Trăng Ngả Về Tây - Chương 41
Chương 41
Trần Hề cảm thấy Phương Nhạc không hợp với điện thoại cho lắm, điện thoại cũ đã bị hư hoàn toàn, điện thoại mới cầm chưa ấm thì lại hư tiếp, nhưng điện thoại đã hư thì cũng hư rồi, có nói nữa cũng không giúp được gì.
Sáng chủ nhật, trên xe buýt không có nhiều hành khách lắm, tài xế bật radio trên xe lên, hai bà dì lên xe, nhìn thấy người quen thì cười nói chào hỏi nhau, xe buýt lập tức như cái chợ, trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Bạch Chỉ liên tục gửi tin nhắn trong nhóm QQ, cô ấy nóng lòng muốn chia sẻ những ý tưởng mới của mình với mọi người.
Trần Hề và Phương Nhạc ngồi ở hàng ghế sau trên xe buýt, ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, Trần Hề trả lời Bạch Chỉ: [Bọn tớ vừa lên xe buýt, khoảng nửa tiếng nữa mới tới trường, có khả năng cao là bọn tớ sẽ đến muộn, tại cậu thông báo trễ quá.]
Bạch Chỉ: [Không phải tớ sợ đánh thức hai cậu quá sớm thì sẽ bị đánh à? Không sao không sao, Hạ Hạ cũng nói là sẽ đến muộn, hai cậu cứ thong thả. Đúng rồi, bây giờ hai cậu đang ngồi xe không có việc gì làm phải không, tớ sẽ gửi kịch bản đã sửa lại cho hai cậu, cậu và Phương Nhạc tranh thủ đọc sơ đi.”
Trần Hề nhìn tin nhắn mới mà Bạch Chỉ gửi tới, nói với Phương Nhạc: “Bạch Chỉ gửi kịch bản đã sửa lại.”
Phương Nhạc hỏi: “Sửa chỗ nào thế?”
Trần Hề liếc sơ qua đoạn đầu, có hơi khó giải thích, cô nói: “Phải nói cậu ấy giữ nguyên chỗ nào mới đúng.”
Phương Nhạc hiểu ra: “Vậy là cậu ấy viết hẳn kịch bản mới luôn à?”
Trần Hề: “Tôi cảm thấy cách nói này của anh là đúng.”
Phương Nhạc nhếch môi, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy cậu ấy giữ nguyên chỗ nào?”
Trần Hề ấn nút cuộn xuống trên điện thoại, vừa đọc vừa nói: “Bối cảnh câu chuyện không thay đổi, vẫn là khuôn viên trường, tôi vẫn là học sinh.”
Phương Nhạc nghe vậy thì hỏi: “Tôi thì sao?”
Trần Hề giữ đoạn tin nhắn, nói với anh: “Thiết lập nhân vật của anh thay đổi rồi, anh từ người sống biến thành hồn ma.”
Bạch Chỉ viết thể loại đô thị huyền bí à? Phương Nhạc hỏi: “Kịch bản mới nói về gì thế?”
Chữ rất nhiều, vì vậy Trần Hề đưa điện thoại di động cho Phương Nhạc, bảo Phương Nhạc tự mình đọc.
Phương Nhạc đẩy đoạn chat lên, sau đó nhìn thấy tóm tắt câu chuyện mà Bạch Chỉ gửi tới.
Nội dung đại khái là nữ chính là nữ sinh lớp 11 đang cảm thấy mơ hồ về tương lai, còn nam chính là một hồn ma đã quên sạch quá khứ. Một ngày nọ, nữ chính đi đến Đỉnh Quang Minh của trường học và gặp được nam chính, mà nam chính chưa từng bị ai nhìn thấy, nữ chính là người duy nhất có thể nhìn thấy anh ta.
Phương Nhạc kéo xuống, Bạch Chỉ đúng lúc gửi tin nhắn tiếp theo.
