Trăng Ngả Về Tây - Chương 58
Chương 58
Vẫn còn ba phút nữa mới công bố điểm, trong ba phút mà không có việc gì làm này có vẻ rất dài. Trần Hề ngồi không yên, bèn từ cuối giường đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Nhạc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cùng anh.
Sữa tắm hai người dùng tối nay là loại sữa tắm mới mua có mùi tuyết tùng, mùi thơm tươi mát thanh nhã, Phương Nhạc cực kỳ quen thuộc, nhưng anh cứ cảm thấy hương tuyết tùng trên người Trần Hề khác hẳn với mùi hương trên người mình.
Tay Phương Nhạc đang cầm con chuột, khuỷu tay để bên ngoài bàn máy tính, Trần Hề đứng gần đó, bộ đồ ngủ rộng thùng thình của cô thỉnh thoảng chạm vào khuỷu tay anh, như một chiếc lông vũ không ngừng trêu chọc. Phương Nhạc chống khuỷu tay tựa lên bàn, trong tầm mắt là cánh tay trắng nõn của Trần Hề, muốn tránh cũng không tránh được.
Phương Nhạc đột nhiên nói: “Đi lại đó ngồi đi.”
Trần Hề hoàn toàn không ngại đứng, nói: “Không cần, cũng sắp công bố điểm rồi.”
Phương Nhạc: “…”
Mấy giây sau, Phương Nhạc lại mở miệng: “Em bôi kem dưỡng da mặt à?”
“Đúng vậy.” Trần Hề hỏi: “Sao thế?”
Chẳng trách lại có mùi thơm khác, Phương Nhạc quy kết mùi hương khác lạ này là do kem dưỡng da mặt của Trần Hề.
“Không sao.” Phương Nhạc nói.
Phương Nhạc không nói gì nữa, nhưng cổ anh dường như buộc một loại thiết bị cố định nào đó, hoàn toàn không thể quay sang một bên, đôi mắt anh dán chặt vào màn hình máy tính đang phát sáng.
Màn hình chờ của máy tính được thiết lập trong vòng hai phút, hết hai phút, màn hình dần dần tối đi, Trần Hề đang tập trung vào máy tính, cô trực tiếp gõ nhẹ vào bàn phím, màn hình máy tính lần nữa sáng lên.
Bàn tay của Trần Hề tự động lướt qua tầm mắt của Phương Nhạc, lại sắp trượt đi, bàn tay mảnh mai và mịn màng, đốt ngón tay giữa đã chai sạn do cầm bút mấy năm liền. Phương Nhạc bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên nắm lấy bàn tay này.
Trần Hề không kịp chuẩn bị, tay của cô giống như bị tĩnh điện, lại tê dại giống như sau khi mang vật nặng nặng, nhất thời cứng đờ bất động.
Lúc này Phương Nhạc mới ý thức được hành vi khó hiểu của mình, nhưng lúc này nếu đột nhiên buông ra thì lại quá đột ngột. Phương Nhạc nới lỏng tay, nhẹ nhàng nắm tay cô, kiếm chuyện để nói: “Sao tay lạnh thế?”
Trần Hề không biết tay mình có lạnh hay không, trước khi bị Phương Nhạc nắm tay cô cũng không cảm giác được, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy tay mình hơi nóng, cô thuận theo câu nói của Phương Nhạc, nói vớ nói vẩn: “Chắc do bật máy lạnh hơi lạnh quá đó.”
Phương Nhạc thuận nước đẩy thuyền: “Lạnh sao không nói sớm? Em điều chỉnh nhiệt độ lại đi.”
“Không sao, có thể chịu được.” Trần Hề cảm thấy miệng mình có chút mất khống chế, càng nói càng nói lộn xộn. Cô kịp thời dừng lại: “Chúng ta kiểm tra điểm trước đi.”
“Ừ.” Phương Nhạc chậm rãi buông tay Trần Hề ra.
Trần Hề tự nhiên hạ tay xuống hai bên chân, không có động tác giấu diếm gì. Phương Nhạc cũng thong thả nói: “Số báo danh của em bao nhiêu?”
Trần Hề nói: “Kiểm tra điểm của anh trước đi.”
