Trăng Ngả Về Tây - Chương 37
Chương 37
Trong khoảng thời gian này, lượng vận động của Phương Nhạc đã tăng lên đáng kể, anh cơ bản sẽ luân phiên chạy đường dài, chơi bóng rổ và bơi lội, thỉnh thoảng còn tìm người đánh cầu lông. Ngày nào anh cũng tươi tỉnh đi ra ngoài, lúc về đến nhà thì lấm tấm mồ hôi, màu da còn chưa kịp khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhưng dáng người lại càng rắn chắc hơn, cả người như một thanh kiếm sắc bén.
Hôm nay là thứ bảy nên chỉ học nửa ngày, Phương Nhạc hẹn Phan Đại Châu chơi bóng, Trần Hề sau khi tan học thì một mình về nhà.
Nắng như thiêu đốt, Hà Xuyên vẫn chưa vào mùa thu, màn hình điện tử trước tòa nhà hiển thị nhiệt độ cao nhất trong ngày hôm nay là 31 độ C, đám côn trùng tụ tập bay bay vòng tròn trước thảm cỏ, tiếng ve kêu râm ran, không khí vô cùng nóng bức.
Phương Nhạc chơi một lúc thì dừng lại, sau khi rời sân, anh lấy điện thoại di động trong cặp ra, gửi cho Trần Hề tin nhắn QQ, bảo cô đến nhà thì báo với anh một tiếng.
Đợi hơn một phút vẫn không nhận được hồi âm, Phan Đại Châu thúc giục, Phương Nhạc lại rời sân. Một lúc sau, Phương Nhạc nới lỏng cổ áo, thở hổn hển lại đi kiểm tra điện thoại lần nữa, nhưng vẫn không có tin nhắn phản hồi.
Phương Nhạc lại nhặt quả bóng rổ lên, lơ đãng chạy nhảy, ghi được hai quả ba điểm, điện thoại di động vẫn im lặng.
Quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi trên trán rơi vào mắt, một giọt nữa rơi xuống màn hình điện thoại di động, Phương Nhạc tùy ý lau đi, màn hình sau khi được lau nước đi nhưng giao diện chat vẫn vậy, không có gì thay đổi.
Phan Đại Châu nóng đến thở không ra hơi, mồ hôi đổ ra còn nhiều hơn Phương Nhạc, cảm giác như đang tắm hơi trong ngày một ngày thời tiết nóng nực vậy. Phan Đại Châu lấy vạt áo làm khăn mặt để lau mặt, hỏi Phương Nhạc: “Cậu đang làm gì vậy? Hở ra lại chạy đi kiểm tra điện thoại, ở nhà có chuyện gì à?”
“Không có.”
“Không có, vậy sao cậu cứ nhìn vào điện thoại thế? Trong điện thoại có hoa à?”
“Được rồi, tiếp tục đi.” Phương Nhạc thu điện thoại lại, quay người tiếp tục chơi bóng.
Phan Đại Châu xua tay: “Này đừng đừng đừng, tớ không muốn chơi nữa.”
“Sao thế?”
“Tớ không còn sức nữa.” Phan Đại Châu thê thảm nói.
Phương Nhạc xoay người ném một chai nước cho cậu ấy: “Uống mấy ngụm đi, mới có vậy mà cậu không chịu nổi rồi à?”
Phan Đại Châu mở nắp, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, làm dịu cơn khát có tác dụng giải nhiệt rõ rệt, thở phào nhẹ nhõm nói: “Ông anh của tôi ơi, từ lúc khai giảng tới giờ mỗi tối tớ đều đi ngủ lúc 12 giờ, sáng sáu giờ thức, giải đề đến nổi đầu óc tớ choáng váng luôn. Hôm qua về nhà sớm, tớ còn siêu tự giác giải đề cho đến tận 12 giờ. Đến tớ còn phải ngưỡng mộ chính mình nữa là, tớ chưa đột quỵ chết là do tớ còn trẻ nên có thể cầm cự nổi, cậu nói xem tớ còn sức đâu mà chơi bóng nữa chứ.”
Phương Nhạc lấy điện thoại ra xem lại lần nữa, thản nhiên nói: “Mỗi ngày Trần Hề đều dậy lúc năm giờ.”
Phan Đại Châu: “Giống nhau à? Cậu ấy bình thường cũng đâu có vận động.”
Phương Nhạc vặn lại: “Ngày nào cô ấy cũng chạy bộ ban đêm.”
Phan Đại Châu không phục: “Chạy bộ ban đêm thì tốn sức bao nhiêu đâu.”
“Mỗi ngày cô ấy sử dụng bộ não của mình nhiều hơn cậu.”
