Trăng Ngả Về Tây - Chương 40
Chương 40
Cổng phía đông của sân vận động thường không cho xe cộ qua lại, do cổng thu phí đỗ xe được lắp ở cổng chính nên cửa cổng xếp tự động ở cổng phía đông chỉ mở lối vào và ra đủ cho một người đi qua, thuận tiện cho người đi bộ ra vào.
Có lẽ có chủ xe không biết quy định này, anh ta đậu chiếc Mercedes Benz của mình trước cửa xếp tự động, liên tục bấm còi ra hiệu cho nhân viên bảo vệ mở cửa cho mình. Nhân viên bảo vệ thuyết phục anh ta đi ra ngoài bằng cổng chính, nhưng chủ xe ngang bướng, hét lên rằng nếu anh ta đi bằng cổng chính thì sẽ phải đi một vòng lớn quanh nhà thi đấu, bộ đổ xăng không cần tiền à?
Nhân viên bảo vệ theo quy định không thể để anh ta đi, chủ xe cứng đầu không chịu quay đầu lại, Phương Nhạc đi theo hàng người đi bộ ra khỏi cổng, rẽ phải đi thêm vài bước là đến hiệu thuốc mới mở.
Khi bước vào hiệu thuốc, đập vào mắt là một hàng dài dãy kệ và tủ thuốc, bên trái là bức tường trắng, như một vách ngăn để chắn tầm nhìn của mọi người. Phương Nhạc không thấy ai trong tiệm, nhưng giọng nói quen thuộc lại từ bên trái truyền đến.
“Tớ cũng giúp cậu đánh nhau mà, cậu không mua cho tớ một hộp nào hả?”
“Cậu thật sự rất thích tham gia trò vui đó.”
“A, xem ra cậu có một chút không vui là đang nhắm vào tớ hả, để tớ suy nghĩ một chút. Phương Nhạc giúp cậu đánh nhau thì là giúp, còn tớ giúp cậu đánh nhau lại là tham gia trò vui. Không phải chứ đại thần, cậu thế này có phải là tiêu chuẩn kép không?”
Phương Nhạc đi vòng qua bức tường trắng, nhìn thấy hai người đang đứng trước quầy thu ngân.
Trần Hề quay lưng về phía anh, chiếc áo khoác đồng phục màu xanh trắng buộc ngang eo, mái tóc dài buông xuống sau lưng, chiếc áo phông bó sát khiến dáng người cô trông đặc biệt thon thả, cánh tay trắng nõn.
Liêu Tri Thời lười biếng dựa nửa người vào quầy, đứng rất gần Trần Hề. Cậu ta nghiêng đầu, cụp mắt nhìn cô nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Sao cậu lại chạy tới đây?”
Giọng nói của Phương Nhạc từ phía sau truyền đến, Trần Hề và Liêu Tri Thời đồng thời quay đầu lại.
Phương Nhạc không nhìn Trần Hề, ánh mắt rơi trên người Liêu Tri Thời, anh cũng là đang hỏi cậu ta, vừa nói vừa đi về phía hai người họ, không đứng ở cạnh cũng không chen vào giữa họ.
Phương Nhạc đi tới đứng ở phía sau bọn họ, ba người tạo thành hình tam giác.
Liêu Tri Thời nhìn thấy Phương Nhạc, hất cằm nói: “Rảnh không có việc gì làm, mấy người bạn cùng lớp của cậu đâu? Đã giải tán rồi à?”
“Chưa, mấy cậu ấy vẫn đang ở cửa hàng tiện lợi ăn đồ ăn, hay lát nữa cậu qua ăn luôn?”
“Tiếc thế, anh họ của tớ cứ giục tớ về nhà, đang đợi tớ về ăn lẩu.”
“Miệng cậu thế này thì ăn lẩu được không?” Phương Nhạc vẫn cầm hai chai đồ uống vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi, đưa một chai cho Liêu Tri Thời, chai còn lại đặt lên quầy, cũng không nhìn về phía bên cạnh, vị trí chai nước đối diện với Trần Hề, đồng thời hỏi Liêu Tri Thời: “Vẫn chưa hỏi cậu, vết thương của cậu ổn chứ?”