Trần Hề không phải kiểu đến lúc quan trọng lại thấy hồi hộp giống Trương Tiêu Hạ, cô hoàn toàn khiêm tốn. Phương Nhạc biết cô đang lo lắng, nhưng sự lo lắng của cô nghiêng về phía đang mong đợi hơn. Phương Nhạc không nghe lời cô: “Kiểm tra của em trước đi, số báo danh bao nhiêu?”
Thấy thời gian đã đến, Trần Hề cũng không khách sáo với Phương Nhạc nữa, cô lấy giấy báo danh từ trong túi áo ngủ ra, Phương Nhạc mở tờ giấy gấp và nhập số báo danh của Trần Hề vào một cách nhanh chóng và chính xác. Bên ngoài trời đang mưa rất to, hai người nín thở tập trung.
Sau khi bấm xác nhận, trang điểm của Trần Hề hiện ra.
Tên Trần Hề, tổng điểm là 694, xếp thứ 366.
Thời gian lúc này đang đứng yên, nhưng tế bào lại đang hỗn loạn.
Số học sinh dự thi đại học trên địa bàn tỉnh năm nay gần 320.000 người, thứ hạng cấp tỉnh của cô là 366.
Cô một mình chiến đấu để thoát khỏi một trường cấp hai vô danh ở một thị trấn nhỏ, trong ba năm được gọi là đại thần. Trong ba năm này, cô không hề có một sự tiêu khiển giải trí nào đúng nghĩa, một căn phòng đầy ắp giấy kiểm tra, những chiếc bút rỗng chất đầy như tháp, sau khi vượt qua bao nhiêu trở ngại, cuối cùng cô cũng đã đến được đây.
Trong căn phòng yên tĩnh, giống như sông băng bốc cháy dữ dội, tế bào đấu đá dữ dội, máu huyết trong người họ đều dâng trào.
Phương Nhạc ngồi trước máy tính, thiết bị cố định trên cổ rốt cuộc cũng được tháo ra, anh quay đầu nhìn Trần Hề, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Trần Hề.”
“Hả?”
“Em thật sự rất giỏi.”
“… Cảm ơn.”
Trần Hề mỉm cười tự tin, tim đập bịch bịch, to hơn cả tiếng mưa ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô ướt át, Phương Nhạc nhìn cô, ánh mắt anh chặn hết mọi thứ xung quanh. Hai người muốn nói nhưng lại thôi, cứ im lặng nhìn nhau cho đến khi màn hình máy tính lại mờ đi, bọn họ mới như tỉnh lại từ trong mơ.
“Mau kiểm tra điểm của anh đi.” Trần Hề thúc giục.
Phương Nhạc chậm rãi nhập số báo danh, tổng điểm của anh là 688, xếp thứ 698.
Trần Hề chân thành nói: “Anh cũng rất giỏi.”
Phương Nhạc bình tĩnh cười, học theo cô: “Cám ơn.”
Trần Hề nói: “Nên thế, có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Phương Nhạc buồn cười: “Vậy thì thêm mấy câu có qua có lại nữa đi.”
Trần Hề: “Anh còn muốn khen tôi như thế nào nữa?”
Phương Nhạc: “Anh suy nghĩ đã.”
Trần Hề: “Vậy tôi cũng suy nghĩ đã.”
Điện thoại di động trên bàn bất ngờ có cuộc gọi đến, cắt ngang lời khen ngợi lẫn nhau giữa hai người. Bọn họ vừa kiểm tra điểm xong, chưa kịp gọi điện cho mẹ Phương thì mẹ Phương đã sốt ruột gọi điện tới. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, bà ấy nóng lòng hỏi: “Điểm có chưa? Mẹ nghe nói họ đã công bố điểm rồi, hai đứa đã kiểm tra chưa? Tại sao vẫn chưa gọi điện báo cho mẹ nữa?”
“Vừa mới kiểm tra xong thôi.” Phương Nhạc vừa nói vừa đứng dậy đi đến tăng nhiệt độ điều hòa lên: “Trần Hề được 694 điểm, còn con được 688 điểm.”
Mẹ Phương không biết gì về điểm số: “Trời ơi, điểm cao hơn chị con nhiều lắm đó. Hai con có phải đều đậu nguyện vọng một không?!”
