Trăng Ngả Về Tây - Chương 6
Chương 6
Cuối cùng đôi giày thể thao đã được làm tròn giá thành công, Trần Hề đạt được mong muốn của mình liền xách túi mua sắm rời khỏi cửa hàng giày.
Phan Đại Châu đi đến bên cạnh Trần Hề, xin lỗi cô rồi nói: “Nếu cậu không nói ra thì tôi thật sự không biết chuyện này đó. Đúng là được mở mang kiến thức, sau này nhất định sẽ không tùy tiện gọi người ta như thế nữa.”
Trần Hề biết ai cũng đều có tính tò mò, giống như khi cô còn nhỏ thích ở trong nhà máy nghe người lớn nói chuyện phiếm, bây giờ nhìn thấy người khác cãi nhau hay gặp tai nạn giao thông trên đường, cô sẽ thò đầu hóng chuyện, cả chuyện lúc nãy cô nhìn thấy một nam sinh lớn như vậy còn làm nũng đòi mẹ cho năm tệ, cô cũng không khỏi nhìn lần thứ hai.
Người khuyết tật khác với đa số mọi người, đa số mọi người đều không khỏi tò mò khi nhìn vào các nhóm thiểu số. Trần Hề từ nhỏ đã gặp quá nhiều người như vậy rồi, phần lớn mấy người họ đều không có ác ý.
Phan Đại Châu lại khá vui tính, cậu ấy rất hoạt bát, trông không giống bạn của Phương Nhạc.
Phan Đại Châu cảm thấy chỉ nói xin lỗi suông thì không đủ chân thành, cậu ấy lấy ra một quả Surprise Eggs rồi nói: “Quả này vốn là cho Phương Nhạc, cậu lấy chơi đi.”
Khi nhìn thấy quả Surprise Eggs mà Phan Đại Châu giở đủ trò mới có được, trán của Phương Nhạc không khỏi giật giật, anh liếc nhìn sang chỗ khác thì lập tức bắt gặp đôi mắt to lấp lánh đầy tò mò của Trần Hề.
“Cậu nhìn cậu ấy làm gì?” Phan Đại Châu chặn ánh mắt đang nhìn nhau của hai người họ, nhấn mạnh với Trần Hề: “Cái này tớ trả tiền mà, cậu ấy không có quyền gì cả.”
Phương Nhạc nói: “Mẹ cậu.”
“Sao cậu lại chửi thề chứ!” Phan Đại Châu quay sang anh.
Phương Nhạc: “…”
“Ồ…” Là mẹ cậu ấy mua, Phan Đại Châu đã hiểu ý, nói: “Vậy thì cậu cũng chả có quyền gì.”
Phương Nhạc trực tiếp lấy quả Surprise Eggs từ trong tay cậu ấy rồi ném cho Trần Hề, cô nhanh chóng bắt lấy nó bằng đôi mắt và đôi tay nhanh nhẹn.
Phương Nhạc vốn là một người ít nói làm nhiều, quả Surprise Eggs được lấy trực tiếp trong tay một người mà bảo anh “không có quyền”. Phan Đại Châu nhìn thấy thì không vui: “Này, tên cướp nhà cậu!”
Trước đây Trần Hề chỉ thấy người khác mua Surprise Eggs thôi, đây là lần đầu tiên cô tự mình chạm vào hàng thật. Trần Hề không khách sáo nói: “Vậy tôi mở ra nhé?”
“… Mở đi.” Phương Nhạc nói.
Phan Đại Châu ở bên cạnh cũng nóng lòng muốn mở ra.
Chia quả Surprise Eggs làm đôi, một nửa là sô cô la hạt phỉ và sirô sữa, nửa còn lại là một món đồ chơi nhỏ. Trần Hề tưởng phân nửa có thìa nhựa là để ăn nên đã mở nửa còn lại không có thìa ra, không ngờ nửa không có thìa mới là để ăn.
Trần Hề lại mở bên nửa có thìa ra, phát hiện trong vỏ trứng có một con thỏ nhỏ màu xám.
Còn ba ngày nữa là đến năm con Thỏ, Trần Hề cong mắt, cầm con thỏ nhỏ và nói với bọn họ: “Là một con thỏ!”
Phan Đại Châu cũng rất hài lòng: “May mà của tớ là xe đua, mấy đứa con gái tụi cậu đều thích thỏ.”
Cậu ấy muốn để Phương Nhạc nhìn xem, kết quả Phương Nhạc chỉ nhìn chằm chằm con thỏ. Phan Đại Châu cầm xe đua lao tới trước mặt Phương Nhạc nói: “Cậu nhìn xem, sưu tầm xe đua không còn là giấc mơ nữa!”
