Trăng Ngả Về Tây - Chương 36
Chương 36
Lúc đi bọn họ phải đi tận hai ngày, nhưng khi đi về thì bọn họ chỉ mất có một ngày, vì giữa đường không nghỉ qua đêm và còn đáp máy bay vào sáng sớm.
Ông chủ Phương một mình lái xe tới đón, đèn trong sân bay sáng trưng, ông bố già đã nửa tháng không gặp hai người bọn họ, vừa nhìn thấy Phương Nhạc xách hai chiếc vali đi ra ngoài, ông chủ Phương vui mừng kêu lên: “Quả nhiên con trai phải ném ra ngoài rèn luyện nhiều hơn, con trai à, mới hơn mười ngày không gặp mà con đã nam tính hơn rồi!” Sau đó ông ấy nói với Trần Hề: “Hề Hề, con trông cũng khỏe khoắn hơn trước nhiều đó, tốt lắm tốt lắm!”
Nhưng rõ ràng đang nói cùng một người, sau khi Phương Mạt nhìn thấy họ lại đưa ra phản ứng hoàn toàn khác.
“Phương Nhạc, mày nhuộm thuốc màu rồi hả? Cho dù có nhuộm thì mày cũng không thể pha được màu nào đẹp hơn à? Nhìn bộ dạng giống quỷ của mày bây giờ xem, thuốc màu này của mày có thể rửa sạch được không đó? Không phải được bảo hành trọn đời chứ?”
“Hề Hề, có phải thuốc màu có độc không? Tại sao em cũng bị trúng chiêu rồi? Còn nữa, có phải em bất cẩn dụi mặt xuống đất không thế? Những sản phẩm chăm sóc da đó em chưa đụng đến luôn hả?”
Sau khi trời sáng hẳn thì Phương Mạt mới nhìn thấy họ, lúc họ về đến nhà vào sáng sớm, cô ấy vẫn đang ngủ không biết trời trăng mây đất gì.
Lúc này đã là giữa trưa, Trần Hề và Phương Nhạc vừa mới ngủ dậy, vali còn trải trên sàn trong phòng chưa kịp thu dọn, bọn họ đói bụng nên xuống lầu ăn cơm trước, không ngờ lại gặp phải những lời nhận xét độc địa của Phương Mạt.
Trần Hề nhìn Phương Nhạc, ông chủ Phương nói nam tính, Phương Mạt nói nhuộm thuốc màu, thật ra đều đang nói Phương Nhạc đã đen hơn.
Phương Nhạc cũng nhìn Trần Hề, bố anh nói khỏe khoắn hơn, Phương Mạt lại nói dúi mặt xuống đất, thật ra đều đang nói rằng làn da của Trần Hề đã trở nên thô ráp hơn.
Nói về vấn đề thẩm mỹ thì chín người mười ý, hai người bây giờ phải ăn cơm đã, bọn họ không thèm nói chuyện nữa mà bưng tô lên lấp đầy bụng trước.
Nhưng Phương Mạt vẫn không ngừng lảm nhảm.
“Bé ngoan, chị nói em nghe này, cái đầu này của em có nghĩ được điều gì khác ngoài việc học không thế? Em có biết khuôn mặt đối với phụ nữ chúng ta quan trọng đến thế nào không? Đừng ỷ mình còn trẻ mà muốn làm gì thì làm, chị có một người bạn cũng thế này, hồi cấp hai ngày nào cô ấy cũng thức khuya chơi điện tử, dưới mắt có quầng thâm, suốt 2 năm cấp ba, mỗi ngày cô ấy đều đi ngủ lúc 10 giờ và thức dậy lúc 6 giờ, ngủ đủ tám tiếng cũng vô dụng, nhìn thảm muốn chết. Bây giờ chỉ cần cô ấy để mặt mộc khi đi ra ngoài, cả người cô ấy giống như bị rút hết máu vậy, em có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt của cô ấy không?
Trần Hề như nghe không đúng điểm mấu chốt, cảm thán: “Vậy da mặt của bạn chị cũng trắng quá ha.”
