Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 5

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 5
  • 10
Prev
Next

Chương 5

Tiếng tút tút của điện thoại vẫn tiếp tục vang lên, Phương Nhạc hỏi: “Cô nấu được không?”

Trần Hề xắn tay áo mạnh miệng: “Được chứ, ở nhà có cái gì nấu được không?”

“Tự xem trong tủ lạnh đó.” Phương Nhạc đặt điện thoại xuống.

Trần Hề hoàn toànnkhông hề xem mình là người ngoài, vội vàng đi vào phòng bếp. Trên kệ bếp chất đầy rau củ không cần để tủ lạnh, tủ lạnh đã được bà nội Phương – người có tầm nhìn xa chất đầy từ lâu.

Trần Hề tăng âm lượng lên, hỏi: “Có mấy loại như sủi cảo đông lạnh gì không?”

“Không có.”

Âm thanh gần đến nỗi khiến lưng của Trần Hề run lên, cô quay người lại thì phát hiện Phương Nhạc – người vốn dĩ đang ở trong phòng khách, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa phòng bếp.

Phương Nhạc không đi vào, chỉ đứng đó nhìn.

“Mì ăn liền thì sao?” Trần Hề hỏi.

“Không có.” Phương Nhạc nhắc nhở cô: “Không phải cô định thể hiện tay nghề của mình à?”

“Đúng vậy.” Trần Hề xắn tay áo len lên, hỏi: “Trong bếp có rất nhiều đồ ăn, anh có món gì muốn ăn không?”

“Nấu món nào nhanh ấy.”

Trần Hề không chút do dự: “Vậy ăn mì đi.” Nấu cơm quá tốn thời gian.

“Ừ.” Phương Nhạc đồng ý.

“Anh có ăn kiêng gì không?”

“Đừng quá béo, không ăn cà tím.”

Trần Hề im lặng nhét quả cà tím vừa lấy ra về chỗ cũ.

“Sức ăn thì thế nào?” Trần Hề hỏi.

Không có tiếng trả lời, Trần Hề lấy ra một gói mì trứng, lại hỏi: “Sức ăn bao nhiêu?”

“… Một nồi.”

Trần Hề quay đầu nhìn Phương Nhạc, vẻ mặt anh thờ ơ.

Trần Hề yên lặng lấy ra một gói mì trứng khác.

Trong hộp đựng trứng có hơn hai mươi quả trứng, Trần Hề lấy ra bốn quả, lại nghe thấy Phương Nhạc nói: “Trong tủ lạnh có thịt.”

Hiểu rồi, Trần Hề lấy ra một miếng thịt khác từ trong ngăn đá, đầu tiên mở nước nóng từ vòi để ngâm thịt cho rã ra, tiếp đó cắm ấm điện vào đun sôi nước, sau đó rửa sạch một số loại rau xanh, gọt vỏ măng mùa đông, thái sợi một củ khoai tây lớn và cắt măng mùa đông ra thành từng miếng nhỏ.

Quá trình được tiến hành một cách có trật tự, nhưng kỹ thuật dùng dao của Trần Hề rất kém, cô cầm con dao bằng tay trái và cắt rất nhanh, nhưng đáng tiếc là không hề ngay ngắn tí nào cả.

Sau khi cắt rau và thịt xong, ban đầu vốn định cắt thịt thành từng miếng nhỏ, nhưng cuối cùng lại biến thành từng dải thịt. Cuối cùng, sau khi đã chuẩn bị đồ ăn xong, một tay Trần Hề cầm chai dầu lên, tay kia bật bếp ga, nhưng bếp ga không có phản ứng, thậm chí không hề phát ra tiếng cạch.

Trần Hề quay người tìm Phương Nhạc, Phương Nhạc vẫn đứng ở cửa bếp không nhúc nhích. Sau khi hai người nhìn nhau, anh bước vào bếp, nhấn công tắc điện trên tường, bảng điều khiển của bếp tích hợp sáng lên.