“Cậu đang ở trong đầu cậu ấy à? Còn biết cậu ấy sử dụng bộ não của mình như thế nào nữa hả?”
Phương Nhạc không nói gì nữa.
Phan Đại Châu bừng tỉnh, cảm thấy câu mình vừa nói “Cậu đang ở trong đầu cậu ấy à” nên đảo ngược lại mới đúng, cậu ấy cười he he: “Tớ nói cậu này, gần đây cậu ăn phải thứ gì thế, sao sức lực lại dồi dào như vậy? Chiều hôm qua cũng chơi bóng rổ suốt nửa buổi chiều, à đúng rồi, buổi tối cậu còn đi bơi nữa chứ.”
Hôm qua thứ sáu tan học sớm, cũng giống như hôm nay, Phương Nhạc bảo Trần Hề về trước, mình thì ở lại trường chơi bóng rổ cho đến tối.
Phan Đại Châu đi cùng anh, sau khi về nhà ăn tối xong, Phan Đại Châu không ra ngoài nữa, nhưng mẹ Phan lại đi ra ngoài. Trong phòng tập thể dục có lớp yoga, mẹ Phan học yoga mỗi tuần ba buổi, tối qua khi mẹ Phan đến lớp, một người chị em trung niên đi cùng bà ấy nói rằng bể bơi tầng trên đang có chương trình khuyến mãi, khóa học gói ba tháng có giá 800 tệ, còn tặng thêm một bộ đồ bơi, kính bảo hộ và mũ bơi nữa.
Mẹ Phan vẫn luôn muốn học bơi, sau khi kết thúc lớp học yoga, mẹ Phan và chị em của mình đi lên lầu xem thử thì nhìn thấy Phương Nhạc.
Sau khi mẹ Phan trở về nhà, bà ấy đã cảm khái với Phan Đại Châu: “Phương Nhạc ghê thật, huấn luyện viên bơi lội nói rằng gần đây thằng bé thường đến bơi, sau khi nó đến, chỗ bọn họ lại có thêm rất nhiều học viên nữ đến bơi.”
Phương Nhạc nghe Phan Đại Châu nói xong, cũng khui chai nước uống: “Tối qua tớ gặp mẹ cậu, vậy sau đó mẹ cậu có đăng ký học bơi không?”
Phan Đại Châu nghiêm túc nói: “Tớ khuyên cậu gần đây đừng đi bơi nữa.”
Phương Nhạc không ngắt lời, chờ Phan Đại Châu chủ động nói tiếp.
“He he, mẹ tớ nói, nếu cậu đã là khách thường xuyên của bể bơi thì bà ấy mắc gì phải tốn nhiều tiền như vậy để thuê huấn luyện viên chi nữa? Bà ấy nói nếu cậu đã rảnh như thế, bà ấy định thuê cậu, bảo cậu dạy cho bà ấy.”
Phương Nhạc: “…”
Nói xong, Phan Đại Châu vô cùng hớn hở
QQ trên điện thoại reo lên hai lần, Phương Nhạc cúi đầu nhìn màn hình, là tin nhắn trả lời của Trần Hề, cô nói mình đã về đến nhà, mới nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.
Phương Nhạc cất điện thoại vào cặp, hỏi Phan Đại Châu: “Cậu thực sự không chơi bóng nữa à?”
“Cậu vẫn chơi à, bộ không chơi không được hả? Không sợ bị say nắng hay sao?.”
“Vẫn còn sớm, tớ chơi thêm một lúc nữa.”
“Haiz…” Phan Đại Châu ngửa đầu nhìn trời: “Tớ sợ nếu tớ chơi nữa thì sẽ đột quỵ mất, hơn nữa có phải trời hôm nay sẽ mưa không?”
“Cậu về trước đi.”
“Về chung đi, tớ lấy xe điện chở cậu về.”
Phương Nhạc nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới, Phan Đại Châu nghĩ, xe điện khá nhỏ, nếu hai tên to con như cậu ấy và Phương Nhạc mà chen chúc trên đó thì có thể sẽ làm chiếc xe yêu quý của mình bị thương.
“Thật sự không cần tớ về cùng à?” Phan Đại Châu làm bộ hỏi.
Phương Nhạc ném cặp sách vào trong ngực cậu ấy: “Tớ mà cần cậu đi cùng hả?”
“Vậy tớ về thật đấy nhá.”
Phương Nhạc phất tay, bảo cậu ấy muốn đi thì cứ đi đi.
