Trăng Ngả Về Tây - Chương 56
Chương 56
Chiếc tạp dề màu xám đậm này có chất liệu vải dày dặn, ở mặt trước được thiết kế tổng cộng ba túi, một lớn và hai túi nhỏ, trên túi nhỏ phía trên bên phải còn có một đường thêu rất tinh xảo, dây buộc của tạp dề không phải thắt nút mà được thiết kế kiểu khóa bằng đồng giống thắt lưng.
Trần Hề không nhìn thấy quá trình cụ thể việc “cướp bóc” của Phương Nhạc, nhưng cô nghe thấy giọng nói tức giận và bất lực của Phan Đại Châu. Cô nhướng mi lên nhìn Phương Nhạc, cố gắng tìm kiếm manh mối trong mắt anh, nhưng Phương Nhạc vẫn đứng yên như núi, vẻ mặt bình thường, như đang hỏi cô rằng thời tiết thế nào, đã ăn gì chưa, ánh mắt trong sáng ngay thẳng, không hề tránh né. Cô nghĩ nhiều quá rồi, như thể đang không tôn trọng tấm lòng rộng lượng này vậy.
Trần Hề vẫn đang cầm xiên thịt trong tay, thản nhiên nhìn đi chỗ khác, không biết là đang nhìn vách ngăn trước lò hay nhìn xiên thịt, cô máy móc lật xiên thịt, miệng cũng không mở, chỉ hắng giọng “Um” một tiếng rất nhỏ.
Cô vốn dĩ đang đeo khẩu trang, nhưng giọng nói lần này của cô bị chiếc khẩu trang chặn lại, hòa vào khu chợ đêm ồn ào náo nhiệt, giống như cơn gió lướt qua không để lại dấu vết, tuy Phương Nhạc vẫn đang chăm chú nhìn cô, nhưng anh thực sự không chắc liệu cô đã trả lời hay chưa. Phương Nhạc vốn muốn hỏi “Em nói gì?”, nhưng lại kịp thời đè nén, giống như lúc ở trong xe anh đã nói bóng gió rằng bông hoa kia không phải hoa hồng, mà là hoa hồng Trung Hoa, những câu như vậy hoàn toàn không cần thiết. Phương Nhạc chần chừ, sau đó dứt khoát nói: “Giơ tay lên.” Sau đó liền chờ đợi phản ứng của Trần Hề.
Trần Hề ngoan ngoãn giơ hai cánh tay lên, Phương Nhạc cũng không sửa lại bảo cô chỉ cần giơ một bên là được. Phương Nhạc cầm tạp dề đi đến trước mặt cô, đang định đeo cho cô thì phát hiện dây thắt ở cổ tạp dề vẫn chưa được tháo ra.
Trước đó anh đã cướp chiếc tạp dề trên người Phan Đại Châu, chỉ cởi khóa ở eo tạp dề, sau đó trực tiếp kéo chiếc tạp dề qua đầu Phan Đại Châu. Lúc tháo ra, dây thắt ở cổ thậm chí còn quẹt qua kính của Phan Đại Châu, suýt chút nữa đã làm rơi kính của Phan Đại Châu xuống đất, khiến cậu ấy tức giận hét lên.
Trần Hề cũng không quên nướng thịt xiên, hai tay vòng qua tạp dề trước mặt, tùy ý lật mấy xiên thịt lại. Phương Nhạc không biết mình đang nghĩ gì, anh cũng không cởi tạp dề xuống, cứ đứng ở tư thế này, anh giơ tay còn lại lên đến cằm Trần Hề để tháo chiếc khóa đồng ra.
Bàn tay của Phương Nhạc rất gần cô, Trần Hề cũng không thể tránh né, dù nhìn về hướng nào thì ngón tay của Phương Nhạc đều ở trong tầm mắt của cô. Ngón tay dài và thon, khớp ngón tay rõ ràng, móng tay ở phía trước các đốt ngón tay được cắt tỉa gọn gàng và tròn trịa.
Ngọn lửa than trong lò càng lúc càng cháy dữ dội, không khí nóng hừng hực.
