Trăng Ngả Về Tây - Chương 48
Chương 48
“Tên là Mã Dư Kiệt, cậu chắc không biết cậu ấy đâu.” Phan Đại Châu nói.
Trên đường có xe bấm còi, át đi giọng nói của Phan Đại Châu, Phương Nhạc mơ hồ nghe được Mã gì gì Kiệt, anh ấn nút âm lượng trên điện thoại mới, hỏi lại: “Vừa rồi tớ không nghe rõ, cậu ấy tên gì?”
“Mã Dư Kiệt.”
Nghe lại một lần, Phương Nhạc khẳng định mình không có ấn tượng gì với cái tên này: “Cậu ấy là người thế nào?”
Phan Đại Châu nghe thấy Phương Nhạc hỏi tên người này hai lần, lại có câu hỏi thứ ba, hiển nhiên không chuẩn bị cúp điện thoại nữa. Phan Đại Châu nghi hoặc: “Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Phương Nhạc: “Tớ chỉ hỏi câu này thôi mà.”
Phan Đại Châu: “Ba câu rồi.”
Phương Nhạc từ chối cãi với cậu ấy: “Sao thế, bộ không thể nói à?”
“Có thể nói, có thể nói.” Phan Đại Châu vẫn đang nằm trên giường, lúc này mới rời giường, vốn định cúp điện thoại đi đánh răng, nhưng bây giờ tình thế không cho phép, cậu ấy liền trực tiếp đi vào phòng bếp tìm đồ ăn: “Cậu ấy còn có thể thế nào nữa? Người có thể làm anh em với tớ chắc chắn đều là rất tốt.”
Hôm qua vừa thi đại học xong, cậu ta đã nhờ Phan Đại Châu giúp mình làm quen với con gái, trong thời gian thi đại học, người này có lẽ đang mang trong mình những suy nghĩ không lành mạnh, người như vậy mà là rất tốt à? Phương Nhạc cũng không độc đoán lắm, tiếp tục hỏi: “Tốt thế nào?”
“Con người cậu ấy rất tốt, thật thà lại trung thành với bạn bè.” Phan Đại Châu nhét đồ ăn vào miệng nhai ngấu nghiến: “Năm ngoái không phải tớ bị gãy tay hai tuần à? Hai tuần đó đều là cậu ấy đã giúp đỡ tớ lấy nước từ máy lọc nước, nếu không thì tớ khó lấy khi chỉ có một tay lắm.”
Phương Nhạc hỏi: “Thành tích của cậu ấy thế nào?”
Phan Đại Châu: “Cũng được, xếp hạng hơn 200 toàn khóa, không thể so sánh với hai cậu được, cậu sẽ không gọi như này là học kém đâu nhỉ?”
“Không, tàm tạm.”
“Người anh em, câu tàm tạm này của cậu cũng khá đau đấy.”
Phương Nhạc cũng không nói nhiều với cậu ấy nữa, tiếp tục hỏi: “Cậu ấy trông thế nào?”
Phan Đại Châu thành thật nói: “Trông cũng được, đường nét trên khuôn mặt dù sao cũng khá đẹp.”
Phương Nhạc: “Chiều cao thì sao?”
“Cậu đang làm gì vậy? Tại sao cậu còn hỏi về chiều cao của cậu ấy luôn vậy?” Phan Đại Châu lấp đầy bụng, dáng vẻ ung dung nói: “Đừng nghĩ tớ không nghe ra, cậu nói thật với tớ đi, có phải cậu không muốn tớ giới thiệu cậu ấy với Trần Hề không?”
Phương Nhạc vẫn nói như cũ: “Tớ đã nói là tùy cậu.”
Phan Đại Châu: “Cậu đừng lừa tớ, coi tớ là tên ngốc hả, làm bộ vu vơ hỏi tớ nhiều như vậy, nói tớ biết có phải cậu miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, trong lòng còn thích Trần Hề không?”
Phương Nhạc bây giờ rất tỉnh táo, Trần Hề từ chối rõ ràng, anh không thể mặt dày hay tránh né, điều này cũng gây rắc rối cho cô.
Thế là Phương Nhạc nói: “Nhớ không? Tớ đã nói hết với cậu rồi, tớ đã ngả bài với cô ấy.”
“Vậy cậu còn hỏi nhiều như vậy nữa?”
