Trăng Ngả Về Tây - Chương 59
Chương 59
Vào ngày cuối cùng điền đơn đăng ký nguyện vọng, Phan Đại Châu đã đến phòng mai mối hôn nhân với chiếc kính độc quyền của mình.
Phương Nhạc nhìn cậu ấy: “Sao lại đeo kính rồi?”
“Tớ tới tìm cậu, không phải tìm Hạ Hạ, không có việc gì đi đeo kính áp tròng làm gì?” Phan Đại Châu rõ ràng rất tiêu chuẩn kép.
Mẹ Phương đang ở trong quán trà, Phương Nhạc là người duy nhất ở trong phòng mai mối hôn nhân. Máy tính đang bật, Phan Đại Châu kéo ghế đến ngồi bên cạnh Phương Nhạc, cậu ấy không thể quyết định được nên muốn Phương Nhạc giúp tham khảo cách điền đơn đăng ký nguyện vọng.
Lúc này, Phương Nhạc đang trò chuyện với Trần Hề trên WeChat.
Phương Nhạc: [Trong thị trấn có quán Internet nào không? Lúc trước đến đó cũng không thấy.]
Trần Hề: [Năm ngoái mới mở một tiệm, anh còn nhớ đối diện bến xe có một khách sạn không?]
Phương Nhạc: [Nhớ, lúc đó em muốn anh ở khách sạn kia.]
Trần Hề: [Không có, em không muốn anh sống ở đó, em chỉ muốn tìm cho anh một nơi tốt thôi.]
Phương Nhạc: [Có khác biệt gì không?]
Trần Hề: [Trên phương diện thành ý thì có khác biệt rất lớn.]
Phương Nhạc: [Được, vậy anh gửi em lời cám ơn muộn màng.]
Trần Hề: [Không có gì, em đến quán Internet rồi.]
Phương Nhạc đang gõ chữ, Phan Đại Châu dùng chân dưới gầm bàn đá anh một cái: “Tớ nói này, tớ đang nói chuyện với cậu đấy!”
Phương Nhạc thậm chí không ngẩng đầu lên: “Tớ đang nghe đấy thôi.”
Phan Đại Châu cảm thấy Phương Nhạc chỉ trả lời cho có lệ: “Vậy cậu nói lại xem, tớ vừa mới nói cái gì?”
Phương Nhạc nói: “Cậu nói, tuy rằng thành tích của cậu thấp, nhưng cũng không phải là không có hy vọng đậu vào Đại học Hà Xuyên.”
“Hừ, cậu thật sự đang nghe.” Phan Đại Châu dựa vào bàn, hất cằm nói: “Tớ đã kiểm tra rồi, năm ngoái người xếp thứ khoảng 5300 cũng có thể vào được Đại học Hà Xuyên, nhưng chuyên ngành không tốt lắm, chính là ngành kỹ thuật năng lượng hóa học không được đại học Hà Xuyên ưa chuộng nhất. Ban đầu tớ muốn học máy tính, nhưng chuyên ngành máy tính tại đại học Hà Xuyên, haiz…”
Phan Đại Châu thở dài: “Nói chứ, tớ nghĩ đến cả cậu đăng ký ngành máy tính cũng sẽ trượt thôi, chỉ có Trần Hề mới có thể đậu được.”
Đại học Hà Xuyên về cơ bản tuyển dụng sinh viên theo nhiều hạng mục, ngành kỹ thuật năng lượng hóa học mà Phan Đại Châu đề cập thuộc về lớp thực nghiệm kỹ thuật. Lớp thực nghiệm kỹ thuật còn được chia thành thông tin, máy móc và vật liệu, điện và tự động hóa, hàng không vũ trụ, v.v. Lớp thực nghiệm kỹ thuật năng lượng hóa học là ngành không được ưa chuộng nhất ở đại học Hà Xuyên, ngành máy tính luôn là ngành hot, đại học Hà Xuyên đã thành lập một lớp đặc biệt, điểm số của lớp đó ước tính có thể được nhận vào Đại học Kinh và Đại học Khánh.
Phương Nhạc gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu hỏi cậu ấy: “Cậu muốn chọn trường hay chọn ngành?”
Câu hỏi của anh đã gãi đúng chỗ ngứa, đây chính là điều Phan Đại Châu lo lắng.
Phan Đại Châu cũng không nói được, lúc trước khi ở trong quán trà, đám người Lâu Minh Lí đã hỏi anh muốn đăng ký chuyên ngành gì, lúc đó cậu ấy nói là “máy tính, một chuyên ngành hot”. Sở dĩ cậu ấy chọn máy tính là vì nó rất hot, cậu ấy không đặc biệt thích chuyên ngành nào.
Cậu ấy không giống Trương Tiêu Hạ, Trương Tiêu Hạ muốn học báo chí vì cô ấy rất thích chuyên ngành này, công việc trạm thông tin trên điện thoại của cô ấy đã được thực hiện suốt ba năm cấp ba, cô ấy nói rằng lên đại học cô ấy sẽ tiếp tục.
Phan Đại Châu cảm thấy mình giống Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí hơn, cả hai người bọn họ thực sự muốn học đạo diễn, nhưng cuối cùng, một người chọn kiến trúc, người còn lại chọn tài chính, bọn họ không cố gắng theo đuổi ước mơ của mình mà thỏa hiệp với thực tế một cách lý trí.
Vì vậy, lúc đầu Phan Đại Châu đã đi theo xu hướng một cách rất thực tế, nói rằng mình muốn học máy tính, nhưng sau đó cậu ấy phát hiện điểm số của mình có thể đủ để vào đại học Hà Xuyên, ngay lập tức trở nên lưỡng lự giữa việc nên chọn trường hay chọn chuyên ngành.
Xét cho cùng nếu nói về thực tế, cái mác trường đại học Hà Xuyên cũng sáng sủa hơn rất nhiều so với chuyên ngành máy tính của các trường đại học khác.
Phương Nhạc vừa nói chuyện với Phan Đại Châu, vừa gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hề.
Phương Nhạc: [Bật máy chưa?]
Trần Hề: [Vừa mới bật xong.]
Phương Nhạc: [Đã xác định được nguyện vọng chưa?]
Trần Hề: [Rồi, ngành Luật của đại học Hà Xuyên.]
Điểm số của Trần Hề không phải là không vào được đại học Kinh và đại học Khánh, khi còn học cấp hai, vừa nghe đến tên của hai trường đại học này, mắt cô liền phát sáng, trong lòng đầy tham vọng. Tuy nhiên, sau ba năm cấp ba, tính cách của cô cũng trầm ổn hơn, thực tế đã dạy cho cô về tầm quan trọng của việc ổn định và làm đến nơi đến chốn, điểm số của cô vẫn còn quá nguy hiểm, đặc biệt ngành Luật là một chuyên ngành khá hot.
Gần đây Trần Hề nhận được cuộc gọi từ văn phòng tuyển sinh của các trường đại học lớn trên khắp mọi nơi, trong đó cũng có điện thoại từ trường đại học Hà Xuyên, cô đã phân tích một cách có lý trí, cuối cùng cho rằng đại học Hà Xuyên là sự lựa chọn tốt nhất.
Phương Nhạc: [Hôm qua anh đến nhà cậu ăn tối, anh có nói là em muốn học luật, cậu anh rất vui, còn khuyên anh học luật.]
