Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 57

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 57
  • 10
Prev
Next

Chương 57

Trần Hề đã sấy tóc khô một nửa, đuôi tóc vẫn nhỏ nước, hầu như cô không bao giờ sấy tóc như thế này vì sợ tóc ướt sẽ dễ gây đau đầu và cảm lạnh, nên cô vốn sẽ sấy tóc cho đến khi khô 90%.

Nhưng hôm nay cô không thể ở lâu trong phòng tắm được, giống như lúc trước không giải ra câu hỏi, cô bị giáo viên gọi lên, lúc nghe giáo viên giảng, câu hỏi đó dường như có một sức mạnh thần kỳ nào đó kéo sự chú ý của cô, đến nỗi cô không thể nghe vào giáo viên nói gì, chỉ muốn chạy như bay về lớp.

Trần Hề từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy trong phòng Phương Nhạc có ánh sáng, anh không đóng cửa, trong phòng ngủ cũng yên tĩnh.

Trần Hề vén mái tóc dài đang xõa trước vai ra sau, không đi tới cửa chính mà dừng lại ở mép cửa. Trần Hề thăm dò gọi: “Phương Nhạc?”

Trong phòng truyền ra một giọng nói: “Hả?”

Trần Hề nói: “Tôi xong rồi, anh đi tắm đi.”

“Ừ.”

Nói xong, không khí yên tĩnh một lát, Trần Hề vẫn đứng ở chỗ đó, có lẽ là bởi vì không nhìn thấy người trong phòng nên cô mới có thể đủ bình tĩnh, suy nghĩ chu đáo nói tiếp: “Sữa tắm sắp hết rồi. “

Người trong phòng nói: “Ngày mai anh sẽ đi mua.”

“Chúng ta cùng nhau đi siêu thị đi, tôi cũng mua ít đồ.” Trần Hề nói: “Thuận tiện xem có bán bình bơm oxy không.”

Trong phòng, mông Phương Nhạc như dán chặt vào ghế máy tính, anh nhìn chằm chằm vào bóng đen trên mặt đất, lại nói “Ừ”.

Trần Hề vẫn chưa rời đi: “Anh còn muốn dùng nhãn hiệu sữa tắm này không?”

Phương Nhạc: “Em muốn đổi nhãn hiệu khác à?”

Trần Hề: “Loại trước đây anh dùng đó.” Cô nói một chuỗi từ tiếng Anh.

Phương Nhạc biết đây là nhãn hiệu của Anh: “Vậy ngày mai mua nhãn hiệu đó.”

“Ừm.”

Bóng người lay động, giống như bị gió nhẹ thổi qua, Phương Nhạc nhìn chằm chằm vào cái bóng đó, cô vẫn chưa rời đi.

“Anh đói bụng không?” Trần Hề đột nhiên hỏi.

Phương Nhạc mím môi, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế máy tính, chậm rãi đi đến cửa phòng, nhìn người đang đứng ở đó, hỏi: “Em đói à?”

“Hơi hơi.” Trần Hề nói: “Vừa rồi ở quầy thịt nướng ăn ít quá, lúc ở quán trà có hơi đói bụng.”

Phương Nhạc nói: “Anh cũng vậy.”

Trần Hề nói: “Vậy tôi đi làm đồ ăn, anh muốn ăn gì?”

“Đặt món giao tới đi, tiện hơn.”

“Tự nấu thì tốt hơn, thời tiết đang nóng nực, đồ ăn bên ngoài thấy hơi mất vệ sinh.”

“Em vừa mới tắm xong…” Phương Nhạc vốn định muốn nói hay để anh nấu.

Trần Hề nói một mạch: “Có mình tôi cũng lười nấu, bây giờ chúng ta có hai người.”

Hai người thì sao? Phương Nhạc muốn đợi cô nói tiếp, nhưng câu nói này của Trần Hề dường như chỉ có như vậy, Phương Nhạc khựng lại nói: “Vậy tùy em, muốn ăn món gì thì nấu món đó, anh không kén.”

“Bún cải chua nha?”

“Ừ.”

“Vậy anh đi tắm trước đi, lát nữa xuống lầu là ăn được rồi.”