Bếp tích hợp chỉ có thể sử dụng khi cắm điện. Lúc đầu, bà nội Phương nghi ngờ tốn điện, việc cắm rút dây nguồn liên tục lại quá phiền phức, nên trong quá trình sửa chữa bà ấy đã yêu cầu thợ lắp thêm công tắc điện trên phích cắm của bếp tích hợp.

Đây là lần đầu tiên Trần Hề biết đến bếp tích hợp, cô lại xoay núm vặn lần nữa, lần này cuối cùng cũng đã có lửa.

Động tác nấu ăn của Trần Hề rất gọn gàng, sau khi xào rau một lúc, cô đổ nước nóng vào và đậy nắp nồi lại. Hơi nước lượn lờ bị hút vào khoang hút khói, trên bề mặt vách ngăn của bếp tích hợp hình thành một tầng giọt nước. Trần Hề đang đợi đồ ăn chín, vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy hình bóng Phương Nhạc in trên vách ngăn bằng kính màu đen.

Phương Nhạc vẫn khoanh tay đứng ở cửa bếp, luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Trần Hề không đoán được vẻ mặt của Phương Nhạc, cô cầm mì trứng lên, vừa mở túi vừa nhìn vào vách ngăn bằng kính, xác nhận Phương Nhạc quả thực đang nhìn chằm chằm mình, Trần Hề cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Mì được nấu rất nhanh, Trần Hề bưng phần của mình, Phương Nhạc bưng cả nồi đựng phần còn lại đi đến bàn. Trần Hề ngồi xuống, tay trái cầm đũa chuẩn bị chiến đấu, chợt nhìn thấy Phương Nhạc đang nhìn về phía mình.

Trần Hề nhấc chân dưới gầm bàn, đang phân vân có nên chuồn đi hay không. Nhưng trên mặt Phương Nhạc lại không có biểu cảm gì, anh nhanh chóng cúi đầu chuẩn bị ăn, Trần Hề thấy thế cũng không chuồn nữa.

Bàn ăn là một chiếc bàn tròn có bàn xoay, hai người ngồi ở hai đầu đối diện, cắn một miếng mì thì lập tức cau mày.

Trần Hề buông đũa xuống, nói: “Có thể cứu được!”

Cô chạy vào bếp lấy bình nước nóng, đổ một ít nước nóng vào hai bên để làm loãng vị muối.

Hai người tiếp tục ăn, khi ăn đến măng, cả hai lại cau mày.

Phương Nhạc nhìn Trần Hề, Trần Hề nói: “Có lẽ chính là mùi vị như thế này.”

Cô sắp đói muốn chết nên dù măng có đắng hay không đắng, cô vẫn tiếp tục cắm đầu ăn. Phương Nhạc cũng như vậy.

Cả hai đều không biết rằng măng cần phải được chần trước.

Thức ăn trong tô và nồi nhanh chóng được hai người họ vét sạch, Trần Hề hài lòng xoa bụng, sau khi hít một hơi thì tự giác đứng dậy cầm nồi và bát lên rồi đi dọn dẹp chiến trường.

Trần Hề biết làm việc nhà nhưng cô từng sống trong nhà thuê với điều kiện hạn chế nên không thể giữ vệ sinh sạch sẽ cho lắm, bố Trần và mẹ Trần sống một cuộc sống đơn sơ, chưa bao giờ có quan niệm vệ sinh phù hợp với thời đại. Về phần năng lực dọn dẹp, vì không biết gì, cho nên Trần Hề của hiện tại vẫn còn thiếu sót.

Sau khi dọn dẹp xong, Trần Hề trở lại phòng ngủ, không lâu sau Phương Nhạc liền đi vào phòng bếp lấy đồ uống. Lúc đầu anh không để ý, nhưng sau đó khi anh đang tựa vào quầy bếp uống nước thì nhìn thấy một chiếc nồi ướt sũng đặt trên bếp ga. Chuyện này không có gì quan trọng, chỉ là Phương Nhạc không nhìn thấy tô mì lẽ ra cũng phải ướt sũng ở đâu thôi.