Phương Nhạc cong môi, Phương Mạt nghẹn họng, tức giận nói: “Mấu chốt là da cô ấy trắng hả, mấu chốt ở chỗ là quầng thâm mắt của cô ấy! Còn mày nữa…”
Phương Mạt đổi mục tiêu: “Không phải tao nghi ngờ mày đâu ông em trai à, lúc huấn luyện quân sự mày đã ăn trộm kem chống nắng của tao đúng không? Nếu không sao lúc huấn luyện quân sự mày vẫn bình thường, bây giờ mới giăng nắng mấy ngày mà đã trở nên xấu xí như vậy rồi. Hôm nay lúc mày thức dậy đã soi gương chưa thế? Sao còn có tâm tư ngồi đây ăn cơm hay vậy?”
Phương Nhạc chỉ muốn yên tĩnh ăn cơm, thuận miệng dùng một câu đuổi Phương Mạt ra: “Mặt chị bị sao vậy? Nốt ruồi bị tẩy còn chưa lành à?”
Phương Mạt nghe vậy, lập tức che mặt lại, suy nghĩ bị đánh lạc hướng, thở dài nói gần đây cô ấy đi ngủ sớm dậy cũng sớm, ăn uống điều độ, vừa đắp mặt nạ lại còn dưỡng trắng, nhưng vết tẩy nốt ruồi vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Phương Mạt nâng cằm Trần Hề, nhìn chằm chằm nói: “Vết trên cằm của em đã lành hẳn chưa?”
Trần Hề gật đầu: “Lành hẳn rồi.”
“Tại sao em lành hẳn rồi mà chị vẫn chưa lành lại nữa, thể chất của chị cũng đâu phải dễ để lại sẹo đâu.”
Phương Nhạc thầm nghĩ, vết sẹo trên cằm của cô thật ra vẫn chưa lành hoàn toàn, trên đó vẫn còn một vết rất mờ, chỉ là nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn thấy được.
Mấy người bọn họ đang trò chuyện thì bà nội Phương từ trong bếp bưng hai chén canh đi ra.
Sau khi dì Vương bị sa thải, nhà họ Phương đã thuê một dì giúp việc khác, hôm nay dì đó nghỉ phép nên bữa trưa hôm nay đều do bà nội Phương nấu.
Trần Hề và Phương Nhạc dậy muộn, ông chủ Phương mới sáng sớm đã ngáp ngắn ngáp dài đi ra ngoài, bà nội Phương và Phương Mạt cũng đã ăn trưa từ lâu, trước đó canh đã nguội, bây giờ mới hâm lại.
Bà nội Phương đặt chén canh lên bàn bảo bọn họ tự lấy, vỗ vào lưng Phương Mạt nói: “Con không ngừng được à? Bà ở trong bếp còn nghe thấy tiếng con lảm nhảm không ngừng.”
“Con cô đơn nửa tháng nay rồi, trong nhà không có ai nói chuyện với con hết, cuối cùng hai đứa nó cũng về, bộ con không thể lảm nhảm với hai đứa nó hay sao ạ.”
Bà nội Phương đang thay giày ở cửa, bà ấy muốn đi đến trung tâm hoạt động trong tiểu khu để tham gia hoạt động dành cho người lớn tuổi, bà ấy trợn mắt nhìn Phương Mạt: “Con cô đơn bộ không biết làm bài tập à? Lát nữa bà quay về kiểm tra, đừng để bà xử con!”
Bà nội Phương vội vàng đi ra ngoài, Phương Nhạc múc canh hỏi: “Sao bà nội lại tới sớm vậy?”
Lúc trước bà nội Phương đang ở tại nhà cô Phương, nhưng tính theo thời gian thì chưa đến lượt bà ấy ở đây.
Trần Hề nói: “Bà nội hình như còn tức giận hơn bình thường nữa á?”
“Em cũng thấy à, ha ha.” Phương Mạt xắn tay áo lên: “Hai đứa không biết đấy thôi, nửa tháng qua lúc hai đứa đi vắng, ở nhà vô cùng đặc sắc.”
Trong khoảng thời gian này không phải ngày nào Trần Hề cũng liên lạc với Phương Mạt, hai ngày đầu họ chỉ nói chuyện một lát, sau đó lại bận rộn với việc riêng của mình, trên núi không dễ dàng truy cập Internet nên ngày hôm qua trước khi trở về mới lại dùng tới điện thoại để liên lạc với nhau.
Cho nên Trần Hề và Phương Nhạc không biết nửa tháng này trong nhà đã xảy ra chuyện gì, có rất nhiều chuyện, trong đó có một chuyện xảy ra vào ngày hôm kia, bà nội Phương vì giận cô Phương nên tới đây.
