Trăng Ngả Về Tây - Chương 35
Chương 35
Nhà Trần Hề ở trên đỉnh núi, nhưng gọi là đỉnh núi cũng không chính xác lắm, gọi là lưng chừng núi thì thích hợp hơn, bởi vì từ đây trở lên còn có nơi cao hơn.
Họ đón một chiếc xe tải trong thị trấn, ngồi xe một đoạn ngắn rồi xuống xe đi bộ. Đường núi khó đi, khúc đường phía sau xe bốn bánh không qua được, bọn họ còn vác theo hai cái vali, Phương Nhạc không cần hai vị trưởng bối giúp đỡ, đi được nửa đường, bố Trần và bác Tưởng vẫn thay phiên nhau xách vali giúp anh.
Hơn hai tiếng sau, Phương Nhạc đổ đầy mồ hôi đứng ở nhà Trần Hề. Trần Hề vội vàng nhìn ngôi nhà gạch nung vừa lạ vừa quen, sau đó vẫy tay với Phương Nhạc: “Đến đây đi, rửa mặt trước, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi tham quan.”
Đi trên đường núi lâu như vậy, dáng vẻ bọn họ vô cùng nhếch nhác, mái tóc của Trần Hề đã bết thành từng mảng, áo phông của Phương Nhạc ướt đến nỗi dính chặt vào người.
Ngoài nhà có một cái vòi nước, đàn ông dùng nước rất tiện, chỉ cần cúi người xuống dùng nước từ vòi rửa sạch là được, Trần Hề chỉ có thể đơn giản thấm nước lạnh lên cổ và cánh tay mình.
Sau khi hóng mát một lúc, Trần Hề mới dẫn Phương Nhạc đi tham quan nhà mình. Các bức tường màu vàng của ngôi nhà bằng gạch nung đều đã nứt hết, trên tường bên trong phòng và mái nhà có rất nhiều vết khói do lửa để lại, có thể nhìn thấy rõ ràng một vài món đồ dùng trong nhà đã cũ.
Khi Trần Hề rời nơi này mới có bảy tuổi, bây giờ đã mười năm trôi qua, thời gian sẽ không đứng yên, thời gian tất nhiên sẽ lưu lại dấu chân, căn nhà này so với trong trí nhớ của Trần Hề càng thêm hoang tàn.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường gỗ mỏng, một chiếc bàn đầu giường làm bằng ván gỗ đơn giản, một tủ quần áo cũ kỹ nhỏ nhắn, trong phòng còn có một cửa sổ, đây là phòng ngủ duy nhất trong căn nhà gạch nung có cửa sổ.
Trần Hề nói: “Đêm nay anh ngủ ở đây đi.”
Phương Nhạc nhìn một lát: “Đây là phòng ngủ chính à?”
“Đây là phòng bà nội tôi từng ở, bây giờ chắc là phòng của bố tôi và em trai.” Trần Hề không giấu giếm mà nói thẳng rằng đây là căn phòng mà bố Trần đặc biệt chuẩn bị cho Phương Nhạc khi biết được anh sẽ đến.
Phương Nhạc vừa định mở miệng, Trần Hề đã chặn miệng trước: “Anh không cần khách sáo, thật ra ba phòng ngủ trong nhà tôi đều giống nhau, phòng này chỉ có nhiều hơn một cái cửa sổ mà thôi, bố tôi đã dọn dẹp xong xuôi hết rồi, chúng ta đừng nhường qua nhường lại nữa.”
Phương Nhạc chỉ có thể “Ừ” một tiếng.
Sau một ngày bận rộn, ngay lập tức đã đến giờ ăn tối, Trần Hề vào bếp giúp bố Trần nấu ăn, cô không còn biết sử dụng bếp lò đất ở dưới quê nữa, mất rất nhiều thời gian mới biết cách sử dụng, cuối cùng khiến bản thân mặt mày lấm lem.
Bố Trần chỉ biết cười ngây ngô, ra hiệu với cô: [Mặt con lấm lem hết rồi kìa.].
Trần Hề không quan tâm nói: [Không sao đâu ạ, lát nữa con sẽ rửa sau.]
Bố Trần nói: [Con không biết nhóm lửa thì để bố làm.]