Phan Đại Châu chạy đến bãi đậu xe của trường để lấy chiếc xe điện. Trong kỳ nghỉ hè, bố mẹ cậu ấy đã mua cho cậu ấy một chiếc xe điện, từ khi bắt đầu khai giảng đến giờ, cậu ấy chưa bao giờ đi xe buýt cùng Phương Nhạc và Trần Hề, ngày nào cậu ấy cũng hùng hổ cưỡi con lừa điện đi học.
Phan Đại Châu chạy xe ra khỏi cổng trường, nhìn thấy một bóng người quen thuộc: “Trương Tiêu Hạ, cậu đi đâu vậy?”
Trương Tiêu Hạ đeo cặp sách, trong tay là một túi hành lý nhỏ: “Sao cậu tan học muộn thế? Tớ về nhà.”
“Tớ vừa chơi bóng rổ với Phương Nhạc xong. Nhà cậu cũng ở vùng này luôn hả?”
“Ừm.” Trương Tiêu Hạ là người vùng này, nhưng bố mẹ cô ấy bận công việc nên không có thời gian chăm sóc cô ấy, cô ấy cũng không thích sáng tối phải bắt xe nên luôn sống trong ký túc xá của trường, chỉ về nhà vào cuối tuần.
Phan Đại Châu nghĩ đến vụ cá cược trước đây của mình và cô ấy.
Trong trận đấu bóng rổ của học sinh khối 10 ở học kỳ trước, trạng thái của Phương Nhạc không tốt, Phan Đại Châu đã cược với Trương Tiêu Hạ rằng nếu cô ấy có thể gọi Trần Hề đến là được. Sau đó khi Trần Hề vừa đến, nửa hiệp sau của trận đấu Phương Nhạc đã chiến đấu hết mình, lớp thi đấu số một đã giành chức vô địch. Sau trận đấu, Trương Tiêu Hạ chủ động hỏi Phan Đại Châu cược gì, Phan Đại Châu đâu thực sự muốn cá cược với cô ấy đâu, nhưng Trương Tiêu Hạ khá nghiêm túc, Phan Đại Châu thản nhiên nói: “Vậy thì một quả Surprise Eggs đi.”
Trương Tiêu Hạ cảm thấy việc mua một quả Surprise Eggs không đủ thú vị, vì vậy cô ấy đã mua cho cậu ấy hai quả, Phan Đại Châu kinh ngạc bởi sự hào phóng của Trương Tiêu Hạ, bây giờ nghĩ về chuyện đó, cậu ấy cảm thấy có hơi xấu hổ.
Thế là Phan Đại Châu nói: “Cậu định bắt xe ở đâu?”
Trương Tiêu Hạ nói: “Tôi muốn đi tới sân ga phía sau khoa Quốc tế.”
“Vậy cậu lên đi, tớ chở cậu đi.”
Vì vậy khi đến thứ hai, Trần Hề và Phương Nhạc nhìn thấy hai vị hiệp sĩ cụt tay.
Sau khi lớp tự học buổi sáng kết thúc, Phan Đại Châu chạy vào phòng học lớp một, ngồi trên ghế đối diện với Trần Hề, nói với Trần Hề và Phương Nhạc: “Vốn dĩ tớ đang chạy xe điện rất tốt, nhưng ai biết trời lại đột nhiên mưa chứ.”
Trương Tiêu Hạ vẫn chưa nói với Trần Hề chuyện đã xảy ra, bây giờ cô ấy ở bên cạnh cũng nói thêm vào: “Tớ nghĩ trong túi của mình có một chiếc ô, có thể lấy ra để che.”
“Nhưng động tác lục túi của cậu mạnh quá, kỹ năng chạy xe của tớ chưa thuần thục lắm.” Phan Đại Châu thở dài: “Đối diện đột nhiên có một chiếc ô tô lao tới, tớ bất ngờ mất thăng bằng nên xe điện bị ngã luôn.”
Trời đang mưa như trút nước, Phan Đại Châu và Trương Tiêu Hạ đều ngã xuống, đồng thời cũng bị gãy tay, lúc này cánh tay của họ đang quấn băng, cảnh tượng nhìn có cảm giác hơi buồn cười.
Bữa sáng của Phan Đại Châu đã tiêu hóa nhanh chóng, hỏi Phương Nhạc muốn ăn gì, Phương Nhạc lấy ra hai miếng bánh mì ném cho cậu ấy, hỏi Phan Đại Châu: “Lúc cậu đi bệnh viện sao không nói cho tớ biết?”
Một tay Phan Đại Châu cầm lấy bánh mì, dùng răng xé bao bì, ăn ngấu nghiến nói: “Tớ còn có thời gian nói cho cậu biết à? Mẹ tớ đè tớ xuống giường không cho tớ cử động, điện thoại cũng tịch thu luôn, bảo tớ tập trung dưỡng thương. Nếu không phải hôm nay cần đến trường thì giờ này tớ vẫn đang nằm trên giường đó.”