Mẹ Phương đang ở trong quán trà, đầu bên kia truyền đến giọng nói của ông chủ Phương và bạn bè của ông ấy. Ông chủ Phương hỏi bà ấy bao nhiêu điểm, mẹ Phương nói cho ông ấy điểm số của bọn họ, Phương Nhạc nghe thấy một cuộc náo loạn ở đầu bên kia điện thoại, điểm số của anh và Trần Hề lần lượt được truyền từ miệng người này sang miệng người khác.
Phương Nhạc giải thích ngắn gọn dễ hiểu: “Trần Hề xếp thứ 366 toàn tỉnh, con xế thứ 698 toàn tỉnh.”
Mẹ Phương hét lên, bà ấy không hiểu gì về điểm số, nhưng bà ấy chắc chắn biết về thứ hạng. Mẹ Phương vừa kinh ngạc vừa vui mừng chia sẻ với mấy người trong quán trà, ông chủ Phương giật lấy điện thoại, ồn ào nói: “A Nhạc, Hề Hề, hai đứa muốn gì thì bố cũng sẽ mua cho hai đứa, muốn cái gì thì bố mua cái đó!”
Quán trà ồ lên hoan hô: “Ông chủ, bà chủ, đãi khách đi, đãi khách đi!”
Mẹ Phương có chút keo kiệt, cười nói: “Giảm 10%, tất cả giảm 10%!”
Sau khi cúp cuộc điện thoại suýt chút nữa đã chọc thủng màng nhĩ này, Trần Hề và Phương Nhạc nhìn nhau, hai người không khỏi bật cười, lại có một cuộc gọi mới đến, lần này là Phan Đại Châu.
Hôm nay trời mưa nên Phan Đại Châu không bày quầy hàng bán, cho dù thời tiết có tốt cũng không có ý định bán buôn gì, cả nhà bọn họ đều tụ tập lại chờ điểm thi đại học.
Phan Đại Châu hét lên: “Đoán xem tớ được bao nhiêu điểm!”
Phương Nhạc vẫn chưa kịp mở miệng thì đầu bên kia điện thoại đã có người tự động trả lời: “662 điểm, xếp thứ 5.200 toàn tỉnh.”
Phan Đại Châu tức giận: “Mẹ!”
Mẹ Phan vui mừng khôn xiết: “Con trai mẹ giỏi quá!”
Hai mẹ con đều nói lớn tiếng, Trần Hề có thể nghe rõ ràng, Phương Nhạc mở loa ngoài trên điện thoại di động, nói chuyện với Phan Đại Châu cùng Trần Hề.
Lần này Phan Đại Châu vô cùng may mắn, lúc cậu ấy tính điểm thì không tính được rằng điểm sẽ cao như vậy, sau khi kiểm tra điểm thì suýt chút nữa phá nát nhà, bình tĩnh lại một chút, lập tức gọi điện cho Phương Nhạc. Cậu ấy cảm thấy tối nay nhất định mình không thể ngủ được, cậu ấy không kiềm chế được bản thân, hưng phấn xúi Phương Nhạc chơi game với mình cả đêm, nếu anh không đồng ý thì sẽ đến nhà họ Phương dỡ nhà anh ra.
Phương Nhạc nói với cậu ấy: “Cậu trở thành chó Husky rồi à?”
Trần Hề cười nắc nẻ, Phương Nhạc không nhịn được mà xoa đầu cô. Hai người đứng đối diện nhau, một người cúi đầu còn một người ngẩng đầu lên, lại một âm thanh ngang ngược la lối om sòm khác phát ra từ chiếc điện thoại di động trong tay Phương Nhạc. Lỗ tai Trần Hề hơi nóng lên, trên mặt mang theo ý cười, nói nhỏ: “Anh chơi game với cậu ấy một lát đi, tôi còn phải nói cho bố tôi biết nữa.”
“Ừ.” Phương Nhạc khựng lại, hỏi cô: “Em có muốn chơi game không?”
“Hôm nay tôi không muốn chơi.” Trần Hề cười nói: “Anh khống chế Đại Châu trước, tôi về phòng đây, ngủ ngon.”
