Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 54

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 54
  • 10
Prev
Next

Chương 54

Chiều hôm sau, Trần Hề lại phải đến trường lái xe, Phương Nhạc vẫn chở cô như thường lệ. Đến cổng trường dạy lái xe, Trần Hề vừa xuống xe đã nghe thấy giọng nói của chị gái đang gọi điện cho ai đó: “Thứ chó má đó nói rằng vụ đụng xe đó lỗi là của tớ và muốn tớ bồi thường, đúng là mặt dày. Cậu chờ một chút, tớ sẽ chụp ảnh gửi cậu xem!”

Phương Nhạc cũng nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại, nhưng từ trước đến nay anh không có hứng thú với chuyện của người khác, anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Trần Hề ở ngoài cửa sổ đang nhìn chị gái đó thì quay lại vẫy tay với anh. Anh không nói gì, khởi động xe rồi rời đi.

Chị gái kết thúc cuộc gọi, dùng điện thoại chụp ảnh vành đai xanh*, gửi cho bạn mình, nói với Trần Hề đang đi tới: “Em đến rồi hả, sao hôm qua chị không thấy em?”

(*Vành đai xanh đề cập đến khu vực được phủ xanh bằng cách trồng cây cỏ và hoa lá., có thể loại bỏ mệt mỏi thị giác, thanh lọc môi trường, làm đẹp thành phố, giảm tai nạn giao thông, v.v. chiếm một vị trí quan trọng và không thể thay thế trong thành phố.)

Vành đai xanh dường như bị tàn phá nặng nề, cây cỏ và hoa không còn nhận ra hình dạng được nữa, Trần Hề nhìn vành đai xanh nói: “Hôm qua ở nhà em có chút việc.”

“Hôm qua em không tới, ngạc nhiên chưa? Có người lái xe san phẳng vành đai xanh này luôn rồi.” Chị gái cất điện thoại đi, cười trên nỗi đau của người khác.

Trần Hề tò mò nhìn chị gái, chị gái không hiểu ý nghĩa trong ánh mắt cô, la lên: “Không phải chị, kỹ năng lái xe của chị bây giờ đang tiến bộ vượt bậc, ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng không phàn nàn gì!”

“Em đâu có nghi ngờ chị đâu.” Trần Hề thành thật nói: “Chị vẫn chưa chạy trên đường được mà, giáo viên hướng dẫn không thể để chị lái xe ra khỏi trường dạy lái xe đâu.”

Chị gái thừa nước đục thả câu, cô ấy đi với Trần Hề, vừa đi vừa nói: “Đây là do bạn trai cũ của chị làm, tên ngốc này! Hôm qua anh ta đến trường dạy lái xe tìm chị, không biết có phải anh ta đã uống say hay bị động kinh nữa, lái xe đụng vào vành đai xanh, xe thì lại bị kẹt giữa hai thân cây, bị biến dạng luôn, bản thân anh ta không thể thoát ra được, sau đó lực lượng cứu hỏa và xe cứu thương đã đến đây.”

Trần Hề hỏi: “Anh ta không sao chứ?”

Chị gái: “Không biết, nhưng dù sao vẫn còn sống.”

Trần Hề: “…”

Hai người tập lái xe một lúc thì lại đến giờ nghỉ ngơi, dù che nắng trong trường dạy lái xe đã được thay thế bằng mái hiên, khu vực râm mát được mở rộng, người đến ngồi ở đây cũng nhiều hơn.

Chị gái liên tục gọi điện, bạn bè đều hỏi cô ấy về vụ tai nạn ngày hôm qua, cô ấy khó chịu đến mức cúp điện thoại lần nữa, kéo ghế lại gần nói với Trần Hề: “Nếu như chị không chia tay với anh ta, hôm nay chị ngồi ở trên chiếc xe đó thì có lẽ đã bị mất tay cụt chân luôn rồi.”

Trần Hề đang ăn bánh quy, bánh quy vẫn là của tiệm Tân Tân Gia, không biết khi nào mới có thể ăn hết đống đồ ăn này.