Trần Hề nói: [Bó cứ để con làm cho, con làm một tí là quen ngay.].
Bố Trần không lay chuyển được cô: [Vậy con nhớ cẩn thận, đừng để chạm vào lửa.]
Trần Hề gật đầu.
Ngọn lửa bùng cháy, bố Trần bảo cô đừng thêm củi vào nữa.
Bố Trần cho rau vào nồi, xào vài lần, thêm nước đun sôi rồi hỏi Trần Hề: [Ông chủ Phương và những người khác vẫn khỏe chứ?]
Thật ra lúc ở trong nhà hàng thì bố Trần cũng đã hỏi chuyện này rồi, lúc đó Trần Hề trả lời tương đối chung chung, bây giờ cô kiên nhẫn mô tả từng câu một, nói với bố Trần: [Cả nhà của ông chủ Phương đều rất khỏe, chỉ có điều bị một số bệnh vặt, bà nội Phương thỉnh thoảng bị đau khớp, eo của dì lâu lâu cũng hơi đau, ông chủ Phương bây giờ bị huyết áp cao, nếu không lần này ông chủ Phương sẽ đi về cùng con.]
Bố Trần nói: [Khỏe là được rồi, con ở nhà ông chủ Phương phải siêng năng hơn, giúp đỡ họ nhiều việc hơn.]
Trần Hề nói: [Dạ.]
Bố Trần nói: [Thôi con đừng làm nữa, hôm nay đi bộ nhiều như vậy chắc là mệt lắm.]
Trần Hề ra hiệu không hề mệt mỏi, lấy mấy cái tô ra chuẩn bị bỏ đồ ăn vào, những chiếc tô sứ này đã được sử dụng rất lâu, theo năm tháng đã bám thêm một lớp vết ố vàng.
Trần Hề đặt tô lên bếp, quay người lại chợt nhìn thấy Phương Nhạc đang ngồi trên ghế dài ngoài nhà, cô suy nghĩ một lúc rồi im lặng đặt tô xuống dưới vòi nước.
Bố Trần mở nắp nồi nhìn xem, sau đó đóng nắp lại tiếp tục đun nhỏ lửa, ông nhìn ra bên ngoài bếp, hai tay Trần Ngôn đang cầm một gói đồ ăn vặt, cúi đầu nhìn bao bì đồ ăn vặt, cũng không có ý định mở nó ra. Phương Nhạc ngồi ở trên ghế dài, một lớn một nhỏ thỉnh thoảng dùng cử chỉ để nói chuyện với nhau.
Bố Trần nói với Trần Hề: [Con không nên mua đồ ăn vặt, như thế lãng phí tiền lắm.]
Trần Hề đang cạo rửa cái tô dưới vòi nước, cô đặt cái tô xuống, đưa tay ra hiệu nói với bố Trần: [Không tốn bao nhiêu tiền đâu ạ.]
Bố Trần nhìn Phương Nhạc, vẻ mặt có chút xấu hổ nói: [Con nên một mình trở về thôi, phòng trong nhà mình tồi tàn như vậy, sao có thể để Phương Nhạc ở được?]
Trần Hề nói: [Chú Phương và những người khác không an tâm khi để con trở về một mình.]
Bố Trần không hiểu lắm, Trần Hề có thể nghe được âm thanh, cũng có thể nói chuyện, mười bảy tuổi đã thành người lớn rồi, sao có thể không an tâm được?
Trước khi trời tối hai cha con đã chuẩn bị xong bữa ăn và gọi mọi người đến ăn.
Ăn tối xong không có việc gì làm, mọi người đang tận hưởng không khí mát mẻ trong không gian thoáng đãng.
Bố Trần đẩy chiếc đĩa đựng dưa hấu đã cắt sẵn ra, ông niềm nở bảo Phương Nhạc ăn.
Phương Nhạc cảm ơn, đưa tay lấy một miếng, cũng bảo bố Trần ăn, bố Trần mỉm cười xua tay, đi nhặt cành cây gần đó để đốt lửa với tâm trạng vui vẻ.
Trần Ngôn vẫn một tay cầm túi đồ ăn vặt, cằm tựa vào đùi Trần Hề, lúc thì nhìn đồ ăn vặt, lúc thì giẫm lên mấy viên đá trên mặt đất.
Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Hay là giúp em ấy xé ra nhé?”
Trần Hề sờ đầu em trai đầu, nói: “Cứ để thằng bé chơi trước đi.”
Phương Nhạc ăn xong dưa hấu trên tay, rửa tay dưới vòi nước, hỏi: “Em ấy hơn sáu tuổi rồi phải không?”
“Ừm, sắp được bảy tuổi rồi.”
“Em ấy nói cô đã đặt tên cho em ấy.”
“Đúng vậy, lúc đó tôi mới mười tuổi.” Mới mười tuổi cô đã biết chữ và hiểu chuyện, cô cũng đồng thời chúc phúc cho Trần Ngôn có thể nói được.
“Mấy người nhà tôi đã từng gặp em ấy chưa?” Phương Nhạc hỏi.
Trần Hề nói: “Mới năm ngoái có gặp rồi, lúc đó bố tôi còn ở thị trấn Tân Lạc, chú Phương đã đến nhà tôi, cũng đã gặp Trần Ngôn.”
Phương Nhạc tính toán thời gian: “Lúc em ấy ra đời chắc nhà máy của nhà tôi đã đóng cửa rồi.”
“Ừm.” Trần Hề nói: “Khi mẹ tôi mang thai em ấy, họ vẫn đang làm việc trong nhà máy của chú Phương.”
Bố Trần và mẹ Trần đều chưa từng đi học, họ chỉ biết có nhiều con thì sẽ hạnh phúc, sinh con chắc chắn không phải là chuyện xấu, hơn nữa lúc đó họ cũng có việc làm, có đủ khả năng nuôi con.
Ai biết được rằng ngay sau khi Trần Ngôn được sinh ra, bố mẹ Trần lại mất việc.
Trần Hề khi còn nhỏ đã ăn đồ ăn vặt, nhưng sau khi Trần Ngôn mọc răng, có thể chạy nhảy, cậu bé vẫn chưa được ăn đồ ăn vặt một lần nào.
Trần Ngôn nhìn thấy con côn trùng nhỏ đang bay liền nhấc chân ngắn ngủi lên chạy khỏi người Trần Hề, Trần Hề tò mò hỏi Phương Nhạc: “Anh học ngôn ngữ ký hiệu khi nào thế?”
“Vẫn chưa học được.” Trong đêm tối mờ mịt, Phương Nhạc điều chỉnh tư thế nói: “Tôi đã học sau lễ Quốc tế Lao động, tôi tìm giáo trình trên Internet, đã học hơn hai tháng nhưng cũng mới biết sơ sơ thôi. “
Ngôn ngữ ký hiệu là tiếng mẹ đẻ của người khiếm thính, nhưng đối với người có thính lực khỏe mạnh thì lại là ngoại ngữ, để thành thạo một ngoại ngữ không phải là chuyện dễ dàng.
Trần Hề không hỏi anh vì sao muốn học: “Anh muốn học đến trình độ nào?”
“Có thể giao tiếp cơ bản.”
“Hay là tôi dạy anh nhé?”
Phương Nhạc cũng chả thèm suy nghĩ, lập tức buột miệng nói: “Được.”
Trần Hề: “… Anh đúng thật chả khách sáo tí nào.”
“… Sao hả?” Phương Nhạc liếc cô: “Cô đang khách sáo với tôi à?”
“Đâu có, tôi thật sự muốn dạy mà.” Trần Hề mở miệng nói.
Phương Nhạc mặc kệ có tin hay không, anh mỉm cười xoa đầu cô: “Được rồi, em trai cô đang gọi cô kìa.”
Trần Hề quay lại, nhìn thấy Trần Ngôn, một tay vẫn cầm đồ ăn vặt, chạy lạch bạch về phía cô, sau đó túm lấy quần áo của cô.
Trần Hề bị Trần Ngôn kéo đến bãi cỏ, ở đó có một tổ kiến, Trần Hề nói: [Có thể sẽ mưa đó.]
Hai chị em ra dấu với nhau, Phương Nhạc học chưa thành thạo, chỉ có thể hiểu được mấy ý rời rạc, chắc có liên quan đến mưa.