Phương Nhạc đẩy tay cậu ấy ra: “Nhìn cái gì? Một đống giá lắp ráp à?”
Chiếc xe đua phải được ghép lại với nhau nhưng hiện tại vẫn đang trong tình trạng tháo rời, Phan Đại Châu đau lòng: “Sớm muộn gì cậu cũng sẽ mất đi người anh em này.”
Trần Hề rất vui, khó tránh khỏi có chút “được voi đòi tiên”, cô hỏi Phương Nhạc: “Tôi còn muốn mua một ít đồ nữa, anh ở đây đợi tôi nha?”
Phan Đại Châu nói: “Đi đi đi, đi chung luôn, cậu còn muốn mua gì nữa?”
Phương Nhạc nắm lấy vai cậu ấy, kéo cậu ấy lại rồi nói: “Cô ấy tự đi.”
Phan Đại Châu: “Cậu biết điều chút đi, không biết chăm sóc người khác à? Đi thêm mấy bước sẽ làm mỏi đôi chân ngọc ngà của cậu hả?”
Phương Nhạc đánh bại kẻ thù chỉ bằng một chiêu: “Cậu ráp xe đua vào tớ xem thử.”
“Vậy được Trần Hề cậu tự mình đi đi bọn tôi ở chỗ này đợi cậu.” Phan Đại Châu nói một mạch chẳng ngừng nghỉ, dứt khoát cúi đầu bắt đầu ráp xe đua.
“…”
Phương Nhạc thực sự biết cách trị bạn mình mà chẳng tốn tí sức lực nào, Trần Hề liếc nhìn anh một cái rồi mới xoay người đi, sau đó biến mất ở góc đường.
Ở góc đường có một cửa hàng đồ lót, Phương Nhạc biết Trần Hề muốn đi tới đó, mấy lần trước đi ngang qua cô đều đi chậm lại.
Hiện tại Phương Nhạc đã đoán được mục đích lúc trước Trần Hề đi dạo hết tiệm này đến tiệm khác.
Trung tâm thương mại này thuộc loại tầm trung, không có quần áo nào quá rẻ. Đầu tiên cô sẽ tìm hiểu mức giá và kiểu dáng của từng cửa hàng, sau đó kết hợp một cách tốt nhất để mua mọi thứ mình cần.
Tuyệt đối sẽ không vì không có đủ tiền mà mua đại thứ mình không thích, cũng sẽ không mua quá mắc. Sau khi mua giày, cô chỉ còn chưa đến hai trăm tệ, chắc sẽ đủ để cô mua đồ lót.
Phương Nhạc dựa vào lan can nhìn những đồ trang trí mùa xuân mới được trang trí trên tầng một của trung tâm thương mại, một con thỏ màu đỏ khổng lồ tươi cười ngồi xổm giữa đám đông.
“Cậu xem, ráp xong rồi.” Phan Đại Châu đưa chiếc xe đua đã hoàn thiện cho Phương Nhạc xem, thuận tiện hỏi: “Cậu mang theo bao nhiêu tiền thế? Tớ muốn mua thêm hai quả nữa.”
“Hỏi mẹ cậu ấy.”
“Ông cụ ơi, cho hỏi bây giờ ông cụ có thấy mẹ con không?” Phan Đại Châu thúc giục: “Mau đưa tiền đây, lát nữa tớ sẽ đến nhà cậu ăn cơm. Mẹ tớ vứt tớ để đi xem phim với bạn thân rồi.”
Bên kia, Trần Hề đã mua hai bộ đồ lót, cô tính toán tỉ mỉ, chỉ còn lại bốn tệ rưỡi.
Hôm nay là lần đầu tiên trong đời cô đến trung tâm thương mại, một ngàn tệ đối với cô là một số tiền rất lớn, nhưng khi bước vào nơi này, cô mới phát hiện mình không thể ước tính giá cả ở đây dựa trên kinh nghiệm tiêu dùng trước đây của mình được.
Giá cả ở đây thực sự khiến cô bị sốc, may mà cô đã lên kế hoạch từ trước, cuối cùng cũng mua được mọi thứ mình cần, còn là những thứ mà cô thích nữa chứ.
Trần Hề vừa đi về chỗ cũ đã nghe thấy Phan Đại Châu cằn nhằn: “Cậu đúng thật là keo kiệt, cho tớ năm tệ thôi, có phải anh em không đấy? Đâu phải tớ quỵt của cậu luôn đâu, sắp tới giao thừa rồi, sắp có tiền lì xì rồi cậu có biết không hả?”
Phương Nhạc chê cậu ấy ồn ào: “Cậu không sống được đến ngày mốt à?”
“Sao cậu lại chửi tớ!”
