Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 43

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 43
  • 10
Prev
Next

Chương 43

Buổi tối tan học, Phan Đại Châu ầm ĩ đòi đi ăn oden. Sau khi bị cụt một tay, cậu ấy đã quay lại bắt xe buýt đi học, nhưng thời gian buổi sáng không thống nhất, thỉnh thoảng cậu ấy mới gặp Trần Hề và Phương Nhạc, chỉ có sau khi lớp tự học buổi tối tan học, ba người họ mới có thể cùng nhau đi xe buýt.

Trước cổng có một quán bán đồ ăn khuya, mỗi khi trường THPT Số 8 tan học là lúc quán buôn bán tấp nập nhất. Oden trong cửa hàng là món ăn bán đắt hàng nhất, ông chủ không bán theo mẻ mà bán theo phần lớn nhỏ, một đêm có thể bán được ba chiếc nồi lớn.

Hàng đợi mua oden rất dài nhưng xếp hàng cũng rất nhanh, Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Cô ăn không?”

Trần Hề nói: “Tôi không đói, nhưng tôi muốn húp canh.”

Phan Đại Châu đề nghị: “Vậy vừa hay, mua một phần lớn và một phần nhỏ đi, bọn tớ sẽ giúp cậu ăn phần oden nhỏ.”

Lượt xếp hàng đã đến phiên bọn họ, Phương Nhạc gọi một phần lớn và một phần nhỏ, anh đi tới bàn nhỏ bên cạnh, múc đồ ăn trong phần nhỏ vào trong phần lớn, hỏi Trần Hề: “Để lại cho cô bao nhiêu? “

Trần Hề nhìn xem, nói: “Để lại một sợi rong biển đi.”

“Muốn ăn cá viên không?” Cô rất thích ăn cá viên.

Cũng được, Trần Hề lại nói để lại cho cô thêm một miếng cá viên nữa.

Phương Nhạc và Phan Đại Châu mỗi người cầm một que xiên cùng nhau ăn phần lớn, Phương Nhạc cầm một cái bát nhựa, Phan Đại Châu bê cái tay đang băng bó đi về phía bên phải của anh. Xiên một viên thịt bò viên, nước canh khiến miệng cậu ấy nóng bừng, không ngừng mở miệng hít hà, sau khi bớt nóng rồi, Phan Đại Châu hỏi hai người họ: “Bộ phim của lớp hai cậu quay xong chưa?”

Ba người đang đi bộ đến bến xe buýt, cách quán ăn vặt đêm khuya không xa, Phương Nhạc ừ một tiếng: “Hôm nay vừa quay xong.”

Phan Đại Châu hỏi: “Máy ảnh của Lâu Minh Lí còn ở trường không?”

Phương Nhạc: “Sao thế?”

“Mấy đứa trong lớp tớ nhìn thấy Lâu Minh Lí có máy ảnh, mấy đứa nó biết tớ thân với lớp cậu nên muốn tớ lôi kéo làm quen.”

Phương Nhạc: “Muốn mượn máy ảnh à?”

Trần Hề húp canh, đoán thử: “Có lẽ cũng muốn mượn Lâu Minh Lí luôn.”

Phan Đại Châu khen ngợi cô: “Trần Hề, cậu thật nhạy bén. Đúng vậy, mấy đứa nó muốn mượn luôn cả hai.”

Bọn họ đã tới bến xe buýt, nhưng xe buýt vẫn chưa đến, Phương Nhạc nói: “Tớ thấy khó đấy.”

Phan Đại Châu cũng cảm thấy khó khăn, cậu ấy cho rằng dù Lâu Minh Lí có giỏi đến mấy cũng sẽ không giỏi đến mức làm lãng phí thời gian của mình để làm người quay phim cho một lớp xa lạ, cho nên ý tưởng của Phan Đại Châu rất đơn giản: “Vậy nếu chỉ hỏi mượn cậu ấy máy ảnh thôi thì sao? Nhờ cậu ấy dạy lớp bọn tớ cách sử dụng. Máy ảnh rất đắt tiền, Phan Đại Châu nói thêm một câu: “Bọn tớ sẽ trả tiền thuê máy cho cậu ấy, cậu nghĩ vậy có được không?”