Trong phòng mai mối hôn nhân có tiếng nói chuyện phiếm, Phương Nhạc đứng ở ngoài cửa, cũng không nhìn thấy người bên trong, anh nhìn dòng xe cộ tấp nập, cơn gió nóng đầu hạ thổi tới, liền bộc bạch hết nỗi lòng mình với Phan Đại Châu: “Dù thế nào đi nữa thì tớ và cô ấy cũng là bạn bè, cũng coi như người nhà, tớ hy vọng cô ấy sẽ tốt đẹp.”
Phan Đại Châu cảm thấy câu nói này của anh có chút giống như đang cắt đứt tình cảm và dục vọng của chính mình, Phan Đại Châu muốn hỏi, vậy như thế nào mới tính là tốt đẹp? Chỉ nghe Phương Nhạc nói tiếp: “Cho nên tốt nhất không nên giới thiệu người bạn đó của cậu cho Trần Hề nữa.”
Phan Đại Châu: “Lý do?”
“Cậu đã miêu tả nhiều lần như vậy, nhưng tớ lại không có ấn tượng gì về cậu ấy cả, cảm giác tồn tại của cậu ấy trong suốt ba năm cấp ba quá yếu, không thích hợp với Trần Hề.” Phương Nhạc nói ra lời từ đáy lòng của mình.
Phan Đại Châu không nói nên lời: “Cậu nghĩ ai cũng đẹp trai khiến ai nấy đều tức giận như cậu à? Hơn nữa, Trần Hề mới là người làm chủ, Trần Hề là người quyết định xem cậu ấy có phù hợp hay không. Tớ nói cậu này, cậu cắt đứt nhân duyên của mình thì thôi đi, đừng có cắt đứt nhân duyên của người ta.”
Phương Nhạc: “…”
Trần Hề và mẹ Phương nhìn Phương Nhạc đi tới cửa phòng, giọng nói chỉ có nửa phần, bọn họ đều nhận ra giọng nói của Phan Đại Châu, nhưng hai người họ cũng không nghĩ nhiều.
Điện thoại di động vang lên, là của người ở bên ngoài, Trần Hề chỉ nhìn thấy một cái áo phông trắng lóe lên, chắc là đi mấy bước rồi mới nghe điện thoại.
Không nhìn thấy người, mẹ Phương bị giọng nói nửa vời ấy làm dấy lên cảm hứng, hỏi Trần Hề: “Hề Hề, Phương Nhạc ở trường có yêu đương không?”
Trên bàn trong phòng mai mối hôn nhân có bày một đĩa kẹo trái cây và trái cây sấy khô, chà bông và bánh quy tôm, v.v, đều là đồ ăn nhẹ hàng ngày ở quán trà đối diện. Trần Hề mở một viên kẹo trái cây nhét vào trong miệng, chua đến chảy nước miếng, nghe thấy mẹ Phương hỏi, cô suýt chút nữa bị sặc bởi chính nước bọt của mình.
Trần Hề ngay thẳng nói: “Đương nhiên không có rồi ạ!”
“Haiz, tiếc nhỉ.” Mẹ Phương đang gặm giò heo, lắc đầu thở dài.
Trần Hề nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của bà ấy, do dự nói: “Dì đây là muốn anh ấy yêu sớm sao ạ?”
Mẹ Phương nói: “Đương nhiên, yêu sớm tốt biết mấy.”
Trần Hề: “… Dì bàn bạc với chú Phương chưa?”
Mẹ Phương tỏ ra chán ghét: “Đừng nhắc đến ông ấy nữa, mấy đứa đi hỏi ông ấy xem mối tình đầu của ông ấy là năm bao nhiêu tuổi.” Chỉ biết nói người khác!
Lần trước khi người theo đuổi Phương Mạt gửi quà chuyển phát nhanh đến tận nhà, ông chủ Phương đã đề phòng một thời gian dài, mẹ Phương sau đó biết chuyện thì rất khinh thường ông ấy, nói ông ấy chuyện bé xé ra to, con gái chỉ cần biết cách tự bảo vệ bản thân mình thì yêu đương khi còn đi học có gì to tát đâu.
Kẹo trái cây trong miệng cuộn lại, Trần Hề phồng nửa má lên, thốt lời khen ngợi mẹ Phương: “Dì thật tiến bộ!”
Mẹ Phương cười nói: “Ai cũng nói như vậy, thời nay hiếm thấy bố mẹ nào có tư tưởng tiến bộ như dì đâu.”
