Trăng Ngả Về Tây - Chương 53
Chương 53
Ánh nắng lúc này chiếu thẳng đứng xuống dưới, bóng cây lắc lư, ánh nắng len lỏi vào giữa những cành lá tươi tốt dệt nên một tấm thảm lốm đốm óng ánh. Ve sầu chơi nhạc ầm ĩ, bươm bướm và chuồn chuồn tự do bay lượn trong thời tiết nóng bức này.
Lực tay Phương Nhạc từ nhẹ chuyển sang nặng, con tim theo lực anh tạo ra, nặng nề đập lên đập xuống, nhịp điệu vang vang, vang xa, âm thanh còn vang xa hơn cả tiếng trống, nhiệt độ tỏa ra từ lòng bàn tay quét lên toàn bộ cánh tay anh.
Anh nắm chặt lấy Trần Hề, kéo cô lên một bước, con đường núi phía trước vẫn hẹp và dốc, hai bên cỏ dại mọc um tùm, đám côn trùng xinh đẹp bay ra khỏi tầm mắt anh.
Bây giờ cũng đã kéo xong, Phương Nhạc không quay đầu lại, anh thả lỏng cơ bắp cánh tay, thả lỏng lực tay ra. Anh chỉ thả lỏng một chút, tay anh vẫn nắm lấy bốn ngón tay của Trần Hề, Phương Nhạc vẫn đang đợi, nhưng bốn ngón tay không tự mình rời đi, con đường phía trước vẫn còn dài, cô vẫn cần anh kéo cô. Phương Nhạc im lặng siết chặt lực tay lại.
Trong khoảng thời gian này Trần Hề đã tăng lên 50kg, 50kg có ý nghĩa gì?
Trước đây, cô lên mạng mua gạo, cô mua tổng cộng 5 bao gạo, mỗi bao nặng 10kg, gạo được chuyển phát nhanh đến phòng camera của tiểu khu, hôm đó chỉ có mình cô ở nhà, giải đề đến nỗi đầu óc choáng váng, toàn thân đau nhức, cô nghĩ cũng sắp đến giờ tập thể dục nên chạy đến phòng camera để tự mình xách gạo lên. Ban đầu cô định xách hai bao gạo trong một chuyến, nhưng sau khi nhấc bao gạo lên, cô nhận ra mình đã đánh giá quá cao sức lực của mình, mới vác hai bao gạo mà cô đã không thể bước ra khỏi phòng camera nổi, sau đó cô rất tự giác chỉ xách về có một bao gạo, cứ thế này khi về đến nhà cánh tay cô đã vô cùng nhức mỏi.
Buổi tối ngày hôm đó, Phương Nhạc mang bốn bao gạo bốn mươi ký còn lại về, sau khi vào cửa, Phương Nhạc đặt bao gạo xuống đất, mặt không đỏ cũng không thở hổn hển. Trần Hề biết rằng lực của anh rất mạnh, bây giờ cô lại được Phương Nhạc kéo đi, cô có ảo giác rằng đôi chân của mình đang ở trên không, cơ thể cô dường như không có chút trọng lượng nào, bước về phía trước vô cùng nhẹ nhàng.
Ông chủ Phương suốt chặng đường luôn nắm tay bà nội Phương, hai người già đi nhanh như bay, lúc này đã không còn nhìn thấy họ nữa, ngoại trừ tiếng côn trùng và tiếng chim hót, xung quanh đều vô cùng im lặng.
Những năm trước vào đầu tháng 6 không quá nóng, nhưng năm nay lại là năm có nhiệt độ cao nhất, mùa mưa phùn rơi theo từng đợt, nhiệt độ không hề giảm chút nào, nắng nóng gay gắt khiến gió núi trở nên ấm áp, khi thổi qua người thì lại có chút giống quạt điện đang thổi ra hơi nóng.
Phương Nhạc vốn dĩ cao hơn Trần Hề rất nhiều, bây giờ anh đang leo phía trên Trần Hề, tầm mắt của Trần Hề không biết đặt ở chỗ nào nên rơi xuống đôi chân của anh, cô nhìn thấy ở bên ngoài ống quần bên phải một vết xanh đen, Trần Hề lập tức tìm thấy chủ đề để nói chuyện: “Quần của anh dơ rồi.”
Lúc này Phương Nhạc mới quay đầu lại, Trần Hề chỉ vào ống quần bên phải của anh, Phương Nhạc cúi đầu liếc nhìn một cái, nói: “Chắc là dính cỏ dại.”