Phương Nhạc nhìn Trần Hề đi ra khỏi phòng ngủ, trong điện thoại vẫn đang kêu, anh bất đắc dĩ nói với Phan Đại Châu: “Được rồi, vào game đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Nhạc nhìn thấy một vài tin nhắn WeChat chưa đọc, phần lớn là hỏi về điểm số, một trong số đó là của Liêu Tri Thời. Phương Nhạc tính toán chênh lệch múi giờ, mỉm cười rồi trả lời cậu ta trước, cũng nói cả điểm của Phan Đại Châu luôn.
Trần Hề không mang theo điện thoại di động, cô trở về phòng.
Lúc này trời đã tối, cô sợ bác Tưởng nghe điện thoại không tiện nên cô định gửi tin nhắn cho bác Tưởng trước. Cô nhấc điện thoại lên xem, năm phút trước Liêu Tri Thời gửi cho cô một tin nhắn WeChat, Trần Hề thông báo kết quả điểm thi tuyển sinh đại học trước cho bác Tưởng trước, sau đó mở hộp thoại WeChat với Liêu Tri Thời ra.
Trần Hề gửi cho cậu ta điểm số của mình.
Liêu Tri Thời: [Chúc mừng cậu.]
Trần Hề: [Cám ơn.]
Liêu Tri Thời: [Mấy ngày nữa tớ sẽ trở về Trung Quốc.]
Trần Hề: [Cậu nghỉ hè rồi à?]
Liêu Tri Thời: [Ừ, lần này về tớ sẽ ở lại khoảng nửa tháng.]
Năm nay Liêu Tri Thời ở nước ngoài, ban đầu bọn họ không hề trò chuyện với nhau, sau đó QQ của Liêu Tri Thời bị đánh cắp, Trần Hề nhận được tin nhắn lừa đảo, lúc đó cô đã phớt lờ. Vài ngày sau, Liêu Tri Thời đã lấy lại được số QQ của mình, cậu ta nhắc nhở từng người bạn của mình, đồng thời cũng nhắc nhở Trần Hề, cứ như thế, bọn họ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu trên QQ, nhưng cũng không nhiều.
Trần Hề nói chuyện với Liêu Tri Thời xong, chờ đợi tin nhắn trả lời của bác Tưởng. Sau khi điểm số được công bố, khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh, ngoại trừ nhịp tim không thể kiểm soát được. Bây giờ nhịp tim của cô đã ổn định, nhưng lại có một cảm xúc không rõ từ đâu đến, lúc đầu thì mưa thuận gió hòa nhưng dần dần, cảm xúc này bắt đầu như sấm sét đang kéo đến.
Bên ngoài sấm sét vang dội, gió mưa gào thét, nhưng Trần Hề lại cảm thấy bầu trời trong xanh, sóng biển mênh mông.
Cô nhìn cánh cửa nhỏ mà mình mới chỉ mở một lần, để cảm xúc được lấp đầy và để tâm trí tự do du ngoạn
Trong điện thoại có lời mời video, là bác Tưởng.
Bác Tưởng đã đổi sang một chiếc điện thoại thông minh hàng nhái vào tháng trước, nhưng để tiết kiệm dữ liệu di động, Trần Hề chưa bao giờ gọi điện video với bác ấy. Trần Hề kết nối video, trên màn hình điện thoại xuất hiện khuôn mặt của bác Tưởng và bố Trần, còn có Trần Ngôn.
Bác Tưởng cười giải thích: “Bố con và chú đang dự tiệc cưới ở thị trấn.”
Có người trong thôn kết hôn, tiệc cưới được tổ chức ở thị trấn dưới núi, uống rượu đến tận bây giờ, bác ấy đang dùng mạng của khách sạn.
Trần Hề hỏi: “Đã muộn như vậy rồi mà tiệc cưới vẫn chưa kết thúc sao ạ?”
Bác Tưởng nói: “Lâu lâu mới có mà, ai cũng đều trò chuyện thêm một lát. Nào, con nói chuyện với bố con đi.”
