Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 49

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 49
  • 10
Prev
Next

Chương 49

Mã Dư Kiệt cao khoảng 1m75 mét, dáng người gầy, nước da trắng, khuôn mặt cân đối, đeo một cặp kính không gọng, trông rất nhã nhặn, không đẹp trai nhưng cũng không xấu. Phan Đại Châu miêu tả rất đúng, không hề dặm mắm thêm muối gì.

Trang phục hôm nay của cậu ta được phối cẩn thận, thân trên mặc một chiếc áo phông màu xanh lá nhạt, thân dưới là một chiếc quần dài màu đen, ở hai bên quần còn có những đường trang trí màu xanh lá nhạt, đôi giày cũng là sự kết hợp của màu đen và màu xanh lá đậm. Không biết bộ quần áo này đã được ai chuẩn bị, mặt trước được ủi thẳng, những nếp gấp rõ ràng ở hai bên cũng được ủi gọn gàng. Tuy quần áo ủi cũng không hoàn hảo cho lắm nhưng người này nhìn chung cũng gọn gàng và sạch sẽ hơn mấy người đàn ông trên đường nhiều.

Phương Nhạc vô cảm đánh giá cậu ta, sau khi Trần Hề giới thiệu Mã Dư Kiệt thì tiếp tục tận lực làm tròn bổn phận, nói với Mã Dư Kiệt: “Anh ấy là Phương Nhạc, cũng là nhân viên của phòng mai mối hôn nhân của chúng tôi.”

Phương Nhạc nghe thấy câu này thì cảm thấy không đúng, Trần Hề giống như đang tiếp đãi khách, làm gì vậy chứ? Phương Nhạc cau mày nhìn cô.

Trần Hề thực sự không ngờ Mã Dư Kiệt này vẫn còn trẻ như vậy, cô có ấn tượng sâu sắc với anh Mã, bởi vì trong số những cái tên WeChat xa lạ có cảm giác già nua mà cô thêm vào ngày hôm qua, cái tên “MMã” thực sự rất hợp thời, rất khó để không chú ý đến.

Tối hôm qua, Trần Hề đã sao chép và dán câu chào giới thiệu về phòng mai mối hôn nhân Nguyệt Nguyệt Hoa Khai cho tất cả khách hàng tiềm năng. Khách hàng hỏi quá nhiều, thời gian gửi và nhận tin nhắn của mọi người cũng quá dày đặc, tin nhắn WeChat tràn ngập, Trần Hề choáng ngợp, đợi đến khi cô mở lại giao diện trò chuyện với “MMã”, cô nhìn thời gian tin nhắn đã được gửi đi.

Cô gửi nội dung sao chép cho “MMã” lúc 20:20, “MMã” trả lời lúc 20:23. Đối phương hỏi cô: [Cậu làm việc bán thời gian ở phòng mai mối hôn nhân à?]

Câu hỏi của các khách hàng khác thường là “Phòng mai mối hôn nhân của em ở đâu?”, “Có nhiều người đăng ký không?”, “Giá này là dùng cho một năm à?”, v.v.

Chỉ có “MMã” này là hỏi câu hỏi khác.

Lúc này đã là 20:58, Trần Hề trả lời: [Đúng vậy, tôi làm bán thời gian ở phòng mai mối hôn nhân, anh có vấn đề gì có thể hỏi tôi.]

Còn một câu nữa, nếu anh không yên tâm về tính chuyên nghiệp của tôi thì tôi có thể giới thiệu cho anh người mai mối chuyên nghiệp trong cửa hàng, chính là mẹ Phương.

Nhưng cô vẫn giữ câu này như một biện pháp cuối cùng, nếu muốn kiếm được hoa hồng cao nhất thì cô phải tự mình ký vào đơn hàng.

Anh “MMã” phản hồi rất nhanh, Trần Hề vừa gửi tin nhắn đi, cậu ta đã trả lời ngay lập tức.

MMã: [Vậy ngày mai cậu có đi làm không?]