Liêu Tri Thời đúng lúc đang khát nước nên nhận lấy chai nước từ Phương Nhạc, mở ra uống rồi nói: “Nhìn là biết, đỡ hơn cậu xíu, không cản tớ ăn lẩu được đâu.”
Phương Nhạc nhìn mặt của cậu ta, so với anh thì khá hơn một chút, nhưng dù sao vẫn là bị thương, anh nói: “Nhớ bôi thuốc.”
Nhân viên hiệu thuốc đã thối lại tiền lẻ, Trần Hề kiểm tra số tiền, cúi đầu nhét tiền vào chiếc ví nhỏ. Phương Nhạc liếc nhìn đống hộp trong túi nhựa, nhờ nhân viên lấy thêm một ít thuốc trị vết thương ngoài giống vậy.
“Trên người cậu thì sao, có bị thương ở đâu không?” Phương Nhạc lại hỏi Liêu Tri Thời.
Liêu Tri Thời nhẹ nhàng nói: “Cậu đang đánh giá thấp tớ đấy à?”
Phương Nhạc: “Trở về nếu chỗ nào có đau thì nói với tớ.”
Liêu Tri Thời lắc chai nước uống, cười nói: “Sao cậu lải nhải mãi thế?”
Phương Nhạc thẳng thắn nói: “Ai bảo lần này cậu đánh nhau là vì tớ chứ? Cảm ơn nhé.”
Trần Hề không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, cô lơ đãng nhìn quầy hàng và kệ hàng, trong hiệu thuốc có chút lạnh nên cô cởi áo khoác đồng phục đang quấn trên eo ra rồi mặc lại vào người.
Nhân viên bán thuốc mang thuốc tới, Phương Nhạc thanh toán tiền, Liêu Tri Thời lại nhận được một cuộc gọi, là mẹ cậu ta gọi tới giục cậu ta về. Ba người đi ra khỏi hiệu thuốc, Liêu Tri Thời nhìn Trần Hề, mỉm cười với cô: “Hẹn gặp lại.” Cậu ta vẫy tay chào Phương Nhạc rồi rời đi theo hướng khác.
Trần Hề không lấy đồ uống trên quầy, Phương Nhạc lại tự cầm lấy, hai người đi đến cổng phía đông. Trần Hề nhìn thấy một chiếc Mercedes Benz đang đậu trước cửa xếp tự động, còn có một người đàn ông trung niên trông giống như chủ xe đang chặn lối ra vào duy nhất, đang chửi bới gì đó, tư thế hùng hổ, không ai có thể đi qua được.
Trần Hề hiển nhiên không biết ngọn nguồn sự việc, cô không khỏi nhìn thêm lần nữa, lại nghĩ xem có nên đi vòng qua cửa chính hay không.
“Trước đó chủ xe nói không muốn tốn tiền xăng lái xe tới cổng chính, muốn đi thẳng ra bằng cửa này.”
… Trần Hề quay đầu lại, liếc nhìn Phương Nhạc.
Phương Nhạc tiếp tục: “Nhưng nhà thi đấu có quy định, cổng thu phí đậu xe nằm ở cổng chính, cổng phía đông không cho xe cộ qua lại, bảo vệ không chịu mở cửa nên chủ xe cứ ồn ào gây sự.”
Phương Nhạc vừa mở nắp đồ uống vừa nói, đưa đồ uống cho Trần Hề.
Trần Hề bận rộn cả buổi chiều, chưa có uống nước, miệng khô khốc, lần này cuối cùng cô cũng nhận lấy chai nước, uống hai ngụm. Phương Nhạc cứ nhìn chằm chằm, thấy cô uống xong thì muốn giúp cô đậy nắp lại.
Trần Hề không đưa đồ uống cho anh, cô đưa túi nhựa đựng thuốc ở tay còn lại cho Phương Nhạc: “Anh tự cầm đi, đưa nắp cho tôi.”
Phương Nhạc Nghe lời cầm lấy, đặt nắp chai vào tay cô: “Chúng ta đi qua cửa chính đi, không biết ở đây sẽ náo loạn bao lâu.”
“Ừm.”
Từ cổng phía đông đến cổng chính chỉ mất năm sáu phút đi bộ, đi được một lúc thì Trần Hề nhận được điện thoại của Phan Đại Châu.
