Trăng Ngả Về Tây - Chương 38
Chương 38
Giọng nói của Bạch Chỉ rất lớn, Lâu Minh Lí nghe thấy tên mình, cậu ta liền nhìn về phía trước phòng học. Bởi vì Phương Nhạc vốn đã cao, hiện tại anh lại đứng trên bục giảng, vì thế người đầu tiên Lâu Minh Lí nhìn thấy chính là Phương Nhạc. Trùng hợp thay, Phương Nhạc cũng đang nhìn về phía cậu ta, ánh mắt Lâu Minh Lí cứ dán chặt vào Phương Nhạc và Bạch Chỉ, cậu ta tùy tiện hỏi: “Ai tìm tớ hả?”
“Là tớ!” Bị cậu ta nghe thấy, Bạch Chỉ liền ép phẳng tờ đề đang bị đè lên bàn của Trần Hề ra: “Tớ đi nói với cậu ấy một tiếng.”
Trần Hề nhìn thấy ánh mắt Bạch Chỉ hướng về phía cuối lớp, hai tay đè xuống góc tờ đề lại, cô không kiềm được nắm lấy cổ tay Bạch Chỉ, nhấc tay Bạch Chỉ lên, hỏi: “Cậu vẫn chưa nói cho cậu ấy biết hả?”
“Bây giờ tớ đi nói với cậu ấy ngay.” Bạch Chỉ buông tờ đề của Trần Hề, tự tin đi về phía Lâu Minh Lí.
Phương Nhạc liếc nhìn Trần Hề, cô đang cúi đầu vuốt phẳng góc gấp của tờ đề ra, Phương Nhạc hỏi: “Cô thật sự muốn đóng bộ phim ngắn này à?”
Trần Hề ngẩng đầu nói: Anh nghe lén hả.”
“Tôi đứng đây từ lâu rồi, cô mới nhìn thấy tôi thôi à?”
“Vậy anh làm việc không chuyên tâm chút nào, máy tính đã sửa xong chưa?”
“Sắp xong rồi.” Phương Nhạc đưa mắt về phía màn hình, vừa gõ bàn phím vừa nói: “Lần này cô dễ dụ thế, không sợ ảnh hưởng đến giải đề à?”
“Haiz…” Trần Hề bấm nút bút bi, nhìn chằm chằm vào tờ đề, dáng vẻ giống như chiến sĩ chuẩn bị ra trận, nói: “Hy sinh lợi ích cá nhân để đạt được lợi ích to lớn hơn.” Lại tự mình bổ sung thêm vài từ: “Nâng cao ý thức, nâng cao ý thức.”
Phương Nhạc buồn cười, bấm chuột tắt máy tính, khi đi từ trên bục xuống, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Trần Hề, anh liền thuận tay xoa đầu cô.
Mặc dù Lâu Minh Lí sôi nổi, nhưng cũng không phải là người có lý tưởng cao gì, cậu ta cũng chả quan tâm lắm, sau khi đồng ý xong thì Bạch Chỉ hài lòng đi chuẩn bị.
Bạch Chỉ thật sự rất bận rộn, học kỳ này ở trường THPT Số 8 có rất nhiều hoạt động văn hóa, bao gồm thi đồng ca, thi diễn kịch, thi khiêu vũ, thi diễn kịch theo bài văn trong sách giáo khoa, ngoại trừ cuộc thi biện luận cô ấy không tham gia, mấy cuộc thi khác cô ấy đều là thành viên chủ chốt.
Lễ khai mạc liên hoan phim ngắn diễn ra vào cuối tháng 10, thời gian cũng đủ để chuẩn bị, nhưng việc sản xuất phim cần phải xử lý hậu kỳ. Bạch Chỉ đã xem qua các bài dự thi của những năm trước, thấy rất nhiều ý tưởng sáng tạo đều đã được thực hiện xuất sắc nhưng lại không thành công do kỹ thuật quay và khâu hậu kỳ kém.
Vì vậy, Bạch Chỉ hy vọng việc quay phim có thể hoàn thành càng sớm càng tốt để có nhiều thời gian dành cho khâu hậu kỳ, cô ấy vừa nghiền ngẫm kịch bản, vừa đến câu lạc bộ video kỹ thuật số của trường xem có thể mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến không, đồng thời cũng không quên bảo Lâu Minh Lí và Trần Hề tập làm quen để tăng sự ăn ý với nhau.
