Trăng Ngả Về Tây - Chương 45
Chương 45
Ngày mai hay chuyện ngoài ý muốn, không bao giờ biết cái nào sẽ đến trước.
Sau khi Cường Tráng làm xong việc tốt thì hài lòng rời đi, Trần Hề và Phương Nhạc đều đứng im tại chỗ như khúc gỗ.
Một chiếc ô tô phóng nhanh qua, khiến lượng lớn nước ở ven đường bắn tung tóe, làn nước văng lên như thanh kiếm sắc bén, va chạm với cơn mưa xối xả từ trên trời rồi rơi xuống trở lại mặt đất một cách không phân biệt được, thắng bại khó biết, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Trước đó hai người cầm ô đi sát nhau, trong suốt chặng đường còn lại đã đứng cách nhau một khoảng bằng nắm tay, nửa người của bọn họ đều ướt sũng. Im lặng suốt đường về nhà, Trần Hề mở cửa ra, Phương Nhạc để ô ở giá để ô trước cửa, thay giày rồi xách trái cây đi vào phòng bếp. Đi được vài bước, trên tay Phương Nhạc bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng, chắc là cuống trái cây đã chọc thủng một lỗ trên túi nhựa, đi đến đây đã không giữ được nữa, cái lỗ hoàn toàn tét ra, bịch bịch vài tiếng, trái cây lăn xuống đất, phá vỡ sự yên tĩnh cuối cùng, như thể giọt nước mưa cuối cùng rơi xuống lớp giấy dán cửa sổ đã ướt nhẹp kia. Tờ giấy dán cửa sổ mỏng manh chỉ giữ được một lúc, nhưng cũng không thể giữ được đến phút cuối, lúc này, nó cuối cùng cũng rớt ra.
“Em không giả vờ nữa à?” Phương Nhạc nói.
Đây rồi, Trần Hề thở dài: “Tôi giả vờ cái gì?”
Phương Nhạc nói: “Em nhìn tôi thế này không phải giống như đang xem kịch à? Thú vị chứ?”
Trần Hề: “Anh nghĩ tôi là người như vậy hả?”
Phương Nhạc: “Nếu không phải như vậy, chúng ta dứt khoát nói rõ mọi chuyện đi.”
… Thì ra là chiêu khiêu khích, Trần Hề trúng chiêu, cô im lặng hai giây, hỏi anh: “Anh muốn nói gì?”
Bên ngoài trời đang mưa, bầu trời tối sầm, trong phòng khách không bật đèn nên mọi thứ trông rất u ám.
Hai người đứng đó, dưới chân có một đống trái cây, màn nói thật này do Phương Nhạc bắt đầu trước.
Phương Nhạc hỏi: “Em biết từ khi nào?”
Trần Hề trả lời: “Hôm anh đánh nhau.”
Phương Nhạc: “Trước kia không nhận ra à?”
Trần Hề: “Trước kia nhận ra cái gì?”
“Những chuyện mà anh đã làm vì em.”
Anh ngu ngơ mua một đống sách liên quan đến toán học chỉ để tách Giả Xuân chơi trò chơi trên giấy cùng với cô ra, để chiếm lấy vị trí người đi ăn cùng cô.
Anh mù mờ mua cho cô cả một vali đồ dùng cần thiết hàng ngày, chỉ để cho cô có một đêm thoải mái trong khách sạn.
Anh còn tự học ngôn ngữ ký hiệu một mình, chỉ để giao tiếp suôn sẻ với gia đình cô.
Màn nói thật này từ lúc mở màn đã là trùm cuối, đây là lần đầu tiên Trần Hề đối mặt với lời tỏ tình thẳng thắn như vậy, cô theo phản ứng sinh lý tim đập nhanh hơn, giống như có một đống lửa bên cạnh, cổ và hai má nóng bừng.
Trần Hề bị oan: “Tôi không biết anh đọc sách toán gì.”
Phương Nhạc mua sách rồi trốn trong phòng đọc suốt, cô cũng không có khả năng thấu thị.
Còn về chiếc vali chứa đồ dùng cần thiết hàng ngày kia, cô cho rằng đó là do anh đột nhiên theo đuổi chất lượng cuộc sống.
