Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 51

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 51
  • 10
Prev
Next

Chương 51

Cắm tai nghe vào điện thoại, tiếng hát bên tai Phương Nhạc liền biến mất.

Trần Hề gác chân lên ghế cao, nhấp một ngụm nước chanh, lặng lẽ nghe bài hát. Không khí xung quanh rất ổn, nước chanh càng ngày càng nhạt, Phương Nhạc đang cầm điện thoại tùy ý xem tin tức, tin tức về kỳ thi tuyển sinh cấp ba cũng không ít hơn tin về kỳ thi tuyển sinh đại học là bao, năm nào cũng có thí sinh quên mang theo phiếu dự thi, có thí sinh đi nhầm phòng thi, cũng có thí sinh ngủ quên.

Có một tin về phòng thi của trường THCS Văn Khải, sáng sớm người tài xế taxi đã rất nhiệt tình giúp đỡ, chạy đua với thời gian để đưa một học sinh thi tuyển sinh cấp ba suýt gặp tai nạn giao thông đến điểm thi này.

Phương Nhạc không có kinh nghiệm tham dự kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhưng vị đại thần có điểm cao hơn anh đang ngồi bên cạnh anh đây đã từng thi rồi.

Phương Nhạc nhìn màn hình điện thoại, thản nhiên nói: “Gần đây em thích nghe nhạc à?”

“Hả?” Âm lượng của bài hát rất nhỏ, Trần Hề nghe thấy Phương Nhạc hỏi, cô quay đầu nhìn anh nói: “Ồ, đúng vậy.”

Phương Nhạc: “Trước đây chưa từng thấy em nghe nhạc.”

“Trước đây không có hứng thú.” Trần Hề nói: “Nhưng bài hát này rất hay, anh muốn nghe không?”

Phương Nhạc liếc mắt nhìn tai cô, tai cô không lớn, dái tai sáng óng ánh, chiếc tai nghe màu trắng đang cắm vào tai cô, giống như một viên sô cô la trắng hình tròn được nhúng trong chiếc bánh ngọt màu trắng sữa.

Hơn một năm qua, bọn họ đối đãi với nhau rất tôn trọng và lịch sự, nghiêm túc tuân thủ nội quy, bây giờ mỗi người đeo một bên tai nghe rõ là không thích hợp. Phương Nhạc đang muốn nói không cần, để cô nghe nhạc một mình thì thấy Trần Hề cầm điện thoại của cô lên, nói: “Tôi gửi cho anh nhé?”

“…Ừ.” Phương Nhạc không từ chối.

Trần Hề chia sẻ bài hát cho tài khoản WeChat của Phương Nhạc, Phương Nhạc nhấp vào giao diện trò chuyện với cô, nhìn tên bài hát rồi hỏi cô: “Em thích bài hát này lắm à?”

“Thích chứ.” Trần Hề nhận xét: “Tôi thích lời bài hát, viết rất hay.”

Phương Nhạc: “Chỉ có bài này thôi sao?”

Trần Hề: “Gì cơ?”

Phương Nhạc: “Có bài nào khác muốn giới thiệu không?”

“Không, trong danh sách nhạc của tôi chỉ có duy nhất bài này thôi.”

Cô chỉ nghe bài hát này, Phương Nhạc không bấm vào bài hát, anh thoát khỏi WeChat, lại bắt đầu xem tin tức, không nói một lời.

Lướt hết một trang, đôi nam nữ đang xem mắt trong phòng riêng nhỏ cuối cùng cũng bước ra.

Người nữ đi phía trước, người nam đi phía sau, vẻ mặt hai người không có gì khác thường, Trần Hề và Phương Nhạc chào hỏi bọn họ, đôi nam nữ khách khí trao đổi với hai người họ mấy câu.

Người nam trả tiền, quay lại hỏi người nữ: “Vậy tiếp theo cô định…”

Người nữ nói: “Ồ, tôi đã hẹn một người bạn đi mua sắm rồi. Tôi sẽ ở đây đợi cậu ấy.”

Người nam: “Vậy tôi đi trước đây.”

Người nữ: “Được, bái bai.”

