Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 52

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 52
  • 10
Prev
Next

Chương 52

Phan Đại Châu suýt chút nữa đã phun ra nước nho trong miệng.

“Cậu đang nói gì vậy?” Cậu ấy nghiêng mông dựa sát vào Phương Nhạc, không thể tin được nói: “Cậu còn nhớ không, mới hơn một tiếng trước tớ đã kể cho cậu nghe về cuộc xem mắt của Mã Dư Kiệt và Trần Hề, cậu nói với tớ thế nào?”

Phan Đại Châu bắt đầu diễn, cậu ấy cụp mắt xuống, tiếc là bị mắt kính che khuất nên sự thay đổi trong ánh mắt của cậu ấy không rõ ràng, đồng thời hạ giọng, bắt chước một cách sinh động: “Nói với tớ nhiều như vậy để làm gì?” Sau khi bắt chước xong, cậu ấy ngước mắt lên nhìn đương sự, gay gắt phê bình: “Mới có một tiếng thôi, mặt cậu có đau không hả người anh em của tôi ơi?”

Vẻ mặt Phương Nhạc bình tĩnh: “Đây là hai chuyện khác nhau.”

Phan Đại Châu: “Tại sao lại là hai chuyện khác nhau rồi?”

“Mã Dư Kiệt và người bên lớp 13 là cùng một người hay gì?”

“Cậu phân chia sự việc như vậy đâu có đúng.” Phan Đại Châu nói: “Đều có liên quan đến Trần Hề, chẳng phải đều giống nhau à?”

Phương Nhạc bình tĩnh nói: “Khác.”

Phan Đại Châu: “Nào, để tớ nghe cậu có thể nói ra lý do là gì. Tại sao lại khác? Cậu nói đi!”

Phương Nhạc tùy việc mà xét: “Mã Dư Kiệt là anh em của cậu, cậu hiểu rõ con người cậu ta, biết tính tình cậu ta không có vấn đề gì, nhưng người bên lớp 13 thì không ai hiểu rõ cậu ta cả.”

“Muốn hiểu rõ cậu ta để làm gì?” Phan Đại Châu quay đầu lại: “Ồ, cậu còn muốn kiểm tra tính cách, chiều cao, dung mạo cho Trần Hề à? Được rồi đó, chiều cao, dung mạo của người này không phải đều nhìn thấy cả rồi à, cậu ta không giống Mã Dư Kiệt, không phải kiểu người có cảm giác tồn tại, người ta đã đăng một đoạn video ngắn quay cảnh mình tự chơi đàn và hát lên mạng, thu hút hàng nghìn lượt xem đó.”

“Tính cách thì sao?” Điều mà Phương Nhạc xem trọng chính là tính cách, anh dừng một chút rồi nhẹ giọng nói: “Trần Hề nhìn có vẻ thông minh, nhưng bình thường chỉ biết học, người duy nhất cô ấy tiếp xúc chỉ có chúng ta. Cô ấy không có bất cứ kinh nghiệm xã hội nào, người quen biết cũng rất ít, chưa chắc đã phân biệt được người nào thật lòng hay giả tạo đâu.”

Phan Đại Châu nói: “Tớ cũng không phân biệt được mấy lời cậu nói đâu là thật đâu là giả nữa, cậu thật sự là suy nghĩ cho Trần Hề à?”

“Ừ.” Phương Nhạc liếc nhìn cửa sổ, bầu trời bên ngoài u ám, mưa càng lúc càng lớn: “Tớ nói rồi, tớ hy vọng cô ấy tốt đẹp.”

Phan Đại Châu nhìn bàn mạt chược ở xa, một ván mạt chược kết thúc, Trần Hề lại thua, Lâu Minh Lí cười nói: “Nếu hôm nay chơi ăn tiền thì chúng ta đã kiếm được cả đống tiền rồi.”

Bạch Chỉ lắc đầu: “Không ngờ Hề Hề cậu cũng sẽ trở thành một học sinh kém, mạt chược khó chơi lắm hả?”

Trương Tiêu Hạ dõng dạc: “Không khó, siêu dễ!”

Phan Đại Châu chặc lưỡi, khỏi phải nói, Trần Hề bình thường rất thông minh, nhưng ván bài hôm nay thật sự đã vạch trần khuyết điểm của cậu ấy, sao trông cậu ấy có vẻ ngốc nghếch thế nhỉ.

