Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 50

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 50
  • 10
Prev
Next

Chương 50

Trần Hề cúp điện thoại, báo cáo với mẹ Phương: “Phương Nhạc nói anh ấy sẽ về liền ạ.”

Sau khi mẹ Phương điều chỉnh hướng điều hòa, lại bước vào phòng khách để cảm nhận nhiệt độ. Phòng khách rõ ràng không mát bằng bên ngoài, mẹ Phương tính toán nói: “Hệ thống làm mát của máy điều hòa này không tốt, bên trong vẫn phải lắp điều hòa.”

“Tốn kém lắm dì.” Trần Hề nói.

“Để dì suy nghĩ đã.” Mẹ Phương rót cho mình một cốc nước, uống vài ngụm rồi tính toán chi li nói: “Dì nói cho con biết, Phương Nhạc như này là tính nghỉ làm không xin phép, dì phải trừ lương của nó.”

Trần Hề tìm thư mục trong máy tính, cười nói: “Thật không ạ?”

Mẹ Phương dứt khoát nói: “Dì không nói chơi đâu, không phải nói là nếu không có quy định thì sao thành một tổ chức. Chỗ này của dì tuy nhỏ, nhưng lương cơ bản và hoa hồng dì cho mấy đứa đâu có thấp.”

“Đúng đó ạ, nếu không thì sao con có động lực như vậy được.” Trần Hề di chuột, lắc đầu.

Mẹ Phương xoa đầu cô, cười nói: “Con làm cho tốt vào, nếu con nghỉ làm không lý do chính đáng thì dì cũng sẽ trừ lương của con.”

“Con nhất định sẽ không như thế.” Trần Hề suy nghĩ một chút, hỏi: “Nghỉ phép thì trừ lương thế nào ạ?”

Mẹ Phương: “Còn tùy tình huống. Sao vậy, con mới tới đây có hai ngày mà đã muốn xin nghỉ phép rồi à?”

“Con còn phải học lái xe nên chắc chắn phải xin nghỉ phép.”

Lúc này mẹ Phương mới nhớ ra: “Vậy thì không sao đâu, con yên tâm đi học đi, dì sẽ cho con nghỉ phép có lương, cố gắng thi một lần đậu luôn, đừng giống dì.”

“Có phù hợp với quy định không ạ?”

“Tất cả những gì dì nói chính là quy định!”

Quá trời bá đạo, Trần Hề cảm thấy mẹ Phương càng ngày càng giống bà nội Phương, Trần Hề đề nghị: “Hay là con và dì cùng đi học nhé?”

Mẹ Phương bực bội: “Thôi đi, đừng kéo dì theo, dì không muốn thi lấy bằng lái xe nữa.”

“Dì đừng nản lòng.” Trần Hề cuối cùng cũng tìm được thư mục và bắt đầu nhập thông tin vào máy tính.

“Dì còn chả thèm nản.” Mẹ Phương liếc nhìn đồng hồ trên tường, không hài lòng nói: “Sao Phương Nhạc lề mề quá vậy ta?”

Trần Hề vừa gõ bàn phím vừa nói: “Mới có một lát thôi mà dì, chắc cũng sắp tới rồi. Anh ấy vắng mặt chưa được hai tiếng nữa, dì định trừ lương anh ấy bao nhiêu ạ?”

“Con đang tính tiếng à?” Mẹ Phương tàn nhẫn nói: “Dì vốn định trừ của nó một ngày lương.”

Không phải Trần Hề cố ý tính giờ cho Phương Nhạc, trước đó Phương Nhạc vẫn luôn đứng ở cửa phòng tiếp khách, lúc nói chuyện với Mã Dư Kiệt, khóe mắt cô có thể nhìn thấy anh. Phương Nhạc im lặng rời đi, trong tầm mắt cô thiếu bớt một người, Trần Hề khó có thể không chú ý được.

Anh vừa đến cửa hàng chưa được bao lâu, Trần Hề không biết anh đột nhiên đi đâu, có lẽ là xe đỗ không đúng chỗ, anh lại phải đi dời sang đậu chỗ khác?

Mã Dư Kiệt vẫn đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô, Trần Hề lại có chút mất tập trung.

Hôm qua Bạch Chỉ tạo một nhóm ba người trên WeChat, Bạch Chỉ nói trong nhóm rằng có một nam sinh bên lớp 13 muốn tỏ tình với cô, Trương Hiểu Hạ kích động hỏi đó là ai, Bạch Chỉ nói ra một cái tên, Trương Hiểu Hạ nói hóa ra là cậu ấy!