Phương Nhạc suy nghĩ một chút, sau đó cúi người mở tủ ra, quả nhiên nhìn thấy trong kệ tô có một cái tô ướt sũng, nếu anh nhớ không lầm, lúc lần đầu tiên anh chỉ tủ cho Trần Hề, tô mì đã ở cùng vị trí tương tự như lúc ấy trong kệ tô.

Trần Hề không biết công dụng của giá thoát nước bên bồn rửa, cũng không có ý thức lau nước trên bát đĩa, nhưng cô sẽ làm theo thói quen của nhà họ Phương, nghiêm túc khôi phục lại hiện trường. Ví dụ như tô mì này ban đầu được đặt ở vị trí này trên kệ, cái nồi kia luôn được đặt ở phía bên phải của bếp ga, cũng như rau củ để trên kệ và trong tủ lạnh, sau khi Trần Hề lấy ra một phần để sử dụng xong thì phần còn lại đều được khôi phục gọn gàng về vị trí ban đầu.

Phương Nhạc đóng cửa tủ lạnh lại, cụp mắt suy nghĩ cẩn thận.

Uống xong mấy ngụm đồ uống, anh đặt lon nước sang một bên, lấy khăn lau sạch những giọt nước đọng trên kệ tô rồi lau khô tô và nồi còn ướt, ngoài ra anh còn để đũa, thớt và con dao lên giá thoát nước. Lúc nhấc nồi lên, anh phát hiện trên bếp có vết kỳ lạ, chắc chắn anh đã lau sạch rồi, nhưng vẫn chưa thể loại bỏ hoàn toàn vết dầu, Trần Hề chắc đã không dùng xà phòng rửa chén hay nước tẩy rửa nhà bếp.

Phương Nhạc lặng lẽ xịt chất tẩy rửa nhà bếp và lau nhà bếp một lần nữa. Làm xong việc này, anh tựa người vào quầy bếp vừa uống nốt đồ uống còn sót lại vừa ngẫm nghĩ, cuối cùng ném chiếc lon rỗng vào thùng rác.

Chiều hôm đó, Phương Nhạc nhận được hai cuộc gọi, một cuộc gọi đến từ ông chủ Phương.

Ông chủ Phương và bạn của ông ấy lần này đã tự mình lái xe đến Nghi Thanh, vào ngày tuyết rơi rất khó lái xe, hơn nữa không biết tình hình trên đường cao tốc như thế nào. Nếu Trần Hề đã kết thúc đợt tập trung sớm và trở về nhà rồi thì ông chủ Phương không phải lo lắng nữa, đợi đến ngày mai xem tình hình thế nào rồi mới quay về.

Ông chủ Phương cuối cùng nói với Phương Nhạc: “Con giúp con bé bật TV đi, lúc trước ở nhà con bé không có TV, cũng không biết con bé có biết sử dụng hay không, bật rồi mở mấy bộ phim hoạt hình cho con bé xem. À đúng rồi, con đi mua KFC, McDonald’s gì đó về đi, trẻ con đều thích ăn món này. Nhớ chăm sóc em gái của con thật tốt, bảo con bé cứ thoải mái như ở nhà mình đi, đợi bố về mang đồ ăn ngon cho tụi con.”

Phương Nhạc có lẽ đã hiểu lý do thực sự tại sao ông chủ Phương lại lo lắng về những kẻ buôn người, hiện tại ông chủ Phương trong vô thức vẫn coi Trần Hề như một đứa trẻ.

Một cuộc gọi khác đến từ bà nội Phương.

Bà nội Phương nghe con trai nói rằng Trần Hề đã về sớm hơn dự kiến, nhưng hôm nay bà ấy lại bị đau khớp, ngoài trời gió tuyết thì mạnh, bà ấy không muốn tự làm khổ mình nên gọi đến để bảo Phương Nhạc đưa Trần Hề đi mua một ít quần áo mới cho năm mới.

Bà nội Phương chu đáo hơn con trai bà ấy, lần trước Trần Hề đến bệnh viện thăm bà ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên bà ấy đã biết Trần Hề đang thiếu quần áo mặc. Chỉ còn ba ngày nữa là đến đêm giao thừa, cô bé nào mà chẳng thích cái đẹp.