Điện thoại di động đang dùng mạng của khách sạn, không sợ tốn tiền. Bác Tưởng nhường chỗ, bố Trần ôm Trần Ngôn, toàn bộ khuôn mặt gầy gò của ông xuất hiện trong camera. Lần đầu tiên bố Trần nhìn thấy gọi video nên vô cùng sốc, Trần Hề mỉm cười làm thủ ngữ với ông, bố Trần mới tỉnh táo lại và vui vẻ bắt đầu cuộc trò chuyện trực tiếp từ xa đầu tiên với cô.
Bố Trần hỏi cô: [Con nói con thi được bao nhiêu điểm?]
Trần Hề nói: [694 điểm, xếp thứ 366 toàn tỉnh.]
Bố Trần không hiểu bèn hỏi: [Có thể học đại học không?]
Trần Hề dõng dạc nói: [Được chứ ạ, con có thể vào một trường đại học rất tốt.]
Bố Trần cười rạng rỡ, bắt đầu hỏi Trần Hề xem cô có khỏe không, ăn uống thế nào, có nghe lời không.
Mỗi lần hai bố con trò chuyện, những câu hỏi này đều cứ lặp đi lặp lại, Trần Hề không thấy phiền, vô cùng nhẫn nại trả lời từng câu hỏi của bố Trần.
Khi kết thúc cuộc trò chuyện, bố Trần chạm vào đầu Trần Ngôn, mỉm cười hỏi Trần Hề điều gì đó, sau khi Trần Hề đọc ngôn ngữ ký hiệu của bố Trần thì sững sờ, cô hỏi ông: [Bố nói gì ạ?]
Bố Trần lại làm động tác thủ ngữ một lần nữa.
Trần Hề im lặng một lúc, nhưng cuộc gọi video vẫn đang tiếp tục, bố Trần vẫn đang ở phía bên kia camera truy hỏi, Trần Hề thẳng thừng từ chối đề nghị của Bố Trần.
Vẻ mặt của bố Trần có vẻ bối rối, thất vọng và không vui.
Trần Hề xốc lại tinh thần nói chuyện với bố Trần thêm vài câu, dặn dò ông trên đường về nhà nhớ cẩn thận.
Sau khi video kết thúc, Trần Hề lật điện thoại, ngồi trên giường hồi lâu.
Trần Hề nghe thấy tiếng sấm sét ngoài cửa sổ.
Chuyện bố Trần hỏi cô thực ra cũng không nghiêm trọng đến thế, nhưng lúc này không hiểu sao Trần Hề lại nhớ tới bộ phim “The Hole” của Pháp mà cô đã xem đi xem lại trong một thời gian dài.
Bộ phim đó thật sự nhàm chán và dài dòng đến mức Phương Mạt xem không nổi mười lăm phút, thấy cô xem đi xem lại mấy lần, Phương Mạt thật sự không hiểu nổi.
Bản thân Trần Hề cũng không hiểu tại sao mình lại yêu thích bộ phim đó như vậy, có lẽ câu trả lời mơ hồ đã sắp xuất hiện vào lúc này.
Cuối bộ phim đó, miếng kính nhỏ lật lại, tù nhân trong phòng giam đang mong chờ cuộc vượt ngục thành công nhưng đã có một hàng cai ngục chờ sẵn bên ngoài phòng giam, nhìn chằm chằm theo dõi bọn họ.
Tại sao cai ngục lại đợi ở đó? Bởi vì có ai đó đã mách nước cho họ. Claude là một người đàn ông ngoại tình với chị dâu và suýt giết chết vợ của mình, một người như vậy làm sao có thể tin cậy được? Nói cách khác, mỗi tù nhân trong phòng giam này đều không đáng để tin cậy.
Cuộc vượt ngục ngay từ đầu đã tiềm ẩn những nguy hiểm, không có tương lai tươi sáng đang chờ đợi bọn họ, mọi kỳ vọng và nỗ lực của bọn họ đều vô ích vào giây phút cuối cùng.
Cơn mưa dường như ngày càng nặng hạt hơn, bầu trời trong xanh và những con sóng xanh đang dần biến mất.
Trần Hề trằn trọc, đêm đó trong lòng cô nặng trĩu.
Từ trước tới nay cô luôn có động lực rất lớn, khi nghe có người nhắc đến tuyển sinh cấp tỉnh, cô liền vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh. Vì vậy, vào lúc hai giờ sáng, khi cô vẫn chưa ngủ được, cô nhìn ánh sáng mờ nhạt dưới khe cửa nhỏ, quyết định về nhà sớm.