Trần Hề không có ấn tượng gì đối với người này, Trương Hiểu Hạ gấp gáp: “Cậu ấy còn gửi thư cho cậu nữa, lúc đó cậu còn nói câu phủ đầu, cậu ấy bên lớp 13, là ca sĩ top 10 của trường đó, cậu nhớ lại đi!”

Bạch Chỉ dứt khoát gửi sang một đường link, Trần Hề tưởng rằng đây là video thi đấu của top 10 ca sĩ trong trường, khi bấm vào thì phát hiện ra đó là video đàn và hát do nam sinh ấy tự quay lại, cậu ta tự đăng video này lên trên mạng, video có hàng nghìn lượt xem.

Nam sinh cầm cây đàn guitar ngồi trước máy tính, sau lưng có tia nắng chiếu vào, hát bài “Để tôi đi” của Trần Dịch Tấn.

Bạch Chỉ nhận xét: “Cậu ấy không đẹp trai lắm, nhưng nam sinh biết hát thực sự là một điểm cộng. Bài hát này là bài hát tớ yêu thích nhất!”

Trần Hề chưa từng nghe qua bài hát này, lúc rảnh rỗi cô chủ yếu xem phim, ngoài việc học ra có rất nhiều thứ, cô hiếm khi theo kịp chủ đề nói chuyện của bọn họ.

Bạch Chỉ chơi cello, Trương Tiêu Hạ biết múa ba lê, tại bữa tiệc mừng năm mới năm lớp 10, lớp họ biểu diễn tiết mục phân chia tế bào, trở thành trò cười cho cả trường. Đến năm lớp 11 thì hai người bọn họ đã lên sân khấu biểu diễn song tấu, Trần Hề ở dưới khán đài xem say mê, cơn sóng của mặt hồ tĩnh lặng trong lòng khẽ khuấy động.

Một viên sỏi nhỏ trong núi, nó tưởng rằng núi là thế giới mà nó cai trị, sau đó nó lăn xuống núi, lăn vào một thị trấn phồn hoa phía nam, khi nhìn thấy những con đường rộng rãi bằng phẳng và những viên gạch kiên cố, nó phát hiện ra rằng đây mới là một thế giới thú vị. Sau đó, trải qua ngày tháng dầm mưa dãi nắng lăn tới lăn lui, nó đã đến một căn nhà cao cửa rộng, chiếm giữ một vị trí cao, lúc đó nó nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn…

Wow, hóa ra bầu trời toàn là những viên sỏi biết phát sáng.

Xuất phát của Trần Hề ở xa phía sau, đến khi đến được trường THPT Số 8, cô mới nhận ra rằng mình chỉ giỏi tìm một giải pháp cho một câu hỏi, trong khi những người khác đã nắm vững bốn, năm giải pháp hoặc thậm chí nhiều hơn, cô không có cơ hội chạm vào đàn cello hoặc múa ba lê. Mọi người đều đang tỏa sáng, mà cô vẫn đang cố gắng trèo lên, không dám thả lỏng chút nào, sợ rằng ánh sáng yếu ớt trên cơ thể sẽ bị dập tắt.

Cho nên cô không hiểu lắm, những cô gái tỏa sáng như Bạch Chỉ và Trương Tiêu Hạ thu hút người khác giới là điều đương nhiên, thậm chí ngay cả cô cũng bị họ thu hút. Nhưng cô ngoài việc học ra thì thường không tham gia các hoạt động của trường, ở cạnh nhau lâu ngày ắt sẽ sinh tình cảm thì khỏi phải nói tới, nam sinh bên lớp 13 hoàn toàn không biết cô, tại sao họ lại có thể thích cô? Vì khuôn mặt của cô ư?

Trần Hề rất muốn hỏi Mã Dư Kiệt, cậu ta thích cô ở điểm gì?

Nhưng loại chủ đề mang tính chiều sâu này rõ ràng không thích hợp để thảo luận với người khác giới trong hoàn cảnh thế này.