Phan Đại Châu ở đầu bên kia hỏi: “Trần Hề, Phương Nhạc có ở chỗ cậu không?”
“Đang ở đây.” Trần Hề nói.
“Hỏi xem cậu ấy có để quên điện thoại trên sân bóng rổ không, tớ gọi cho cậu ấy thì điện thoại báo tắt máy.”
Trần Hề hỏi Phương Nhạc: “Điện thoại di động của anh đâu?”
Phương Nhạc lấy điện thoại ra từ trong túi quần, màn hình điện thoại bị nứt một góc, nhưng khi anh nhấn nút nguồn thì nó vẫn bật bình thường, chắc là anh đã đè lên trong lúc đánh nhau.
Trần Hề không nhịn được mà nói: “Điện thoại lại hư rồi à?”
Điện thoại di động trước đây của Phương Nhạc bị Phương Mạt làm hỏng, anh đã dùng tạm trong một thời gian dài, vì mẹ Phương sau khi bắt đầu kinh doanh không còn hứng thú với việc đổi mới điện thoại nữa nên mẹ Phương không mua điện thoại mới, vì thế đương nhiên là bà ấy không có điện thoại cũ để đưa cho Phương Nhạc xài.
Mãi đến kỳ nghỉ hè năm nay, điện thoại bị hư của Phương Nhạc mới hết đường cứu chữa, bà nội Phương cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng của Phương Mạt, bảo Phương Mạt phải góp một nửa, bà nội Phương sẽ trả một nửa này trước, Phương Nhạc sẽ trả nửa còn lại. Ý bà nội Phương là tự mình trả tiền sẽ biết quý trọng hơn, sau này Phương Mạt chắc chắn sẽ không dám tùy tiện vứt điện thoại của anh nữa, Phương Nhạc cũng sẽ trân trọng tài sản của mình, điện thoại này nói không chừng có thể dùng được cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Sau đó, bà nội Phương quay lại đây vì tức giận với tính khí không muốn làm mà đòi có ăn, không có ý chí tiến thủ và lười biếng tham lam của cô Phương, bà nội Phương không chỉ bắt đầu để mắt đến việc học của Phương Mạt, đồng thời còn bảo rằng sau này ngoài tiền học tập ra thì tất cả các khoản chi tiêu khác, chẳng hạn như muốn mua một chiếc điện thoại di động mới thì phải tự bỏ tiền ra để mua, đừng hòng nghĩ đến việc xin tiền của gia đình nữa.
Cho đến hiện tại thì chiếc điện thoại mới này mới dùng được vài tháng.
Phương Nhạc nhìn Trần Hề cau mày, nói: “Còn bật lên được, chưa hư.”
Trần Hề nói: “Chiếc điện thoại trước đó của anh cũng có thể bật lên được mà.” Kết quả khi sử dụng lại khiến người khác đau tim.
Phan Đại Châu ở đầu bên kia biết điện thoại của Phương Nhạc không bị mất nên nhắc nhở: “Alo alo alo, có nghe thấy không?”
“Cậu nói đi.” Trần Hề đáp lại.
“Hai cậu chạy đi đâu thế? Đi hiệu thuốc gì mà lâu dữ vậy?”
“Cổng phía đông bị người ta chặn đường, bọn tớ không vào được, bây giờ bọn tớ đang ở cổng chính của nhà thi đấu.”
“Vậy thì khỏi vào nữa, bọn tớ cũng ăn xong rồi. Bạch Chỉ nói hôm nay nên tạm ngừng ở đây đã, hai cậu đợi ở cổng đi, tớ mang cặp sách ra cho hai cậu.”
Hai người đứng ở cổng đợi Phan Đại Châu, Phương Nhạc cũng không để ý đến vấn đề của điện thoại di động nữa.
Khi Trần Hề và Phương Nhạc về đến nhà, đồ ăn trên bàn đã sạch bách.
Trước đó bọn họ đã nói với gia đình rằng vì không biết quay phim ngắn đến mấy giờ nên sẽ ăn tối ở bên ngoài với các bạn cùng lớp luôn, vì thế nhà họ Phương đã ăn xong cơm từ lâu.
