Trăng Ngả Về Tây - Chương 39
Chương 39
Thiếu niên sức mạnh, một người tấn công trước, một người lại phản công không chút do dự. Hai chàng trai cao lớn lao vào đánh nhau. Đám Lâu Minh Lí tỉnh hồn, lao tới để can ngăn, bạn bè của chàng trai người nước ngoài cũng bu vào, đám đông càng trở nên hỗn loạn hơn, sân vận động chật kín người, ầm ĩ vang trời.
Trần Hề chậm hơn một nhịp, cô vốn dĩ bị giật mình khi có người ôm eo nâng cô lên không trung, lúc Phương Nhạc lao tới, hai chân cô mới vừa đáp đất, hai mắt hoa lên, nhìn không rõ cái gì cả. Khi trong tầm mắt của cô lại có người xuất hiện thì đã thấy Phương Nhạc và một chàng trai người nước ngoài xa lạ đang đánh nhau.
Sắc mặt Trần Hề thay đổi, lập tức ngăn cản, lớn tiếng gọi tên Phương Nhạc: “Phương Nhạc! Phương Nhạc!”
Nhưng cô rất khó để đến gần, hai người trước mặt giống như hai cỗ máy cỡ lớn mất kiểm soát, dáng người của cô đứng trước mặt bọn họ chẳng đáng là gì, nếu né tránh không đúng cách ngược lại sẽ bị ảnh hưởng.
Trong lúc hỗn loạn, hai tay Trần Hề đột nhiên bị siết chặt, cô loạng choạng vài lần, bị Liêu Tri Thời kéo sang một bên.
“Đừng tới gần, cẩn thận bị thương.” Liêu Tri Thời nhắc nhở.
Trần Hề tưởng rằng Liêu Tri Thời đến đây để can ngăn giống như đám Lâu Minh Lí, nhưng Liêu Tri Thời lại thả lỏng vai, nở một nụ cười xấu xa với cô: “Tớ đi giúp Phương Nhạc.” Nói xong, cậu ta lao về phía trước, tung ra một đấm, tình hình trận chiến càng trở nên hỗn loạn hơn.
“…”
Phan Đại Châu với cánh tay đang băng bó, lo lắng chen vào trong ngọn lửa chiến đấu, nhưng Trương Tiêu Hạ đứng dậy ngăn cản: “Cậu đừng tới đó, bây giờ cậu đã tàn phế rồi!”
“Vậy thì tớ cũng không thể trơ mắt nhìn anh em của mình bị đánh được!”
“Cậu có đi cũng chỉ tổ gây thêm phiền phức thôi, bọn họ lại phải phân tâm để cứu cậu, cậu như này không phải đang tự tìm phiền phức à?”
Phan Đại Châu không thèm nghe lời khuyên, cậu ấy chỉ biết nếu cậu ấy và Phương Nhạc cùng làm trò điên rồ, Phương Nhạc cũng sẽ liều mạng giúp cậu ấy. Phan Đại Châu đẩy Trương Tiêu Hạ sang một bên, lao vào chiến trường, dùng bàn tay trái lành lặn của mình ra sức quơ qua quơ lại, cậu ấy dọa nạt: “Tránh ra tránh ra hết đi, tôi chỉ có một cánh tay này thôi, nếu ai dám đụng vào tôi thì tôi sẽ tống tiền người đó!”
Cậu ấy còn nói bằng song ngữ Trung – Anh, còn lặp lại bằng tiếng Anh một lần nữa.
Trương Tiêu Hạ: “…”
Máu nóng trong đầu của Phương Nhạc sôi sục, nắm đấm không chút lưu tình. Bạn của chàng trai kia ôm cánh tay anh từ phía sau, chàng trai nhân cơ hội đá vào anh mấy cái, Phương Nhạc huých khuỷu tay ra sau, dùng sức quật ngã người phía sau. Liêu Tri Thời tận dụng lúc đang thắng thế tung thêm vài cú đấm, Lâu Minh Lí và Thẩm Nam Hạo vừa chặn hai bên lại vừa hét lên.
Trần Hề vô cùng tức giận, cô gọi Bạch Chỉ và Trương Tiêu Hạ, chỉ vào mấy người xung quanh, nói: “Đừng để họ gọi cảnh sát!”
Nhà thi đấu vào cuối tuần chật kín người, xung quanh sân bóng rổ có vài nam nữ đã lấy điện thoại di động ra, Bạch Chỉ và Trương Tiêu Hạ giật mình, muộn màng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, họ lập tức chia thành hai nhóm để đi ngăn người khác gọi cảnh sát.