Đây là cách cô ấy dạy hai người họ: “Tính hoàn thiện của một bộ phim không chỉ phụ thuộc vào kịch bản, điều rất quan trọng là giữa các diễn viên có sự hiểu ngầm và có thể bắn ra tia lửa hay không. Tớ hy vọng các bạn có thể cải thiện nâng cao độ ăn ý về tâm hồn của mình, bình thường, hai cậu không có việc gì làm thì nên trò chuyện với nhau nhiều hơn.. À còn nữa, thời gian này nên xem nhiều phim hơn, mặc dù tớ nhìn trúng khuôn mặt của hai cậu nhưng nếu hai cậu không có kỹ năng diễn xuất, người bị xấu hổ cũng không phải là tớ mà là hai cậu đó. Hai cậu có thể xem thử những bộ phim của liên hoan phim ngắn mấy khóa trước đó, mấy đàn anh đàn chị đó thật sự rất ngại ngùng.”
Trần Hề đã xem rất nhiều phim, năm nay ông chủ Phương mua một cái TV mới có thể kết nối Internet, trong nhà cũng có rất nhiều đĩa DVD, trong đó có một vài đĩa là Phương Nhạc mua, phần lớn đều là phim tài liệu, còn một vài đĩa là do bà nội Phương đã chuyển về đây. Trước đó bà nội Phương đã mua một cửa tiệm, trước khi cửa tiệm đó đóng cửa, đó là một cửa hàng cho thuê DVD, ông chủ để lại một căn phòng chứa đầy đĩa DVD, bà nội Phương không để lãng phí bất thứ gì, đã giữ lại toàn bộ.
Thứ bảy tuần trước, ngày Phan Đại Châu té xe rồi bị thương, Trần Hề cũng ở nhà xem phim suốt cả buổi chiều.
Ngày hôm đó, Trần Hề đi học về, vừa mở cửa đã nghe thấy Phương Mạt reo hò: “A, Hề Hề em về rồi, mau mau mau, chúng ta cùng nhau ăn kem!” Phương Mạt nói xong liền đứng dậy khỏi ghế sô pha, lao vào bếp mở tủ lạnh và lấy ra một hộp kem lớn.
Trần Hề buông cặp sách xuống, đi tới nhà vệ sinh dành cho khách để rửa tay: “Sao trong nhà không có ai vậy chị?”
“Chị không phải là người hả?” Phương Mạt lấy ra hai cái muỗng từ trong tủ, nói với cô: “Bố chị đến chỗ mẹ chị rồi, lúc trước không phải bà nội đi đến trung tâm sinh hoạt của tiểu khu tham gia hoạt động sao? Bà mới quen được mấy người dì trong tiểu khu, hôm nay bọn họ hẹn đi xem hội hoa, nói là tối cũng sẽ không về ăn cơm.”
Trần Hề rửa tay xong đi ra, đi vào phòng bếp hỏi: “Vậy chị ăn trưa chưa?”
“Chưa, em đói không? Lát nữa chúng ta ăn mì gói nhé?” Hôm nay dì giúp việc nghỉ, không có người nấu ăn cho bọn họ.
“Được, chị muốn đổ nước trực tiếp hay trụng trước?”
“Đổ nước vào luôn đi, khỏi phải rửa nồi.”
Trần Hề không phản đối, cô móc ra hai hộp mì ăn liền, Phương Mạt đặt muỗng xuống trước, cầm ấm đun nước lên, đổ nước rồi cắm điện, sau đó mới nhớ ra hỏi: “Phương Nhạc đâu, sao lại không về chung với em thế?”
Trần Hề mở gói mì ra nói: “Anh ấy và Phan Đại Châu ở lại trường chơi bóng rổ.”
Phương Mạt chửi: “Nó rảnh thật đấy, sao tối ngày cứ thích chạy nhảy bên ngoài, hôm nay nóng thế này mà còn chơi bóng rổ nữa, nể nó luôn!”
Lúc nước đang sôi, Phương Mạt nóng lòng mở kem ra, múc một muỗng lớn nhét vào miệng, lạnh đến mức đỉnh đầu gần như tê dại, cô ấy thở hơi ra, không ngừng chỉ vào hộp kem, ra hiệu bảo Trần Hề ăn đi.
Tháng trước Phương Mạt mua một đống hộp kem đựng trong một thùng lớn, ăn không hết trong một lần, một mình ăn cũng không vui, cô ấy thích ăn cùng với Trần Hề.
Hai người chị một miếng, em một miếng, mát lạnh từ đầu tới chân, cảm giác ngột ngạt nóng bức liền tan biến. Cổ Trần Hề đau nhức, có lẽ gần đây tư thế giải đề của cô không ngay ngắn, cô vặn cổ mình, hỏi Phương Mạt: “Sao học sinh lớp 12 tụi chị thứ bảy đều không cần phải học bù thế?”