Ban đầu cô dự định tập trung kiếm tiền trong kỳ nghỉ hè này, việc trở về nhà tạm gác lại phía sau, nhưng hiện tại cô cảm thấy việc trở về nhà có thể quan trọng hơn.
Cho nên ngày hôm sau, khi cô nói với Phương Nhạc và ông chủ Phương rằng cô muốn về nhà, không hề bất ngờ khi nhận được một đống câu hỏi.
Ông chủ Phương hỏi cô tại sao đột nhiên lại muốn về nhà, Trần Hề nói rằng cô nhớ nhà.
Phương Nhạc cau mày: “Vội như vậy hả? Tại sao không đợi điền đơn nguyện vọng xong rồi anh trở về với em.”
Trần Hề nói: “Anh không đi được, tiệm của dì không thể thiếu người được.”
Người chị em của mẹ Phương đang đi du lịch nước ngoài, phải đến tháng sau mới về, phòng mai mối hôn nhân phải để lại ít nhất một người để giúp đỡ mẹ Phương.
Ý tưởng về nhà của Trần Hề mặc dù rất bốc đồng nhưng cô cũng có kế hoạch của riêng mình, học sinh tiểu học do cô dạy kèm hiện tại đã là học sinh cấp hai, bây giờ đã là cuối tháng sáu, học sinh cấp hai vẫn chưa được nghỉ hè. Lúc này cô về nhà, chờ cô trở lại Hà Xuyên cũng không hề trì hoãn việc dạy kèm cho học sinh.
Cô cũng không cần ai đi cùng nữa, cô đã sắp vào đại học rồi, cũng đã quen thuộc đường về nhà từ lâu.
Ông chủ Phương trước đây đã xem quá nhiều “Luật pháp hôm nay”, nhưng về cơ bản ông ấy nuôi dạy con cái không hề gò bó hay ép buộc, đặc biệt là bây giờ Trần Hề đã lớn, ông chủ Phương đương nhiên sẽ không lo lắng rằng cô sẽ bị bọn buôn người bắt đi nữa. Ông chủ Phương không cần suy nghĩ quá nhiều đã đồng ý.
Phương Nhạc không nói thêm gì nữa, mỗi năm Trần Hề chỉ về nhà một lần, nhớ nhà là chuyện đương nhiên. Khi hỏi Trần Hề sẽ ở nhà bao lâu, Trần Hề nói: “Khoảng hai tuần, tháng 7 học sinh cấp hai đã nghỉ hè rồi, tôi không muốn trì hoãn quá lâu.”
“Được.” Phương Nhạc giúp cô đặt vé máy bay, Trần Hề đơn giản thu dọn hành lý.
Hai người đi xuống tầng hầm, vali phát ra âm thanh yếu ớt. Phương Nhạc giúp cô kéo vali đi đến bãi đậu xe, anh bấm chìa khóa xe mở cửa, Trần Hề đang định đi vòng ra phía sau thì Phương Nhạc gọi cô lại: “Ngồi phía trước đi.”
Trần Hề dừng lại tại chỗ, nhìn về phía Phương Nhạc.
Phương Nhạc không nhìn cô, mở cốp xe, cúi đầu bỏ vali vào, nói: “Trước đây bảo em ngồi phía sau vì ghế đó an toàn, bây giờ anh đã lái xe hơn 20 ngày rồi, kỹ năng lái xe cũng rất ổn, em ngồi ở ghế phụ đi.”
“… Ừm.” Trần Hề đổi hướng, đi tới mở cửa ghế phụ ra.
Phương Nhạc lùi lại một bước để lên xe, khởi động xe một cách thuần thục.
Sau khi đến sân bay, Phương Nhạc đi cùng Trần Hề đến trạm kiểm soát an ninh, bọn họ canh vừa đúng thời gian, đã bắt đầu lên máy bay rồi. Trần Hề đang định xếp hàng thì Phương Nhạc lại nói: “Xuống máy bay thì gọi điện cho anh.”
“Ừm.”
“Điện thoại đã sạc đầy pin chưa?”