Trần Hề mỉm cười: [Anh có nghe theo lời khuyên không?]
Phương Nhạc: [Không.]
Phan Đại Châu không còn chống tay lên cằm nữa mà đã tựa cằm lên bàn, đột nhiên tâm hồn văn nghệ của cậu ấy bay đến, hỏi Phương Nhạc một câu thô tục: “Nhạc này, cậu nói xem ước mơ là gì?”
Phương Nhạc vừa gõ chữ vừa nói: “Định nghĩa của mỗi người khác nhau. Đối với cậu mà nói, ước mơ có lẽ là một quả Surprise Eggs xé mãi không hết.”
Phan Đại Châu rất bình tĩnh nói: “Vậy thì ước mơ của tớ đã thành hiện thực rồi. Mẹ tớ nói rằng điểm thi đại học của tớ quá cao, khiến bà ấy nở mặt nở mày, bà ấy quyết định sau này sẽ cung cấp cho tớ một số lượng lớn Surprise Eggs không giới hạn.”
Phương Nhạc nói: “Chúc mừng cậu đã thực hiện được ước mơ của mình, cuộc đời cậu coi như viên mãn rồi đó.”
Phan Đại Châu thắc mắc: “Vậy quãng đời còn lại của tớ còn có ý nghĩa gì nữa?”
Phương Nhạc đề nghị: “Về hưu sớm?”
Phan Đại Châu nghiêm túc nói: “Vậy thì không bằng thắt cổ chết quách cho xong, tiện thể giúp đất nước tiết kiệm chút năng lượng.”
Phương Nhạc: “Ý kiến hay, cố lên.”
Phan Đại Châu thấy anh mất tập trung, mắt cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, bây giờ chỉ đang nói chuyện cho có lệ. Phan Đại Châu thực sự rất tức giận, nhấc cằm lên khỏi bàn, đập tay xuống bàn: “Nói, cậu đang trò chuyện với ai!”
Phương Nhạc không giấu diếm: “Trần Hề.”
“Ồ.” Phan Đại Châu lập tức bình tĩnh lại: “Khó trách cậu lại trọng sắc khinh bạn.”
Phương Nhạc phớt lờ cậu ấy, gửi câu hỏi của Phan Đại Châu cho Trần Hề.
Phương Nhạc hỏi Trần Hề: [Đại Châu vừa hỏi anh ước mơ là gì.]
Trần Hề: [Em đã viết về câu hỏi này trong bài tập làm văn ở trường tiểu học.]
Phương Nhạc: [Không phải hỏi ước mơ của em là gì, mà cậu ấy đang hỏi ước mơ là gì.]
Trần Hề: [Vậy hả…]
Phương Nhạc đợi một lúc, chẳng bao lâu sau, anh nhìn thấy tin nhắn WeChat của Trần Hề.
Trần Hề: [Em nghĩ ước mơ chính là những lúc chán nản, khi em nghĩ đến nó thì em sẽ có thể lấy lại tinh thần.]
Phương Nhạc cười: [Anh thì cảm thấy ước mơ có thể khiến anh kiên định tiến về phía trước.]
Ước mơ mà hai người bọn họ định nghĩa rất đơn giản, nhưng về bản chất lại khác nhau.
Trần Hề đang ngồi trong một quán Internet nhỏ, nghe đủ loại âm thanh ồn ào thì nhìn thấy một tin nhắn WeChat khác của Phương Nhạc.
Phương Nhạc: [Anh vẫn luôn muốn hỏi em, tại sao em lại muốn học luật?]
Trần Hề: [Tại sao lúc đầu cậu lại học luật?]
Phương Nhạc: [Trong nhận thức truyền thống, bác sĩ và luật sư là những nghề hào nhoáng nhất. Mục đích của cậu anh lúc đầu rất trong sáng, nhưng bây giờ thì không còn trong sáng nữa.]
Từ “trong sáng” có lẽ cần phải đặt trong dấu ngoặc kép.
Trần Hề: [Em biết công ty luật của họ đã trở nên nổi tiếng sau vụ án của Đổng San San, nhiều người khiếm thính đã tìm đến công ty luật của họ để được giúp đỡ.]
Điều này đã dẫn đến công ty luật của họ nhận rất nhiều vụ làm ăn lỗ vốn.
Phương Nhạc: [Mấy ngày trước mợ cãi nhau với cậu, nói rằng cậu ấy càng làm càng nghèo.]
Trần Hề mỉm cười gõ chữ: [Em không vĩ đại bằng cậu đâu. Sở dĩ em muốn học luật là vì danh lợi và địa vị đặt lên hàng đầu, công lý là thứ ít quan trọng nhất.]
Gửi xong câu này, cô đổi chủ đề: [Anh đăng nhập chưa?]
Phương Nhạc: [Rồi, sao thế?]
Trần Hề: [Chắc là mạng có vấn đề, bên em vẫn đang load.]
Phương Nhạc: [Mạng ở quán Internet mà cũng bị lag à?]
Trần Hề: [Quán Internet này rất nhỏ.]
Khách hàng rất nhiều, không khí mù mịt, chỉ có một người quản lý quán nên vô cùng bận rộn. Vừa rồi người quản lý quán còn lớn tiếng hỏi khách ở đây rằng có ai muốn làm thêm ở quán Internet không, nếu có thì hãy đến gặp anh ta phỏng vấn.
Phương Nhạc: [Một mình em ở quán Internet nhớ cẩn thận.]
Trần Hề: [Em biết rồi, anh điền đơn đăng ký nguyện vọng chưa?]
Phương Nhạc: [Điền rồi, ngành Nhân chủng học của đại học Hà Xuyên.]
Trong số các trường đại học trong nước, có rất ít đại học có chuyên ngành về Nhân chủng học, cơ sở đào tạo Nhân chủng học nổi tiếng nhất không phải là Đại học Hà Xuyên. Đại học Hà Xuyên có Viện Nhân chủng học, nhưng trước đây chưa từng đào tạo Cử nhân Nhân chủng học. Năm nay, lớp Thực nghiệm Nhân văn có thêm một chuyên mục Nhân chủng học, ngành Nhân chủng học mới mở này bao gồm Nhân chủng học văn hóa, Nhân chủng học khảo cổ học và Nhân chủng học thể chất, nghe nói rằng trong tương lai sẽ thành lập một tổ chức Nhân chủng học liên ngành tiên tiến dưới hình thức một phòng thí nghiệm tổng hợp.
Chuyên ngành Nhân chủng học không được ưa chuộng ở Trung Quốc, triển vọng việc làm rất khó khăn, Phương Nhạc đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nguyện vọng này của anh đã khiến hầu hết mọi người bị sốc, ngay cả lúc Trần Hề biết được thì cũng rất ngạc nhiên, trước đó Trần Hề hoàn toàn không biết tí gì về ngành Nhân chủng học.
Nhưng Trần Hề rất nhanh lại cảm thấy lựa chọn của Phương Nhạc cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cô đã từng nhìn thấy giá sách của Phương Nhạc, biết Phương Nhạc mở miệng có thể nói về lịch sử xương khủng long đầu tiên được con người phát hiện, cô cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ tò mò của Phương Nhạc về hầm nước trên núi. Phương Nhạc thích Nhân chủng học, có thể ngoài Trương Tiêu Hạ ra, anh là người có thể theo đuổi ước mơ của mình.