“Vốn dĩ khóa trước tụi chị phải học bù, chẳng phải năm ngoái trường tụi chị đã đổi hiệu trưởng mới à? Hiệu trưởng mới nói cần cải cách nên khóa này của tụi chị mới được hưởng lợi.”
Sau khi nước sôi, hai người bưng mì gói và kem trở lại phòng khách, làm ổ trên ghế sô pha, ngẫu nhiên tìm một bộ phim vừa ăn vừa trò chuyện. Ăn xong, Phương Mạt cảm thấy mình chưa đủ vui vẻ, lại muốn nhét thứ gì đó vào miệng.
Trần Hề đã ăn no thì rất hài lòng, cô xoa bụng đứng lên vươn vai, tin nhắn trong điện thoại vang lên, Trần Hề lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thấy tin nhắn quảng cáo và tin nhắn QQ của Phương Nhạc gửi cho cô, Phương Nhạc hỏi khi nào về đến nhà thì báo cho anh biết một tiếng.
Trần Hề trả lời Phương Nhạc, nói cô đã về đến nhà rồi, mới thấy tin nhắn anh gửi.
Phương Mạt ngồi chả đàng hoàng chút nào, một chân đặt trên sàn nhà, một chân gác lên ghế sô pha, lười biếng hỏi: “Phương Nhạc chơi bóng bao lâu mới xong?”
“Anh ấy không có nói.” Trần Hề nói.
“Em hỏi thử mấy giờ nó về, chị muốn nhờ nó mua đồ ăn giùm chị.” Điện thoại của Phương Mạt đang sạc pin trong phòng ngủ, cô ấy lười lên lầu lấy.
Trần Hề lại cầm điện thoại lên, nghe Phương Mạt kể một loạt tên các loại đồ ăn.
Phương Mạt nói: “Xiên nướng, gà bò cừu mỗi thứ một ít, rau cải phải nhiều một chút, còn củ sen cắt lát nữa, nhất định phải có củ sen cắt lát. Còn có súp cay…”
“Kẹo nougat nữa, nói nó mua ở tiệm mới mở ấy, tháng này ở tiệm ấy có món tráng miệng mới, bảo nó mua thêm một chiếc bánh kem dâu nữa.”
Trần Hề gõ chữ không theo kịp tốc độ của Phương Mạt, cô liền dừng lại: “Đợi đã đợi đã, súp cay phải thêm sụn gà, còn gì nữa?”
“Vừa rồi chị mới đọc gì nhỉ?” Bản thân Phương Mạt cũng quên mất, cô ấy buông chân xuống, dựa vào vai Trần Hề, nhìn dòng chữ đang soạn trên màn hình, tự nhiên nhìn thấy tin nhắn cuối cùng giữa Trần Hề và Phương Nhạc.
Phương Mạt cảm khái: “Bây giờ ông em trai của chị hiểu chuyện thế, còn biết bảo em về đến nhà thì báo nó một tiếng nữa, tại sao trước đây chị không có được sự đối đãi thế này nhỉ?”
Trần Hề nói: “Chị đâu có tan học cùng bọn em đâu.”
“Ai nói vậy? Chị chưa từng tan học chung với em nhưng chị đã từng tan học chung với nó mà. Em quên hồi cấp hai chị cũng học ở Văn Khải hả?”
Phương Mạt cũng học ở trường THCS Văn Khải, cô ấy lớn hơn Phương Nhạc một lớp, trường học vốn không bao giờ dạy lố giờ nên chị em cô ấy đương nhiên đi học và tan học cùng nhau. Nhưng Phương Nhạc thỉnh thoảng có hẹn với bạn bè, lần nào Phương Mạt cũng về nhà một mình, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhận được lời dặn dò như vậy từ Phương Nhạc.
“Ồ.” Trần Hề nghe xong nói: “Thì không phải chị vừa mới nói bây giờ Phương Nhạc rất hiểu chuyện à, người ta đã lớn rồi. Chị muốn ăn mấy thứ này thôi đúng không? Còn muốn gì nữa không nè?”
“Súp cay phải bỏ thêm bánh quai chèo vào.” Phương Mạt nói thêm: “Thêm bánh su kem, vani, matcha, sầu riêng và sôcôla mỗi vị một cái.”
Trần Hề nhìn ký tự dày đặc như một bài văn ngắn, hỏi Phương Mạt: “Nhiều như vậy á, chị có thể ăn hết không đó?”