“Đêm giao thừa vào ngày mốt.”
“…Vậy tớ không thể đợi đến ngày mốt đâu, hôm nay tớ sẽ không sống nữa.”
“Vậy cậu nhảy đi, đúng lúc đây là tầng hai.”
“Được thôi, chỉ vì tiếc năm tệ mà cậu muốn lấy mạng của tớ à?”
“Ừ, thuận tiện xem náo nhiệt luôn.”
Phương Nhạc bình tĩnh bóp chết Phan Đại Châu.
Phan Đại Châu đột nhiên nhìn thấy Trần Hề đi mua sắm về với đôi mắt sắc bén, sự tin tưởng tăng lên rất nhiều, tràn đầy mong đợi nói: “Chắc chắn cậu vẫn còn có tiền đúng không? Cho tôi mượn năm tệ, sau Tết tôi sẽ trả lại cho cậu! “
Phương Nhạc quay lại nhìn Trần Hề – người đang xách thêm một chiếc túi mua sắm màu hồng.
Trần Hề do dự hai giây, nhỏ giọng nói với Phan Đại Châu: “Thật ra thì tôi cũng thích xem náo nhiệt.”
Phan Đại Châu ngơ ra.
Phương Nhạc cười, quay người đi trước, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Phương Nhạc không đưa họ về nhà, về nấu ăn sẽ rất tốn thời gian, anh đưa họ đến một quán ăn Hồng Kông gần đó trên tầng bốn của trung tâm thương mại.
Trần Hề lần đầu tiên ăn xúc xích gạo đỏ*, vô cùng kinh ngạc, một đĩa có sáu cuộn, mỗi người đúng lúc được hai cuộn, cô ăn xong vẫn thấy chưa đã.
Ba người đã ăn uống đầy đủ, Phan Đại Châu nói muốn đến nhà họ Phương để “học”, nhưng thực ra là đi chơi game. Bố Phan và mẹ Phan sợ con trai mình chơi bời lêu lổng nên máy tính lắp ở nhà có cấu hình rất thấp, không chơi game trực tuyến được, Phan Đại Châu chỉ có thể đến quán Internet hoặc chỗ Phương Nhạc để thỏa ước nguyện.
Nhà họ Phương có hai máy tính để bàn, một máy ở phòng Phương Mạt và một mày ở phòng Phương Nhạc. Phương Nhạc nhường phòng của mình cho Phan Đại Châu, sau đó đi đến phòng của Phương Mạt. Hai nam sinh chơi game suốt buổi chiều, nhưng Trần Hề lại không hề biết, nghĩ bọn họ thật sự học hành chăm chỉ, bởi vì cách một bức tường trong phòng ngủ, cô chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng “Đ*m*” xen lẫn với tiếng gõ bàn phím, ngoài ra không có âm thanh nào khác.
Trời đã gần tối, ông chủ Phương cuối cùng cũng từ Nghi Thanh trở về, xách theo hai túi đồ ăn lớn, nhìn thấy Phan Đại Châu ở đây, nhiệt tình bảo cậu ấy chọn vài món mang về nhà, thuận tiện hỏi: “Đến chơi game à?”
Phan Đại Châu chính trực nói: “Không phải, con tới tìm Phương Nhạc hỏi bài tập!”
Phan Đại Châu sợ ông chủ Phương lỡ miệng nói ra trước mặt bố mẹ mình, nếu thế thì cậu ấy xong đời.
Ông chủ Phương đối với vấn đề này mà nói thì đầu óc lại đơn giản: “Vậy à, chăm chỉ thế. Hai đứa làm xong bài tập chưa? Đúng rồi, tối nay con ở lại đây ăn tối đi.”
“Thôi ạ, con sẽ ăn tối ở nhà.” Ngày mai Phan Đại Châu vẫn muốn tới chơi game, nên lanh trí nói: “Bài tập vẫn chưa làm xong, đề khó quá, ngày mai con sẽ đến nữa, con và Phương Nhạc sẽ cùng làm.”
Ông chủ Phương tin thật, vì vậy ngày hôm sau Phan Đại Châu bận việc không đến được, ông chủ Phương hiếm khi quan tâm đến vấn đề học tập của con trai mình.
Ông chủ Phương nói: “Hôm qua con làm bài tập xong chưa? Nếu có câu nào không giải được thì có thể hỏi Trần Hề. Thành tích của Hề Hề tốt lắm, con bé đã thi đậu vào trường tuyển sinh cấp tỉnh đấy.”
Phương Nhạc vừa mới đi chơi bóng ở ngoài về, anh vào bếp tìm nước uống, nhất thời không để ý tới chuyện này.