Thực ra trước đây tư tưởng của mẹ Phương không tiến bộ chút nào, sự thay đổi tư tưởng của bà ấy xảy ra sau khi bà ấy mở phòng mai mối hôn nhân.
Có rất nhiều nam nữ lớn tuổi chưa lập gia đình đến phòng mai mối hôn nhân để đăng ký, ngoài những người có nhiều khuyết điểm thì trong số đó cũng có những người rất xuất sắc. Ví dụ như năm ngoái có một bà mẹ đến đăng ký cho con trai, con trai bà ta là giám đốc ngân hàng, học vấn cao, khuôn mặt ưa nhìn, cao 1m75, điều kiện rất tốt, nếu phải nói cậu ấy có khuyết điểm gì thì chỉ có tuổi hơi cao thôi, vị giám đốc ngân hàng này năm ngoái ba mươi chín tuổi, năm nay đã bốn mươi.
Cậu ấy khi còn trẻ chỉ lo tập trung vào sự nghiệp, bây giờ khi sự nghiệp đã thành công, nhưng những người phụ nữ bây giờ có điều kiện tương tự như cậu ấy hoặc chọn những người có điều kiện tốt hơn, hoặc bản thân người phụ nữ đã có điều kiện tốt rồi nên cô ấy không quan tâm đến vật chất nữa, mà quan tâm nhiều hơn đến tính cách ở bên trong.
Còn với những phụ nữ có điều kiện bình thường thì vị giám đốc ngân hàng này lại coi thường họ, kéo qua kéo lại liền trở thành vấn đề nan giải.
Mẹ Phương không biết Phương Nhạc giống ai, anh ở nhà bình thường rất ít nói, trông có vẻ thanh tâm quả dục*, mẹ Phương lo rằng số phận tương lai của Phương Nhạc cũng giống như vị giám đốc ngân hàng này.
(*có trái tim thuần khiết và ít có ham muốn)
Mẹ Phương rất lo lắng, khi thấy các con của mình sắp vào đại học, tuy trường đại học có nguồn lực dồi dào nhưng chưa chắc đã gặp được đúng người. Mẹ Phương cho rằng nên áp dụng phương pháp hai hướng, ở chỗ bà ấy cũng có rất nhiều tài nguyên tốt, hiện tại có thể giúp bọn họ để ý.
Mẹ Phương ăn gần xong, nói với Trần Hề: “Nói cho dì biết, con thích con trai như thế nào?”
Trần Hề vẫn đang ngậm mận khô, cô nói: “Dì, cháu không đóng phí hội viên đâu.”
Mẹ Phương cười chết, véo mặt cô: “Ai muốn phí hội viên của con chứ, dì miễn phí cho con luôn!”
Trần Hề bất lực: “Con vừa mới thi đại học xong mà.”
“Dì biết, năm sau không phải con sẽ hai mươi tuổi rồi à? Hai mươi là độ tuổi hợp pháp để kết hôn rồi đó.”
Trần Hề nói như thật: “Cũng đúng, vậy để con suy nghĩ xong thì sẽ nói cho dì biết.”
Mẹ Phương không biết Trần Hề đang muốn kiếm tiền, bà ấy cười, lại hỏi: “Vậy con có biết Phương Nhạc thích loại con gái như thế nào không?”
Trần Hề nhai hạt mận khô, đang cắn thì lỡ đụng vào má, đau đến nỗi mặt cô như đang co giật. Tuy Phương Nhạc không cho cô ngồi ở ghế phụ, nhưng dù sao anh cũng là anh hai của cô, Trần Hề anh dũng sẵn sàng giúp đỡ người khác: “Con cảm thấy dì không cần phải lo lắng cho Phương Nhạc đâu. Anh ấy đẹp trai học giỏi, nhân cách lại tốt, nói không chừng khi vào đại học thì anh ấy sẽ lập tức yêu đương thôi ạ.”
Phương Nhạc gọi điện xong, trong tay cầm điện thoại, nghe xong câu này, anh đứng ở vách tường một lúc, sau đó trở lại phòng.
Mẹ Phương thấy anh đi vào thì hỏi: “Gọi xong rồi à, ai gọi con thế?” Người mà bà mẹ già đang nghĩ đến là con gái.
Phương Nhạc nói: “Đại Châu.”
“Ồ.” mẹ Phương không còn hứng thú nữa.