Nhưng câu nói này Trần Hề cũng hơi quá, cô đi xuống phòng bếp phía dưới, đổ đầy nước vào nồi, lấy bún và trứng ra, còn lấy thêm cải chua do bà nội Phương ngâm. Nồi được đặt lên bếp lửa, nước trong nồi chưa sôi thì đã nghe thấy tiếng bước chân, cô quay lại thì nhìn thấy Phương Nhạc, từ khi cô xuống lầu đến bây giờ mới có năm phút.

Trần Hề kinh ngạc: “Nhanh thế”

Phương Nhạc chỉ tùy tiện lau tóc vài lần, tóc vẫn còn nhỏ nước, anh bình tĩnh “Ừ” một tiếng, nhìn vào nồi hỏi: “Đang nấu à?”

“Nước vẫn chưa sôi nữa.” Trần Hề nói: “Anh có muốn ăn chút trái cây trước không?”

“Em ăn không?” Phương Nhạc nhìn đĩa trái cây, hai ngày nay ở nhà không mua trái cây gì, hiện tại chỉ còn lại mấy quả táo.

Trần Hề nói: “Anh ăn thì chia cho tôi một miếng là được.”

Phương Nhạc gọt vỏ một quả táo, cắt thành một nửa, hai người đứng trước bếp nhìn chằm chằm vào nồi, miệng cắn miếng táo giòn, ngọt và mọng nước. Phía sau đột nhiên có động tĩnh, Phương Nhạc nghiêng đầu tùy ý liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng ôm lấy eo của Trần Hề, kéo cô sang một bên.

Cá trong chậu bay ra ngoài, nước bắn tung tóe khắp nơi, hai cơ thể sát rạt nhau, hơi thở nóng hổi, hai tay Phương Nhạc bao trọn vòng eo Trần Hề. Cổ Trần Hề hơi ngửa về phía sau, ở khoảng cách gần chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của Phương Nhạc, nhìn thấy yết hầu nhô ra đang chuyển động, trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói trầm thấp.

“Có bị nước bắn trúng không?”

“… Chắc không.”

Bàn tay to lớn ở bên eo buông ra, Phương Nhạc tiến lên một bước, cắn một miếng táo, sau đó đặt quả táo chưa ăn hết lên thớt, đang nhai nên giọng điệu không rõ ràng, nói: “Mấy con cá này vẫn nên để trên phòng tắm.”

Nói xong, anh bước tới rồi ngồi xổm xuống tóm lấy con cá, nhấc chiếc chậu lớn trên mặt đất rồi bước ra khỏi bếp.

Gạch sàn bị ướt, Trần Hề ổn định nhịp tim, cô nhét nửa quả táo nhỏ trên tay vào miệng, đi đến phòng giặt đồ lấy cây lau nhà. Đi ngang qua phòng tắm dành cho khách, cô thấy cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng nước chảy, chắc Phương Nhạc đang đổ đầy nước vào chậu.

Trần Hề lau sàn nhà, lúc bún cải chua đã nấu xong, Phương Nhạc vẫn không thấy đâu, cô bưng bát mì đi ra khỏi bếp, đứng trước bàn ăn gọi người: “Phương Nhạc, bún cải chua nấu xong rồi, đến ăn đi.”

“Đến liền.”

Phương Nhạc từ lầu hai đi xuống, Trần Hề không biết anh trở lên lầu lúc nào.

Hai người ăn khuya xong thì trở về phòng, Phương Nhạc đóng chặt cửa lại, nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào đèn trần một lúc rồi giơ tay lên che mắt, nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn thấy những màu sắc rực rỡ. Thực ra sau khi ăn xong bữa ăn khuya này anh mới no một nửa, cứ cảm thấy bụng mình trống rỗng, không thỏa mãn.

Nhưng anh không muốn hành động thiếu suy nghĩ, đưa tay cho anh, nhờ anh giúp cô đeo khẩu trang, đồng ý để anh buộc tạp dề cho cô, bông hoa ấy rõ ràng được đặt trong phòng cô, còn nói sẽ đi siêu thị chung với anh.

Anh chỉ muốn xem liệu tiếp theo Trần Hề có động thái gì khác hay không.

Phương Nhạc buông cánh tay xuống, thu hồi tâm tư, tắt đèn đi ngủ.

