Trăng Ngả Về Tây - Chương 60
Chương 60
Ra khỏi tiệm cắt tóc là đã hơn ba giờ chiều, tóc Trần Hề nhuộm màu nâu sẫm, đuôi tóc được uốn gợn sóng, khi đi dưới ánh nắng, mái tóc dài và dày của cô trông vô cùng bóng mượt.
Phương Mạt ngứa tay sờ thử, không chút do dự khen ngợi: “Màu tóc này thật sự rất hợp với em, màu sắc sặc sỡ hơn tóc đen rất nhiều, lại đủ trầm. Lần sau chị cũng có thể thử nhuộm màu nâu sẫm.”
Trần Hề vừa đi vừa hỏi cô ấy: “Nên làm gì với số tiền còn lại trong thẻ của chị bây giờ?”
Tiệm cắt tóc này tính phía rất cao, nhưng lúc đầu Phương Mạt đã nạp rất nhiều tiền tiền vào nên được giảm giá 38%. Hôm nay sau khi hai người gội, cắt, uốn và nhuộm xong, trong thẻ Phương Mạt vẫn còn vài trăm, lần đầu tiên cô ấy trải qua cảm giác bất lực khi có tiền nhưng lại không tiêu được.
Phương Mạt nói: “Chị vừa hỏi rồi, tiệm cắt tóc của họ sẽ đóng cửa trong tháng này, cuối tháng chúng ta lại đi cắt tóc vậy. Bây giờ chúng ta đến tiệm quần áo trước đi.”
Phương Mạt liên tiếp nhận được hai bài học, cô ấy càng cảnh giác hơn. Mấy ngày này cô ấy dự định sẽ sắp xếp lại tất cả thẻ thành viên trong ví của mình để xem cửa hàng nào có nguy cơ đóng cửa, dăm ba ngày cứ gây bất ngờ khiến cô trở tay không kịp thì thôi đi, sợ là sợ một số cửa hàng sẽ ôm tiền chạy mất.
Hôm nay Phương Mạt đã khóa mục tiêu là cửa hàng quần áo, dẫn Trần Hề đi mua sắm, trực quan ước tính cửa hàng này trong thời gian ngắn sẽ không có nguy cơ phá sản, cô ấy có lòng ham muốn mua sắm mãnh liệt, không nhịn được lại muốn đi mua sắm, còn bảo Trần Hề mặc thử vài bộ.
Trần Hề sống chết cũng không muốn, cô thật sự đã có quá nhiều quần áo rồi.
“Chị đi lục tủ đồ của em xem, quần áo của em không treo nổi nữa rồi, không đủ chỗ đựng quần áo luôn ấy, bây giờ chỉ có thể xếp chồng lên nhau, có hai ngăn kéo chật đến mức mở ra còn khó nữa. Bây giờ em muốn tìm bộ đồ để mặc cũng phải tìm rất lâu, em nghĩ mình có thể mặc trong một năm mà không bị trùng luôn á.”
Phương Mạt nghi hoặc: “Đến mức vậy luôn à?”
Trần Hề nói: “Nếu chị không tin thì về nhà em cho chị xem.”
Phương Mạt cười, trốn tránh trách nhiệm nói: “Đều do bà nội của chị cả, trước kia bà quản chị chặt quá, không cho chị mua cái này xài cái kia, hại bây giờ chị suốt ngày chỉ biết xài tiền để hả dạ.”
Trần Hề gật đầu cho có lệ, Phương Mạt vừa mới lấy một bộ quần áo trên móc xuống, muốn treo lại, phần vai của chiếc áo cứ tuột khỏi móc, cô ấy nheo mắt nhìn Trần Hề, nói: “Thái độ của em rất đáng nghi, làm gì đó? Cảm thấy chị nói sai à?”
Trần Hề: “Cũng không hẳn.”
Phương Mạt: “Giọng điệu không kiên định, thành thật một chút cho chị!”
Trần Hề lấy quần áo từ trong tay Phương Mạt, treo lại cho cô ấy, cười nói: “Em mới nhớ ra bà nội thường nói, đi ị không ra mà cứ đổ lỗi cho nhà vệ sinh.”
Bà nội Phương có rất nhiều câu cửa miệng kinh điển, đa số là dành riêng cho những người cụ thể, câu “đi ị không ra mà cứ đổ lỗi cho nhà vệ sinh” này là dành cho Phương Mạt.
Phương Mạt tức giận: “Tại sao chị cảm thấy em càng ngày càng hư thế nhỉ? Gần mực thì đen, có phải lâu ngày ở chung với Phương Nhạc nên em học theo nó phải không?”
Trần Hề khựng lại, chiếc áo khó lắm mới treo lại trên móc lại tuột ra nữa, cô hỏi lại: “Học theo anh ấy gì cơ?”
“Học cái thói không ngoan ngoãn của nó đó.”
“Anh ấy mà không ngoan ngoãn à.”
“Ngoan ngoãn gì chứ?” Phương Mạt nói: “Người thực sự ngoan ngoãn khi chị ăn hiếp thì sẽ không phản kháng lại. Nhưng em xem, mỗi lần tâm trạng nó không tốt, chị có dám chọc nó không?”
“Ồ.” Trần Hề cuối cùng cũng treo được chiếc áo lên, treo lại lên giá đồ rồi nói: “Chị cứ trực tiếp nói chị sợ kẻ mạnh và chỉ ức hiếp kẻ yếu đi.”
“Nhìn đi nhìn đi, em đây là đang học thói xấu của nó đấy.”
Cuối cùng Phương Mạt mua được hai bộ quần áo, hai người ra khỏi cửa hàng quần áo và đi đến một quán gà rán. Trong khi xếp hàng đợi thì có hai chàng trai đến bắt chuyện, một người hỏi WeChat Phương Mạt, người còn lại hỏi WeChat Trần Hề về nhưng cả hai người họ đều từ chối.
Phương Mạt được người khác bắt chuyện là chuyện bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Trần Hề được người khác bắt chuyện.
Phương Mạt cảm thấy vui mừng như khi thấy cô con gái trong nhà đã trưởng thành: “Em đã lớn rồi.”
Trần Hề nhắc nhở cô ấy: “Này, em chỉ nhỏ hơn chị một tuổi thôi.”
“Đừng đánh giá thấp sự chênh lệch tuổi tác của một năm này, một năm là khoảng thời gian giữa những gì em có thể làm và không thể làm.” Phương Mạt thành thục nói: “Em nghĩ xem, một năm trước, liệu bố chị và bà nội có thể yên tâm để em về quê một mình không? Chỉ vì em đã qua cái tuổi này nên em mới có thể tự do như vậy đúng chứ? Bây giờ chỉ cần em không vi phạm pháp luật hay phạm tội gì thì sẽ không có ai ngăn cản em, em có thể hút thuốc và uống rượu, đến quán Internet, hộp đêm hay xăm hình, yêu đương cũng có thể nói ra một cách quang minh chính đại…”
Sau khi gà được rán xong, hai người mỗi người xách một túi đi đến quán trà sữa bên cạnh mua đồ uống, Trần Hề hỏi cô ấy: “Chị tự do rồi hả?”