Phan Đại Châu dời tầm mắt, nói với Phương Nhạc: “Vậy cậu hỏi Lâu Minh Lí đi, Lâu Minh Lí biết người đó, cũng biết chút ít về tính cách của cậu ta.”

Phương Nhạc liếc cậu ấy: “Ừ, có lẽ vậy.”

“Nhạc à, cậu cho rằng tớ ngốc à?” Phan Đại Châu vui ơi là vui: “Đâu phải cậu muốn biết tính cách của người ta đâu? Cậu chỉ muốn biết người ta có liên lạc với Trần Hề hay không chứ gì? Cậu không có miệng à? Tự đi hỏi đi!”

Phan Đại Châu làm như chẳng liên quan tới mình, ăn thêm hai quả nho nữa, Phương Nhạc để điện thoại sang một bên, im lặng một lúc mới nói: “Tớ không muốn cô ấy hiểu lầm.”

Phan Đại Châu hỏi: “Không muốn cậu ấy hiểu lầm cái gì?”

Phương Nhạc cảm thấy mình thật lòng thật dạ, nói: “Tớ không có ý gì khác đối với cô ấy, chỉ quan tâm đơn thuần thôi, sợ hỏi nhiều cô ấy sẽ hiểu lầm.”

Phan Đại Châu vỗ bả vai Phương Nhạc: “Người trong sạch thì ắt sẽ trong sạch, đục thì ắt sẽ đục, cậu cứ mạnh dạn hỏi đi, Trần Hề là người đơn giản, sẽ không vô duyên vô cớ hiểu lầm đâu. “

Phương Nhạc: “… Cút.”

Phan Đại Châu ôm bát nho cười lớn, tiếng cười truyền đến bàn mạt chược, Lâu Minh Lí tò mò: “Hai cậu ở bên đó đang nói gì vậy? Cười vui vẻ quá ha.”

Phan Đại Châu: “Đang kể chuyện cười thôi.”

Bạch Chỉ: “Buồn cười dữ vậy à? Kể nghe với.”

Phan Đại Châu: “Không được, chuyện cười này tớ không kể cho mấy cậu nghe được!”

Phương Nhạc nhìn về phía đó, Trần Hề vẫn luôn tập trung đánh mạt chược, không có hứng thú với chuyện gì khác.

Bọn họ ở quán trà cả buổi chiều, muốn đợi tạnh mưa mới về nhà, nhưng cơn mưa lớn vẫn rơi mãi không ngừng, họ ở trong quán trà ăn tối xong, mưa cũng không có ý định dừng, ai cũng ra ngoài mà không mang theo ô, thế là cuối cùng họ đã mượn vài chiếc ô của quán trà, cầm ô và cùng nhau rời đi.

Quán trà có một căn bếp nhỏ có thể cung cấp cho khách những món ăn đơn giản như mì gạo và hoành thánh, cũng như nhiều đồ ăn nhẹ và món tráng miệng, đó là mấy món mà Trần Hề và Phương Nhạc đã ăn trong bữa tối. Ăn xong họ phải ở lại tiệm, hôm nay là thứ bảy, hầu hết mọi người đều không phải làm việc, sáu đến tám giờ tối là thời gian cao điểm cho cho những cuộc hẹn xem mắt.

Vì trời mưa nên trời tối sớm, trong quán trà chỉ có lác đác vài vị khách, ánh đèn trên bàn trà tạo nên một bầu không khí lờ mờ quyến rũ.

Trần Hề và Phương Nhạc ngồi ở ghế gần cửa, trước mặt mỗi người có một tách trà, nước trà xanh óng ánh trong suốt được đặt trong một chiếc bình thủy tinh hình lưỡi liềm, như thể họ đã nhặt được mặt trăng từ trên trời.

Trần Hề đang bận trả lời tin nhắn WeChat, đột nhiên nghe thấy nhạc nền của quán trà chuyển bài, cô đã nghe bài hát này mấy ngày liên tục, khi bài hát quen thuộc vang lên, Trần Hề ngẩng đầu từ điện thoại lên, thuận theo hướng phát ra âm thanh, cẩn thận lắng nghe.

Tay Phương Nhạc đang cầm bình trà dừng lại, liếc nhìn cô rồi từ từ rót trà vào cốc của mình, nước trà trong suốt từ trong chiếc bình hình lưỡi liềm chậm rãi chảy xuống, Phương Nhạc hỏi: “Tin nhắn trong điện thoại nhiều như vậy à?”

Trần Hề vừa nghe bài hát, vừa trả lời: “Đều là tin nhắn tư vấn khách hàng, cuối tuần có rất nhiều người rảnh rỗi, anh còn nhớ anh họ của Mã Dư Kiệt không?”