Trần Hề đưa bánh quy cho chị gái, chị gái ăn hai miếng, lại có điện thoại gọi tới.

Cạnh mái hiên có một ngôi nhà gỗ, là ký túc xá cho nhân viên trường dạy lái xe, phía trước nhà gỗ có bốn chú chó con đang chơi đùa với đủ màu sắc đen, vàng, trắng và đốm khác nhau, không biết những chú chó con này là trường dạy lái xe nuôi hay chó hoang bên ngoài vào.

Hôm chủ nhật Trần Hề cũng nhìn thấy mấy chú chó con này, lúc đó Trần Hề đang ngồi dưới một chiếc ô che nắng, hỏi chị gái: “Nếu không thể nhìn ra tất cả chuyện này thì sao?”

Chị gái nói: “Em biết thăm dò không?”

Chị gái nói rất nhiều cách để thăm dò, cô ấy trực tiếp xác định mối quan hệ giữa người thăm dò và người bị thăm dò là bạn trai bạn gái, cho nên cách mà cô ấy mô tả đã lệch khỏi chủ đề, Trần Hề cũng không nói gì.

Thấy cô có nhiều tâm sự, chị gái nói với giọng điệu của một người từng trải: “Thật ra giác quan thứ sáu của phụ nữ rất linh, đôi khi không cần phải thăm dò gì đâu. Em biết đấy, tự nhiên bình thường thì nảy sinh nghi ngờ làm gì, chắc chắn là có manh mối nào đó mới khiến em nghi ngờ người đàn ông này. Vì vậy, chúng ta không cần tìm bất kỳ bằng chứng nào, nếu em cảm thấy không vui thì cứ trực tiếp vứt bỏ người đó. Tìm một người đàn ông ba chân mới khó, chứ đàn ông hai chân thì ở đâu mà chả có..”

Trần Hề chỉ có thể nói: “Không phải như vậy đâu.”

Chị gái: “Chẳng lẽ người đàn ông của em có ba chân hả?”

Trần Hề: “…”

Hôm đó trời cực kỳ nóng, rõ ràng sáng sớm mới mưa xong, nhưng khi nước mưa trên mặt đất bốc hơi, hơi nước dường như tràn ngập trong không khí đang tìm không ra lối thoát, cái nóng oi ả khiến người ta cảm thấy bồn chồn.

Mồ hôi chảy xuống sau gáy Trần Hề, cô lại cầm một chai nước trái cây khác do Phương Nhạc chọn lên, ngón tay cái chạm vào đường vân trên nắp chai.

Trần Hề chỉ chú chó con trước căn nhà gỗ bên cạnh, nói với cô gái xa lạ: “Chị nhìn bên kia kìa.”

Chị gái: “Con chó hả?”

“Ừm.” Trần Hề nói: “Trước đây Vàng muốn chơi với Trắng, nhưng lúc đó Trắng không đồng ý, sau này Vàng và Trắng trông cũng có vẻ rất tốt. Bây giờ Trắng muốn chơi với Vàng, nhưng nó không biết Vàng có còn muốn chơi cùng nó hay không, dù sao từ lúc đó trở đi Vàng cũng không nói gì nữa, bên cạnh nó còn có Đen và Đốm.”

Chị gái đột nhiên bừng tỉnh: “Hóa ra không phải là tên cặn bã à, tình huống này đơn giản hơn nhiều. Trắng trực tiếp hỏi Vàng là xong,Vàng à cậu có thể cùng chơi với tớ không?”

Trần Hề: “… Không thể trực tiếp hỏi được.”

Chị gái: “Tại sao?”

Trần Hề: “Bởi vì bọn họ vẫn là người nhà, nếu như sau khi hỏi mà kết quả không thỏa đáng thì trạng thái bình tĩnh trước đó khó khăn lắm mới có được chỉ sợ sẽ khó có thể duy trì.”

Chị gái sửng sốt: “Ghê gớm dữ vậy à?”

Trần Hề suy cho cùng vẫn rất ngây thơ, không hiểu chuyện này thì có chỗ nào ghê gớm đâu?