Bà nội Phương nói: “Bà không cần con đi mua sắm cùng với con bé, cạnh khu phố không có trung tâm mua sắm à? Hôm nay hơi muộn rồi, ngày mai con hãy đưa con bé đến đó, lát nữa con đi đến tủ của bà lấy một nghìn tệ rồi đưa cho con bé, bảo con bé thích gì thì cứ mua đi. Ngày mai con đưa con bé vô trung tâm thương mại thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành. Sau đó con thích làm gì thì làm, không ảnh hưởng đến việc khác của con, vậy được không?”

Phương Nhạc suy nghĩ rồi đồng ý.

Bà nội Phương vui mừng, nhưng lại không chắc mà hỏi: “Con nghĩ một nghìn tệ đủ không? Giá quần áo và giày dép của trẻ em ở độ tuổi tụi con bây giờ là bao nhiêu thế?” Bà nội Phương thường mua quần áo không quá 200 tệ, giày cũng không quá 150 tệ, cho tụi nhỏ trong nhà tiền tiêu vặt cũng rất ít, nhưng ông chủ Phương lại lén đưa nhiều hơn, bà nội Phương lại nhắm mắt làm ngơ, bà ấy biết Phương Nhạc và Phương Mạt đều mặc toàn đồ tốt.

Phương Nhạc nói thẳng: “Không đủ thì lại đưa thêm ạ.”

Câu trả lời của Phương Nhạc khiến bà nội Phương ngạc nhiên, bà ấy nghĩ Phương Nhạc sẽ không “hào phóng” với Trần Hề. Nhưng vì Phương Nhạc đã nói như vậy, bà nội Phương đương nhiên vui mừng thuận theo.

Bà nội Phương bảo Phương Nhạc đưa điện thoại cho Trần Hề, bà ấy muốn nói chuyện với Trần Hề.

Phương Nhạc gõ cửa phòng ngủ của Trần Hề, bên trong cửa nhanh chóng truyền đến tiếng ghế cọ xát trên sàn nhà.

Trần Hề nhanh chóng mở cửa, Phương Nhạc đưa điện thoại cho cô: “Bà nội tìm cô.”

Trần Hề cầm điện thoại rồi liếc nhìn Phương Nhạc, cô đi về phía phòng ngủ, nhường chỗ ở cửa chứ không đứng chặn ở cửa.

Nhưng Phương Nhạc lại không đi vào, anh đứng ngoài cửa chờ Trần Hề nói chuyện điện thoại, ánh mắt khó tránh khỏi lướt qua phòng ngủ. Chiếc bàn vốn trống trơn đã chất đầy sách và bài kiểm tra, túi văn phòng phẩm đang mở ra, bên cạnh bài kiểm tra đặt một cây bút.

Bà nội Phương lặp lại lời vừa nói với Phương Nhạc, bảo Trần Hề ngày mai đi trung tâm thương mại mua quần áo, đương nhiên Trần Hề từ chối, nói rằng cô đã có quần áo mới rồi.

Bà nội Phương xem như đứa trẻ hiểu chuyện, bà ấy đã nói một là một, trực tiếp ra lệnh thì nhất định phải làm theo, còn nói: “Cuối cùng nếu tiền không đủ thì có thể kêu Phương Nhạc đưa thêm cho con. Ngày mai đừng có bủn xỉn làm gì, đồ nào nên mua thì cứ mua hết cho bà, bà cũng chỉ hào phóng với con lần này thôi, con nghĩ ngày nào cùng là Tết à, sau này con cần thứ gì bà còn phải suy xét nữa đấy, nghe rõ chưa hả?”

Quả nhiên, bà nội Phương vẫn lợi hại như trước, Trần Hề cảm thán.

Ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi, thành phố phủ một lớp tuyết dày.

Trên bồn hoa bên ngoài tòa nhà có một hàng người tuyết nhỏ đáng yêu được người khác đắp lên, bước chân của Trần Hề vô thức tiến lại gần đống người tuyết. Phương Nhạc đang đi phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, Trần Hề lập tức nhón chân đi theo anh.