Trần Hề hỏi bọn họ: “Vậy hai cậu bao lâu mới có thể bình phục được?”
Phan Đại Châu khoa trương: “Bị thương nặng thì phải mất cả trăm ngày mới có thể bình phục được.”
Trương Tiêu Hạ nói: “Đừng nghe cậu ấy nói nhảm, chắc khoảng hai tuần thôi.”
“Hai tuần cũng đủ phiền rồi.” Trần Hề nhìn cánh tay đang bị đeo băng của bọn họ: “Tay bị thương của hai cậu là tay phải.”
Phan Đại Châu không quan tâm: “Không sao cả, người anh em này, mấy ngày tới tớ không thể chơi bóng với cậu được rồi.”
Phương Nhạc lạnh lùng nói: “Vậy thì chúc cậu mau chóng bình phục.”
Phan Đại Châu cắn một miếng bánh mì, nói: “Cám ơn!”
Vì vết thương này của Trương Tiêu Hạ nên trong lớp đã nảy sinh một vấn đề. Trường THPT Số 8 sắp tổ chức một buổi liên hoan phim quy mô nhỏ, mỗi lớp sẽ quay một bộ phim dài từ tám đến hai mươi phút, chủ đề, kịch bản và kỹ thuật quay phim đều do học sinh tự quyết định.
Bạch Chỉ vốn định để Trương Tiểu Hạ làm nữ chính, nhưng bây giờ nữ chính lại bị thương, Bạch Chỉ chuyển ánh mắt sang Trần Hề.
Trần Hề không ngờ Bạch Chỉ sẽ nhìn trúng mình, Bạch Chỉ thẳng thắn nói: “Bởi vì cậu đủ xinh.”
Trần Hề không có cảm giác cụ thể đối với ngoại hình của mình cho lắm, cô biết mình nhìn cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đủ để có thể gọi là “đủ xinh”, cô nghĩ Bạch Chỉ đang dùng lời lẽ tốt đẹp để dụ dỗ cô thôi.
Trần Hề trịnh trọng giơ tờ đề trong tay lên, tờ đề vừa giơ lên đã bị Bạch Chỉ đập một cái “bạch” xuống bàn.
Bạch Chỉ chặn đầu trước: “Cậu lại định nói mình bận giải đề nên không có thời gian đúng không? Không được, lần này liên quan đến danh dự của lớp mình!”
Bạch Chỉ khuyên bảo hết nước hết cái, nói rằng ban đầu người cô ấy nhìn trúng chính là Trần Hề, nhưng cô ấy biết Trần Hề chẳng quan tâm chuyện gì khác ngoài chuyện học, vì thế cô ấy chu đáo không quấy rầy cô. Nhưng hiện tại Trương Tiêu Hạ đã bị thương nặng, người duy nhất có thể cứu vãn tình thế chính là Trần Hề.
Trần Hề bất lực hỏi Bạch Chỉ rốt cuộc cô ấy nhìn thấy gì ở cô, cô chưa từng diễn xuất bao giờ, Bạch Chỉ nói rằng cô ấy không quan tâm đến kỹ năng diễn xuất mà chỉ quan tâm đến ngoại hình.
Trần Hề rất nghi ngờ lời nói của Bạch Chỉ, nhưng lần này rất khó từ chối sự nhiệt tình của cô ấy, Trần Hề chỉ có thể bất đắc dĩ bị ép gật đầu.
Trần Hề hỏi cô ấy: “Vậy có kịch bản chưa?”
Bạch Chỉ nói: “Tớ vẫn đang nghiền ngẫm, cũng sắp có rồi, nhưng tớ đã chọn xong nam chính rồi đó.”
“Còn có nam chính nữa hả?”
“Đương nhiên.”
“Cậu tìm ai làm nam chính thế?”
Bạch Chỉ nhìn về phía cuối lớp: “Chắc chắn là tìm người đẹp trai nhất lớp chúng ta rồi!”
Tiết đầu tiên của buổi chiều là vật lý, giáo viên vật lý Lưu Khánh Hoan từ sớm đã mang máy tính xách tay tới, bảo Phương Nhạc giúp mình giải quyết một số vấn đề trên máy tính.
Phương Nhạc đang đứng trước bục giảng xem máy tính, cũng nghe rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Bạch Chỉ và Trần Hề.
Cuối cùng Phương Nhạc nhìn thấy Bạch Chỉ chỉ ra người đẹp trai nhất lớp cho Trần Hề.
“Lâu Minh Lí!”