“Bạch Chỉ lại gửi tin nhắn tới.” Phương Nhạc đọc cho Trần Hề nghe: “Nữ chính không biết nam chính là hồn ma, cô ấy cho rằng anh ta chỉ là một học sinh bình thường, nam chính giấu kín tâm tư của mình, không nói cho cô ấy biết thân phận của mình.”
Mấy bà dì trò chuyện ầm ĩ, át cả tiếng của radio trên xe, giọng nói của Phương Nhạc không lớn lắm, nhưng giọng nói lại rất ổn định, giống như một chiếc máy hát cổ điển, có nét chững chạc vừa dè dặt vừa tự tin, dễ dàng lọt vào tai người khác.
Ngày hôm qua sau khi rời khỏi nhà thi đấu, số từ mà Trần Hề và Phương Nhạc nói với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Lúc ăn bữa tối, bọn họ cũng ngồi mỗi người một bên, im lặng nghe Phương Mạt nói chuyện suốt buổi. Ăn cơm xong, Trần Hề tắm rửa trở về phòng, trong lúc đó cô mở cửa phòng ngủ hai lần, trong đó đụng mặt Phương Nhạc một lần, cửa vừa mở cô liền nhìn thấy anh, nhìn theo hướng của anh thì chắc là định đi vệ sinh.
Phương Nhạc hỏi cô: “Đi vệ sinh à?”
Trần Hề “Ừm” một tiếng, Phương Nhạc nhường cô: “Cô đi trước đi.”
Trần Hề không nhường qua nhường lại với anh nữa, sau khi cô vào nhà vệ sinh cũng không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài, sau khi đi vệ sinh xong, cô mở cửa phòng tắm ra thì nhìn thấy Phương Nhạc khoanh hai tay đứng tựa vào cửa phòng ngủ của anh, hai người đối diện nhìn nhau. Trần Hề nghĩ phòng tắm cách âm khá tốt, trong nhà này nơi cách âm kém nhất thật ra chính là bức tường giữa hai phòng ngủ của bọn họ.
Nhưng Trần Hề vẫn không muốn nói chuyện, cô liền thuận tay mở cửa phòng ngủ đi vào.
Những gì họ đã nói từ tối hôm qua cộng lại còn không nhiều như bây giờ.
Xe buýt rẽ hướng, ánh nắng phía đông phản chiếu trên tay Phương Nhạc, tạo nên thứ ánh sáng chói lóa như ánh đèn sân khấu. Nửa khuôn mặt của Trần Hề bị mặt trời chiếu vào, nóng như lửa đốt, tấm vải thô màu xanh lam bên cạnh đã bị thắt nút, Trần Hề dùng sức mở ra vài lần nhưng lại không mở ra được.
“Để tôi.” Phương Nhạc đặt điện thoại xuống, đưa tay ra trước mặt cô.
Anh vừa mới tắm xong ra, Trần Hề ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc. Trước đây, loại sữa tắm mà Phương Mạt mua cho gia đình là loại sữa tắm có hương hoa lài, mùi rất nồng, Phương Nhạc mới dùng hết, sau này lại mua cho mình một chai sữa tắm có mùi thơm cam bưởi và một số loại khác, hương thơm lưu lại có mùi thông tuyết nhẹ nhàng và trang nhã.
Rèm cửa được hạ xuống, ánh nắng trở nên dịu hơn, Trần Hề nhìn ra ngoài từ khe hở của rèm cửa, thấy xe đã đi được nửa đường.
Bạch Chỉ đi ra từ tiệm in ở cổng trường, trên tay cầm một chồng kịch bản mới in xong, chữ không nhiều lắm, bởi vì kịch bản chỉ có dàn ý và mấy câu thoại mở đầu, cô ấy thức cả đêm, cố gắng dốc sức hết để viết nó.
Trần Hề và Phương Nhạc xuống xe và tập hợp cùng bọn họ, Thẩm Nam Hạo vì có việc nên không tới được. Bạch Chỉ phân phát kịch bản cho mọi người, vừa dẫn mọi người đi vừa nói: “Vốn dĩ kịch bản trước đó tớ viết không được suôn sẻ lắm, chủ đề trường học cứ lặp đi lặp lại mãi, không có cảm giác gì mới mẻ, tớ không nghĩ ra lời thoại, cũng không quyết định được cái kết.”