Người nam một mình rời khỏi quán, người nữ nhìn anh ta biến mất, quay đầu lại, sắc mặt thay đổi như kỹ thuật múa Biến Diện của Tứ Xuyên, không nhịn được nói: “Hai đứa có biết vừa rồi tên đó vừa nói gì với tôi không?”

Người nữ tên Hà Ánh Đồng, cô ấy tốt nghiệp cử nhân, năm nay 26 tuổi, cao 1m68, xinh đẹp, làm nhân viên văn phòng trong một công ty công nghệ.

Người nam là giáo viên đại học, tốt nghiệp bằng tiến sĩ, năm nay 35 tuổi, cũng cao 1m68, dáng người mập, đầu to cổ dày, kiểu đầu trọc.

Mấy người bọn họ quay trở lại phòng riêng nhỏ, nước uống trên bàn vẫn chưa dọn đi, hai bên ngồi đối diện nhau. Máy điều hòa đang thổi vào người Trần Hề, Trần Hề vừa ngồi xuống đã xoa xoa cánh tay, nhưng cô lại không làm gì khác nữa vì Hà Ánh Đồng ngồi đối diện cô đang giận dữ bắt đầu mắng chửi.

Phương Nhạc cầm chiếc điều khiển từ xa của máy điều hòa ở bên cạnh, nâng cánh quạt của máy điều hòa lên và tăng nhiệt độ lên hai độ.

“Tôi không có bất kỳ yêu cầu nào đối với vẻ ngoài của người nam, nếu không thì ngay từ đầu lúc mọi người gửi ảnh của anh ta cho tôi là tôi đã từ chối rồi, vốn dĩ cũng sẽ không có buổi gặp mặt hôm nay. Nhưng người đàn ông này có phải tự cho mình là đúng quá rồi không? Anh ta không có tiền mua gương hay không bao giờ đi tiểu vậy?”

Hà Ánh Đồng nghĩ đến chuyện đó lại thấy tức giận.

Hai bên gặp nhau ở đây, lúc mở đầu người nam đã nói: “Tôi mới đến Hà Xuyên được hai năm, mức lương hiện tại của tôi ở mức trung bình, chắc chắn không đủ tiền mua nhà ở đây, nhưng may mà trường có ưu đãi mua nhà, năm sau tôi đã có thể mua được một căn nhà, chỉ cần trả hơn 600,000 tệ mà thôi. Cô là nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập không cao phải không?”

Hà Ánh Đồng nghĩ mấy câu này cũng không có gì sai, nam nữ đi xem mắt thì có lãng mạn bao giờ, mọi người đều theo đuổi hiện thực, nhưng cô không ngờ những gì xảy ra tiếp theo lại khác người như vậy.

Người nam là người ở tỉnh khác, anh ta nói: “Tôi còn có một anh trai, một chị gái và một em gái. Anh trai tôi là bác sĩ ở Hà Xuyên, chị gái tôi cũng làm việc ở đây, em gái tôi sau khi tốt nghiệp đại học cũng sẽ đến đây.”

Hà Ánh Đồng nghĩ, tuy phía nhà người nam xuất thân từ nông thôn ở tỉnh khác, có nhiều chị em nhưng cả nhà bọn họ đều rất giỏi, Hà Ánh Đồng không có sự phân biệt vùng miền.

Lúc này, người nam đột nhiên nói thêm một câu: “Gia đình chúng tôi muốn chân chính bén rễ ở đây, cách tốt nhất chính là liên hôn.”

“Liên hôn?” Trần Hề khó hiểu, cho rằng Hà Ánh Đồng đã nói sai.

“Là liên hôn đó, anh ta nói liên hôn.” Hà Ánh Đồng nói: “Khi tôi nghe thấy từ này thì cảm thấy có gì đó không đúng. Người này có xem phim truyền hình nhiều quá không vậy?”

Từ liên hôn vừa được bật ra, Hà Ánh Đồng mù mịt, sau khi trò chuyện với người nam một lúc, Hà Ánh Đồng cũng thông minh, cô ấy hỏi bóng gió về tính cách của người đối phương.

