Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 55

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 55
  • 10
Prev
Next

Chương 55

Cuối cùng xe cũng bắt đầu di chuyển, rẽ trái ở ngã tư trước mặt chính là khu thương mại, đèn xanh có thể đi thẳng. Bánh xe lăn bánh trên con đường nhựa suốt cả ngày nắng cháy sém, hình ảnh động trong cùng một luồng xe cộ không có gì nổi bật, nhưng thời gian trên xe dường như tĩnh lặng, trong sự im lặng kéo dài hàng chục giây, ngay cả tiếng ồn làm mát của máy điều hòa gần như cũng không nghe thấy được.

Sau khi vòng qua ngã tư, xe giảm tốc độ, Phương Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tìm chỗ đỗ xe. Trần Hề cầm bông hoa nhẹ nhàng lắc lư, bông hoa vẫn hơi run rẩy, giống như khi nãy lúc Phương Nhạc đưa cho cô.

Trần Hề thản nhiên nói: “Sao anh lại tặng hoa cho tôi?” Cô hỏi câu này quá trễ, đã mấy chục giây trôi qua, lúc Phương Nhạc đưa hoa cho cô, cô nên hỏi thì sẽ thích hợp hơn.

Phía trước bánh xe không biết có chướng ngại vật gì, Phương Nhạc không chú ý tới, khi xe đi qua, bánh xe cán qua, thân xe đột nhiên rung lên hai lần.

Trong khoảng thời gian này Phương Nhạc lái xe rất cẩn thận, vừa rồi là lần đầu tiên anh sơ suất. Sau khi xe ổn định lại, mắt Phương Nhạc vẫn nhìn về phía trước, thận trọng trả lời: “Không phải em thích à?”

Trần Hề: “… Tôi nói khi nào thế?”

Phương Nhạc nói: “Vừa rồi em nhìn chằm chằm vào giỏ hoa.”

Trần Hề thật sự đã nhìn bông hoa đó rất lâu, nhưng không phải cô muốn có nó, Trần Hề nhìn chằm chằm sau đầu Phương Nhạc, mấy giây sau mới nói: “Ừm, bông hoa hồng này khá đẹp.”

Màu đỏ rực lửa rất thích hợp cho mùa hè rực cháy này.

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, Phương Nhạc liếc nhìn gương chiếu hậu trong xe, Trần Hề không nhìn về phía này, Phương Nhạc không cần suy nghĩ đã trả lời: “Đây là hoa hồng Trung Hoa.”

Trần Hề: “Hả?”

Anh đã bỏ lỡ một chỗ đậu xe trống phía trước, bị xe khác cướp mất, Phương Nhạc tiếp tục lái xe chậm rãi về phía trước, khóe miệng mím chặt, anh cảm thấy câu nói nói lúc trước thật sự rất kỳ lạ, nhưng bây giờ anh chỉ có thể thuận theo tự nhiên để nói tiếp.

“Hoa hồng bán ở mấy tiệm hoa thực ra đều là hoa hồng Trung Hoa, vì hoa hồng sau khi bị cắt thì không thể sống tiếp, sẽ nhanh chóng héo đi, nhưng hoa hồng Trung Hoa nếu cắt đúng cách thì có thể để được khoảng một tuần.”

Trần Hề chỉ có một ít kiến thức cơ bản về hoa, cô cúi đầu nhìn về phía thân cây, thân hoa hồng có gai nhỏ dày đặc, còn thân hoa hồng Trung Hoa lại có gai lớn rải rác, thân cây của bông hoa trong tay cô thuộc vế sau, đây thật sự là hoa hồng Trung Hoa. Trần Hề nói: “Thật sự là hoa hồng Trung Hoa, sao anh biết hay thế?”

“Đọc trong sách.” Cuối cùng cũng tìm được một chỗ đậu xe trống, Phương Nhạc chậm rãi di chuyển vào giữa hai chiếc xe, anh vừa lùi xe vừa nói với Trần Hề: “Nhưng trong tiếng Anh, hoa hồng và hoa hồng Trung Hoa đều là rose, vì vậy bông hoa trên tay em gọi nó là hoa hồng đỏ cũng không sai.” Mọi người ai cũng biết về ngôn ngữ hoa của hoa hồng đỏ.