Đèn trong phòng Trần Hề vẫn chưa tắt, cô đặt báo thức trên điện thoại.

Mấy ngày nay sau khi thi đại học xong cô luôn ngủ nướng, phòng mai mối hôn nhân vào buổi sáng thường vắng khách, thời gian làm việc mẹ Phương yêu cầu là mười giờ, Trần Hề đã ăn bớt giấc ngủ trong sáu năm nay của mình, gần đây cô giống như bị đòi nợ, cô thường ngủ một mạch tới tám giờ sáng.

Trần Hề cảm thấy có rất nhiều việc giống như học tập vậy, muốn đạt được trong chốc lát thì còn khó hơn lên trời, đi từng bước một mới là con đường đúng đắn. Trần Hề làm việc đa phần đều có kế hoạch rõ ràng, cô điều chỉnh đồng hồ báo thức cho 6 giờ 20 phút, đặt đồng hồ báo thức ở chế độ rung.

Trước khi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, trong não cô đã tích hợp sẵn đồng hồ báo thức, gần đây hơi buông thả bản thân nên cô sợ ngày mai sẽ dậy muộn.

Đặt báo thức xong, Trần Hề đặt điện thoại ở gối bên cạnh, cũng tắt đèn đi ngủ.

Ngày hôm sau, Trần Hề bị điện thoại đang rung làm đánh thức, cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy ngoài cửa sổ trời đã sáng, bên bức tường không có động tĩnh gì. Trần Hề xuống giường, mở cửa phòng ngủ, đi vào phòng tắm rửa mặt, vừa đi ra vừa vặn đụng phải Phương Nhạc.

Trần Hề chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Phương Nhạc mặc bộ đồ ngủ ở nhà, áo thun xanh dương và quần short màu trắng, bộ đồ này hoàn toàn cũng có thể mặc để đi ra ngoài, chân anh cũng đã mang vớ xong, chỉ cần rửa mặt đơn giản là có thể ra ngoài.

Mấy ngày nay Phương Nhạc không thấy Trần Hề dậy sớm, anh hỏi: “Hôm nay thức sớm như vậy à?”

Trần Hề nói: “Tôi lười lâu quá rồi, hôm nay muốn chạy bộ buổi sáng, anh sắp đi chạy bộ à? Chúng ta cùng nhau chạy đi.”

“… Được.” Phương Nhạc nói: “Anh đi đánh răng.”

“Ừm, tôi đi thay quần áo.”

Hai người mỗi người một ngả, Trần Hề trở về phòng ngủ, mặc bộ quần áo thể thao đã chuẩn bị sẵn tối qua. Phương Nhạc đóng cửa phòng tắm lại, khóe miệng nhếch lên, nhưng lại bị anh ép xuống.

Họ uống một cốc nước, khoảng sáu giờ rưỡi mới xuống tầng dưới. Bình minh như một người phụ nữ cầm cây đàn tỳ bà che nửa mặt e thẹn bước ra, bởi vì lúc này mặt trời vẫn còn khuất phân nửa, nhưng Trần Hề lại cảm thấy mặt trời mọc trong ánh bình minh đỏ rực càng có một loại mãnh liệt hừng hực đang chực cháy.

Thể chất Trần Hề không được tốt lắm, Phương Nhạc chạy chậm hơn bình thường một chút, nhưng anh càng ngày càng cao, hai chân dài đến mức Trần Hề khó có thể chạy theo kịp, dù có giảm tốc độ thế nào cũng không thể hoàn toàn phù hợp với tốc độ của Trần Hề.

Trần Hề không cần anh chờ cô nữa: “Anh chạy trước đi, tôi chạy từ từ.”

Phương Nhạc quay người, đối mặt với cô, chạy ngược với tốc độ chậm: “Bình thường buổi tối em chạy lâu không?”

Trần Hề nói: “Lúc đầu chỉ chạy có mười phút thôi, sau này thì chạy hai mươi ba mươi phút.”

Phương Nhạc hỏi cô: “Tập luyện lâu như vậy, tại sao bây giờ mới chạy được một lát mà đã kiệt sức rồi?”

