Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 47

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 47
  • 10
Prev
Next

Chương 47

Ba giờ sáng, Trần Hề chợt bừng tỉnh từ trong giấc mơ, suy nghĩ hỗn loạn đầu tiên của cô chính là hôm qua Phương Mạt đã thi đại học xong, năm sau sẽ đến lượt cô.

Trong giấc mơ vừa rồi, cô xem lướt qua năm cuối cấp ba sắp tới của mình, bao gồm lớp học, bàn học, bảng đen, bài kiểm tra, điểm số, cây bút rỗng lõi, chạy lung tung trên sân, sách vở rải rác trên giảng đường… Cô nhìn thấy con chim ưng sải cánh bay cao, với ánh sáng vàng rực chiếu xa hàng ngàn dặm.

Giấc mơ xa xôi này nhanh chóng tăng tốc, Trần Hề giống như đã đi bộ mấy chục triệu km, bất kể ngày đêm không biết mệt mỏi, vượt qua vô số khó khăn, cuối cùng cũng đến đích, giấc mơ đột ngột kết thúc, toàn thân chỉ còn lại sự mệt mỏi.

Trần Hề ngơ ngác nhìn cửa kính sáng chói, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đang chiếu sáng rực rỡ. Mỗi ngày cô chỉ ngủ có năm tiếng, thứ cô nhìn thấy khi mở mắt ra là bầu trời mờ mịt đang sắp sửa thức giấc.

Suy nghĩ của cô giống như một bãi biển bị sóng làm ướt, khi sóng rút đi, để lộ bãi cát vàng mềm mại, Trần Hề dần nhận ra có gì đó không ổn.

Năm ngoái Phương Mạt đã thi đại học xong, hiện tại đang ở trường đại học, vẫn chưa nghỉ hè.

Cô mới là người đã hoàn thành kỳ thi đại học ngày hôm qua.

Không thể tưởng tượng nổi…

Bộ não giống như một bánh răng rỉ sét, cuối cùng máy móc cũng chậm rãi chuyển động. Trần Hề nằm ngửa, tứ chi và lưng áp vào chiếc giường mềm mại, chiếc gối thơm mùi nắng, chiếc quạt nhỏ quay từ từ, viền ren của chiếc chăn mỏng tựa như đám lau sậy ven sông đung đưa qua lại, thời gian trôi chậm lại.

Trần Hề thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nằm xong, Trần Hề vén chăn ra khỏi giường.

Trước đây cô thỉnh thoảng sẽ dậy muộn vì đêm hôm trước gặp chuyện gì đó khiến cô mất ngủ, hôm nay là lần đầu tiên cô nằm nướng. Trần Hề đầu tóc rối bù đi tới mở cửa phòng ngủ, không ngờ đụng phải người, hơi nóng ẩm ướt ập vào người cô. Trần Hề chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô chủ động chào đối phương: “Chào buổi sáng.” Giọng nói của cô hơi khàn nhưng giọng điệu lười biếng.

Phương Nhạc khựng lại: “… Chào buổi sáng.”

Hôm nay anh cũng dậy muộn, đến 8h30 mới dậy, anh xuống lầu chạy vài vòng quanh tiểu khu, vừa về đến nhà tắm rửa xong. Trần Hề tóc tai rối bù, nước da hồng hào, trên mặt vẫn còn nét mệt mỏi, Phương Nhạc đáp lại lời chào của cô xong liền quay mặt đi, đi ngang qua cô rồi trở về phòng.

Vừa nhìn đã biết Phương Nhạc mới tập thể dục trở về, anh thực sự có kỷ luật, Trần Hề vừa suy nghĩ lung tung vừa đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong đi xuống lầu, Trần Hề được ông chủ Phương đón tiếp nồng nhiệt: “Úi chà, hai đứa sắp là sinh viên đại học của nhà chúng ta dậy rồi kìa!”