Trần Hề nghịch những cánh hoa mềm mại, nghiêm túc nói: “Không phải có rất nhiều từ tiếng Anh có nguồn gốc từ tiếng Latin sao? Tôi nhớ rose có nguồn gốc từ trong tiếng Latin rosa. Hoa hồng trong tiếng Latin là rosa rugosa, còn hoa hồng Trung Hoa là rosa chinensis, cho nên hoa hồng là hoa hồng, hoa hồng Trung Hoa là hoa hồng Trung Hoa, chúng thực sự khác nhau.”

“…”

Phương Nhạc im lặng, xe dừng lại tắt máy, hai người một trước một sau cởi dây an toàn ra.

Trần Hề vẫn cầm bông hoa, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bông hoa này tôi có nên cầm theo không?”

“… Tùy em.” Nếu cô cầm một bông hoa đi đến quầy hàng, Phan Đại Châu nhất định sẽ hỏi này nọ.

“Vậy thì tốt nhất nên đặt nó trên xe.” Cầm không tiện, Trần Hề nhẹ nhàng đặt bông hoa lên ghế bên cạnh.

Phương Nhạc: “…”

Xuống xe, ập vào mặt một trận nóng bừng, Phương Nhạc không muốn nói chuyện lắm, Trần Hề nhìn giỏ hoa mình đang cầm, trong giỏ hoa thiếu mất một bông hoa hồng đỏ Trung Hoa, màu sắc nhìn cũng tươi tắn và thanh lịch hơn, thiếu mất một chút ý nghĩa chúc mừng.

Hai người im lặng đi đến quảng trường, tìm quầy hàng của Phan Đại Châu.

Quảng trường nằm ở phía Tây của khu thương mại, trước đây khu vực này ban đêm là nơi tập trung các nhóm nhảy đường phố, hiện nay ban quản lý đã chỉ định một khu vực ở đây làm chợ đêm, nghe nói là để cạnh tranh.

Bên cạnh trường cấp hai Văn Khải có một trung tâm thương mại lớn, trong trung tâm thương mại có siêu thị, cửa hàng quần áo và khu vui chơi, nơi Phương Nhạc uống cà phê trước đó là xe cà phê bên ngoài trung tâm thương mại.

Hai tòa nhà thương mại quá gần nhau, khu thương mại ở đây mới được hoàn thành cách đây không lâu, cư dân gần đó đã quen với việc đi mua sắm ở các trung tâm thương mại cũ hơn nên khu mới nảy ra ý tưởng mở một khu chợ đêm để khuấy động bầu không khí và thu hút khách đến.

Tuy nói là chợ đêm nhưng vào lúc này, hầu hết các quầy hàng trong quảng trường đều đã bày bán hàng.

Trần Hề và Phương Nhạc đã tìm được quầy thịt nướng, bên cạnh quầy thịt nướng còn có một quầy trà trái cây, hai gian hàng dùng chung một bảng đèn màu sắc chói mắt, một nửa bảng đèn ghi “Thịt nướng Đại Châu”, nửa còn lại ghi “Trà trái cây Hạ”.

Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ đồng thanh nói: “Cuối cùng hai cậu cũng tới!”

Hai người đều đeo tạp dề, khẩu trang và găng tay dùng một lần, Trần Hề chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt trên mặt bọn họ: “Hai cậu ăn mặc thật chuyên nghiệp.”

Phan Đại Châu đang nướng thịt xiên, đáng tiếc quầy hàng vắng tanh, cũng không có khách, Phan Đại Châu lật xiên nướng lại, nói: “Còn phải nói, điều quan trọng nhất của quầy hàng bọn tớ là sạch sẽ hợp vệ sinh.”

Không phải nên tập trung vào hương vị à? Trần Hề không hỏi, cô nhìn vào vỉ nướng màu đen.

Trước đây Trần Hề đã theo Phương Nhạc đến nhà Phan Đại Châu, nhà Phan Đại Châu là một căn nhà liền kề, trong sân nhỏ của nhà liền kề có lò nướng ngoài trời này, hôm đó là sinh nhật của Phan Đại Châu, nhóm người cùng nhau tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, Trần Hề cũng đã nướng thịt trên lò nướng này.

Phương Nhạc ở bên cạnh hỏi: “Đây là lò nướng ở nhà cậu à?”