Trần Hề nói: “Tôi đã lâu không chạy rồi.” Trong hai tháng cuối năm lớp 12, Trần Hề đều ngăn chặn triệt để mọi hoạt động không liên quan đến học tập.

“Nhưng không phải buổi tối tự học em thường xuyên vắng mặt à?” Phương Nhạc nói: “Nghỉ giữa giờ là em biến mất rất lâu.”

Trần Hề không biết lúc ấy Phương Nhạc đang để ý tới mọi hành tung của mình, cô trả lời: “Tôi ở phòng tự học.”

Năm lớp 12, bọn họ chuyển đến tòa nhà giảng dạy số 3, phòng học được chuyển lên tầng 3, phòng tự học ở tầng 4, tiết tự học buổi tối của trường THPT Số 8 là giờ tự do, có khi trong phòng rất ồn ào, Trần Hề phải chạy lên lầu để giải đề.

Phương Nhạc không biết điều này, những cuộc nói chuyện vào năm đó của bọn họ quá bình thường.

Hai người im lặng nhìn nhau, một lát sau Phương Nhạc quay người, chậm rãi chạy về phía trước, hỏi: “Ngày mai chạy nữa không?”

“Chạy chứ.” Trần Hề ở phía sau anh nói.

Công việc mấy ngày này đặc biệt bận rộn, bởi vì một nhân viên trong quán trà đang rót trà vô tình làm đổ bình trà, nước trà làm bỏng tay hai nhân viên, mức độ bỏng không quá nghiêm trọng. Trước tiên Mẹ Phương cho họ nghỉ hai ngày, còn tiếp theo như thế nào thì xem tình hình cụ thể rồi tính, bà ấy đã chuyển Phương Nhạc đến quán trà giúp đỡ, trong khi Trần Hề vẫn còn ở phòng mai mối hôn nhân.

Điện thoại của hai người kêu mãi không ngừng, hai ngày nữa điểm thi đại học sẽ có, Trương Tiêu Hạ hơi lo lắng, cô ấy nói trước đây điểm thi được công bố vào khoảng ngày 24, nhưng năm nay lai công bố sớm như vậy, mới ngày 22 đã phải chịu kết tội, cô ấy ước có thể trì hoãn được ngày nào hay ngày đó.

Trần Hề hỏi cô ấy: [Cậu đã tự dự tính được điểm của mình từ lâu rồi mà.]

Trương Tiêu Hạ: [Không sợ chuyện nguy hiểm chỉ sợ chuyện xảy đến bất ngờ, cuộc sống đầy rẫy những bất ngờ và bước ngoặt, ai biết ông trời có cho tớ một cái tát vào mặt vì thấy dạo này tớ quá nhởn nhơ hay không.]

Trần Hề an ủi cô ấy: [Lỡ như điều đang chờ cậu là một bất ngờ đáng mừng thì sao?]

Trương Tiêu Hạ: [Hu hu, Hề Hề miệng của cậu là ngọt nhất, mấy câu nói của cậu rất linh!]

Trần Hề buồn cười.

Phương Nhạc đã bỏ Phan Đại Châu ra khỏi danh sách đen, Phan Đại Châu hỏi anh sau khi công bố điểm thì có muốn đi du lịch không, Phương Nhạc hỏi cậu ấy còn quầy ăn vặt khuya thì sao?

Phan Đại Châu nói: [Cái tớ hỏi là cậu có muốn đi du lịch không chứ đâu có nói là tớ đi du lịch, muốn tớ đi cùng cậu à? Mơ đi, lóc!]

Khi Phương Nhạc gửi một tin nhắn khác, anh mới phát hiện mình đã bị Phan Đại Châu chặn nhằm trả thù anh, đúng là trẻ con.

Chưa tới hai tiếng, anh lại nhận được một tin nhắn WeChat khác từ Phan Đại Châu, hỏi anh có ai trong quán trà muốn ăn xiên nướng không, buổi tối cậu ấy có thể bán cho quán trà một ít.

Bọn họ cứ ồn ào bận rộn như vậy, Trần Hề và Phương Nhạc liên tục trì hoãn thời gian đi siêu thị. Chủ nhật nhân viên quán trà đã quay trở lại làm việc, Trần Hề và Phương Nhạc cuối cùng cũng được tan làm sớm, tối nay công bố điểm thi, tốc độ Internet ở nhà rất nhanh nên mẹ Phương bảo họ về nhà canh coi điểm, khi nào tin tức thì gọi bảo bà ấy.