Anh không cần lo lắng về việc làm trong tương lai vì anh không phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Trang web cuối cùng cũng mở ra, chàng trai và cô gái cách nhau hàng nghìn km đang ngồi trước màn hình máy tính.
Trần Hề điền vào cột nguyện vọng đầu tiên, đại học Hà Xuyên, lớp thực nghiệm khoa học xã hội.
Phương Nhạc điền vào cột nguyện vọng đầu tiên, Đại học Hà Xuyên, lớp thực nghiệm nhân văn.
Các chuyên ngành tại đại học Hà Xuyên sẽ được phân loại thông qua các kỳ thi trong thời gian tới.
Hai người bấm nút gửi.
Trần Hề tắt máy, cất điện thoại vào rồi đi đến quầy lễ tân của quán Internet.
Trần Hề nghĩ tới mấy cuộc nói chuyện gần đây với bố Trần, tuy cô luôn tự nhủ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tâm tình của cô vẫn dao động như gió thổi trên mặt hồ, không thể khống chế được.
Cách đây không lâu Trương Tiêu Hạ đã nói với cô rằng: “Cuộc sống đầy rẫy những bất ngờ và bước ngoặt, ai biết ông trời sẽ cho tớ một cái tát vào mặt vì thấy dạo này tớ quá nhởn nhơ hay không.” Lúc đầu Trần Hề còn an ủi cô ấy, bây giờ cô phải thừa nhận hiệu ứng Barnum là có thật, sở dĩ một số thầy bói lại bói chính xác là vì những người tìm đi coi bói sẽ có tật giật mình.
Gần đây Trần Hề có tật giật mình, cô cảm thấy như bị đánh úp ngay khi trời vẫn còn trong xanh, thực ra bầu trời trong xanh chưa chắc đã đến, cô còn phải tiếp tục bị bão táp đánh gục.
Trần Hề đứng ở quầy lễ tân hỏi quản lý quán Internet: “Anh đang tuyển nhân viên à? Có tuyển nhân viên tạm thời không?”
Trong phòng mai mối hôn nhân, Phan Đại Châu cũng đã điền vào mẫu đơn đăng ký nguyện vọng, được ăn cả ngã về không, nguyện vọng đầu tiên của cậu ấy là đăng ký vào lớp thực nghiệm kỹ thuật của đại học Hà Xuyên.
Sau khi việc đã đâu vào đấy, Phan Đại Châu dựa vào lưng ghế, bắt chéo chân nói với Phương Nhạc: “Trước khi tớ thắt cổ tự vẫn, cậu hãy thỏa mãn trí tò mò của tớ trước đi, nếu không tớ sợ chết không yên.”
Phương Nhạc: “Nói.”
Phan Đại Châu đến gần hơn: “Hiện tại giữa cậu và Trần Hề là thế nào vậy?”
Phương Nhạc đoán trúng phóc rằng cậu ấy sẽ hỏi chuyện này, anh bỏ điện thoại xuống, Phương Nhạc tắt trang web, mở thư mục của phòng mai mối hôn nhân ra, nói: “Không phải cậu đã thấy rồi sao?”
Phan Đại Châu mù mờ: “Tớ nhìn thấy gì?”
Phương Nhạc liếc cậu ấy một cái.
Phan Đại Châu không chắc lắm: “Nhìn thấy cậu động tay động chân với cậu ấy hả?”
Ánh mắt Phương Nhạc quay lại nhìn máy tính mà không nói một lời.
Không phủ nhận thì chính là thừa nhận: “Đậu má, cậu thật sự động tay động chân với cậu ấy. Đồ súc vật, cậu có phải là con người không? Cậu có biết thế là quấy rối tình dục không?” Phan Đại Châu tức giận đùng đùng.
Phương Nhạc cau mày: “Đang nói nhảm gì vậy?” Anh hắng giọng, không quen nói những lời như thế này: “Cô ấy và tớ…”
Phan Đại Châu nghiêng đầu chờ đợi.
“Đang quen nhau.” Phương Nhạc cuối cùng cũng nói ra.
Phịch một tiếng, Phan Đại Châu suýt chút nữa đã té khỏi ghế: “Đậu má, cậu nói gì? Chuyện xảy ra khi nào? Cậu với cậu ấy quen nhau khi nào thế?” Mới có mấy ngày trôi qua thôi, cậu ấy đã bỏ lỡ cái gì rồi?!
Phương Nhạc click chuột, bình tĩnh nói: “Trước khi cô ấy về nhà.”
Phan Đại Châu nghe được tin đồn bùng nổ thì rất phấn khích: “Cậu tỏ tình với cậu ấy à? Tại sao cậu ấy lại đồng ý quen với cậu rồi?”
“Không có tỏ tình.”
“Không tỏ tình á?”
“Ừ.” Phương Nhạc nói: “Chuyện này không cần phải nói nhiều.”
Anh và Trần Hề đều biết rất rõ những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, mọi người cũng không phải kẻ ngu, anh biết ý đồ của Trần Hề, Trần Hề cũng có thể nhìn ra ý tứ của anh, một vài lời không cần thiết, chỉ cần ngầm thừa nhận là đủ.
Tại sao Phan Đại Châu lại cảm thấy không đáng tin cậy vậy chứ: “Người anh em à, cậu chắc chắn chứ?”
“Ừ.” Phương Nhạc nói chắc như đinh đóng cột.
Nhưng suy cho cùng anh vẫn còn trẻ, thiếu kinh nghiệm sống, anh đã quên rằng vạn vật vô thường, phụ nữ thì hay thay đổi.
Vài ngày sau khi điền đơn nguyện vọng, Liêu Tri Thời đã trở về Trung Quốc, cậu ta í ới trong nhóm, Phương Nhạc xin mẹ Phương nghỉ phép, ngày hôm sau mấy người anh em bọn họ cùng nhau đến phòng tập thể dục.
Liêu Tri Thời không thay đổi nhiều, dáng vẻ vẫn đẹp trai như cũ, cả năm rồi cậu ta đã không đến đây, cậu ta đút tay vào túi quần, quét mắt nhìn quanh sân bóng rổ mới toanh.
Liêu Tri Thời hỏi: “Mới sửa lại à?”
Phương Nhạc nói: “Mới được cải tạo vào tháng 11 năm ngoái, việc cải tạo mất hơn một tháng, giá bóng rổ đã được thay thế bằng giá điện thủy lực.”
Cường Tráng vỗ nhẹ vào quả bóng rổ, nói thêm: “Chi cả mới tiền đó.”
Liêu Tri Thời: “Nhìn là biết liền, rất cao cấp.”
“Cao cấp ha.” Phan Đại Châu nói: “Bởi vì đã trở nên cao cấp, cho nên hiện tại sân bóng rổ cũng đã thay đổi thu phí, sau khi thu phí thì bọn tớ đến đây chơi cũng ít hơn, đa số đều chơi ở sân bóng rổ ngoài trời. Ai thích thì cứ đến sân bóng rổ này chơi, nhưng cậu mới từ nước ngoài về, bọn tớ phải tiếp đãi cậu, không thể để cậu phơi nắng dầm sương được, hôm nay bọn tớ bao cậu chơi bóng rổ!”
Liêu Tri Thời mỉm cười: “Tớ thực sự rất biết ơn mấy cậu, mấy người khác tiếp đãi bạn đều đến quán bar KTV, nhưng học sinh ngoan mấy cậu lại mời tớ chơi bóng rổ.”