Nút khóa đã được cởi ra, một tay Phương Nhạc giữ một đầu dây, vị trí vẫn ở cằm Trần Hề, anh đi đến phía sau Trần Hề, tay còn lại vòng qua cổ Trần Hề, cầm đầu dây bên kia lên.
Khi dây khóa lướt qua trước mặt Trần Hề đã đập vào cổ cô, chiếc khóa đồng ở trước quầy đồ nướng đang bốc khói nghi ngút có một loại kích thích lạnh buốt giống như ai cũng đã say khướt còn mỗi nó là tỉnh táo vậy.
Trần Hề theo phản xạ có điều kiện hơi rụt cổ lại, vòng cổ hiện lên nhiều vòng rõ ràng, ánh mắt Phương Nhạc không hề rời đi, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”
Hơi thở từ đỉnh đầu truyền đến, Trần Hề hơi cúi đầu nói: “Không sao, do khóa lạnh quá thôi.”
Phương Nhạc cách lưng cô không xa, chiều cao giữa hai người chênh lệch rất nhiều, anh nhẹ nhàng cài khóa phía trên xong, sau đó lại cài khóa phía sau lưng. Hôm nay Trần Hề mặc một chiếc áo phông ngắn, khi cô không thực hiện động tác lớn thì có thể che kín hoàn toàn vòng eo, nhưng tay cô di chuyển liên tục trong khi nướng xiên thịt nên vạt áo thun hơi nâng lên một chút, lộ ra một ít phần da. Cô lưng gầy eo thon, tầm mắt Phương Nhạc không dừng ở đó quá lâu, cài cúc áo cho cô xong, Phương Nhạc lập tức bước sang một bên.
Từ đầu đến cuối chỉ kéo dài một hai phút, điện thoại trong túi quần thỉnh thoảng lại rung lên, Phương Nhạc liếc nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của Trần Hề, lấy điện thoại ra, sau khi mở khóa thì nhìn thấy một loạt tin nhắn WeChat, tất cả đều là của Phan Đại Châu.
Cậu ấy chắc không có thời gian gõ phím, nên trước tiên gửi một loạt biểu cảm tức giận và nghi vấn, sau đó mới nhắn tin: [Cậu đang làm gì vậy? Tại sao lại động tay động chân với Trần Hề?!]
Cậu ấy sao chép rồi dán lại câu này, gửi đi khoảng bảy tám lần, Phương Nhạc liếc nhìn quầy trái cây bên cạnh, Phan Đại Châu đang cắt trái cây, vừa nghiêng người nhìn anh chằm chằm. Nhìn thấy anh cuối cùng cũng nhìn về phía mình, Phan Đại Châu múa máy, miệng lúc mở lúc đóng, im lặng mà kích động đang muốn biểu đạt điều gì đó với anh.
Phương Nhạc cất điện thoại vào túi quần, không thèm để ý tới, Phan Đại Châu đập con dao gọt trái cây xuống bàn một cái “Bốp”. Người khách nữ đang đứng trước quầy bất mãn nói: “Cậu bị bệnh à, có pha trà thôi mà lề mề nãy giờ chưa xong, hết dùng điện thoại lại mặt nặng mày nhẹ. Chúng tôi không thèm mua nữa, đi thôi.”
Nói xong, cô gái kéo người đi cùng với mình dứt khoát rời đi, Phan Đại Châu la lớn “Này này” vài lần, tức giận đứng dậy khỏi chiếc ghế nhựa, đi đến quầy hàng bên cạnh, đứng cạnh Phương Nhạc rồi hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói mau, cậu mau nói cho tớ biết là có chuyện gì, vừa rồi cậu đã động tay động chân với cậu ấy, tớ không nhìn lầm đúng không?”
“… Khi nào có thời gian thì cậu lắp thêm một cặp kính đi.” Phương Nhạc nhường chỗ, ra hiệu bảo cậu ấy nhìn hàng khách đang xếp hàng ở quầy thịt nướng, nhắc nhở cậu ấy: “Lo việc chính của cậu đi.”