Trần Hề đang nhai cá viên, vừa nghe liền nói: “Lâu Minh Lí không có khả năng đòi tiền thuê máy đâu.”

Phương Nhạc cũng nói: “Chỉ cần cậu ấy chịu nhả ra cho các cậu mượn, bất kể trong lòng cậu ấy nghĩ thế nào thì cũng sẽ không bao giờ đòi cậu tiền thuê máy đâu.”

Phan Đại Châu: “Vậy hai cậu có thể giúp tớ hỏi cậu ấy được không? Hai cậu thân với cậu ấy hơn.”

Canh trong bát Trần Hề vẫn còn nóng, cô thổi hơi nóng nói: “Hy vọng rất mong manh.”

Phan Đại Châu nói: “Hai cậu còn chưa giúp tớ hỏi thử nữa mà.” Chưa hỏi mà một người đã nói khó, một người thì nói hy vọng mong manh.

Phương Nhạc nói rất ngắn gọn và đi vào trọng tâm: “Bởi vì còn có Bạch Chỉ.”

Trần Hề lại bổ sung, giải thích: “Nếu đổi lại là việc khác thì Bạch Chỉ rất hào phóng, nhưng khi có liên quan đến danh dự của lớp, Bạch Chỉ lại rất vô tình.”

Phan Đại Châu nhìn hai người, trong lòng cảm thấy bọn họ đều khá nhạy bén, hiểu biết thấu đáo tính cách của bạn cùng lớp, hai người nói chuyện chậm rãi, giống như kẻ xướng người hát vậy.

Người chờ xe buýt ngày càng nhiều, nhưng xe buýt vẫn chưa đến, Phương Nhạc cầm chắc tô nhựa để cho Phan Đại Châu dễ gắp hơn, anh nhìn người đang húp canh ở bên kia, hỏi: “Bạch Chỉ nói là cô là người đưa ra ý tưởng cho việc thay đổi kịch bản lần này à?”

“Ừm.” Trần Hề nói.

Phương Nhạc hỏi cô: “Sao đột nhiên nàng lại nghĩ đến việc đổi chủ đề?”

Trần Hề: “Mục tiêu của Bạch Chỉ là đoạt giải, muốn đoạt giải đương nhiên không thể giẫm lên dây điện cao thế được. Dù sao đây cũng là trường cấp ba, không phải giải Oscar, cho nên chủ đề theo lối vĩ đại – quang vinh – đúng đắn sẽ thích hợp hơn.”

Phương Nhạc nghe cô hùng hồn nói, lại hỏi: “Bỏ qua vấn đề đoạt giải, cô thích bản gốc hay bản hiện tại?”

Trần Hề suy nghĩ một chút, rất thành thật trả lời: “Tôi thích đúng đắn.”

Câu trả lời của cô có chút lảng tránh, Phương Nhạc cũng thuận nước đẩy thuyền: “Vậy cô thấy cái nào là đúng đắn?”

Trần Hề: “Đương nhiên là hiện tại rồi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì an toàn, kết quả nằm trong tầm kiểm soát, liên hoan phim ngắn của trường có nhiều giải thưởng như vậy, hiện tại chúng ta có thể giành được ít nhất một giải thưởng về chủ đề này, không cần phải dự đoán gì cả.”

“Nhưng bản gốc có lẽ sẽ phổ biến hơn, danh tiếng tốt có thể đảo ngược tình thế, kết quả càng khiến người ta kinh ngạc.”