“Quán bar KTV?” Phan Đại Châu nói: “Cậu uống rượu à? Ai trong số bọn mình ở đây uống rượu thế?”
Cường Tráng nói: “Anh không uống.”
Phan Đại Châu: “Em cũng không.”
Liêu Tri Thời: “Tớ uống mà.”
Phan Đại Châu cho rằng cậu ta đang nói nhảm: “Cậu uống cái gì mà uống.”
Liêu Tri Thời nói: “Ở nước ngoài buồn chán quá, cuộc sống ở đây của mấy cậu vui vẻ biết mấy. Tớ một mình nơi xa lạ, cô đơn, chỉ có thể uống rượu để giải tỏa nỗi buồn.”
Phan Đại Châu tưởng thật: “Cậu nói thật á?”
Liêu Tri Thời: “Tớ gạt cậu làm gì?”
Phan Đại Châu: “Vậy bình thường cậu cũng có thể gọi video nói chuyện với bọn tớ mà.”
“Mấy cậu đều bận thi đại học, tớ mà gọi video cho mấy cậu thì sẽ khiến mấy cậu xao nhãng mất.”
“Với bộ não của Phương Nhạc, yêu sớm còn không khiến cậu ấy xao nhãng thi đại học được kia kìa, cậu nên tìm cậu ấy!”
Liêu Tri Thời nhìn Phương Nhạc, cười hỏi: “Cậu yêu sớm rồi à?”
Phương Nhạc nhận lấy quả bóng rổ do Cường Tráng ném tới, nói: “Mấy câu nói của Đại Châu, cậu chỉ cần nghe một nửa là được rồi.”
Cường Tráng cởi áo phông, để lộ cơ bắp phát triển hơn năm ngoái, nháy mắt với Phương Nhạc rồi nói bóng gió: “Hôm nay anh khỏa thân chơi bóng được rồi chứ?”
Cường Tráng cảm thấy bây giờ Phương Nhạc nói dối không chớp mắt, còn nói không yêu sớm nữa chứ. Anh ta nhớ khi Phương Nhạc học lớp 11, lúc ấy anh chơi trận bóng vô cùng xung, dáng vẻ như một kẻ đang đau khổ vì tình khiến ai cũng không nhận ra nổi, lúc đó anh thậm chí còn học theo Lôi Phong.
Nhưng thật kỳ lạ, trong học kỳ hai năm lớp 11, có một khoảng thời gian Phan Đại Châu nhìn anh ta một cách rất cáu kỉnh, lúc đó Cường Tráng thậm chí còn bâng khuâng rất lâu, không nhớ mình đã đắc tội với Đại Châu cái gì, lát nữa phải hỏi cậu ấy mới được.
Phan Đại Châu nghiêm túc nói với Liêu Tri Thời: “Lão Liêu, cậu đừng có mà đụng vô mấy thứ như thuốc lá và rượu, con gái không thích ngửi mấy mùi đó đâu.”
Liêu Tri Thời khó hiểu, hỏi Phương Nhạc: “Cậu ấy bị sao vậy?”
Phương Nhạc ném bóng vào rổ, nói: “Đừng để ý tới cậu ấy.”
Hôm qua Phương Nhạc đi đến chỗ của Phan Đại Châu mua xiên nướng, tình cờ có một khách hàng đang hút thuốc trước quầy trà trái cây, Trương Tiêu Hạ ho sặc sụa, sau khi khách hàng rời đi, Trương Tiêu Hạ nói những người hút thuốc ở nơi công cộng như vậy đúng là bất lịch sự.
Phan Đại Châu hỏi cô ấy: “Cậu ghét người hút thuốc hả?”
Trương Tiêu Hạ: “Đương nhiên rồi.”
Phan Đại Châu: “Vậy uống rượu thì sao? Cậu ghét không?”
“Cũng không thích lắm, nhưng thỉnh thoảng uống thì không sao. Bạch Chỉ còn nói, đợi sau khi Hề Hề trở về, cậu ấy sẽ dẫn cả bọn đến quán bar chơi đó.” Trương Tiêu Hạ nói thêm: “Nhưng những người uống rượu và hút thuốc quanh năm thực sự rất hôi, một số người nói rằng họ uống rượu là do đặc thù công việc yêu cầu, tớ thực sự không hiểu cái gọi là văn hóa trên bàn rượu. Chẳng lẽ không uống rượu thì công việc kinh doanh sẽ bị hủy hoại à? Bọn họ đang bán rượu hay đang nói chuyện kinh doanh thế?”
Phan Đại Châu đáp lại: “Đúng vậy, tớ cũng không hiểu.”
Gò má của Trương Tiêu Hạ hơi đỏ lên, nói: “Tớ cảm thấy cậu rất tốt, trong trường chúng ta cũng có rất nhiều nam sinh lén lút hút thuốc, nhưng tớ chưa từng thấy cậu hút thuốc hay uống rượu bao giờ.”
Phan Đại Châu nói: “Tớ cũng giống cậu, tớ không thích mấy thứ đó, về sau tớ nhất định cũng sẽ không động tới.”
Lúc đó Phương Nhạc nhìn hai người đến nỗi không nói nên lời, sau khi mua xong xiên nướng là rời đi ngay.
Trong giờ nghỉ giải lao của trận đấu bóng rổ, Phương Nhạc đứng cạnh khán đài, gửi cho Trần Hề một tin nhắn hỏi cô đang làm gì.
Trần Hề không trả lời ngay, Phương Nhạc chơi bóng rổ một lúc, khi anh ra khỏi sân lần nữa thì mới nhận được tin nhắn từ Trần Hề. Trần Hề nói rằng cô đang nấu cơm.
Phương Nhạc nhìn thời gian, bây giờ đã hai giờ rưỡi chiều, không sớm cũng không muộn, cô đang nấu cơm gì chứ?
Trần Hề nấu hai ly mì ăn liền cho người trong quán Internet, sau khi đem đến bên cạnh máy tính của khách, cô liền quay trở lại quầy thu ngân.
Quán Internet khói mù mịt, Trần Hề nhìn thấy tin nhắn của Phương Nhạc, Phương Nhạc nói anh đang ở phòng tập thể dục chơi bóng rổ.
Trong tiệm có bật điều hòa nhưng cường độ làm mát không đủ mạnh, Trần Hề bận rộn chạy khắp nơi nên đổ xíu mồ hôi, khi đang nấu mì thì gia vị dính vào tay cô, chưa kịp đi rửa nữa.
Cô rút tờ khăn giấy ra lau tay thật sạch, trên tay vẫn còn mùi gia vị, xen lẫn mùi hương hoa thoang thoảng của sữa tắm.
Loại sữa tắm này có mùi thơm nồng, Trần Hề tình cờ mua ở một cửa hàng ở thị trấn nhỏ. Tối qua tắm xong, hôm nay hương thơm vẫn chưa tan đi, nhưng hương hoa nồng nàn đã trở nên nhạt hơn.
Từ khi đến đây, cô chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương của cây tuyết tùng nữa.