Hà Ánh Đồng: “Vậy bình thường anh có thời gian rảnh rỗi sẽ làm gì với bạn bè?”

Người nam: “Tôi mới tới đây được hai năm, không có bạn bè nào cả.”

Hà Ánh Đồng: “Bình thường cũng không đi đây đi đó với đồng nghiệp sao?”

Người nam: “Người ở đây rất đoàn kết, có vẻ vô cùng coi thường người ngoại tỉnh như chúng tôi, tôi với họ không có tiếng nói chung.”

Lúc này, Hà Ánh Đồng cơ bản đã đoán ra tính cách của đối phương, đang suy nghĩ làm thế nào để kết thúc buổi xem mắt một cách lịch sự, phối hợp với người nam tiếp tục trò chuyện thêm vài câu.

Người nam nói: “Tôi là tiến sĩ, với trình độ học vấn của mình, tôi muốn tìm một người có bằng thạc sĩ, cao trên 1m7. Yêu cầu này không cao chứ?”

Hà Ánh Đồng: “Không cao, không cao.”

Người nam: “Còn cô, ưu điểm lớn nhất của cô chính là người Hà Xuyên, có thể liên hôn với tôi.”

Hà Ánh Đồng trong mắt đối phương là vô giá trị, thứ duy nhất anh ta có thể sử dụng là thân phận người dân bản địa của cô. Máu nóng của Hà Ánh Đồng dồn lên đầu, cô ấy lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hề, chuẩn bị lập tức kết thúc cuộc trò chuyện nà. Nhưng liên quan về vấn đề đạo đức, người nam vẫn đang nói liến thoắng không ngừng, Hà Ánh Đồng chịu đựng sự sỉ nhục và trò chuyện với đối phương hơn mười phút nữa.

Hà Ánh Đồng nói xong vẫn còn tức giận: “Mấy người tìm cho tôi người gì vậy chứ?”

Giọng nói của Trần Hề dịu dàng, cô bình tĩnh nói: “Cô thấy đấy, thế giới rộng lớn như vậy, có nhà cao tầng, cũng có nhà tranh, có biển cũng có sông, có mùa hè nóng nực cũng có mùa đông lạnh giá, chúng ta cũng phải để trăm bông hoa nhân cách nở rộ chứ.”

Trần Hề không thuận theo lời của Hà Ánh Đồng để mắng chửi người nam, cũng không nói đỡ cho người nam, lời an ủi như kiểu này rất kỳ lạ, Hà Ánh Đồng lập tức hạ hỏa.

Phương Nhạc đã quen với khả năng biến gió xuân thành mưa của Trần Hề, anh đã được trải nghiệm từ lâu rồi.

Trong điện thoại xuất hiện một tin nhắn WeChat mới, Phương Nhạc đọc xong tin nhắn thì nhỏ giọng nói với Trần Hề: “Anh đi ra cửa lát.”

Trần Hề biết lại có thêm một cặp nam nữ sắp đến để xem mắt, Phương Nhạc phải đi đón họ. Phương Nhạc thực sự rất miễn cưỡng khi làm công việc này, nhưng anh không thể chịu được áp lực từ bà nội Phương và mẹ Phương.

Trần Hề gật đầu.

Phương Nhạc lịch sự nói với Hà Ánh Đồng: “Hai người từ từ nói chuyện.”

Anh đã cao hơn 1m85, khi đứng lên đã cao hơn chiếc đèn chùm phía trên bàn trà, khuôn mặt không lạnh lùng cũng không thờ ơ, nhìn hiền lành lịch sự nhưng lại có khí chất dầm mưa dãi nắng đầy mạnh mẽ.

Hà Ánh Đồng nhìn Phương Nhạc rời khỏi phòng riêng, lơ đãng nói với Trần Hề: “Người ta nói khi tìm bạn đời không thể chỉ nhìn khuôn mặt, nhìn khuôn mặt không đủ tin cậy, nhưng tôi không nhìn khuôn mặt, cuối cùng lại gặp phải cái loại quái đản đó, vậy không bằng tìm một người đẹp trai, tôi có thể chịu đựng được mọi tật xấu của cậu ấy. Tiểu Phương có bạn gái chưa?”