Phương Mạt: “Em nói thừa.”
Trần Hề nhìn cô ấy từ đầu đến chân, muốn tìm hình xăm. Phương Mạt nhẹ nhàng đẩy trán cô ra: “Chị không có xăm hình, dù sao hiện tại chị cũng đã có quyền tự do, nhưng có nên dùng quyền này hay không thì lại là chuyện khác.”
Trần Hề: “Vậy chị đã dùng cho những chuyện gì rồi?”
Phương Mạt: “Quán Internet, hộp đêm, còn có yêu đương nữa.”
“Chị còn đến hộp đêm nữa hả?”
“Hiếm thấy lắm à. Đợi hai tháng nữa khi em vào đại học, em sẽ mở ra cánh cửa bước vào một thế giới mới. Nhưng nếu gặp con trai thì mắt của em phải quét sáng hơn, khi con trai theo đuổi em thì cậu ta sẽ nói mấy lời ngọt ngào rất nhiều, như thể cậu ta yêu em đến nỗi chết đi sống lại, thật ra bọn họ là những người diễn xuất giỏi nhất. Một ngày nào đó em sẽ nói rằng trước đây rõ ràng anh yêu em rất nhiều, nhưng tại sao đột nhiên anh ấy không còn yêu em nữa. Em phải hiểu rằng bây giờ cậu ta có thể có mục tiêu tốt hơn nên không muốn diễn với em nữa, thay vào đó là đi diễn với người khác.
Trần Hề như có điều suy nghĩ: “Chị đây là đang thay lời muốn nói hả?”
Phương Mạt: “Ừ.”
Trần Hề cảm thấy đau lòng: “Bạn trai chị đối xử với chị như thế này à?”
“… Có cứt ấy.” Phương Mạt hùng hổ nói: “Ai dám đối xử với chị như thế thì chị sẽ khiến anh ta không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai nữa. Chị đang nói đến bạn cùng phòng của chị ấy, cô ấy đã bị một kẻ cặn bã lừa dối. Vì tên cặn bã này mà cô ấy còn xém đánh nhau với một người bạn cùng phòng khác của chị nữa kìa.”
Trần Hề tò mò: “Bọn họ đều thích người đàn ông kia hay sao?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Trên đường trở về, Phương Mạt không ngừng kể cho Trần Hề nghe mấy câu chuyện trong ký túc xá. Khi họ về đến nhà, cuộc trò chuyện bước sang một giai đoạn mới, Phương Mạt đang dạy Trần Hề cách nhận biết một kẻ cặn bã.
Chủ yếu là bởi vì Phương Mạt vẫn còn nhớ đến Liêu Tri Thời, cô ấy sợ Trần Hề sẽ bị lừa, cô ấy cũng sợ nói quá rõ ràng sẽ khiến Trần Hề tự ngộ ra. Phương Mạt không khỏi nghĩ đến bà nội luôn nói rằng bản thân cô ấy là kẻ gây ra rắc rối, lúc này Phương Mạt cảm thấy rằng cô ấy không thể nhún nhường nữa rồi, thực sự là một kẻ gây rắc rối.
Sau khi vào nhà thay dép, Phương Mạt hùng hồn nói: “… Dù sao khi em tiếp xúc với con trai nhất định phải chú ý những điều này. Được rồi, thật ra cậu trai vừa rồi xin WeChat của em cũng không tệ, công bằng mà nói thì nhìn bề ngoài cũng nho nhã đó.”
Hai người vừa nói chuyện vừa xách túi gà rán vào nhà, mới phát hiện phòng ăn đã bật đèn, Phương Nhạc đang ăn tối.
Sau khi người chị em của mẹ Phương đi du lịch về, Phương Nhạc đã “từ chức” ở phòng mai mối hôn nhân, mặc dù Trần Hề vẫn làm việc bán thời gian nhưng về cơ bản cô không cần phải đến đó nữa mà chỉ cần liên lạc với mọi người qua điện thoại.
Cho nên lúc này Phương Nhạc đang ở nhà.
Phương Mạt hỏi anh: “Mày ăn gì đó?”
Phương Nhạc: “Đồ ăn nhanh.”
“Bộ tao không thấy đó là đồ ăn nhanh à?” Trên bàn có một chiếc hộp nhựa, Phương Mạt đi tới nhìn mấy món ăn, có thứ cô ấy thích: “Có cà tím nhồi thịt, mày để lại cho tao đi, bọn tao có mua gà rán nè, cùng ăn đi.”
Trần Hề đi rửa tay trước, sau đó đi ra hỏi: “Đi ra bàn trà ăn nha?” Phương Mạt thích vừa ăn vừa xem TV.
Phương Mạt nói: “Ăn ở đây luôn đi, có đồ ăn ngon, chị đi lấy máy tính bảng.”
Phương Mạt nói rồi chạy lên lầu.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, Trần Hề mở túi nhựa ra, phát ra tiếng xào xạc, quấy rầy bữa ăn của Phương Nhạc.
Phương Nhạc ngẩng đầu liếc nhìn người đối diện, ánh đèn trong phòng ăn sáng rực, tóc Trần Hề cũng đã đổi màu.
Trần Hề chú ý tới ánh mắt của đối phương, vừa mở hộp vừa nhìn Phương Nhạc.
Phương Nhạc không dời ánh mắt đi, mấy ngày nay bọn họ giao tiếp rất lịch sự và “hòa hợp”, không có ai giả làm người câm cả, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Phương Nhạc hỏi cô: “Phương Mạt dẫn em đi nhuộm tóc à?”
Trần Hề hỏi: “Có thể nhìn ra hả?”
“Ai không mù đều có thể nhìn thấy.”
“… Ồ.”
Trên lầu truyền đến lời nhắc nhở: “A Nhạc, đừng chạm vào cà tím nhồi thịt, để đó cho tao đấy!”
Trong hộp đồ ăn nhanh vẫn còn sót lại một miếng cà tím, Phương Nhạc trực tiếp gắp lên, Trần Hề ngăn cản: “Này…”
Nếu như trước đây thì Phương Nhạc sẽ nhường Phương Mạt, nhưng lần này anh không thèm quan tâm, giả điếc gắp miếng cà tím lên ăn luôn.