Trần Hề nhặt quả bóng rổ trên mặt đất ném vào đám người đang đánh nhau, cũng không quan tâm là trúng người nhà mình hay đồng bọn của chàng trai người nước ngoài, cô đã tập ném bóng lâu như vậy, lần nào cũng thất bại, lần này độ chính xác vô cùng đáng kinh ngạc. Khi đó Phương Nhạc và chàng trai người nước ngoài lại chuẩn bị tung cú đấm, cô ném quả bóng vào giữa bọn họ, quả bóng rổ trúng vào hai người họ, động tác của họ cũng không khỏi hơi dừng lại, Trần Hề chẳng cần suy nghĩ liền nhân cơ hội này lao tới, chen vào trong ngực Phương Nhạc: “Phương Nhạc, Phương Nhạc, đủ rồi!”
Phương Nhạc cúi đầu nhìn Trần Hề, tóc đuôi ngựa của Trần Hề buông xõa, sắc mặt căng thẳng. Lồng ngực anh đập thình thịch, không nhịn được ôm lấy vai Trần Hề, máu nóng trong đầu cuối cùng cũng nguội đi một chút, Lâu Minh Lí và Thẩm Nam Hạo tận dụng cơ hội, nhanh chóng bảo mọi người đình chiến.
Nhân viên bảo vệ của nhà thi đấu cầm bộ đàm trong tay đến muộn, sau khi mọi người cố gắng can ngăn thì cuộc ẩu đả kết thúc, toàn bộ quá trình thực ra chỉ kéo dài có vài phút, trên mặt của Phương Nhạc và Liêu Tri Thời đều bị thương.
Buổi tối, cửa hàng tiện lợi trong nhà thi đấu trở nên đông đúc, có vài thanh thiếu niên ùa vào.
Bạch Chỉ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại cảm xúc, cô ấy thở dài: “Phương Nhạc đánh nhau quá hăng, lúc bình thường tớ thật sự không thể nhìn ra được.”
Trương Tiêu Hạ đồng ý: “Đúng vậy, bình thường cậu ấy hiền lành như thế, ai ngờ lại có thể đánh nhau giỏi như vậy đâu.”
Phan Đại Châu nổ: “Mấy cậu không nhìn thấy cơ bắp trên người cậu ấy à!”
Bạch Chỉ: “Này, cậu đang phóng đại đấy à.”
Tuy Phương Nhạc đã tập thể dục lâu năm nhưng dáng người cậu ấy thuộc kiểu vai rộng, eo hẹp và gầy, múi bụng thì chắc có chứ cơ bắp lấy đâu ra?
Trương Tiêu Hạ không khỏi tò mò: “Đúng rồi, trước đây Phương Nhạc có từng đánh nhau bao giờ chưa?”
Phan Đại Châu nói: “Không phải cậu học cùng trường cấp hai với bọn tớ hả? Cậu đã từng thấy cậu ấy đánh nhau bao giờ chưa?”
“Đương nhiên là chưa.” Trương Tiêu Hạ nói: “Nhưng hôm nay cậu ấy đánh nhau nhìn bao ngầu, trông chẳng giống tay mơ chút nào. Người nước ngoài đó còn cao hơn Phương Nhạc nữa kìa, nhưng Phương Nhạc không sợ, thật sự bao đẹp trai luôn!”
Lâu Minh Lí ở bên cạnh nói: “Đó là bởi vì Phương Nhạc đẹp trai, cho nên làm gì cũng đẹp trai thôi.”
Bạch Chỉ nói: “Cậu cũng rất đẹp trai, lúc lên can vô cùng đẹp trai.”
“Ha.” Lâu Minh Lí hiếm khi lại có chút ngượng ngùng, cậu ta chưa bao giờ được một cô gái khen trước mặt như thế này: “Đâu có đâu.”
Thẩm Nam Hạo vẫn có chút tức giận: “Nếu không phải chúng ta không thể làm lớn chuyện, thật sự nên bắt người này đưa về đồn cảnh sát. Đây chẳng phải là đang sàm sỡ à? Lúc đó tớ còn muốn đấm hắn thêm mấy phát nữa. “
Giả Xuân nói: “Ra tay trước dù sao cũng có lỗi, bọn mình biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng những người khác có thể không đồng ý với quan điểm của bọn mình. Bọn mình nói đối phương là một tên sàm sỡ, nhưng những người khác có thể nói rằng hắn chỉ là nhiệt tình quá mức thôi.”