Chị gái nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Em à, tuy chúng ta luôn nói rằng tình yêu đích thực không phân biệt tuổi tác, giới tính, biên giới, nhưng chúng ta không thể không có đạo đức được!”

Trần Hề đại khái cũng đã hiểu được: “… Không phải, không liên quan đến đạo đức.” Trần Hề nhấn mạnh: “Không có quan hệ huyết thống!”

Chị gái thở một hơi nhẹ nhõm, nói mà còn thấy sợ: “Đậu má, chị vừa tăng adrenaline đấy, em biết không hả!”

Trần Hề cạn lời đưa chai nước trái cây chưa mở cho cô ấy: “Vậy chị uống chút nước cho bình tĩnh lại đi.”

“Ha ha.” Chị gái cười: “Em thật vui tính!”

Cô ấy không khách sáo uống một ngụm, dạy Trần Hề: “Để chị suy nghĩ đã, thế này đi, Trắng đưa chân ra trước, xem có nhìn thấy gì không, nếu không thấy gì thì lại chuyền một khúc xương, xem Vàng có gặm khúc xương này không.”

Trần Hề ăn xong bánh quy, cúi đầu nhìn tay mình. Trên ngón tay trái của cô có vụn bánh quy, cô vân vê ngón tay, tin nhắn WeChat trong túi xách đột nhiên vang lên, cô lau sạch tay rồi lấy điện thoại ra, là Phương Nhạc.

Năm mươi phút trước, Phương Nhạc vẫn đang ở phòng mai mối hôn nhân, máy điều hòa thổi làn gió mát, anh không có việc gì làm nên ngồi trước bàn máy tính lật xem cuốn sách mình mang theo.

Mẹ Phương đang ngồi ở ghế đối diện anh, trò chuyện video với ông chủ Phương.

Mẹ Phương: “Bên đó nắng lắm không?”

Ông chủ Phương: “Nắng lắm, hôm nay anh đến muộn, vị trí đẹp đã có người ngồi cả rồi. Chỗ này của anh vẫn ổn chán, chắc tí nữa trời sẽ sụp nắng thôi.”

Mẹ Phương: “Không phải anh có quần áo chống nắng à?”

Ông chủ Phương: “Mặc quần áo chống nắng nóng chết.”

Mẹ Phương: “Vậy anh phơi nắng cho chết luôn đi. Bắt được bao nhiêu con cá rồi?”

“Để anh cho em xem.” Ông ấy chuyển camera lại: “Thế nào?”

Mẹ Phương: “Cũng được đấy, có bao nhiêu con thế?”

Ông chủ Phương: “Hơn chục con cá trích nhỏ hơn lòng bàn tay. À, anh cũng câu được hai con cá trê đầu vàng.”

Mẹ Phương: “Ráng câu thêm hai con cá trê đầu vàng nữa đi, tí tối hầm canh cho anh. Trưa anh ăn gì rồi?”

Ông chủ Phương: “Bánh quy với bánh mì, mấy thứ Hề Hề mua đợt trước đó.”

Mẹ Phương: “Chỉ ăn mấy thứ đó sao được, em nói Phương Nhạc mang cơm cho anh!”

Phương Nhạc đã lắng nghe cuộc nói chuyện đầy tình cảm của bọn họ một lúc lâu, sau đó nhận được nhiệm vụ mới, lái xe đưa cơm cho ông chủ Phương.

Hôm nay ông chủ Phương và bạn bè của mình ra ngoại ô câu cá, đây không phải là nhà vườn, ao cũng là công cộng, tuy nhiên người dân sống gần ao nhất lại đòi phí là 100 tệ mỗi người.

Mọi người đã trả tiền, dự định câu cá từ sáng đến tối, xung quanh không có chỗ nào bán đồ ăn, cũng không thể gọi đặt đồ ăn mang tới.

Phương Nhạc mang thêm vài phần cơm nữa, bao gồm cả phần bạn bè của ông chủ Phương.