Phương Mạt ở trên lầu không tìm thấy máy tính bảng, cô ấy nghĩ đến ghế sô pha, lại chạy xuống, cũng không thấy nó ở trên ghế sô pha, Phương Mạt hỏi: “A Nhạc, mày động vào máy tính bảng của tao à?”
Phương Nhạc nói: “Không có.”
“Rõ ràng tao đã bỏ bên ghế sô pha cơ mà.”
Phương Nhạc thậm chí không ngẩng đầu lên: “Nhìn thử dưới đệm đi.”
Phương Mạt cầm đệm lên: “Thật sự ở đây này!”
Phương Mạt cầm chiếc máy tính bảng quay lại bàn ăn, liếc mắt nhìn đã thấy miếng cà tím nhồi thịt duy nhất còn lại đã biến mất trong không khí.
Phương Mạt nói: “Cà tím nhồi thịt đâu? Không phải đã bảo mày để lại cho tao à?”
Trần Hề không nói gì, Phương Nhạc nói: “Em ăn rồi.”
Phương Mạt thật sự phục luôn: “Mày uống nhầm thuốc rồi phải không? Tao bảo mày để cà tím nhồi thịt lại cho tao rồi cơ mà, mày nhất định phải chống lại tao mới chịu được hả?!”
Phương Nhạc vẫn cắm đầu ăn.
Phương Mạt chống nạnh: “Phương Nhạc, mấy ngày nay tao đã nhường mày đủ rồi. Nếu mày thất tình thì đừng mang cảm xúc về nhà, OK?”
Phương Nhạc khựng lại, ngước mắt lên, bình tĩnh liếc nhìn Trần Hề, nói: “Em thất tình gì?”
“Phủ nhận cái gì nữa? Mày đã thừa nhận với mẹ rằng mày có bạn gái rồi mà.” Phương Mạt nói xong thì thực sự hối hận, cô ấy tức giận đến mức đã không thể kiềm chế được cái miệng của mình.
Phương Mạt bày ra bộ dạng bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh, sau khi trút giận xong, cô ấy cười ha ha bổ sung: “Khi nào thì mày mới dẫn bạn gái về giới thiệu với mọi người đấy? Được rồi, không nói nữa, ăn thôi!”
Phương Nhạc không phủ nhận cũng không thừa nhận, Trần Hề từ đầu đến cuối không có phản ứng gì.
Phương Mạt không dám công khai đối đầu với Phương Nhạc, cô ấy lén trả đũa bằng cách ăn đồ ăn của Phương Nhạc thay vì ăn gà rán. Trần Hề đeo găng tay dùng một lần, vừa ăn gà rán vừa trả lời tin nhắn WeChat.
Đồ ăn của Phương Nhạc trong nháy mắt đã bị Phương Mạt cướp hết, Phương Nhạc không nói gì, im lặng gắp gà rán, đầu đũa vừa chạm vào miếng gà, một bàn tay nhỏ đã chạm vào đũa của anh.
Trong tay Trần Hề có gì đó kỳ lạ, cô ngẩng đầu khỏi điện thoại, im lặng nhìn chủ nhân đôi đũa trong hai giây, sau đó thu tay lại ý nói anh ăn đi
Phương Nhạc cũng rút đũa về, không chạm vào miếng gà rán mà chuyển sang gắp gà từ hộp khác.
Anh không biết Trần Hề đang nhắn gì trên WeChat, đang ăn cơm mà rất lơ đãng, cô đang trò chuyện với đứa con trai bắt chuyện trên đường hay đang nói chuyện với Liêu Tri Thời?
Phương Nhạc đã nhìn lại dòng thời gian, phát hiện ra rằng khi Trần Hề lạnh lùng với anh, đó là lúc Liêu Tri Thời vừa trở về nước.
Hôm nay cô lại vô cớ đi nhuộm tóc, ông chủ Phương đã từng nói, phụ nữ đột nhiên thích làm đẹp là một tín hiệu nguy hiểm, trong lòng bọn họ thực ra đang muốn yêu đương.
Trần Hề muốn yêu đương với ai?
Tóm lại, dù cô nói chuyện với ai cũng không liên quan gì đến anh, dù sao đến cả việc ăn gà rán mà cô còn muốn ra phòng khách, không muốn ăn chung với anh ở phòng ăn. Phương Nhạc sẽ không để người khác dắt mũi mình nữa, anh không cần phải lãng phí thời gian với người khác.
Trần Hề cũng không chạm vào miếng gà rán mà Phương Nhạc đã đụng đũa vào nữa, cô ăn cũng đã no liền tháo găng tay dùng một lần ra, cô cầm ly trà sữa đến ghế sô pha, tiếp tục trò chuyện trên WeChat, Phương Nhạc cũng không nhìn cô nữa.
Mã Dũng đã chính thức tốt nghiệp đại học, mấy ngày trước anh ta có đã đi xem mắt, thật trùng hợp khi đối tượng xem mắt của anh ta không phải ai khác mà chính là Hà Ánh Đồng.
Hà Ánh Đồng trước đó nói rằng cô ấy không ngại tìm người trẻ tuổi hơn, còn Mã Dũng lại thích mối quan hệ chị em, hai người chênh nhau bốn tuổi, sau khi trao đổi thông tin, họ đã gặp nhau ở quán trà.
Nhưng Mã Dũng mắc chứng bệnh sợ xã hội, lần gặp này kết thúc, Hà Ánh Đồng nói rằng tuy Mã Dũng đẹp trai nhưng tính cách quá nhàm chán, nói gì anh ta cũng chỉ biết im lặng.
Mà Hà Ánh Đồng rất xinh đẹp, trong xã hội hiện đại, bất kể nam hay nữ, định kiến về ngoại hình cũng không được coi là quá đáng. Mã Dũng đã yêu Hà Ánh Đồng ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ta đã nói chuyện với Trần Hề, hai người họ cũng không tính là người lạ nữa nên anh ta muốn Trần Hề giúp đỡ mình.
Thế là Trần Hề trở thành người phát ngôn của hai người họ, ngoài công việc bán thời gian này ra, công việc gia sư của cô cũng lại bắt đầu.
Công việc của Trần Hề không bận, nhưng thời gian không hợp lý, trong nhà của học sinh cấp hai luôn có chuyện này chuyện kia, thời gian dạy kèm của Trần Hề tạm thời thay đổi hai lần. Hôm đó cô đi dạy về đã rất muộn, cô mệt mỏi quay lại phòng ngủ để lấy quần áo.
Lấy quần áo xong chuẩn bị đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa nhỏ cô chợt dừng lại, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại tắt đèn trong phòng đi, sau đó liếc nhìn khe cửa nhỏ.
Bên cạnh không có động tĩnh gì, khe cửa cũng không có ánh sáng.
