Trăng Ngả Về Tây - Chương 42
Chương 42
Trần Hề không để bụng: “Cậu nghĩ tớ là cây tre, muốn nâng thì nâng được à?”
Bạch Chỉ phản bác: “Người nước ngoài hôm qua không phải…”
“Cho nên sau đó anh ta đã bị đánh.” Trần Hề ngắt lời cô ấy: “Tạm thời không nói chuyện đó nữa, tớ cũng cần đi vệ sinh.”
Bạch Chỉ đành phải dặn dò cô lần nữa: “Hai cậu thật là, đi lẹ về lẹ!”
Trần Hề đi ra từ trong buồng vệ sinh, vòi cảm biến tự động gần cô không ra nước, cô dịch sang một bên, dòng nước mát lạnh chảy qua tay, Trần Hề ngẩng đầu nhìn gương. Gương trong trường học rất lớn, nhân viên vệ sinh trong trường cũng thường xuyên lau chùi, gương phản chiếu hình ảnh rất rõ ràng, từ khoảng cách ngắn này, Trần Hề chỉ có thể nhìn thấy từ eo của mình trở lên.
Dòng nước dừng lại, Trần Hề vung tay vài cái, lui về phía sau mấy bước, nhìn thấy toàn bộ thân trên của mình trong gương.
Thực ra Phương Nhạc chỉ ôm eo cô có chút xíu, đại khái chỉ khoảng một giây, nhưng lần đầu tiên Trần Hề biết eo của mình hóa ra dễ bị nhột, lúc eo cảm nhận được xúc cảm tiếp xúc chân thật, cô trông giống như một con mèo với bộ lông xù lên, lưng lập tức cứng đờ, may mà Phương Nhạc nhanh chóng buông ra, nếu không sau khi Bạch Chỉ hô “Cắt” xong thì cô cũng sẽ bị cô ấy phê bình.
Trong nhà vệ sinh không có người, Trần Hề lại kéo vạt áo phông, nhét áo vào cạp quần, lại kéo quần jean cao hơn trước, thắt chặt thắt lưng lại.
Cô dùng hai tay ôm eo, nhìn mình trong gương một lúc rồi chậm rãi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Phương Nhạc đi vào nhà vệ sinh khác với Trần Hề, Phương Nhạc trở lại trước cô, lúc này anh đang thản nhiên vỗ nhẹ quả bóng rổ trên sân vài lần, giơ tay lên và xoay tay, quả bóng rổ dễ dàng đi vào rổ.
Bạch Chỉ từ xa thúc giục: “Được rồi được rồi, hai diễn viên chính tới rồi, hai cậu tự diễn thử trước đi.”
Phương Nhạc bắt được quả bóng rổ nảy lên khỏi mặt đất, khi Trần Hề đến gần, anh nhẹ nhàng ném quả bóng về phía cô, lúc đầu anh còn nghĩ rằng Trần Hề có thể không bắt được nên anh lập tức thu tư thế lại, nhưng Trần Hề đã dang tay ra chuẩn bị bắt lấy, kết quả không có gì, cuối cùng Phương Nhạc lại tự mình đi tới đưa quả bóng rổ vào tay cô.
Bạch Chỉ nhìn thấy cảnh này, lắc đầu nói: “Bọn họ thật sự không có sự ăn ý.”
Hai người không có sự ăn ý đang đứng dưới khung rổ, Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Bắt đầu chưa?”
Trần Hề ôm quả bóng rổ: “Bắt đầu thôi.”
Phương Nhạc đứng sau lưng Trần Hề, rũ mắt xuống trước tiên nhìn thấy phía sau tai và cổ của cô, cổ cô thon dài, sau tai còn có một ít lông tơ. Hai tay của Phương Nhạc đầu tiên chạm vào quần áo ở eo Trần Hề, sau đó mới phát hiện trên quần áo của cô có vết nước chưa khô.
Phương Nhạc nhẹ nhàng bám chặt vào, nước dường như làm cho quần áo mỏng đi, cường độ của bản thảo đã được viết lặp đi lặp lại, trên thực tế lại có chút rối loạn.
