Trăng Ngả Về Tây - Chương 44
Chương 44
Cổng sau của trường THPT Số 8 có đồ ăn phong phú, nhiều học sinh thích ăn trưa ở căn tin và ăn tối ở cổng sau. Trần Hề không quá chú trọng việc ăn uống, lấp đầy dạ dày và duy trì chức năng vận hành não bình thường là mục đích ăn uống chính của cô, cho nên cô rất hiếm khi đến đây.
Bạch Chỉ là khách quen ở cổng sau của trường, tất cả các nhà hàng ăn ngon trên đường cô ấy gần như đều đã ghé qua, hôm nay cô ấy vốn dĩ muốn đãi mọi người một bữa thịt nướng, nhưng thời gian cô ấy đặt bàn đã muộn, nhà hàng thịt nướng nổi tiếng nhất lúc đó cũng đông khách nên cô ấy quyết định chọn nhà hàng Trung Quốc cũng ngon có tiếng này.
Bàn ăn của họ có tám người, trong số năm nam sinh, ngoại trừ Giả Xuân sức ăn chỉ ở mức trung bình, Phan Đại Châu và Phương Nhạc mỗi lần ăn đều chất đĩa của mình thành núi. Đĩa ở nhà hàng phía Nam rất nông, Bạch Chỉ gọi mười hai món, còn lo lát nữa sẽ không đủ ăn. Sau khi đưa thực đơn gọi món cho người phục vụ, Bạch Chỉ nói: “Không đủ thì gọi thêm, mấy cậu đừng ngại nha.”
Mọi người đều nói không đâu không đâu.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, trước tiên Trần Hề múc cho mình một bát cơm trắng, bát nhỏ không lớn hơn lòng bàn tay là mấy, chắc chỉ mấy miếng là có thể ăn hết.
Bạch Chỉ hỏi cô: “Lúc tớ nhắn tin trong nhóm có phải cậu lại đang giải đề không? Mọi người ở trong nhóm đều trả lời tớ, nhưng chỉ có cậu là không, tớ còn phải gọi điện thoại cho cậu nữa.”
Trần Hề gật đầu: “Điện thoại tớ để chế độ rung.”
Bạch Chỉ nể cô luôn: “Vừa thi giữa kỳ xong, cậu có cần liều mạng như vậy không?”
Giả Xuân chen vào: “Nhưng kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi.”
Trần Hề nói dứt khoát: “Đúng vậy, sao cuối kỳ lại đến nhanh như vậy chứ?”
“…”
Lâu Minh Lí nói với Bạch Chỉ: “Cậu thấy chưa, tớ và Giả Xuân ngồi cùng một bàn, ngày nào tớ cũng phải chịu sự đả kích từ cậu ấy.”
“Hai cậu cứ thế này không được đâu.” Phan Đại Châu miệng đầy dầu mỡ nói: “Ít nhiều cũng phải chừa cho lớp phổ thông bọn tớ ít không gian sinh tồn chứ.”
Thẩm Nam Hạo nói: “Yên tâm đi, tớ để dành cho cậu rồi. Hôm nay tớ ở quán nét chơi game cả buổi chiều.”
Phan Đại Châu: “Cậu chơi game gì thế?”
Thẩm Nam Hạo nói tên trò chơi, Phan Đại Châu nói: “Lần sau nhớ rủ tớ và Phương Nhạc, chúng ta cùng chơi.”
Phương Nhạc sao cũng được, thấy cơm trong bát Trần Hề đã gần hết, hỏi cô: “Muốn ăn thêm cơm không?”
Trần Hề nói: “Muốn.”
Họ gọi hai phần cơm lớn, cả hai đều được đặt trong bát sứ lớn, bát sứ ở xa, Phương Nhạc tay dài, anh cầm lấy bát của Trần Hề, múc thêm một bát nữa cho cô.
Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí bắt đầu thảo luận về một cuộc thi vi phim ngắn trên mạng, họ quay phim xong đâm ra nghiện và muốn tham gia.
Trần Hề nhận bát cơm nóng từ tay Phương Nhạc, hỏi Bạch Chỉ: “Hai cậu có thời gian không?”
Bạch Chỉ nói: “Thời gian cậu dành cho việc học chính là thời gian bọn tớ dùng để quay phim đó.”