Trần Hề cảm thấy mình không được tỉnh táo lắm, chắc chắn là do quá mệt mỏi, cô lại bật đèn lên, vứt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn của mình rồi đi vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong cô mở cửa phòng tắm ra, lại nhìn thấy Phương Nhạc đang dựa vào cửa phòng ngủ của anh, trên tay đang cầm bộ quần áo để thay, tựa như đã đứng ở đó chờ rất lâu.
Trần Hề không kịp chuẩn bị, hơi giật mình, sau khi ổn định lại nhịp tim, cô tự nhiên nói: “Anh mới về à?”
“Ừ.” Phương Nhạc đứng yên không nhúc nhích, vốn dĩ hai bên đã cách nhau rất gần, nếu cử động thì bọn họ sẽ đụng vào nhau, anh hỏi: “Em thì sao?”
Trần Hề nói: “Em cũng vậy.”
“Muộn thế này à?”
“Làm gia sư về muộn.” Trần Hề dừng lại một chút, hỏi: “Sao anh về muộn thế?”
“Anh làm việc bán thời gian ở viện bảo tàng.” Phương Nhạc nói.
Trong thời gian hoạt động xã hội ở trường THPT Số 8, Phương Nhạc đã làm việc bán thời gian trong viện bảo tàng, thời gian dường như lại lặp lại, hiện tại Trần Hề vẫn đang tiếp tục công việc dạy kèm của mình và Phương Nhạc đang tiếp tục công việc ở viện bảo tàng của mình.
Cả hai người bắt đầu di chuyển, một người đi về phía phòng tắm, người còn lại mở cửa phòng ngủ.
Phương Nhạc đi đến cửa phòng tắm thì dừng lại, muốn nói gì đó, môi hơi hé mở, nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào.
Trần Hề đã bước vào phòng ngủ, nhưng cửa phòng ngủ vẫn hé mở, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, hai giây sau, cô cũng đóng cửa phòng ngủ lại.
Ngày hôm sau, Trần Hề hẹn Mã Dũng đến quán trà, cô ngồi ở quầy bar uống trà, kỳ nghỉ hè sắp đến, quán trà đã chật kín người, khách hầu hết đều là người trẻ tuổi. Thực ra con gái thích ngắm phụ nữ đẹp hơn con trai, nữ nhân viên quán trà nói có một cô gái rất xinh đẹp ngồi bên cửa sổ, một nữ nhân viên khác nhìn cô ấy một cái liền nói người này không đẹp bằng bạn gái của Phương Nhạc.
“Tôi đã nghe cô nói mấy lần rồi, tại sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gái đó nhỉ? Thực sự đẹp đến thế à?”
“Cô ấy thực sự rất xinh đẹp, nếu không tin thì cứ hỏi Trần Hề, đi, cô ấy và Trần Hề cũng là bạn học.”
Trần Hề bưng chén trà hỏi: “Cậu ấy có thường xuyên tới đây không?”
“Cũng không thường xuyên đến đây, tôi đã gặp hai lần, lúc đó em không có ở đây.”
“Ồ.” Trần Hề nói: “Em về quê.”
Cho nên trong khoảng thời gian đó, nguyên nhân Phương Nhạc ngừng gửi tin nhắn WeChat có thể không liên quan gì đến cô, mà là vì Thiệu Lạc Vãn?
Trò chuyện chưa được bao lâu, tin nhắn WeChat của Trần Hề vang lên, là của Mã Dũng, anh ta nói xe của mình đang đỗ ngay cửa quán trà, bảo Trần Hề ra ngoài.
Trần Hề biết anh ta không muốn bước vào quán, bởi vì một người đi vào quán ít nhiều cũng sẽ gặp phải ánh mắt của người khác, bệnh sợ xã hội rất nhạy cảm.
Mã Dũng ăn mặc giản dị, đeo một cặp kính nửa gọng, vẻ ngoài và khí chất rất giống một sinh viên đại học. Trần Hề cảm thấy anh ta hơi giống Giả Xuân, nhưng Giả Xuân khi đối diện con gái mới thấy sợ, trong khi Mã Dũng lại thấy sợ khi đối diện với tất cả những người lạ.
Trần Hề lên xe, hỏi anh ta: “Anh biết đường không?”
Mã Dũng nói: “Anh có mở chỉ đường.”
Lúc chạng vạng, mặt trời đang lặn về phía Tây, bầu trời rực rỡ chỉ còn sót lại vài đốm than hồng. Trước khi tan làm, Phương Nhạc nhận được tin nhắn WeChat của Phương Mạt, cô ấy gửi cho anh một địa chỉ, nhờ anh đến studio của cửa hàng Taobao đón cô ấy.
Phương Nhạc đi đường vòng để đón người, Phương Mạt vừa lên xe đã hét lên: “Đói muốn chết, lái xe nhanh lên, tao bây giờ có thể ăn hết một con heo luôn đó!”
Phương Nhạc không nghe lời cô ấy, anh tuân thủ luật lệ giao thông, lái xe với tốc độ cho phép, Phương Mạt ở trên xe gọi điện thoại cho bà nội Phương: “Bà nội, con tan làm rồi, mười phút nữa bà hâm nóng canh nha.”
Hôm nay bà nội Phương đến nấu canh hầm thịt cho bọn họ, còn bảo khi Phương Mạt về sẽ có đồ ăn nóng.
Bà nội Phương nói: “Được, biết rồi. A Nhạc vẫn chưa về, con gọi điện hỏi xem khi nào nó về.”
“Con đang ở trên xe của nó nè.”
Họ không đề cập đến Trần Hề.
Phương Mạt cúp điện thoại, Phương Nhạc không nói gì. Trong xe im lặng, Phương Mạt không chịu nổi sự im lặng này nên liên tục chuyển bài hát trong xe.
“Không có gì hay để nghe hết. Này, tao muốn nghe bài hát đó, trong xe mày có bài đó không?”
Phương Mạt ngâm nga hát vài câu, nhưng Phương Nhạc không hiểu một giai điệu nào, anh nói “không có” cho có lệ.
Phương Mạt rất ngạc nhiên khi Phương Nhạc thực sự biết bài hát này, cô ấy gần như nghĩ rằng Phương Nhạc xem thế gian này đều là hư không, bây giờ thậm chí còn cai cả ngũ cốc à.
Phương Mạt liên tục nói không ngừng, bắt đầu nói từ bài hát này để nói với anh về lịch sử mối quan hệ trong ký túc xá của mình. Cô nói ấy rằng bạn cùng phòng em Viên đã gặp một kẻ cặn bã, nghe theo lời khuyên dáng ảnh kẻ cặn bã trong phòng ký túc xá để cố gắng quên đi kẻ cặn bã, tuy nhiên những bức ảnh này đã làm tổn thương đôi mắt của một người bạn cùng phòng khác, dẫn đến người bạn cùng phòng kia và em Viên đã đánh nhau. Tin tức lan truyền, tên cặn bã cho rằng bọn họ vì hắn mà nổi cơn ghen, vô cùng đắc ý, khiến đám người em Viên chán ghét.