Phan Đại Châu nói: “Ơ, bị cậu nhận ra rồi, bố tớ chở tới đây đấy. He he, tớ đã tiết kiệm được hơn một nửa chi phí khởi nghiệp rồi đó.”

Trần Hề tò mò hỏi: “Tớ còn tưởng cậu chỉ bán thịt nướng, tại sao lại bán trà trái cây nữa vậy?”

Trương Tiêu Hạ: “Phan Đại Châu chưa nói với hai cậu à?”

Phan Đại Châu hỏi ngược lại: “Tớ chưa nói hả?”

“Chưa.” Phương Nhạc thản nhiên đặt giỏ hoa lên quầy trà trái cây: “Cậu chỉ nói quầy thịt nướng của cậu đã mở cửa thôi.”

Phan Đại Châu lắc đầu: “Chắc là tớ bận quá nên hay quên.”

Trương Tiêu Hạ nói: “Tớ nghĩ việc kinh doanh trà trái cây vào mùa hè chắc chắn sẽ ăn nên làm ra, thịt nướng thì không chắc lắm, hơn nữa tay nghề của Phan Đại Châu…”

Phan Đại Châu: “Tớ đã luyện thử rồi, hương vị cũng không tệ.”

Trương Tiêu Hạ: “Mới luyện có hai ngày.”

Phan Đại Châu lại lật xiên thịt: “Có vẻ nếu tớ không thể hiện tài năng của mình thì cậu sẽ không bị thuyết phục nhỉ.”

Trương Tiêu Hạ nói: “Bên cạnh còn có quán thịt nướng kia kìa, cậu đang cạnh tranh với người ta đó.”

Phan Đại Châu còn chưa mở miệng, Trần Hề đã tiêm máu gà: “Quầy thịt của Đại Châu vừa rẻ vừa ngon, có thể ăn nên làm ra!”

Phan Đại Châu đắc ý: “Vẫn là Trần Hề có mắt nhìn.”

Trương Tiêu Hạ lười lo bò trắng răng, chỉ vào giỏ hoa trên bàn nói: “Hai cậu chỉ mua một giỏ hoa mừng khai trương thôi à.”

Phan Đại Châu nói: “Giỏ hoa này cho cậu đó.”

Trương Tiêu Hạ: “Cậu thì sao?”

Phan Đại Châu tùy tiện nói: “Này, dù sao chúng ta cũng là một nhà, của cậu là của tớ, của tớ cũng là của cậu.”

Trần Hề nhìn chằm chằm vào hai tai đỏ bừng của Trương Tiêu Hạ, cô ấy đang đeo khẩu trang nên nhìn không rõ sắc mặt.

Phương Nhạc không chú ý tới Trương Tiêu Hạ, hỏi Phan Đại Châu: “Hai cậu mở quầy hàng bán thực phẩm kiểu này có cần giấy phép gì không?”

Phan Đại Châu: “Mấy giấy tờ cần làm đều đã làm xong cả rồi. Quầy hàng này trước đây là bạn cùng lớp Tiểu Khê thuê, nhưng sau này khi bọn tớ hỏi thì ở đây quản lý hơi lỏng lẻo, không có yêu cầu gì cả, nhưng trước đây cậu đã từng nhắc nhở tớ về cái giấy chứng nhận sức khỏe, để đề phòng nên tớ và Trương Tiêu Hạ cũng đã xin giấy chứng nhận sức khỏe.”

Phương Nhạc: “Lấy kết quả rồi à?”

“Lấy rồi, hôm thứ hai bọn tớ đã đến bệnh viện để khám sức khỏe, sang hôm sau thì đã nhận được giấy chứng nhận sức khỏe rồi, năng suất làm việc của bọn họ thật sự rất cao.”

Đống lửa than khiến không khí xung quanh quầy hàng càng nóng hơn, khói nồng nặc, mùi thơm của đồ ăn tràn ngập trong không khí. Trần Hề hỏi Phan Đại Châu: “Nguyên liệu là cậu mua hay là tự mình chuẩn bị thế?”