“Nhưng rõ ràng đã có lựa chọn an toàn nhất ngay trước mắt thì tại sao phải mạo hiểm?” Trần Hề dọa anh: “Nếu Bạch Chỉ không đoạt giải thì ai sẽ bồi thường cho cậu ấy? Anh phải biết, đôi khi không an toàn có thể phải trả giá bằng cả tính mạng.”

Phương Nhạc: “Cô có cần nói đến mức liên quan đến sống chết như vậy không?”

“Huyết áp cao là nguy cơ dẫn đến tử vong.” Sau khi ăn xong món súp oden, Trần Hề đi đến thùng rác và vứt hộp nhựa đi, cô nói: “Anh biết đấy, trước những năm 1970 của thế kỷ 20, giới y tế coi cao huyết áp là một cơ chế bù trừ của cơ thể. Tổng thống Roosevelt qua đời vì xuất huyết não, có liên quan mật thiết đến huyết áp cao. Nếu lúc đó bọn họ phát hiện ra rằng huyết áp không ổn định là một căn bệnh thay vì coi nhẹ nó thì có lẽ Tổng thống Roosevelt đã sống lâu hơn.”

Phương Nhạc: “… Cô biết ăn nói thật đấy.”

Trần Hề nói: “Tôi rõ ràng nói vừa có lý vừa có căn cứ mà.”

Phương Nhạc nhìn cô vứt rác xong lại đi về, cô – một người nói chuyện vừa có lý vừa có căn cứ đang ngẩng cao đầu, ánh sáng từ màn hình điện tử trên sân ga chiếu rõ khuôn mặt hồng hào sau khi vừa húp canh nóng của cô.

Phan Đại Châu ở bên cạnh vẫn đang ghim xiên vào trong tô, mấy câu đầu tiên hai người nói còn có thể hiểu được, nhưng mấy câu phía sau thì rất mơ hồ, Phan Đại Châu nghi ngờ có phải mình đã bỏ sót điều gì không, tại sao hai người này nói chuyện như thể đang chơi trò đố chữ vậy.

Chơi đố chữ cũng thôi đi, Phương Nhạc còn vừa nói chuyện vừa ghim xiên vào tô, Phan Đại Châu ghim xiên vào đậu phụ cá, Phương Nhạc cũng ghim vào đậu phụ cá, Phan Đại Châu nhường anh, tự mình đổi sang ghim tôm viên, nhưng Phương Nhạc cũng ghim vào tôm viên . . Phan Đại Châu ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ánh mắt của Phương Nhạc vốn dĩ không nhìn vào tô oden, lúc anh nói chuyện vẫn luôn nhìn Trần Hề, chỉ là đưa tay tùy ý ghim đồ ăn mà thôi. Sau đó Phan Đại Châu liền ghim hết thịt viên vào một xâu, khi Phương Nhạc ghim xuống thì chỉ ghim vào khoảng không trống rỗng, khi xe buýt tới, Phương Nhạc phát hiện trong tô chỉ còn lại canh.

Phan Đại Châu hả hê: “Tớ chừa canh cho cậu, cậu uống đi, đừng khách sáo.”

Nhưng Phan Đại Châu nhanh chóng không thể hả hê nổi nữa, vì Phương Nhạc có gì đó không bình thường.

Cách đây không lâu, Phương Nhạc đã tập thể dục như điên, nhưng sau đêm đó, Phương Nhạc lại trở nên vô hồn, dù đang ở sân bóng nhưng phần lớn thời gian anh chỉ ngồi nhìn, nói chuyện với người khác cũng chỉ nói cho có lệ, nói anh mất tập trung cũng không đúng lắm, bởi vì khi người khác gọi anh, anh lại phản ứng ngay lập tức, nhưng trạng thái của anh không bình thường, ngay cả học sinh lớp thể dục cẩu thả như Cường Tráng cũng nhận thấy anh có gì đó không bình thường. Khi Cường Tráng đang uống nước, anh ta đã nói đùa với Phương Nhạc rằng: “Sao cả người cậu giống như đang thất tình vậy.” Nói xong, anh ta cũng không để ý tới nữa, quay trở lại sân bóng.