Bạch Chỉ nói: “Việc tiếp xúc thân thể một cách không cần thiết mà không có sự đồng ý của phụ nữ thì chính là sàm sỡ.”
Giả Xuân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu nói cũng có lý, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác. Tớ sẽ không thảo luận thêm về quan điểm này với cậu nữa, chỉ có điều chuyện hôm nay còn có xung đột văn hóa trong đó nữa.” Quan niệm giữ khoảng cách khi giao tiếp xã hội của người Trung Quốc rõ ràng khác với người phương Tây.
Bạch Chỉ thở dài: “Haiz, đúng thật, đây có thể là cái giá của sắc đẹp. Hề Hề chỉ ném bóng thôi mà cũng có thể bị người ta nhìn trúng nữa.”
Trương Tiêu Hạ nói: “Lúc trước tớ không nhìn thấy, nhưng người nước ngoài đó ôm Hề Hề lên phải không?”
Thẩm Nam Hạo và Lâu Minh Lí thật ra cũng không nhìn rõ, lúc đó Thẩm Nam Hạo vừa mới mua đồ uống ở cửa hàng tiện lợi về phân phát cho mọi người, mọi người đều bận uống nước, hơn nữa đâu có ai lại nhìn chằm chằm Trần Hề chơi bóng làm gì.
Giả Xuân lại chứng kiến toàn bộ quá trình, cậu ta chỉnh lại kính, nói Trần Hề ném bóng thế nào, rồi người nước ngoài bắt chuyện thế nào, lại đột nhiên ôm người khác lên như thế nào cho mọi người nghe.
Nghe xong, Trương Tiêu Hạ nói: “Quá đáng thật sự.”
Phan Đại Châu nói: “Đúng đó, nếu không phải tớ thiếu mất một cánh tay thì tớ đã xông lên đánh chết hắn rồi!”
“Cậu thôi đi, cậu muốn đến lúc đó ăn cơm bằng chân à?” Trương Tiêu Hạ nói: “May mà có Phương Nhạc ở đây.”
Bạch Chỉ: “Phương Nhạc thật sự rất lo lắng cho Trần Hề.”
Phan Đại Châu vừa nghe thấy câu này, chuông báo thức lập tức vang lên, đang muốn tìm cái gì đắp vào thêm, lại nghe thấy Bạch Chỉ nói tiếp: “Để mà nói thì có anh trai quả nhiên rất tuyệt.”
Trương Tiêu Hạ đồng ý: “Đúng vậy, cậu ấy đối xử với Hề Hề rất tốt.”
Đám Lâu Minh Lí đều đồng ý, Phan Đại Châu bối rối, tại sao bọn họ lại nghĩ như vậy chứ?
Bạch Chỉ lấy một chai nước uống trên kệ: “Tớ muốn uống hồng trà đá.”
Đồ uống họ mua trước đó đều đã khui ra, lúc đánh nhau đều để lại trên khán đài, sau khi đánh nhau, họ không dám động đến những đồ uống đó nữa, khát nước quá nên đến cửa hàng tiện lợi mua đồ uống trước, thuận tiện mua ít đồ ăn lấp đầy dạ dày, bây giờ đã đến giờ ăn tối rồi.
Cửa hàng tiện lợi mở nhạc rộn ràng, mọi người nói chuyện rất nhỏ, cách nhau mấy kệ hàng, Phương Nhạc và Trần Hề chỉ có thể nghe thấy tiếng động xì xà xì xầm.
Trần Hề cúi đầu nhìn kệ hàng, Phương Nhạc cách cô hai nắm tay, thấp giọng hỏi cô: “Sao nãy giờ không nói gì thế?”
Từ sân bóng rổ đến cửa hàng tiện lợi, Trần Hề vẫn luôn không thèm nói chuyện với anh.
Trần Hề nhẹ giọng nói: “Anh muốn tôi nói gì?”
Phương Nhạc nhìn cô, hỏi: “Cô giận à?”
“Ừm.” Vô cùng hiển nhiên, Trần Hề không phủ nhận.
Trần Hề thật sự rất ít khi tức giận, cảm xúc của cô về cơ bản là cô tự mình giải quyết, thỉnh thoảng nếu chọc cô một cách vô hại, cô cùng lắm cũng chỉ nhìn anh đầy trách móc.
Phương Nhạc hỏi: “Sao lại giận?”
Trần Hề không nói gì, đứng ở kê hàng cầm đồ lên xem.