Phương Nhạc tay phải kéo người, tay trái phủi bụi ống quần bên phải.
Hôm nay anh mặc áo thun đen, quần tây màu mơ, eo đeo một chiếc thắt lưng, khi anh giơ tay lên, một cơn gió thổi qua, vạt áo thun hơi nhấc lên, để lộ ra dấu vết chiếc thắt lưng.
Chiếc áo phông của anh vẫn là loại rẻ tiền, cổ rộng, hở phân nửa vai, chiếc quần một năm trước Phương Mạt mua cho anh là hàng thanh lý từ cửa hàng Taobao đó.
Hôm nay phải leo núi, ông chủ Phương có dặn dò bọn họ đường núi ở đây không dễ đi, đầy cỏ dại và côn trùng, nên mọi người đều phải mặc quần dài.
Trần Hề cũng mặc quần jean dài.
Sau khi phủi quần, Phương Nhạc liếc nhìn Trần Hề: “Cẩn thận chút.”
Trần Hề: “Ừm.”
Phương Nhạc kéo Trần Hề tiếp tục leo núi, Trần Hề giẫm lên dấu chân của anh, hỏi: “Nghĩa trang cách khoảng bao xa?”
Phương Nhạc nói: “Mười phút nữa.”
Trần Hề: “Vẫn ổn, không cao lắm.”
“Đây là nghĩa trang cũ, mộ không cao lắm, nhưng đường lại không dễ đi.”
Cho tới bây giờ Trần Hề vẫn chưa nhìn thấy phần mộ nào,bèn hỏi: “Lần cuối cùng anh tới đây là khi nào?”
Phương Nhạc: “Kỳ nghỉ hè năm lớp 7.”
Trần Hề: “Ồ, lần trước bà nội có nhắc tới.”
Phương Nhạc hỏi: “Khi nào?”
“Ngày lễ Quốc khánh năm lớp 10 đó, không phải chúng ta tới đây để tham dự đám cưới à?” Trần Hề giúp anh nhớ lại: “Bà nội nói lần trước lúc anh về đây là vào kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp 8.”
Phương Nhạc đã nhớ ra, lần tham dự tiệc cưới đó, bà nội đã đưa họ đi tham quan khắp làng.
“Ừ, kỳ nghỉ hè năm đó có một người họ hàng qua đời, bọn anh về dự tang lễ, thuận tiện đi thăm mộ ông nội.” Phương Nhạc nói.
Trần Hề hỏi: “Mộ người họ hàng kia cũng ở chỗ này luôn à?”
“Phía tây thị trấn có một nghĩa trang mới xây, ông ấy được chôn cất ở đó.”
“Năm lớp 8 đến nay đã bốn năm rồi, bốn năm nay anh không về quét mộ, anh có thể tự mình tìm ra mộ của ông nội không?”
Phương Nhạc nói: “Yên tâm, anh sẽ không dẫn em đi lạc đâu.”
Trần Hề nói: “Tôi đâu có lo lắng đâu.”
Hai người trò chuyện thoải mái, dường như không để ý đến sự tồn tại của hai bàn tay đang đan vào nhau.
Mười phút sau, họ cuối cùng cũng đến nơi, bên phải phía dưới sườn đồi có một khoảng nền đất, trên nền đất có một ngôi mộ.
Bà nội Phương đang sắp xếp đồ cúng, còn ông chủ Phương thì đeo hai chiếc găng tay vải vào để dọn cỏ xung quanh ngôi mộ.
Đường sườn núi cũng hơi dốc, nên Phương Nhạc vẫn luôn nắm tay Trần Hề dẫn cô đi đến nền đất bên dưới sườn núi. Đứng trên mặt đất, vẻ mặt của Phương Nhạc và Trần Hề đều bình thường, nhìn nhau một giây, Phương Nhạc tự nhiên buông tay ra.
Trần Hề thuận tay trái, lúc đưa tay ra theo thói quen sẽ đưa tay trái ra, bây giờ tay trái lại được tiếp xúc với không khí trong lành, bàn tay bị hầm hơi liền cảm thấy mát mẻ. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trái của mình, dùng tay phải xoa xoa phần mu bàn tay trái hơi ửng đỏ.
Phương Nhạc cử động ngón tay, đút tay phải vào túi quần, không nhìn Trần Hề mà nói với ông chủ Phương: “Để con làm.”