Trần Hề vốn gõ chữ đã mệt lắm rồi, nhìn thấy đối phương hỏi vấn đề rõ ràng như vậy, cô giống như một chiếc lốp xe bị thủng, cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, lập tức thông báo cho đối phương giờ làm việc của mình.

Chỉ là không ngờ Mã Dư Kiệt ở ngoài lại giống học sinh như vậy, Tmặc dù rần Hề rất ngạc nhiên nhưng lại rất chuyên nghiệp, tiếp đãi rất bình tĩnh và nhiệt tình.

Mã Dư Kiệt mới vào cửa hàng có hai phút, vừa mới giới thiệu bản thân với Trần Hề, khách khí chào hỏi được một câu, mục đích còn chưa kịp lộ ra thì Phương Nhạc đã đi vào.

Đương nhiên cậu ta biết Phương Nhạc, vốn tưởng rằng Trần Hề là người duy nhất trong phòng mai mối hôn nhân nên cậu ta vốn đã rất căng thẳng, bây giờ lại có thêm một người, cậu ta càng căng thẳng hơn.

Nhưng đến thì cũng đến rồi, Mã Dư Kiệt giả vờ bình tĩnh, nói với Phương Nhạc: “Xin chào, tớ và…”

Vốn cậu ta định nói cậu ra và Phan Đại Châu là bạn học cùng lớp, nhưng Phương Nhạc lại không cho cậu ta cơ hội.

“Xin chào.” Phương Nhạc cắt ngang, nói với Trần Hề: “Để anh tiếp cho.”

Trần Hề kinh ngạc, xúc tu cảnh giác bất giác dựng lên, Phương Nhạc muốn cướp hoa hồng với cô à? Nhưng Trần Hề nhanh chóng thu hồi xúc tu lại.

Cô muốn kiếm tiền đến nỗi điên luôn rồi, tuy hôm nay Phương Nhạc vẫn không cho cô ngồi ở ghế lái phụ, nhưng anh cũng sẽ không đến nỗi cướp tiền hoa hồng của cô đâu.

Nhưng dựa vào đâu mà cô lại chắc chắn như vậy? Bây giờ thậm chí chỉ ngồi xe ô tô thôi mà Phương Nhạc đã muốn phân chia ranh giới rõ ràng với cô rồi.

Vì thế xúc tu của Trần Hề lại dựng lên, cô do dự một lát, đang suy nghĩ có nên nhường anh hai hay không.

Nhưng Mã Dư Kiệt vào lúc này lại lấy hết can đảm, lắp bắp nói: “Không không, tớ tìm Trần Hề.”

Trần Hề sửng sốt, sau đó thuận nước đẩy thuyền, cười nói: “Được, tôi tiếp anh, anh đi theo tôi, bên trong chúng tôi có phòng tiếp khách.”

Phương Nhạc nhìn Trần Hề háo hức, vui vẻ mời người ta đi vào phòng.

Phòng mai mối hôn nhân không lớn, khu văn phòng bên ngoài và phòng tiếp tân bên trong cách nhau nửa bức tường, ở giữa cũng không có cửa.

Phòng tiếp khách được trang trí theo phong cách đồng quê, trên tường có giấy dán tường và treo những bức tranh trang trí bằng ren và con rối, sát tường đặt hai chiếc tủ, ở phía bên phải phòng đặt một chiếc bàn tròn nhỏ bằng kính và ba chiếc ghế đan bằng liễu gai, trên bàn là tập tài liệu quảng cáo về phòng mai mối hôn nhân.

Trần Hề dẫn người tới ngồi vào bàn tròn, cô không nhìn thấy Mã Dư Kiệt đang đỏ mặt tía tai. Trần Hề quên lấy đồ ăn nhẹ và trà, cô lịch sự bảo Mã Dư Kiệt đọc tờ quảng cáo trước, rồi đi ra ngoài lấy đĩa đồ ăn nhẹ.