Phương Mạt vỗ ngực: “Em yên tâm, chúng ta có tận ba người lận mà, còn uống trà chiều và ăn tối nữa mà.”
Bộ phim kết thúc, cả hai lại tìm phim mới để xem.
Phương Nhạc không trả lời ngay, có lẽ là do chưa thấy tin nhắn, Trần Hề và Phương Mạt xem phim được một lúc thì trời bắt đầu mưa, lúc này Trần Hề mới nhận được tin nhắn trả lời của Phương Nhạc, anh nói đợi tạnh mưa thì anh mới rời trường.
Trần Hề nói với Phương Mạt, Phương Mạt thản nhiên gật đầu, điện thoại trên lầu vang lên, Phương Mạt chạy lên lầu nghe điện thoại, đi xuống lầu nói với Trần Hề: “Chị ra ngoài một lát.” Cô ấy cũng không nói đi đâu, chỉ tùy tiện xỏ đôi dép lê vào rồi rời đi.
Bộ phim mới còn đang chiếu, Trần Hề tiếp tục ở trên ghế sô pha xem phim, khi Phương Nhạc mở cửa bước vào, Trần Hề mới đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới cửa nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay anh.
Phương Nhạc chỉ bảo cô ăn cầm mấy món tráng miệng: “Mấy thứ này tôi cầm cho, sợ súp cay bị lật.”
Trần Hề hỏi: “Anh mua hết luôn à?”
“Ừ.” Phương Nhạc nhìn quanh phòng: “Chỉ có mình cô thôi à? Phương Mạt đâu?”
Trần Hề nói: “Chị ấy vừa nhận được một cuộc điện thoại nên đã đi ra ngoài rồi, cũng mới đây thôi à, anh không gặp chị ấy hả?”
“Không.”
Đồ ăn quá nhiều, hai người đều bày hết lên bàn ăn, Trần Hề bỏ một ít đồ cần để lạnh vào tủ lạnh trước, trong túi nhựa có một món là đồ ăn nhanh kiểu Trung, Trần Hề giúp Phương Nhạc để qua một bên.
Phương Nhạc người đầy mồ hôi, anh lên phòng tắm trên lầu tắm nhanh, để tóc ướt đi xuống lầu. Trần Hề vẫn đang xem phim bộ phim trước đó đang coi dở, Phương Nhạc cầm hộp đồ ăn nhanh ngồi lên sô pha, không ngồi quá gần cô, hai người mỗi người chiếm một đầu ghế sô pha.
Phương Nhạc vừa ăn cơm vừa hỏi: “Đây là phim gì thế?”
Trần Hề nói: “Phim của Pháp tên là “The Hole”.”
Phương Nhạc nhìn màn hình đen trắng xen kẽ, hỏi cô: “Nói về gì vậy?”
“Vượt ngục.” Trần Hề nhận xét: “Bộ phim này từ năm 1960, được coi là ông tổ của dòng phim vượt ngục.”
Phương Nhạc cảm thấy mấy cảnh này có chút quen mắt: “Bộ phim này có phải cô từng xem rồi không?”
“Ừm, ban đầu tôi không xem nổi, nhưng sau khi xem xong tôi thấy khá thú vị nên xem lại lần thứ hai.”
Là một bộ phim đen trắng của Pháp những năm 1960, chủ yếu kể về câu chuyện Claude ngoại tình với chị dâu, vô tình làm vợ bị thương nên bị bắt vào tù, anh ta cùng 4 tù nhân khác âm mưu trốn thoát khỏi nhà tù.
Họ lấy một chiếc gương vỡ và buộc vào bàn chải đánh răng, khoét lỗ nhỏ trên cửa, dùng miếng kính đó để theo dõi hành tung của cai ngục đi giám sát ngoài hành lang, sau đó họ đục một lối đi trên sàn trong phòng giam, một vài người đã đi xuống lòng đất bên dưới nhà tù và tìm ra vị trí của cống thoát nước, sau đó bọn họ bắt đầu quá trình đục lỗ hàng ngày.
Nửa sau của phim toàn nói về sự phân công lao động được cơ giới hóa, tiết tấu chậm rãi, cảnh phim nặng nề, cốt truyện đơn điệu dài dòng, Trần Hề cảm thấy cảnh thú vị nhất là cảnh cuối phim.
Cuối cùng bọn họ cũng đã đục được cái hang dẫn đến tự do, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi cơ hội đến là có thể thoát khỏi đây. Vào giây phút cuối cùng khi mọi người chuẩn bị rời đi, miếng kính buộc vào bàn chải đánh răng lật ngược lại, một hàng cai ngục xuất hiện trong miếng kính, đang im lặng theo dõi họ.
