Trăng Ngả Về Tây - Chương 4
Chương 4
Chuyện đợt tập trung của trường THPT Số 8 bị tố cáo diễn ra vào sáng nay, giáo viên phụ trách đợt tập trung này lập tức quyết định giải tán cho mọi người nghỉ, học sinh lần lượt bảo bố mẹ thời gian về nhà sớm hơn dự kiến. Trần Hề gọi điện cho ông chủ Phương nhưng mãi không liên lạc được, cô soạn tin nhắn, nói với ông chủ Phương rằng cô tự quay về là được.
Đây là lần đầu tiên Trần Hề gửi tin nhắn, sau khi gửi đi, cô kiểm tra hộp thư đi xem đã gửi thành công hay chưa.
Điện thoại di động được ông chủ Phương đưa cho cô trong kỳ nghỉ Tết dương lịch. Hôm đó sau khi thi xong, ông chủ Phương đến trường THPT Số 8 đón cô, cô liền nói muốn đến bệnh viện thăm bà nội Phương. Ra khỏi phòng bệnh, cô nói muốn quay lại thị trấn Tân Lạc, trước đó ông chủ Phương bảo cô ở lại Hà Xuyên chơi thêm một ngày đã.
Trần Hề nói rất chân thành: “Con muốn về tranh thủ đọc sách. Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, con phải chăm chỉ hơn, còn chơi thì sau này có thể chơi bất cứ lúc nào.”
Ông chủ Phương rất cảm động, ông chưa bao giờ thấy thằng nhóc con mình chăm chỉ như vậy, hiếm khi chu đáo được một lần. Ông ấy nhớ ra rằng Trần Hề không có điện thoại di động, nói rằng đúng lúc ở nhà có một chiếc điện thoại di động cũ nên ông ấy bảo cô về lấy rồi đi.
Thật ra Trần Hề không hề lo lắng về bài kiểm tra cuối kỳ.
Cô biết mẹ Phương, nhưng hiện tại mẹ Phương không có ở nhà, Phương Mạt đã bỏ nhà đi, bà nội Phương hình như tức giận đến mức nhập viện, vừa rồi ở trong phòng bệnh, ông chủ Phương có hơi rụt rè với bà nội Phương.
Trần Hề không tiện hỏi nhiều, nhưng cô biết trong tình huống này tốt nhất cô không nên xen vào chuyện nhà của người khác.
Chiếc ốp điện thoại cũ mà ông chủ Phương đưa cho cô có hơi xước một chút, nhưng chức năng không có vấn đề gì. Nhà họ Phương tuy là nhà giàu mới nổi nhưng có bà nội Phương trấn giữ, mọi người chắc tiết kiệm tiền đã quen, ví dụ những sản phẩm công nghệ như điện thoại di động chưa hư thì vẫn tiếp tục dùng chứ chẳng thèm đổi cái mới.
Nhưng mẹ Phương cảm thấy việc cầm một chiếc điện thoại có bề ngoài bị hỏng như vậy thì quá thấp kém, nên sau khi bà ấy làm rơi đã đưa chiếc điện thoại này cho Phương Nhạc dùng.
Ông chủ Phương nói: “Mấy hôm trước dì của con đã đổi điện thoại di động mới, điện thoại cũ được đưa cho Phương Nhạc. Chiếc điện thoại này vừa mới được trả lại, con có thể dùng trước, lát nữa chúng ta sẽ đi đăng ký sim điện thoại.”
Sau khi Trần Hề có điện thoại di động, cô cũng không nghịch gì nhiều vì không quen với lại cũng chẳng có người liên lạc. Cô thường để điện thoại trong cặp đi học, thỉnh thoảng lấy ra xem có cần sạc hay không.
Điện thoại có thời gian sử dụng rất lâu, mãi cho đến khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc và đến nhà họ Phương, Trần Hề mới sạc pin lần thứ hai, lúc sạc cô dành chút thời gian rảnh rỗi nghiên cứu chức năng của điện thoại, vừa mới nghiên cứu thì tá hỏa luôn.
Trần Hề không hiểu tại sao trong hộp thư đến của mình lại có tin nhắn còn sót lại, ngoài tin nhắn rác, còn có một tin nhắn khác có nội dung gây sốc…
[A Nhạc, bố con và dì thật sự rất yêu nhau, dì rất cảm kích vì con có thể hiểu được bọn dì, dì không cần danh phận gì cả. Nhưng nếu dì và con có thể trở thành người thân thì con yên tâm, dì nhất định sẽ cưng chiều con, yêu thương con, chăm sóc con giống bố con vậy. Dì hứa với con, dì nhất định sẽ coi con như con ruột của dì.]