Hôm qua cô ở trong cửa hàng gần như cả ngày, đồ ăn nhẹ đã bị cô ăn gần hết, hôm nay chưa có thời gian bổ sung thêm. Trần Hề lục lọi một vòng, gắp mấy món đồ ăn nhẹ vào một cái đĩa nhỏ, cô thấy Phương Nhạc vẫn đứng đó, cô tránh khách hàng, thấp giọng hỏi: “Anh thiếu tiền hả?”

Trần Hề ra ra vào vào chỉ mất có mấy chục giây, Phương Nhạc vẫn luôn dõi theo hành động của cô.

Nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi của Trần Hề, Phương Nhạc hỏi: “Gì cơ?”

Trần Hề nói như kiểu dễ thương lượng: “Nếu anh muốn khoản tiền hoa hồng này thì tôi nhường anh ấy cho anh nha?”

Phương Nhạc im lặng nhìn cô một lúc: “… Đầu óc em sao vậy?”

Trần Hề cảm thấy mình hình như đã bị mắng, thế là có lòng tốt nói: “Anh sao thế? Tâm trạng không tốt à?”

Phương Nhạc dừng một chút, trả lời: “Người đó nói mình tới để xem mắt à?”

Trần Hề gật đầu: “Đúng đó.”

“Được.” Khóe miệng Phương Nhạc nhếch lên, nhìn chằm chằm cô nói: “Em đi tiếp đi.”

Anh chỉ muốn xem liệu cô có thể nhận được tiền hoa hồng này hay không.

Trần Hề không để ý tới Phương Nhạc nữa, cô bưng đĩa đồ ăn nhẹ và trà vào phòng tiếp khách, ngồi xuống đối diện Mã Dư Kiệt, bắt chước cách nói khi tiếp khách của mẹ Phương, câu đầu tiên cô hỏi là: “Anh đến để tự đăng ký cho mình à?”

Mã Dư Kiệt đã nghĩ sẵn trong đầu nên nói gì rất lâu, cậu ta nhìn Trần Hề, nói thẳng: “Tớ… Tớ học bên lớp năm.”

Bên ngoài có một cái tủ rất hẹp dựa vào tường, Phương Nhạc đứng dựa vào tủ, nghiêng đầu nhìn về phía phòng tiếp khách.

Bị bức tường che khuất tầm nhìn nên anh không nhìn thấy Mã Dư Kiệt, Trần Hề ngồi quay mặt ra cửa, chiếc bàn tròn bằng kính trong suốt trước mặt cô không có khăn trải bàn, đôi chân trắng nõn và cân đối dưới chiếc bàn tròn giống như đom đóm trong đêm, cực kỳ bắt mắt.

Người ngồi đối diện cô chắc chắn đã nhìn thấy vô cùng rõ ràng, đây mà là người hiền lành à?

Phương Nhạc lấy điện thoại di động trong túi ra, gửi tin nhắn WeChat cho Phan Đại Châu.

Phương Nhạc: [Cậu được lắm.]

Phan Đại Châu: [????]

Phương Nhạc: [Mã Dư Kiệt bây giờ đang ở phòng mai mối hôn nhân.]

Phan Đại Châu: [Đậu má!]

Phan Đại Châu nằm như xác chết ở nhà, hôm qua cậu ấy nói chuyện với Trương Tiêu Hạ, đã thống nhất khi nào rảnh thì đến phòng mai mối hôn nhân của mẹ Phương chơi, quán trà đối diện phòng mai mối hôn nhân rất thích hợp để mọi người tụ tập, bọn họ đã bàn bạc rất lâu. Sau đó thậm chí Phan Đại Châu còn đề cập việc này với Phương Nhạc, vừa nhìn thấy tin nhắn WeChat, cậu ấy còn tưởng Phương Nhạc định hỏi liệu hôm nay cậu ấy có sang chơi không.

Không ngờ Phương Nhạc lại ném thẳng một quả bom vào người cậu ấy.

Phan Đại Châu giả chết, từ trên giường dựng thẳng dậy, lớn tiếng nói: “Không phải tớ làm, tớ chưa nói với cậu ấy gì cả, tớ cũng chưa nói chuyện này với Trần Hề nữa!”