“Mẹ tớ làm cho tớ đó.” Chỉ cần Phan Đại Châu không làm nũng đòi mua Surprise Eggs nữa, mẹ Phan sẽ rất hào phóng tiêu tiền cho cậu ấy, nhất là lần này cậu ấy muốn lập một quầy hàng kiếm tiền để tự nuôi sống bản thân. Mặc dù mẹ Phan cho rằng cậu ấy đang giỡn chơi thôi, nhưng bà ấy lại hoàn toàn ủng hộ loại giỡn chơi đầy ý nghĩa này.

Quầy thịt nướng không ai hỏi han tới, Phan Đại Châu nướng xiên thịt để tự ăn, mấy xiên thịt bò mềm đã chín sẵn, Phan Đại Châu đưa cho Trần Hề và Phương Nhạc.

Trương Tiêu Hạ không có việc gì làm bèn pha trà trái cây cho bọn họ. Trên quầy trà trái cây có chất một đống trái thanh long, chanh vàng, chanh xanh, v.v. Còn có hai thùng inox đựng trà, phía trước là vài chai Yakult và soda thủy tinh, trên đất có một thùng đá.

Trái cây đều là mới cắt, Trương Tiêu Hạ cho trái cây vào cốc nhựa, thêm một thìa siro trái cây và mật ong, lại rót trà vào, bỏ vài viên đá lên trên, đây là bí quyết trà trái cây của cô ấy.

Phan Đại Châu cởi khẩu trang xuống đến tận cằm, ăn thịt nướng nói: “Hai cậu ăn tối chưa? Hay bữa tối nay ăn thịt nướng của tớ đi.”

Phương Nhạc cầm trà trái cây do Trương Tiêu Hạ pha, hỏi Trần Hề: “Em muốn ăn gì?”

Trần Hề nhấp một ngụm trà trái cây mát lạnh, nói: “Ăn thịt nướng đi.”

Hai người họ đứng trước quầy hàng khiến người khác lầm tưởng là quầy thịt nướng tay mơ này đang kinh doanh nên đã thu hút một nhóm bạn trẻ từ rạp chiếu phim đi ra.

Những bạn trẻ khoác tay nhau đi đến, Phương Nhạc và Trần Hề di chuyển sang một bên, để không gây cản trở đến Phan Đại Châu chuẩn bị bắt đầu công việc kinh doanh đầu tiên của mình.

Trần Hề vừa ăn thịt nướng vừa trò chuyện với Trương Tiêu Hạ.

“Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí có tới không?”

“Ủa, vừa rồi bọn tớ đang trò chuyện trong nhóm, hai cậu không đọc tin nhắn nhóm à?”

Điện thoại của Phương Nhạc để chế độ rung, tin nhắn nhóm được đặt ở chế độ không làm phiền, điện thoại của Trần Hề để trong túi nhỏ, vặn âm lượng rất nhỏ nên vẫn luôn không nghe thấy âm thanh nào.

Hai người lấy điện thoại ra xem, trong nhóm có hàng trăm tin, thời gian trò chuyện gần một giờ.

Trương Tiêu Hạ cũng tháo khẩu trang ra, ăn thịt nướng, nói: “Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí thực sự đã đi quay phim ngắn rồi, tỉnh chúng ta đã tổ chức liên hoan phim ngắn, không giới hạn số lượng người tham gia, người trong và ngoài nước đều có thể đăng ký.”

Đây là liên hoan phim ngắn cấp tỉnh đầu tiên do Hiệp hội phim tỉnh, Tập đoàn báo chí tỉnh, Chính quyền nhân dân thành phố Hà Xuyên và Ban Tuyên giáo Ủy ban tỉnh Hà Xuyên đồng tổ chức. Tác phẩm yêu cầu là phim ngắn, thời lượng của phim ngắn là trong vòng mười lăm phút, còn của video ngắn là năm phút, đơn vị cạnh tranh chính không giới hạn về chủ đề, có thể là phim tình cảm, phim tài liệu, phim thương mại, v.v. Video ngắn cũng có thể quay MV.

Trần Hề nghe xong nói: “Chuyên nghiệp như vậy á, chỉ có hai người Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí lập đội thôi à?”

“Trường THPT Số 8 có câu lạc bộ video kỹ thuật số mà, lúc chúng ta học lớp 11 đã tham gia liên hoan phim ngắn đó. Trước đây Bạch Chỉ không hề quen biết bọn họ, bây giờ lại kéo mấy người bên câu lạc bộ cùng đi chơi kia kìa.”