Trần Hề làm nhân viên tạm thời trong một quán Internet, lương rất ít nhưng dù sao cái chân của ruồi cũng là thịt. Hôm qua cô mua một chiếc điện thoại thông minh hàng nhái cho bố Trần, mấy ngày nay cô phải dạy bố Trần cách gọi video trên WeChat. Internet trên núi yếu nên bố Trần chỉ có thể thỉnh thoảng gọi video với cô khi ông đi xuống núi.
Trần Hề không biết nên trả lời Phương Nhạc thế nào, suy nghĩ một lát, cô cất điện thoại đi.
Ban đầu Phương Nhạc không nhận ra điều gì, nhưng sau một, hai ngày, rồi ba, bốn ngày, Phương Nhạc cuối cùng cũng nhận ra sự lạnh nhạt của Trần Hề.
Sau khi Trần Hề về nhà, hai người nói chuyện với nhau liên tục mấy ngày, internet trên núi yếu nên Phương Nhạc chỉ gọi điện cho cô hai lần, sau đó thì toàn gửi tin nhắn. Khi Trần Hề xuống núi đến quán Internet làm, Phương Nhạc trò chuyện trên Wechat với cô, hỏi gì Trần Hề trả lời nấy, tuy nhiên mấy ngày nay, những câu trả lời của Trần Hề càng ngày càng như trả lời cho có lệ, cũng càng ngày càng ít hơn.
Ví dụ như khi Phương Nhạc hỏi cô đang bận việc gì, Trần Hề sẽ nói rằng cô đang ở cùng em trai mình, đang dọn dẹp hoặc đang nấu ăn gì gì đó.
Ở cùng với em trai thì anh có thể hiểu, nhưng anh chỉ không hiểu thời gian ăn cơm của nhà Trần Hề lại hỗn loạn như vậy? Hơn nữa lúc nào cũng quét dọn, nhà cô không lớn, làm gì mà phải dọn dẹp nhiều như vậy chứ?
Trong lòng Phương Nhạc như có tảng đá đè lên, sắc mặt không tốt lắm, tối hôm đó trong lúc ăn xiên nướng, anh hầu như toàn im lặng.
Gần đây quầy xiên nướng kinh doanh rất thuận lợi, nhưng đêm nay lại rất vắng vẻ, mùa mưa phùn ở miền Nam vẫn chưa qua, lúc này trời đang mưa nhẹ, cả chợ đêm cũng không có nhiều khách.
Quầy trà trái cây của Trương Tiêu Hạ là một chiếc bàn nhỏ, cô ấy cất hết dụng cụ bày trên quầy sang một bên, gấp bàn lại, lấy ra mấy chiếc ghế nhựa ngắn cho nhóm Phương Nhạc ngồi.
Cường Tráng và Liêu Tri Thời đều là những người lần đầu tiên đến đây, hai người bọn họ gọi một đống đồ ăn, Phan Đại Châu trổ tài đầu bếp của mình, khi rưới nước sốt như thể đang viết thư pháp, múa máy như rồng bay phượng múa, thịt nướng được dọn lên bàn.
Trên bầu trời mưa phùn dai dẳng, vài người đàn ông mặc kệ cùng chia sẻ một chiếc ô, ngồi trên ghế nhựa nếm thử món ăn ngon.
Liêu Tri Thời ăn miếng đầu tiên, nhướng mày nói: “Ngon đấy, tớ tưởng hôm nay sẽ phải ăn đồ cháy đen chứ.”
“Còn phải nói.” Phan Đại Châu ngẩng đầu ưỡn ngực: “Cậu không nhìn ra sư phụ của tớ là ai à?!”
Liêu Tri Thời đang ăn thịt bò xiên, hỏi: “Ai thế?”
“Trần Hề!” Phan Đại Châu nói: “Cậu ấy nướng thịt rất giỏi, lúc tớ mới mở cửa bán cậu không nhìn thấy đấy thôi, lúc đó phải nói là tay chân luống cuống, sau đó cậu ấy giúp tớ nướng một lát, cũng là lần đầu tiên nướng thịt nhưng cậu ấy nướng rất gọn gàng, hoàn toàn không hề vội vã. Mấy xiên thịt cậu ấy nướng ra độ chín vừa phải, cậu ấy còn có thể nhớ tất cả những gì khách nói, sau đó cậu ấy dạy tớ, tớ thực sự bái phục cậu ấy luôn, cảm thấy cậu ấy làm gì cũng rất giỏi.”
Trương Tiêu Hạ đang pha trà trái cây, nghe Phan Đại Châu khen ngợi bạn cùng bàn của mình, cô ấy kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, Hề Hề vô địch!” Sau đó, cô ấy hỏi Cường Tráng: “Anh muốn vị ngọt bao nhiêu?”
Cường Tráng đang bảo Trương Tiêu Hạ pha hai phần trà trái cây, lát nữa anh ta sẽ mang cho bạn gái.
Trên chiếc bàn nhỏ, Liêu Tri Thời mỉm cười nói: “Cậu ấy thông minh.”
Nhắc đến Trần Hề, Phan Đại Châu không khỏi hỏi Phương Nhạc: “Này, khi nào cậu ấy mới về?”
Phương Nhạc cụp mắt ăn xiên nướng, không mặn không nhạt nói: “Tự cậu đi hỏi cô ấy đi.”
Phan Đại Châu cảm thấy hai ngày nay áp suất không khí xung quanh Phương Nhạc hơi thấp, lúc nãy cố ý hỏi câu này, nghe thấy câu trả lời của Phương Nhạc, cậu ấy chắc chắn hai người đã cãi nhau.
Phan Đại Châu không thèm để ý, trong lòng đang cười thầm, cậu ấy không để ý tới Phương Nhạc nữa, cầm một xâu ớt xanh nướng, thản nhiên nói với Liêu Tri Thời: “Cậu chắc không biết Trần Hề đã về quê rồi đấy thôi, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ quay lại.”
Liêu Tri Thời đã ăn xiên thịt thứ ba, thản nhiên nói: “Tớ biết.”
Phan Đại Châu vừa mới cắn vào quả ớt xanh, răng chưa kịp cắn đứt hoàn toàn, hỏi bằng giọng không rõ: “Sao cậu biết?”
Liêu Tri Thời liếc nhìn cậu ấy: “Cậu ấy nói với tớ.”
Phan Đại Châu không còn nuốt nổi ngụm ớt xanh này nữa: “Hả?”
Phương Nhạc đang cầm que xiên tre, cuối cùng cũng giương mí mắt lên nhìn sang bên cạnh.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Liêu Tri Thời reo lên, cậu ta lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bởi vì mọi người đều ngồi dưới một chiếc ô nên ngồi rất gần nhau, ánh mắt đều đang đổ dồn vào Liêu Tri Thời, nên tự nhiên cũng nhìn thấy ghi chú tên “Trần Hề” trên WeChat xuất hiện trên màn hình điện thoại di động của cậu ta.
Liêu Tri Thời bấm vào khung trò chuyện, Trần Hề gửi ảnh đường đỏ đang xếp trên kệ, Trần Hề hỏi: [Phải loại này không?]
Liêu Tri Thời trả lời: [Chính nó.]
Phan Đại Châu sửng sốt: “Sao cậu lại có tài khoản WeChat của Trần Hề?”
Liêu Tri Thời buồn cười: “Lạ lắm hả?”
Phan Đại Châu: “Sao cậu không nói bọn tớ biết?”
“Nói mấy cậu biết mới là kỳ lạ đó.” Liêu Tri Thời đặt điện thoại xuống: “Tớ có hàng trăm, gần một nghìn người bạn, cậu muốn biết hết à?”