Phương Nhạc mở cửa ra, nhìn thấy ông chủ Phương đang ngồi trên ghế thay giày, ông chủ Phương thậm chí còn hét lên: “Mẹ, nhanh lên đi.”
Ông chủ Phương sắp đi đến Nguyệt Nguyệt Hoa Khai đón vợ đi xem phim, bà nội Phương lại hẹn mấy chị em già của mình đi chợ đêm, ông chủ Phương thuận đường đưa mẹ mình và các chị em già của bà ấy đến đó.
Cửa vừa mở ra, ông chủ Phương ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Phương Nhạc, lập tức kinh hãi: “Sao thế? Con đánh nhau với người khác à?”
Tiếng gầm của ông chủ Phương có thể so sánh với cái câu “Con yêu sớm” dùng để chất vấn Phương Mạt, hiệu quả rung chuyển đất trời thật đáng kinh ngạc, bà nội Phương và Phương Mạt sau khi nghe thấy liền chạy tới.
Phương Mạt: “Ai ai ai, ai đánh nhau?”
“Đánh nhau gì thế?” Bà nội Phương liếc mắt nhìn, nói: “Này, Phương Nhạc, mặt con bị sao vậy? Con đánh nhau với người khác à?”
Phương Mạt sửng sốt, cô ấy tức giận hỏi: “Ông em, mày bị ai đánh thế?”
Phương Nhạc bất đắc dĩ: “Đừng đứng chặn ở cửa nữa, vào bên trong rồi nói chuyện.”
Chuyện bọn họ đánh nhau không giấu được, Trần Hề và Phương Nhạc cũng không có ý định giấu diếm, sau khi nói ra sự thật, ông chủ Phương nhảy dựng lên nói: “Hai đứa nói cho bố biết, cái thằng quỷ người nước ngoài đó là ai? Nó ở đâu? Dám táy máy tay chân sàm sỡ người nhà này à? Để bố cho nó biết tay!”
Phương Mạt tức giận đến mức nghiến răng, ôm lấy vai Trần Hề, trong miệng tuôn ra một đống từ chửi rủa, nghe đến nỗi Trần Hề không biết nên trả lời thế nào.
Sắc mặt bà nội Phương cũng rất khó coi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Hề, nhìn từ trên xuống dưới: “Con có bị thương ở đâu không?”
Trần Hề lắc đầu: “Con không bị thương ạ.”
Bà nội Phương lại nhìn Phương Nhạc: “Còn con thì sao? Chỉ mặt con bị thương thôi hả? Còn trên người thì sao?”
Phương Nhạc nói: “Trên người không sao.”
Bà nội Phương đã nhìn thấy đủ mọi chuyện trên đời, thấy Phương Nhạc tràn đầy năng lượng, không có vẻ là xảy ra chuyện lớn gì, bà ấy cũng thấy yên tâm, nói: “Hai đứa cũng thiệt là, lúc đó nên lập tức gọi điện về mới phải, còn người đó cứ để nó chạy đi vậy à?”
Trần Hề nói: “Phương Nhạc đánh người ta bị thương, bọn con cũng sợ chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.”
“Con trai tôi cuối cùng cũng bị thương rồi!” Ông chủ Phương đột nhiên nghĩ tới gì đó, vui vẻ nói: “Nhưng nhóc con này, đây là lần đầu tiên con đánh nhau với người khác phải không!”
Phương Nhạc chưa kịp nói gì thì bà nội Phương đã đập một phát vào vai ông chủ Phương: “Con vui thế làm gì? Đánh nhau với người khác là chuyện tốt à?”
“Con trai thì phải máu thế này chứ mẹ, làm sao có thể đứng nhìn người nhà mình bị bắt nạt được chứ?”
“Con im miệng lại cho mẹ!” Bà nội Phương thở phì phì đầy giận dữ, bà ấy ra lệnh cho Phương Nhạc: “Lần này tình huống đặc biệt, nhưng không có lần sau, con đừng dựa vào cơ thể to con của mình để đua đòi đánh nhau. Lần này con gặp người yếu, lần sau gặp phải người mạnh hơn mình thì sao? Đánh nhau có gì hay đâu? Có chuyện gì mà không thể giải thích rõ ràng được à?”