“Đầy rồi.”
“Ừ.” Phương Nhạc dừng một chút, lại hỏi cô: “Thật sự không cần anh đi cùng à?”
Trần Hề buồn cười: “Anh đang xem thường ai thế?”
Phương Nhạc cười nói: “Được rồi, anh biết em sẽ không lạc đường.”
Phương Nhạc nhìn Trần Hề đi qua cửa kiểm soát an ninh rồi mới lái xe chậm rãi trở lại thành phố.
Sau khi điểm thi tuyển sinh đại học được công bố, cũng là lúc văn phòng tuyển sinh của các trường đại học lớn nhiệt tình gọi điện để tuyển sinh.
Phân tỉnh của Trần Hề có 36 người, còn ở phân tỉnh của Phương Nhạc có 85 người, ngoại trừ hai trường đại học Kinh và Khánh ra thì bọn họ về cơ bản vào các trường đại học khác cũng không thành vấn đề gì.
Trong ba ngày sau khi công bố điểm, Trần Hề nhận được cuộc gọi từ văn phòng tuyển sinh của nhiều trường cao đẳng và đại học, Phương Nhạc cũng vậy, bọn họ mỗi người một nơi, cách nhau một khoảng xa xôi, trao đổi tình hình với nhau.
Phan Đại Châu cũng bận rộn như vậy, nhưng không bận rộn như bọn họ. Ngày hôm đó Phương Nhạc nhìn thấy Phan Đại Châu, cảm thấy hơi không quen.
Phương Nhạc hỏi cậu ấy: “Kính của cậu đâu?”
Phan Đại Châu cười nói: “Đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải, tớ đang đeo kính áp tròng!”
Phương Nhạc hỏi: “Sao cậu lại đeo cái này?”
Phan Đại Châu khoe: “Cậu không thấy tớ không đeo kính đẹp trai hơn à?”
“Cậu đeo kính trông cũng rất đẹp trai.” Phương Nhạc nói xong thì im lặng, cảm thấy mình đã “học tật xấu” từ Trần Hề, Trần Hề mới là cái miệng ngọt.
Quả nhiên Phan Đại Châu đã bị sốc: “Cậu bị quỷ ám hả?!”
Phương Nhạc: “… Cút.”
Phan Đại Châu ôm lấy vai Phương Nhạc, bẽn lẽn nói: “Hạ Hạ nói tớ không đeo kính đẹp trai hơn đeo kính.”
Phương Nhạc nghe được điểm mấu chốt: “Hạ Hạ?”
Phan Đại Châu giả vờ ho khụ khụ.
Phương Nhạc mỉm cười: “Chuyện xảy ra khi nào thế?”
Phan Đại Châu cố gắng che giấu: “Không có gì, không có gì.”
Dù vẫn “không có gì” nhưng Phan Đại Châu đã nắm vững bí mật vì người mình yêu mà bắt đầu biết làm đẹp, hiện cậu ấy đang đeo kính áp tròng và dự định sẽ tìm thời gian để phẫu thuật cận thị.
Phương Nhạc nghe cậu ấy nói nhảm, hai anh em họ trò chuyện xong thì đi làm việc riêng. Phương Nhạc cúi đầu nhìn chiếc áo phông rộng thùng thình trên người, suy nghĩ một chút, nhân giờ nghỉ trưa, anh liền đi đến một cửa hàng quần áo nam trong trung tâm mua sắm, mua một đống áo phông và sơ mi.
Mang túi mua sắm quay trở lại phòng mai mối hôn nhân, mẹ Phương nhìn thấy đống quần áo liền choáng váng: “Con trai, con vừa nhặt được vàng hả?”
Phương Nhạc nói: “Cả năm con chưa mua quần áo mới rồi.”
Đúng là thằng bé đã một năm không mua quần áo, sao bây giờ lại đột nhiên mua một đống quần áo mới thế? Mẹ Phương là người đã từng trải, lại là người có chuyên môn, bà ấy cười hỏi: “Nói cho mẹ biết, có phải con có bạn gái rồi không?”
“… Dạ.” Phương Nhạc không phủ nhận, nhưng cũng không định nói nhiều: “Sau này sẽ nói cho mẹ nghe.”