Trước khi về nhà, hai người đã đi siêu thị mua một đống đồ ăn rồi đẩy xe đến quầy nhu yếu phẩm hàng ngày.

Phương Nhạc tìm đến thương hiệu sữa tắm của Anh: “Muốn mua hương gì?”

Trần Hề nhìn quầy hàng, nói: “Hương tuyết tùng mà trước đây anh xài đó, tôi thích loại đó.”

Phương Nhạc nhìn Trần Hề.

Sữa tắm này còn có hương lê và hương trà, loại có hương tuyết tùng thuộc dòng hương gỗ, anh đã dùng hương gỗ được một thời gian nhưng sau đó siêu thị hết hàng nên đổi sang hương trà. Nửa năm trước bà nội Phương đang đi siêu thị mua sắm thì cần phải gom thanh toán trong một hóa đơn để lấy quà, bà ấy đã vơ đại một chai sữa tắm hương nước hoa, sữa tắm trong phòng tắm trên tầng hai đúng lúc cũng sắp hết nên Phương Nhạc buộc phải dùng đại.

Phương Nhạc vẫn nhớ rõ, sữa tắm hương tuyết tùng đã dùng trước khi bọn họ chọc thủng giấy dán cửa sổ.

Phương Nhạc lấy một chai sữa tắm hương gỗ từ trên kệ xuống, thản nhiên nói: “Sao trước đây chưa từng nghe em nói thích tuyết tùng?”

Trần Hề không trả lời liền, Phương Nhạc cầm chai sữa tắm, nghiêng đầu nhìn cô: “Bởi vì đã lâu không dùng nên bỗng nhiên nhớ tới?”

Trần Hề âm thầm thở dài trong lòng: “Có thể là bởi vì trước kỳ thi đại học, tất cả mọi sở thích đều phải gạt sang một bên.”

Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Chỉ là sữa tắm thôi mà, không cần phải làm quá lên.”

Trần Hề không muốn nói chuyện nữa, Phương Nhạc cầm chai sữa tắm không nhúc nhích, Trần Hề dời tầm mắt đi, dùng ngón tay quẹt chai sữa tắm trên kệ vài lần, chai này có mùi lê, cũng không biết có giống mùi trái lê hay không.

Trần Hề bỏ tay xuống, ngước mắt nhìn vị vẫn không chịu cử động gì, nói: “Có một thời gian Phương Mạt phải giảm cân, rất muốn ăn bánh ngọt, mỗi lần đi ngang qua tiệm bánh đều không chịu đi vào cửa. Sau này có một lần chị ấy không kìm được nữa đã vào cửa hàng mua một miếng bánh, khi về chị ấy đã khóc với tôi, giảm cân sợ nhất là thế này, tưởng cắn một miếng nếm thử cũng không sao, nhưng thế là khẩu vị được mở ra, vừa mở ra liền mất kiểm soát, hôm đó không những chị ấy ăn hết miếng bánh ngọt, mà con ăn cả bánh mochi và sầu riêng nữa.”

Phương Nhạc nghe cô nói một cách chậm rãi, nhìn cô một lát, cuối cùng lại nói: “Chắc chắn là hương này chứ?”

Trần Hề: “Ừm.”

Phương Nhạc bỏ chai sữa tắm trong tay vào xe đẩy.

Về đến nhà trời đã tối, bọn họ thu dọn đồ đạc rồi thay nhau đi tắm. Phương Nhạc sấy tóc rồi trở về phòng ngủ, nhìn đồng hồ thì thấy sắp công bố điểm thi rồi.

Phương Nhạc gõ cửa phòng ngủ nhỏ, nghe tiếng bước chân lạch bạch, Trần Hề đi đường vòng thật xa, lại đi vào bằng cửa trước.

“Kiểm tra điểm chưa?” Trần Hề hỏi.

Phương Nhạc liếc nhìn cánh cửa nhỏ đang đóng kín, Trần Hề cũng nhìn theo ánh mắt của anh.

“Ừ.” Phương Nhạc nói: “Để anh mở máy tính lên.”