Câu hôm qua cậu ấy nói “Trần Hề mới là người làm chủ, đừng có cắt đứt nhân duyên của người ta” chỉ là cố ý chặn họng Phương Nhạc thôi. Phương Nhạc nói dông nói dài cả một tràng, Phan Đại Châu không biết mấy câu nói của anh có mấy phần là thật mấy phần là giả nữa, nhưng làm ít thì sẽ ít sai hơn, không làm thì không sai. Tuy Mã Dư Kiệt là anh em của cậu ấy nhưng anh em thì cũng phân biệt khoảng cách xa hay gần mà, nên sau khi nói chuyện với Phương Nhạc, Phan Đại Châu không còn ý định làm người trung gian nữa.

Phương Nhạc trả lời: [Vậy tại sao cậu ta lại tìm đến phòng mai mối hôn nhân?]

Phan Đại Châu: [Anh à, nhất định là do hai cậu đã để lộ rồi chứ còn gì nữa, dùng đầu óc đi!]

Phương Nhạc nổi tiếng ai chẳng biết, cộng thêm chơi chung với cả đám bọn họ, không biết vòng bạn bè lớn đến mức nào. Hôm qua vòng bạn bè tràn ngập tin tức, ước tính một nửa số người ở trường THPT Số 8 đều biết rằng gần đây Trần Hề đang ở Nguyệt Nguyệt Hoa Khai.

Phan Đại Châu: [Nhưng cậu hung dữ với tớ làm gì? Người ta đến thì cũng đã đến rồi, cậu đang hoảng à?]

Phương Nhạc rời khỏi trò chuyện, lười nói chuyện với đối phương. Anh làm nhiều việc cùng lúc, việc gửi tin nhắn WeChat không hề cản trở việc anh nghe cuộc trò chuyện giữa hai người ở bên trong.

Mã Dư Kiệt ở bên đó nói: “Tớ và Phan Đại Châu là bạn bè, tớ thường thấy cậu. Cậu đã đến lớp bọn tớ vài lần để tìm Phan Đại Châu. Có một lần, tớ còn là người giúp cậu gọi cậu ấy nữa.”

Mã Dư Kiệt yêu Trần Hề ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trần Hề trông rất trong sáng, nhưng không phải kiểu trong sáng nhàm chán như kiểu trên bìa tạp chí mùa hè. Kiểu như cô rất hiếm thấy, không phải con gái cưng, mà là kiểu dịu dàng tinh tế nhưng không hề mất đi vẻ trong sáng, tóm tắt ngắn gọn lại là vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Lần đó Trần Hề đến lớp năm tìm Phan Đại Châu, đúng lúc cậu ta đang bước vào lớp thì bị Trần Hề chặn lại. Lúc đó Mã Dư Kiệt ngẩn ra, tim đập thình thịch, đợi cho đến khi thi đại học xong, cậu ta mới lấy hết can đảm để hỏi Phan Đại Châu, nhờ Phan Đại Châu làm người giới thiệu.

Nhưng người tính không bằng trời tính, hôm qua cậu ta nhìn thấy mấy bài đăng trên vòng bạn bè đều nói về phòng mai mối hôn nhân này, đương nhiên cậu ấy cũng biết Trần Hề đang làm việc bán thời gian ở đây.

Tài khoản WeChat của Trần Hề được mở công khai, Mã Dư Kiệt nghĩ thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ, tốt nhất là cậu ta nên chủ động.

Sau khi thêm WeChat, cậu ta vẫn còn đang do dự không biết nên mở đầu cuộc trò chuyện như thế nào, tỏ tình đột ngột thì quá kỳ, dù sao Trần Hề vẫn chưa quen biết cậu ta, vừa hay Trần Hề tưởng cậu ta là khách hàng nên Mã Dư Kiệt cũng thuận theo lời của cô, hơn nữa còn hẹn thời gian gặp mặt vào hôm nay.