Anh học ngôn ngữ ký hiệu cũng không có gì kỳ lạ, đó cũng giống như anh đang học thêm một ngoại ngữ khác mà anh cảm thấy hứng thú thôi.
Phương Nhạc buông tha cho câu trả lời của Trần Hề, anh thay đổi chủ đề và đưa câu hỏi trở lại từ đầu: “Tại sao em không nghĩ rằng trong lần đánh nhau đó là anh đang làm việc nghĩa?”
“… Bởi vì anh quá bốc đồng.” Khi nhìn thấy Phương Mạt ôm một chàng trai xa lạ, anh chỉ cau mày, nhưng ngày hôm đó trên sân bóng rổ, anh lại bốc đồng đến mức khác hẳn với con người điềm tĩnh và biết kiềm chế trước đây.
Nghe xong lời giải thích này, Phương Nhạc không tiếp tục theo tình hình hiện tại nữa, anh hoàn toàn không theo logic, đột nhiên hỏi: “Vậy lúc đó em ở khách sạn, chẳng lẽ em không nhận ra trong phòng của anh không có chăn du lịch à?” Đêm đó Trần Hề tới phòng anh đem nước đến để nấu mì ăn liền, Trần Hề có thể nhìn rõ căn phòng của anh trông như thế nào.
Kỹ năng đặt câu hỏi đột ngột, không theo trình tự của Phương Nhạc cuối cùng đã khiến Trần Hề không nói nên lời, đầu óc cô không thể phản ứng nhanh trong tình huống ngổn ngang như vậy.
Cửa ban công mở toang, tiếng mưa rơi lộp độp khiến phòng khách trống không rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, Phương Nhạc nhỏ giọng nói với cô: “Lúc trước em đã từng nói, lý do em không một mình vào phòng người khác không phải bởi vì em đang căng thẳng, mà bởi vì em không muốn.”
Khi đó trong nhà bị trộm đồ, dì Vương ám chỉ Trần Hề là kẻ trộm, Phương Nhạc dẫn Trần Hề vào phòng ngủ, nguyên văn lời nói của Trần Hề là: “Chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi, tôi cảm thấy mình cũng không phải bị rối loạn căng thẳng, giống như tôi biết mình không thích ăn tỏi, vì vậy tôi không cần thiết phải ăn tỏi vậy.”
Cách cô tự gây mê chính mình là một loại bảo vệ cho chính mình, cô tự động hợp lý hóa mọi hiện tượng không hợp lý, đây là một loại bản năng tìm kiếm cái lợi và tránh cái hại của cô.
Phương Nhạc thấp giọng hỏi cô: “Em thông minh như vậy, thật sự trước đây đều không nhận ra được ư?”
Trần Hề ngơ ngác nhìn Phương Nhạc.
Cô nhớ lại ngày hôm đó khi cô bước ra khỏi phòng tắm, đứng trước lan can kính tầng hai, nghe tiếng cãi vã ở tầng dưới, không ai để ý rằng cô có mặt ở đó, khi dì Vương nói ra câu “Mọi người nói xem có thể là Trần Hề không?” thì Phương Nhạc là người đầu tiên lên tiếng, anh buột miệng nói ra, cực kỳ quả quyết mà nói rằng “Không thể nào”.
Khi đó, cô lặng lẽ nhìn Phương Nhạc ở tầng dưới, tay chân lạnh lẽo vì cơn đau bụng kinh cảm thấy có chút ấm áp.
Trong đại hội thể thao, Trương Tiêu Hạ hỏi cô tại sao Phương Nhạc lại tìm cô là người đi ăn cùng anh, thực ra cô hiểu Trương Tiêu Hạ đang ám chỉ điều gì, trai gái đang tuổi thanh xuân luôn có sự mập mờ, nhưng cô cảm thấy Phương Nhạc chỉ đang trốn tránh khỏi bị nghi ngờ, không muốn gây rắc rối cho Phan Tiểu Khê.
Hôm đó trong phòng khách sạn, cô cầm chiếc ấm gấp gọn đổ nước vào ly mì ăn liền của Phương Nhạc, cô nhìn thấy hai chiếc giường trong phòng tiêu chuẩn đều là ga trải giường màu trắng, không có chăn du lịch, nhưng cảnh tượng này trong tâm trí cô lại như cơn gió thổi qua không để lại chút dấu vết nào.