Bạch Chỉ và những người khác ở phía xa đang rôm rả trò chuyện, xung quanh sân bóng rổ không có ai khác, âm thanh nhỏ được khuếch đại lên, hơi thở của Phương Nhạc ngay trên đầu cô, sau lưng Trần Hề cảm thấy có chút ngột ngạt, cô vô thức véo vào quả bóng rổ, nhưng quả bóng rổ lại cứng, không thể véo được.
Trần Hề nhìn chằm chằm vào chiếc cột treo chiếc rổ lớn phía trước, nói: “Anh đừng khiến tôi ngã đấy.”
“Không đâu.”
Phương Nhạc dùng sức, bàn tay to lớn gần như ôm trọn lấy eo cô, da thịt trên eo Trần Hề vô thức co rút lại, bụng cô cũng hóp vào, tầm mắt lập tức nâng lên đến độ cao mà cô chưa từng trải qua khi ở mặt đất. Không giống như ngày hôm qua khi cô bị người khác nâng lên, lúc này cô bị một lực mạnh mẽ và chắc chắn nâng lên không trung: “Bịch.”
Cuối cùng cô đã ném bóng vào rổ.
Lúc bọn họ rời sân bóng rổ đã hơn ba giờ, Bạch Chỉ nói bọn họ rất may mắn, vừa rời đi là có mấy nam sinh tới đây chơi bóng. Bạch Chỉ làm việc chăm chỉ, quyết định quay một cảnh quan trọng khác ở Đỉnh Quang Minh.
Điểm nổi bật của cảnh này là cảnh khóc, nữ chính bị cuộc sống và việc học chèn ép đến nỗi không thở nổi, cuối cùng bật khóc trước mặt nam chính, nhưng nữ chính không thể khóc lớn, phải khóc thật đẹp, tốt nhất là giống nữ chính Quỳnh Dao khóc từng giọt từng giọt một.
Trần Hề chân thành đề nghị: “Tớ nghĩ thuốc nhỏ mắt mới có thể đạt được hiệu quả rơi từng viên một, tốt nhất tớ nên dùng thuốc nhỏ mắt.”
“Không được” Đạo diễn Bạch yêu cầu gay gắt: “Cậu nhìn các diễn viên phim truyền hình giả vờ khóc xem, họ hoặc là khóc không ra nước mắt, hoặc là giả vờ nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt vào mắt, trong mắt không có chút cảm xúc nào. Khán giả không mù, bản thân diễn viên cũng không thể nhập vào nhân vật được thì làm sao khán giả có thể tập trung vào cốt truyện được?”
Trần Hề cảm thấy cảnh khóc quá khó, cô hoàn toàn không biết nên khóc thế nào. Bạch Chỉ bảo cô chậm rãi điều hòa cảm xúc, trong phòng nhiều người ồn ào như vậy, Trần Hề cần phải yên tĩnh, cô đi ra khỏi Đỉnh Quang Minh, đi đến trước cửa sổ ở giữa cầu thang.
Cửa sổ là loại chốt cũ nên ngày thường rất ít mở, chốt đã han gỉ, Trần Hề không thể mở ra được.
Một bàn tay từ phía sau duỗi ra, bàn tay đó to gần gấp đôi bàn tay cô, ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, lực vẫn chắc chắn như cũ, có thể mở chốt ra một cách dễ dàng.
Phương Nhạc đẩy nửa cửa sổ ra, hỏi: “Không khóc được à?”
Trần Hề đẩy cửa sổ bên cạnh cô ra, giãy giụa: “Khóc cách nào đây? Vô duyên vô cớ mà anh cũng khóc được à?”
Phương Nhạc: “Thử nghĩ đến chuyện buồn thì sao?”
Trần Hề vịn cửa sổ, ra hiệu bảo Phương Nhạc nhìn bầu trời, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói lóa.
“Ánh nắng đẹp như vậy, buồn ở chỗ nào đâu?”
Phương Nhạc nhìn Trần Hề, cô rất giỏi tự tiêu hóa cảm xúc của mình, cô thật sự không có “chuyện buồn”.
Trần Hề nói lấy lệ: “Hay là tôi vẫn nói với Bạch Chỉ dùng thuốc nhỏ mắt nhé?”
Phương Nhạc suy nghĩ một lát rồi nói: “Bạch Chỉ vẫn đang mài giũa kịch bản với Giả Xuân.”
“Hả?” Vậy thì sao?