Phương Mạt cười lớn: “Chuyện này tao cũng đã kể với Hề Hề, tao nghĩ một ngày tao có thể kể chuyện này tám trăm lần, buồn cười quá, ha ha ha ha!”
Phương Nhạc cảm giác như có mười ngàn con vịt đang kêu quang quác bên tai, trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ khi Phương Mạt nhắc đến hai chữ “Trần Hề” thì anh mới vô thức cau mày.
Đến ngã tư dừng đèn đỏ, Phương Nhạc thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong một chiếc ô tô ở bên cạnh, cửa sổ ghế lái phụ hé mở, một khuôn mặt quen thuộc lờ mờ hiện ra.
Phương Nhạc nhìn chiếc xe màu đen xa lạ này.
Phương Mạt vẫn đang lảm nhảm về việc muốn kết nối Bluetooth trên xe của Phương Nhạc để nghe nhạc, làm bộ hỏi: “Được không?”
Phương Nhạc hoàn toàn không nghe. Đèn xanh bật, Phương Nhạc nhìn chiếc xe tiến về phía trước, hai giây sau, anh nhấn ga, bám theo chiếc xe màu đen đến rạp chiếu phim ô tô ngoài trời.
Phương Nhạc rõ ràng nhìn thấy cánh tay duỗi ra từ cửa sổ ghế lái phía trước có đặc điểm nam tính rõ ràng, sau khi kiểm tra vé, đối phương liền lái xe vào rạp chiếu phim.
Phương Nhạc theo sát phía sau cũng mua vé, cả đường Phương Mạt luôn hỏi anh, cuối cùng cô ấy kéo cánh tay anh: “Mày làm gì vậy? Chạy đi xem phim làm gì? Tao muốn về nhà ăn cơm!”
Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Đợi lát.”
“Đợt lát là bao lâu? Mày bị sao thế?” Phương Mạt hỏi: “Có phải mày đang đi theo chiếc xe màu đen đó không?”
Phương Mạt không mù, Phương Nhạc đi theo xe của người khác mà không có ý định giấu diếm chút nào, Phương Mạt hỏi: “Người ta nợ tiền mày hả?” Dừng lại một chút, cô ấy thăm dò hỏi: “Không phải mày đến đây để bắt gian chứ?”
Phương Nhạc mím chặt miệng.
Phương Mạt sửng sốt, cô ấy đã gặp phải tin tức chấn động gì đây chứ.
Phương Nhạc lái xe đến bãi đỗ xe, lập tức tháo dây an toàn xuống xe, Phương Mạt cũng nhanh chóng đi theo, Phương Nhạc không quay đầu lại nói: “Đừng đi theo.”
Phương Mạt do dự một hồi, lý trí đánh bại dục vọng, chuyện nhỏ thì cô có thể tùy ý ức hiếp Phương Nhạc, nhưng chuyện lớn cô ấy thật sự không dám nhổ râu hổ.
Nhưng nhìn Phương Nhạc từng bước đi thẳng về chiếc xe kia, Phương Mạt không biết tại sao mình lại phấn khích như vậy. Nhân viên rạp chiếu phim đang bán trà sữa dạo, xem phim thì làm sao thiếu đồ uống được, đúng lúc Phương Mạt cũng đang thấy đói nên cô gọi người lại.
Nhân viên hỏi cô ấy muốn mua bao nhiêu ly, Phương Mạt nghĩ trong xe có một nam một nữ nên cố tình giở trò xấu, gọi một lúc bốn ly, lát nữa cô ấy sẽ mời mọi người uống trà sữa.
Sau khi chiếc xe màu đen dừng lại, Trần Hề cởi dây an toàn ra, lấy tờ hướng dẫn điều chỉnh radio trên ô tô rồi hỏi Mã Dũng: “Anh đã biết cách mua vé chưa?”
Mã Dũng: “Biết rồi biết rồi.”
Trần Hề nói: “Em vừa thấy ở đây có người bán bắp rang và trà sữa, đến lúc đó anh có thể mua một ít. Anh cứ mạnh dạn mua, nếu thật sự không được thì sao anh không thử đeo khẩu trang xem sao?”
Mắt Mã Dũng sáng lên: “Được, lần sau anh sẽ đeo khẩu trang thử xem.”
Mã Dũng đã hẹn hò với Hà Ánh Đồng hai lần, một lần đi ăn tối và một lần đến Happy Valley. Cả hai lần đều bị hủy hoại vì chứng bệnh sợ xã hội của anh ta, Trần Hề nghĩ rằng nếu Hà Ánh Đồng chán ghét thì thôi không miễn cưỡng nữa, nhưng cô đã hỏi Hà Ánh Đồng, Hà Ánh Đồng vẫn do dự, nói cũng lấp lửng không rõ ràng, mẹ Phương phân tích rằng thế này vẫn còn có cơ hội.
Trước đó Mã Dũng đã nghe Hà Ánh Đồng nói rằng ở đây có một rạp chiếu phim ngoài trời mới dành cho ô tô, anh ta không muốn buổi hẹn hò thứ ba lại xôi hỏng bỏng không nên đã nhờ Trần Hề luyện tập trước với anh ta.
Trần Hề không hiểu trạng thái tâm lý sợ hãi xã hội, cô không phải là người hòa đồng, nhưng giao tiếp với người khác rõ ràng là một việc rất đơn giản, tại sao có những người khi họ mở miệng cũng có cảm giác như miệng đang treo cây búa nặng ngàn cân vậy nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trần Hề đột nhiên giật mình, trong lòng như bị kim châm nhẹ, châm chích đến nỗi khiến cô suy nghĩ vẩn vơ, mãi đến khi có người gõ hai lần lên nóc xe, cô mới bừng tỉnh.
Trần Hề quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, xuyên qua cửa sổ hé mở, khóa thắt lưng phản chiếu ánh sáng, người đến lùi về phía sau hai bước, Trần Hề ngước mắt lên.
Phương Nhạc mặc một chiếc áo phông trắng có in chữ, bên ngoài khác một chiếc áo cardigan màu trắng, anh bước đi rất dài, gấu áo phông hơi nâng lên, để lộ chiếc thắt lưng đen quanh eo.
Bộ trang phục thường ngày này vừa sảng khoái vừa gọn gàng, tim Trần Hề đập loạn nửa nhịp, cô hạ cửa sổ xuống, rất tự nhiên chào hỏi: “Trùng hợp vậy à, anh tới đây xem phim hả?”