“Mã Dũng?”

“Ừm, là Mã Dũng.”

Phương Nhạc chỉ biết tên của đối phương: “Hình như anh ấy vẫn chưa từng tới phòng mai mối hôn nhân đúng không?”

“Chưa, anh ấy vẫn chưa tốt nghiệp đại học.”

… Phương Nhạc không biết chuyện này, Phan Đại Châu cũng không nói với anh.

Trần Hề giải thích: “Mã Dũng mắc chứng bệnh sợ xã hội.”

Mức độ sợ xã hội không nhẹ cũng không nghiêm trọng, Mã Dũng là kiểu người khi đến cửa hàng để mua thứ gì đó cũng không dám nói chuyện với nhân viên bán hàng, đó là lý do tại sao mẹ của Mã Dũng nóng lòng muốn tìm đối tượng kết hôn cho anh ta. Tháng sau Mã Dũng sẽ tốt nghiệp đại học, mẹ của Mã Dũng lo lắng rằng sau khi rời trường thì anh ta sẽ không có cơ hội gặp gỡ các cô gái.

Nhưng Mã Dũng khi giao tiếp với mọi người ở trên mạng thì lại không có vấn đề gì, Mã Dũng cũng nói rằng anh ta chỉ sợ người lạ, sau khi quen thân thì sẽ tốt hơn, anh ta và mẹ mình ở một số khía cạnh không thể giao tiếp với nhau được, chẳng hạn như anh ta không thích đăng lên vòng bạn bè, mẹ anh ta lại tưởng anh ta mắc chứng bệnh tự kỷ, lo rằng anh ta cần đến gặp bác sĩ tâm lý.

Phương Nhạc nghe thấy Trần Hề miêu tả, cười hỏi cô: “Mã Dũng bằng lòng đi xem mắt à?”

“Tiền cũng trả rồi, anh ấy không còn cách nào khác ngoài đồng ý.”

“Có yêu cầu gì với việc chọn bạn đời không?”

“Có á.” Mã Dũng không gửi ảnh, nhưng theo mô tả thì anh ta cao 1m78, nặng 70 kg, dáng người gầy, chuyên ngành đại học là khoa học máy tính: “Yêu cầu của anh ấy khá đơn giản, nói rằng thích phụ nữ tốt bụng, người nữ tốt nhất nên lớn hơn anh ta một chút.”

Phương Nhạc: “Thích tình yêu chị em à?”

Trần Hề: “Ừm, tôi cũng khá ngạc nhiên.”

Một bài hát kéo dài bốn phút rưỡi, lúc này bài hát vẫn chưa kết thúc, Phương Nhạc nhấp một ngụm trà, cầm tách trà nói: “Nói đến đây mới nhớ, anh nghe Đại Châu nói có một nam sinh bên lớp 13 đang đuổi theo em à?”

Trần Hề đang nhìn vào điện thoại di động, khi nghe thấy câu này liền ngước mắt lên.

“Đừng hiểu lầm.” Phương Nhạc nói: “Có lẽ là vì gần đây ngày nào cũng đi xem mắt cho người ta, nên có chút quan tâm đến phương diện này, cũng khá tò mò.”

Trên bệ cửa sổ cạnh bàn có mấy chậu cây xanh nhỏ nhắn đáng yêu, hạt mưa đập vào cửa kính, bị cửa sổ ngăn cách, một thứ không ra ngoài được, còn thứ kia lại không vào được.

“Ồ, Bạch Chỉ có nhắc với tôi, nhưng chắc chắn là trò đùa thôi.” Trần Hề nói.

“Ừ.” Phương Nhạc không nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn chiếc ly rỗng của Trần Hề: “Muốn uống nữa không?”

Trần Hề bưng chiếc bình hình trăng lưỡi liềm tự rót trà cho mình, vừa rót vừa nói: “Bây giờ ngày nào cũng nhìn thấy những người đó, trong đầu tôi cũng toàn là mức độ đẹp đôi, tự hỏi xem người này còn độc thân hay đã ly hôn, có ô tô hay nhà không? Là công nhân hay nhân viên văn phòng? Đây nên được coi là hiện tượng Baader-Meinhof*.”