Ông chủ Phương đang hì hục nhổ cỏ, xua tay nói: “Không cần đâu, con đi ra chỗ khác đi.”
Bà nội Phương bày bát đũa ra và nói: “Hai đứa đừng làm gì cả, khi nào bà chuẩn bị xong sẽ gọi hai đứa.”
Sau khi xếp bát đũa xong, bà nội Phương vừa thắp nhang vừa nói: “Lão già, tôi đến thăm ông đây. Ông ở dưới đó thế nào rồi? Thấy khỏe hơn chưa?”
Trần Hề và Phương Nhạc đứng ở rìa nền đất, xung quanh là những bụi cây thấp.
Bà nội Phương không để ý đến ai, hoàn toàn mải mê nói chuyện riêng với ông nội Phương Nhạc, khi đang xúc động, giọng điệu kiêu ngạo thường ngày của bà ấy mang theo sự ấm áp và hoài niệm hiếm có.
Ông chủ Phương đưa cho Phương Nhạc một túi nhựa, ra hiệu bằng mắt nhìn về phía bên cạnh, miệng nói gì đó, Trần Hề không hiểu có ý gì, nhưng Phương Nhạc có kinh nghiệm, anh nhìn Trần Hề, hất cằm sang bên kia, bảo cô đi theo anh.
Trần Hề đi theo Phương Nhạc sang bên cạnh, đi xuyên qua những tán cây thấp, lúc này cô mới nhận ra trên nền đất này có một ngôi mộ khác.
Trần Hề thấp giọng hỏi: “Anh định đi đâu thế?”
Phương Nhạc ra hiệu cho cô nhìn ngôi mộ: “Gửi ít đồ ăn cho hàng xóm của ông nội, nhờ ông ấy ở dưới chăm sóc ông nội anh.”
Trần Tịch thiếu kinh nghiệm: “À…”
Phương Nhạc thấy miệng cô hơi hé, khóe miệng lại nhếch lên: “Tới giúp đi.”
Hai người ngồi xổm xuống cùng nhau lấy đồ thờ cúng từ trong túi nhựa ra.
Bị cây cối hai bên ngăn cách, giọng nói của bà nội Phương rất yếu ớt, Trần Hề nghe không rõ, cô nói: “Tình cảm của bà nội và ông nội tốt thật đấy.”
“Ừ.” Phương Nhạc thấp giọng nói: “Bà nội của nhà khác thương con cháu nhất, nhưng bà nội nhà chúng ta lại thương ông nội nhất.”
Năm đó khi bà nội Phương muốn chọn người ở rể, bà ấy đã yêu ông nội Phương Nhạc ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc đó bố mẹ nhà họ Phương đều phản đối vì ông nội Phương Nhạc chẳng có gì ngoài vẻ ngoài điển trai, cơ thể vừa nhìn đã thấy vô dụng. Thời đại đó chưa có cái gọi là ham mê sắc đẹp, bà nội Phương không hề hay biết mình là một người ham mê sắc đẹp, bà ấy nhất quyết muốn cưới ông nội Phương Nhạc. Lúc đầu, ông nội Phương Nhạc không có tình cảm gì với bà nội Phương, họ đối xử với nhau vô cùng khách sáo và tôn trọng nhau, nhưng ông ấy không thể cưỡng lại sự chiều chuộng của bà nội Phương.
Khi đó, vợ chồng có năm sáu người con là chuyện bình thường, em gái của bà nội Phương lấy chồng ở tỉnh khác, sinh được tám người con, nhưng bà nội Phương chỉ sinh ba người con. Ông nội Phương Nhạc bị mọi người nói xấu sau lưng, nói ông vô dụng vì không thể sinh được con, bà nội Phương nghe thấy chuyện này thì đâu có nhịn được, bà ấy hung dữ mắng trả lại mấy lời nói xấu đó, thậm chí còn nhận trách nhiệm về mình, nói rằng do mình không muốn sinh con nữa, bọn họ quản chuyện trên trời dưới đất quản hơi rộng rồi đó.
Cứ thế, bà nội Phương đã yêu thương ông nội Phương Nhạc suốt mười năm, hai vợ chồng như keo như sơn không thể tách rời.
Phương Nhạc thấp giọng nói, Trần Hề vừa đốt tiền giấy cho ông cụ xa lạ, vừa chăm chú lắng nghe, khi câu chuyện sắp kết thúc, bên kia bụi cây rốt cuộc cũng nhớ tới bọn họ.
