Trăng Ngả Về Tây - Chương 62
Chương 62
Ánh trăng giăng kín, bóng người xiên xẹo, hai người sau khi đàm phán xong thì trầm mặc một lát. Sự im lặng khiến âm thanh hỗn loạn tăng lên vô hạn, tay Trần Hề vẫn luôn giấu dưới chăn, cô lặng lẽ ấn vào trái tim mình, theo lẽ thường mách bảo cô đừng hoảng sợ, nhưng cô vẫn băn khoăn không biết tình huống này có cần gọi xe cứu thương hay không.
Phá vỡ sự im lặng là cách tốt nhất để hóa giải, bạn trai mới của cô cũng không hơn gì cô: “Em đói không?” Phương Nhạc giả vờ hỏi.
Tuy rằng câu hỏi này dường như chỉ đơn giản là đang tìm chủ đề để nói, nhưng Trần Hề vẫn trả lời rất tích cực: “Không đói.”
“Em vẫn chưa ăn tối.” Phương Nhạc nói: “Nếu không đói thì cũng ăn chút gì đi rồi đi ngủ.”
“Em ăn rồi mà.” Lúc Phương Mạt kéo cô nói về “tin nóng”, Trần Hề đã ăn một ít đồ ăn, lúc đó Phương Nhạc đã lên lầu.
Trần Hề về nhà rất muộn, Phương Nhạc rời rạp chiếu phim trước cô nhưng lại về nhà muộn hơn cô, nếu như thường lệ thì anh sẽ không ngầm thừa nhận rằng cô vẫn chưa ăn tối.
Trần Hề sau đó mới ý thức được chính mình đang suy nghĩ gì, hỏi anh: “Sao anh biết em chưa ăn tối?”
Phương Nhạc trả lời câu hỏi: “Ăn rồi thì được rồi.”
Trần Hề kiên quyết hỏi thẳng: “Anh về muộn hơn em, vậy buổi tối anh đã đi đâu vậy?”
“Không đi đâu cả.”
Trần Hề cũng không truy hỏi thêm, chỉ là dùng đôi mắt sáng ngời nhìn anh. Ánh trăng quá sáng, Phương Nhạc có thể nhìn ra được trong đôi mắt trong suốt của cô dường như có tâm sự.
Phương Nhạc có chút bất đắc dĩ nói: “… Anh đi theo em.”
Khi đó lồng ngực của Phương Nhạc vừa giống như dung nham dâng trào, nóng bức và khó chịu, đồng thời cũng giống như dung nham nguội lạnh, trong lòng chán nản. Anh mặc kệ mà lao ra khỏi rạp chiếu phim cho ô tô rồi đạp ga lao thẳng cho đến khi dừng lại ở đèn đỏ của một ngã tư, khi đếm ngược từng giây, năng lượng điên cuồng trong lồng ngực không có nơi nào để trút ra dần yếu đi, nhìn biển xe rộng lớn, anh liền quay đầu xe trở lại rạp chiếu phim dành cho ô tô.
Dù thế nào đi nữa thì chuyện nào ra chuyện nấy, anh không yên tâm để Trần Hề ở một mình với người khác giới cho đến tận mười hai giờ. Kết quả là đi được nửa đường, anh lại nhìn thấy chiếc ô tô màu đen có kiểu dáng và biển số mà anh đã thuộc lòng, vì thế anh đã bám theo họ suốt quãng đường trở về khu dân cư nhà mình.
Phương Nhạc nhìn Trần Hề xuống xe và đi vào khu dân cư, anh đợi một lúc rồi lái xe trở lại tầng hầm.
Anh không muốn nhìn thấy Trần Hề, nhẩm tính thời gian cô lên lầu ăn cơm tắm rửa, Phương Nhạc định chạy vài vòng trong khu dân cư, kết quả lại nhìn thấy người mình không muốn nhìn thấy đang ngồi trên bậc thang của quảng trường nhỏ.
Phương Nhạc lùi lại mấy bước, xéo bên tòa nhà đơn nguyên bên cạnh có một tổ mèo hoang, có ba con mèo sống trong thùng các tông. Phương Nhạc đứng dựa vào tường, lắng nghe tiếng mèo hoang kêu ngắt quãng. Một con mèo hoang quen thuộc nhảy ra khỏi hộp các tông, cọ vào chân anh. Nửa sau đó, chân của Phương Nhạc bị tê nên dứt khoát ngồi dưới đất vuốt ve con mèo hoang nhỏ, đầu anh to, chỉ im lặng ngồi đó, còn dọa một ông chú chạy xe điện đến đây đậu xe.
Sau khi Trần Hề lên lầu, Phương Nhạc mới nhớ ra trong xe có ba ly trà sữa nên lại xuống tầng hầm lấy rồi mới về nhà.