Trương Tiêu Hạ đột nhiên nhắc đến bộ phim ngắn vào năm lớp 11, Trần Hề nhất thời không nghe thấy mấy câu sau của cô ấy, Phương Nhạc trông rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh thậm chí không thèm nhìn cô gái đang đứng cạnh anh, hai người ngậm ống hút trong miệng, chỉ góp tai làm người nghe.

Trương Tiêu Hạ nói một mạch: “Chủ yếu là vì cuộc thi này còn đặc biệt thiết kế giải thưởng tác phẩm của sinh viên xuất sắc nhất, giải thưởng này sẽ được trao cho sinh viên đại học trên địa bàn tỉnh chúng ta hoặc những bạn đang học ở nơi khác nhưng có hộ khẩu ở tỉnh mình. Thế này thì Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí cũng sẽ có cơ hội chiến thắng, điều quan trọng nhất là tổng giải thưởng là 250.000 tệ, giải thưởng tác phẩm của sinh viên xuất sắc nhất ít cũng là 18.000 tệ!

Trương Tiêu Hạ nói đến đây, tưởng rằng hai người họ sẽ kinh ngạc, nhưng hai người chỉ lo cầm trà trái cây uống, đứng đó như cọc gỗ không có chút phản ứng nào. Trương Tiêu Hạ biết trà trái cây của mình rất ngon, nhưng cô ấy nghi ngờ trà này mà ngon đến thế này à?

Trương Tiêu Hạ nói: “Hai cậu nghe thấy tớ nói gì không đó? Phản ứng chút đi chứ!”

Trần Hề nhấp một ngụm trà, sau đó nói: “Tiền thưởng cao quá, khi nào thì mới hết hạn đăng ký thế?”

“Ngày 31 tháng 10, vì thế bọn họ có rất nhiều thời gian!” Trương Tiêu Hạ nói.

Phương Nhạc không trả lời, trà trái cây đối với anh quá ngọt, anh nhả ống hút ra, không uống nữa.

Phan Đại Châu đang bận rộn chân tay với quầy thịt nướng bên cạnh. Thịt nướng tự mình ăn và kinh doanh rất khác nhau, khách hàng nhiều, yêu cầu phức tạp, hỏi không ngớt, bảng giá niêm yết rõ ràng nhưng cũng có người hỏi giá, con gái thì hỏi nguyên liệu có tươi không, con trai lại hỏi thịt nướng có mấy vị.

Việc thanh toán cũng lộn tùng phèo cả lên, Phan Đại Châu còn phải thối lại tiền lẻ cho bọn họ.

Bên kia âm thanh càng ngày càng ồn ào, ánh mắt của Trần Hề và Phương Nhạc bị hấp dẫn, Trần Hề nhìn Phan Đại Châu nướng thịt, giống như một người mới tập chơi piano không biết trời cao đất dài là gì đang chơi đàn một cách điên cuồng, bất kể đang lật xiên thịt hay đang rải gia vị, động tác của Phan Đại Châu vẫn có hơi lộn xộn.

Trần Hề không khỏi “Ây da ây da” vài tiếng, giọng nói của cô nhỏ đến mức nếu không đứng gần thì không thể nghe thấy cô đang nói. Phương Nhạc không nghiêng đầu nhìn cô, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.

Năm ngoái khi bà nội Phương giáo huấn Phương Mạt, bà ấy thường nói ây da ây da. Hôm qua khi quét mộ, khi bà nội Phương nghe bạn cũ kể lại chuyện xưa, bà ấy cũng nói “Ây da ây da”. Câu nói cửa miệng của bà nội Phương thể hiện cả sự đau đầu, sự ngạc nhiên và tiếc nuối, Trần Hề đã học theo bà ấy.

Trước đây Trần Hề cũng đã học theo cách nói chuyện của ông chủ Phương, ông chủ Phương nói “tập trung lực lượng”, Trần Hề đã học và sử dụng từ này ngay tại chỗ. Tập trung lực lượng là một phương ngữ vùng Đông Bắc, ngữ cảnh thường được sử dụng để tìm ai đó đi đánh nhau. Trần Hề học dùng được một thời gian, sau này cô đã dần quên mất chữ này.