Trần Hề cúi đầu đọc kịch bản, thuận miệng nói: “Không có cảm giác mới mẻ, vậy tại sao lúc trước cậu lại giữ bí mật?”
“Cậu ngốc à, dù không có cảm giác gì mới mẻ đến đâu thì tớ cũng đâu thể tiết lộ toàn bộ gia cảnh của mình cho người khác biết được.” Bạch Chỉ mang hai quầng thâm mắt, vui vẻ nói: “May mà hôm qua chúng ta đã đến nhà thi đấu, tuy chúng ta gặp tí sự cố ngoài ý muốn, nhưng chính sự ngoài ý muốn này đã mang lại cho tớ nguồn cảm hứng sáng tạo mạnh mẽ.”
Lâu Minh Lí rất phối hợp với cô ấy: “Vậy đạo diễn Bạch có thể nói cho tớ biết suy nghĩ sáng tạo lần này của cậu được không?”
Bạch Chỉ nhìn thấy Lâu Minh Lí lại mang theo máy ảnh và túi đồ ăn sáng, bèn nói: “Tớ giúp cậu cầm máy ảnh, cậu ăn sáng trước đi.”
Lâu Minh Lí: “Không cần không cần, lát nữa tớ ăn.”
Bạch Chỉ: “Ai da, cứ để tớ cầm giúp cậu.”
Cánh tay Trương Tiêu Hạ vẫn còn bị băng bó, hôm nay chỉ có mình cô ấy là người duy nhất bị cụt tay, Phan Đại Châu không có ở đây, Trương Tiêu Hạ nhắc nhở: “Này này này, mấy cậu đừng lạc chủ đề nữa, đạo diễn Bạch, mời cậu tiếp tục nói về suy nghĩ sáng tạo của mình.”
“Ồ.” Bạch Chỉ không giành với Lâu Minh Lí nữa mà quay lại vấn đề chính, nói: “Không phải Phương Nhạc đánh nhau khiến mặt mày vàng vọt à?”
Mấy người theo bản năng nhìn về phía Phương Nhạc, bọn họ nhìn Phương Nhạc đi vào thang máy, trong thang máy ba mặt đều có gương, khuôn mặt của Phương Nhạc 360 độ không có góc chết.
Phương Nhạc không có biểu hiện gì, dường như người Bạch Chỉ nói tới không phải anh, Trương Tiêu Hạ phản đối: “Cậu gọi đây là mặt mày vàng vọt hả?”
Giả Xuân không khỏi nói: “Vậy khuôn mặt vàng vọt này cũng khá tốt đấy chứ.”
“Tớ biết tớ biết, dù mặt mày Phương Nhạc vàng vọt cũng rất đẹp trai.” Bạch Chỉ nhấn nút thang máy: “Nhưng theo kịch bản gốc thì khuôn mặt này của cậu ấy hoàn toàn không thể dùng được nữa, chúng ta lại không thể trang điểm cho cậu ấy, kỹ năng trang điểm của bọn mình có giỏi đâu. Tớ nghĩ thôi lần này toang rồi, xem ra chỉ có thể dựa vào Lâu Minh Lí lần nữa, nhưng tớ cũng không thể mất đi một người quay phim chuyên nghiệp được.”
Lâu Minh Lí ôm chặt máy ảnh, khen ngợi: “Ý tưởng này của cậu thật sáng suốt.”