Câu cuối cùng của cô ấy đột ngột chuyển chủ đề khiến Trần Hề nhất thời không kịp phản ứng: “Hả?”

Hà Ánh Đồng nói: “Tôi nghĩ cậu ấy rất tốt, còn đẹp trai nữa, tuy trông rất ngầu nhưng cậu ấy rất lịch sự và nhã nhặn.”

“… Anh ấy vừa thi đại học xong.”

“Hả? Cậu ấy không phải là nhân viên của phòng mai mối hôn nhân à?”

“Làm việc bán thời gian trong kỳ nghỉ hè thôi ạ.” Trần Hề nói.

“Vậy thì tôi cũng có thể chấp nhận mối tình chị em.” Hà Ánh Đồng nói mà không cần suy nghĩ, lại nhìn về phía cánh cửa trống rỗng, nói: “Mặc dù tôi chỉ mới nói với cậu ấy được mấy câu nhưng tôi cảm thấy một chàng trai như cậu ấy, tính cách chắc sẽ vô cùng trưởng thành và ổn định, bạn bè cùng tuổi chưa chắc đã có chủ đề chung với cậu ấy. Tiểu Phương có bạn gái chưa?” Hà Ánh Đồng lại hỏi lần nữa.

Phương Nhạc thật sự có năng lực, chỉ cần vài câu nói đã làm trái tim của một cô gái rung động. Trần Hề chậm rãi thành thật trả lời: “Anh ấy chưa có.”

Không khí trong phòng riêng lớn rất náo nhiệt, mạt chược chất đầy trên bàn, mấy tay mơ đang chơi bài.

Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí vừa gặm chân gà chơi mạt chược, vừa tán gẫu về dự án phim ngắn.

Phan Đại Châu chỉnh lại kính, chụp một tấm ảnh mạt chược rồi hỏi: “Hai cậu định tham gia lĩnh vực phim điện ảnh và truyền hình à? Tốt nghiệp rồi sao vẫn mê phim ngắn thế?”

Bạch Chỉ: “Lúc đầu bọn tớ đã bị việc học trì hoãn, nếu không thì bây giờ tớ và Lâu Minh Lí có lẽ đã tạo dựng được tên tuổi trong ngành luôn rồi.”

“Đánh giá thấp hai cậu rồi.” Phan Đại Châu nói: “Cũng khá tham vọng đó, hai cậu đi học đại học chắc sẽ không chọn đạo diễn hoặc nhiếp ảnh gì đâu nhỉ?”

Lâu Minh Lí nói: “Tớ cũng có nghĩ tới, nhưng đạo diễn phải tham gia kỳ thi nghệ thuật.”

Bạch Chỉ: “Cho nên tớ mới nói là tớ và cậu ấy bị việc học trì hoãn.”

Trương Tiêu Hạ cũng đang gặm chân gà: “Vậy mấy cậu đã nghĩ tới việc học chuyên ngành gì chưa?”

Sau khi thi đại học xong, bọn họ cũng đã tính thử điểm, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì kết quả đều ổn, có tin đồn rằng những học sinh đội sổ của trường THPT Số 8 cũng có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh thứ hai, người trong lớp thi đấu bọn họ đều học rất ổn.

Bạch Chỉ nói: “Tớ học kiến trúc.”

Lâu Minh Lí: “Tài chính.”

Trương Tiêu Hạ: “Tớ muốn học báo chí.”

Phan Đại Châu nhận xét về Trương Tiêu Hạ: “Này, cậu có ý tưởng khá hay đấy.”

Trương Tiêu Hạ: “Sau này trong tay tớ toàn là tin tức trực tiếp.”

Phan Đại Châu cảm thấy cậu ấy và Trương Tiêu Hạ sẽ ngày càng có nhiều chủ đề để nói chuyện.

“Cậu thì sao?” Trương Tiêu Hạ hỏi cậu ấy.

Phan Đại Châu nói: “Khoa học máy tính, một chuyên ngành đang hot.”

Bạch Chỉ: “Không biết Hề Hề muốn học ngành gì.”