“Đêm qua cậu ấy đã thức suốt đêm.” Phương Nhạc nói.
“Tôi biết.” Trần Hề không hiểu ý của Phương Nhạc.
Phương Nhạc chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy thái độ của Bạch Chỉ đối với việc quay phim ngắn có thể tương đương với thái độ của cô đối với mỗi kỳ thi.”
Trần Hề ngơ ngác.
“Mỗi người đều có sự coi trọng và sự kiên trì của riêng mình. Bạch Chỉ rất chăm chỉ, nhưng tôi nghĩ cậu ấy sẽ không ép buộc người khác lắm đâu.” Phương Nhạc đặt tay lên khung cửa sổ, nhìn Trần Hề và nói: “Nếu thật sự không được thì hãy dùng đến thuốc nhỏ mắt, nhưng cô phải thử trước, không thể chưa thử lần nào mà đã muốn đi đường tắt rồi.”
Giọng nói của Phương Nhạc rất dịu dàng, Trần Hề ngẩng đầu, hai người nhìn nhau. Cơn gió nhẹ mang theo một chiếc lá nhỏ, chiếc lá này đã nằm trên bức tường ngoài cửa sổ, không biết bay trong gió bao lâu mới đến được đây, bây giờ lại bay trong gió tiếp.
Trần Hề rũ mắt xuống, nói: “Anh nói đúng.”
Mỗi người đều có sự coi trọng và sự kiên trì của riêng mình, cô không nên đánh giá thấp nỗ lực của Bạch Chỉ.
Phương Nhạc cũng không muốn Trần Hề nghĩ đến “chuyện buồn” gì đó, vì vậy anh đã bảo Trần Hề lấy điện thoại ra, tìm cho cô hai bộ phim tài liệu.
Trong hai bộ phim tài liệu này, một bộ nói về các liệt sĩ cách mạng, một bộ nói về tình cảm gia đình và tình yêu thương giữa các loài động vật, Phương Nhạc tua nhanh đến đoạn lấy nước mắt, đứng cạnh Trần Hề để cô xem.
Trần Hề vừa xem vừa tò mò hỏi anh: “Lúc anh xem có khóc không?”
Phương Nhạc không muốn trả lời, Trần Hề ngẩng đầu liếc anh một cái, Phương Nhạc đành phải nói: “Lúc xem hai bộ phim này tôi còn rất nhỏ.”
Trần Hề đã hiểu, cô nhìn xuống màn hình điện thoại, nói: “Hiểu rồi.”
Phương Nhạc khoanh tay, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Tuyến nước mắt của Trần Hề không phát triển tốt, nhưng nếu cô cố gắng một chút thì vẫn có thể tích tụ cảm xúc. Trần Hề quay lại phòng kính với đôi mắt đỏ hoe, Bạch Chỉ kinh ngạc bảo mọi người vào chỗ.
Nữ chính buồn bã khóc lóc, nam chính ôm mặt của cô, ánh mắt hai người giao nhau, bộc lộ cảm xúc của mỗi người.
Đây là một cảnh quay dài, Phương Nhạc lần đầu tiên ôm mặt Trần Hề, nhìn những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đỏ hoe của cô, cô không thể khóc thành kiểu “như từng viên ngọc trai” như nữ chính Quỳnh Dao được, nhưng những giọt nước mắt của cô là thật, nỗi buồn cũng không phải là giả.
Trần Hề ngẩng đầu lên, mặt trời đang lặn xuống bên ngoài cửa sổ bằng kính, một tia sáng thẳng tắp tỏa ra ở phía chân trời, hoàng hôn tràn ngập rực rỡ.
Ngón tay cái của Phương Nhạc chạm vào nước mắt của cô, đầu ngón tay vô thức run rẩy, nhìn cô với ánh mắt nặng nề.
Không biết nhân vật của anh là đang đóng vai ai.
Lên lớp hai ngày, quay phim cũng sắp kết thúc, trong giờ học Trần Hề tìm Bạch Chỉ để nói chuyện về bộ phim ngắn lần này.
“Lần này cậu chăm chỉ như vậy là theo đuổi nghệ thuật hay là muốn đoạt giải thưởng?” Trần Hề tò mò.
Bạch Chỉ nói: “Có lúc nào tớ không chăm chỉ đâu, chỉ cần là hoạt động văn hóa của trường thì tớ đều sẽ chăm chỉ làm mà!”