Bạch Chỉ cười với Lâu Minh Lí, nói tiếp: “Cho nên tớ nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể thay đổi kịch bản, nhưng thay đổi kịch bản như thế nào mới là vấn đề, nếu như nam chính mặt mày vàng vọt, vậy thì nguyên nhân nào khiến anh ta như vậy? Không thể là đánh nhau đơn giản được, quá thô tục. Tớ lại nghĩ đến cảnh Phương Nhạc đánh nhau ở sân bóng rổ ngày hôm qua, bọn mình chưa kịp phản ứng thì cậu ấy đã từ trên khán đài lao tới, năng lượng mãnh liệt đó thật sự rất thú vị, sau đó tớ liền có cảm hứng, mở đầu thì khiến nam chính chết một cách bi thảm, một hồn ma cô đơn không có ký ức. Mấy cậu không nghĩ rằng một nhân vật xinh đẹp mà đau khổ như vậy thực sự rất wow à?”
Trương Tiêu Hạ và Lâu Minh Lí: “Wow…”
Thang máy đã đến, Đỉnh Quang Minh là một căn gác xép, sau khi bọn họ đi ra khỏi thang máy lên tới tầng trên cùng thì phải đi thêm một tầng cầu thang nữa.
Mọi người trước đây cũng chỉ nghe nói đến nơi này, đây là lần đầu tiên bọn họ tới đây, nhìn thấy trên tường khắp cầu thang chi chít chữ được viết bằng bút dạ, Trương Hiểu Hạ kinh ngạc: “Thế này cũng được hả, thầy cô thật sự không quan tâm à?”
“Nếu không thế thì sao gọi là Đỉnh Quang Minh được, thầy cô còn không vào được luôn kìa.” Bạch Chỉ là người duy nhất trong số bọn họ từng tới đây.
Chữ viết trên tường có nét chữ khác nhau, nội dung chẳng qua là mấy lời tỏ tình hoặc chửi bới, mấy câu chửi bới đều đã bị xóa bằng những đường gạch ngang loạn xạ, không rõ là do người khác hay do người chửi bới đó xóa nữa.
Ngay cả trên tay vịn cầu thang cũng đầy chữ, Trần Hề không kịp đọc hết, cô vừa đi vừa đọc, Phương Nhạc đi phía sau cô, anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chữ viết nguệch ngoạc thế này.
Cửa Đỉnh Quang Minh không khóa, chỉ cần đẩy vào là có thể đi vào. Căn phòng được bao quanh bởi ba bức tường kính khổng lồ từ trần đến sàn nhà, trên tường kính có rất nhiều tờ giấy ghi chú nhiều màu sắc, ở hai bên đều có bàn ghế, trên bàn có vài cuốn sổ lưu bút và mấy cây bút đủ màu sắc.
Trần Hề nghe Bạch Chỉ nói bàn ghế ở đây là do đàn anh đàn chị tự mình mang lên, sổ lưu bút trên bàn cũng là do mấy anh chị đó có lòng tốt cung cấp, bởi vì chỉ có ba tấm kính mà lại có nhiều học sinh như vậy, cho nên mới sợ không đủ chỗ để dán.
Trần Hề tùy ý nhìn tờ giấy ghi chú dán trên tường kính, một tờ giấy màu vàng có dòng chữ: [Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy, ngày 6 tháng 1 năm 2003].
Phương Nhạc tùy ý mở một cuốn sổ lưu bút màu xanh lam trên bàn, bìa sổ này rất mới, chắc mới được sử dụng không lâu. Khi mở trang đầu tiên ra, Phương Nhạc liền nhìn thấy tên mình, có người viết: [Phương Nhạc, đợi khi tớ thi đạt vào top 100 của khóa thì tớ sẽ tỏ tình với cậu].
Phương Nhạc không có hứng thú đóng sổ lại, ánh mắt lại đuổi theo Trần Hề, anh nhìn thấy Trần Hề đang đi thì chợt đứng yên, không biết đã nhìn thấy gì. Phương Nhạc đi về phía cô rồi đứng cạnh cô, theo tầm nhìn của cô, anh cũng nhìn thấy tờ giấy ghi chú màu vàng: [Lý Dục Quân yêu Thạch Nhụy, ngày 6 tháng 1 năm 2003].
Đã gần mười năm trôi qua, không biết người viết mảnh giấy này có còn kiên trì với tình yêu này hay không, hay “mọi thứ vẫn còn đây nhưng người thì đã thay đổi” nữa. Phương Nhạc suy nghĩ, hỏi Trần Hề: “Sao thế? Đọc lâu thế à?”