Lúc Trương Tiêu Hạ đi thăm dò tin tức trở về, chỉ thấy vẻ mặt của Phương Nhạc và Trần Hề vẫn như bình thường, nhưng Phan Đại Châu lại bày ra bộ mặt tức giận cay cú, nhất là khi cậu ấy thỉnh thoảng liếc nhìn Phương Nhạc, ánh mắt tựa như có chút gì đó đang thực sự oán giận và đau khổ, ngay cả cặp kính dày của cậu ấy cũng không thể che giấu được.
Trương Tiêu Hạ cho rằng quán nướng kinh doanh quá đắt khách, Phan Đại Châu vô cùng bận rộn, còn Phương Nhạc chỉ đứng một bên nhìn, vì vậy Phan Đại Châu mới làm ra vẻ mặt này.
Trương Tiêu Hạ nói với Phan Đại Châu: “Này, trước đó tớ đã nói với cậu rằng thịt nướng không phù hợp với cậu rồi mà, cậu theo tớ qua bán trà trái cây đi.”
“…” Phan Đại Châu nghiến răng đến nỗi suýt chút nữa muốn gãy răng luôn.
Bữa tối bốn người bọn họ đều ăn thịt nướng, Phan Đại Châu ăn thịt như đang cắn xé thịt người khác, một người ăn xin đi tới quầy hàng, vốn muốn đưa tay ra, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Phan Đại Châu lại hơi do dự.
Trần Hề và Phương Nhạc đều chú ý đến người ăn xin, Phương Nhạc chỉ liếc nhìn rồi quay đi, tuy trong lòng Phan Đại Châu rất đau đớn nhưng vẫn tốt bụng gọi người ăn xin lại, đưa cho đối phương một nắm xiên thịt nướng.
Trần Hề và Phương Nhạc ăn không nhiều, ăn xong thì ở lại một lúc, khoảng 7 giờ 30 họ rời khỏi chợ đêm đi đến quán trà.
Mẹ Phương để lại một thùng cá cho bọn họ: “Bố con câu được đó, mẹ có để lại một ít ở chỗ mẹ rồi, thùng này hai đứa mang về đi, về đến nhà nhớ thả cá vào chậu nhé, thùng này bẩn quá, thả cá vào chậu xong thì vứt cái thùng này đi.”
Trần Hề nói: “Nhiều cá như vậy ăn không hết được đâu, không nuôi sao ạ?”
Mẹ Phương nói: “Tạm thời cứ nuôi trước đi, ăn không hết thì tính sau, bữa nào hai đứa mua máy bơm oxy về, gần đây ông ấy nghiện câu cá, chắc sau này cá ở nhà sẽ nhiều lắm.”
Trần Hề: “Dạ.”
Mẹ Phương lại hỏi: “À này, quán thịt nướng của Đại Châu chính xác là ở đâu thế?”
Phương Nhạc nói vị trí đại khái của quầy hàng, mẹ Phương nói: “Vừa hay, bảo nó lát nữa mang thịt nướng qua đây, có lẽ ở chỗ mẹ có thể giúp nó tìm chút công việc làm ăn đó.”
Phương Nhạc lấy điện thoại ra, điện thoại vẫn rung không ngừng, Phan Đại Châu không có việc gì làm, liên tục gửi câu “Sao cậu lại động tay động chân với Trần Hề” như thể đang gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng vậy.
Anh vừa lấy điện thoại ra, màn hình vừa sáng, tin nhắn không ngừng nhảy lên, mẹ Phương và Trần Hề đều chú ý tới, mẹ Phương hỏi: “Sao con có nhiều tin nhắn quá vậy?”
Phương Nhạc nói một tiếng “Dạ” mơ hồ, lặng lẽ bấm vào khung trò chuyện, bỏ qua mấy tin nhắn ghi âm đang tràn ngập màn hình, gửi tin nhắn WeChat cho Phan Đại Châu, sau đó khóa màn hình điện thoại.