“A Nhạc, Hề Hề lại đây đi!” Ông chủ Phương gọi.
Hai người trở lại mộ của ông nội Phương Nhạc, mỗi người cầm ba nén nhang, bà nội Phương dạy bọn họ: “Đến đây, bảo ông nội phù hộ cho hai đứa đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh đại học, có tâm nguyện gì hãy nói với ông nội.”
Hai người thay nhau bái lạy và đốt một ít tiền giấy cho ông nội, đốt tiền giấy xong, họ dọn dẹp mộ rồi cùng nhau xuống núi.
Dưới chân núi là một khu dân cư cũ, thị trấn Tân Lạc nhỏ, sau khi xuống núi, bà nội Phương gặp một người bạn cũ sống gần đó, hai người đã lâu không gặp, bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Năm đó khi ngôi làng nơi nhà họ Phương sinh sống bị giải tỏa, cả ngôi làng trở thành những nhà giàu mới nổi, thời thế đã thay đổi, hoàn cảnh của mỗi gia đình cũng khác nhau.
Người bạn cũ nói với bà nội Phương: “Con trai của lão Lý chơi cờ bạc, tiêu sạch hết tài sản của gia đình rồi.”
Bà nội Phương: “Lần trước tôi về sao không nghe nói tới chuyện này?”
Người bạn cũ: “Nó đã cờ bạc mấy năm nay rồi. Đầu năm nay con nợ tới cửa đòi tiền, người nhà bọn họ phát hiện trong nhà đã không còn tiền nữa.”
Người bạn cũ còn kể tin tức về một số gia đình khác, chẳng hạn như có một gia đình, người đàn ông sau khi trở nên giàu có lại có ba bốn cô nhân tình, cuối cùng vợ con ly tán, còn ở một gia đình khác, anh chị em tranh giành tài sản, đánh nhau vỡ đầu, suýt xảy ra án mạng.
Bà nội Phương thở dài, không khỏi nghĩ đến mấy đứa con trong nhà, năm ngoái dưới bàn tay sắt đá của bà ấy, Phương Mạt cuối cùng cũng vào được đại học, năm nay Phương Nhạc và Trần Hề cũng mới thi xong đại học. Bà nội Phương quyết định sau này sẽ dồn hết tâm tư vào đứa con gái thứ hai và con trai út, bà ấy không muốn nhà mình giàu có quyền thế gì nữa, chỉ hy vọng trong nhà sẽ không có đứa nào ăn chơi đổ đốn.
Thế là bà nội Phương nói: “Lát nữa con đưa mẹ đến nhà em con đi!”
Ông chủ Phương thầm cầu nguyện cho Lưu Nhất Minh, ông ấy nhận lời, sau đó hỏi Phương Nhạc: “Con trai à, khi về con lái xe chứ?”
Phương Nhạc vẫn chưa lái xe trên đường cao tốc, anh “Dạ” một tiếng.
Trên đường trở về, ông chủ Phương ngồi ở ghế phụ để kiểm tra Phương Nhạc, sau hơn một giờ lái xe, Phương Nhạc lái xe ổn định, ông chủ Phương không có gì làm, bên ngoài nắng gắt, trong xe thì có điều hòa mát mẻ, ông chủ Phương liền đánh một giấc ngon lành.
Vừa đến Hà Xuyên, ông chủ Phương liền tỉnh lại, lau nước bọt trên miệng, bà nội Phương vỗ nhẹ vào gáy ông ấy: “Không trông cậy vào con được cái gì hết, chỉ biết ngủ ngủ ngủ!”
Ông chủ Phương cười hề hề, Phương Nhạc đưa bà nội tới nhà dì trước, ông chủ Phương chỉ đạo Phương Nhạc: “Đến chỗ mẹ con đi!”
Mấy ngày trước Trần Hề và Phương Nhạc đã làm việc liên tục, hôm nay thứ ba cũng không bận, đúng lúc mẹ Phương cho hai người nghỉ phép, cho nên sau khi đưa ông chủ Phương đến phòng mai mối hôn nhân, mẹ Phương cũng không giữ hai người lại mà chỉ gói cho hai người một ít đồ ăn nhẹ của quán trà, bảo bọn họ quay về nhà nghỉ ngơi.