“Đợi tí.” Phương Nhạc vừa nói vừa sải bước trở lại tòa nhà.

Trần Hề nhân cơ hội này vốc một nắm tuyết, cũng đắp một người tuyết nhỏ mập mạp, đặt ở phía trước đoàn người tuyết kia.

Phương Nhạc quên mang điện thoại di động, trở về nhà lấy rồi lại xuống lầu, anh liếc nhìn người tuyết nhỏ mới được đắp trên bồn hoa kia, sau đó đi ở phía trước giống như ngày hôm qua, dẫn Trần Hề đến trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại cách khu nhà không xa, chỉ cần đi bộ 20 phút là đến, trên đường còn đi qua một sân vận động lớn. Hai người cách nhau một khoảng nhỏ, Trần Hề nhìn trái rồi lại nhìn phải để nhớ đường, cô phát hiện khu vực này dân cư đông đúc, nơi đông người buôn bán vô cùng sầm uất.

Khi đến trung tâm thương mại, Phương Nhạc trực tiếp dúi một nghìn tệ vào tay cô, nhưng Phương Nhạc lại không rời đi mà đi cùng Trần Hề đến cửa hàng. Trần Hề không biết rằng bà nội Phương chỉ thị Phương Nhạc chỉ cần đưa cô đến đây là xong việc, cô còn tưởng đưa cô đi dạo cửa hàng cũng là yêu cầu của bà nội Phương.

Trần Hề ôm một đống tiền, cảm thấy đã có Phương Nhạc ở đây, tiền này tốt nhất nên đưa Phương Nhạc giữ, khi cần thanh toán thì bảo anh đến thanh toán. Cô vẫn chưa kịp nói gì, Phương Nhạc giống như đã nhìn ra, nói trước: “Lần này bà nội nhất định sẽ không lấy lại số tiền còn lại, số tiền này cô có thể tự mình sử dụng.”

Ý là không cần thiết phải bảo anh giữ tiền, Trần Hề suy nghĩ xong thì không khách sáo bỏ tiền vào trong túi nhỏ đeo chéo của mình. Phương Nhạc nhìn thấy tất cả chuyện này, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ kiểu đỏ cao nguyên* của cô một lúc, không kiềm được liền nghiêng đầu để dời tầm mắt.

Chiếc túi nhỏ đeo chéo của Trần Hề được bán ở một sạp hàng trên đường, trước đây mẹ Trần dùng nó để đựng tiền đánh giày cho người khác, Trần Hề cảm thấy chất lượng của chiếc túi này rất tốt, có thể sử dụng được lâu dài.

Cô đeo chiếc túi nhỏ, trước khi bước vào cửa hàng thì liếc nhìn Phương Nhạc cách cô không xa cũng không gần. Phương Nhạc không bày tỏ thái độ gì, Trần Hề liền tự mình đi vào. Một lúc sau, cô lại bước ra ngoài, đổi sang một cửa hàng khác, cô cũng dừng lại một lát rồi rời đi. Khi rời đi còn nhìn Phương Nhạc, thấy Phương Nhạc vẫn như thường, không có phản đối gì, cô mới tiếp tục đi theo nhịp độ riêng của mình, vào được một lúc lại ta, ra được một lúc rồi lại vào.

Ánh mắt của Phương Nhạc gần như chưa bao giờ rời khỏi Trần Hề, khi Trần Hề bước vào cửa hàng, có khi sẽ nhận được câu “Hoan nghênh quý khách”, đôi khi sẽ được chào hỏi “Em cứ lựa đi”, đôi khi cũng bị phớt lờ.

Cô bình tĩnh ung dung, chỉ quan tâm đến bản thân mình. Phương Nhạc quan sát thấy mỗi khi Trần Hề vào cửa hàng, trước tiên cô sẽ nhìn vào bảng giá của hai hoặc ba bộ quần áo, tiếp đó nhanh chóng dạo cửa hàng một vòng, sau đó sẽ đổi sang cửa hàng tiếp theo.