Nguyên nhân là do con trai của cô Phương, cũng chính là em họ của Phương Nhạc – Lưu Nhất Minh, đầu năm học chuẩn bị lên lớp hai nhưng lại rất ghét học, suốt ngày ở nhà ồn ào bảo là không không muốn đến trường, nói trường học nhàm chán.
Bà nội Phương liền dạy dỗ cậu bé, nếu không đi học thì sẽ mù chữ, vô văn hóa, không học thì không thể tìm được việc làm tốt, sau này làm sao kiếm tiền ăn cơm?
Lưu Nhất Minh nói: “Bà nội, không phải bà cũng mù chữ, nhưng bà đã kiếm được rất nhiều tiền từ việc giải tỏa sao ạ, hơn nữa còn có rất nhiều căn nhà. Mẹ con nói sau này một nửa số tài sản này sẽ là của con, con nằm không thôi cũng có thể kiếm ra tiền!”
Bà nội Phương nghe vậy thì thấy không ổn, kéo con gái lớn ra tra hỏi, sau này mới biết vì Lưu Nhất Minh vì cuối học kỳ trước thi trượt, bố cậu bé muốn dùng thắt lưng quất cậu bé để dạy dỗ, nhưng mẹ cậu ấy đã ngăn lại. Cô Phương nói với chồng mình, con trai sau này dù không học hành cũng không phải lo cơm ăn áo mặc, trong nhà có rất nhiều tiền để nó tiêu xài, nếu ông đánh nó thì ông không xong với tôi đâu.
Khi bà nội Phương biết được ngọn nguồn câu chuyện, bà ấy tức giận đến mức tim gan phổi thận đều đau nhức, hôm đó bà ấy đánh cô Phương một trận nhừ từ, bà ấy thực sự không muốn tức giận đến mức bị nhồi máu não, nên ngay trong đêm đó đã thu dọn đồ đạc và đến nhà con trai lớn ở.
“Bà nội nói cô hết cứu rồi. À, chính xác thì bà đã nói thế này…” Phương Mạt tham ăn, lại ăn thêm hai miếng đồ ăn trên bàn, sau khi nuốt xong, cô ấy bắt chước bà nội Phương một cách vô cùng sống động.
“Bà đã làm việc chăm chỉ gần như cả cuộc đời mình, nhưng cuối cùng mấy đứa con đứa nào đứa nấy đều vô dụng cả. Chú con cả ngày chả làm được cái tích sự gì, từ sáng tới tối chỉ biết ghen tị với khuôn mặt của bố con, cô con thì trong đầu chỉ chứa toàn suy nghĩ không làm mà đòi có ăn, còn bố con thì sao? Có khuôn mặt đẹp như vậy được tích sự gì đâu, ngay cả vợ cũng không giữ được, mẹ con cũng đã lâu không về rồi, hàng xóm còn nghĩ bố mẹ con đã ly hôn luôn rồi đây kìa! Đều là mấy thứ vô tích sự, không được, lớp lớn đã vô dụng rồi, từ bây giờ bà phải dạy dỗ lớp nhỏ. Phương Mạt, bài tập hè của con làm được tới đâu rồi, đưa bà kiểm tra xem!”
Sau khi Phương Mạt nhái giọng xong, cô ấy nói với Trần Hề và Phương Nhạc: “Lúc đó chị vừa nghe thấy thì không nói nên lời, chị mới nói bà nội ơi, bà cũng đâu có biết được mấy chữ đâu, cuối cùng hai đứa đoán thử xem bà đã nói gì.”
Phương Nhạc phớt lờ, Trần Hề lại động viên cô ấy: “Nhìn xem vở bài tập của chị có viết đầy chữ không là được chứ gì.”
Phương Mạt lần này thực sự cạn lời: “Được rồi, chị thừa nhận chỉ số IQ của chị có hơi kém.”
Lúc đó bà nội đã nói với cô ấy như vậy, sau đó một tay bà nội cầm cuốn vở bài tập hè của cô ấy, tay kia nhéo lỗ tai cô ấy, dạy dỗ cô lâu đến mức nước bọt bay tứ tung.