Phan Đại Châu lo lắng: “Trần Hề thì khác!”
Liêu Tri Thời cầm một xiên thịt nướng lên, hỏi: “Khác chỗ nào?”
Phan Đại Châu chưa kịp trả lời, rốt cuộc Phương Nhạc đã lên tiếng, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường lệ: “Sao cậu lại thêm WeChat của cô ấy?”
Liêu Tri Thời nhìn sang bên cạnh: “À, chuyện này bắt đầu khi bọn tớ thêm QQ vào một năm trước.”
Phan Đại Châu sửng sốt: “Một năm trước cậu đã thêm QQ của Trần Hề rồi á?”
Liêu Tri Thời: “Cậu không có QQ của cậu ấy à?”
Phan Đại Châu: “Có.”
Liêu Tri Thời: “Vậy thì tớ có QQ của cậu ấy thì có gì lạ đâu?”
Khác, hoàn toàn khác. Phan Đại Châu đang muốn nói, lại bị Phương Nhạc cướp lời.
“Tại sao cậu lại muốn thêm nick của cô ấy?” Phương Nhạc hỏi.
Liêu Tri Thời mỉm cười: “Cậu ấy khá thú vị.”
Phương Nhạc: “Mấy ngày nay cậu có trò chuyện với cô ấy không?”
Liêu Tri Thời: “Thỉnh thoảng thôi.”
Phương Nhạc: “Đường đỏ là sao thế?”
Liêu Tri Thời thực sự đã hỏi gì trả lời nấy: “À, không phải quê của cậu ấy sản xuất nhiều đường đỏ à? Tớ đã nhờ cậu ấy khi nào về thì mang cho tớ vài túi, mẹ tớ cần.”
Phan Đại Châu liên tục lấy chân đá Liêu Tri Thời dưới gầm bàn, Liêu Tri Thời mặc quần đùi, chê giày của cậu ấy bẩn. Khi Phan Đại Châu đá cậu ta một lần nữa, Liêu Tri Thời đã biết mà còn cố ý hỏi: “Đại Châu, chân cậu bị chuột rút à?”
Phan Đại Châu niềm nở nói: “Nào nào nào, mau ăn thịt nướng đi, không ăn thì thịt nướng sẽ nguội mất.”
Phương Nhạc nói: “Lát nữa ăn, nói chuyện trước đi.”
Liêu Tri Thời lười biếng hỏi: “Nói chuyện gì?”
Phương Nhạc buông que xiên tre đang cầm trong tay xuống, nhìn Liêu Tri Thời: “Cậu có ý gì?”
Phan Đại Châu sốt ruột, lập tức đưa sự việc ra ánh sáng: “Cậu không biết Lão Liêu à, cậu ấy sẽ không cướp bạn gái của anh em mình đâu!”
“Ê ê ê.” Liêu Tri Thời ngắt lời Phan Đại Châu: “Đại Châu, câu này của cậu nghe không lọt tai đâu. Người ta là một cá nhân độc lập, đừng coi thường phụ nữ, gì mà cướp hay không cướp, chả ra thể thống gì.”
Phan Đại Châu tức giận: “Cậu đừng đùa quá đáng!”
Chiếc bàn nhỏ và nhẹ, Phan Đại Châu không khống chế được sức của mình, bụng bị đẩy về phía trước, khiến chân bàn ở trên đất phát ra âm thanh chói tai. Cường Tráng và Trương Tiêu Hạ vừa pha hai ly trà trái cây xong thì nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn thấy Phan Đại Châu đang nướng mông mình, Liêu Tri Thời vẫn thản nhiên mỉm cười như mọi khi, vẻ mặt Phương Nhạc thì lạnh lùng gần giống như thường lệ, nhưng bầu không khí rõ ràng là rất kỳ quặc.
“Sao thế?” Cường Tráng ở ngoài nói: “Mấy đứa đang cãi nhau à?”
Bữa tiệc nướng kết thúc trong không khí vô cùng tồi tệ.
Trên đường trở về, Phan Đại Châu kéo Phương Nhạc, không ngừng khuyên anh: “Cậu biết cái tính đó của Liêu Tri Thời mà, cậu ấy suốt ngày lười biếng, cậu quên hồi cấp hai có lần viết một bài luận, đề bài là hy vọng ngày mai sẽ thế nào gì gì đấy. Mọi người đều hy vọng ngày mai sẽ tốt đẹp, cậu ấy lại viết hy vọng ngày mai sẽ là tận thế.”
Hai lớp của bọn họ có cùng một giáo viên Ngữ văn, lúc đầu giáo viên Ngữ văn còn lo rằng Liêu Tri Thời có vấn đề về tâm lý nên đã đặc biệt nói chuyện riêng với cậu ta.
“Cậu ấy là như thế đấy, thích tham gia trò vui mà không nghĩ đến hậu quả. Cậu có còn nhớ lúc cậu đánh người nước ngoài trên sân bóng rổ không? Tớ và Lâu Minh Lí đều lo can ngăn, chỉ có mình Liêu Tri Thời cảm thấy lửa cháy chưa đủ lớn, lại lao vào giúp cậu đánh người ta, muốn cản cũng cản không được, cậu ấy lúc nào cũng thích tìm sự kích thích vậy đó!”
Phương Nhạc vô cảm nói: “Sau này cậu ấy nói với Trần Hề, trận đánh đó là cậu ấy giúp cô ấy đánh.”
“Hả, còn có chuyện này nữa à?” Không phải, cậu ấy nói nhiều như vậy, Phương Nhạc không nghe lọt một lời nào, chỉ nghe một câu “lao vào giúp cậu đánh người ta”, còn sửa lưng cậu ấy nữa chứ.
Phan Đại Châu nói: “Có lẽ cậu hiểu lầm rồi, cậu cũng biết cái miệng của cậu ấy rộng cỡ nào mà, có thể nói mấy câu ngọt ngào với tớ ấy chứ.”
Phương Nhạc không để ý đến Phan Đại Châu nữa, anh lấy điện thoại ra nhìn xem, Trần Hề vẫn chưa trả lời WeChat.
Lúc nãy anh vừa nhắn tin cho cô, từ lúc rời khỏi quầy thịt nướng, anh vẫn đợi đến bây giờ.
Anh không biết chuyện của Trần Hề và Liêu Tri Thời là thế nào, Liêu Tri Thời nói rằng họ đã thêm QQ được một năm, mà năm đó anh đã vắng mặt trong cuộc đời Trần Hề, thậm chí đến việc giờ tự học buổi tối Trần Hề đi đến phòng tự học để học mà anh còn không biết, luôn nghĩ rằng cô đi chạy bộ ban đêm.
Mãi đến khi Phương Nhạc đến tầng hầm của khu dân cư, anh mới nhận được câu trả lời không mặn không nhạt từ Trần Hề. Phương Nhạc nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu, cuối cùng khóa màn hình điện thoại lại, dùng lực mạnh đóng cửa xe lại.
Anh không biết Trần Hề lại giở trò gì, nhưng anh không muốn lặp lại sai lầm tương tự, quay lại năm lớp 11, cả ngày cứ suy nghĩ lung tung, lo được lo mất.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học hai người họ vẫn bình thường, sau kỳ thi tuyển sinh đại học anh tuân thủ theo thỏa thuận, không chủ động vượt quá giới hạn.