Anh không biết đây là thói quen mua sắm gì, cũng không đoán được sở thích và mục đích hành động như vậy của Trần Hề. Trần Hề đã đi dạo hết mấy cửa hàng ở tầng này của trung tâm thương mại, cuối cùng cô mới chọn được một cửa hàng để nghiêm túc xem xét quần áo.

Chị hướng dẫn mua hàng có thái độ ân cần, không ngừng khen chiếc áo khoác rất hợp với Trần Hề. Trần Hề nhìn mình trong gương, cảm thấy chiếc áo khoác màu vàng ngỗng này rất rộng rãi vừa người, có thể mặc được mấy năm.

Cô đang nghĩ hay là chọn size lớn hơn để tận dụng tối đa trang phục, nhưng không biết liệu mình có thể cao thêm hay không.

Chị hướng dẫn mua hàng nghĩ cô không thích lắm nên nói với cậu thiếu niên đứng cách đó khá xa: “Em trai đẹp trai, em nhìn em gái mình mặc chiếc áo lông này có phải nhìn đẹp quá chừng luôn không? Cô bé hợp với kiểu màu sắc tươi sáng này nè, khiến làn da cô bé trông trắng lắm.”

Trần Hề theo bản năng quay đầu nhìn Phương Nhạc.

Phương Nhạc nhìn Trần Hề da trắng hồng căng muốt, dừng một chút mới nói: “Chị để cô ấy tự chọn đi.”

“Ờ…” Chị hướng dẫn mua hàng hờn dỗi nói, không còn ép buộc hay đầu độc tư tưởng nữa.

Trần Hề lại nhìn gương, trong lòng nghĩ Phương Nhạc nhất định là một người có chủ kiến rất cứng rắn, không thích người khác nịnh bợ hay làm theo ý thích người khác.

Trần Hề cởi chiếc áo đang mặc ra rồi mua một chiếc cùng kiểu dáng và lớn hơn một cỡ theo ý muốn của mình.

Cô xách túi mua sắm đựng áo khoác, đi đến một cửa hàng khác và mua một chiếc áo len mình thích, còn có một chiếc quần jean phù hợp với mọi mùa. Khi đi đến tiệm giày, Trần Hề nhìn thấy một nam sinh cao lớn đứng trước cửa hàng đồ chơi trẻ em đang kéo tay người phụ nữ trung niên không chịu rời đi, cậu ấy nói một cách nũng nịu: “Mẹ cho con năm tệ để con mua một quả Surprise Egg* được không mẹ? Cho con năm tệ thôi, con chỉ muốn một quả thôi!”

Nam sinh nhìn có vẻ cao ngang ngửa Phương Nhạc, Trần Hề không khỏi liếc nhìn lần thứ hai, sau đó tự mình đi vào cửa hàng giày, vì thế cô không nghe thấy cậu nam sinh kia đột nhiên đổi lời: “Mẹ, mua cho con hai quả đi. Phương Nhạc cũng muốn một quả.”

Phương Nhạc xoay người rời đi, nhưng Phan Đại Châu lại nhanh như chớp đuổi kịp anh.

Phan Đại Châu một tay chộp lấy hai quả Surprise Egg, một tay giữ lấy vai Phương Nhạc, ánh mắt lấp lánh nhìn vào cửa hàng giày, theo trực giác hỏi: “Đó có phải là người câm điếc trong nhà cậu không? Tớ vừa nhìn thấy hai người đi cùng nhau, đúng không, có đúng không?!”

Phương Nhạc vô thức nhìn về phía cửa hàng, xuyên qua bức tường kính, Trần Hề đang quay lưng về phía họ để thử giày.

Điện thoại di động đúng lúc vang lên, là ông chủ Phương gọi đến, Phương Nhạc trả lời một câu: “Không phải cậu nhìn thấy rồi à?” Anh hất tay của người đang đeo bám dai dẳng này ra, đi mấy bước để nghe điện thoại.