Bà nội Phương bưng bát đồ ăn trong bếp đi ra, cười nói: “Mau đến ăn đi, hôm nay hai đứa ngủ nướng giỏi thật, nhưng ngủ nhiều như vậy cũng tốt, cả năm nay hai đứa vất vả biết bao nhiêu, may mà bây giờ đã thi xong rồi, nếu không thì bà thật sự sợ hai đứa học đến nỗi sẽ ngu người luôn. Đói bụng chưa?”

“Dạ đói rồi.”

“Con muốn ăn bao nhiêu cơm?” Bà nội Phương hỏi.

“Con muốn một bát nhỏ.” Trần Hề nhìn đồ ăn trên bàn hỏi: “Hôm nay ăn trưa sớm thế ạ?”

“Hôm nay chúng ta ăn trưa sớm chút, bà đoán hôm nay hai đứa sẽ ngủ nướng, muộn thế này chẳng lẽ húp cháo à?”

Trần Hề đi vào bếp giúp bưng cơm, nhưng bà nội Phương lại bảo cô ngồi yên đó, đừng cản chân cản tay bà.

Trần Hề bưng bát cơm ngồi vào bàn ăn, bụng sôi rột rột nhấc đũa lên ăn. Phương Nhạc ngồi ở đối diện cô đang ăn lấy ăn để, anh thực sự rất đói bụng.

Ông chủ Phương mỉm cười nhìn bọn họ, đợi hai người bọn họ ăn được một lúc thì ông ấy mới cầm hai túi giấy dưới đất lên, đặt mỗi bên bàn một túi, nói như đang lừa gạt người khác: “Bây giờ thi đại học xong rồi, hai đứa bọn con vất vả lâu như vậy, đây là phần thưởng mà bố tặng cho hai đứa, xem thử xem có thích không.”

Hai người lấy ra chiếc hộp nhỏ đựng trong túi giấy, là một chiếc điện thoại thông minh.

Trần Hề hai mắt mở to, vô cùng vui mừng: “Wow, là điện thoại di động!”

Vẻ mặt và giọng điệu của cô đều quá khoa trương, ông chủ Phương cứng họng, gần như quên mất mình phải nói gì, ông ấy khó khăn nói: “Con diễn giả tạo quá, không phải đã biết từ lâu rồi à?”

Năm ngoái điện thoại thông minh đã trở nên phổ biến, Phương Mạt bị bà nội nghiêm khắc thúc ép một năm trời, cuối cùng cô ấy đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học và đậu vào cao đẳng. Nếu là trước đây thì với điểm số của Phương Mạt thậm chí còn không thể thi đậu vào cao đẳng, vì vậy cô ấy có thể thành công thi đậu vào cao đẳng là nhà họ Phương đã cảm thấy hài lòng rồi, trước khi Phương Mạt vào cao đẳng đã sử dụng chiếc điện thoại thông minh mà người nhà đã tặng cô như một phần thưởng.

Tháng trước, ông chủ Phương nhìn thấy ở cửa hàng điện thoại di động có tổ chức sự kiện, lập tức chuẩn bị hai chiếc điện thoại di động cho Trần Hề và Phương Nhạc. Sau khi mua điện thoại di động xong, ông ấy quên nhắc mẹ Phương rằng đó là quà tặng bất ngờ, nên cách đây không lâu mẹ Phương đã lỡ tiết lộ với hai đứa trẻ, bà ấy muốn Trần Hề và Phương Nhạc đăng ký WeChat để quảng cáo về phòng mai mối hôn nhân Nguyệt Nguyệt Hoa Khai của bà ấy trong vòng bạn bè của họ, vì vậy món quà bất ngờ này nứt vỏ lộ ra ngoài, chỉ còn chờ ai đó đến nhận mà thôi.

Trần Hề thu hồi vẻ mặt khoa trương lại, cầm chiếc điện thoại di động mới mua lên, cười híp mắt, nghiêm túc nói: “Đây cũng là biểu hiện tôn trọng dành cho món quà bất ngờ, cảm ơn chú Phương!”