Trương Tiêu Hạ: “Lát nữa hỏi cậu ấy sau.”

Lâu Minh Lí: “Phương Nhạc đâu?”

“Ha.” Phan Đại Châu thừa nước đục thả câu: “Nếu mấy cậu đoán được Phương Nhạc muốn học chuyên ngành gì thì tớ sẽ đãi mấy cậu ăn một bữa lớn!”

Bạch Chỉ: “Giờ đừng nhắc đến bữa lớn nữa, chân gà hết sạch rồi kìa.”

Tiếng bài mạt chược kêu lách cách, đĩa chân gà thơm phức bất giác đã trống rỗng.

Trần Hề tiễn Hà Ánh Đồng ra cửa, sau đó nhận được tin nhắn WeChat của Trương Tiêu Hạ: [Hề Hề, bọn tớ còn muốn chân gà!] Đồng thời còn gửi thêm bức ảnh chụp mấy chiếc đĩa trống và icon làm nũng.

Phương Nhạc đang ngồi ở chiếc ghế cạnh cửa, Trần Hề hỏi anh: “Bọn họ vẫn chưa tới à?”

Phương Nhạc nói: “Người nam đã vào phòng riêng 1980, nhưng người nữ vẫn chưa tới, anh đợi cô ấy ở đây.”

“Vậy tôi về phòng riêng lớn trước, mang cho bọn Hạ Hạ một ít đồ ăn.”

“Ừ, đi đi.”

Trần Hề bưng khay chân gà quay lại phòng riêng lớn, hỏi bọn họ: “Giả Xuân và Thẩm Nam Hạo vẫn chưa tới à?”

Lâu Minh Lí: “Hai người họ chậm chạp thật, không có ai lề mề hơn bọn họ đâu.”

Trương Tiêu Hạ cầm một cái chân gà, hỏi Trần Hề: “Hai cậu làm việc bận như vậy luôn hả? Lương bao nhiêu á?”

Trần Hề: “Bí mật kinh doanh.”

Trương Tiêu Hạ: “Tớ cũng muốn đi làm thêm, chỗ hai cậu còn tuyển người không?”

Phan Đại Châu nghe vậy thì nói: “Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!”

Vừa dứt lời, điện thoại của Phan Đại Châu vang lên, khi nhìn thấy tên hiển thị người gọi tới, cậu ấy có chút kinh ngạc: “Thiệu Lạc Vãn?”

Trương Tiêu Hạ nghe thấy cái tên này liền cắn chân gà nhìn Phan Đại Châu.

Trước đó Thiệu Lạc Vãn đã gửi cho Phan Đại Châu một tin nhắn WeChat, nhưng Phan Đại Châu không thấy, sau khi nhận điện thoại, Phan Đại Châu nghe vài câu rồi nói: “Đúng vậy, tớ đang ở Ấn Nguyệt, bây giờ cậu ghé qua à? “

Cậu ấy vừa nói vừa bước đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng riêng.

Bên ngoài cửa sổ là dãy nhà cao tầng, khu thương mại tràn ngập cây xanh, ở giữa có con sông, trên còn có sông cây cầu vòm đá bắc qua.

Phan Đại Châu nói: “Này, hình như tớ nhìn thấy cậu rồi, có phải cậu mặc váy trắng không?”

Trương Tiêu Hạ cũng nhìn ra cửa sổ, Thiệu Lạc Vãn là hoa khôi của trường, cô ấy đã ba năm liên tiếp là người giơ bảng trong đại hội thể thao của lớp 5, tên tuổi của cô ấy cũng góp mặt trong đủ loại chương trình văn hóa khác nhau của trường THPT Số 8.

Trương Tiêu Hạ chỉ nhìn thấy một bóng người mặc váy trắng xa xa, nhìn không rõ mặt đối phương: “Không phải bị cận thị à? Khoảng cách xa như vậy mà có thể nhìn ra được là Thiệu Lạc Vãn hả?”

Trần Hề nghe thấy Trương Tiêu Hạ đang lẩm bẩm, cô liếc nhìn cô ấy.