Văn bản ngắn gọn rõ ràng, nhìn theo nghĩa đen và liên kết với tình hình hiện tại của nhà họ Phương thì chắc là ông chủ Phương đã đi quá giới hạn, bà nội Phương tức giận nhập viện, Phương Nhạc đâm sau lưng mẹ ruột của mình, cho nên Phương Mạt mới mắng anh…
“Mẹ sinh ra con chó còn hơn nuôi mày. Mày chẳng là cái thá gì cả. Nếu muốn sống chung với con khốn đó đến vậy thì cút khỏi đây cho tao!!”
Đêm đó Trần Hề biết được bí mật này, tam quan bị đả kích nặng nề, choáng váng hồi lâu, bàng quang của cô cấp báo cần đi vệ sinh gấp, kết quả vừa mở cửa đã đụng phải Phương Nhạc đang chuẩn bị vào phòng tắm sau khi đi chơi bóng về. Âm thanh từ chiếc TV ở tầng dưới chói tai đến mức cô bất giác nín thở.
Lúc này Trần Hề kiểm tra hộp thư đi, tất nhiên sẽ nhìn thấy hộp thư đến, cô không xóa tin nhắn trong đó, dù sao điện thoại này cũng là cô mượn dùng, cô không biết mình có quyền xóa hay nên xóa nữa.
Ngoài trời gió và tuyết càng mạnh, xe buýt chạy với tốc độ rất nhanh, Trần Hề nhớ tới khu chung cư của ông chủ Phương có tên là khu biệt thự Cẩm Duyên, nhưng xe buýt của đội tập trung sẽ không đưa từng người về tận cửa nhà mà chỉ có thể dừng lại dọc theo đường đi khi vào thành phố.
Trần Hề đã hỏi tài xế, cô chọn điểm xuống xe gần khu biệt thự Cẩm Duyên nhất. Cô không biết gì về đường phố Hà Xuyên, lớn như thế này rồi nhưng cô chưa bao giờ đi taxi hay đi xe buýt một mình, nhưng cô nghĩ mình có miệng có thể hỏi người khác, đầu óc minh mẫn để kiểm soát thế giới nên không có gì phải lo lắng cả.
Trần Hề vẫn đang ở trên xe buýt thì nhận được cuộc gọi lại từ ông chủ Phương.
Ông chủ Phương nói với cô: “Hề Hề à, hiện tại chú không ở Hà Xuyên. Bây giờ con đang ở đâu thế?”
Trần Hề nói: “Con vẫn đang ở trên xe buýt của trường học.”
“Nếu vậy thì chú sẽ nhờ anh Phương Nhạc đến đón con. Lát con xuống xe đừng chạy lung tung.”
Trần Hề vội vàng từ chối: “Không cần, không cần. Chú Phương, con biết đi xe buýt mà, con tự về là được rồi.”
Ông chủ Phương hù dọa cô: “Con đã từng xem “Pháp lý hôm nay”* chưa? Con có biết có bao nhiêu cô gái lớn tuổi hơn con đã bị bắt cóc không? Nghe lời chú đi, chú bảo anh Phương Nhạc bắt taxi đến đón con.”
Trần Hề thầm nói, đây không phải là lãng phí à, cô có thể tự mình bắt taxi mà.
Ông chủ Phương lại nói thêm: “Con không thể đi taxi một mình được. Ai biết tài xế tốt hay xấu chứ? Nếu tài xế bắt cóc con thì chú biết đi đâu tìm con đây?”
Trần Hề bất mãn: “Chú phải có lòng tin vào trí thông minh của con chứ.”
Ông chủ Phương cười: “Nhưng chú không có lòng tin vào thân thể nhỏ bé của con, người ta bắt con xong rồi bỏ chạy thì biết làm sao!”
… Thật khó để Trần Hề phản bác điều này.
Có lẽ vì không ăn đủ chất dinh dưỡng nên hai năm nay Trần Hề không cao thêm, chiếc áo khoác cotton màu đen cô mặc là mua từ năm cô học lớp sáu tiểu học, lúc đó mẹ Trần đặc biệt mua cho cô một chiếc cỡ lớn hơn, nghĩ rằng sau này cô có thể mặc nó lâu hơn. Dựa theo tốc độ phát triển hiện tại của mình, Trần Hề rất lo lắng, sợ rằng chiếc áo khoác này có thể mặc thêm vài năm nữa.
Điểm xuống xe Trần Hề chọn là trạm xe buýt, tài xế của trường đã chỉ cô nên đi tuyến xe buýt nào. Trần Hề xuống xe, đội mũ lên, ôm bản thân thật chặt, đứng trước biển chỉ đường xe buýt để nghiên cứu lộ trình.