Có thể so sánh với việc học, xem ra chuyện này đối với bọn họ rất quan trọng, Trần Hề cầm lấy lon nước cam bên tay nói: “Vậy tớ chúc hai cậu thi đấu may mắn.”
Tuy chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, nhưng Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí lại đồng thanh nói: “Bọn tớ nhận lời chúc này của cậu nhé!”
Trương Tiêu Hạ ở bên kia đang trả lời tin nhắn trong nhóm chị em, cô ấy thấp giọng hỏi Phan Đại Châu: “Cậu có biết Liêu Tri Thời gần đây đang làm gì không?”
Phan Đại Châu đến hơi muộn, không ngồi được bên cạnh Phương Nhạc, cậu ấy ngồi cùng Trương Tiêu Hạ, sau khi nghe cô ấy hỏi liền nói: “Liêu Tri Thời á? Cậu ấy có vấn đề gì à?”
Trương Tiêu Hạ nói: “Gần đây tớ không thấy có cô gái nào ở bên cạnh cậu ấy cả.”
Phan Đại Châu lục lại trí nhớ: “Hình như là vậy.”
Trương Tiêu Hạ: “Vậy nên đây chính là vấn đề lớn nhất.”
Phan Đại Châu liếc nhìn điện thoại di động của Trương Tiêu Hạ: “Đám con gái các cậu trong nhóm QQ suốt ngày thảo luận chuyện này à?”
“Ừm, ai bảo tớ học cùng trường với Phương Nhạc và Liêu Tri Thời làm chi? Bây giờ tớ chính là trạm tình báo.”
Phan Đại Châu nắm chắc mấu chốt: “Mấy cậu còn thảo luận về Phương Nhạc nữa hả?”
Trương Tiêu Hạ nói: “Gần đây ít thảo luận hơn rồi, con người Phương Nhạc thực sự không có chủ đề gì để nói, bọn tớ ngoại trừ khen ngợi vẻ đẹp trai của cậu ấy ra thì cũng không tìm thấy tin tức nào về cậu ấy cả.”
Phan Đại Châu thầm nghĩ đây mà gọi là trạm tình báo à? Tin tức của cô ấy kém xa đến mức nào chứ, hoàn toàn không có tinh thần buôn chuyện. Phan Đại Châu thực sự muốn dạy cho Trương Tiêu Hạ một khóa học, nhưng đáng tiếc cậu ấy chỉ có thể chịu đựng, cậu ấy nhìn xung quanh, mấy cái tên này không có được một tên có cùng ngôn ngữ với cậu ấy cả.
Phan Đại Châu bình tĩnh nhìn hai người phía đối diện, trong khoảng thời gian này cậu ấy rõ ràng quan sát thấy Phương Nhạc đang xa lánh Trần Hề, tại sao hôm nay Phương Nhạc lại tráng bát, còn lấy thêm cơm cho Trần Hề nữa?
Hiện tại Phan Đại Châu càng chắc chắn trước đó mình đã bỏ sót thông tin quan trọng, nhưng dù có kéo tơ lột kén thế nào cũng không thể lấp đầy khoảng trống này. Cậu ấy thậm chí không nhận ra tình trạng của Trần Hề là gì, xem ra chỉ có Phương Nhạc là trở nên khác thường, Trần Hề thì vẫn như cũ, nên làm gì thì sẽ làm đó, hành động rất trong sáng vô tư, đơn giản là một người học tập tích cực.
Sau bữa tối này, Phương Nhạc dường như đã trở lại dáng vẻ như cũ.
Ở nhà, Trần Hề đang học bài thì đói bụng, cô đi xuống bếp nấu đồ ăn, Phương Nhạc nghe thấy tiếng máy hút khói, đi tới hỏi cô: “Đang nấu món gì vậy?”
“Sủi cảo, anh có muốn ăn không?” Nước trong nồi vẫn đang sôi, Trần Hề mới lấy hộp sủi cảo từ trong tủ lạnh ra.
Phương Nhạc nhớ tới lần trước về nhà có gói hai loại nhân là rau thịt và tôm bắp: “Tôi muốn ăn nhân thịt rau.”
“Được.” Sủi cảo đều giống nhau, cho vào nồi là không thể phân biệt được ai là ai, Trần Hề lười nấu nồi riêng nên lại lấy ra một hộp nhân thịt rau khác.