Kinh hoàng và chấn động.
Phương Nhạc đang ăn, xem bộ phim đen trắng không mấy nổi tiếng này với Trần Hề. Sau khi xem phim xong, điện thoại di động của Trần Hề trên bàn trà reo lên, là cuộc gọi của Phương Mạt, Phương Mạt bảo Trần Hề đi ra cửa sau của tiểu khu giúp cô ấy lấy đồ.
Phương Nhạc nghe vậy, thu dọn hộp cơm, nói: “Để tôi đi.”
Cổ Trần Hề vẫn còn đau, dù sao bây giờ cô cũng không thể giải đề được, cô rảnh không có việc gì làm nên nói: “Để tôi đi cho, anh vừa tắm xong, đừng đi nữa.”
Phương Nhạc cũng rảnh không có việc gì làm, anh cầm bịch rác rồi cùng Trần Hề đi xuống lầu.
Cơn mưa lớn đã dập tắt cái nóng oi bức cuối cùng của mùa hè, bên ngoài có cơn gió nhẹ thổi qua, khi đi đến cửa sau của tiểu khu, họ bất ngờ nhìn thấy Phương Mạt đang ôm một nam sinh.
Trần Hề ngơ ngác, hai người họ ôm nhau chặt đến mức không thể tách rời, Phương Nhạc chỉ cau mày, sau đó tỏ ra bình tĩnh.
Nam sinh lập tức quay người lên taxi, Phương Mạt vẫy tay nhìn anh ta rời đi, quay lại thì nhìn thấy bọn họ, cô ấy rất bình tĩnh: “Này, ông em trai về rồi đấy à? Mày đã mua hết đồ ăn mà tao dặn chưa?”
Phương Nhạc nhẹ nhàng nói “Rồi.”
“Vậy nhanh giúp tao chuyển đồ đi, mấy thứ ở trên đất này đều là đồ ăn cả đấy, tên này thật sự biết mua ghê.”
Trên đất có hai thùng giấy lớn, trên thùng giấy có túi nhựa, trong túi nhựa có một ít đồ ăn. Đường trong tiểu khu không thể lái xe, xe bên ngoài cũng không thể vào gara dưới tầng ngầm, bạn của Phương Mạt đang vội nên cô ấy cũng không nhờ bạn mình giúp mình chuyển vào. Trời vừa mưa xong, thùng giấy đều dính nước, Phương Nhạc không để bọn họ cầm đồ, anh chồng hai cái thùng lên nhau, chiếc áo phông mới thay nhanh chóng bị bẩn.
Trần Hề vẫn im lặng, Phương Nhạc không nói gì, Phương Mạt cầm túi nhựa, nhìn trái nhìn phải, tự mình làm rõ: “Chị không yêu sớm, học kỳ này cậu ấy chuyển về quê để học lớp 12, tranh thủ hôm nay là cuối tuần nên sang gửi cho chị ít đồ.”
Trong phòng học, Trần Hề nghĩ tới đây, lấy ra một bịch bánh mì từ trong ngăn bàn. Bánh mì này cũng chính là bánh mì mà buổi sáng Phương Nhạc đã đưa cho Phan Đại Châu, đều là đồ mà bạn cùng lớp của Phương Mạt tặng, nhiều quá ăn không hết nên Phương Mạt nhờ bọn họ tiêu hóa giúp.
Trần Hề mở túi ra ăn một cái, đưa một cái khác cho Trương Tiêu Hạ.
Tiết thi đấu đầu tiên của giờ tự học đã kết thúc, tiết thứ hai bắt đầu tự học và hỏi đáp. Lớp học không có giáo viên, nếu có thắc mắc thì học sinh phải đến phòng hỏi đáp chuyên môn.
Lâu Minh Lí mang theo sách đi tới, đổi chỗ với Trương Tiêu Hạ.
Phương Nhạc ngồi ở hàng sau liếc nhìn bọn họ, sau đó thu lại tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Thứ ba, Bạch Chỉ đưa bản phác thảo kịch bản cho Trần Hề và Lâu Minh Lí, đồng thời đưa cho họ vài trang bản thảo đầu tiên để họ có thời gian tìm hiểu bối cảnh nhân vật.
Trong giờ học, Trần Hề và Lâu Minh Lí ngồi bên bồn hoa trong phòng học tập kịch, hai bàn tay của bọn họ đưa lên như đang cầm một chiếc cốc, hai người nói qua nói lại gì đấy, sau đó họ cụng ly với nhau.