Ông chủ Phương bảo Phương Nhạc đến đón cô, Trần Hề cảm thấy điều này không đáng tin cậy lắm, thà dựa vào chính mình còn hơn là dựa vào người khác.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô có một cuộc gọi lạ, Trần Hề có dự cảm, tim đập không rõ nguyên nhân, sau khi bắt máy, cô liền nghe thấy giọng nói của Phương Nhạc.
“Ở đâu?” Giọng người thiếu niên rõ ràng.
Trần Hề run rẩy vì cơn gió lạnh Tây Bắc thổi tới, cô ho nhẹ một tiếng, nói tên trạm xe buýt, tự giác nói: “Tôi tự mình bắt xe buýt về được rồi.”
“Xe buýt ngừng chạy rồi.”
… Trần Hề muốn nói vậy thì cô bắt taxi?
“Đợi đó.”
Được thôi.
Thời gian chờ đợi cảm giác dài đằng đẵng, xe buýt quả thực đã ngừng chạy, đã mấy chục phút trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng của một chiếc xe buýt nào. Trời đang có bão tuyết dày đặc, trên đường chỉ có vài người đi bộ, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô chạy qua, tốc độ dường như còn chậm hơn cô đi bộ, hầu hết các cửa hàng dọc vỉa hè đều đóng cửa.
Trần Hề đi tới đi lui trong bến xe buýt, nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng lóe lên suy nghĩ rằng phải chăng Phương Nhạc cố ý giở trò với mình hay không. Ngay trước khi cô sắp tê liệt vì lạnh, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một người vô cùng nổi bật trong cơn gió tuyết.
Trần Hề không biết Phương Nhạc có cao đến một mét tám hay không, trong số các bạn học cấp hai trong thị trấn của cô, cô hiếm khi thấy ai cao hơn Phương Nhạc.
Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, bên trong dường như chỉ có một chiếc áo phông mỏng, trước ngực có một chiếc túi đeo chéo màu bạc, bên dưới là quần thể thao màu xanh nhạt, trong tay cầm một chiếc ô màu xanh nước biển, bước đi trong màn tuyết trắng xóa, có vẻ hơi… Cảm giác như đang đi dạo nhàn nhã trong một khu vườn.
Cả người nổi bật, dễ khiến mọi người chú ý đến mình.
Phương Nhạc cũng nhìn thấy Trần Hề, ở bến xe buýt chỉ có một cục tròn màu đen nhảy lên nhảy xuống, vừa gầy gò vừa nhỏ bé, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh đã đọng lại trong đầu anh hơn 20 ngày qua.
Ông chủ Phương lo cô sẽ gặp phải kẻ buôn người, còn Phương Nhạc lại cảm thấy khả năng chuyện có xác suất nhỏ như vậy cũng có thể xảy ra.
Trần Hề chạy vài bước về phía người đang đi đến, khi sắp đến gần Phương Nhạc thì dừng lại. Phương Nhạc lấy ra một chiếc ô từ trong túi đeo chéo, duỗi cánh tay thon dài ra trước mặt Trần Hề: “Không bắt được taxi, đi thôi.” Anh nói.
“Ồ.” Trần Hề cầm lấy ô, sau đó nói thêm: “Cám ơn.”
Phương Nhạc chân dài đi phía trước, Trần Hề một tay kéo vali, một tay đi cầm chiếc ô màu đen theo phía sau.
Chiếc vali là do ông chủ Phương tìm thấy ở nhà, lúc đó trên tay cầm của chiếc vali 20 inch có treo một thẻ nhựa, thật trùng hợp là chiếc vali này cũng thuộc về Phương Nhạc, thẻ nhựa có bính âm tên của Phương Nhạc và thời gian xuất phát “Ngày 6 tháng 8 năm 2010”, Trần Hề không hiểu ý nghĩa của tấm thẻ tiếng Anh, sau khi kiểm tra mới biết ra đó là tên của tàu du lịch.
Mùa hè năm ngoái Phương Nhạc ngồi tàu du lịch ra nước ngoài chơi, Trần Hề nhớ lại cùng khoảng thời gian này năm ngoái, mẹ Trần nhập viện, còn mình thì đang chạy loanh quanh trong bệnh viện.
Sau đó, ông chủ Phương đã tháo thẻ nhựa và tịch thu chiếc túi da rắn của Trần Hề.
Bánh xe vali lăn trên mặt đất, tiếng bước chân đi trên tuyết còn nhẹ hơn cả tiếng gió xào xạc đang thổi.