(*Hiện tượng Baader-Meinhof là một ảo giác tần số. Cụ thể, đó là khi bạn nhận thấy một cái gì đó mới (ít nhất là nó mới đối với bạn). Đó có thể là một từ, một giống chó, một kiểu nhà cụ thể hoặc bất cứ điều gì. Sau đó, bạn đột nhiên nhận thức được điều đó ở khắp mọi nơi. Trên thực tế, không có sự gia tăng về số lần xuất hiện, chỉ là bạn đã bắt đầu chú ý đến nó.)

Ngoài ra, Trần Hề còn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ.

Phòng mai mối hôn nhân được mẹ Phương mở ra khi cuộc hôn nhân của bà ấy “không may mắn”, khi đó mẹ Phương bị cuộc hôn nhân dày vò khiến bà ấy đầy vết thương, nhưng bà ấy khởi nghiệp bằng việc tạo điều kiện cho cuộc hôn nhân của người khác.

Hôm qua mẹ Phương còn tiếp đãi một bà dì, Trần Hề ở bên ngoài, nghe thấy bà dì ở trong phòng tiếp khách tâm sự với mẹ Phương. Bà dì nói rằng cuộc hôn nhân của mình không hạnh phúc, hối hận vì đã kết hôn, vô cùng thất vọng về đàn ông, sau khi trút hết nỗi cay đắng, bà dì gấp gáp nhờ mẹ Phương tìm một nửa phù hợp cho con gái mình, con gái bà dì phản đối hôn nhân, bà dì cho rằng nếu không kết hôn là không được.

Bà dì rời khỏi phòng mai mối hôn nhân với thân hình mệt mỏi và khuôn mặt hốc hác, sau khi được giải phóng khỏi công việc nhà và chồng con, mẹ Phương rạng rỡ và thích thú hưởng thụ trạng thái tình yêu ngay lập tức bắt đầu tích cực mai mối con gái của bà dì với một người đàn ông phù hợp.

Nhận xét của Phương Nhạc về chuyện này là: “Không thể nói rằng quan niệm của bậc cha chú là sai, chỉ có thể nói rằng thời thế bây giờ đã khác, nhiều người trong thế hệ của họ coi hôn nhân là trách nhiệm hoặc nhiệm vụ.”

Trần Hề nói: “Hôm nay Hà Ánh Đồng cũng nói như vậy, tuy bị gia đình hối thúc nhưng cô ấy cũng đồng tình với quan điểm của bậc cha chú.”

Phương Nhạc: “Đúng thật nhìn không ra.”

Hà Ánh Đồng xinh đẹp và ăn mặc thời thượng, thực sự không nhìn ra quan điểm về hôn nhân của cô ấy lại truyền thống như vậy, Trần Hề nói: “Cô ấy cũng nói rằng cô ấy không ngại mối tình chị em, muốn tìm một người đàn ông đẹp trai.”

Phương Nhạc coi như đang làm ăn, thuận miệng hỏi: “Ít hơn bao nhiêu tuổi? Có phạm vi không?”

Trần Hề nói: “Đủ 18 tuổi là được.”

“Hả?” Phương Nhạc cho rằng Trần Hề đang nói đùa.

“Không biết có phải cô ấy đang nói đùa hay không.” Trần Hề nói: “Cô ấy cảm thấy anh khá tốt.”

Trong lòng Phương Nhạc rung động, nhìn về phía Trần Hề.

Bài hát đã kết thúc, thật ra lúc bài hát bắt đầu vang lên, Phương Nhạc trong vô thức đã chú ý đến.

Đây có thể là hiện tượng Baader-Meinhof, đối với những điều không bình thường, một ngày nào đó chợt nhận ra những điều này dường như xuất hiện với tần suất cao.

Ví dụ, nếu bạn vô tình học được một từ vựng mới, sau này bạn sẽ nhận ra từ đó cũng có trong một cuốn sách khác.

Ví dụ như anh vô tình nghe được bài hát “Để tôi đi”, sau đó phát hiện ra rằng Trần Hề cũng đang nghe nó, nhạc chuông điện thoại di động của cô cũng chính là bài hát đó, lúc nãy trong quán trà cũng vừa mới phát bài hát này.

Một ví dụ khác, vào ngày đầu năm mới của ba năm trước, Trần Hề đột nhiên bước vào cuộc đời anh, nhưng sau một đêm cô lại biến mất. Anh không biết rằng lúc đó Trần Hề chỉ đến Hà Xuyên để tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh, Trần Hề đối với anh mà nói chỉ là một người xa lạ, nhưng do những lời nhiều chuyện không thể kiểm soát của Phan Đại Châu, cái tên Trần Hề này đã được lan truyền rộng rãi. Trong thời gian đó, dù cô không ở bên cạnh nhưng tên cô vẫn thường xuyên văng vẳng bên tai anh.