Trần Hề nghe cậu ta nói xong mới phản ứng lại: “Cậu không phải tới tìm đối tượng để kết hôn hả?”

“Không…” Mặt mũi Mã Dư Kiệt nóng bừng: “Tớ chỉ muốn làm quen với cậu thôi. Bây giờ thi đại học xong rồi, không biết có thể kết bạn với cậu không?”

Trần Hề sửng sốt, cô vô thức nhìn ra ngoài.

Phương Nhạc đứng tựa người vào tủ, hôm nay anh mặc một chiếc áo phông chữ trắng, quần thể thao màu đen dài qua đầu gối, bắp chân lộ ra rõ ràng. Phương Nhạc vẫn luôn bấm điện thoại, không hề để ý tới bên này.

Phương Nhạc nhận được một tin nhắn WeChat khác từ Phan Đại Châu.

Phan Đại Châu không đợi trả lời, cậu ấy lo lắng gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác như đang đổ thêm dầu vào lửa.

[Vậy tớ báo cho cậu biết thêm một tin, cậu không biết đâu, bây giờ không chỉ có mỗi một người đang nhìn chằm chằm Trần Hề của nhà chúng ta đâu!]

Hôm qua Phan Đại Châu nói chuyện với Trương Tiêu Hạ rất lâu, Trương Tiêu Hạ cũng nói về mấy tin mà Bạch Chỉ đã tám với cô ấy.

Lâu Minh Lí không biết đã quen biết anh chàng đẹp trai bên lớp 13 khi nào, anh chàng đẹp trai đó chính là ca sĩ top 10 của trường, người ban đầu đã viết một lá thư nhờ Trương Tiêu Hạ chuyển giùm, lúc đầu Trần Hề chưa đọc thư mà đã từ chối đối phương luôn, cô đã có một câu nói rất nổi tiếng: “Nếu ai cản trở kỳ thi tuyển sinh đại học của tớ thì tớ sẽ không đội trời chung với người đó!”

Không biết vì sao câu nói này lại truyền ra ngoài lớp, bây giờ đã thi đại học xong, dường như chỉ sau một đêm các nụ hoa nhỏ đã nảy mầm trên cánh đồng xuân, mọi người không còn kiềm chế được trái tim háo hức của mình nữa, chuẩn bị giải phóng.

Vị ca sĩ top 10 ca sĩ bên lớp 13 kia nói rằng cậu ta sẽ dốc sức tỏ tỉnh lần nữa.

Tin nhắn của Phan Đại Châu đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác: [Nói không chừng cậu ấy không phải là người duy nhất đâu. À này, tớ nhớ hôm qua cậu đã nói rằng không cho tớ giới thiệu người anh em đó của tớ vì cho rằng người anh em đó không có cảm giác tồn tại phải không? Bây giờ vị ca sĩ top 10 này đã có đủ cảm giác tồn tại chưa, đến lúc đó nếu Lâu Minh Lí giới thiệu cho người ta thì cậu đừng có cản cậu ấy đấy.]

Phương Nhạc cầm điện thoại di động, nhìn vào phòng tiếp khách, Trần Hề vẫn ngồi ở trước bàn kính trong suốt, đè thấp giọng xuống không biết đang nói gì với Mã Dư Kiệt.

Sau khi thi đại học xong, cởi bỏ bộ đồng phục học sinh đã mặc nhiều năm ra, không còn nhiều ràng buộc như vậy nữa, ba tháng nữa không biết cô sẽ thi vào trường đại học nào.

Cô đã tự do.

Phương Nhạc cúi đầu trả lời Phan Đại Châu: [Không liên quan đến tớ.]

Nói xong câu này, anh không có ý định ở lại nữa, đi tới cửa đẩy cửa kính ra. Hơi nóng ùa vào, anh đứng ở cửa, sau đó tùy ý tìm một phương hướng, bước đi không mục đích.

Trường THCS Văn Khải ở gần đây, anh từng đi bộ trên con phố này ba năm, sau đó mở một phòng mai mối hôn nhân ở đây, anh tiếp tục đi bộ thêm ba năm nữa.