Mấy người bọn họ đã đói bụng từ lâu, sắp đến giờ ăn tối, cơm vừa đến liền bỏ cần câu xuống cùng nhau ăn. Phương Nhạc không có việc gì làm, ngồi trên ghế hóng gió một hồi, nhìn xa xa thấy một phao câu cá đang phản ứng, liền nhắc nhở ông chú nọ: “Có cá cắn câu rồi chú.”

Ông chú đặt đũa xuống, lao tới nhấc cần câu lên, ném ra một con cá trắm cỏ lớn.

Mọi người đều trở nên phấn khích.

Phương Nhạc nhìn con cá bị ném lên không trung, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi bọn họ thật sự tập trung ăn uống, không có ai câu cá, con cá lại cứ tự mình cắn lưỡi câu, tham ăn chẳng màng đến mạng sống, ngu không cơ chứ.

Điện thoại trong túi rung lên, Phương Nhạc lấy ra, nhìn thấy là số của Phan Đại Châu.

Phương Nhạc vừa nhấc máy đã nghe thấy Phan Đại Châu vui vẻ hỏi: “Tối nay cậu rảnh không?”

Phương Nhạc: “Làm gì, chơi bóng à?”

“Chơi bóng gì tầm này nữa? Tớ và Trương Tiêu Hạ bắt đầu khởi nghiệp rồi, tối nay cậu đến ủng hộ đi!”

“Khởi nghiệp gì, chẳng phải vừa bị mất việc à?”

“Cậu có thể đừng đề cập đến chuyện xúi quẩy này nữa được không?”

Hợp tác khởi nghiệp này hoàn toàn là tình cờ. Thứ bảy, Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ nhìn thấy Trần Hề làm thêm để kiếm tiền, cũng muốn tìm một công việc bán thời gian để làm trong kỳ nghỉ hè. Trương Tiêu Hạ trông nhỏ nhắn dễ thương, khả năng di chuyển của cô ấy mạnh hơn Phan Đại Châu nhiều, họ mới nảy ra ý tưởng này vào thứ bảy, sang tới chủ nhật cô ấy đã tìm thấy việc làm.

Trương Tiêu Hạ tìm được một công việc bán thời gian tại một cửa hàng hamburger gần nhà, cửa hàng hamburger đang thiếu người trầm trọng nên ngày hôm đó đã gọi cô ấy đến làm, Trương Tiêu Hạ lập tức báo tin vui cho Phan Đại Châu. Phan Đại Châu còn hỏi cô ấy cửa hàng đang tuyển bao nhiêu người, bảo cô ấy canh chỗ trống cho mình, cậu ấy đang đi đến nhà bác hai, khi về sẽ tìm cô ấy.

Kết quả là cậu ấy vẫn chưa đi tìm Trương Tiêu Hạ thì buổi trưa đã nhận được cuộc gọi từ Trương Tiêu Hạ. Trương Tiêu Hạ khóc đến mức không thở nổi, cô ấy nói rằng trong cửa hàng có một khách hàng đã ăn phải một con côn trùng nhỏ trong đồ ăn, người quản lý cửa hàng bắt cô ấy ăn con côn trùng đó.

Phan Đại Châu đang ăn tối ở nhà bác hai, lật đật cúp điện thoại lao ra ngoài, trên đường đi đã bấm số điện thoại của Phương Nhạc, Phan Đại Châu từ khi sinh ra tới giờ chưa từng một mình đấu với ai, cậu ấy muốn xin ý kiến của Phương Nhạc.

Phương Nhạc nói: “Trương Tiêu Hạ có giấy chứng nhận sức khỏe không?”

Hai mắt Phan Đại Châu sáng lên: “Được lắm, hóa ra cậu lại gian xảo như vậy!”

Phương Nhạc đã giúp đỡ người khác mà còn bị gọi là gian xảo nên lập tức cúp điện thoại ngay tại chỗ.