Phan Đại Châu như bừng tỉnh, ừ thì giống với thất tình đó, nhưng rốt cuộc cậu ấy đã lại bỏ lỡ điều gì rồi?

Khi Phan Đại Châu nghĩ đến điều này, cậu ấy bắt đầu vò đầu bứt tai, ban đêm trằn trọc không ngủ được, cậu ấy dục vọng muốn biết sự thật tra tấn dày vò. Một ngày nọ, cậu ấy dùng cánh tay phải bị thương của mình nắm lấy cánh tay Phương Nhạc, đau đớn nói: “Nhạc à, gần đây cậu có chuyện gì muốn chia sẻ với người anh em này không?

Phương Nhạc tàn nhẫn hất tay người anh em của mình ra, không thèm nói một câu nào.

Phương Nhạc cảm thấy đã đến lúc anh phải bước ra ngoài, trước đây cuộc sống của anh chỉ có đọc sách, tập thể dục, thỉnh thoảng chơi game, lành mạnh lại phong phú, cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ luôn đóng chặt, trước đó anh thậm chí còn không bao giờ nhét chìa khóa vào ổ khóa, chưa từng chú ý đến sự tồn tại của cánh cửa nhỏ đó, hơn nữa anh lối sống lành mạnh, không bao giờ có hành vi xấu nào.

Phương Nhạc bắt đầu duy trì khoảng cách xã hội với Trần Hề, không liên lạc với cô trừ khi cần thiết, lúc anh rời khỏi nhà là đang trong thời gian nghỉ ngơi, khi về đến nhà, anh không đổ mồ hôi nhễ nhại và đi tắm liền như trước nữa. Phương Mạt với đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của mình đã nhận thấy điều kỳ lạ, trong khi đang bị bà nội để ý đến việc học, Phương Mạt quyết định bán đứng ông em trai để tự cứu mình: “Bà ơi, bà đừng canh chừng con nữa, hay bà quan tâm đến A Nhạc đi? Con nghi thằng nhóc này ở bên ngoài có vấn đề, có thể nó đi đến quán net chơi game cả ngày đó, bà nhìn nó mỗi ngày từ bên ngoài về, trên người không có lấy một giọt mồ hôi nào.”

Bà nội Phương được cháu gái nhắc nhở, cuối cùng nhận ra Phương Nhạc có khác trước một chút, mặc dù thời tiết bây giờ mát mẻ hơn nhưng sau khi từ bên ngoài trở về, Phương Nhạc không tắm nữa, chẳng lẽ nó cũng có thời kỳ nổi loạn ư? Bà nội Phương cảm thấy không hợp lý, bà ấy đã nhìn Phương Nhạc lớn lên từ khi anh còn nhỏ xíu, khi còn nhỏ anh cổ hủ giống như một ông cụ non, khi lớn lên lại ngay thẳng và vững vàng, có thế nào cũng không giống sẽ đột nhiên nổi loạn.

Bà nội Phương không muốn rút dây động rừng nên đã lén hỏi Trần Hề: “Hề Hề, bình thường thời gian con và A Nhạc ở bên nhau là nhiều nhất. Con có biết dạo gần đây nó ở bên ngoài thế nào không?”

Trần Hề khó hiểu: “Thế nào này là ý gì vậy ạ?”

“Thì là…” Bà nội Phương suy nghĩ: “Nó ở bên ngoài có quen đứa bạn xấu nào không?”

“Không có ạ.” Trần Hề nói: “Phương Nhạc ở cùng Phan Đại Châu cả ngày.”

“Nhưng gần đây hình như Phương Nhạc không còn chơi bóng nữa.”

“Vậy ạ…” Trần Hề an ủi Bà nội Phương: “Có thể tay của Đại Châu vừa khỏi, cho nên bọn họ đã chuyển sang hoạt động khác cho an toàn.”