Mấy ngày tiếp theo, Phương Nhạc không gửi thêm tin nhắn nào cho Trần Hề nữa, anh vốn tưởng rằng Trần Hề có thể sẽ chủ động gửi cho anh một tin nhắn, nhưng không có, Trần Hề cũng không chủ động gửi tin nhắn cho anh.
Phương Nhạc cảm giác như mình đang bị chơi đùa.
Trần Hề thật sự không biết mình có thể nói chuyện gì với Phương Nhạc, trong khoảng thời gian này, cô cố gắng hết sức không tập trung vào chuyện khác, giống như đang học cấp ba vậy, mỗi ngày cô đều sắp xếp thời gian của mình thật bận rộn, cô cũng đã dần quen với mùi hương hoa nồng của sữa tắm.
Phương Nhạc không hề gửi cho cô một tin nhắn nào nữa, Trần Hề nhấc điện thoại lên mấy lần, muốn tùy ý gửi cho anh tin gì đó, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế sự xúc động nhẹ này lại.
Trước khi rời khỏi quê để về thành phố, Trần Hề vẫn làm theo thói quen thường lệ, để lại toàn bộ số tiền kiếm được cho bố Trần, bố Trần vẫn dặn cô phải ngoan ngoãn, nhớ báo đáp nhà họ Phương, hiếu thảo với mấy người ông chủ Phương.
Trần Hề ngoan ngoãn nghe theo.
Phương Nhạc và Phương Mạt đến sân bay đón cô. Kỳ nghỉ hè tháng bảy chính thức bắt đầu, Phương Mạt đã về được mấy ngày, nhìn thấy Trần Hề đi ra, Phương Mạt liền hét lên, lao tới ôm lấy cô.
Trần Hề bị cô ấy ôm tới nỗi ngạt thở.
Phương Mạt: “Mấy ngày về nhà mà không có em chị cảm thấy không quen chút nào, nếu em không trở về nhanh thì chị sẽ về quê của em cướp em về!”
Trần Hề buồn cười, che giấu mặt đỏ bừng, nói: “Chị ôm mạnh quá, thả lỏng ra xíu đi!”
Phương Mạt buông người ra, chỉ đạo người phía sau: “Không có mắt à? Người đàn ông duy nhất có mặt ở đây, mời đến xách hành lý!”
Phương Nhạc thờ ơ liếc nhìn Phương Mạt, ánh mắt gần như không dừng lại trên mặt Trần Hề, anh kéo cần gạt vali mà không nói một lời.
Lúc Trần Hề mới đi ra, cô đã nhìn Phương Nhạc, nhưng Phương Nhạc hoặc là đang bấm điện thoại hoặc đang nhìn người qua đường, nên Trần Hề cũng không nhìn anh nữa, cô cảm thấy bọn họ có lẽ có năng lực ngầm hiểu nhau.
Có những lời không cần phải nói nhiều, ngầm hiểu là đủ.
Nhưng sau khi Phương Nhạc kéo vali quay người lại, ánh mắt Trần Hề vô thức lại rơi xuống lưng anh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ăn mặc như thế này, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây bình thường, vai rộng lưng rộng, đường nét trên người trở nên gọn gàng hơn, dáng vẻ không cười cũng giống như vầng trăng sáng.
Trên đường trở về, Trần Hề cũng không thể nói chuyện với Phương Nhạc, vì bọn họ cũng thuận tiện đón người chị em của mẹ Phương ở sân bay. Người chị em của mẹ Phương vừa đi du lịch về, nhà bọn họ có bảy người, một ô tô không thể nhét vừa, hai người dư ra thì tự bắt taxi về cũng không tốn bao nhiêu, hai bên vừa khớp, chuyến bay của Trần Hề cũng hạ cánh cũng xêm xêm với thời gian hạ cánh của người chị em của mẹ Phương.
Cho nên sau khi Trần Hề về nhà, cô suy nghĩ lại, có lẽ Phương Nhạc thuận tiện đón cô thôi, đón người chị em của mẹ Phương mới là nhiệm vụ chính của anh.
Ngày hôm sau sau khi Trần Hề về đến nhà, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Liêu Tri Thời. Liêu Tri Thời sống gần đó, hẹn gặp cô ở lối vào khu biệt thự Cẩm Duyên. Trần Hề mang theo một túi đường đỏ lớn đi xuống tầng dưới, đưa đường đỏ cho Liêu Tri Thời.
Liêu Tri Thời nhấc thử xem nặng hay nhẹ: “Nặng thế.”
Trần Hề: “Cậu kêu mua nhiều mà.”
Liêu Tri Thời hỏi cô: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Trần Hề báo số tiền, Liêu Tri Thời đưa tiền mặt cho cô. Trần Hề đặc biệt mang theo tiền lẻ để thối, cô đếm tiền lẻ rồi đưa cho cậu ta.
Liêu Tri Thời nhìn lông mày đang rũ xuống của Trần Hề, cười hỏi: “Phương Nhạc có ở nhà không?”
“Ừm, đang ở nhà.” Trần Hề cũng không ngẩng đầu lên.
“Cậu ấy có biết tớ đến lấy đường đỏ không?”
Trần Hề cảm thấy kỳ lạ, nhìn Liêu Tri Thời: “Hả? Cậu muốn tìm anh ấy à?”
Liêu Tri Thời nói: “Thôi bỏ đi, tốt hơn hết là đừng nói với cậu ấy rằng tớ đã tới đây.”
Khi hai người vừa thanh toán xong, một chiếc ô tô dừng lại trước cổng khu dân cư, Phương Mạt xách theo một túi quần áo lớn xuống xe, hét lớn: “Hề Hề!”
Trần Hề nhìn thấy cái túi lớn màu đen là biết trong đó chứa đầy quần áo từ cửa hàng Taobao, Trần Hề bước tới giúp đỡ, Liêu Tri Thời gật đầu với Phương Mạt coi như chào hỏi, sau đó lại nói với Trần Hề: “ Đi đây, cảm ơn nhé.”
Trần Hề: “Tạm biệt.”
Phương Mạt mệt đến đổ mồ hôi, cô ấy nói với Trần Hề đang ôm túi nhựa ở bên cạnh: “Đó không phải là Liêu Tri Thời à? Em thân với nó lắm hả?”
Trần Hề nói: “Cũng không thân lắm.”
Phương Mạt hỏi: “Nó tìm em làm gì thế?”
Trần Hề nói: “Quê em sản xuất nhiều đường đỏ mà, cậu ấy nhờ em mua ít đường đỏ giùm cậu ấy.”
Đàn ông trưởng thành mua đường đỏ làm gì? Phương Mạt cảm thấy Trần Hề quá ngây thơ, cô ấy vốn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo Trần Hề, Phương Mạt lại trở nên cảnh giác. Vốn dĩ Trần Hề vẫn chưa ngộ ra, nhưng cô ấy lại vô tình cảnh tỉnh cho con bé.
Như vậy không được.
Vì vậy khi cô ấy trở về nhà, lúc Trần Hề đang vào phòng tắm, Phương Mạt đã gọi Phương Nhạc lại hỏi: “Liêu Tri Thời về nước lúc nào thế?”
Phương Nhạc đang ngồi trên sô pha xem tin tức, nghe vậy thì quay đầu lại nhìn cô ấy: “Mấy ngày trước, sao thế?”