Phương Nhạc thản nhiên nói: “Chẳng lẽ đến đi nhờ nhà vệ sinh à?”
“Vậy thì anh ngốc lắm, trước cửa rạp chiếu phim có một quán KFC, sao lại tốn hơn một trăm tệ để đến tận đây chứ.”
Hôm nay Phương Nhạc không biết có phải lần đầu Trần Hề tới đây hay không, anh hỏi: “Định xem đến mấy giờ?”
Trần Hề nói đại: “Chắc tầm mười hai giờ.”
Mã Dũng trong xe nghe được câu trả lời của Trần Hề thì có vẻ bối rối, bọn họ nói muốn xem mười hai giờ khi nào thế?
Phương Nhạc không nhìn thấy khuôn mặt của người còn lại trong xe, mười hai giờ, Trần Hề chưa bao giờ về muộn như vậy.
Anh hỏi: “Nói cho người nhà biết chưa?”
Trần Hề nói: “Ừm, bọn họ biết em đi ra ngoài.” Cô đã báo ở nhà từ lâu rồi, bà nội Phương nói sẽ chừa đồ ăn cho cô.
Phương Nhạc nói: “Được rồi, về nhà chú ý an toàn.”
Đây là câu kết, Trần Hề buột miệng nói: “Đúng rồi, vị trí của anh ở đâu?”
Phương Nhạc chỉ về phía sau, số 6 ở hàng thứ tám.
Trần Hề thò đầu ra ngoài cửa kính xe, nhìn thấy một cô gái đứng cạnh chiếc xe màu trắng quen thuộc, nhưng ánh sáng và khoảng cách đều có hạn, cô gái đang cầm cốc nước uống thứ gì đó, Trần Hề không thấy rõ mặt đối phương, chỉ có thể xác nhận rằng cô ấy cao và trông hơi giống Thiệu Lạc Vãn.
Phương Mạt đang uống trà sữa, nhìn thấy Phương Nhạc đang quay mặt về phía mình, cô ấy hưng phấn vẫy tay, vươn cổ nhìn vào trong xe, nhưng người trong xe nhanh chóng rút đầu lại, Phương Mạt cũng không nhìn rõ gì cả.
Trần Hề xác nhận xong quay mặt đi, thản nhiên hỏi: “Đó là bạn gái của anh à?”
Phương Nhạc cười lạnh trong cổ họng, anh đứng một lúc, cũng lười nói thêm gì nữa: “Em cứ thong thả xem phim.” Trước khi rời đi, anh liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế lái.
Trần Hề không biết vừa rồi Phương Nhạc có phải đã nói “Ừm” hay không, nhưng Mã Dũng ở bên cạnh hỏi cô: “Chúng ta phải xem đến mười hai giờ à?”
Trần Hề nhàn nhạt nói: “Em chỉ là nói nhảm thôi.”
Mã Dũng thở phào nhẹ nhõm: “Đó là bạn của em à?”
“Là anh hai của em.” Trần Hề nhẹ giọng nói.
Phương Nhạc đi trở lại xe của mình, Phương Mạt chộn rộn: “Về sớm thế, có muốn tao đi sang đó chào hỏi không?”
Vừa nói, cô ấy vừa nóng lòng muốn nhấc chân về phía trước, Phương Nhạc nắm lấy cánh tay của Phương Mạt, nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt.
Thấy anh vẫn im lặng, Phương Mạt thận trọng hỏi: “Sao thế? Bị bắt nạt à?”
Phương Nhạc trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chị về trước đi.”
“Hả?”
Phương Nhạc móc ví ra, lấy ra hai tờ tiền lớn: “Tự đi taxi về.”
Phương Mạt nhìn thấy tiền thì mở to mắt: “Được thôi!” Cô ấy háo hức đưa chiếc túi nhựa, cho anh: “Tao có mua thêm vài ly trà sữa, mọi người có thể cùng nhau uống.”
Phương Nhạc lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, sau khi Phương Mạt chơi xấu xong, cô ấy sợ phải đối đầu với Phương Nhạc nên mở cửa sau, đặt trà sữa lên ghế: “Tao để ở đây cho mày rồi đấy.” Nói rồi liền lật đật chạy đi.
Phương Nhạc đứng đó một lúc rồi quay người lại đi về phía chiếc xe màu đen.
Trần Hề đang điều chỉnh radio, chú ý tới ngoài cửa kính ô tô có bóng người, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Nhạc, người vừa đi lại quay lại.
Phương Nhạc hơi khom người mời cô: “Đến xe của anh xem phim không? Chỗ anh có vị trí tốt.”
Trần Hề khách sáo nói: “Như vậy không hay lắm đâu.”
“Lúc nãy bạn gái anh có mua trà sữa cho hai người.” Ngừng một chút, Phương Nhạc nói tiếp: “Để em ngồi ở ghế trước, qua đây đi, đông người lắm.”
Ma xui quỷ khiến thế nào Trần Hề lại xuống xe, cô không theo kịp tốc độ của Phương Nhạc. Đi được nửa đường Phương Nhạc liền nắm lấy cánh tay của Trần Hề, sức lực hơi mạnh, anh sải bước dài, bỏ xa người đàn ông xa lạ một đoạn dài.
Khi đến bên cạnh xe, Phương Nhạc mở cửa ghế phụ ra, im lặng đẩy Trần Hề vào, sau đó anh quay lại ghế lái, đóng sầm cửa lại, để lại người đàn ông sợ xã hội bên ngoài xe đang chậm rãi bước đi đã đến muộn một bước.
Trần Hề nhìn về phía ghế sau, cô không thấy Thiệu Lạc Vãn, chỉ nhìn thấy trên ghế có ba ly trà sữa chưa mở.
Trần Hề kéo cửa xe mới phát hiện của đã bị khóa.
Trên màn ảnh rộng của rạp chiếu phim đã bắt đầu chiếu phim, đó là một bộ phim tình cảm, cảnh mở đầu là một tấm màn gạc màu hồng, một đôi giày cao gót chân dài và một bộ vest và cà vạt của một người đàn ông, hình ảnh mơ hồ mà quyến rũ.
Radio trên ô tô không bắt được đài FM từ rạp chiếu phim nên bộ phim ở chỗ của họ không nghe thấy tiếng.
Trong không gian hạn chế và chật hẹp, giọng nói trầm thấp đè nén của Phương Nhạc vang lên: “Vội muốn xem phim với anh ta như vậy à?”
Trần Hề buông tay nắm cửa ra, lại hỏi: “Bạn gái của anh đâu?”
Phương Nhạc cười lạnh: “Thật lòng đó à?”
Trần Hề: “Thật lòng cái gì?”