“Vậy nên…” Nếu đã nói đến đây rồi, Phương Nhạc nhân cơ hội hỏi cho rõ ràng: “Người đàn ông đó là ai? Bây giờ anh có tư cách hỏi rồi chứ?”
Trần Hề vẫn chưa tiêu hóa xong sự thật rằng Phương Nhạc “theo dõi” mình, lần này cô trả lời một cách thành thật và dứt khoát: “Mã Dũng, anh có nhớ không, anh họ của Mã Dư Kiệt đó.”
“… Tại sao em lại đi cùng anh ta?” Anh đương nhiên có ấn tượng với Mã Dũng, bởi vì anh chưa bao giờ quên Mã Dư Kiệt.
Trần Hề kể ngắn gọn về buổi xem mắt của Mã Dũng, Phương Nhạc hỏi: “Tại sao lúc anh hỏi em lại không nói cho anh biết?”
Lúc này tay Trần Hề đã bò ra khỏi chăn, cô vẫn giữ im lặng, ngón tay vô tình cào vào hình thêu trên chăn.
Phương Nhạc bây giờ đã tỉnh táo lại, đại não hoạt động bình thường, anh đang tìm kiếm manh mối trên mặt Trần Hề, thực ra chỉ cần anh bình tĩnh quan sát, loại chuyện này có thể dễ dàng đoán ra.
Phương Nhạc kéo tơ lột kén: “Cái cô bạn gái mà em cứ luôn miệng nhắc tới là sao nữa thế?”
“Anh không biết hả?”
“Anh biết gì?”
Trần Hề cũng đang quan sát anh, xác định Phương Nhạc thật sự không hiểu, mới nói: “Chính anh thừa nhận mà, Thiệu Lạc Vãn là bạn gái của anh.”
“Cái quái gì vậy?” Phương Nhạc cau mày.
Ở đây có một lỗ hổng thông tin, mẹ Phương là người đầu tiên có ý tưởng này, lần đầu tiên bà ấy nghe nói Phương Nhạc có bạn gái tên là Thiệu Lạc Vãn, sau đó nghe Phương Nhạc thừa nhận rằng anh đã có bạn gái, vì vậy những gì mẹ Phương nói với Phương Mạt là Phương Nhạc nói anh đã có bạn gái, cô gái ấy tên là Thiệu Lạc Vãn.
Phương Nhạc tức giận cười: “Em tin liền như vậy à?”
“Em không tin.” Trần Hề nói: “Lúc đầu em cũng không tin.”
Nhưng tâm lý con người rất khó kiểm soát bằng lý trí.
Phương Nhạc nói rằng anh không biết năm lớp 12 Trần Hề đã gặp những ai, thực tế năm đó Trần Hề cũng không biết nhiều về anh, nếu không thì khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc cô sẽ không thăm dò Phương Nhạc. Cô không chắc lắm về Phương Nhạc.
Vì vậy sau này, lần ăn gà rán đó trước mặt Phương Mạt Phương Nhạc không phủ nhận, nhân viên quán trà cũng chắc chắn như vậy, Trần Hề bắt đầu nghi ngờ liệu cô có phải là người đầu tiên xa lánh anh hay không. Phương Nhạc là người thông minh, có lòng kiêu hãnh của riêng mình, anh cũng không phải kiểu người không phải là cô thì không được. Thiệu Lạc Vãn xinh đẹp ưu tú, cũng có tình cảm với Phương Nhạc, nếu đột nhiên ở bên nhau cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Trần Hề thực ra rất mâu thuẫn, cô vừa nghĩ Phương Nhạc không phải là người nửa vời, nhưng đồng thời cô cũng có suy nghĩ rằng dựa vào đâu mà Phương Nhạc phải chung tình với cô?
Trần Hề nhận ra rằng tâm trí của cô đã bị mắc kẹt trong một vòng tròn kỳ lạ, hành vi xa lánh xuất phát từ lý trí của cô hoàn toàn trái ngược với sự thúc đẩy bên trong cô.
Cho nên khi Phương Nhạc hỏi cô xem phim đến mấy giờ, cô cố ý nói là mười hai giờ.
Vì vậy khi nhìn thấy “Thiệu Lạc Vãn” đứng cạnh chiếc xe màu trắng, trái tim cô như từ ngàn dặm trên cao rơi xuống, đối với cô mà nói, vào lúc này tất cả mọi chuyện đã sáng tỏ, Phương Nhạc và Thiệu Lạc Vãn thật sự đang ở bên nhau.
Vì vậy Trần Hề giữ im lặng không nói ra tên của Mã Dũng, đối đầu trên xe với anh.
