần Hề nghe xong câu chuyện liền im lặng, Phương Mạt xì mũi, Phương Nhạc liếc nhìn Trần Hề: “Còn huy động lực lượng nữa không?”

Câu hỏi này xen lẫn với tiếng xì mũi, chỉ có Trần Hề mới nghe rõ ràng.

“… Dù thế nào đi nữa thì Phương Mạt cũng đã thất tình, anh đừng bắt nạt chị ấy nữa.” Trần Hề nói.

Phương Mạt thực sự rất buồn, buổi sáng cô ấy ra ngoài vẫn là một con công trắng, nhưng bây giờ cô ấy trở lại thành một con búp bê thủy tinh, cô ấy bảo tối nay Trần Hề ngủ với cô ấy, Trần Hề liền đồng ý.

Buổi sáng Phương Nhạc đi vào phòng ngủ của Trần Hề, anh đi qua cửa nhỏ, sau đó cửa nhỏ vẫn không đóng. Hôm nay Phương Nhạc cố ý tan làm sớm, kết quả anh chỉ có thể ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào cửa nhỏ đang mở.

Cái nhìn chằm chằm này kéo dài ba ngày, Phương Mạt vẫn mãi không thể vượt qua cảm giác thất tình, ngoại trừ thời gian dạy kèm, Trần Hề đã dành toàn bộ thời gian cho Phương Mạt, hai người giống như con búp bê dính liền.

Phương Nhạc cũng phải đi làm, căn bản không tìm được cơ hội ở riêng với Trần Hề. Đêm đó Trần Hề lại phải ngủ ở phòng ngủ của Phương Mạt, Phương Nhạc nhận được điện thoại của Phan Đại Châu.

Phan Đại Châu bắt đầu nói nhảm, hỏi Phương Nhạc đang làm gì, có bận không, tại sao mấy ngày nay anh không đến quầy thịt nướng của cậu ấy, thịt nướng của cậu ấy bây giờ đã trở nên nổi tiếng đến mức được coi là điểm thu hút ở chợ đêm. Tối nay quầy thịt nướng đóng cửa, có rất nhiều khách hàng nghe danh đến tìm ăn thử.

Phương Nhạc nhìn máy tính, không có hứng thú nói: “Muốn nói thì nói nhanh đi.”

“Sao tớ thấy cậu hơi cáu kỉnh vậy nhỉ?” Phan Đại Châu không còn giả bộ nữa, ho khan hai tiếng, nói: “Tối nay quầy thịt nướng đóng cửa, tớ và Hạ Hạ cùng đi xem phim.”

Phương Nhạc: “Ừ.”

Phan Đại Châu: “Cậu có biết tay con gái mềm mại thế nào không?”

Phương Nhạc im lặng lắng nghe, không nói gì…

Vậy cậu có biết môi con gái mềm mại thế nào không?

Phan Đại Châu: “Hôm nay là lần đầu tiên tớ nắm tay cậu ấy, tay cậu ấy thực sự rất nhỏ, chỉ bằng một nửa tay tớ.”

Tớ cũng đã nắm tay Trần Hề, chuyện này có gì hiếm thấy đâu, cậu có biết môi con gái mềm mại thế nào không?

Phan Đại Châu: “Trên người cậu ấy còn có mùi thơm. Tớ không phải kẻ thô tục đâu, chỉ là lúc bọn tớ đang nắm tay nhau đi dạo, dù không muốn thì tớ cũng có thể ngửi thấy mùi hương này.”

Tớ cũng đã nắm tay Trần Hề leo núi, tớ còn ôm cô ấy nữa, cậu có biết môi con gái mềm mại thế nào không?

Phan Đại Châu say sưa nói: “Người anh em, tớ cảm thấy tớ biết yêu rồi.”

Phương Nhạc nghe thấy tiếng bước chân, anh nhìn về phía cửa phòng luôn mở, nói với đầu bên kia điện thoại: “Có việc phải làm, tạm thời không nói nữa.” Anh trực tiếp cúp điện thoại rồi sải bước về phía cửa.

Vừa rồi Trần Hề bị Phương Mạt kéo vào phòng ngủ, đây là lần thứ ba cô nhìn thấy bức ảnh chụp chung của Phương Mạt và anh trai tặng đồ ăn. Trần Hề nghĩ rằng nếu cô là sinh viên mỹ thuật, cô có thể vẽ lại chính xác những bức ảnh đó.

Xem xong cũng đã muộn, Trần Hề đang định về phòng ngủ lấy quần áo tắm rửa, cửa phòng ngủ còn chưa mở ra, tiếng bước chân quen thuộc đột nhiên vang lên, cô bị người nào đó tóm lấy, sau lưng bị một bàn tay to ấn vào. Cô ưỡn ngực chống cự vị khách không mời mà đến, nụ hôn chuẩn xác rơi xuống, một luồng nhiệt áp đảo quét qua người cô.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 63"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online