Ông chủ Phương vui vẻ nói: “Con đúng là quỷ thành tinh mà!” Ông ấy lại liếc nhìn con trai mình: “Còn con thì sao, có biết kính trọng tôn trọng không?”

Phương Nhạc không có bản lĩnh khoa trương, nên qua quýt nói một câu: “Cảm ơn bố.”

Ông chủ Phương rất hài lòng: “Hai đứa nhớ đến tiệm để đổi sim điện thoại, sim cũ lớn lắm không cắm được vào điện thoại này đâu.”

Hai người gật đầu.

Ông chủ Phương đã sắp xếp lịch trình cho bọn họ: “Lát nữa ăn tối xong hai đứa đi đổi sim trước, sau đó xong rồi thì mang theo một ít đồ ăn đến chỗ mẹ con. Hôm nay ở nhà nấu món canh giò heo, là món mà mẹ các con thích ăn nhất.”

Chuyện này ngày hôm qua đã bàn bạc xong xuôi hết, bà nội Phương mua giò heo về, nói sau khi hầm canh xong thì nhờ Phương Nhạc mang đến phòng mai mối hôn nhân, đúng lúc Trần Hề cũng đến đó nên hai người cùng đi.

Trần Hề nhận công việc bán thời gian do mẹ Phương đề nghị. Cô đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè này, chủ yếu là kiếm tiền, cô cũng tiếp tục làm gia sư.

Phòng mai mối hôn nhân và quán trà của mẹ Phương đang đắt khách, kỳ nghỉ hè năm ngoái, Phương Mạt cuối cùng đã trở thành người mẫu cho cửa hàng Taobao. Vòng tròn xã hội của cô ấy mở rộng ra, cô ấy đã mang lại rất nhiều khách cho phòng mai mối hôn nhân và quán trà của mẹ Phương. Hai mẹ con ăn chia rõ ràng, Phương Mạt đã kiếm được rất nhiều tiền hoa hồng.

Mẹ Phương rất có tham vọng, đã bàn bạc với Trần Hề từ lâu, bảo cô khi nghỉ hè thì đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai phụ một tay. Trong ba tháng nghỉ hè, Trần Hề đã lên kế hoạch rất nhiều việc, cô đã trì hoãn việc trở về quê mình.

Phương Nhạc đang ăn cơm, nói “Dạ” một tiếng.

Sau khi ăn cơm xong, bà nội Phương múc canh và đồ ăn rồi cho hộp cơm vào túi giữ nhiệt. Phương Nhạc không có mang gì theo, chỉ cầm điện thoại và chìa khóa, cũng không mang balo. Trần Hề xách chiếc túi nhỏ mà cô đã dùng mấy năm, tùy ý buộc tóc đuôi ngựa, hai người mỗi người cầm một chiếc túi cách nhiệt cỡ lớn đi vào thang máy xuống tầng hầm để xe bên dưới.

Chỗ đậu xe của nhà họ Phương cách rất xa, Phương Nhạc bước dài đi ở phía trước, Trần Hề chậm rãi đi theo sau.

Phương Nhạc cả năm nay vẫn chưa mua áo phông mới, anh mặc quần áo mùa hè rất tùy hứng, mấy chiếc áo phông rẻ tiền đều bị anh mặc cũ hết, chiếc áo phông trắng anh mặc hôm nay cổ lại rủ xuống, lộ ra một mảnh xương đòn nhỏ của anh.

Khuôn mặt anh rất nghiêm chỉnh và nghiêm túc, nhưng lại ăn mặc theo ý mình.

Hầm để xe trống trải và thoáng mát, bước chân của hai người không ngừng chạm nhau, chẳng mấy chốc đã đến bãi đậu xe.

Trong bãi đậu xe đôi có hai chiếc ô tô, một đen một trắng, xe đen là của ông chủ Phương, xe trắng là ông chủ Phương mua cho mẹ Phương.