Lúc này Phương Nhạc mới nhận ra vừa rồi Trần Hề muốn ăn nhân tôm bắp, anh ngăn lại nói: “Thôi ăn nhân tôm bắp đi.”
Trần Hề không vội thả vô nồi: “Vậy cuối cùng anh muốn ăn nhân gì?”
“Tôm bắp.”
Hai người cùng ăn một bữa sủi cảo nhân tôm bắp.
Buổi sáng ngồi xe buýt, xe chật cứng như hộp cá mòi, hai người lên xe từ cửa trước, Phương Nhạc đi phía trước mở đường, Trần Hề theo sát anh. Sau khi đứng yên, Phương Nhạc tạo ra một không gian cho cô, Trần Hề đưa tay nắm lấy vòng treo, hỏi: “Hôm nay có phải có nhiều người quá không?”
Phương Nhạc nói: “Tôi vừa nghe nói chiếc xe đi trước đến bến phía sau kia thì bị hỏng, xe của chúng ta coi như đã đón người ở hai chiếc xe cộng lại.”
“Thảo nào.”
Hai người trò chuyện trong toa xe kín gió.
Buổi tối, Trần Hề muốn dùng máy tính, nhưng Phương Mạt không có ở nhà, Trần Hề gõ cửa phòng Phương Nhạc, thuận tiện mượn luôn máy in của anh in mấy câu hỏi. Có một câu hỏi đặc biệt khó, Phương Nhạc nhìn thấy, anh và Trần Hề cùng cầm bút lên để thảo luận.
Phương Nhạc vẫn sinh hoạt và học tập như thường lệ, nhưng trong phòng tập thể dục, hầu hết thời gian Phương Nhạc vẫn lơ đãng, đôi khi chơi bóng hăng như thể muốn đòi mạng người ta, sau khi chơi xong lại giống như một quả bóng xì hơi, đôi khi lại chơi cho có lệ, như thể cánh tay của anh bị trật khớp vậy, quả bóng thậm chí còn không thể chạm vào rổ.
Cường Tráng nhìn thấy tất cả, gần đây anh ta cũng vừa chia tay bạn gái, bạn gái nói rằng học sinh thể dục không đáng tin cậy, Cường Tráng ù ù cạc cạc, anh ta cảm thấy mình và Phương Nhạc là người cùng cảnh ngộ. Cường Tráng uể oải dựa vào lưng ghế, thở dài nói với anh: “Thất tình đúng là khó chịu thật.”
Phương Nhạc tựa như chưa nghe thấy gì.
Tối hôm đó, trong phòng khách ở nhà đang chiếu phim truyền hình, người phụ nữ trong phim nói: “Cậu bảo tớ nói với anh ấy, nhưng một khi đã nói ra thì sợ sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp.”
Bạn của người phụ nữ hỏi: “Vậy cậu còn muốn tiếp tục sống những ngày tháng mập mờ như vậy nữa à?”
Người phụ nữ nói: “Thực ra trong lòng tớ và anh ấy đều biết rõ điều này, nhưng không ai trong bọn tớ nói ra cả. A Liên, đôi khi chúng ta sống một cuộc sống mơ hồ một chút thì vẫn có thể duy trì được sự bình yên bên ngoài, tờ giấy dán cửa sổ bị rách ra chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Phương Mạt nằm ở trên sô pha nhai khoai tây chiên, hận không thể rèn sắt thành thép: “Như này có thú vị không?”
Phương Nhạc tìm thấy vài cục pin AA mà mình muốn dùng trong ngăn kéo bàn trà, anh đi qua Trần Hề, quay trở lại tầng hai.
Trần Hề ngồi ở cuối sô pha, vừa ăn cam vừa xem bộ phim gia đình này cùng Phương Mạt. Phương Mạt hỏi Trần Hề: “Mà này Hề Hề, kỳ nghỉ đông này em có về quê không?”
Trần Hề đã nghĩ xong chuyện này từ lâu: “Không về.” Cô nói.
“Hai đứa lại phải học bù à? Thảm thế không biết.”