Trần Hề sờ cằm, nghi hoặc hỏi: “Tờ giấy ghi chú này là của nhãn hiệu nào nhỉ? Sao dán mười năm rồi mà vẫn chưa rơi ra khỏi kính hay thế?”
Phương Nhạc: “…”
Trần Hề không nghe thấy tiếng trả lời, liền ngẩng đầu hỏi anh: “Anh có biết là của nhãn hiệu nào không?”
Phương Nhạc trầm mặc hai giây, sau đó ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của cô, nói: “Tôi giúp cô nghe ngóng thử.”
Trương Tiêu Hạ đột nhiên gọi lớn: “Hề Hề, ở đây có người tỏ tình với cậu nè!”
Phương Nhạc lập tức nhìn sang, Bạch Chỉ vốn đang sửa lại lời thoại trong kịch bản với Giả Xuân, nghe thế vô cùng hứng thú ném bút xuống: “Viết gì thế, mau đưa tớ xem nào!”
Mọi người vây quanh Trương Tiêu Hạ, lời tỏ tình với Trần Hề được viết trên trang cuối cùng của một cuốn sổ lưu bút màu đen.
[Trần Hề, tớ thích dáng vẻ khi cậu cười, mỗi lần nhìn thấy cậu cười, tim tớ lại đập rất nhanh. Tớ biết cậu đang học tập rất căng thẳng nên không muốn làm phiền cậu, đợi đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tớ nhất định sẽ đến bên cậu, cũng mong cậu có thể cho phép tớ đến gần cậu hơn, ngày 8 tháng 3 năm 2012.]
Bạch Chỉ nói: “Đây không phải là viết ở học kỳ trước à? Ai viết thế? Không để lại tên, gan cậu ta cũng bé ghê.”
Trương Tiêu Hạ hưng phấn lắc lắc cánh tay Trần Hề, Trần Hề nói: “Cũng chưa chắc là viết cho tớ mà, có người cùng tên cùng họ thì sao.”
“Tên của cậu đặc biệt như vậy, có thể gặp được mấy người trùng tên trùng họ chứ.” Bạch Chỉ nói: “Hơn nữa nhìn ngày tháng, không phải viết mấy năm trước, mà là từ học kỳ trước, cái này nhất định là viết cho cậu!” “
Giả Xuân và Lâu Minh Lí đã đợi rất lâu, thấy đám con gái nói chuyện mãi chưa xong, không khỏi nhắc nhở: “Các cô à, thời gian là vàng bạc đó.”
Bạch Chỉ phấn chấn tinh thần: “Tới liền nè, mọi người vào chỗ của mình đi, chúng ta lập tức bắt đầu!”
Phương Nhạc vừa đi về phía trước, vừa đọc lại lời tỏ tình trong sổ lưu bút, chữ viết gọn gàng, nét bút không sắc sảo, không có đặc điểm gì nổi bật.
Hai trang đầu tiên của kịch bản đã được hoàn thiện, quá trình quay phim được tiến hành theo trình tự thời gian.
Nữ chính bước vào phòng kính, nam chính đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn xuống khuôn viên trường bên dưới. Nghe thấy tiếng động ở cửa, nam chính quay đầu lại, dáng người cao ráo, nét mặt tuấn tú nhưng trên má và khóe miệng lại có những vết thương như lá cây thông bị gió mưa quật ngã.
Khi nữ chính nhìn thấy có người ở đây, cô đang phân vân không biết lui ra hay đi vào, nam chính chú ý tới ánh mắt rõ ràng của nữ chính, im lặng nhướng mày, sau đó làm ngơ, lại nhìn xuống khuôn viên trường, lúc này nữ chính mới chậm rãi bước vào phòng kính.
Phòng kính này là bản địa của học sinh trường THPT Số 8, thỉnh thoảng có người sẽ tới đây viết ra tâm tư của mình, hôm nay nữ chính cũng đến đây để viết ra tâm tư của mình.