Phương Mạt vô thức sờ tai mình, cảm thấy buồn cười: “Không biết bà nội học ở đâu được một từ nghe thời thượng như vậy, lớp lớn đã vô dụng rồi, từ bây giờ bà phải dạy dỗ lớp nhỏ. Hai đứa có thấy chuyện này cực kỳ nghiêm trọng không?”
“Chỉ thế thôi à?” Phương Nhạc đã ăn xong canh, lại đi vào bếp bưng ra một tô cơm nữa.
“Việc này không nghiêm trọng hả?” Phương Mạt nói với anh.
Phương Nhạc thản nhiên nói: “Việc này không có ảnh hưởng gì với em và Trần Hề cả.”
Nói thật thì bọn họ chẳng hề lo lắng nhiều về việc học của mình, Trần Hề gật đầu đồng ý. Phương Mạt nghẹn họng, ôm đầu khóc lóc.
Bình tĩnh lại một lát, Phương Mạt lại nói về chuyện lớn thứ hai.
“Không phải bà nội nói bố chị không giữ được vợ sao? Sau đó bố chị không nhịn được nữa liền thú nhận, không phải ông ấy không giữ được vợ.”
Mà hiện tại ông ấy và vợ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nàn, họ tạm thời không muốn cắt đứt cách thức chung sống ngọt ngào này.
Bà nội Phương lần này lại không tức giận, chỉ là nghe xong lại nổi da gà.
Phương Mạt nói xong cũng xoa xoa cánh tay, Trần Hề và Phương Nhạc đồng thời ngừng động đũa.
Trần Hề hắng giọng, nghĩ chuyện này tốt nhất không nên thảo luận xa hơn nữa, cô hỏi: “Chuyện thứ ba thì sao?”
“Ồ, chuyện thứ ba à, chị nói em nghe, cách đây không lâu chị đi mua sắm với bạn chị, có người đến bắt chuyện xin thông tin liên lạc của chị.”
Trần Hề không kinh ngạc lắm: “Bình thường không phải chị cũng hay được người khác đến bắt chuyện à?”
Khi Phương Mạt đi trên đường có tỷ lệ khiến người khác quay đầu lại nhìn rất cao, mười lần thì có bốn lần sẽ bị bắt chuyện. Phương Mạt nói: “Lần này thì khác, lần này chị được một chủ cửa hàng Taobao bắt chuyện, cô ấy muốn mời chị làm người mẫu ảnh cho cửa hàng của họ.”
Phương Mạt có chút rung động, cô ấy vốn thích làm đẹp, bình thường cũng thích mua quần áo, trước đây cô ấy vẫn đang suy nghĩ nếu không vào đại học thì sẽ làm gì, sau lần gặp gỡ tình cờ này, cô ấy chợt có cảm hứng cho phương hướng sự nghiệp tương lai của mình.
Khi cô ấy về kể lại với gia đình, ông chủ Phương có vẻ hiểu nhưng cũng không hiểu lắm, nhưng ông chủ Phương thích xem “Luật pháp hôm nay”, ông ấy cũng là khán giả trung thành của bản tin xã hội lúc 8 giờ trên kênh truyền hình của tỉnh. Trước đây ông ấy từng lo lắng rằng Trần Hề bắt taxi đi một mình sẽ bị những kẻ buôn người bắt cóc, sau đó ông ấy lại nghi ngờ rằng Phương Mạt đã bị lừa khi cô ấy nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh không rõ nguồn gốc, bây giờ Phương Mạt gặp phải tình huống giống như tình cờ gặp người tìm kiếm ngôi sao vậy, trong đầu của ông chủ Phương lập tức bật đèn cảnh báo.
Trần Hề ăn xong miếng cuối cùng, hỏi: “Vậy bây giờ chị đã quyết định được chưa?”
Phương Mạt nói: “Rồi, chị quyết định đợi cho đến khi vết nốt ruồi trên mặt chị khá hơn, sau đó chị sẽ đến phòng làm việc của cửa hàng Taobao đó xem thử. Bố chị nói đến lúc đó sẽ đi cùng chị.”
Vì vậy, trước khi Trần Hề và Phương Nhạc kết thúc lớp học bù và năm lớp 11 sắp bắt đầu, Phương Mạt đã đi trước để tìm hiểu hướng đi nghề nghiệp tương lai của mình.