Năm nay, tất cả các trường tiểu học và trung học ở Hà Xuyên đều có kỳ nghỉ đông kéo dài 25 ngày, đối với Trần Hề và Phương Nhạc, kỳ nghỉ đương nhiên giảm đi một nửa. Trần Hề mới vừa trở về vào kỳ nghỉ hè, đến hiện tại thì đã được nửa năm, kỳ nghỉ tết ngắn ngủi, chi phí đi lại cũng đắt, Trần Hề dự định trong nghỉ đông này sẽ tiếp tục làm gia sư, đợi đến kỳ nghỉ hè năm sau thì cô lại trở về nhà.
Khi ông chủ Phương biết chuyện, ông ấy đã nói trên bàn ăn tối: “Nếu kỳ nghỉ đông này bọn con đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy bố cũng sẽ sắp xếp chuyện của bố đây.”
Phương Mạt hỏi: “Bố có chuyện gì vậy?”
Ông chủ Phương vui mừng nói: “Bố và mẹ hai con sắp đi du lịch.”
Phương Mạt nghe vậy thì rất phấn khích: “Đi đâu thế ạ, trong nước hay nước ngoài? Lần này chúng ta đi Hải Nam đi.”
Ông chủ Phương nhìn con gái mình như đang nhìn kẻ ngốc: “Bố đang nói bố và mẹ con, không có đưa con đi cùng.”
Phương Mạt sững sờ: “Sao không đưa con đi cùng?”
“Bố và mẹ con muốn ở thế giới riêng của hai người thôi, đưa con theo làm bóng đèn hay gì? Con không thể để chúng ta bớt lo được à? Hơn nữa…” Ông chủ Phương nói: “Bọn con không phải đều có kế hoạch à?”
“Con có kế hoạch gì đâu?”
“Học kỳ sau con sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, vì vậy trong kỳ nghỉ đông cuối cùng này con phải ôn tập đàng hoàng cho bố!” Ông chủ Phương để lại lời lẽ gay gắt với giọng điệu uy nghiêm.
Đáng tiếc Phương Mạt bị bỏ ở nhà cũng không thể ôn tập đàng hoàng, bởi vì ngay sau khi ông chủ Phương đưa vợ đến thế giới riêng của hai người, Phương Mạt đột nhiên bị đau bụng và bắt đầu nôn mửa, được Trần Hề và Phương Nhạc đưa đến bệnh viện.
Đó là một buổi sáng, Trần Hề chạy xuống tầng dưới đợi taxi, Phương Nhạc lấy hết tiền trong ngăn kéo của bà nội, ba người chạy đến bệnh viện phụ thuộc số 2. Sau khi đăng ký khám bệnh, Phương Mạt được chẩn đoán mắc bệnh viêm ruột thừa cấp tính. Phương Mạt cũng thật may mắn, cuộc phẫu thuật của cô ấy đã được sắp xếp vào buổi chiều.
Viêm ruột thừa vốn là bệnh nhẹ, Trần Hề và Phương Nhạc thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian gọi điện cho ông chủ Phương và bà nội Phương.
Bà nội Phương cũng không ở thành phố Hà Xuyên, em gái ruột của bà ấy lấy chồng ở tỉnh khác, dịp Tết hai năm qua bà ấy không đi đâu, Tết năm nay bà nội Phương đặc biệt nhớ em gái mình, vì vậy cô Phương đã đưa bà ấy đi thăm họ hàng ở tỉnh khác.
Bà nội Phương trong điện thoại rất lo lắng: “Bà phải về mới được, bố mẹ tụi con đều không có ở nhà.”
Trần Hề nói: “Bà có về cũng không tới kịp ca phẫu thuật của chị Phương Mạt đâu, với lại phẫu thuật viêm ruột thừa cũng không phải vấn đề gì lớn, bọn con gọi cho cậu rồi, lát nữa cậu sẽ đến ký tên. Có cậu ở đây rồi nên bà cứ yên tâm, đợi ca phẫu thuật của Phương Mạt kết thúc, bọn con sẽ gọi báo cho bà biết kết quả.”
Sự trấn an của Trần Hề đã có tác dụng, cô và Phương Nhạc làm việc rất thận trọng, ông chủ Phương biết họ đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy nên nói đợi ca phẫu thuật buổi chiều kết thúc rồi tính, nếu sau khi phẫu thuật Phương Mạt vẫn ổn thì sẽ theo kế hoạch ban đầu, cũng không vội trở về làm gì.