Trên bàn có một đống đồ ăn thừa, Phương Nhạc bắt đầu dọn dẹp. Bên trong quán trà đối diện có tủ lạnh, mẹ Phương mang hết hộp cơm đi sang đó, nhờ hai người bọn họ trông coi cửa hàng, có chuyện gì thì gọi điện cho bà ấy.
Phòng mai mối hôn nhân và quán trà là do mẹ Phương và chị em của bà ấy cùng mở, mấy năm nay người chị em này của bà ấy đều trông coi cửa hàng, không nghỉ ngơi nhiều. Gần đây cả nhà bọn họ đều đi du lịch, mẹ Phương bảo đối phương cứ yên tâm đi chơi vui vẻ, việc kinh doanh của cửa hàng giao cho bà ấy.
Nhưng một mình bà ấy thì quá bận rộn, hôm nay là ngày làm việc, ban ngày người có thời gian hẹn hò rất ít, buổi chiều chỉ có hai cặp nam nữ, mẹ Phương phải đợi ở quán trà để giới thiệu bọn họ với nhau.
Mẹ Phương ngồi cũng đã lâu, bà ấy đỡ eo đi đến quán trà bên kia đường, trong phòng mai mối hôn nhân chỉ còn lại Trần Hề và Phương Nhạc.
Phương Nhạc chia sẻ một tin do mẹ Phương chỉ định lên vòng bạn bè, sau đó ung dung trả lời tin nhắn của bạn bè. Trần Hề vẫn chưa chia sẻ, cô đang đổi tên nick của đám Trương Tiêu Hạ.
Trương Tiêu Hạ nhìn thấy vòng bạn bè của Phương Nhạc, cô ấy liền gửi tin nhắn WeChat cho Trần Hề.
Trương Tiêu Hạ: [Hề Hề, phí thường niên của phòng mai mối hôn nhân của bọn cậu bao nhiêu thế?]
Trần Hề: [Phí thường niên là 680.]
Lúc mới mở phòng mai mối hôn nhân, phí thường niên là 500, bây giờ đã tăng lên 680, mức giá này ở Hà Xuyên vẫn rẻ nhất không có hai.
Trương Tiêu Hạ lại hỏi: [Tớ nhớ chỗ đó ở cạnh trường THCS Văn Khải đúng không?]
Trần Hề: [Đúng rồi, cậu có muốn qua đây chơi không?]
Trương Tiêu Hạ: [Nào rảnh thì sẽ đến chỗ cậu chơi, tớ nói chuyện với nhóm thân yêu của nhà tớ trước đã.]
Trần Hề mới có điện thoại thông minh, không biết nhóm thân yêu là gì, cô thoát khỏi giao diện trò chuyện với Trương Tiêu Hạ, định nghiên cứu cách đăng lên vòng bạn bè.
Bấm vào vòng bạn bè chỉ thấy có bài đăng mà Phương Nhạc vừa đăng lên, Trần Hề nhìn thấy tên của Trương Tiêu Hạ, Phan Đại Châu, Lâu Minh Lí xuất hiện bên dưới bài đăng. Trần Hề quan sát một lát, nhấn vào hai dấu chấm nhỏ ở góc dưới bên phải rồi bấm vào trái tim, hóa ra đây là thích.
Trần Hề lại bấm lần nữa, hủy lượt thích.
Phương Nhạc ở đối diện vẫn đang nghịch điện thoại, thấy có lượt thích mới bèn bấm vào, là Trần Hề, sau đó nhìn lượt thích mới biến mất dưới mắt mình.
Giống như có một bàn tay nhỏ khuấy động mặt nước đang tĩnh lặng, trên mặt nước xuất hiện những gợn sóng lấp lánh, Phương Nhạc nhìn người đối diện: “Em bấm tới bấm lui làm gì thế?”
“Hả?” Giọng điệu này nghe không mấy thân thiện, Trần Hề ngẩn ra.
Phương Nhạc: “Bấm thích trong vòng bạn bè.”
“À…” Trần Hề giải thích: “Tôi không biết cách đăng bài lên vòng bạn bè, vẫn đang học nè.”
“…Chưa biết cách đăng nữa à?”
“Sắp rồi sắp rồi.”
“Ừ.” Phương Nhạc lướt điện thoại, nhắc nhở cô: “Em vừa bỏ thích rồi.”
Gì cơ? Trần Hề suy nghĩ về câu nói của Phương Nhạc trong đầu một lần nữa, Phương Nhạc đang cho rằng cô vô tình hủy bỏ lượt thích à?