“Mở miệng ra một câu hai câu đều là bạn gái anh.” Phương Nhạc nhìn cô: “Em đang chế giễu ai vậy?”
Trần Hề thật sự không hiểu: “Em chỉ hỏi bạn gái anh đi đâu thôi.”
Phương Nhạc hỏi ngược lại: “Vậy người đàn ông bên ngoài kia là bạn trai mới của em à?”
Trần Hề nhìn ra ngoài cửa sổ ghế lái, thấy Mã Dũng đang vỗ nhẹ vào cửa sổ gọi Phương Nhạc.
Phương Nhạc nhắm mắt làm ngơ, giả điếc: “Quen anh ta lúc nào? Anh chưa từng gặp người này bao giờ, không giống như học sinh của trường THPT Số 8, mới quen mấy ngày đây à? Nhưng cũng chưa chắc, cả năm lớp 12 anh thực sự không biết em đã gặp người như thế nào, cũng không biết em đã thêm WeChat của ai.”
Trần Hề không hiểu tại sao lúc này mình lại nắm bắt được logic: “Hồi năm lớp 12 em vẫn chưa dùng WeChat.”
Phương Nhạc lạnh lùng nhìn cô: “Vậy nên gặp người này khi nào? Là anh chàng mà Phương Mạt nói đến bắt chuyện với em trên đường sao?
Giọng điệu của Trần Hề bất giác hơi gay gắt: “Anh quan tâm đến chuyện này làm gì? Không liên quan gì đến anh.”
“Quả thực anh không có tư cách hỏi nhiều.” Phương Nhạc đổi chủ đề: “Nhưng có phải anh đã đắc tội em lúc nào rồi không, em muốn chơi đùa với anh như vậy, chơi xong lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra à?”
“Em chơi đùa với anh à?” Trần Hề không phải kẻ ngốc, cho nên Trần Hề tự nhiên hiểu được ý Phương Nhạc nói cô đang chơi đùa anh: “Nhưng chẳng phải anh cũng tranh thủ rồi còn gì?”
“Anh tranh thủ cái gì?”
Thấy ghế lái không có phản hồi, Mã Dũng đã vòng qua ghế phụ, ngu ngốc kéo cửa ghế phụ ra, nhưng đương nhiên là không mở được.
Trong xe không có đèn nên Mã Dũng không nhìn rõ vẻ mặt của hai người, nhưng người bên trong không mở cửa, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, Mã Dũng lo lắng, anh ta lấy điện thoại ra rồi bấm số WeChat của Trần Hề.
Phương Nhạc đang quay mặt về phía cửa sổ ghế phụ, tất nhiên sẽ nhìn thấy hành động của Mã Dũng, cuộc gọi WeChat trong túi nhỏ của Trần Hề lập tức vang lê. Khi Trần Hề đang chuẩn bị mở túi, Phương Nhạc đã nắm lấy cổ tay cô và nói: “Em nói cho rõ ràng, anh tranh thủ cái gì?”
Mã Dũng nhìn rõ động tác của Phương Nhạc, hai mắt anh ta trợn to, lại bắt đầu gõ vào cửa xe.
Chuông báo cuộc gọi trên WeChat không ngừng vang lên, Trần Hề suy nghĩ sáng suốt nói: “Anh tranh thủ trong việc quen bạn gái.” Anh quen Thiệu Lạc Vãn.
Phương Nhạc hỏi: “Em là bạn gái của anh à?” Anh quen em rồi à?
Trần Hề đã học theo những gì Phương Nhạc nói trước đó: “Tất nhiên là em không đủ tư cách.” Người có tư cách là Thiệu Lạc Vãn.
Phương Nhạc cũng nói: “Đương nhiên em không quản anh được.” Em cho rằng nhất định phải là em à?
Hai người trò chuyện với nhau, trong xe tối tăm, hơi thở gần nhau, hơi thở nóng hổi, da tiếp xúc nơi chạm vào ở cổ tay cũng nóng hổi.
Phương Nhạc tiến sát lại gần cô, hạ giọng nói: “Nhưng em chơi đùa anh, có phải em tưởng cứ im lặng là có thể vượt qua à?”
Trần Hề: “… Em không có chơi đùa với anh.”
Ở ngoài xe, Mã Dũng sửng sốt, từ góc nhìn của anh ta, Phương Nhạc đang khống chế Trần Hề, đang hôn môi cô.
Trần Hề vừa mới nói cho anh ta biết, Phương Nhạc là anh hai ruột khác cha khác mẹ của cô, bây giờ anh hai ruột lại đang cưỡng hôn cô?
Cuộc gọi WeChat tự động cúp máy.
Tiếng chuông vừa dứt, trong xe đột nhiên im lặng, khi tiếng động biến mất, tiếng tim đập thình thịch cũng không thể che giấu được nữa.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trần Hề cho rằng đó là nhịp tim của chính mình, Phương Nhạc cũng cho rằng đó là nhịp tim của chính mình.
Một cảm giác thất vọng tràn ngập.
Nhưng cảm giác thất vọng này không kéo dài được bao lâu, tiếng gõ xe đột nhiên trở nên lớn hơn, chủ nghĩa anh hùng của Mã Dũng đã đánh bại nỗi sợ hãi xã hội của anh ta. Anh ta đã gọi nhân viên rạp chiếu phim đến, trên cổ nhân viên vẫn đang treo trà sữa, Trần Hề chú ý trà sữa cũng giống như trà sữa trong ba ly ở ghế sau, lý trí của cô đã quay trở lại.
“Anh mở cửa ra trước đi.” Trần Hề nói.
Phương Nhạc hoàn toàn không nghe, đưa tay khởi động xe, Trần Hề nhanh mắt nhanh tay, giữ tay anh lại, cô lao tới mở khóa cửa xe.
Phương Nhạc nắm lấy cổ tay cô không cho cô ra ngoài, Mã Dũng ở bên ngoài nhanh chóng mở cửa xe để “giải cứu” Trần Hề.
Hai người đàn ông kéo mỗi bên một đầu, xung quanh đã có rất nhiều người đang xem náo nhiệt.
Trần Hề không khỏi đỏ mặt, quay người gọi Phương Nhạc: “Anh buông ra trước đi.”
Trong đầu Phương Nhạc không ngừng nhớ lại ngày mưa năm lớp 11, Trần Hề kiên quyết bảo cho anh sự thoải mái. Một tháng trước, Trần Hề ngang nhiên tiếp cận anh, lại lạnh lùng không thèm để ý đến anh, ngày qua ngày anh làm như không có chuyện gì xảy ra, tự nhủ rằng cô đã không còn liên quan gì đến anh nữa, nhưng khi nhìn thấy hôm nay cô đi xem phim với một người đàn ông xa lạ thì mọi chuyện lại như dã tràng se cát biển Đông.