Không có ly thật, ngón tay của bọn họ vô tình chạm vào nhau.
Phương Nhạc bước ra khỏi cửa sau của lớp học, trên tay cầm một ly nước thật.
Buổi chiều, Trần Hề tựa vào cây cột trên hành lang, trong tay như đang cầm một quyển sách, Lâu Minh Lí đứng ở trước mặt cô, hơi cúi đầu, ngón tay sờ lông mi của cô. Trần Hề giơ tay lên dụi mắt, hai người không biết đã nói với nhau câu gì, đột nhiên nhìn nhau mỉm cười.
Phương Nhạc và Thẩm Nam Hạo đi ngang qua bọn họ, Thẩm Nam Hạo hỏi Lâu Minh Lí: “Đi chơi bóng không?”
“Không đi đâu, tớ bận rồi.” Lâu Minh Lí trả lời.
Trước giờ tự học buổi tối, Trần Hề đi đến cuối lớp lấy nước, nhưng thùng lại trống rỗng. Bên cạnh máy nóng lạnh có một thùng nước mới, Phương Nhạc đứng dậy giúp cô thay thùng nước: “Bạch Chỉ viết xong kịch bản rồi à?”
“Vẫn chưa.” Trần Hề chờ nước nóng.
“Vậy tại sao hôm nay cô cứ “diễn tập” thế?”
“Bạch Chỉ dự định cuối tuần sẽ khởi quay, bảo bọn tôi làm quen với phần kịch bản đã viết xong trước.”
“Cậu ấy có thể hoàn thành trước cuối tuần không?”
“Không chắc nữa, nếu cậu ấy nói không được thì vừa quay vừa sửa vậy, nếu không sẽ không kịp.”
Đang nói chuyện, hai người họ nghe thấy tiếng Bạch Chỉ hét lên, Trần Hề và Phương Nhạc nhìn sang, Bạch Chỉ chống hông, than thở với Trương Tiểu Hạ: “Tức thiệt chứ!”
Người ở câu lạc bộ video kỹ thuật số không nể nang Bạch Chỉ nên cô ấy không thể mời được nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.
“Nước nóng rồi.” Phương Nhạc nhắc nhở.
“Ồ.” Trần Hề lấy nước nóng.
Phương Nhạc hỏi cô: “Kịch bản nói về gì thế?”
“Không nói được.” Trần Hề nghiêm túc nói: “Bạch Chỉ nói phải giữ bí mật, sợ người khác ăn trộm ý tưởng của cậu ấy.”
Trần Hề những lúc cần kín miệng thì rất kín miệng, chẳng hạn như chuyện của Đổng San San, trong trận đấu bóng rổ hôm đó, Phương Nhạc hỏi cô đã nói chuyện gì với Liêu Tri Thời, Trần Hề chỉ nói chuyện về Đổng San San chứ cũng không nói chi tiết cụ thể. Mặc dù lúc đó chuyện này xem như chẳng còn là bí mật nữa, cô vẫn vô thức bảo vệ đối phương, không muốn nói cho nhiều người biết, mãi cho đến tháng trước tin tức nổ ra, Phương Nhạc mới biết chân tướng sự việc.
Hiện tại Bạch Chỉ muốn cô giữ bí mật, Phương Nhạc tất nhiên biết mình không thể cạy miệng cô ra, cho nên Phương Nhạc cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Phương Nhạc đi vệ sinh và gặp Lâu Minh Lí trong nhà vệ sinh, Lâu Minh Lí đang thảo luận về phim ngắn với lớp bên cạnh.
Lớp bên cạnh hỏi: “Nữ chính của lớp cậu là ai thế?”
Lâu Minh Lí nói: “Trần Hề.”
“Ồ, cậu ấy à, vậy lớp mấy cậu ổn phết, nhan sắc hơn hẳn lơp1 bọn tớ rồi.”
Lâu Minh Lí cười nói: “Cảm ơn, cảm ơn.”
“Kịch bản đã viết xong chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Có cốt truyện chưa?”
Lâu Minh Lí cũng rất kín miệng, chỉ tiết lộ: “Dù sao thì toàn bộ đều là kịch về tình cảm mà.”
Mấy người bọn họ cùng nhau ra khỏi nhà vệ sinh, quay trở lại lớp học, Phương Nhạc đang đi bên cạnh Lâu Minh Lí đột nhiên nói: “Tớ nhớ trước đó cậu từng nói, người nhà cậu đều làm trong đài truyền hình à?”
Trưa thứ tư, Bạch Chỉ thông báo nam diễn viên chính đã được thay đổi.