Ánh sáng mờ ảo, Trần Hề một tay cầm điện thoại, một tay cầm ly trà, khi nói chuyện, ánh mắt tựa như cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt anh, Phương Nhạc căn bản không nhìn ra được manh mối gì.

Phương Nhạc bình tĩnh áp chế những dao động cảm xúc nhỏ bé đó, cuộc trò chuyện giữa hai người không thể tiếp tục được nữa, cửa kính quán trà kêu leng keng, đúng bảy giờ, đôi nam nữ hẹn xem mắt đã đến.

Họ đợi đến tám giờ rưỡi mới có thể tan làm về nhà. Mưa vẫn rơi, trong quán trà chỉ còn lại một chiếc ô, hai người phải cùng nhau che chung.

Họ đến quán trà vào buổi chiều, lúc đó chỗ đậu xe trước quán trà đã chật kín, Phương Nhạc đỗ xe ở đầu bên kia của cây cầu vòm đá.

Thiếu niên thiếu nữ đi trên đường, khách sáo cách nhau một nắm tay, Phương Nhạc ga lăng nhường gần hết chiếc ô cho Trần Hề, nửa vai của anh ướt đẫm.

Ghế phụ trên xe đang đối diện với họ, Phương Nhạc đi vòng qua, vẫn không chịu để Trần Hề ngồi ở ghế phụ, anh cầm ô đưa Trần Hề đến chiếc ghế phía sau ghế lái, Trần Hề ngồi vào mà không nói một lời nào.

Phương Nhạc thu ô và đóng cửa tài xế lại, cơn mưa mang đến sự ẩm ướt, độ ẩm của mùa mưa phùn luôn kéo dài như thế này.

Trần Hề chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu Phương Nhạc, lúc xe khởi động, cô chợt nhớ đến thật ra Phương Nhạc có thể lái xe đến cửa quán trà đón cô, như vậy nửa bên vai của anh sẽ không bị ướt mưa.

Trần Hề không khỏi nghĩ đến ba năm trước, khi cô thi tuyển sinh cấp ba xong và cũng ông chủ Phương quay trở lại, thang máy bị hỏng, Phương Nhạc và cô ngu ngốc vừa mang theo hành lý vừa leo lên ba mươi tầng cầu thang.

Xe chậm rãi tiến về phía trước, màn đêm mù mịt, mưa rơi liên tục cho đến ngày hôm sau.

Ngày hôm sau là chủ nhật, kỳ thi tuyển sinh cấp ba vẫn đang diễn ra, phòng mai mối hôn nhân vẫn đóng cửa, buổi chiều Trần Hề đến trường dạy lái xe để học lái xe.

Trước khi khởi hành, Trần Hề nhận được điện thoại của Phương Mạt.

“Hề Hề, Tân Tân Gia sắp đóng cửa rồi, trong thẻ hội viên của chị còn mấy trăm tệ, em giúp chị sử dụng hết đi!”

Tân Tân Gia là một cửa hàng tư nhân bán đồ tráng miệng địa phương ở Hà Xuyên, Phương Mạt thích món tráng miệng ở đó, thỉnh thoảng nhờ Phương Nhạc mua bánh nougat cho cô ấy.

Phương Mạt bắt đầu kiếm tiền từ kỳ nghỉ hè năm ngoái, vừa có tiền là cô ấy đã không thể kiểm soát được tốc độ tiêu tiền của mình, cô ấy nạp 800 tệ vào thẻ thành viên của Tân Tân Gia, cô ấy cũng nạp vào một loạt thẻ hội viên mua sắm của cửa hàng cắt tóc, quần áo và mỹ phẩm.

Trần Hề hỏi cô ấy: “Tiền trong thẻ không thể hoàn lại ạ?”

“Không.” Phương Mạt nói: “Chị gọi điện hỏi rồi, họ nói không thể hoàn lại tiền, chỉ có thể dùng hết thôi. Cửa hàng bọn họ cũng khá đáng tin cậy, ít nhất họ không bỏ chạy mà không nói một lời nào. Bây giờ chị chỉ sợ mấy cửa hàng hội viên khác mà chị nạp tiền vào, một ngày nào đó chắc sẽ không đóng cửa luôn đâu nhỉ.”