Không giống với một số bạn đồng trang lứa lúc nào nhìn cũng lười biếng và mệt mỏi, dáng đi của Phương Nhạc vô cùng mạnh mẽ, cũng không có ý định đưa tay ra giúp. Quân tử đoan chính, thiếu niên như tùng*. Trần Hề đang kéo theo chiếc vali, má và mũi đỏ bừng vì lạnh, cô cảm thấy Phương Nhạc hẳn là một người tàn nhẫn, cho nên miêu tả trước có thể không phù hợp với anh, nhưng miêu tả sau lại vô cùng phù hợp.
(*Dáng đứng, dáng đi mạnh mẽ và vững chãi như cây tùng (cây thông))
Phương Nhạc không quay đầu lại, không nhìn thấy người phía sau đang chật vật bước đi, nhưng hơi thở hổn hển nặng nề phía sau vẫn vang lên không ngừng.
Đi chưa đến nửa cây số, trên đường rốt cục xuất hiện một chiếc taxi trống, Phương Nhạc vẫy tay ra hiệu dừng xe, tài xế taxi lướt qua anh như không hề nhìn thấy.
Phương Nhạc không hề tức giận hay phàn nàn, anh chụp ảnh biển số xe lại rồi lưu loát bấm số điện thoại khiếu nại. Gọi điện xong, anh quay lại thì nhìn thấy một người nhỏ bé đang đứng cách anh một khoảng đang ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời. Phương Nhạc dừng một chút, cất điện thoại rồi nói: “Đi thôi.”
Hai người tiếp tục đi chậm rãi trong tuyết, người này theo sau người kia, lại đi được thêm nửa cây số, cuối cùng Phương Nhạc cũng bắt được một chiếc taxi. Phương Nhạc ngồi vào ghế phụ, Trần Hề đẩy vali vào cốp xe rồi theo sau ngồi vào trong.
Trong xe không phát nhạc, cũng không có ai nói chuyện, nên có người phát ra chút tiếng động là thì nghe vô cùng rõ ràng. Xe chạy được một đoạn, Phương Nhạc nghe thấy lẩm bẩm như đang tự nói chuyện, anh nhìn vào gương chiếu hậu, người trong gương gầy gò, chỉ có một đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm, đối phương đang xoa xoa đôi bàn tay sưng đỏ vì lạnh của mình để giữ ấm, vừa chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ xe, miệng vừa lẩm bẩm tên một biển báo hoặc tòa nhà nào đó.
Trần Hề đang ghi nhớ đường đi.
Tổng thời gian đi bộ mất khoảng bốn mươi phút, nếu lái xe bình thường thì không mất nhiều thời gian. Nhưng bây giờ việc đi lại trong tuyết rất khó khăn, vì thế đoạn đường lúc sau taxi đã lái xe vô cùng cẩn thận. Sau một chặng đường dài về được tới nhà thì đã quá giờ ăn trưa.
Tất của Trần Hề đã ướt, cô đặt đôi giày thể thao ẩm ướt sang một bên, xách vali trở về phòng ngủ trên tầng hai. Phương Nhạc vẫn không đưa tay ra giúp đỡ, anh treo túi đeo chéo và áo khoác lông lên, vào bếp uống chút nước, lấy túi bánh mì nướng còn lại ra, hai ba miếng đã ăn sạch hết.
Phương Nhạc lấy tờ rơi quảng cáo giao đồ ăn ra rồi gọi điện thoại, có thể cửa hàng đã đóng cửa vì tuyết rơi dày đặc nên mãi không có ai bắt máy, giữa những tiếng tút tút vô hồn đột nhiên xen vào tiếng bước chân nhẹ nhàng, Phương Nhạc ngước mắt lên.
Trần Hề đã cởi áo khoác, mặc một chiếc áo len cao cổ màu vàng có thêu một quả anh đào nhỏ màu đỏ trước ngực. Cô ngó đầu nhìn thấy mấy tờ rơi quảng cáo giao đồ ăn, sau khi bắt gặp ánh mắt của Phương Nhạc, cô nhẹ giọng nói: “Nếu trong nhà có đồ ăn thì để tôi thể hiện tay nghề nhé?”
Phương Nhạc: “…”
Anh nhìn thấy ánh sáng háo hức trong đôi mắt tròn xoe của Trần Hề.
Hề Hề: “Cơm cơm!”
*
(*Pháp lý hôm nay (Legal report) ra đời vào ngày 2 tháng 1 năm 1999, là chuyên mục pháp lý phát hành cả ngày đầu tiên trong nước, tuân thủ quan điểm “ghi lại từng chút một sự tiến bộ trong pháp quyền của nhà nước Trung Quốc” và “tập trung vào việc phổ biến luật pháp, giám sát việc thực thi pháp luật, thúc đẩy luật pháp và phục vụ người dân”.)