Trần Hề tự động giải thích mọi thứ là hợp tinh hợp lý, giống như cô nghĩ rằng cô không vào phòng người khác một mình không phải vì căng thẳng mà vì cô không thích làm như vậy.
Hóa ra tất cả những chuyện này đều là bản năng tìm cái lợi và tránh cái hại của cô hay sao?
Phương Nhạc nhìn vẻ mặt ngơ ngác trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giống như một đứa bé lần đầu tiên nhìn thấy mình trong gương, hay giống như một con bướm nhỏ bay ra khỏi chai thủy tinh mờ bị đập vỡ, vỗ cánh bay trong thế giới mới đầy xa lạ này.
Nhịp tim của anh đập nhanh như trống vào thời điểm không thích hợp, tiếng mưa lớn đã che đi chuyển động bất thường này.
Hiện tại rốt cuộc Trần Hề đã nhận ra Phương Nhạc đối phó những người thân muốn lợi dụng nhà họ Phương như thế nào, anh không theo lệ thường, từng bước một tiến về phía trước, cuối cùng lần nào cũng có thể đánh bại bọn họ mà không tốn tí sức nào.
Một trận đánh nhau sẽ không lập tức khiến người khác nhận ra điều gì cả, tất cả đều có thể quan sát từ nhiều khía cạnh, thực ra sau trận đánh nhau đó, trong lòng hai người họ đều đã có tính toán, sự bốc đồng của Phương Nhạc chẳng cần suy nghĩ một giây nào, sau đó quay phim ngắn, hơi thở và đôi mắt của anh cũng đều để lộ ra bên ngoài.
Vì thế Trần Hề đã gợi mở để Bạch Chỉ thay đổi kịch bản.
Vẻ bối rối hiện rõ trên mặt Trần Hề, hôm nay đã định phải nói rõ ra hết mọi chuyện, cô nhìn bầu trời bên ngoài, thấy trời vẫn đang mưa, từ khi ra khỏi bệnh viện cô vẫn chưa uống nước, giọng nói của cô hơi khô khan, cô hỏi Phương Nhạc: “Anh còn nhớ không, hôm đánh nhau đó, anh đã hỏi tại sao tôi lại tức giận?”
Phương Nhạc: “Nhớ.”
“Tôi giận vì anh không quan tâm đến hậu quả, không quan tâm sự an toàn của bản thân mình, cũng không quan tâm đến cục diện tiếp theo.” Phương Nhạc thực sự chưa bao giờ để lộ ra bất cứ điều gì, nhưng trận đánh nhau đó đã khiến một vài cảm xúc trở nên rõ ràng hơn, đây chính là lý do thứ hai khiến Trần Hề tức giận. Có lẽ lúc đó cô đã có linh cảm, sự thật đã chứng minh rằng động cơ của cuộc trò chuyện hôm nay bắt nguồn từ thời điểm đó.
Trần Hề hỏi anh: “Bây giờ đã nói ra hết rồi, anh muốn loại cục diện như thế nào?”
Trong một bộ phim về đạo đức gia đình, khi một người đến tuổi trung niên, mẹ chồng và con dâu nảy sinh mâu thuẫn, chồng thì lừa dối mình, nữ chính nói: “Đôi khi chúng ta sống một cuộc sống mơ hồ một chút thì vẫn có thể duy trì được sự bình yên bên ngoài, tờ giấy dán cửa sổ bị rách ra chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Phương Nhạc biết rất rõ gần đây mình đã mất trí, sau khi bị Trần Hề “từ chối”, mỗi ngày anh đều như người mất hồn, anh cũng có thể sống như nữ chính, duy trì sự bình yên bên ngoài, nhưng có lẽ điều đau lòng nhất đối với một người chính là sự mơ hồ mà tỉnh táo.
Sắc trời càng ngày càng tối, Phương Nhạc nhìn người trước mặt, nói ra cho anh biết nguyên nhân mấy ngày nay anh phát điên.
Tối hôm đó khi bàn bạc đổi chủ đề phim ngắn, Phương Nhạc hỏi cô thích chủ đề yêu đương ở kịch bản cũ hay chủ đề về quan điểm chính mới, Trần Hề trả lời là thích cái đúng đắn.
“Em nói em thích đúng đắn, em có biết câu trả lời này có ý nghĩa gì không?”