Bà nội Phương vẫn cảm thấy đau lòng về vết thương trên mặt Phương Nhạc, bà ấy xem qua mấy loại thuốc mà Trần Hề mua về, muốn xem có thiếu gì thì mua thêm.
Vì Phương Nhạc chỉ bị thương nhẹ, bà nội Phương không muốn cho con dâu biết nên bảo ông chủ Phương giữ bí mật. Ông chủ Phương biết tính cách của vợ mình, ông cũng không có ý định nói cho bà ấy biết.
Điện thoại đang giục, bà nội Phương lại xác nhận với Phương Nhạc: “Thật sự không cần bà ở nhà với con à?”
Phương Mạt không thể chịu đựng được sự “dính” của bà nội nữa: “Nó không phải không có tay chân, bà với bố đi nhanh đi!”
Hai người trưởng bối ra cửa thay giày, bà nội Phương bảo Phương Mạt hâm nóng đồ ăn cho bọn họ, đồ ăn thừa của bữa tối đang để trong tủ lạnh.
Người khiến ông chủ Phương lo lắng nhất vốn dĩ là Phương Mạt, nhưng bây giờ ông ấy không thể không nâng cao mức độ nguy hiểm của Trần Hề lên, nuôi con gái xinh đẹp trong nhà rắc rối thế này đây, may mà trong nhà có một tên trẻ tuổi có nắm đấm mạnh mẽ.
Ông chủ Phương vừa xỏ giày vào, vừa nói với Phương Nhạc: “Con và Hề Hề học cùng lớp, bình thường thời gian hai đứa con ở bên nhau là nhiều nhất, con phải để mắt tới con bé thật sát cho bố biết chưa?”
Phương Nhạc liếc nhìn Trần Hề, cô cũng đang đứng ở cửa tiễn bọn họ, Phương Nhạc trầm giọng nói “Dạ” một tiếng.
Ông chủ Phương hài lòng, lại nói với Trần Hề: “Bình thường con đi đâu cũng cố gắng đừng ở một mình, nếu có chuyện gì thì cứ tìm anh hai của con biết chưa?”
Trần Hề gật đầu: “Con biết rồi con biết rồi, chú Phương mau đi đi, thang máy tới rồi kìa.”
Ông chủ Phương quay lại: “Mẹ, đợi con với…”
Phương Mạt từ trong bếp gọi: “Hề Hề, tới giúp chị đi, có muốn chị rán cho hai đứa thêm một quả trứng nữa không?”
Trần Hề đi vào phòng bếp, Phương Nhạc đứng ở cửa một lát mới quay lại phòng tắm trên lầu tắm rửa.
Thức ăn thừa rất nhiều, nhưng cơm thì không đủ, Trần Hề lấy ra một gói mì, đun sôi nước trước, định đợi Phương Nhạc xuống lầu mới nấu mì.
Phương Mạt đang gặm táo bên cạnh, cô ấy càng nghĩ càng cảm thán: “Quá đỉnh quá đỉnh.”
Trên bàn nấu ăn còn có một quả táo, Trần Hề cầm quả táo và con dao gọt lên, hỏi cô ấy: “Chị nói gì đấy?”
Tiếng ồn từ hệ thống hút khói của bếp tích hợp rất lớn, Trần Hề không nghe rõ lời nói của Phương Mạt.
Phương Mạt tăng âm lượng lên: “Chị nói ông em trai của chị quá đỉnh, nó vậy mà còn biết đánh nhau nữa, quá trời giỏi!”
Phương Mạt đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra vào thứ bảy tuần trước, ngày hôm đó cả Phương Nhạc và Trần Hề đều chứng kiến cô và một chàng trai đang ôm nhau, mặc dù chuyện này về cơ bản khác với chuyện Trần Hề gặp phải ngày hôm nay, nhưng với người khác mà nói thì có vẻ giống nhau, Phương Mạt chỉ có thể vui mừng: “Cũng may hôm đó Phương Nhạc không xông lên đánh bạn chị.”
Trần Hề ngồi xổm trước thùng rác, gọt vỏ một nửa quả táo, cô cắn một miếng thật lớn, nhét miếng táo giòn rụm vào miệng.
Trong đêm khuya, Phương Nhạc đắp chiếc chăn mỏng dựa vào đầu giường, trên chăn không có điện thoại di động hay sách vở, anh lặng lẽ nhìn về phía cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ.