“Nói chuyện.” Hai chữ này dùng giọng điệu mạnh mẽ, giống như đang ra lệnh cho đối phương, khi Phương Nhạc nói đã cố ý nói chậm và nhẹ nhàng hơn.
Trần Hề đặt ngón tay lên chiếc hộp nhỏ trên kệ, chậm rãi nói: “Anh có biết hậu quả của việc đánh nhau không?”
Phương Nhạc: “Cô giận là vì chuyện này à?”
Trần Hề nói: “Trường THPT Số 8 là trường trọng điểm số một ở Hà Xuyên, anh còn là học sinh trong lớp thi đấu của trường nữa. Anh có biết nếu bị bắt đến đồn công an hoặc bị nhà trường phạt thì sẽ nghiêm trọng đến mức nào không?”
“Ừ.” Phương Nhạc nhàn nhạt nói: “Cho nên vừa rồi tôi nên làm ngơ đúng không?”
Trần Hề nói: “Anh kích động quá rồi.”
Phương Nhạc nhìn chằm chằm vào kệ hàng mà không gì, trên dãy kệ này chỉ có vài thứ, mấy chục giây là có thể xem xong, nhưng bọn họ vẫn cứ đứng đó, không hề động đậy.
“Trước đây tôi chưa từng đánh nhau bao giờ.” Phương Nhạc đột nhiên nói.
Trường THPT Số 8 là trường trọng điểm của tỉnh, trong trường vốn dĩ không có học sinh quậy phá, mặc dù trường THCS Văn Khải có hơi hỗn tạp, nhưng những người bạn thân của Phương Nhạc về cơ bản thì tính cách và học tập đều tốt cả. Ngay cả Liêu Tri Thời, người có vẻ hơi cà lơ phất phơ, cậu ta học tập cũng khá tốt, dù sao khoa Quốc tế của trường THPT Số 8 không cử học sinh có bằng cấp giả dối đi du học, hơn nữa Liêu Tri Thời cũng phải nghiêm túc vượt qua đủ loại kỳ thi mới có thể vào học được.
Vì vậy, mối quan hệ xã hội của Phương Nhạc rất đơn giản, anh ở trong môi trường như vậy, thật sự từ nhỏ chưa từng đánh nhau với ai bao giờ.
“Ồ.” Trần Hề nói: “Vậy anh nên tiếp tục duy trì.”
Phương Nhạc trầm mặc, hỏi một câu: “Cô chỉ giận mỗi chuyện này thôi à?”
“Ừm.” Cuối cùng Trần Hề cũng chọn được một hộp băng keo cá nhân, cô cầm hộp băng keo cá nhân lên, chuẩn bị kết thúc chủ đề: “Tôi đi tính tiền.”
Cô quay người đi về phía quầy thu ngân, Phương Nhạc thấp giọng gọi cô: “Trần Hề.”
Trần Hề quay người lại.
Phương Nhạc duỗi tay ra, giữa các đầu ngón tay có một sợi dây buộc tóc màu đen, Trần Hề đã làm rơi nó, sau khi đánh nhau xong, Phương Nhạc nhặt nó từ dưới đất lên.
Trần Hề nhìn chiếc dây buộc tóc, lại nhìn Phương Nhạc, cô cũng không quay đầu lại: “Dây buộc tóc này chắc đã bị giẫm lên rồi, tôi không cần nữa.”
Nói xong, Trần Hề rời đi.
Phương Nhạc buông cánh tay xuống, trong tay vẫn cầm sợi dây buộc tóc, ngón tay vô thức nhẹ nhàng xoa xoa, sợi dây buộc tóc di chuyển lên xuống bên chân, giống như kim đồng hồ trên tường, chậm rãi vận hành theo quy luật.
Khi Trần Hề đang tính tiền, cô hỏi nhân viên thu ngân: “Ở đây có loại thuốc nào có thể dùng được cho vết thương ngoài da không ạ? Em chỉ tìm thấy băng keo cá nhân thôi.”
Trước đó nhân viên thu ngân đã nhìn thấy Phương Nhạc đi vào, khuôn mặt đẹp trai như vậy, nhưng gò má ửng đỏ, khóe miệng bị rách da. Nhân viên thu ngân cũng đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra: “Cửa hàng tiện lợi không bán thuốc được, phía sau tiệm chúng tôi mới mở một hiệu thuốc, em có thể tới đó mua.”
Phía sau mà nhân viên thu ngân nói là bên ngoài cổng phía đông của nhà thi đấu, cửa hàng tiện lợi nằm ngay cổng phía đông nên sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đi bộ một đoạn ngắn là đến hiệu thuốc.