“Ừm.”

Chờ máy tính khởi động, Phương Nhạc nói: “Ngồi xuống đi.”

Phương Nhạc ngồi ở trên ghế máy tính, trong phòng không có ghế khác, Trần Hề tùy ý ngồi ở cuối giường, Phương Nhạc quay lại đối diện cô, không nói gì.

Hôm nay anh vẫn tắm rất nhanh, sau khi tắm nước nóng hai má Trần Hề vẫn đỏ bừng, toàn thân tản ra hơi thở ẩm ướt.

Phương Nhạc liếc nhìn bờ vai hơi ướt do mái tóc dài vẫn chưa khô của Trần Hề.

Trần Hề chú ý đến ánh mắt của Phương Nhạc.

Hôm nay cô mặc áo phông màu be nhạt, quần short màu hồng, lúc trước khi lấy đồ ngủ, cô nhìn thấy hai bộ đồ ngủ xếp chồng lên nhau trong ngăn kéo. Hai bộ đồ ngủ đó do Phương Mạt đặt mua trên mạng cách đây vài tháng, bởi vì mua năm bộ có thể được giảm giá 32% nên Phương Mạt mua luôn rồi đưa cho cô hai bộ.

Hai bộ mà Trần Hề nhận được, một bộ là kiểu dây ren mỏng, một bộ là kiểu dây to làm từ cotton và voan nguyên chất, cả hai bộ váy đều vô cùng gợi cảm, ba bộ của Phương Mạt đều có kiểu dáng giống hệt cô, cô vẫn chưa thấy Phương Mạt mặc ở nhà lần nào.

Trần Hề không kiềm được hỏi Phương Mạt rằng cô ấy có mặc bộ đồ ngủ này ở ký túc xá của trường không, mặc dù bạn cùng phòng của cô ấy đều là con gái, nhưng mặc kiểu váy ngủ này trước mặt bạn cùng phòng có kỳ quái lắm hay không?

Làm sao Phương Mạt có thể mặc cái này ở ký túc xá trường học được, cô ấy do dự muốn nói nhưng lại thôi, lúc đó Trần Hề đã hiểu.

Mặc dù tuy Trần Hề đang tập trung vào kỳ thi đại học nhưng cô không hề thờ ơ với thế giới bên ngoài. Vào mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Phương Mạt ngoài việc quay quảng cáo kiếm tiền thì còn yêu đương say đắm với bạn nam cùng lớp – người đã chuyển về quê học vào năm lớp 12, cô ấy không nói với gia đình, chỉ bí mật nói với cô thôi.

Trần Hề khó hiểu hỏi cô ấy: “Đã đến mức độ mặc đồ ngủ rồi à?”

Phương Mạt xấu hổ tức giận: “Không có, trong đầu em không phải chỉ có học thôi à? Sao lại không đoan trang chút nào vậy!”

Trần Hề cảm thấy bản thân cô rất đoan trang, cô thực sự thích hai chiếc váy ngủ này, nhưng cô không có cơ hội mặc chúng. Chị gái ở trường dạy lái xe hỏi cô có bộ đồ ngủ gợi cảm nào không, Trần Hề đương nhiên có, nhưng cô biết Phương Nhạc hoàn toàn không phải kiểu người như vậy, anh là một người đàn ông lạnh lùng, chính trực, cư xử có mức độ, đôi khi lại xa cách giống như vầng trăng không thể chạm tới.

Trần Hề hoàn toàn không hiểu lầm ánh mắt của Phương Nhạc, cô chỉ vào màn hình máy tính nói: “Máy tính khởi động xong rồi kìa.”

Phương Nhạc xoay ghế lại, tập trung mở trang web ra.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi thực sự cảm thấy đã rất nhanh rồi, chắc là ngày mốt, lỡ như í, lỡ như tốc độ tay của tôi quá chậm thì chậm nhất cũng phải là ngày kia. Nhưng đừng nghĩ tới việc lập tức “do” (làm) ngay, điều này không phù hợp với nhân vật, dù sao thì chắc chắn sẽ lập tức đến phần mở đầu ngọt ngào thôi, sẽ không đối xử quá tệ với A Nhạc đâu mà.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 57"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online