Sau đó, cô ngồi ở quảng trường nhỏ mấy tiếng đồng hồ, trong mấy tiếng này cô đã suy ngẫm và tự hỏi mình muốn thế nào. Lần này cô là người đầu tiên đến gần Phương Nhạc, sau đó lại đột nhiên bắt đầu xa lánh anh. Rõ ràng đã quyết định sẽ xa lánh, nhưng lại rất không cam tâm.
Cô thế này thật sự rất xấu, gần như không khác gì nữ phản diện trong phim.
Hai người đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn, bộc lộ tất cả mọi chuyện với nhau. Phương Nhạc vẫn cây ngay không sợ chết đứng như xưa, cảm xúc của anh vẫn rất thẳng thắn.
Trần Hề lại để lộ ra chính cô nói một đằng làm một nẻo, cho nên sau khi nói xong câu này, vẻ mặt vô cảm của Trần Hề trở nên nóng như đáy nồi, trong khi trên môi Phương Nhạc lại nở nụ cười nhẹ.
“Ồ.” Phương Nhạc hỏi: “Vậy bây giờ em biết bạn gái của anh ra sao rồi à?”
“… Vừa rồi Phương Mạt đã nói với em rồi.” Trần Hề nói: “Lúc ở rạp chiếu phim em không hề nhận ra đó là Phương Mạt.”
Phương Nhạc vẫn ngồi nghiêng trên giường, tựa lưng vào đầu giường, Trần Hề co chân đắp chăn, cách anh khoảng hai nắm tay, anh đưa tay ra là có thể kéo cô lại.
Phương Nhạc không kéo cô, lưng anh rời khỏi giường, tiến đến gần mặt Trần Hề, nói: “Em cũng rất muốn hẹn hò với nh.”
Trần Hề mỉm cười, cảm thấy may mà màn đêm đã che đi sắc mặt của mình, khuôn mặt cô nóng bừng, không chịu thua kém, giả vờ thoải mái nói: “Vui không?”
“Biết rõ còn hỏi…” Câu trả lời này rất nhẹ nhàng, tựa như ánh trăng chợt trở nên thận trọng hơn.
Trong nụ hôn đầu tiên, họ đã liều lĩnh và thiếu hiểu biết, đầu óc quay cuồng, cảm xúc hỗn loạn giống như những cơn gió mạnh thổi vào vách đá, trí nhớ cảm xúc khắc sâu nhưng trí nhớ giác quan lại hơi kém.
Lần này Phương Nhạc chậm rãi di chuyển, môi anh di chuyển đến trước môi Trần Hề, Trần Hề nín thở tập trung, nhưng Phương Nhạc lại không hôn tiếp.
“Cho nên em cố ý mở khóa cửa nhỏ à?”
Cánh cửa này là do Trần Hề mở ra, trước đây thực ra cô không nhận ra sự kỳ lạ của cánh cửa này. Đêm kiểm tra điểm cô vào phòng Phương Nhạc, nhìn thấy Phương Nhạc đặc biệt chú ý đến cánh cửa nhỏ, trí nhớ của Trần Hề rất tốt, sau đó cô trở về phòng đợi tin nhắn của bác Tưởng, cô nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ, nhớ ra lần đầu tiên cô đến phòng ngủ của Phương Nhạc, cô đã đi vào bằng cánh cửa nhỏ này, lúc đó tay nắm cửa trong phòng anh không cắm chìa khóa.
Sau đó không biết từ lúc nào, Trần Hề nhìn thấy một chiếc chìa khóa cắm trên ổ khóa bên phía cửa của anh.
Về sau, chiếc chìa khóa lại biến mất.
Cánh cửa nhỏ này chỉ mới mở ra một lần, chìa khóa xuất hiện rồi biến mất như đang hát một vở kịch độc diễn.
Vì vậy, đêm nay Trần Hề đã mở cửa bên phía phòng mình.
Phương Nhạc thấp giọng hỏi, bên môi Trần Hề cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh. Trần Hề không mở miệng, trong cổ họng chậm rãi phát ra một tiếng “Ừm”.
Môi Phương Nhạc chặn lại tiếng “Ừm” của cô, môi anh bao phủ lấy môi của Trần Hề, nhẹ nhàng ma sát một cách vụng về, hô hấp của bọn họ không còn gấp gáp như trước, nhưng hơi thở của bọn họ rõ ràng đã khác với bình thường.
Môi ấm nóng, nhưng nhiệt độ ở đầu lưỡi lại cao hơn một chút, hai người trẻ tuổi đang mò mẫm thử nghiệm, trăng càng lên cao, chiếu sáng căn phòng ngủ nhỏ, ngọn lửa nhỏ đang dần dần bừng cháy, không khí dần ấm lên.