Cùng ngày hôm đó, Phan Đại Châu sau khi kết thúc chuyến du lịch nghỉ hè liền chạy đến nhà Phương Nhạc, cậu ấy nói muốn tìm Phương Nhạc chơi game, nhưng cũng không vội vào phòng bật máy tính, cậu ấy liên tục đi quanh Phương Nhạc hỏi anh hết câu này đến câu kia, chủ yếu là hỏi cảm xúc của Trần Hề đối với chuyến đi lần này.
“Có phải cậu ấy cũng rất kén chọn giường khách sạn không?”
“Có phải cậu ấy cũng nói ấm đun nước của khách sạn rất bẩn không?”
“Cậu ấy có phải không chịu được quần áo bẩn để qua một đêm, phải giặt ngay tại chỗ mới ngủ được không?”
Phan Đại Châu hỏi một loạt câu hỏi dài như dây pháo, Phương Nhạc nhìn cậu ấy hồi lâu, sau đó mới nói: “Không phải nói muốn chơi game à? Chơi game trước đi.”
“Được được được, chơi game trước!”
Hai người vẫn giống như cũ, Phương Nhạc đi vào phòng Phương Mạt, Phan Đại Châu ở phòng Phương Nhạc.
Một lúc sau, trong phòng Phương Nhạc vang lên tiếng hét như lợn bị cắt tiết.
“Cậu điên rồi, hôm nay cậu hung dữ như vậy!”
“Mẹ nó, đó là tớ mà, cậu suýt chút nữa chém trúng tớ rồi đó!”
“Phương Nhạc, cậu uống thuốc súng rồi à!”
“Tên họ Phương kia, tớ muốn mạng của cậu!”
“…”
“Nơi này cách âm quá kém, lần sau đừng để Phan Đại Châu vào nhà chơi game nữa, bảo hai đứa nó đi quán net chơi đi.” Phương Mạt nhìn bức tường kia, sau đó cũng chả thèm quan tâm nữa, cô ấy lấy ra một cái túi nhựa đựng mấy bộ quần áo từ dưới đất, bảo Trần Hề chọn thử.
Phương Mạt vừa mới từ phòng làm việc của cửa hàng Taobao trở về, cô ấy vẫn chưa quyết định có nên làm người mẫu ảnh cho người ta hay không, cô ấy nhìn trúng quần áo mùa hè mà phòng làm việc chuẩn bị thanh lý, liền mua đầy hai túi nhựa lớn tựa như đang mua sỉ, Trần Hề ngồi xổm trên đất nhìn, nghi hoặc nói: “Chị mặc hết không?”
“Còn có em nữa mà.”
“Vậy cũng không mặc hết được đâu.” Trần Hề nói: “Bình thường tụi em đều mặc đồng phục học sinh.”
“Trường học của em đúng chán.” Phương Mạt ném từng bộ quần áo ra: “Kệ đi, cũng không phải em không có ngày nghỉ, bình thường bảo em mặc không phải là được rồi à? Nếu thật sự không mặc hết thì em cũng có thể mặc làm đồ ngủ, mặc làm quần áo ở nhà.”
Phan Đại Châu ở bên cạnh bị Phương Nhạc làm cho phát điên, cậu ấy thả chuột ra, lao ra khỏi phòng ngủ hét lớn: “Phương Nhạc, cậu cút ra đây cho tớ!”
Phương Nhạc bình tĩnh, anh cầm cốc nước đi ra, trước khi hai người kịp nói chuyện, cửa phòng ngủ của Trần Hề mở ra, Phương Mạt mới mặc bộ đồ bó sát lộ rốn ngắn tay bước ra ngoài, đúng lúc gọi hai bọn họ: “Này ông em trai, khoan đi đã, tao cũng mua quần áo cho mày đấy.”
Trên hành lang có một chiếc túi nhựa nhỏ, bên trong có vài bộ quần áo nam, cũng là hàng đã thanh lý.
Phan Đại Châu ngồi xổm trên đất, tò mò lật qua lật lại: “Chị đối xử với Phương Nhạc tốt ghê, thậm chí đến cả quần áo sau năm 20 tuổi mà chị cũng mua cho cậu ấy luôn.”
Phương Mạt vuốt mái tóc dài của mình, nói: “Chị lớn giống như mẹ mà.”
Phan Đại Châu cầm lên một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng, nghiêm túc nói với Phương Nhạc: “Người anh em, cậu có thể mặc cái này!”