Phương Mạt không nhớ trong thẻ hội viên của Tân Tân Gia còn lại bao nhiêu tiền, Phương Nhạc phải đưa Trần Hề đến trường dạy lái xe rồi đến quán trà, trên đường đến trường dạy lái xe, họ tình cờ đi ngang qua quán bán đồ tráng miệng, thế là hai người đi giải quyết thẻ hội viên trước.

Hôm nay nhiệt độ lại cao, sau một buổi sáng phơi nắng, nước mưa trên mặt đất đã khô cạn. Khi đến cửa quán bán đồ tráng miệng, Trần Hề xuống xe trước, Phương Nhạc đi tìm chỗ đậu xe gần đó.

Khi Trần Hề bước vào cửa hàng, đầu tiên cô hỏi nhân viên bán hàng xem thẻ hội viên có thể được hoàn lại tiền hay không, sau khi nhận được câu trả lời là không, Trần Hề đã đọc số điện thoại di động của Phương Mạt, biết được trong thẻ hội viên vẫn còn hơn 300 tệ.

Đồ ăn trên kệ đã giảm đi một nửa, có lẽ đã bị các hội viên khác dọn sạch, Trần Hề chọn mua mấy món tráng miệng nhỏ, bánh quy và khô bò là những thực phẩm có thời hạn sử dụng rất dài, cô dành phần lớn số tiền cho những thứ này, đúng lúc ngày mốt bọn họ sẽ đến thị trấn Tân Lạc để bái cúng ông nội Phương Nhạc, mấy món này có thể mang theo ăn trên đường.

Phương Nhạc đỗ xe đi vào, hỏi Trần Hề: “Xong chưa?”

Trong đầu Trần Hề tính toán giá cả, nói: “Sắp xong rồi, tổng cộng là 305 nhân dân tệ, vượt quá giới hạn 2 xu.”

Nhân viên liếc nhìn những thứ cô chất trên quầy và khay, tự hỏi sao cô có thể tính được số tiền này mà không cần dùng máy tính thế?

Phương Nhạc nhìn một đống đồ ăn, sau đó quét một lượt khắp cửa hàng, lấy đi mấy món tráng miệng, đặt món tráng miệng lại lên kệ rồi lấy một đống nước hoa quả từ kệ bên kia.

Trần Hề tưởng rằng là Phương Nhạc muốn uống, Phương Nhạc để nước trái cây lên quầy, nói với Trần Hề: “Em không mang theo nước, cầm lấy uống đi, phát cho bạn cùng lớp và giáo viên hướng dẫn ở trường dạy lái xe nữa.”

Trần Hề: “… Ồ.”

Hai người ôm một đống đồ ăn lên xe, Phương Nhạc đưa Trần Hề đến trường dạy lái xe, lại đưa cho cô một túi nhựa đựng đồ uống, còn đưa thêm cho cô một ít đồ ăn nhẹ. Phương Nhạc lái xe đi, Trần Hề phân phát đồ uống cho mọi người.

Buổi trưa mặt trời lên cao, học lái xe quá cực khổ, Trần Hề mặc bộ đồ chống nắng, trong lúc tập lái xe cánh tay vẫn rất nóng. Sau khi tập lái một vòng, cô chuyển sang ngồi ghế sau, cuối cùng cũng có thể uống một ngụm nước để thở.

Chị gái học viên cầm vô lăng, cô ấy rất dạn tay nhưng động tác lại vụng về, chỉ biết chạy lung tung, nếu không có giáo viên hướng dẫn đạp vào bàn đạp điều khiển phanh thì chiếc xe tập lái đã tông vào bức tường, mấy người bọn họ sẽ được lên tin tức xã hội lúc 8 giờ tối nay.

Sau khi xuống xe, giáo viên hướng dẫn suýt chút nữa đã chửi bới, chị gái đó vẫn kiên nhẫn nghe dạy bảo, Trần Hề vì lịch sự nên khát nước cũng không uống nước, đợi giáo viên hướng dẫn xả hết hơi nóng trước.

Giáo viên hướng dẫn sau khi dạy bảo xong vẫn chưa đã nư, chỉ vào cây dâu mà chửi cây liễu, nói với Trần Hề: “Lần sau em ngồi sau xe của em ấy, nhớ ngồi sau ghế lái để bảo toàn tính mạng!”

Trần Hề không hiểu: “Đằng sau ghế lái? Tại sao vậy ạ?”

Giáo viên hướng dẫn: “Vị trí đó là an toàn nhất, đến điều này mà em cũng không biết hả?!”