Thực ra từ khi còn nhỏ, ngoại trừ ở trường ra thì không ai dạy cô gì cả, bố mẹ cô không biết nói hay dạy cô, cô đã quen bắt chước, điều này tương tự như bản năng sinh tồn vậy. Ví dụ lần đầu tiên cô đến nhà họ Phương rửa bát, điều cô bắt chước chính là thói quen của nhà họ Phương, một mặt cô biết quan sát lời nói và cảm xúc, mặt khác đến từ bản năng của cô.

Không biết lần này cô sẽ học từ “Ây da ây da” bao lâu, Phương Nhạc cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn Trần Hề.

Phương Nhạc lại nhớ đến bản năng khác của cô, chính là tìm kiếm cái lợi và tránh cái hại.

Bây giờ thì sao? Khi cô cầm lấy bông hoa, trong lòng cô đã nghĩ gì?

“Người đâu rồi!” Phan Đại Châu cuối cùng phát điên: “Mấy cậu đừng chỉ đứng nhìn nữa, tới đây giúp tớ đi!”

Trần Hề và Phương Nhạc cuối cùng cũng bước tới giúp thanh toán và thối tiền, Trương Tiêu Hạ thì giúp rải gia vị cho khách hàng.

Sau khi tiễn một nhóm người đi, quầy thịt nướng vẫn còn rất nhiều xiên nướng bị cháy không ai mua, Phan Đại Châu thở dài: “Lỗ rồi!”

Trần Hề nói: “Chúng ta lấy ăn đi, bỏ phần bị cháy ra là được.”

“Thôi, sao để mấy cậu ăn cái này được!” Phan Đại Châu lấy ra một đống xiên mới từ trong hộp, lòng tự tin bị đả kích, quyết định tạm thời tránh sang một bên, nhường người khác: “Cậu lại nướng đi, cậu nướng giỏi hơn tớ, cậu sinh ra đã là một đầu bếp giỏi!”

Trần Hề đã từng nướng thịt ở nhà Phan Đại Châu, trước đó đều được mọi người khen ngợi. Trần Hề không muốn để tay mình bị bẩn, cô đeo găng tay dùng một lần vào rồi nói: “Cũng thường thôi mà, tớ chỉ có chút năng khiếu nấu nướng đó thôi, nhưng cũng không giỏi lắm.”

Phương Nhạc nhớ tới bữa ăn đầu tiên Trần Hề nấu cho mình là một tô mì, Trần Hề cảm thấy mình học nấu ăn rất nhanh, ở phương diện này, cô cũng nhận thức được khuyết điểm của mình.

Phương Nhạc chỉ nghĩ trong lòng mà không nói ra. Mẹ Phương gọi điện thoại tới, nói ông chủ Phương đã đi câu cá về, hỏi bọn họ bữa tối ăn ở đâu, Phương Nhạc đứng ở bên cạnh Trần Hề nghe điện thoại.

Sắc trời dần tối, Trương Tiêu Hạ nhìn lên, thấy những trước những quầy hàng khác người đang xếp hàng nườm nượp, nhưng quầy hàng của họ lại vắng như chùa bà đanh, Trương Tiêu Hạ muốn đi thăm dò nên nói với Phan Đại Châu: “Tớ đi xem thử.”

Phan Đại Châu uể oải bốc trái cây bỏ vào miệng, cậu ấy xua tay: “Đi đi, để tớ xem quầy hàng cho.”

Trương Tiêu Hạ cũng xui xẻo, sau khi cô ấy rời đi không lâu đã có vài cô gái đến mua trà trái cây, Phan Đại Châu lập tức đeo lại găng tay dùng một lần vào, bắt đầu kinh doanh.

Trong thời gian ăn tối, dòng người dần dần nhiều hơn, Phương Nhạc đang đứng ở quầy thịt nướng nghe điện thoại, anh mặc một chiếc áo phông bình thường, dáng người cao, vai rộng, vẻ mặt lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng, như vầng trăng cô đơn sắp nhô lên khỏi bầu trời đêm, thu hút biết bao cô gái trẻ.

“Tôi muốn hai xiên xương và thịt, năm xiên thịt bò…”

Trần Hề đang nướng thịt xiên, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, quầy thịt nướng đã có khách đến, cô gọi lớn về phía quầy trà trái cây, Phan Đại Châu đáp: “Hai cậu ráng chờ chút, tớ bên đây khi nào xong việc sẽ qua liền!” Trước quầy trà trái cây vẫn còn đứng bốn năm người.