Núi lửa bị trấn áp nhiều ngày như vậy, cuối cùng sắp phun trào, Phương Nhạc không giữ được lý trí nữa, anh kiềm chế, nói từng chữ một: “Trần Hề, đây là lần cuối cùng, anh không thể cứ để em chơi đùa lần này đến lần khác, không phải lúc nào em chỉ cần móc ngón tay là anh sẽ tới, em xác định muốn anh buông ra sao?”
Trần Hề trong lòng nặng trĩu, lý trí mách bảo cô như vậy cũng không sao, nhưng tay đang bị Phương Nhạc nắm lại không hề động đậy.
Nhân viên hét lên: “Nếu anh không buông ra thì tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Phương Nhạc kiên định nhìn Trần Hề, cô không rút tay lại, nhưng lại như thế này, cô không thừa nhận cũng không từ chối.
Điều đó thực sự không thú vị chút nào, đi một ngày đàng học một sàng khôn, anh nên nhớ cho kỹ mới phải.
Phương Nhạc hơi thả lỏng tay, nhưng chỉ thả lỏng một chút thôi, người bên ngoài xe đã dễ dàng lôi Trần Hề ra ngoài.
Trần Hề lảo đảo đứng ở ngoài xe, gọi: “Phương Nhạc.”
Phương Nhạc đóng cửa ghế lái phụ lại, mặt không biểu cảm khởi động xe rồi nhanh chóng lái đi.
Trần Hề ngơ ngác.
Người bên cạnh hỏi: “Muốn gọi cảnh sát không?”
Trần Hề lắc đầu, thật ra cô cũng không rõ mình đang nói cái gì: “Không cần.”
Trần Hề cảm thấy như vậy cũng không sao, mặc dù gây náo loạn đến mức hơi khó coi như vậy, nhưng trở lại vị trí ban đầu vốn có của bọn họ, đây vốn dĩ là điều gần đây cô mong muốn.
Nhưng tay chân cô đột nhiên như chứa đầy chì, nặng đến nỗi cô không thể nhấc lên nổi, cả đoạn đường Mã Dũng chở cô về nhà, cô không thể nói một lời nào.
Khi đến khu dân cư, cô không lên lầu ngay. Trần Hề ngồi ở bậc thang của quảng trường nhỏ trước tòa nhà đơn nguyên, cạnh bậc thang là bảng thông báo của cộng đồng, cô nhớ lại hồi học năm lớp 11, buổi sáng đầu tiên cô chạy bộ về đã đã đụng Phương Nhạc ở đây.
Trần Hề có chút mơ hồ về suy nghĩ của mình, hiện tại đã như ý muốn, nhưng lại cảm thấy hơi tiếc nuối.
Cô ôm đầu gối, cảm thấy bản thân thật tồi tệ.
Không biết ngồi đó bao lâu, Trần Hề cuối cùng cũng lên lầu về nhà, phòng khách sáng đèn, Phương Mạt vừa mới tắt TV.
Phương Mạt: “em về muộn thế.”
“Muộn lắm à?” Trần Hề nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Vẫn sớm mà chị.”
“Chị sắp lên lầu ngủ luôn rồi đây này.” Phương Mạt đi theo Trần Hề, sốt ruột nói: “Chị chờ em nãy giờ, đang muốn báo cho em biết một tin tức nóng hổi!”
Trần Hề cảm thấy khát cả buổi tối, cô vào bếp tìm nước, nước trong ấm từ từ chảy vào ly, Trần Hề nhìn thấy trong thùng rác có một ly trà sữa rỗng, là ly trà sữa mà tối nay cô chưa kịp uống.
Phương Mạt rất hưng phấn: “Hôm nay suýt chút nữa chị đã gặp được bạn gái của Phương Nhạc!”
Vừa nói xong, bỗng nhiên có tiếng mở cửa, Phương Nhạc đã về, Phương Mạt lập tức đổi chủ đề, hét với Phương Nhạc: “Sao mày lại về? Đã ăn tối chưa?”
“Ừm.” Phương Nhạc đặt ba ly trà sữa lên bàn ăn, cũng đi vào bếp rót nước uống.
Trần Hề bước sang một bên, tiếp tục uống nước không nói lời nào. Phương Nhạc rót cốc thứ hai, uống xong thì đặt cốc xuống, không quay đầu lại lập tức đi lên lầu.
Một lúc sau, Trần Hề trở lại phòng ngủ trên lầu, thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ, trở về phòng, ngồi trên giường một lát, sau đó tắt đèn nằm xuống.
Đêm nay ánh trăng vô cùng lớn, cả căn phòng sáng rực. Trần Hề mở mắt nhìn chằm chằm vào vầng trăng trên bầu trời đêm.
Trong phòng ngủ bên cạnh, Phương Nhạc cũng đang dựa vào bậu cửa sổ, lặng lẽ ngắm trăng.
Đêm nay ánh trăng vô cùng sáng.
Phương Nhạc ngắm đủ rồi, cảm thấy đã đến giờ đi ngủ, quay lại giường, đang đi thì nhìn thấy cánh cửa nhỏ, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, trở tay vặn tay nắm cửa.
Tay nắm cửa không thể vặn hết cỡ được, anh đã quen với vòng cung xoay của tay nắm cửa, nhưng lần này, chỉ với một tiếng “cạch” nhẹ nhàng, vòng cung của tay nắm cửa kéo dài ra, tay của Phương Nhạc liền dừng lại.
Phương Nhạc nín thở, đứng mấy giây, anh chậm rãi mở ra, trong cửa nhỏ chỉ có ánh trăng, bóng dáng trên giường lấp ló.
Phương Nhạc nghe giọng nói của chính mình có hơi khàn: “Có phải từ lâu anh đã nói với em, bảo em tránh xa anh ra một chút không?”
Im lặng hồi lâu, người trên giường ngồi dậy, đối mặt với “vị khách không mời mà đến”.
“Đây là phòng của em.” Trần Hề nói.
“Ừ, thế thì đã sao.” Phương Nhạc chậm rãi đóng lại cánh cửa nhỏ sau lưng, ánh sáng rực rỡ biến mất, lúc này trong không gian nhỏ hẹp kín gió này, chỉ có ánh trăng và bọn họ.
Phương Nhạc bước nhanh về phía giường, Trần Hề ở trên giường đắp chăn qua đầu, che mình lại.
Người đứng kéo, người nằm kéo, hai người tranh nhau một chiếc chăn mùa hè, chiếc chăn không hề lay chuyển, khó phân định thắng bại.
Phương Nhạc dứt khoát ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ở dưới chăn.
Anh thấp giọng nói: “Đừng giả câm nữa, nói chuyện!”