Khoảng cách giữa hai bên gần đến mức mấy câu nhiều chuyện vừa rồi của Phan Đại Châu truyền thẳng vào cửa hàng giày. Trần Hề vừa thử giày vừa nhìn lên chiếc gương trang trí, nam sinh trong gương đeo cặp kính dày, trong tay cầm hai quả Surprise Egg đang đi thẳng về phía cô.

Người hướng dẫn mua hàng ở cửa hàng giày đúng lúc hỏi: “Kích thước có vừa không?”

Trần Hề chưa kịp trả lời, Phan Đại Châu đã lên tiếng thay cô: “Cậu ấy bị câm điếc, không nghe thấy lời chị nói được.”

“Hả?” Người hướng dẫn mua hàng bối rối.

Phan Đại Châu cúi xuống, vừa lớn tiếng nói: “Chị ấy hỏi cậu, kích thước có vừa không?” Vừa khua tay múa chân, lanh trí chỉ chỉ vào đôi giày trên chân Trần Hề, sau đó giơ ngón cái ra hiệu cho cô.

… Trần Hề bình tĩnh gật đầu.

Phan Đại Châu trả lời người hướng dẫn mua hàng: “Cậu ấy nói vừa!”

Người hướng dẫn mua hàng: “Ồ…”

Phan Đại Châu rất tận tâm, lại hỏi Trần Hề: “Vậy cậu muốn mua không?” Cậu ấy suy nghĩ, lại chỉ vào đôi giày, sau đó xoa ngón tay, làm động tác minh họa tiền.

Trần Hề lại gật đầu.

Phan Đại Châu vui vẻ nói: “Chị giúp cậu ấy gói lại đi!”

“Đợi đã…”

Phan Đại Châu ngơ ra, giọng nói của cô bé không biết từ đâu vang lên.

“Giảm thêm hai mươi nữa đi ạ, làm tròn cho chẵn luôn nhé chị?” Trần Hề nhanh chóng thương lượng giá cả với người hướng dẫn mua hàng.

Phan Đại Châu ngơ ngác nhìn Trần Hề đang nói chuyện.

Trần Hề quay đầu nhìn Phan Đại Châu, có lòng tốt phổ cập cho nam sinh ngốc nghếch cao một mét tám đang cầm quả Surprise Egg này một số kiến thức: “Tôi nói cho cậu biết, người điếc không thể nghe được âm thanh cho nên họ mới không học phát âm được, cũng chính vì thế nên họ mới mất đi khả năng nói chuyện. Nhưng dây thanh âm của họ không bị tổn thương, cho nên họ bị điếc chứ không bị câm.”

Sau khi Trần Hề phổ cập kiến thức xong thì lập tức quay lại chủ đề, ngẩng đầu nhìn người hướng dẫn mua hàng từ nãy đến giờ vẫn chưa xen vào, hỏi lại lần nữa: “Có thể làm tròn được không ạ?”

Phương Nhạc nói chuyện điện thoại xong, lặng lẽ nhìn về phía cửa hàng, lúc này anh mới quay đầu lại, một lần nữa dời ánh mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn kia, khóe môi nhếch lên thành một vòng cung hiếm thấy.

—

Ai đó: “Muốn vuốt thử.”

*

– Đỏ cao nguyên dùng để chỉ những mảng đỏ bong tróc hoặc sần sùi xuất hiện trên khuôn mặt của những người sống lâu năm ở vùng cao nguyên. Nguyên nhân gây đỏ da nguyên nhân chủ yếu là do lớp da mặt bị mỏng đi do môi trường khí hậu, các mao mạch giãn nở lộ ra trên bề mặt, biểu hiện triệu chứng đó là các mạch máu đỏ.

– Surprise Egg: Mỗi quả trứng được tạo thành bởi 2 mảnh ghép, một là socola kem sữa cùng 2 viên socola làm từ cacao với nhân kem hạt dẻ bên trong. Nửa quả trứng còn lại là món quà xinh xắn. (Tham khảo sản phẩm cùng loại Kinder Joy của hãng Ferrero do trong truyện không để tên thương hiệu.)

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 5"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online