… Trần Hề chiều lòng anh hai mình, quay lại trang vòng bạn bè và bấm thích lại bài đăng này.
Phương Nhạc nhìn thấy lượt thích mới, không nói gì thêm.
WeChat có sức mạnh truyền bá rất lớn, Phương Nhạc lại có rất nhiều bạn bè, tuy Trần Hề không có nhiều bạn như Phương Nhạc nhưng bạn của cô là Bạch Chỉ và Trương Tiêu Hạ đều là những chuyên gia giao tiếp xã hội. Trong buổi chiều, cộng thêm buổi tối, trên màn hình vòng bạn bè của Nguyệt Nguyệt Hoa Khai, vô số nhóm thân yêu cũng đã lưu thông tin về phòng mai mối hôn nhân.
Gia đình đông người có thể không có Coca trong tủ lạnh hay mì ăn liền trong hộp tủ, nhưng chắc chắn phải có ít nhất một trưởng bối bận rộn thúc giục kết hôn.
Thế là Trần Hề bận rộn với công việc kinh doanh của mình, thêm một loạt nick vào WeChat của mình: “Nước Là Thiện Nhất”, “Hoa Bách Hợp”, “Mỉm Cười Nhìn Thế Giới”, “Ước Mơ Ở Quãng Đời Còn Lại”, “Đi Tìm Thời Gian Đã Mất”…
Trong đó xen lẫn một cái tên WeChat khác biệt, đối phương gửi tin nhắn cho Trần Hề.
MMã: “Trần Hề phải không?”
Trần Hề: “Xin chào, anh/chị muốn hiểu thêm về phòng mai mối hôn nhân Nguyệt Nguyệt Hoa Khai của chúng tôi không? Anh/chị cần giới thiệu cho bản thân hay cần giới thiệu cho người thân và bạn bè của mình?”
Cô đã sao chép và dán câu chào hỏi mở đầu này nhiều lần.
Ngày hôm sau, nhiệt độ cao nhất ở Hà Xuyên tăng lên 30 độ, mùa mưa phùn sắp đến, thời tiết bên ngoài không chỉ oi bức mà còn hơi ẩm ướt.
Trần Hề mặc một chiếc quần short denim mát mẻ, cô không cao nhưng có tỷ lệ cơ thể đẹp, đôi chân dài và cân đối, phải đi học nên cô rất hiếm khi mặc quần áo ngày thường.
Phương Nhạc đang lái xe, lúc đến trước cửa phòng mai mối hôn nhân không thấy chỗ đậu xe trống, anh tấp xe vào và nói với Trần Hề ngồi ở ghế sau: “Em xuống xe trước đi, anh đi đỗ xe.”
Trần Hề xuống xe đi vào phòng mai mối hôn nhân, mẹ Phương không thấy Phương Nhạc nên hỏi, Trần Hề nói Phương Nhạc đang tìm chỗ đậu xe, mẹ Phương đi đến cửa nhìn xem, lẩm bẩm bảo rằng bắt đầu từ ngày mai phải nghĩ cách chiếm một chỗ để đậu xe.
Mẹ Phương có hẹn một cặp nam nữ xem mắt, cũng sắp đến giờ hẹn: “Dì sang quán trà, nếu có khách tới thì con cứ tiếp trước, nếu không xử lý được thì gọi cho dì.”
“Dạ.” Trần Hề nhìn mẹ Phương đi tới phía đối diện, cô ngồi xuống bàn máy tính.
Hôm nay bật điều hòa, cửa kính đóng lại, một lúc sau, cửa bị đẩy ra, Trần Hề tưởng là Phương Nhạc, nhưng vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy một người xa lạ.
Phương Nhạc tìm chỗ đậu xe hồi lâu, cuối cùng đỗ xe ở bãi đậu xe của siêu thị, anh đi bộ hơn mười phút mới quay lại phòng mai mối hôn nhân, khi mở cửa kính ra, một cơn khí lạnh ập vào mặt anh.
Trần Hề đang nói chuyện với ai đó, nhìn thấy Phương Nhạc quay lại, cô liền sáng mắt giới thiệu người đó với Phương Nhạc: “Phương Nhạc, đây là Mã Dư Kiệt.”
Điều mà Trần Hề đang nghĩ là, tiền đến rồi!
Điều Phương Nhạc đang nghĩ là, Phan Đại Châu đâu?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phan Đại Châu: “Tớ đây! Tớ đây!”