Anh biết tất cả các cửa hàng lớn nhỏ xung quanh đây, Phương Nhạc vô thức đi đến trước cửa của một cửa hàng đầy màu sắc, đứng trước cửa sổ trưng bày bằng kính nhìn một lúc, sau đó anh quay lại, tiếp tục bước đi không mục đích.

Trước cửa trung tâm thương mại có một chiếc xe cà phê, Phương Nhạc mua một ly cà phê, ngồi dưới ô nhìn người qua lại, uống xong một ly, anh lại mua thêm ly thứ hai.

Ban ngày trong ngày làm việc chả có mấy người đi mua sắm, có mấy người nam người nữ trẻ tuổi nắm tay đi vào trung tâm thương mại, bọn họ đều có vẻ ngoài ngang tuổi Trần Hề, có lẽ họ cũng là thí sinh thi đại học năm nay, thoát khỏi nhà tù của khuôn viên trường, cuối cùng có thể giải phóng bản thân.

Khi Phương Nhạc chuẩn bị uống hết ly cà phê thứ ba, điện thoại của anh rung lên, anh lấy ra khỏi túi, nhìn thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi từ Trần Hề.

Phương Nhạc ấn nút nhận.

“Anh quay về nhà rồi hả?”

Phương Nhạc một tay vẫn cầm ly cà phê, trả lời: “Ở gần đây.”

Phương Nhạc lại nghe thấy một câu “Con hỏi nó đang ở đâu”, là giọng của mẹ Phương.

Trần Hề hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”

Phương Nhạc nói: “Trung tâm thương mại gần đây, có chuyện gì à?”

Trần Hề: “Không có gì, dì không thấy anh nên bảo tôi gọi điện thoại hỏi.”

“Ừ.”

“À này, chỗ tôi có tài liệu mới đấy, đợi anh về anh lưu lại hay tôi tự mình lưu đây? Tôi không biết anh thường lưu vào thư mục nào.”

“Tài liệu mới gì?”

“Tôi vừa nhận được hoa hồng ban nãy đó!”

“… Mã Dư Kiệt?”

“Phải.”

Phương Nhạc nghe thấy giọng nói đắc ý của Trần Hề, anh bóp chặt ly cà phê, đặt ly cà phê có thêm một vết lõm do ngón tay để lại lên chiếc bàn nhỏ.

Hôm qua Trần Hề nói với mẹ anh rằng có thể anh cũng vừa vào đại học sẽ bắt đầu hẹn hò, Phương Nhạc cười lạnh nói: “Em không thể đợi đến khi vào đại học à?”

Trần Hề: “Hả?”

Phương Nhạc muốn hỏi cô, em đã tự giới thiệu mình rồi à? Nếu không Mã Dư Kiệt làm sao có thể trả phí thành viên được? Em lấy hoa hồng đâu ra?

Giọng nói của mẹ Phương lại vang lên từ đầu bên kia: “Bảo nó mau quay lại đây, vẫn đang làm việc cho dì đấy, chạy lung tung làm gì không biết? Mã Dũng này là thành viên mới đó à?”

Trần Hề trả lời mẹ Phương: “Là anh ấy ạ, anh họ của bạn con.”

Phương Nhạc im lặng, nghe đầu bên kia trong điện thoại nói: “Dì kêu anh mau về đi.”

“… Biết rồi.”

Phương Nhạc đứng dậy, uống nốt chỗ cà phê còn lại, ném chiếc cốc rỗng vào thùng rác bên cạnh.

Trên đường trở về, anh lại đi ngang qua cửa hàng đầy màu sắc ấy, suy nghĩ một lát rồi đi vào mua một chiếc khăn trải bàn kiểu đồng quê.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bàn kính: “Ồ.”

*

Cy: Tự nhiên nhớ tới bài “Tình đắng như ly cà phê”, người ta thất tình thì uống rượu, anh nhà lại uống cà phê =))))

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 49"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online