Trần Hề xin lỗi đối phương, cuộc trò chuyện của họ không kéo dài bao lâu, Mã Dư Kiệt thất vọng, nhưng cậu ta là người hiền lành, không thể nói được câu nào nữa, cuối cùng cậu ta đứng dậy khỏi chiếc ghế đan bằng liễu gai, bởi vì cậu ta không chuẩn bị trước nên nói gì, nên nói năng có hơi không mạch lạc: “Thật ra tớ cũng cảm thấy sẽ không có chút hy vọng nào, chỉ là cảm giác như ba năm cấp ba trôi qua trong chớp mắt, vào khoảnh khắc cuối cùng khi kỳ thi kết thúc, đặt bút xuống, trong lòng tớ cảm thấy trống rỗng, chợt dâng lên một cảm giác thôi thúc. Tớ không muốn thanh xuân của mình có bất cứ nuối tiếc nào, đã từng chủ động đã từng cố gắng đã từng thất bại, mười – hai mươi năm sau chả còn nhớ được gì nữa, ít nhất hiện tại thì tớ đã nói chuyện với cậu lâu như vậy, sau này đây sẽ là một ký ức vô cùng đẹp đẽ.”

Thiếu niên ăn mặc cẩn thận bày tỏ cảm xúc chân thành, Trần Hề cách một chiếc bàn kính, đối diện với người thiếu niên, chân thành nói: “Cảm ơn cậu.”

Mã Dư Kiệt gãi đầu, dũng khí đã cạn kiệt, người hiền lành xấu hổ đến không biết nên nói gì nữa, đang vắt óc tìm chủ đề khác, giây tiếp theo…

“À này, vậy trong gia đình cậu có người thân nào cần tìm đối tượng kết hôn không?”

Mã Dư Kiệt: “…”

Sau đó, Trần Hề thành công ký được đơn hàng này, Trần Hề theo thông tin trên giấy để nhập thông tin vào máy tính, cửa kính bị đẩy ra, Phương Nhạc đã quay lại.

Phương Nhạc mặc áo trắng quần đen, tóc trước trán hơi dài, che khuất đuôi chân mày, anh mặt không biểu cảm bước vào, không khí mùa hè nóng nực ở bên ngoài cũng theo anh mà tràn vào.

Trần Hề chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lại quay lại nhìn máy tính, cô vô tình gõ sai bính âm. Chắc là bị hơi nóng xộc lên đầu, cô nhất thời quên mất phím xóa lùi là gì, đứng hình khoảng hai giây, cô ấn xuống phím “backspace”.

Phương Nhạc từ đầu đến cuối không hề nhìn Trần Hề, anh đặt khăn trải bàn lên bàn, mẹ Phương bắt đầu dạy bảo anh không ngừng, Phương Nhạc theo thói quen chỉ lắng nghe mà không trả lời lại, mẹ Phương nhặt gói hàng hoa nhí trên bàn lên: “Gì đây?”

Phương Nhạc đang hứng hơi lạnh từ máy điều hòa, sau đó thản nhiên nói: “Khăn trải bàn.”

“Con mua khăn trải bàn gì? Cho nhà mình hả?”

“Không phải, mua trải ở bàn kính trong phòng tiếp khách.”

Mẹ Phương mở bao bì ra, giũ khăn trải bàn ra nhìn: “Ồ, nhìn đẹp lắm. Sao con lại nghĩ đến việc mua khăn trải bàn thế?”

Phương Nhạc: “Tình cờ đi ngang qua cửa hàng thì nhìn thấy, cảm thấy thích hợp nên mua thôi.”

“Coi như con có tâm.” Mẹ Phương hài lòng, đúng lúc điện thoại reo lên, một khách hàng có vấn đề muốn hỏi, mẹ Phương đặt khăn trải bàn sang một bên, bắt đầu trò chuyện với khách hàng.

Trò chuyện xong, bà ấy lại bắt đầu làm việc khác, được một lát lại đi đến quán trà đối diện, khăn trải bàn bị bà ấy bỏ quên trong góc.

Phương Nhạc ngồi hồi lâu, cuối cùng tự mình nhặt khăn trải bàn lên, đi vào phòng tiếp khách trải khăn ra.

Đến cuối tuần, do sắp thi tuyển sinh cấp ba nên con đường gần trường THCS Văn Khải bị hạn chế, phòng mai mối hôn nhân đúng lúc nằm trong khu vực bị quản lý, mẹ Phương cảm thấy hai ngày này chắc là chả làm ăn được gì, vào ban ngày các cửa hàng gần đó đều đóng cửa lại nên mẹ Phương cũng dứt khoát đóng cửa luôn.

Tuy nhiên quán trà Ấn Nguyệt nằm ở phía bên kia ngã tư, may mà không nằm trong khu vực kiểm soát nên vẫn hoạt động bình thường, Trần Hề và Phương Nhạc cũng đến đó, mẹ Phương cung cấp một phòng riêng rộng rãi cho bọn họ vừa trò chuyện vừa tụ tập với bạn bè.