Trước đó, mẹ Phương đã thi bằng lái xe, ông chủ Phương vì để lấy lòng vợ nên đã bí mật mua cho bà ấy một chiếc SUV màu trắng, kết quả là mẹ Phương thi ba lần đều trượt hết, nhưng Phương Nhạc đã thi đậu ngay lần thi đầu tiên.

Kỳ nghỉ hè năm ngoái, Phương Mạt chợt nảy ra ý muốn học lái xe. Khi nhìn thấy quảng cáo rằng có thể được giảm giá khi đăng ký theo nhóm, ông chủ Phương nghĩ đám nhỏ bọn họ sớm muộn gì cũng phải thi bằng lái xe, đúng lúc Phương Nhạc và Trần Hề cũng đã đủ 18 tuổi, có đồ giảm giá mà không dùng thì chính là ngu, nên ông ấy vung tay đăng ký cho cả ba người.

Nhưng sau đó Trần Hề muốn về quê, lần về quê đó là ông chủ Phương đưa cô đi, lúc đó Phương Nhạc và Phương Mạt đã lấy được bằng lái xe, tiến độ học tập của Trần Hề tụt lại phía sau, hiện tại cô mới thi đậu lý thuyết.

Chiếc xe màu trắng vừa bật đèn, Phương Nhạc liền mở cửa tài xế, Trần Hề mở cửa ghế lái phụ, Phương Nhạc đột nhiên nói: “Em ngồi phía sau đi.”

Kể từ khi có bằng lái xe, anh lái xe chẳng được mấy lần, lần cuối cùng anh lái xe là hai tháng trước, khi đó anh chở bà nội và các chị em bạn dì của bà ấy đi ăn đồ chay.

Phương Nhạc tiện tay mở cửa sau ghế lái, hất cằm ra hiệu cho Trần Hề ngồi ở đó.

Trần Hề chưa từng ngồi trên xe do Phương Nhạc lái, cô đóng cửa bên ghế lái phụ lại, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí do Phương Nhạc chỉ định, từ chỗ ngồi này chỉ có thể nhìn thấy gáy của Phương Nhạc, còn lưng của ghế lái giống như một bức tường vững chắc.

Cô quên rằng mình phải cách xa anh ra một chút, thật ra ngồi ở vị trí này rất thích hợp.

Phương Nhạc khởi động xe, nhắc nhở: “Thắt dây an toàn.”

Trần Hề nghe giọng điệu lạnh lùng của anh, nói “Ồ” một tiếng, cô đặt túi giữ nhiệt lên ghế bên cạnh rồi thắt dây an toàn.

Xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, Trần Hề im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người đến tiệm để đổi sim điện thoại miễn phí và đăng ký gói mới, sau đó đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai.

Mẹ Phương đã đợi sẵn, bà ấy cầm túi giữ nhiệt hỏi bọn họ: “Nóng không? Nóng thì mẹ bật máy lạnh.”

Trần Hề ngồi trong xe mát mẻ, xuống xe cảm thấy không nóng chút nào, Phương Nhạc nói: “Không cần đâu ạ.” Anh nhấn nút xoay quạt.

Chiếc quạt chăm chỉ làm việc, Trần Hề giúp mẹ Phương đặt hộp cơm lên bàn, mẹ Phương mỉm cười nhìn Trần Hề hỏi: “Muốn ăn thêm chút nữa không?”

Trần Hề nói: “Không đâu ạ, bụng con chứa không nổi nữa rồi.”

Mẹ Phương buồn cười, nhìn cô đánh giá nói: “Này, con có phải hơi béo lên không?”

Trần Hề thở dài: “Con béo rồi đó.”

Gần đây, ở nhà có rất nhiều loại thực phẩm bổ sung, Trần Hề đã tăng cân đáng kể, cân nặng của cô đã tròn 50kg. Cô thở dài không phải vì cân nặng mà là vì chiều cao thất bại. Cô luôn tràn đầy tự tin, cho rằng mình có thể cao thêm hai centimet nữa, nhưng sau khi nỗ lực lâu như vậy, chiều cao của cô chỉ tăng thêm nửa centimet.