Ông chủ Phương muốn ở lại nhà mẹ Phương, không cùng họ quay về nhà, Phương Nhạc đặt thùng cá vào cốp xe, chở Trần Hề trở về nhà.
Khi đến bãi đỗ xe tầng hầm, điện thoại trong túi quần của Phương Nhạc lại bắt đầu rung lên liên tục, anh lấy thùng cá ra, đóng cốp xe lại, khi nhìn sang thì thấy Trần Hề đã xuống xe, tay cầm bông hoa màu đỏ, đứng bên cửa xe đợi anh.
“Đi thôi.” Phương Nhạc nói.
Hai người nhàn nhã đi bộ hai phút, đi thang máy lên đến nhà, Phương Nhạc thay chậu đựng cá, Trần Hề tìm được một chiếc bình cắm hoa bằng thủy tinh nhỏ màu xanh dương dài bằng lòng bàn tay, đường kính rất nhỏ, vừa đủ để cắm một bông hoa vào.
Cô đổ đầy nước, tắt vòi rồi cho bông hoa hồng Trung Hoa vào bình. Phương Nhạc cũng thay nước cho cá, anh nói với Trần Hề: “Em đi tắm trước đi.”
“Ừm.” Trần Hề trả lời, sau đó nhắc nhở anh: “Điện thoại anh vẫn đang rung đó.”
Từ tầng hầm về đến nhà, dọc đường không gặp ai, tiếng rung của điện thoại như tiếng muỗi vo ve bên tai.
Phương Nhạc đút tay vào túi, siết chặt điện thoại, bình tĩnh nói: “Anh biết.”
Trần Hề không nói thêm gì nữa, cô đứng trước mặt Phương Nhạc, cầm bình hoa lên, đi lên cầu thang rồi trở về phòng.
Phương Nhạc đi theo ra khỏi bếp, nhìn bóng lưng cô biến mất, anh đứng trong phòng khách một lúc, sau đó lấy điện thoại ra, không bất ngờ khi nhìn thấy loạt tin nhắn “Sao cậu lại động tay động chân với Trần Hề” của Phan Đại Châu, đống thông báo tin nhắn không hề phiền phức này thể hiện quyết tâm và kiên trì của Phan Đại Châu không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu.
Phương Nhạc không chỉnh sang chế độ im lặng nữa, anh dứt khoát bấm chặn WeChat của Phan Đại Châu.
Trong phòng tắm có tiếng nước truyền đến, Phương Nhạc đứng thêm một lúc nữa mới quay vào bếp xách thùng nước bẩn xuống lầu. Sau khi vứt xong, trên đường trở về, Phương Nhạc lấy điện thoại ra, mở trang web tìm kiếm “Ngôn ngữ hoa của hoa hồng đỏ Trung Hoa”.
Câu đầu tiên là “Tình yêu nồng cháy, tình bạn bền lâu”.
Vậy rốt cuộc là tình yêu nồng cháy hay tình bạn bền lâu?
Phương Nhạc cau mày trở về nhà, người trong phòng tắm trên lầu vẫn chưa đi ra, anh uống một cốc nước đá, chậm rãi đi lên lầu. Trước khi vào phòng ngủ anh liếc nhìn phòng Trần Hề, cửa phòng ngủ của Trần Hề đóng chặt, không biết cô đã đặt bình bông trên bàn hay trên đầu giường.
Phương Nhạc trở về phòng ngủ, trước kia khi vào phòng ngủ anh có thói quen đóng cửa lại, nhưng hôm nay lại không đóng, ngồi ở trước ghế máy tính, tay liên tục xoay chiếc điện trong tay.
Từ hôm qua đi quét mộ đến đi chợ đêm hôm nay mới có hai ngày, Phương Nhạc không muốn để mình mất bình tĩnh.
Tiếng nước ngừng lại, Phương Nhạc ngồi bất động trên ghế, một lúc sau, anh nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân dừng lại trước cửa, có một bóng dáng mảnh khảnh lướt qua cánh cửa đang mở của anh.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này ngắn hơn, dù sao cũng sẽ nhanh thôi, đừng sốt ruột~