Trần Hề không khỏi nhìn chiếc xe tập lái màu trắng, cửa sổ đóng kín, nhìn không rõ hàng ghế sau.

Giáo viên hướng dẫn lên lớp: “Về mặt lý thuyết, vị trí giữa ở ghế sau mới là an toàn nhất, vì phía trước không có tựa lưng, có tác dụng làm giảm va chạm. Nếu xe va chạm thì trước tiên sẽ va vào hai bên trái phải, còn ở giữa sẽ không đụng đến được, nhưng khi vận hành thực tế thì ai lại ngồi ở giữa ghế trống đâu, so sánh thử xem, chỗ sau ghế lái chính là an toàn nhất, vì người lái sẽ chủ động tránh nguy hiểm, khi quay vô lăng thì ghế phụ sẽ bị tông vào trước, hai em hiểu hết chưa?!”

Chị gái nói lấy lệ: “Em hiểu rồi, hiểu rồi.”

Trần Hề chậm rãi “Dạ” một tiếng.

Giáo viên hướng dẫn lại đi dạy những người khác, Trần Hề cùng chị gái núp dưới chiếc ô che nắng ở mép sân.

Không khí vừa ngột ngạt vừa nóng nực, Trần Hề vừa ngồi xuống không bao lâu, mồ hôi chảy xuống sau gáy, thấm vào cổ á. Uống xong đồ uống, cô lấy tay quạt gió, nghe chị gái nói chuyện điện thoại.

“Tôi có thể nhìn ra anh ta có thay lòng đổi dạ hay không, anh không cần nói giúp anh ta đâu, hai anh em mấy người đều cùng một giuộc, ai hơn ai đâu? Lúc đầu anh ta cũng đã từng lừa bạn gái của anh như thế này rồi đúng không, để tôi nói cho anh biết, mấy thằng đàn ông mà bà đây đã nói chuyện đi tè còn nhiều hơn bọn anh đấy, đừng diễn với bà nữa, biến hết đi!

Sau khi cúp điện thoại, chị gái tức giận đùng đùng, uống một hơi hết chai nước trái cây do Trần Hề đưa, uống xong cô ấy cúi đầu nhìn thấy Trần Hề đang mở to mắt nhìn mình, không nói gì, dáng vẻ trông giống y chang học sinh.

Chị gái cười: “Chị làm em sợ hả, bình thường chị rất nhã nhặn, không thô lỗ như vậy đâu, do mấy thằng đàn ông xấu xa đó ép chị thôi.”

Trần Hề lắc đầu, cô đặt chai nước uống lên bàn bên cạnh, lấy ra một gói thịt bò khô từ trong túi nhựa, hỏi chị gái: “Chị ăn không?”

“Ăn chứ!” Chị gái không khách sáo chút nào: “Thất tình rồi thì hãy biến nỗi buồn bã và giận dữ thành sự ngon miệng”

Trần Hề nói: “Nhìn không ra chị đang thất tình đó.”

Chị gái nói: “Chị đã có kinh nghiệm đầy mình rồi, sắp trở thành trái tim sắt đá luôn rồi.”

Trần Hề mỉm cười, hỏi cô ấy: “Chị thật sự đã từng quen rất nhiều bạn trai à?”

“Thật mà, đếm không xuể luôn. Nếu không thì làm sao chị nhìn rõ mọi việc được? Ngay khi tên bạn trai cũ khốn kiếp của chị vừa thay lòng, chị đã lập tức phát hiện ra trò mèo của anh ta.” Chị gái tỏ vẻ khinh thường: “Còn giả vờ yêu chị sâu đậm hơn trước nữa chứ, thứ rác rưởi!”

Trần Hề hỏi: “Làm sao có thể biết được một người đàn ông có thay lòng đổi dạ hay không?”

“Nhiều lắm, còn tùy vào thời gian anh ta đi tiểu, tần suất chơi điện thoại di động và tóc trên quần áo, đối với em là càng tốt hơn hay càng tệ hơn.” Chị gái truyền lại kinh nghiệm của mình, giải đáp thắc mắc: “Nếu em cảm thấy hơn thì cũng đừng lơ là, đó có thể là dấu hiệu anh ta đang cảm thấy cắn rứt lương tâm.”

Trần Hề gật đầu, nhai thịt bò khô, hỏi: “Nếu không thể nhìn ra tất cả chuyện này thì sao?”

Chị gái như thành tinh, đoán được là Trần Hề đang hỏi ý kiến của mình, đã ăn đồ của người ta thì phải nể mặt người ta, thế là cô ấy dạy cô: “Em biết thăm dò không?”