Nữ chính cúi đầu tập trung viết, không để ý nam chính chậm rãi đi tới sau lưng mình, một lát sau nam chính sẽ nói: “Chữ này viết sai rồi.”
Bọn họ bắt đầu quen nhau từ đó.
Nhưng khi Phương Nhạc nói câu thoại này thì bị ngập ngừng, trước đó Bạch Chỉ nói cô ấy vẫn còn chưa nghĩ xong nội dung tâm tư của con gái nên viết gì, cho nên mới kêu Trần Hề tùy ý viết lên giấy trước, kết quả Phương Nhạc đi ở phía sau cô, nhìn thấy Trần Hề viết ra một chuỗi số pi.
“Cắt.” Đạo diễn Bạch bắt chước rất giống: “Nam chính đang làm gì thế? Một câu thoại đơn giản như vậy mà cậu cũng không nhớ à? Lại lần nữa!”
Cứ như vậy, đội quay phim tay mơ đã quay từ sáng đến trưa, buổi trưa bọn họ tìm đại một quán ăn ở cổng trường ăn trưa, Phan Đại Châu đã ngủ nướng đủ, lại vác cánh tay đang băng bó đến chơi cùng bọn họ.
Chủ nhật khách đến ăn rất nhiều, tất cả bọn họ chen chúc vào một chiếc bàn nhỏ, Lâu Minh Lí nói: “Đại Châu, sao bây giờ cậu mới tới?”
Phan Đạt Châu thở dài: “Haiz, tớ đến làm cu li không công cho lớp cậu mà, phải ngủ một giấc thật ngon để nạp lại năng lượng.”
Bạch Chỉ chán ghét nhìn cánh tay đang băng bó của Phan Đại Châu: “Cậu là cu li được giảm giá.”
Phan Đại Châu không vui: “Cậu còn chê nữa hả, nguyên giá cậu cũng không tìm được đâu.”
Trần Hề đưa soda chưa mở đặt ở bên cạnh trước mặt Bạch Chỉ: “Nào, cậu mời cậu ấy đi.”
Bạch Chỉ nghĩ cũng đúng, cô ấy nói năng tử tế với Phan Đại Châu rồi mời cậu ấy uống nước.
Phan Đại Châu uống xong lon nước ngọt, lại muốn ăn chút gì đó mặn, cậu ấy đã ăn trưa rồi, nhưng nhìn thấy bánh bao hấp lại hơi thèm, cậu ấy hướng về phía Phương Nhạc, mở miệng ra: “A…”
Phương Nhạc bất đắc dĩ đút cho cậu ấy một chiếc bánh bao, Phan Đại Châu bảo anh chấm tí dầu ớt vào chiếc bánh bao hấp tiếp theo.
Ăn tối xong, cả nhóm trở lại trường học, kế hoạch quay vào buổi chiều ban đầu chủ yếu ở trên Đỉnh Quang Minh, nhưng Bạch Chỉ phát hiện hôm nay sân bóng rổ của trường hiếm khi vắng người, trong kịch bản của cô ấy có một cảnh nổi bật diễn ra ở sân bóng rổ, cảnh này vẫn chưa được viết, nhưng cảnh đó đã diễn đi diễn lại trong đầu cô ấy không biết bao nhiêu lần.
Quay phim ở Đỉnh Quang Minh một lúc, Bạch Chỉ dứt khoát thay đổi bối cảnh, dẫn cả đội đến sân bóng rổ vắng người.