Bà nội Phương suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, Phương Nhạc và Phan Đại Châu như hình với bóng, Phan Đại Châu bị thương nên không thể để nó nhìn người khác chơi bóng mãi được.

Phan Đại Châu có thèm quan tâm đến việc xem ai chơi bóng đâu, ngày đó đôi mắt cậu ấy mở to như chuông. Cậu ấy đã biết trước đó đội Bạch Chỉ đã thay đổi chủ đề của phim ngắn, nhưng lúc đó lớp 5 của cậu ấy cũng đang bận quay phim ngắn, máy ảnh và Lâu Minh Lí quả nhiên giống như Trần Hề và Phương Nhạc đã dự đoán, vốn không thể nào mượn được.

Nhưng Bạch Chỉ và Lâu Minh Lí cảm thấy Phan Đại Châu đã giúp đỡ bọn họ, bọn họ lại từ chối như vậy cũng không tốt, hai người họ bèn hùng tiền mua cho Phan Đại Châu một đống đồ ăn ngon, Phan Đại Châu xấu hổ nên chọn đại hai loại rồi chạy mất, tiếp sau đó cậu ấy lại bận quay phim với lớp mình, lại phân tâm quan tâm đến người anh em của mình, cho nên Phan Đại Châu không biết Bạch Chỉ đổi chủ đề thành gì.

Mãi đến khi khai mạc liên hoan phim ngắn, Phan Đại Châu mới xem được bộ phim dài mười lăm phút này.

Cảnh cuối phim sử dụng hiệu ứng, nam chính đứng trước cửa sổ kính trong suốt dài từ trần đến sàn nhà, khi mặt trời mọc phía đông, chiếc áo phông lóe sáng biến thành bộ quân phục, nữ chính nhìn anh khóc lớn: “Ông ơi, cháu sẽ học tập chăm chỉ!”

“Phì…” Đúng là xứng với tên gọi “người đẹp đau khổ”, nếu lúc đó Phan Đại Châu đang uống nước, chắc chắn cái đầu của bạn học ngồi ghế trước sẽ phải chịu thiệt.

Liên hoan phim ngắn được tổ chức tại khán phòng của trường, 26 bộ phim ngắn do học sinh lớp mười và lớp mười một quay được chiếu trên màn hình lớn, học sinh lớp mười hai không tham gia.

Phim ngắn của lớp 1 khối mười một có chủ đề cao cả, tính sáng tạo độc đáo, chất lượng hình ảnh sánh ngang với phim chiếu rạp, cuối cùng phim đã nổi tiếng và giành được ba giải thưởng lớn: Phim hay nhất, Kịch bản hay nhất và Giải Quay phim xuất sắc nhất.

Bạch Chỉ vui mừng khôn xiết, tự hào nói rằng cô ấy sẽ chiêu đãi cả đội một bữa thịnh soạn, tuy nhiên sắp tới lại có kỳ thi giữa kỳ, cô ấy còn phải tiếp tục bận rộn với cuộc thi kịch sách giáo khoa nên nhất thời không thể dành ra thời gian tụ tập ăn cơm được.

Đợi đến khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, Bạch Chỉ cuối cùng cũng nhớ ra rằng cô ấy đã nói muốn đãi mọi người một bữa thịnh soạn, cô ấy vừa nhớ ra là làm liền, gửi tin nhắn trong nhóm QQ hỏi mọi người có thời gian không, đọc được tin nhắn thì nhớ trả lời.

Trần Hề không trả lời, Bạch Chỉ gọi điện cho cô.

“Hôm nay hả?” Trần Hề hỏi.

Bạch Chỉ nói: “Đúng vậy, tớ cũng vừa mới nhớ ra thôi, hôm nay ai cũng rảnh cả, cậu và Phương Nhạc thì sao?”