Trần Hề không nói gì.
Phương Nhạc biết Trần Hề rất chuyên tâm vào việc học, khi Trương Tiêu Hạ rủ cô đi mua sắm thì cô đều từ chối, mỗi sáng cô đều dậy đúng năm giờ, ngay cả khi chạy bộ buổi tối cũng phải đọc thuộc lòng để ghi nhớ công thức.
Tất cả số tiền cô kiếm được ngoài giờ học đều được tiết kiệm và để lại cho gia đình, cô sẽ không đưa một xu tiền nào của nhà họ Phương cho bố mình.
Trần Hề có mục tiêu và sự kiên trì của riêng mình, nguyên tắc của cô sẽ không dễ dàng bị lung lay.
Cho nên từ đầu tới giờ Phương Nhạc cũng không quấy rầy cô, anh chỉ đang hát vở kịch hài của riêng mình.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ yêu ma quỷ quái nào, lúc đó khi Lương Yên quấy rầy khiến nhà họ Phương thay đổi động trời, ông chủ Phương không tin Lương Yên – một người phụ nữ đáng thương như thế mà lại có suy nghĩ khác về ông ấy, Phương Nhạc liếc mắt là đã có thể nhìn thấu, rất nhanh đã vạch trần sơ hở của Lương Yên.
Phương Nhạc có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, nhưng chỉ vì người này là Trần Hề, vì thế anh luôn mơ hồ một cách tỉnh táo.
“Muốn từ chối anh, em có thể dứt khoát nói em thích chủ đề về quan điểm chính, nhưng em không làm như vậy. Trần Hề, em không đón nhận cũng không từ chối, em vẫn luôn vờn anh.” Phương Nhạc nhìn cô, nói rất rõ ràng: “Hiện tại anh chỉ muốn một câu trả lời, em định tiếp tục vờn anh hay là cho anh một sự thoải mái?”
Trong khái niệm toán học có một từ gọi là nghiệm tối ưu, giá trị lớn nhất hoặc nhỏ nhất của hàm mục tiêu được gọi là nghiệm tối ưu*.
(*Cách giải, giải pháp tìm ra đáp án tối ưu)
Đúng như Phương Nhạc đã nói, cô có bản năng tìm cái lợi và tránh cái hại, cô chọn “điều đúng đắn”, đó là điều cô cho là giải pháp tối ưu trong cuộc sống.
Hóa ra giải pháp tối ưu trong cuộc đời cô chính là vờn Phương Nhạc.
Trần Hề đột nhiên nhớ đến bộ phim “Thanh Xà” mà cô vẫn chưa xem xong, cô cảm thấy mình giống như một nhân vật phản diện trong phim, mà khi Pháp Hải tỉnh dậy thì anh ta lại muốn diệt yêu trừ quỷ.
Sắc trời vốn đã u ám, phòng khách càng thêm tối tăm, chỉ có thể nhìn rõ hình dáng của người đối diện.
Trần Hề nói: “Vậy tôi cho anh sự thoải mái.”
Sấm sét nổ tung trên bầu trời, gió thổi mạnh, gió mưa làm chiếc rèm ở ban công bay phần phật.
Tiếng sấm này giống như tiếng chuông chùa ngân vang, trong bài hô kệ thỉnh chuông của Phật giáo có một câu là “Lìa tù ngục, thoát lửa hầm”.
Phương Nhạc có được sự thoải mái, anh sẽ không bám mãi không buông nữa.
Anh nói với cô gái trước mặt: “Được, vậy sau này em tránh xa anh một chút.”
Đây là lần thứ ba anh nói với cô câu này, lần đầu tiên khi anh đang tức giận, lần thứ hai là anh đang nhắc nhở bản thân mình, lần này là Phương Nhạc đang tự cứu mình.
Người bị tâm ma quấy nhiễu đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày, Phương Nhạc quay người, một mình đi lên lầu.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Nhạc: “Tôi không yêu nữa!”
*
Cy: Truyện đi được nửa đường thì mới tới khúc gay cấn máu chó ngược nam các kiểu con đà điểu, ước gì toi mọc ra 8 cánh tay hoặc 1 ngày có 48 tiếng để vừa dịch vừa đọc hết bộ này hu hu hu 🤧