Bạch Chỉ giải thích bối cảnh với hai nhân vật chính: “Trong kịch bản gốc, hai cậu có cảnh nổi bật là chơi bóng rổ, nhưng kỹ năng chơi bóng rổ của Hề Hề thực sự rất kém, tớ đã giữ lại cảnh này ở kịch bản mới, nhưng tớ đã thay đổi rất nhiều chi tiết. Về phần nữ chính, hiện tại vì cảm thấy rất hoang mang về tương lai của mình, cô ấy nghĩ rằng mình làm việc gì cũng thất bại, thậm chí đến cả tiết học thể dục yêu cầu ném một quả bóng vào rổ cũng không ném trúng được. Lúc hai cậu nói đến câu này, đúng lúc đi đến sân bóng rổ, dưới chiếc rổ vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một quả bóng rổ, bởi vì Phương Nhạc là ma, bóng rổ là do Phương Nhạc biến ra. Đây cũng là cảnh mà Phương Nhạc đã truyền cảm hứng cho tớ đó, hai cậu nghe này, tiếp theo Phương Nhạc sẽ bảo Hề Hề ném bóng, tất nhiên Hề Hề không thể ném trúng quả nào, sau đó có một lần, cuối cùng Hề Hề cũng ném bóng vào rổ vào…”
Đó là một buổi chiều đầy nắng, Phan Đại Châu đã mua một quả trứng Surprise Eggs, cậu ấy và Trương Tiêu Hạ đã hợp tác, mỗi người mở một nửa quả trứng ra.
Trương Tiêu Hạ cầm nửa quả trứng, hỏi cậu ấy: “Cậu không ăn à?”
“Không ăn đâu, tớ ăn ngán từ lâu rồi.” Phan Đại Châu cắn mở miệng túi, nhìn thấy bên trong có một con rồng nhỏ: “Năm nay là năm Thìn à.”
Trương Tiêu Hạ không muốn dùng miệng cắn miệng túi, cô ấy cúi đầu nghiên cứu: “Năm nay sắp hết năm rồi, năm sau sẽ là năm Tỵ.”
Phan Đại Châu lấy con rồng ra, định chơi với nó, đột nhiên cậu ấy nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc dưới khung bóng rổ, toàn thân run rẩy.
Trương Hiểu Hạ cầu cứu cậu ấy: “Đại Châu, cậu giúp tớ xé ra đi.”
Phan Đại Châu đẩy bàn tay trước mặt mình ra, ánh mắt sáng ngời nói: “Đợi chút đợi chút, đừng chắn tầm nhìn của tớ!”
Dưới khán đài bóng rổ, Phương Nhạc đứng sau lưng Trần Hề, hai tay chậm rãi giơ lên ôm lấy eo cô. Ở giữa eo dần dần có cảm giác chân thực, Trần Hề vẫn đứng im bất động.
Tay của Phương Nhạc hơi run lên, đôi chân của Trần Hề vẫn chưa hoàn toàn nhấc ở trên không trung thì lại rơi xuống đất.
“Cắt…” Đạo diễn Bạch hô ngừng: “Sao vậy Phương Nhạc?”
Phương Nhạc cách Trần Hề một bước, sắc mặt bình tĩnh nói: “Nghỉ ngơi lát đã, tớ đi vệ sinh.”
“Cậu đi lẹ rồi về lẹ!” Bạch Chỉ nhìn bóng lưng Phương Nhạc, chạy đến trước mặt Trần Hề, hỏi cô: “Cậu cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu thế?”
Trần Hề kéo vạt áo, hôm nay cô mặc một chiếc áo thun bình thường, vạt áo nhét vào cạp quần jean.
Trần Hề nói: “Tớ cao 1m63, nặng 48 kg. Tớ cảm thấy tớ có thể cao thêm hai cm nữa.”
Bạch Chỉ chỉ tập trung vào cân nặng của cô: “Cậu nặng 48 kg hả? Hoàn toàn không nhận ra luôn.”
Bạch Chỉ nhìn Trần Hề, Trần Hề chắc là kiểu người có khung xương nhỏ, chân dài, tứ chi cân đối, chỗ nên có thịt thì đều có, thân hình này thật đáng ghen tị.
“48kg cũng đâu có nặng đâu?” Bạch Chỉ rất nghi hoặc: “Ngày hôm qua Phương Nhạc đánh nhau, hôm nay lại yếu như vậy à? Nhấc cậu mà nhấc không nổi nữa.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Chỉ: “Hóa ra Phương Nhạc lại yếu như vậy!”