Phan Đại Châu chạy đến quán hamburger, hung hăng nói với quản lý cửa hàng: “Học sinh có thể không biết thứ gọi là giấy chứng nhận sức khỏe, còn anh thì làm sao mà không biết được chứ? Không có giấy chứng nhận sức khỏe mà anh cũng dám tuyển vào làm. Được đó, chắc trong cửa hàng của anh vẫn còn có vấn đề khác nữa chứ gì, đôi bên cùng chịu thiệt, xem ai sợ ai!”

Chàng trai cao 1m85 đứng trước mặt nam quản lý cửa hàng cao 1m7 trông vô cùng có khí thế dọa người, quản lý cửa hàng hoảng sợ lật đật xin lỗi, thậm chí còn bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Trương Tiêu Hạ.

Sau khi giải quyết chuyện ở nhà hàng hamburger xong, Phan Đại Châu nhận được cuộc gọi hỏi thăm từ Phan Tiểu Khê, vì cậu ấy mới ăn được một nửa đã bỏ chạy, lúc đó Phan Tiểu Khê cũng đang ở bàn ăn.

Sau khi nghe kể chi tiết, Phan Tiểu Khê liền nói cô ấy có một người bạn cùng lớp đã thuê một quầy hàng chợ đêm trong khu thương mại, đã trả tiền luôn rồi, nhưng trong nhà tạm thời có việc nên không thể đến quầy hàng bán được, hỏi bọn họ có hứng thú tiếp quản không.

Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ vừa nghe đã trở nên hưng phấn, cả hai ngay lập tức hợp tác, hôm chủ nhật họ liền đi kiểm tra, sang thứ hai thì lên kế hoạch. Hôm nay là thứ tư, quầy hàng trong chợ đêm của họ sẽ mở cửa.

Phan Đại Châu hỏi Phương Nhạc trong điện thoại: “Khi nào tới nhớ mua cho tớ một bó hoa.”

Phương Nhạc: “Mở có cái quầy thôi mà cũng phải mua hoa à?”

Phan Đại Châu: “Để cầu cho tiền vô nhiều đó cậu có biết không hả!”

Bỏ điện thoại xuống, Phương Nhạc nhìn sang bên cạnh, mấy người đó vẫn đang nói về thùng cá trắm cỏ.

Bọn họ vừa nãy thật sự chỉ lo ăn chứ chả buồn câu cá, nhưng thực chất mục đích của bọn họ hôm nay là câu cá.

Ghế ngắn, Phương Nhạc dựa lưng vào ghế, uể oải duỗi chân về phía trước, ngơ ngác nhìn bầu trời trong xanh.

Có phải cô đang vờn anh không? Mắc gì lại đưa tay ra làm gì?

Ánh sáng chói mắt, Phương Nhạc nhìn chằm chằm bầu trời xanh đến nỗi choáng váng, anh lại cúi đầu, mở điện thoại ra, nhìn màn hình suy nghĩ một lúc, sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hề.

Kể từ khi nhận được điện thoại mới đã được mười ngày, trong mười ngày này, họ chỉ nói chuyện vài câu trên Wechat, chủ yếu liên quan đến công việc hoặc chuyển tiếp câu hỏi của mẹ Phương, đây là lần đầu tiên Phương Nhạc gửi tin nhắn riêng cho Trần Hề.

Phương Nhạc: [Em đang tập lái xe à?]

Dưới mái hiên, trên đùi Trần Hề vẫn có bánh quy, cô trả lời tin nhắn WeChat của Phương Nhạc: [Đang nghỉ giải lao.]

Phương Nhạc: [Đại Châu nói cậu ấy và Trương Tiêu Hạ cùng mở một quầy hàng trong chợ đêm, bảo chúng ta buổi tối đến đó ủng hộ, buổi tối em rảnh không?]

Trần Hề: [Bên dì có việc gì làm không?]

Phương Nhạc: [Cũng ở khu vực cạnh quán trà thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đâu.]

Trần Hề: [Vậy được.]

Phương Nhạc: [Em tập lái xe mất bao lâu nữa?]

Trần Hề: [Khoảng bốn mươi phút nữa.]

Sau khi gửi đi câu này, Trần Hề đợi khoảng một phút sau mới nhận được tin nhắn tiếp theo.