Phương Mạt cảm thấy thân là chị gái, nhất định phải để mắt tới Trần Hề: “Tao nhớ nó đào hoa lắm mà, lúc nào cũng được mấy đứa con gái vây quanh. Lúc nãy nó đến gặp Trần Hề đó, mày biết không?”
“Không biết.” Phương Nhạc quay đầu nhìn TV: “Cậu ấy tìm Trần Hề làm gì?”
“Nói là đến lấy đường đỏ.”
“Ừm.”
“Chậc.” Phương Mạt không vui: “Mày chỉ là ừm như vậy thôi à, tên họ Liêu đó là bạn của mày đấy, tao biết nó chơi với bạn bè rất có tình nghĩa, lúc tao bỏ nhà đi nó còn giúp mày đi tìm tao nữa, nhưng phàm là chơi với nhau thì đều cùng một giuộc cả, mày bảo nó tránh xa Hề Hề chút xíu.”
Liêu Tri Thời là con nhà giàu, lại đẹp trai, rất hấp dẫn con gái, Phương Mạt sợ Trần Hề là tấm chiếu mới chưa từng trải, sẽ không thể cưỡng lại cậu ta.
Phương Nhạc trầm giọng nói: “Em không quản được đâu.”
“… Mày làm tao tức chết mất!”
Phương Mạt cảm thấy gần đây Phương Nhạc uống nhầm thuốc, lạnh như băng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy anh đang kiềm chế như một núi lửa đang chực chờ phun ra lửa vậy.
Vài ngày sau, Phương Mạt lén đưa Trần Hề đến tiệm cắt tóc, dặn cô đừng nói cho gia đình biết.
Phương Mạt không biết gần đây có phải cô ấy là cái miệng quạ không, khi tiệm tráng miệng đóng cửa, cô ấy nói một câu rằng lo là các cửa hàng khác mà mình có thẻ thành viên cũng sẽ đóng cửa, nhưng lời nói của cô ấy đã thành sự thật, tiệm cắt tóc đã gửi tin nhắn thông báo.
Cô ấy chỉ có thể tự an ủi mình rằng tiệm cắt tóc cũng có lương tâm, cũng giống như quán tráng miệng, không có ôm tiền chạy trốn.
Nhưng khi quán tráng miệng đóng cửa, Phương Mạt đã bị bà nội Phương mắng, thẻ thành viên quán tráng miệng còn hơn 300 tệ, thẻ thành viên tiệm cắt tóc hiện tại còn hơn 2000 tệ.
Phương Mạt cảm thấy nếu gia đình cô ấy biết được thì cô ấy sẽ chết không có nơi chôn mất.
Trần Hề do dự: “Em chỉ có nhiêu đây tóc thôi, có cắt bao nhiêu cũng không cắt hết nổi 1000 tệ.”
Phương Mạt nói: “Vậy nhuộm tóc đi!”
Trần Hề không quan tâm, nhưng cô không muốn nhuộm tóc màu lòe loẹt nên thợ làm tóc đề nghị cô nhuộm màu nâu sẫm.
Thợ cắt tóc nói: “Nếu nhuộm màu nâu sẫm thì khó nhận ra lắm, phải đứng dưới ánh đèn sáng mới cảm nhận được màu sắc thay đổi, bình thường thì tóc em vẫn là màu đen.”
Phương Mạt và Trần Hề đều cảm thấy màu này cũng đẹp, Trần Hề nghĩ cũng đủ trầm, Phương Mạt nghĩ thế này sẽ dễ giấu người nhà hơn.
Lúc cắt tóc, Phương Mạt còn nói với Trần Hề: “Nhớ kỹ, về đến nhà không được nói cho ai biết, kể cả Phương Nhạc!”
Trần Hề đồng ý: “Ừm.”
Phương Mạt: “Không biết gần đây Phương Nhạc bị gì nữa, giống như có người nợ tiền nó vậy, chắc đã cãi nhau với bạn gái rồi quá.”
Trần Hề sửng sốt, dái tai đột nhiên nóng lên.
Sau đó lại nghe Phương Mạt tiếp tục: “Em vẫn chưa biết đúng không? Phương Nhạc có bạn gái rồi, mẹ chị dặn chị không được nói cho ai biết hết.”
Trần Hề: “… Dì biết ạ?”
Phương Mạt: “Đương nhiên, có thể giấu mẹ chị được chắc? Bạn gái người ta còn tìm đến quán trà luôn rồi.”
“… Chị nói gì? cơ”
“Chị nói bạn gái người ta còn tìm đến quán trà luôn rồi.” Phương Mạt nói: “Nghe nói con bé học cùng trường với em, họ của nó hình như là Thiệu hay gì đó, là một cô gái xinh đẹp.”
Trước đây mẹ Phương hỏi Phương Nhạc có bạn gái không, không phải vì nhìn thấy Phương Nhạc mua quần áo mới, mẹ Phương đã có bằng chứng thuyết phục. Mới hôm trước, khi bà ấy đến quán trà, một nữ nhân viên trong cửa hàng nói: “Bà chủ, chị đến chậm một bước rồi, nếu không thì đã gặp bạn gái của Phương Nhạc rồi đó.”
Mẹ Phương ngạc nhiên: “Bạn gái của Phương Nhạc? Nó có bạn gái khi nào thế?”
Nữ nhân viên: “Hình như là bạn cùng lớp với cậu ấy, tôi nhớ em ấy tên Thiệu Lạc Vãn. Mấy ngày trước, khi Phương Nhạc tổ chức tiệc với một nhóm bạn cùng lớp, bạn gái cậu ấy cũng đến. Hôm đó trời mưa, Phương Nhạc vô cùng ân cần, còn bảo tôi cho bạn gái cậu ấy mượn tạp dề nữa.”
Lúc này mẹ Phương mới biết rằng Phương Nhạc đã giấu gia đình chuyện quan trọng thế này, nhưng bà ấy cũng hiểu thanh niên trẻ non nớt, có thể mới bắt đầu hẹn hò nên không muốn công khai, vì vậy mẹ Phương đành giả ngốc.
Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ, cho nên trong lòng không giấu được niềm vui. Sau khi Phương Mạt nghỉ hè trở về nhà, bà ấy liền lén nói cho Phương Mạt chuyện này.
Phương Mạt đang ngồi trên ghế cắt tóc, đầu cô bị thợ cắt tóc khống chế không thể cử động, đương nhiên cô ấy không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Trần Hề đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh.
Phương Mạt nói: “Mấy ngày nay chị lại nghĩ đến khoảng thời gian đó, em còn nhớ dì Vương giúp việc nhà kia không? Sau khi dì ấy bị sa thải, sắc mặt của Phương Nhạc luôn rất tệ. Gần đây, sắc mặt của Phương Nhạc lại bắt đầu tệ hơn, mấy ngày này chị phải ngoan ngoãn hơn mới được, không được chạm vào râu hổ, em cũng vậy, nhớ tránh xa nó ra.”
Trần Hề nhìn chiếc gương bóng loáng, nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Phương Mạt nói thêm: “Không biết khi nào nó mới làm hòa với bạn gái nữa, cuộc sống này đúng thật khó khăn mà.”
Trần Hề siết khăn choàng cổ của tiệm cắt tóc, không nói thêm nữa.