Khu vực quán trà tọa lạc là một khu thương mại phức hợp theo chủ đề được xây dựng ven sông, trong khu có khách sạn, nhà hàng, rạp chiếu phim, quán cà phê theo chủ đề, v.v.

Ba năm trước, khu thương mại vẫn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, khán giả của quán trà Ấn Nguyệt ngoài là các đôi nam nữ xem mắt thì về cơ bản chỉ có một lượng nhỏ khách hàng trung niên lớn tuổi.

Bây giờ khu thương mại đã hoàn thành, người chị em của mẹ Phương rất có đầu óc kinh doanh, năm ngoái bà ta đã cải tạo lại quán trà với quy mô lớn, cách trang trí kiểu cũ trở thành xu hướng, ngoài những chỗ ngồi rải rác, còn có một số phòng riêng cỡ nhỏ và cỡ lớn, quán còn bổ sung thêm một quầy bar như trong quán bar. Để hùa theo sở thích của giới trẻ, trà ở đây không quá truyền thống, loại trà ủ lạnh phổ biến nhất được phục vụ trong những chiếc bình thủy tinh hình lưỡi liềm.

Phương Nhạc đang đợi trà ủ lạnh ở quầy bar, Phan Đại Châu đang ngồi trên ghế cao, liến thoắng nói chuyện về Mã Dư Kiệt với anh.

“Vốn dĩ tớ không giới thiệu ai cho ai cả, cũng ngại không dám chủ động hỏi cậu ấy tình hình thế nào rồi. Kết quả hôm qua lớp bọn tớ đang thảo luận về chuyến đi tốt nghiệp trong nhóm, tớ bắt đầu nói chuyện với Mã Dư Kiệt, kiểu bắt chuyện hỏi thử chuyện về buổi xem mắt ngày hôm đó của cậu ấy.”

Phương Nhạc nhìn chằm chằm nhân viên quầy bar đang pha trà, sau đó tùy ý tiếp lời nói: “Không phải xem mắt.”

“… Được được được, không phải xem mắt.” Phan Đại Châu vừa dịch mông vừa cắn hạt dưa ăn vừa nói: “Cậu ấy nói rằng Trần Hề đã từ chối cậu ấy, rất lịch sự và khéo léo. Lúc đó cậu ấy cảm thấy buồn thì buồn thiệt, nhưng nói chung thì cũng ổn, chủ yếu là cậu ấy nói Trần Hề quả nhiên giống như vẻ ngoài của cô ấy, kiểu hiền lành dịu dàng.”

Cô khéo léo lịch sự đối đãi với người khác, nhưng lại giơ dao về phía anh, Phương Nhạc đặt một một phần trà ủ lạnh lên khay, đợi phần tiếp theo.

“Cuối cùng cậu ấy nói vốn dĩ cậu ấy không tìm được gì để nói và đang định rời đi, nhưng đột nhiên Trần Hề lại hỏi cậu ấy một câu rằng trong nhà cậu ấy có ai muốn tìm đối tượng kết hôn không. Mã Dư Kiệt nói rằng lúc đó cậu ấy ngơ ra luôn, còn ngốc nghếch đi hỏi thử gia đình mình nữa chứ. Điều buồn cười là bà cô của cậu ấy làm thật, hỏi giá ra là 680 tệ, bà cô cậu ấy trực tiếp đưa cho cậu ấy 800 tệ, bảo cậu ấy đăng ký cho anh họ của mình. Mã Dư Kiệt kiếm được 120 tệ, cậu ấy nói sau khi về nhà không biết nên tiếp tục buồn hay vui nữa.” Phan Đại Châu đến tận bây giờ vẫn cảm thấy buồn cười: “Cậu nói xem buồn cười hay không cơ chứ!”

Chờ trà ủ lạnh đã đủ, Phương Nhạc bưng khay lên, vô cảm nói: “Nói với tớ nhiều như vậy để làm gì? Bưng đĩa đi.”

Phan Đại Châu cầm đĩa đồ ăn nhẹ bên cạnh lên, nói: “Được, sau này tớ nhận được tin gì cũng sẽ không nói cho cậu biết nữa.”

Phương Nhạc phớt lờ cậu ấy, cả hai bưng đĩa quay trở lại phòng riêng.

Trong phòng riêng rộng rãi có ghế sô pha, TV và bàn mạt chược, mấy người bọn họ đều không biết chơi mạt chược, Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí đang tìm hướng dẫn chơi mạt chược.