Phương Nhạc: [Muốn anh tới đón em không?]

Trước đó sau khi tập lái xe xong, Trần Hề tự mình bắt xe buýt về, Phương Nhạc cũng chưa bao giờ đề cập đến việc có muốn đón cô hay không.

Thực ra thì không cần đón, gần trường dạy lái xe có trạm xe buýt, tuy trên đường phải đổi xe nhưng cũng không phiền phức lắm.

Trần Hề không biết tại sao anh lại đột nhiên đòi đón cô, cô vân vê ngón tay hồi lâu mới trả lời một chữ “Được”.

Phương Nhạc cất điện thoại vào túi quần, chào mấy người ông chủ Phương rồi rời đi.

Lái xe từ ngoại ô đến trường dạy lái xe phải mất một quãng đường dài, Phương Nhạc tranh thủ thời gian, nhưng khi đến trường dạy lái xe thì cũng đã muộn. Trần Hề đang đợi ở cửa trường dạy lái xe, xe vừa dừng lại, cô liền mở cửa sau bước vào, Phương Nhạc vốn định nói gì đó thì liền khựng lại, sau khi Trần Hề thắt dây an toàn, anh mới hỏi: “Em đã đợi bao lâu rồi?”

Trần Hề nói: “Mới mấy phút thôi.”

Phương Nhạc: “Có đói không? Muốn ăn tối trước không?”

Trần Hề: “Còn sớm mà, vẫn chưa đến giờ ăn tối, tôi đã ăn vặt cả buổi chiều nên không thấy đói, anh có đói không?”

Phương Nhạc: “Anh cũng không đói, vậy chúng ta đi đến chỗ bọn Đại Châu trước nhé?”

“Được.”

Xe chạy thẳng tới khu thương mại, khi sắp đến nơi, Phương Nhạc nhìn thấy một tiệm hoa, anh dừng xe lại nói với Trần Hề: “Đại Châu bảo là phải mua giỏ hoa mừng khai trương.”

Trần Hề: “… Anh thật sự mua cho cậu ấy à?”

“Mua chứ, vào xem trước đã.”

Hai người xuống xe, cùng nhau đi vào tiệm hoa. Trần Hề lần đầu tiên tới đây, đứng trong cửa hàng nhìn một vòng, Phương Nhạc hỏi nhân viên bán hàng mấy câu, cuối cùng nhìn xung quanh, chỉ vào giỏ hoa cầm tay làm bằng giỏ mây, giỏ hoa có chiều dài và chiều rộng bằng một cuốn tạp chí, bên trong chứa đầy hoa tươi đã cắm sẵn.

Bông hoa đầy màu sắc, có rất nhiều loại, Trần Hề tò mò nhìn chúng. Phương Nhạc trả tiền xong, xách giỏ hoa bước ra khỏi tiệm hoa. Lúc lên xe, anh đặt giỏ hoa ở bên ghế lái phụ.

Xe khởi động, Phương Nhạc cầm vô lăng nhưng vẫn chưa đạp ga. Một lúc sau, anh quay đầu lại, bỏ tay ra khỏi vô lăng, lấy một bông hoa trong giỏ hoa bên ghế lái phụ, nghiêng đầu đưa ra phía sau.

“Tặng này.”

Trần Hề nhìn bông hoa, nhất thời không nhúc nhích, cô nhìn thẳng về phía trước. Bởi vì hai người ngồi cùng một bên, Phương Nhạc chỉ nghiêng đầu một nửa, cũng không hoàn toàn nhìn về phía sau, cho nên Trần Hề nhìn không rõ ánh mắt của anh.

Phương Nhạc có lẽ không có kiên nhẫn đợi nữa, anh cử động cổ tay, bông hoa trước mắt Trần Hề hơi run lên.

“Cầm đi.” Phương Nhạc nói.

“Ồ.” Trần Hề rốt cục cũng đưa tay ra cầm lấy bông hoa màu đỏ như lửa duy nhất trong giỏ hoa.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 54"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online