Trương Tiêu Hạ hỏi Trần Hề: “Tại sao cậu ấy lại gọi cho Phan Đại Châu? Hai người họ thân lắm hả?”

Trần Hề lắc đầu: “Tớ có biết đâu.”

Đang nói chuyện thì trời bỗng đổ mưa to, vào những ngày mưa phùn tháng 6, tháng 7, những cơn mưa lớn luôn bất chợt ập đến bất cứ lúc nào.

Phan Đại Châu cúp điện thoại, nói sẽ ra cửa đợi Thiệu Lạc Vãn tới, Trương Tiêu Hạ nghe vậy liền ôm lấy cánh tay Trần Hề, cũng muốn đi theo ra ngoà. Mạt chược thiếu mất hai tay, cho nên Lâu Minh Lí và Bạch Chỉ cũng dứt khoát đi góp vui.

Nhóm người hùng hục đi đến sảnh quán trà, tốc độ không nhanh bằng người ta, một bóng người cao lớn xinh đẹp màu trắng đã xuất hiện ở cửa.

Thiệu Lạc Vãn đội mưa chạy tới, Phương Nhạc đang đứng quay lưng lại với đám Trần Hề, anh gọi một nhân viên nữ lại, nhân viên nữ này cởi chiếc tạp dề của quán trà xuống, sau khi Thiệu Lạc Vãn đeo vào, nhân viên nữ liền đưa Thiệu Lạc Vãn đi đến phòng vệ sinh.

Thiệu Lạc Vãn đi theo nhân viên nữ, mỉm cười với Phương Nhạc: “Tớ sẽ ra ngay, Phương Nhạc cậu đừng đi đâu nha, tớ đặc biệt tới đây tìm cậu đó.”

Nhà vệ sinh ở một hướng khác, đám con trai con gái đứng xa xa, Trương Tiêu Hạ hỏi Phan Đại Châu: “Cậu ấy không tới tìm cậu hả?”

Phan Đại Châu: “Cậu ấy tìm tớ làm gì? Cậu ấy tìm Phương Nhạc mà.”

Lúc này Trương Tiêu Hạ mới nhớ, trước đây rất lâu cô ấy có nghe nói Thiệu Lạc Vãn thích Phương Nhạc.

Bạch Chỉ nói: “Xem ra Phương Nhạc có gì đó rồi, người ta đã tìm tới tận cửa luôn, Phương Nhạc thật sự chu đáo.” Chiếc váy trắng sau khi bị ướt mưa chắc chắn sẽ khó coi, Phương Nhạc đã kịp thời bảo Thiệu Lạc Vãn đeo tạp dề vào. Hành động này ai mà không rung động cơ chứ.

Phan Đại Châu liếc nhìn Trần Hề – người có vẻ mặt bình thường, tự hỏi chuyện gì vậy chứ? Vài ngày trước Mã Dư Kiệt đã đến tận cửa, hôm nay lại đến Thiệu Lạc Vãn. Hai cái tên được người ta tìm đến này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, không bao giờ khiến người khác yên tâm được chút nào cả.

Xung quanh vẫn không có ai cùng chủ đề chung với mình, Phan Đại Châu cảm thấy số mình sinh ra rõ khổ, cậu ấy bình tĩnh nói: “Đây không phải là chuyện nên làm à? Khoanh tay đứng nhìn thì còn là người không? Mấy cậu đừng nói vớ va vớ vẩn nữa.”

Bạch Chỉ: “Vậy Thiệu Lạc Vãn tìm Phương Nhạc làm gì? Bọn họ thân nhau lắm hả?”

Thiệu Lạc Vãn với Phương Nhạc không tính là thân, cô ấy đã từng viết công thức tình yêu cho Phương Nhạc, sau khi tỏ tình thất bại, cô ấy cũng không làm phiền Phương Nhạc nữa, người đẹp thì có có thái độ và sự cẩn trọng của người đẹp. Nhưng cô ấy vẫn chưa bao giờ từ bỏ, bởi vì Phương Nhạc thật sự quá xuất chúng và nổi bật, nếu Phương Nhạc cũng giống Liêu Tri Thời, thường xuyên bị những cô gái vây quanh thì Thiệu Lạc Vãn chắc chắn sẽ không canh cánh trong lòng mãi như vậy đối với an. Tuy nhiên Phương Nhạc lại lịch sự mà xa cách, có kỷ luật lại tiến bộ, trong ba năm cấp ba, ngoại trừ Phan Tiểu Khê và Trần Hề, không có người khác giới nào từng xuất hiện bên cạnh anh.