Mẹ Phương cho rằng con gái sợ béo, bà ấy nói rằng Trần Hề béo, thực ra so với trước đây, Trần Hề bây giờ lại trông vừa vặn cân đối và tràn đầy sự trẻ trung.

Phương Nhạc ngồi sang một bên nghịch điện thoại di động, không tham gia vào chủ đề nữ tính của hai người họ, ánh mắt anh hạ thấp chỉ có thể nhìn thấy từ chân của Trần Hề trở xuống. Trần Hề mặc quần vừa dài vừa kín, thậm chí mắt cá chân cũng không lộ ra, nhưng Phương Nhạc vẫn dời ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Mẹ Phương đang ăn cơm, sau đó nhớ đến gì đó rồi nói: “À này, hai con đã đăng ký WeChat chưa? Mau đăng ký đi, kết bạn với tất cả bạn bè và giáo viên của hai đứa con nữa, đăng vài khoảnh khắc lên luôn.”

Trần Hề tải WeChat hoàn tất đăng ký, gửi lên nhóm QQ bảo Trương Tiêu Hạ và những người khác kết bạn với mình, Phương Nhạc không gửi thông tin của mình lên nhóm, anh thêm WeChat của bọn Phan Đại Châu trước.

Sau khi Phan Đại Châu đồng ý, cậu ấy lập tức gửi tin nhắn cho Phương Nhạc.

Phan Đại Châu: [Cuối cùng thì cậu cũng đổi điện thoại rồi, lát nữa đi chơi bóng không?]

Phương Nhạc: [Không, tớ đang ở chỗ mẹ tớ.]

Phan Đại Châu: [Nguyệt Nguyệt Hoa Khai?]

Phương Nhạc: [Ừ.]

Phan Đại Châu: [Nói đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai, tớ nhớ tới một chuyện.]

Phương Nhạc đợi Phan Đại Châu nói, có lẽ vì đánh máy phiền phức nên Phan Đại Châu gửi tin nhắn thoại, Phương Nhạc chưa có kinh nghiệm nên trực tiếp bấm vào dòng tin nhắn thoại.

Giọng nói của Phan Đại Châu vang lên: “Cậu còn thích Tr…”

Còn chưa đọc xong chữ, Phương Nhạc đã nhanh chóng ấn nút home, trực tiếp trở về màn hình chính.

Trong giờ ăn trưa, phòng mai mối hôn nhân không có khách, giọng nói vang trong phòng nhỏ rất rõ ràng, Trần Hề và mẹ Phương đồng loạt nhìn về phía Phương Nhạc.

Phương Nhạc không nói gì, anh đứng dậy đi đến cửa, chưa kịp mở lại WeChat, Phan Đại Châu đã mất kiên nhẫn, gọi điện thoại cho anh.

“Cậu đang làm gì thế? Tại sao không trả lời tớ? Đừng nói cậu vẫn còn thích Trần Hề nha?”

Phương Nhạc khẽ cau mày: “Cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi hỏi câu này làm gì? Bệnh à?”

“Hi hi.” Phan Đại Châu cười khan: “Không phải, cậu không biết đâu, hôm qua sau khi thi xong, có người trong lớp tớ hỏi tớ có thể làm trung gian cho cậu ấy không, cậu ấy muốn làm quen với Trần Hề. Tớ cũng thân với cậu ấy, cho nên tớ cũng không nghĩ ra lý do để từ chối, tớ mỏi bảo để tớ hỏi Trần Hề đã.”

Phương Nhạc: “Cậu hỏi rồi à?”

“Chưa, tớ mới ngủ dậy, mới nhớ tới chuyện này, không phải tớ đang hỏi cậu trước à?” Phan Đại Châu thẳng thắn nói: “Nếu cậu không để ý thì tớ có thể xây một cây cầu cho người anh em đó của tớ được không?”

“Tớ để ý gì chứ…” Phương Nhạc thản nhiên nói: “Tùy cậu.”

“Thật à?”