Ông chủ Phương cho rằng mình hiểu rõ tính cách của Phương Nhạc, nên nói: “Nếu con cảm thấy xấu hổ thì bố sẽ giúp con nói với Hề Hề. Lát nữa con có đi ra ngoài nữa không? Nếu không đi đâu nữa thì bố sẽ nhờ con bé giảng bài cho con.”
Phương Nhạc cụp mắt, đặt ly nước rỗng xuống, nói: “Con không ra ngoài.”
Ông chủ Phương nghe vậy rất vui mừng, gánh vác trọng trách của bậc cha mẹ, đi đến gõ cửa phòng Trần Hề, nói với cô: “Hề Hề, lát nữa con rảnh không? Nếu rảnh thì giúp anh Phương Nhạc của con làm bài tập đi, hôm qua thằng bé với Phan Đại Châu làm cả buổi chiều vẫn chưa xong nữa.”
Đương nhiên Trần Hề đồng ý.
Trần Hề đợi Phương Nhạc tắm rửa xong, tranh thủ thời gian này tiếp tục giải đề. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, âm thanh đó phát ra từ cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ.
Trần Hề đứng dậy đi tới, do dự vài giây mới xoay tay nắm cửa.
“… Anh xong rồi hả?”
Động tác đang lau tóc của Phương Nhạc chợt dừng lại, chậm rãi nhìn cái đầu nhỏ nhô ra từ cánh cửa quanh năm đóng chặt.
Anh gõ cửa để nói với Trần Hề rằng anh xong rồi, nhưng anh tưởng Trần Hề sẽ đi qua cửa trước, Phương Nhạc “Ừ” một tiếng.
Trần Hề đi vào phòng ngủ của anh, mắt không hề nhìn xung quanh, trực tiếp hỏi anh: “Anh không biết câu nào? Để tôi xem thử.”
“Cô giỏi môn gì?” Phương Nhạc hỏi.
Trần Hề thầm nói anh muốn hỏi mấy môn?
Trần Hề nghĩ đến lời dặn dò vừa nãy của ông chủ Phương, ông chủ Phương nói: “Bình thường thành tích của Phương Nhạc cũng không tệ lắm, dù sao thằng bé chắc chắn cũng giỏi hơn chị nó nhiều. Nhưng đàn ông thì thường sĩ diện, thằng bé có thể sẽ xấu hổ khi nhờ con dạy. Con chủ động mở miệng nhắc đến việc dạy thằng bé học nha, thường xuyên giúp đỡ nó hơn, cố gắng để nó cũng đỗ vào một trường trung học tốt như con vậy đó!”
Nghĩ đến đây, Trần Hề nói với Phương Nhạc: “Thực ra tôi học khá đều.”
Nghĩa là giỏi đều các môn à?
Phương Nhạc liếc cô một cái, tạm thời để khăn tắm sang một bên, lấy ra mấy bài kiểm tra đặt ở giữa bàn, mỗi môn một tờ.
Trần Hề nghiêng người nhìn xem, vô thức đứng ngay trước ngực Phương Nhạc. Phương Nhạc cụp mắt xuống, chỉ thấy mái tóc dày chải ngược ra sau đầu cùng vài sợi tóc con nhỏ trên đường chân tóc.
“Anh không biết câu nào trong này?” Trần Hề ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.
Phương Nhạc ngửi thấy mùi sô cô la và mùi sữa thoang thoảng, mùi hương này không hề xa lạ với anh, Phan Đại Châu cứ cách hai ba ngày lại mua Surprise Eggs, nhưng cậu chỉ thích đồ chơi chứ đã ngán đồ ngọt rồi.
Hôm qua trong trung tâm thương mại, Trần Hề đã mở phần sô cô la hạt phỉ ra, nhưng cô vẫn giữ cho đến hôm nay mới ăn.
Phương Nhạc nghĩ tới đây thì kéo ghế xoay đến bên cạnh, nói: “Hai câu cuối của mỗi bài. Ngồi đi.”
Trần Hề lại tưởng là “Làm đi”*, nên cô vẫn đứng và cúi đầu xuống bắt đầu giải các câu hỏi trên bài kiểm tra.
(*Từ “ngồi” trong tiếng Trung là 坐, từ “làm” là 做, cả hai từ đều có phiên âm là [zuò])
Phương Nhạc lấy khăn lau đầu, đang định đi vệ sinh thì nhìn thấy cô vẫn đứng yên không nhúc nhích, anh cũng không muốn để ý đến cô. Anh đi được vài bước lại quay lại, đứng sau lưng cô, đặt tay lên đỉnh đầu nhỏ của cô, trực tiếp nhấn cô ngồi xuống ghế.
*
Xúc xích gạo đỏ