Một lúc sau, anh đưa tay ấn công tắc trên tường, đèn trong phòng tắt phụt, ánh sáng từ dưới cánh cửa nhỏ chiếu vào.
Hôm nay bận rộn như vậy, nhưng lúc này Trần Hề vẫn có thể giải đề.
Phương Nhạc cứ thế nhìn tia sáng trong bóng tối, suy nghĩ về mọi chuyện, từ ngày đầu tiên Trần Hề đến đây cho đến lúc cô ngủ sau cánh cửa này ở tại thời điểm này.
Từ lúc bọn họ còn xa lạ cho đến hôm nay ai cũng nói anh là người anh trai tốt.
Trên ngón trỏ bên tay trái của Phương Nhạc có một chiếc dây buộc tóc màu đen, anh cứ xoay chiếc dây buộc tóc mềm với vẻ buồn phiền.
Chủ nhật, vết thương trên mặt Phương Nhạc nhất định vẫn chưa đỡ, mọi người vốn tưởng rằng việc quay phim sẽ bị đình trệ, nhưng Bạch Chỉ bỗng nhiên có cảm hứng, cô ấy đổi kịch bản ngay trong đêm, sáng sớm đã kêu gào trong nhóm tin nhắn bảo họ đúng 8h30 tập trung ở Đỉnh Quang Minh của trường.
Trường THPT Số 8 có một Đỉnh Quang Minh, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà học tư*. Đó là một phòng kính, vì nằm ở nơi cao nhất của trường, ba mặt lại được bao bọc bằng kính nên có thể nhìn bao quát toàn cảnh của trường THPT Số , vì vậy nó được gọi là Đỉnh Quang Minh**. Tấm kính trên tường dán đầy những tờ giấy ghi chú của các học sinh khóa trước, trên giấy viết chi chít chữ. Ở đây học sinh được tự chủ, giáo viên không được phép vào.
Bạch Chỉ sợ mọi người thấy tin nhắn thoại trên QQ nên mặt dày gọi lần lượt từng người một. Phương Nhạc và Trần Hề sống cùng nhau, Bạch Chỉ vốn chỉ cần gọi cho Trần Hề, nhưng tối hôm qua ở cửa hàng tiện lợi, vì Phan Đại Châu không liên lạc được với Phương Nhạc, Bạch Chỉ liền muốn thử gọi cho Phương Nhạc, bây giờ số điện thoại của Phương Nhạc đang ở trên cùng trong danh bạ nên Bạch Chỉ trực tiếp bấm số của anh.
Kết quả là lại tắt máy.
Khi Bạch Chỉ bấm số của Trần Hề, cô ấy không khỏi phàn nàn với cô: “Phương Nhạc đi ngủ mà cũng tắt nguồn điện thoại à?”
Trần Hề và Phương Nhạc đều quen dậy sớm, Phương Nhạc đã trở về sau buổi chạy bộ buổi sáng.
Trần Hề mở cửa phòng ngủ, chờ Phương Nhạc tắm xong đi ra, cô nói cho anh biết thông báo của Bạch Chỉ, nhịn không được lại hỏi Phương Nhạc: “Điện thoại của anh có phải đã hư rồi không? Tại sao lại tắt máy?”
Phương Nhạc vẫn đang lau mái tóc ướt, dừng một chút rồi nói: “Ừ, hư rồi.”
(*Tòa nhà học tư có ba loại phòng học lớn, vừa và nhỏ. Mỗi phòng học có hai bảng trắng và một bảng đen, chủ yếu dạy các lớp lý thuyết, còn có phòng tự học.)
(**Ngoài đời thực, Đỉnh Quang Minh nằm ở dãy Hoàng Sơn, phía nam tỉnh An Huy, miền Đông Trung Quốc, là một trong 3 đỉnh cao nhất của dãy núi Hoàng Sơn. Đỉnh Quang Minh 4 mùa đều đẹp, đặc biệt vào mùa đông khi tuyết phủ trắng một vùng.)
*
Tác giả có lời muốn nói:
Năm lớp 12 sẽ trôi qua trong chớp mắt, vì thế sắp rồi sắp rồi~