“Ừ.”

“Vậy được, vậy tớ thực sự hỏi đó nha.”

“Đã nói rồi, tùy cậu.”

Phan Đại Châu đang muốn cúp điện thoại, Phương Nhạc nhìn dòng xe cộ qua lại trước cửa, ngẩng mặt nhìn ánh mặt trời như đổ lửa giữa trưa, anh tùy ý hỏi một câu: “À này, cậu bạn đó của cậu là người nào thế?”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Năm cuối cấp ba ban đầu muốn viết hai chương, nhưng khi viết thì thấy rằng một chương đã đủ, bởi vì những chi tiết còn lại của năm cuối thích hợp để họ nhớ lại và giải quyết chuyện cũ hơn.

Khi viết quyển đầu tiên, mọi người không ngừng thúc đẩy tiến bộ, thực ra viết về tuổi trưởng thành + hồi ức của bọn họ cũng là một kỹ thuật, nhưng bộ truyện này không phải “Gặp Đông”, điều tôi muốn viết là sự trưởng thành của họ, không thể diễn tả được dưới hình thức hồi ức được. Nếu các bạn nhìn vào tiêu đề của từng chương trong quyển trước, thì đó là chủ đề về sự phát triển của bọn họ.

Về năm cuối cấp ba, tôi nghĩ phù hợp để viết theo dạng hồi ức, vì cả năm nay bọn họ đều giữ khoảng cách và chuyên tâm học tập.

Nhưng trong những năm trước năm cuối cấp ba, tôi muốn viết một cách vô cùng chi tiết, hy vọng bọn họ là thể loại trưởng thành dưới sự theo dõi của các bạn.

Và bây giờ ở quyển thứ hai, dòng thời gian chính là kỳ nghỉ hè ba tháng rất dài này, mọi người đều nghĩ quyển trước viết toàn mấy thứ vặt vãnh, nhưng khi tôi viết thì thực sự không cảm thấy vặt vãnh chút nào, vì chủ đề của tôi rất rõ ràng.

Nhưng ở quyển tiếp theo, thực sự sẽ trở nên vặt vãnh hơn, tôi sẽ viết về mỗi ngày trong ba tháng này một cách rất chi tiết, hơn nữa tôi thậm chí không thể nghĩ ra chủ đề chương. Hai kẻ ngốc theo đuổi qua theo đổi lại thì còn cần chủ đề gì nữa chứ? Bọn họ đã nhịn một năm rưỡi rồi, các bạn nghĩ bọn họ có thể nhảy vào đại học ngay lập tức không? Không nha, ba tháng này nhất định phải xảy ra chút chuyện gì đó hay ho (còn nữa, tôi nghĩ ba tháng này đều là đô thị).

Cho nên nói nhiều như vậy, chủ yếu muốn tiêm cho các bạn một mũi tiêm dự phòng, bộ truyện này của tôi viết về cuộc sống thường nhật, vô cùng bình dị, trong văn án cũng đã được gắn tag từ lâu. Nếu các bạn thấy quyển tiếp theo toàn viết vặt vãnh hay gì đó thì đừng bình luận nữa nha, chỉ cần thầm phàn nàn trong lòng thôi được không nè, bởi vì tôi không thể thay đổi cốt truyện, cốt truyện của tôi là như thế này, cùng lắm là khi tôi viết thì sẽ viết theo cảm xúc, sẽ có những điều chỉnh nhỏ về tình tiết và dòng thời gian mà thôi~

Ngoài ra, cả hai người bọn họ đều là lần đầu tiên biết yêu nên có thể làm một số chuyện ngốc, chẳng hạn như Phương Nhạc độc đoán và chiếm hữu gì gì đó, một số độc giả có thể thấy tính cách này dễ thương, một số độc giả có thể thấy đáng sợ, nhưng các nhân vật thì như thế đấy, Hề Hề cũng sẽ “ngốc”, không ai hoàn hảo cả, huống chi bọn họ còn trẻ như vậy~

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 47"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online