Trần Hề cảm ơn, đám Trương Tiêu Hạ đang ăn, cô nói với bọn họ một tiếng rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Liêu Tri Thời nãy giờ vẫn đứng ở cửa gọi điện thoại nên cậu ta không theo vào trong cửa hàng. Lúc này, cuộc gọi đã kết thúc, cậu ta nhìn thấy Trần Hề đi ra liền hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Tại sao chỉ có mình cậu thôi thế?”
Trần Hề nói: “Bọn họ đang ăn ở bên trong.”
Liêu Tri Thời lại hỏi: “Vậy cậu định đi đâu?”
“Bên kia có hiệu thuốc, tôi đi mua thuốc.”
“Cúp máy đã.” Liêu Tri Thời nói với đầu bên kia điện thoại, tự nhiên đi theo Trần Hề: “Mở hiệu thuốc khi nào thế? Sao tớ không biết nhỉ?”
Trần Hề: “Mới mở.”
Liêu Tri Thời tìm chủ đề để nói chuyện với cô: “Hôm nay mấy cậu cứ thế này mà đình công à, còn quay phim kịp không?”
Trần Hề nói: “Bạch Chi sẽ thu xếp.”
“Phương Nhạc bị thương rồi, có thể tiếp tục quay phim không?”
“Để xem.”
Chỉ nói qua nói lại mấy câu như thế, Liêu Tri Thời nghe thấy chút gì đó thú vị: “Cậu có hơi buồn đấy.”
Trần Hề thành thật nói: “Ừm, có chút.”
Liêu Tri Thời mỉm cười: “Sao vậy? Không vui chỗ nào đâu?”
Trần Hề không muốn nói nhiều với cậu ta nữa, hai người đã đi vào hiệu thuốc mới mở.
Trần Hề mô tả vết thương của Phương Nhạc cho nhân viên bán hàng, cô chưa bao giờ mua thuốc dùng cho vết thương ngoài nên cần nhân viên tư vấn.
Nhân viên bán hàng nói: “Nếu để khử trùng thì dùng iodophor hoặc rượu, nếu để chống viêm thì có thể mua amoxicillin hoặc cephalosporin, nếu để lưu thông máu thì có thể sử dụng thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược hoặc dầu Hồng hoa, phải xem em cần gì.”
Trần Hề nhớ đến hộp thuốc ở nhà, bên trong luôn có iốt và bông gòn, nhưng những thứ khác hình như đều chưa có, thế là Trần Hề liền mua mỗi thứ một hộp.
Liêu Tri Thời dựa vào tủ thuốc nói: “Đều mua cho Phương Nhạc thôi à, tớ nói này, tớ cũng giúp cậu đánh nhau mà, cậu không mua cho tớ một hộp nào hả?”
Trần Hề đã trả tiền xong, đang chờ thối tiền, trả lời với giọng điệu bình tĩnh: “Cậu thật sự rất thích tham gia trò vui đó.”
“A.” Liêu Tri Thời híp mắt cười nói: “Xem ra cậu có một chút không vui là đang nhắm vào tớ hả.”
Trong cửa hàng tiện lợi, Phương Nhạc cầm hai chai nước uống đi thanh toán, Phan Đại Châu ngậm cơm nắm đi tới nói: “Trần Hề đi hiệu thuốc mua thuốc cho cậu rồi.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Phương Nhạc lấy tiền ra.
“Tớ nói này.” Phan Đại Châu chần chừ nói: “Bọn họ đều nói cậu là một người anh trai tốt kìa.”
Phương Nhạc liếc cậu ấy.
Phan Đại Châu vò đầu bứt tai, nói năng không rõ: “Sao bọn họ đều nghĩ cậu là anh trai tốt vậy chứ?” Ở tuổi này của bọn họ, rất dễ để khiến người khác hiểu lầm về mối quan hệ khác, nhưng để khiến người khác rõ ràng cho rằng đó là tình cảm anh em trong sáng thì lại rất khó đúng chứ?
Phương Nhạc không nói gì, thanh toán xong liền đi thẳng đến cửa của cửa hàng tiện lợi, Phan Đại Châu hỏi anh: “Này, cậu đi đâu thế?”
Phương Nhạc: “Hiệu thuốc.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người không cảm thấy đang mập mờ rồi à?
*
Cy: Ta nói nghiệp quật nhanh lắm =)))), phũ người ta cho cố vô, giờ người ta phũ lại chỉ biết câm mỏ :))))