“Tớ cũng rảnh, để tớ đi hỏi Phương Nhạc.” Trần Hề nói.

“Vậy cậu giúp tớ hỏi cậu ấy nha, hỏi xong thì nói cho tớ biết.” Trước khi cúp điện thoại, Bạch Chỉ không khỏi phàn nàn: “Cậu bảo cậu ấy mua chiếc điện thoại mới lẹ đi, có chuyện gì cần tìm cậu ấy thì mãi chả tìm được.”

Phương Nhạc hình như vẫn chưa ra ngoài, Trần Hề cúp điện thoại, gõ cửa phòng Phương Nhạc. Đợi một lúc, cửa phòng ngủ mở ra. Thời tiết vừa bước vào mùa đông, trong nhà vẫn chưa bật hệ thống sưởi sàn nên Phương Nhạc mặc một chiếc áo len dài tay, vải trông rất mỏng.

Trần Hề nói: “Bạch Chỉ vừa mới gọi điện cho tôi, nói tối nay muốn đãi chúng ta một bữa thịnh soạn. Tối nay anh có rảnh không?”

Trần Hề buộc tóc đuôi ngựa thấp, ở nhà thoải mái nên buộc tóc lỏng lẻo, đuôi ngựa trông hơi lười biếng, áo len ngắn màu đỏ lại là đồ mặc theo mùa mà Phương Mạt mới mua trong cửa hàng Taobao đó, cô mặc vào khiến da mặt trở nên trắng nõn.

Phương Nhạc nhìn mặt Trần Hề, trả lời: “Tôi rảnh, đã chốt địa điểm xong chưa?”

Trần Hề nói: “Chốt rồi, ở cổng sau trường học.”

Phương Nhạc: “Mấy giờ?”

Trần Hề: “Năm giờ rưỡi.”

Đã gần bốn giờ rưỡi, Phương Nhạc nói: “Được.”

Trần Hề: “Vậy tôi báo Bạch Chỉ một tiếng, anh chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát sớm nhé?”

“Ừ.”

Trong tay Trần Hề vẫn đang cầm điện thoại di động, trước khi trở về phòng còn hỏi Phương Nhạc: “Anh tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi? Có đủ mua điện thoại mới chưa?”

Phương Nhạc nói: “Không nhiều lắm.”

Trần Hề nói: “Tôi cũng đang tiết kiệm tiền, nhưng gần đây tiết kiệm hơi chậm.”

Chủ yếu là bởi vì Phương Mạt đã bị bà nội Phương trừ tiền tiêu vặt vào đêm trước kỳ nghỉ hè, lần này bà nội Phương không ra lệnh cho Trần Hề không được cho Phương Mạt vay tiền, nên số tiền trong thẻ ngân hàng của Trần Hề đã trống rỗng từ lâu, điện thoại của Phương Nhạc bị hư cũng không đúng lúc, Trần Hề bây giờ chỉ có tiền tiêu vặt hằng ngày, tiết kiệm tiền mua điện thoại di động là một dự án lớn.

Năm giờ rưỡi, mọi người tập trung tại một nhà hàng nhỏ ở cửa sau trường họ. Lúc ngồi xuống, Trương Tiêu Hạ ngồi bên trái Trần Hề, còn Phương Nhạc ngồi bên phải Trần Hề.

Trần Hề không khỏi liếc sang bên phải, Phương Nhạc im lặng cầm ấm trà trên bàn lên để rửa bát đũa trước mặt của mình, rửa xong thì đặt bát đũa trước mặt Trần Hề, thay bát đĩa cho cô.

Phương Nhạc vừa rửa bát đũa mới, vừa nghĩ, anh vẫn luôn duy trì khoảng cách xã hội với cô, chính cô là người đến gần để chuyển lời điện thoại cho anh, còn tiết kiệm tiền mua điện thoại di động mới cho anh nữa.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Phan Đại Châu: “Phì…”

*Oden:

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 43"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online