Cuối cùng, Phương Nhạc là người rời khỏi môi Trần Hề trước tiên, anh thở dốc một hơi, vùi mặt vào bên cổ Trần Hề.
Trần Hề chớp mắt, trái tim vẫn chưa thích ứng được với loại thân mật này, lại bắt đầu đập rộn ràng.
Phương Nhạc khó chịu hơn cô rất nhiều.
Hai người vô thức chuyển từ ngồi sang nằm, nằm đến nỗi bẹo hình bẹo dạng. Trần Hề nằm vặn vẹo ở đầu giường, dưới eo có một cái gối.
Tấm chăn mùa hè vẫn chắn giữa hai người, nhưng lần này khoảng cách chỉ là một khe nhỏ.
Phương Nhạc điều chỉnh lại hô hấp, tùy ý ghé vào tai cô hỏi: “Sao em biết tối nay anh sẽ mở cánh cửa này?”
“Em không biết.” Trần Hề thành thật nói: “Em không ngờ tối nay anh lại mở nó ra.”
Phương Nhạc dùng một tay ôm lấy vai cô, cảm nhận dấu vết của dây áo ngực dưới đầu ngón tay mình.
Cô không chắc tối nay anh sẽ sang đây, nhưng cô đã bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng, cô đi ngủ mà vẫn mặc đồ lót.
Phương Nhạc không đi sâu vào chủ đề này với cô nữa, chủ đề này đã đi quá xa rồi. Lòng bàn tay Phương Nhạc rời khỏi vị trí, tùy ý đặt sang một bên, không chạm vào cơ thể Trần Hề nữa, nhưng môi nhịn không được lại hôn cô thêm vài lần.
“Buồn ngủ chưa?” Phương Nhạc hỏi.
“Chưa, ngày mai anh phải đi làm à?” Trần Hề nói.
“Ừ.”
“Đi ngủ sớm nha?”
Phương Nhạc không trả lời, lại hôn cô thêm vài lần rồi mới rời khỏi người cô, ngồi dậy, bộ dạng như muốn rời khỏi giường. Trần Hề tưởng anh về phòng nên nói: “Anh vẫn chưa ăn tối, đồ ăn còn để trong tủ lạnh, anh tự hâm nóng lại đi.”
Phương Nhạc xỏ dép vào, liếc nhìn người trên giường: “Anh tò mò tại sao vừa rồi em vẫn còn có tâm trạng ăn cơm.”
Trần Hề cũng không quên anh: “Không phải anh cũng còn nhớ lấy trà sữa à?”
Phương Nhạc thuận tay xoa đỉnh đầu cô, chậm rãi đi về phía cánh cửa nhỏ, mở ra rồi đi vào phòng mình.
Cửa nhỏ còn chưa đóng, ánh sáng lại tràn vào, Trần Hề nhìn ánh sáng ấm áp, điều chỉnh tư thế ngủ.
Hôm nay cô đã nói ra tất cả những điều đáng xấu hổ nhất, không ngại nói về khiếm khuyết và sự nghèo khó của gia đình mình, nhưng lại không muốn nói về nhân cách và đạo đức của mình.
Bố Trần không hiểu là sự thật, nhưng không ai bắt buộc phải hiểu hay tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của họ.
Phương Nhạc có sự phân biệt rõ ràng giữa thiện và ác, Trần Hề tự hỏi họ có thể ở bên nhau bao lâu, có thời hạn hay không có thời hạn đây?
Một lúc sau, tiếng bước chân lại vang lên, Trần Hề định thần lại, nhìn Phương Nhạc đi qua cánh cửa nhỏ.
Phương Nhạc ngồi bên giường Trần Hề, trong tay cầm điện thoại, bấm mấy cái, hỏi: “Em là bạn gái của anh à?”
“Hả?”
“Trả lời.”
“… Đúng.”
“Chúng ta đang hẹn hò à?”
“… Đúng.”
“Em tên gì?”
“Anh đang làm gì vậy?” Trần Hề ngồi dậy, nhìn màn hình điện thoại đang bật, hiện lên biểu tượng đang ghi âm.
Phương Nhạc vẫn chưa vì dục vọng mà mất trí, anh vẫn nhớ trước đây anh đã đơn phương tự mình tuyên bố không còn độc thân, anh tưởng ngầm thừa nhận nhưng hóa ra lại là Trần Hề để lại đường lui cho mình, cô vừa có thể chủ động tấn công vừa có thể tự mình phòng thủ.
Phương Nhạc đã rút ra một bài học, nói: “Lưu lại bằng chứng, nếu không anh sợ ngày nào đó em lại không thừa nhận nữa.”
Trần Hề: “…”