Trần Hề lập tức tiếp quản công việc kinh doanh, cô nhanh nhẹn lấy xiên thịt ra đặt lên vỉ nướng, ghi nhớ yêu cầu của mọi người, động tác bình tĩnh, sạch sẽ lại gọn gàng.

Các cô gái đang bắt chuyện với Phương Nhạc: “Quầy này của mấy bạn mới mở thôi phải không? Hai ngày trước không thấy mấy bạn.”

Phương Nhạc đã cất điện thoại vào túi quần, chỉ vào quầy hàng bên cạnh: “Đó là chủ quầy.”

“Ồ, bạn là bạn của cậu ấy à? Bạn là sinh viên hả? Hay là đi làm rồi?”

“Đại học đã nghỉ hè rồi à?”

Cả đống câu hỏi, nhưng Phương Nhạc lại không để ý tới, trực tiếp nói giá: “Của cô hai mươi hai tệ, còn cô thì 16.5 tệ.”

Lò nướng nóng hổi, Trần Hề lật xiên thịt lại, nói: “Phương Nhạc.”

Giữa lúc ồn ào, giọng nói của Trần Hề không nhẹ cũng không nặng, giống như giọt nước rơi trên đầu lá sen xuống ao, người không nghe thấy tất nhiên sẽ không nghe thấy, nhưng người vẫn luôn ngắm nhìn lá sen sẽ lập tức bắt được giọt nước này.

“Hả?” Phương Nhạc đáp lại cô.

Trần Hề rũ mắt nhìn xiên thịt, nói: “Giúp tôi đeo khẩu trang với, tay tôi đang không tiện.”

Cô đang đeo găng tay dùng một lần, trên tay thì đầy đồ gia vị. Trần Hề nói câu này một cách rất tự nhiên, mấu chốt của quầy thịt nướng là “sạch sẽ hợp vệ sinh”.

Phương Nhạc im lặng nhìn cô vài giây, thấy cô không có biểu cảm gì thừa thãi, anh cầm một chiếc khẩu trang trên bàn lên, mở bao ra, đưa tay chậm rãi tiến đến gần mặt Trần Hề.

Trần Hề đang tập trung, đầu giữ yên, Phương Nhạc đứng ở phía sau cô, cầm mặt nạ ra trước mặt cô, sau đó nhẹ nhàng đeo vào tai cô. Dây đèn trong quầy đầy màu sắc, không thể phân biệt rõ màu của tai Trần Hề, ngón tay Phương Nhạc vô tình chạm vào tai cô, Phương Nhạc cảm thấy hơi nóng, nhưng lại không phân biệt được là tai Trần Hề nóng hay là ngón tay anh nóng.

Yết hầu của Phương Nhạc nặng nề lăn xuống, anh lùi lại một bước, đi đến bên cạnh Trần Hề, cúi đầu nhìn cô. Trần Hề vẫn đang bận nướng thịt, bây giờ cô đã đeo mặt nạ vào nên càng khó quan sát biểu cảm của cô hơn.

Đứng một lúc, Phương Nhạc đi đến quầy trà trái cây, nói với Phan Đại Châu: “Tháo tạp dề ra.”

Phan Đại Châu: “Gì cơ?”

Phương Nhạc nói: “Trần Hề đang nướng thịt, cậu đưa tạp dề cho cô ấy đi.”

“Hả?”

Phương Nhạc trực tiếp đi đến cởi tạp dề của Phan Đại Châu ra, Phan Đại Châu liền hét lên: “Này này, cậu đang làm gì vậy!”

Phương Nhạc mang theo tạp dề nóng hổi quay lại chỗ Trần Hề, vẻ mặt bình tĩnh nói với cô: “Khói dầu nhiều, em đeo tạp dề vào đi.”

Trần Hề quay đầu nhìn tạp dề trong tay Phương Nhạc.

Phương Nhạc giơ tạp dề lên, vẻ mặt không thay đổi nói: “Anh giúp em nhé?”

Cách đó vài bước, Phan Đại Châu trợn tròn mắt nhìn chiếc tạp dề bị cướp đi.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 55"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online