Trần Hề và Trương Tiêu Hạ đều kinh ngạc, thứ hai mới quyết định chọn người, sang đến thứ tư lại đổi người, Bạch Chỉ thay đổi quyết định quá nhanh.
Bạch Chỉ giải thích: “Là Lâu Minh Lí đã chủ động từ bỏ vai trò diễn viên chính, cậu ấy muốn làm nhiếp ảnh gia.”
Lâu Minh Lí không có hứng thú với diễn xuất, người nhà cậu ta đều làm trong ngành truyền thông, nhà bọn họ có máy ảnh chuyên nghiệp, thiết bị chuyên nghiệp nhất định là máy ảnh video kỹ thuật số hoặc máy ảnh cùng loại, mà cậu ta cũng đã biết cách sử dụng thiết bị.
Bạch Chỉ lại không ngốc, sau khi cân nhắc tình hình, cô ấy lập tức tiếp nhận nhân tài chụp ảnh này.
Trần Hề hỏi: “Vậy bây giờ ai là nam chính?”
Bạch Chỉ nói: “Còn ai nữa? Người đẹp trai thứ hai còn sót lại trong lớp chúng ta đó.”
Phương Nhạc lại đang giúp giáo viên vật lý sửa máy tính, lần này máy tính lại gặp phải một vấn đề nhỏ khác, Phương Nhạc cụp mắt tập trung nhìn vào máy tính, Trần Hề và Trương Tiêu Hạ đồng thời nhìn lên bục giảng.
“…”
Lâu Minh Lí là học sinh nội trú, nhà cậu ta ở thành phố Tiêu Hà bên cạnh, nếu không tắc đường thì chỉ mất hơn 40 phút lái xe.
Thứ sáu tan học, Lâu Minh Lí trở về nhà, thứ bảy lại đến trường trước giờ đọc sách lúc 7 giờ 20.
Chiều thứ bảy, để tranh giành lãnh thổ, cả nhóm thậm chí còn chưa kịp ăn trưa đã chạy vội đến địa điểm quay phim đầu tiên là sân bóng rổ ngoài trời của nhà thi đấu thành phố.
Bọn họ đã canh chuẩn thời gian, lúc này không có ai chơi bóng bên ngoài, Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ tuy thân thể tàn tật nhưng tinh thần kiên cường, cũng đi chung đến với cánh tay đang quấn băng, ngồi trên khán đài hóng gió.
Thẩm Nam Hạo và Giả Xuân đi dạo xung quanh, đây là lần đầu tiên họ đến nhà thi đấu này.
Bạch Chỉ đang nghiên cứu máy ảnh của Lâu Minh Lí, từ ngữ chuyên nghiệp lần lượt được thốt ra từ miệng Lâu Minh Lí, Bạch Chỉ ngơ ngác, nhìn cậu ta với ánh mắt ngưỡng mộ.
Phương Nhạc đưa quả bóng rổ cho Trần Hề: “Cô thử ném vào rổ trước đi.”
Hôm nay bọn họ diễn cảnh chơi bóng rổ, Trần Hề ném rất mạnh, quả bóng rổ thậm chí còn không chạm vào khung rổ. Phương Nhạc kiên nhẫn chỉ cho cô kỹ thuật, cách đứng, cách xoay cổ tay, cách dùng lực, đáng tiếc Trần Hề không có bất kỳ kỹ năng thể thao nào, cô ném liên tục hơn 20 phát, nhưng không trái nào có thể vào rổ cả.
“Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi!” Bạch Chỉ gọi đồ ăn nhanh, mọi người tìm chỗ ngồi.
Trước ngày hôm nay Phan Đại Châu vẫn luôn cảm thấy mình chỉ cử động được một tay cũng không có vấn đề gì, dùng tay trái viết bài cũng không khó khăn mấy, cho đến lúc này….
“Sao chỉ có đũa thôi vậy?”
Trương Tiêu Hạ lục lọi trong túi nhựa: “Không có muỗng hả?”
Lúc Bạch Chỉ gọi đồ ăn cũng không nghĩ tới vấn đề này, cô ấy không thể biến ra muỗng được, chỉ có thể thận trọng đề nghị: “Hai cậu dùng tạm đỡ nha?”
Hai người dùng tay trái cầm đũa, miễn cưỡng gắp đồ ăn, Phan Đại Châu không khỏi nảy sinh ý chí lớn lớn lao: “Tớ thấy mình tài giỏi khác thường, mấy cậu nhìn đi, nhìn đi nè!”