Đang nói chuyện, cửa phòng ngủ lại mở ra, Phương Mạt quay đầu lại, không khỏi khen ngợi: “Wow, Hề Hề, bộ đồ này rất hợp với em!”
Trần Hề và Phương Mạt mặc cùng một kiểu dáng hở rốn, nhưng không hề hở hang, cô mặc quần jean cạp cao nên chỉ lộ ra một chút vòng eo, bộ quần áo nhỏ nhắn, bó sát làm lộ rõ đường cong cơ thể của cô.
Trần Hề cũng rất hài lòng với bộ quần áo này, còn chưa kịp đáp lại Phương Mạt, tầm mắt đột nhiên tối sầm, đầu bị thứ gì đó che phủ.
Cô giơ tay kéo xuống, là một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng.
Phan Đại Châu cúi đầu nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình, Phương Nhạc ở bên cạnh ném quần áo xong, kiềm chế không nói gì, cầm lấy ly nước rồi xoay người đi xuống lầu lấy nước.
Phương Mạt cho rằng Phương Nhạc không hài lòng với quần áo nam cô ấy mua cho anh nên ném áo vào người cô ấy, bị lệch nên bay lên đầu Trần Hề, Phương Mạt cũng không tức giận, cô ấy lắc đầu nói: “Chó cắn Lã Động Tân*.”
(*Ý nói không biết lòng người tốt.)
Phan Đại Châu hớn hở đuổi theo Phương Nhạc, thầm nghĩ con chó thật sự muốn cắn người rồi!
Hơn nửa tháng sau khi khai giảng, buổi sáng Phương Nhạc tỉnh dậy, thể hang lại bị ứ máu*.
Anh làm vẻ mặt vô cùng trong sạch, ngước nhìn trần nhà như nhìn một tác phẩm điêu khắc.
(*Thể hang là hai ống mô dài chạy dọc theo thân dương vật. Khi hưng phấn tình dục, máu lấp đầy thể hang và làm dương vật cương cứng :v)
*
Tác giả có lời muốn nói:
He he he~
*
Cy: Quá trời quá đất gòi, kiềm chế giùm đi chời ơi =)))))
*Câu chuyện dưới đây xảy ra trước khi Lã Động Tân đắc Đạo thành Tiên, khi ông vẫn còn là một nho sinh từng theo đuổi nghiệp đèn sách.
Thời ấy Lã Động Tân có một người bạn tâm giao tên là Cẩu Diễu. Cha mẹ của Cẩu Diễu đều đã qua đời, gia cảnh lại nghèo khó, vậy nên Lã Động Tân đã mời Cẩu Diễu về sống tại nhà mình để cùng trau dồi việc bút nghiên.
Một ngày nọ có vị khách họ Lâm đến chơi nhà, thấy Cẩu Diễu anh tuấn nho nhã lại chăm chỉ học hành, vị khách bèn nói với Lã Động Tân: “Thưa tiên sinh, ta muốn gả Lâm muội muội của ta cho Cẩu Diễu, ý tiên sinh thế nào?”
Lã Động Tân thấy Cẩu Diễu có vẻ ưng thuận mối hôn sự này nên không tiện từ chối, nhưng lại lo rằng bạn mình thành gia lập thất rồi sẽ bỏ lỡ tiền đồ. Ông bèn nói: “Lâm tiểu thư vừa xinh đẹp lại có đức hạnh, quả là phúc đức lớn cho tiểu huynh đệ của ta. Chỉ có một điều kiện này, sau khi hai người thành thân rồi, ta muốn được động phòng với tân nương tử ba đêm đầu.”
Cẩu Diễu nghe xong thấy thất kinh, trong lòng không khỏi sửng sốt nhưng vẫn đành phải cắn răng đồng ý. Cuối cùng thì hôn sự vẫn diễn ra như dự định. Vào đêm động phòng, tân nương đeo khăn hồng che mặt, ngồi trên giường chờ tân lang đến. Chờ mãi chờ mãi mới nghe thấy tiếng bước chân chàng tiến vào phòng. Nhưng vị tân lang này chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng thèm tỏ ra quan tâm đến nàng, mà cứ thế ngồi ở bàn chong đèn đọc sách suốt cả đêm. Lâm tiểu thư kiên nhẫn ngồi đợi đến nửa đêm vẫn không thấy động tĩnh gì, đành phải ấm ức ngủ một mình. Nhưng sáng sớm hôm sau nàng tỉnh dậy thì chàng ta cũng biến đi như một cơn gió.