Thiệu Lạc Vãn biết Phan Tiểu Khê là em họ của Phan Đại Châu, Trần Hề và Phương Nhạc cũng tính là anh em, cô ấy thật sự rất thích một bông hoa trong sạch tự chủ như vậy.

Đám Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí không phải là những người hùa theo trêu chọc ai đó, đây là quyền riêng tư của người ta, khuôn mặt lạnh lùng của Phương Nhạc cũng không thích hợp để bọn họ đùa giỡn, vì vậy cả nhóm lại hùng hục quay trở lại phòng riêng.

Vì trời mưa nên Giả Xuân và Thẩm Nam Hạo gửi tin nhắn WeChat nói rằng họ không đến được, Trương Tiêu Hạ muốn ăn, còn Trần Hề thì ngồi vào chỗ của cô ấy trên bàn mạt chược.

Bạch Chỉ giải thích các quy tắc một lần, Trần Hề nghe không hiểu, bảo cô ấy giải thích lại lần nữa, Bạch Chỉ nói: “Ái chà, vừa mới thi đại học xong thì năng lực lý giải của cậu đã giảm sút liền!”

Bạch Chỉ lại giải thích thêm một lần nữa, Trần Hề ù ù cạc cạc chơi bài, sau đó Phương Nhạc quay lại, nói với Trần Hề: “Người nữ ở phòng riêng 1980 kẹt xe nên vừa mới đến sau.”

“Ồ.” Trần Hề tập trung đánh bài, cô vô cùng xui xẻo, liên tiếp thua ba ván.

Phương Nhạc thấy cô chỉ lo nhìn bài, đứng đó một lát, sau đó đi đến phía bên kia của căn phòng, ngồi trên ghế sô pha.

Phan Đại Châu chộp lấy bát nho, bảo Trương Tiêu Hạ vào thế chỗ, hớn hở chạy về phía người anh em tốt của mình.

“Ăn nho không?”

Phương Nhạc lướt qua điện thoại, quay mặt đi, từ chối quả nho trước mặt.

Phan Đại Châu nhét trái nho lại vào miệng, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình dài tập, bên đây thấp giọng nói nhỏ thì người bên kia bàn mạt chược không nghe được.

Phan Đại Châu hỏi: “Thiệu Lạc Vãn đã nói với cậu gì thế?”

Phương Nhạc: “Bớt hóng chuyện.”

“Nếu có ai đó hóng chuyện của cậu thì sao?”

Phương Nhạc không khỏi nhìn về phía bàn mạt chược.

Phan Đại Châu tiếp tục ăn nho, Phương Nhạc đợi một chút rồi nói: “Cô ấy hỏi à?”

Phan Đại Châu bắt chéo hai chân, nhếch mép cười: “Bớt hóng chuyện.”

Phương Nhạc: “…”

Cặp anh em người thì vừa xem TV vừa ăn nho, người còn lại thì lướt điện thoại, một lúc sau, nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông, nhạc chuông là bài “Để tôi đi” của Trần Dịch Tấn, điện thoại là của Trần Hề.

Trần Hề vừa lật bài vừa nghe điện thoại lên: “Không đăng ký gói, cảm ơn.”

Phương Nhạc dựa vào trên sô pha, cụp mắt xuống nhìn điện thoại, màn hình hồi lâu không có người chạm vào đã tự động tắt.

Phan Đại Châu nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh mình.

“Cậu đi nghe ngóng xem người bên lớp 13 đó có từng đến tìm Trần Hề chưa.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu Lạc Vãn: “Tôi cũng chỉ có chút tác dụng này thôi, xuống sân khấu rồi.”

Hà Ánh Đồng: “Tôi cũng vậy á!”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 51"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online