Phan Đại Châu cẩu thả giơ đũa ra, toàn bộ đồ ăn trên đũa đều rơi vào hộp thức ăn nhanh bên cạnh Trần Hề.
Phan Đại Châu còn chưa động tới đồ ăn thì tất cả đều đã sạch sẽ, cậu ấy lại gắp một đũa khác lên để khoe với mọi người. Trần Hề đói quá, chỉ muốn ăn thật ngon, cô đành phải nhanh nhẹn tách một đôi đũa mới, tay trái gắp sườn heo om, tay phải gắp nấm đùi gà, hai tay gắp vô cùng chắc chắn.
Trần Hề nói: “Cậu nhìn đi, nhìn đi nè.”
Phan Đại Châu: “…”
Mấy người Thẩm Nam Hạo và Bạch Chỉ đều kinh ngạc: “Á đù…”
Phương Nhạc mỉm cười.
Liêu Tri Thời cũng cười, cậu ta tay đút túi quần từ rìa sân bóng rổ đi vòng qua, hỏi họ: “Sao hôm nay náo nhiệt thế?”
Phan Đại Châu kinh ngạc, lập tức phấn chấn tinh thần: “Mấy cậu ấy đang quay phim ngắn!”
“Ồ, liên hoan phim ngắn à.” Khoa Quốc tế không tham gia.
Phương Nhạc hỏi cậu ta: “Cậu có hẹn với bọn Cường Tráng à?”
Liêu Tri Thời nói: “Không có, tớ đi với mẹ.”
Phan Đại Châu hỏi: “Mẹ cậu đến đây làm gì?”
Liêu Tri Thời nói: “Bà ấy nghe nói ở bể bơi có hoạt động nên đến đăng ký.”
Phan Đại Châu: “Ba tháng tám trăm tệ, còn cam kết dạy tới chừng nào biết bơi mới thôi á hả?”
Liêu Tri Thời: “Cậu cũng đăng ký à?”
“Không phải tớ, mẹ tớ cũng muốn đăng ký.” Phan Đại Châu nói, nhìn Phương Nhạc cười nắc nẻ: “Chỉ là mẹ tớ rất muốn tiết kiệm tám trăm tệ này mà thôi.”
Bọn họ trò chuyện cười đùa, bữa ăn nhanh chóng kết thúc, trên sân ngoài trời cũng có rất nhiều người đang chơi bóng, còn có hai người nước ngoài, chắc là cư dân gần đó. Liêu Tri Thời không rời đi mà ngồi bên cạnh họ xem diễn kịch.
Lâu Minh Lí là người quay phim, Bạch Chỉ là đạo diễn chính, Thẩm Nam Hạo là cu li, Giả Xuân là cố vấn văn học, mấy người bọn họ cũng phải làm diễn viên phụ, tóm lại là mỗi người một việc, mọi người đều xoay quanh hai nam nữ chính.
Diễn thử vài cảnh thì miễn cưỡng cũng vượt qua được, đến khi diễn chính thức thì nhưng nữ chính lại xảy ra vấn đề, trong lúc tạm nghỉ, Thẩm Nam Hạo đi mua đồ uống và phân phát cho mọi người.
Trần Hề không tin mình không làm được, cô ôm quả bóng rổ vừa xem người khác chơi bóng rổ trên sân bên cạnh, vừa tự mình tập ném bóng.
Nhiệt độ đã bước vào mùa thu, nắng dịu gió mát, Trần Hề đã cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng. Chiếc áo này cũng là hàng thanh lý mà Phương Mạt mua trước đó, dài đến tận rốn, kiểu dáng hơi bó, cô lại buộc tóc kiểu đuôi ngựa thấp, gió thổi vài sợi tóc, cô vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu về phía mặt trời, nhón chân lên, lại ném một quả bóng nữa.
Một chàng trai người nước ngoài đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, nói với cô vài câu, Trần Hề lễ phép đáp lại, tiếp tục tập trung tập ném bóng.
Khi cô chuẩn bị nhón chân ném bóng lần nữa, chàng trai người nước ngoài bất ngờ bước tới, ôm lấy eo cô và bế cô về phía khung rổ.
Trên khán đài, Phương Nhạc ném mạnh chai nước suối trong tay, giọt nước bắn tung tóe, anh đứng dậy lao về phía khung bóng rổ, chàng trai người nước ngoài đã đặt Trần Hề xuống, Phương Nhạc hung hăng đẩy chàng trai ra.
Trên sân bóng rổ lúc này vô cùng hỗn loạn.
*
Cy: Gòi gòi tới công chiện thiệt gòi 😎