Trần Hề là người biết lắng nghe: “Ồ, vậy mỗi một hoạt động văn học mà cậu thực hiện là theo đuổi nghệ thuật hay là muốn đoạt giải thưởng?”
“Tớ đương nhiên muốn đoạt giải rồi, tớ cũng muốn theo đuổi nghệ thuật, nhưng tớ không có ước mơ đơn thuần như vậy đâu, loại độ cao này đối với tớ thật sự quá xa vời.” Bạch Chỉ xấu hổ, cô ấy hỏi Trần Hề: “Suy nghĩ của tớ có phải quá thực dụng không?”
“Thực dụng thì có gì không tốt đâu, có suy nghĩ thực dụng thì mới có thể có cạnh tranh. Mặc dù cạnh tranh có thể lành tính hoặc ác tính, nhưng phải có tính cạnh tranh thì xã hội mới phát triển được.” Trần Hề nói: “Trên thực tế, từ một góc độ khác mà nói, một số người mơ ước dùng khoa học để mang lại lợi ích cho nhân loại, có người mơ ước mua xe hơi mua nhà, với tớ mà nói thì mơ ước không có sự phân biệt cao thấp, không nên coi thường sự chăm chỉ.”
Như Phương Nhạc đã nói, mỗi người đều có sự coi trọng và sự kiên trì của riêng mình.
Bạch Chỉ ôm eo Trần Hề, nhào vào trong ngực cô nói: “Hu hu, Hề Hề, cậu thật tốt.”
Trần Hề sờ đầu cô ấy, nói: “Nếu đã muốn đoạt giải vậy thì chủ đề phim ngắn này của cậu không phù hợp lắm.”
“Hả?” Bạch Chỉ từ trong ngực cô ngẩng đầu lên: “Tại sao?”
“Cho dù tinh thần học đường của chúng ta có cởi mở đến đâu, các giáo viên cũng sẽ không công khai ủng hộ các mối quan hệ khác giới giữa học sinh nam và nữ ngoài tình bạn đâu.”
Tinh thần học đường của trường THPT Số 8 quả thực rất cởi mở, thường có thể nhìn thấy những cặp đôi trên sân trường, bên bờ hồ và trong những góc khuất của tòa nhà giảng dạy, các giáo viên đều nhắm mắt làm ngơ, dù sao mọi người đều đến đây từ lúc đương tuổi thanh xuân, chỉ cần học sinh giữ vững giới hạn, không ảnh hưởng đến việc học thì sẽ không có ai can thiệp vào.
Nhưng chuyện này không thể coi là công khai ủng hộ được, phim ngắn muốn đoạt giải thì phải gác dây cao thế sang một bên, tốt nhất nên nâng cao chủ đề.
Sau khi Trần Hề đưa ra đề nghị này thì cũng không để ý tới nữa, Bạch Chỉ xắn tay áo lên, lại thức khuya chăm chỉ làm việc. Ngày hôm sau Bạch Chỉ nói sẽ quay thêm mấy cảnh, những cảnh quan trọng trước đó không bỏ đi, mà là quay thêm mấy cảnh phụ được thêm vào để biến tình cảm trai gái mập mờ kia thành ca ngợi tổ tiên.
Trường THPT Số 8 có lịch sử lâu đời, được thành lập từ những ngày đầu của thời kỳ kháng chiến, vết thương trên mặt nam chính là do trong cuộc kháng chiến để lại, trí nhớ của anh cũng bị tổn hại sau chiến tranh.
Hồn ma của anh trở lại trường học, tại ngôi trường này, anh nhìn thấy được thời kỳ hòa bình mà anh hằng mong ước bấy lâu nay, bất kể nam hay nữ đều được học hành như nhau, tương lai cố gắng đền đáp quê hương.
Ở cảnh cuối cùng, nữ chính đã nói lời thoại của mình với nam chính: “Ông ơi, cháu sẽ học hành chăm chỉ!”
Vết thương trên mặt Phương Nhạc đã sắp lành lại, thái dương anh giật giật, chăm chú nhìn về phía Trần Hề.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phải có những chi tiết làm nền phía trước mới có được chương này và cơn sóng dữ dội ngầm chảy tiếp theo á~