Phương Mạt sợ đau, lúc được đưa vào phòng mổ thì khóc lóc bù lu bù loa, sau đó bị đẩy về phòng bệnh với nước dãi trên miệng. Trước khi thuốc mê hết tác dụng, Phương Mạt đã ngủ khò khò ngon lành cho đến tận trời tối.
Phòng bệnh là phòng ba người, giường của Phương Mạt ở cạnh cửa sổ, Phương Nhạc mở hé cửa sổ ra, nói với Trần Hề: “Cô về nhà đi, đêm nay tôi sẽ trông chừng Phương Mạt.”
Trần Hề lắc đầu: “Tôi canh thì tốt hơn, anh không tiện.”
Phương Mạt phải nhập viện vài ngày nên buổi chiều bọn họ đã tìm một y tá, nhưng hôm nay Phương Mạt vừa mới phẫu thuật, ban đêm chắc chắn sẽ cần người nhà ở cạnh.
Phương Nhạc suy nghĩ một lúc, không tranh với Trần Hề nữa, anh ngồi cùng cô cho đến khi Phương Mạt mê man tỉnh dậy mới rời khỏi bệnh viện.
Dì giúp việc ở nhà đang nghỉ Tết, không ai biết nấu đồ ăn, hơn nữa Phương Mạt cũng chẳng ăn được cái gì, mấy ngày này cô ấy chỉ có thể ăn đồ lỏng.
Buổi sáng, Phương Nhạc ở nhà nấu chút cháo mang đến bệnh viện, Trần Hề ngủ trên ghế dành cho người chăm người bệnh cả đêm, rõ ràng ngủ không ngon giấc, Phương Nhạc bảo cô ăn chút gì rồi quay về ngủ bù.
Hai người thay phiên nhau ở bệnh viện, vào ngày thứ ba Phương Mạt nhập viện, Trần Hề và Phương Nhạc cùng nhau về nhà với một túi trái cây do bạn của Phương Mạt tặng khi đến thăm bệnh.
Buổi sáng trời vẫn còn nắng nhưng lúc này bầu trời đã bị mây đen che phủ, lúc họ lên xe chưa mưa, khi xuống xe thì mưa lớn như trút nước.
Trong cặp Trần Hề có một chiếc ô nhỏ, cô mở chiếc ô ra đưa cho Phương Nhạc, Phương Nhạc một tay cầm ô, một tay xách trái cây, chiếc ô nhỏ nên Phương Nhạc cơ bản đều che về phía Trần Hề.
Đi được một đoạn thì gặp Cường Tráng, lúc đó Cường Tráng vừa ra khỏi phòng tập thể dục, đang trên đường về nhà, tay cầm một chiếc ô gãy đứng ở bên đường, đang cãi nhau với bạn gái cũ qua điện thoại. Cường Tráng nhìn thấy Phương Nhạc trước, cũng nhìn thấy Trần Hề ở bên cạnh Phương Nhạc.
Hai người đang trong tư thế thân mật, vai Phương Nhạc ướt đẫm một mảng lớn. Cường Tráng nhớ tới lúc trước khi Trần Hề đến phòng tập thể dục, Phương Nhạc còn bảo anh ta mặc áo vào, còn có dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra qủy của Phương Nhạc trên sân trong khoảng thời gian này nữa.
Cường Tráng cúp điện thoại, cảm thán nói: “Hai đứa đã làm hòa rồi à?” Trong lòng muốn nói giúp Phương Nhạc, anh ta nhìn Trần Hề nói: “Mấy ngày nay Phương Nhạc đều phát điên vì em đó, hai đứa đã làm hòa thì tốt rồi”
Câu nói này của anh ta thốt ra đột ngột, giống như tia sét giữa trời quang, một trận mưa lớn đến bất chợt làm ướt đẫm lớp giấy dán cửa sổ.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Chương tiếp theo sẽ là bước ngoặt lớn, chương sau sẽ miêu tả tâm lý của Hề Hề, chương sau cảm thấy khó viết quá.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm cuối cấp ba sẽ kết thúc vào cuối tuần này, tôi đã nói là năm cuối cấp ba sẽ kết thúc trong nháy mắt rồi mà~