Xe đỗ ở bãi đậu xe trước cửa phòng mai mối hôn nhân, hai người một người đi trước một người đi sau, Phương Nhạc mở cửa tài xế ngồi vào, Trần Hề đứng ở phía sau xe, liếc nhìn về phía ghế phụ, sau đó chân rẽ sang trái ngồi vào vị trí phía sau ghế lái.
Phương Nhạc ngồi phía trước không nói gì, vẫn khởi động xe như thường lệ.
Về đến nhà, bật điều hòa lên, hai người phải đi tắm trước, Phương Nhạc nói: “Em tắm trước đi.”
“Ừm.” Trần Hề không nhường nữa.
Họ xuống bếp uống nước rồi lần lượt lên lầu, Trần Hề trở về phòng lấy quần áo rồi vào phòng tắm, Phương Nhạc cầm ly nước lạnh đi vào phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại.
Họ leo núi vào buổi trưa, lúc này mặt trời vẫn còn cao, vào mùa hè mặt trời lặn rất muộn, bây giờ mới chưa đến bốn giờ.
Phương Nhạc đứng sau cửa, tay phải cầm ly nước lạnh, trên thân ly có mấy giọt nước, hơi nước lạnh lẽo thực ra đã thấm vào đầu ngón tay của anh, nhưng có lẽ nhiệt độ rất cao, cho nên sự mát mẻ này cũng không làm mất đi hơi ấm còn sót lại trong tay anh.
Hôm nay không phải lần đầu tiên anh nắm tay Trần Hề, lần đó khi Phương Mạt bỏ nhà đi và ném điện thoại di động của anh, Trần Hề đẩy anh đến cửa của ngôi hoang, lén lút nhét điện thoại di động của mình vào tay anh. Lúc đó, Phương Nhạc đã nắm lấy tay cô, động tác đó làm trong vô thức, đầu óc anh trong phút chốc trống rỗng, hơi thở và nhịp tim đều rối loạn, chả có tí tiền đồ nào.
Anh không biết hôm nay Trần Hề đưa tay cho anh là có ý gì, trên đường trở về hai người cũng không nói chuyện được mấy câu.
Phương Nhạc vô thức nhìn về phía cánh cửa nhỏ trong phòng, lúc này Trần Hề đang ở trong phòng tắm, Phương Nhạc đi đến cánh cửa nhỏ, do dự xoay tay nắm cửa…
Tiếng khóa cửa vang lên, bốn bề yên tĩnh, Trần Hề không bỏ sót âm thanh này.
Trần Hề đứng ở trước tủ nhìn về phía cánh cửa nhỏ, mấy giây sau, cô chậm rãi đi tới.
Cô vốn đã chuẩn bị đi tắm, nhưng khi đang búi tóc lên thì nhận ra mình để quên đồ lót nên quay về phòng lấy.
Cô luôn khóa trái cửa, vừa rồi có phải Phương Nhạc đã chạm nhầm vào tay nắm cửa không? Ngay cả khi vô tình chạm vào tay nắm cửa thì khóa cửa cũng sẽ không phát ra âm thanh đang xoay ấy.
Nhưng tại sao anh lại xoay tay nắm cửa?
Trần Hề nhớ tới vừa rồi lúc trở về, cô vẫn còn ngồi ở vị trí phía sau ghế lái.
Hôm nay Phương Nhạc đã có thể tự lái xe trên đường cao tốc, kỹ năng lái xe của anh không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn không cho cô ngồi ở ghế phụ.
Nước trong ly không thấy vơi đi, Phương Nhạc vẫn đang cầm ly, anh tự nhủ, đừng suy nghĩ lung tung nữa, Trần Hề đưa tay ra cũng không có ý gì khác, anh không thể không có tiền đồ như vậy.
Trần Hề cầm quần áo trong tay, im lặng nhìn khóa cửa, anh bảo cô tránh xa anh ra, có lẽ ghế sau xe là bằng chứng tốt nhất, hoặc có lẽ anh vốn dĩ rất giỏi chăm sóc người khác, trời sinh đã có ý thức an toàn cao như vậy.
Thiếu niên và thiếu nữ cách một cánh cửa nhỏ mỏng, đang đứng đối diện nhau.
Tóm lại, địch không động, ta không động .
*
Tác giả có lời muốn nói:
Hãy động đi!!!
*
Cy: Động giùm tui đi trời ơi, hơn nửa bộ rồi còn chưa chịu iu nhau nữa à 🤣