Trương Tiêu Hạ nói: “Cờ bạc là vi phạm pháp luật.”

Bạch Chỉ nói: “Có chơi ăn tiền đâu, hơn nữa mạt chược sao có thể coi là cờ bạc được? Đây là tinh hoa dân tộc của Trung Quốc chúng ta đấy .”

Lâu Minh Lí tìm các quân bài mạt chược, nghiên cứu hướng dẫn, nói: “Có lẽ tương lai mạt chược có thể nổi tiếng với cả nước ngoài và trở thành một môn thể thao Olympic.”

Trần Hề đẩy đồ vật bừa bộn trên bàn trà sang một bên, nhường chỗ cho Phương Nhạc và Phan Đại Châu, đầu không ngẩng lên nói: “Olympic chắc sẽ khó có khả năng xảy ra, nhưng chúng ta có thể ôm chút hy vọng cho Đại hội thể thao Châu Á.”

Phan Đại Châu hỏi: “Mấy cậu muốn chơi mạt chược à?”

Trương Tiêu Hạ nói: “Bọn họ vẫn đang nghiên cứu cách chơi.”

“Tớ cũng nghiên cứu thử!” Phan Đại Châu nói vô cùng hứng thú.

Điện thoại của Trần Hề rung lên, là tin nhắn WeChat. Sau khi đọc xong, cô nói với Phương Nhạc: “Bọn họ sắp ra rồi.”

Phương Nhạc: “Muốn chúng ta đi sang đó à?”

Trần Hề gật đầu: “Ừm, nói đợi lát nữa bọn họ trò chuyện xong thì có chuyện muốn nói với bọn mình.”

Mẹ Phương và ông chủ Phương đã đi hẹn hò, hôm nay tất cả những cuộc xem mắt đều do Trần Hề và Phương Nhạc tiếp đãi, hiện tại trong phòng riêng nhỏ có một cặp đôi, người nữ là nhân viên văn phòng và người nam là giáo viên đại học.

Tin nhắn WeChat là do người nữ gửi cho Trần Hề, giọng điệu rất tệ, Trần Hề đeo chiếc túi nhỏ, nói với bọn họ một tiếng rồi cùng Phương Nhạc rời khỏi phòng riêng.

Trong quán trà có rất nhiều khách nên hai người đợi gần đó, tùy ý ngồi ở quầy bar. Đợi một lúc cũng không thấy ai, Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Muốn uống gì không?”

Trần Hề nói: “Nước chanh đi.” Loại làm sẵn.

Phương Nhạc nói với nhân viên: “Hai ly nước chanh.”

Nhân viên lấy ra hai chiếc ly thủy tinh và rót trực tiếp nước chanh từ trong bình vào cho họ.

Trần Hề không có việc gì làm bèn lấy điện thoại ra, bấm vào danh sách bài hát, lục túi tìm tai nghe. Trong quán vang lên một bản nhạc nền êm dịu, tiếng trò chuyện của khách hàng rôm rả, bài hát của Trần Hề cất lên, không gian trong quán trà yên tĩnh, giọng hát cất lên vô cùng yếu ớt.

Nhưng giọng hát yếu ớt này vẫn dễ dàng lọt vào tai người bên cạnh.

“Trên thế giới có rất nhiều thiên đường rực rỡ để bạn đi.

Từ khi nào bạn học cách không ở một mình?

Từ khi nào bạn nhận ra rằng không thể làm bất cứ điều gì nếu không có người bạn đồng hành?

Từ khi nào bạn lại cảm thấy thương tiếc cho chú bướm đã bị mắc kẹt ở thiên đường đó…”

Bài “Để tôi đi” của Trần Dịch Tấn, ngày hôm đó Phương Nhạc đang ngồi dưới ô cạnh xe cà phê, uống cà phê và nhấp vào liên kết do Phan Đại Châu gửi qua.

Trong video, ca sĩ top 10 của trường bên lớp 13 đã vừa chơi đàn vừa hát bài này.

Trước đây cô chưa bao giờ có thói quen nghe nhạc.

Nước chanh được đặt trước mặt hai người, Phương Nhạc cầm lên nhấp một ngụm, sau đó nặng nề nuốt hạt chanh chưa được lọc sạch vào.

*

Bài của Trần Dịch Tấn có tên gốc là , “ Để tôi đi” ở đây hiểu là tùy ý làm hành động theo ý mình, tự do hành động…

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 50"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online