Chuyện cứ như thế suốt ba đêm liền.
Sau ba ngày mòn mỏi, Cẩu Diễu mới được vào động phòng. Anh ngạc nhiên thấy nương tử đang ngồi trên giường khóc thút thít, bèn quỳ xuống bên cạnh an ủi nàng. Lâm tiểu thư nói trong nước mắt: “Lang quân, vì sao cả ba đêm qua chàng không chịu đi ngủ mà cứ mải mê đọc sách suốt đêm, đến sáng thì lại bỏ đi đâu mất vậy?”
Đến lúc này Cẩu Diễu mới vỡ lẽ: “Thì ra ca ca sợ ta ham vui mà quên việc đèn sách, nên mới dùng cách này để nhắc nhở ta. Ca ca dụng tâm như vậy thì quả là quá “nhẫn tâm” rồi!” Nói xong, anh bèn kể lại đầu đuôi sự tình cho nương tử nghe.
Về sau Cẩu Diễu thi đỗ bảng vàng và được lên làm quan, cả hai vợ chồng cùng đến cáo biệt Lã Động Tân để lên đường nhậm chức.
Nhiều năm trôi qua, Lã gia không may gặp hỏa hoạn, toàn bộ cơ ngơi sản nghiệp nay chỉ còn lại một đống tro tàn. Lã Động Tân đành phải dựng một căn nhà tranh để vợ con ở tạm qua ngày, rồi khăn gói lên đường tìm Cẩu Diễu nhờ giúp đỡ. Trải qua quãng hành trình khổ nhọc, mãi rồi ông cũng tìm được người bạn chí thân chí cốt năm xưa. Cẩu Diễu mặc dù đón tiếp ông rất thân tình, nhưng tuyệt nhiên lại không đề cập đến chuyện giúp đỡ, thậm chí một đồng bạc lẻ cũng không hề đưa cho Lã huynh.
Cứ như thế Lã Động Tân đã ở nhà Cẩu Diễu hơn một tháng trời. Tiền mang theo người cũng tiêu sạch, mà Cẩu Diễu vẫn cứ dửng dưng như thế, ông bèn buồn bã trở về nhà.
Lại trải qua quãng đường dài vất vả, cuối cùng ông mới về đến nhà. Nhưng ngạc nhiên thay, túp lều tranh cũ đã biến mất, thay vào đó là một căn nhà mới to đẹp khang trang. Bên trong nhà dán giấy trắng, lại có tiếng khóc than nỉ non không ngớt. Ông chạy vội vào trong, thì thấy ngay giữa nhà là cỗ quan tài lớn, còn vợ con ông thì mặc áo tang đang gào khóc thảm thiết.
Lã Đông Tân gọi vợ: “Phu nhân, phu nhân… chuyện gì xảy ra thế?”
Vợ ông quay đầu lại, vừa run rẩy vừa nói: “Chàng… là người hay là ma?”
Lã Động Tân cảm thấy lạ lùng, nói: “Phu nhân, ta có chết đâu, sao lại là ma được?”
Thì ra trong những ngày ông đi vắng thì có người đến giúp xây nhà, lại sắm sửa đồ đạc mới tinh tươm. Ít lâu sau, lại có người mang theo cỗ quan tài đến báo tin: Lã lão gia đã đổ bệnh chết rồi.
Lã Động Tân biết là Cẩu Diễu bày trò đùa mình, ông bèn bước đến cầm rìu bổ cỗ quan tài làm đôi, thấy bên trong toàn là kim ngân châu báu. Trên đó có một phong thư, viết rằng:
“Tiểu đệ không dám phụ lòng huynh, nay xin tặng huynh một căn nhà và số kim ngân này làm kế sinh nhai. Huynh khiến thê tử đệ giữ phòng trống, nay đệ mạn phép khiến thê tử huynh khóc đoạn trường.”
Từ đó trở đi, tình bạn của Lã Động Tân và Cẩu Diễu lại càng thêm khăng khít. Trong dân gian cũng vì vậy mà lưu truyền câu nói rằng: “Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm.” Tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì “Cẩu Diễu” (苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬) nghĩa là “chó cắn”, nên mới bị đọc chệch ra thành “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”. (Theo dkn.tv)