Trong trường dạy lái xe có vài chú chó con, dù trời nắng nóng thế nào cũng chỉ chuyên tâm đùa giỡn.

Ánh nắng như thiêu đốt, Trần Hề ngồi dưới dù che nắng nhìn lũ chó con, nghe chị gái nói chuyện bên tai câu được câu mất, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, những vòng sáng giống như một giấc mộng, khó có thể nhìn thẳng vào.

Khoảng thời gian sau Trần Hề liên tục đeo tai nghe màu trắng để nghe nhạc, trong list nhạc của cô luôn chỉ có một bài hát đó, dường như nghe thế nào cũng không thấy chán, ngay cả hôm thứ ba khi trên đường đến thị trấn Tân Lạc, cô vẫn nghe như thế.

Ông chủ Phương lái xe, bà nội Phương ngồi ở ghế phụ, cô và Phương Nhạc ngồi ở ghế sau. Ngày giỗ của ông nội Phương Nhạc là vào tháng 6, tháng 6 mấy năm trước đều phải đi học, bà nội Phương cũng không quá chú trọng đến vấn đề này, vì vậy mà mấy năm nay, cả Trần Hề lẫn Phương Nhạc và Phương Mạt đều chưa đường đường chính chính đi cúng bái ông nội của họ bao giờ.

Ông nội Phương Nhạc mất sớm, thị trấn Tân Lạc là một thị trấn nhỏ, lúc trước ngôi mộ của ông ấy được xây dựng trên một ngọn núi xen lẫn giữa các ngôi nhà, vị trí của các ngôi mộ không đều nhau, đường núi cũng rất dốc, không thích hợp để leo lên trèo xuống.

Bà nội Phương vẫn còn khỏe mạnh, nhưng mười năm nữa chắc chắn không thể leo núi nổi, bây giờ còn miễn cưỡng leo núi được, ông chủ Phương đi trước, không ngừng kéo bà nội Phương lên dốc.

Đến lúc leo núi, Trần Hề tháo tai nghe ra, nhưng sau khi nghe bài hát được một lúc, bài hát vẫn còn đọng lại trong đầu cô.

Trước mặt cô là Phương Nhạc, Phương Nhạc leo không nhanh lắm, leo được một lúc sẽ dừng lại để nhìn phía sau. Trần Hề đang đi trên đường núi dốc, con đường này thực sự rất khó đi, nếu không mang giày đúng cách, cô có thể trượt chân và lăn xuống sườn đồi bất cứ lúc nào.

Trần Hề lại bước lên một bước, cô gọi: “Phương Nhạc.”

Phương Nhạc từ trên cao nhìn xuống.

Trần Hề đưa tay ra: “Kéo tôi với.”

Phương Nhạc khựng lại, ánh mắt nhìn từ tay Trần Hề tới khuôn mặt của cô.

Bài hát đó đột ngột vang lên…

“Bạn yêu ơi, sau khi chúng ta vượt qua hết ngọn đèn đường, điều quan trọng là khiến mọi người hạnh phúc…

Bạn yêu ơi, chúng ta đã đợi đến khi đèn hết xanh rồi, điều quan trọng là khiến bản thân trở nên điên rồ hơn một chút…”

Trần Hề quơ tay: “Này?”

Phương Nhạc chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay cô.

Bàn tay cô mềm mại ấm áp, ánh mắt Phương Nhạc không dừng lại trên mặt cô nữa, anh nhìn về phía trước, trong lòng thầm nói:

Vờn mình! Lại vờn mình!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Những nhân vật phụ hoặc người qua đường trong truyện đều cần thiết, tôi không nghĩ là lãng phí văn chương, ví dụ như Thiệu Lạc Vãn, tuy cô ấy đã xuống sân khấu nhưng sau này tên của cô ấy vẫn còn nhiệt.

Điều hạnh phúc nhất khi viết truyện là có thể kiếm tiền, được nghe những lời khen ngợi và thỏa mãn bản thân, đồng thời người đọc cũng có thể get được ý mình viết.

Bộ truyện này viết với văn phong cuộc sống thường ngày với tiết tấu chậm rãi, những điểm đó có thể rất nhỏ nhặt, nhưng có người có thể get được, cảm giác thỏa mãn này thật khó tả…

“Bạn yêu ơi, chúng ta đã đợi đến khi đèn hết xanh rồi, điều quan trọng là khiến bản thân trở nên điên rồ hơn một chút…”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 52"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online