Sau khi tận hưởng không khí mát mẻ, mọi người liền trở về phòng ngủ. Trần Hề chăm sóc ân cần, bảo Phương Nhạc có việc gì thì gọi cho cô, Phương Nhạc đứng ở cửa, cảm thấy sau khi đến ngọn núi này, vai trò của họ dường như đã bị đảo ngược.
Ban đêm, Trần Hề ôm em trai ngủ, cô bị muỗi đốt vài lần, sau khi tỉnh dậy, cô kiểm tra Trần Ngôn, phát hiện Trần Ngôn chẳng hề bị muỗi cắn.
Trần Hề bước nhẹ nhàng để không đánh thức em trai dậy. Năm giờ mặt trời đã mọc, trên núi không khí trong lành, Trần Hề đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Hôm nay Phương Nhạc cũng dậy rất sớm, trong nhà chiếc quạt duy nhất được đặt trong phòng anh, nhưng trên núi rất mát mẻ, ban đêm anh cũng không bật quạt. Chỉ là đêm qua anh ngủ không ngon, muỗi rất nhiều, trên bắp chân và cánh tay của anh có rất nhiều vết đỏ do muỗi đốt.
Ăn sáng xong, Phương Nhạc đi ra bên ngoài rửa mặt, thuận tiện xối nước lên bắp chân và cánh tay.
Phương Nhạc nhìn nước chảy ra từ vòi, hỏi Trần Hề: “Trên núi dùng nước máy à?”
Trần Hề đang trả lời tin nhắn của Phương Mạt, trên núi có thể gọi điện, nhưng mạng lúc có lúc không, cô gõ chữ nói: “Không có nước máy, ở đây đa số chúng tôi đều dùng nước từ hầm chứa nước.”
Phương Nhạc hỏi: “Hầm chứa nước? Trông thế nào vậy?”
“Chắc chắn anh chưa từng nhìn thấy đâu.” Trần Hề cất điện thoại di động, ngồi xổm xuống đất buộc lại dây giày lỏng lẻo, đứng dậy vui vẻ nói với Phương Nhạc: “Đi theo tôi, tôi dẫn anh đi một vòng.”
Sau khi đến nơi này, Phương Nhạc nhìn thấy trên mặt bố Trần có vẻ không được tự nhiên, giống như ông đang hổ thẹn về bản thân vậy, có lẽ vì nơi này xa xôi, hoang toàn, không có thứ gì, lại khó tiếp đãi khách nên bố Trần luôn lúng túng trước mặt Phương Nhạc.
Trần Hề nhìn thấy hết thảy, nhưng cô không nói gì, lúc này cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực ra, dáng vẻ như muốn dẫn Phương Nhạc đi tham quan ngọn núi của mình.
Trong mắt Phương Nhạc mang theo ý cười, nhàn nhã đi theo cô.
Hầm nước cách nhà gạch nung không xa, trông có vẻ giống một cái giếng nhưng lại hoàn toàn khác với giếng nước. Nắp đậy hầm nặng đến mức Trần Hề hoàn toàn không thể di chuyển được, vì vậy cô bảo Phương Nhạc tự mình di chuyển nó. Phương Nhạc dỡ bỏ nắp đậy bằng đá, nhìn thấy trong hầm chứa đầy nước.
Trần Hề phổ cập kiến thức cho anh: “Khi trời mưa, bọn tôi sẽ dẫn nước mưa từ trên cao xuống, thông thường nước trong hầm chứa nước này đủ dùng cho sinh hoạt hàng ngày của bọn tôi trong một năm, bên dưới có đường ống nước dẫn đến nhà tôi.”
Phương Nhạc cẩn thận nhìn vào trong nước, nói: “Thì ra là vậy, tôi thấy ở đây có vòi, lúc đầu còn tưởng là nước máy.”
Trần Hề nhắc nhở anh: “Anh đừng cúi xuống, nếu anh ngã vào đó, tôi không kéo anh lên nỗi đâu.”
Phương Nhạc hỏi: “Hầm nước này sâu bao nhiêu?”
Trần Hề nói: “Tôi cũng không biết, có lẽ khoảng ba bốn mét, ít nhất là ba mét.”
Phương Nhạc rất có hứng thú đối với loại chuyện này, hai người xem hầm nước xong, Phương Nhạc lại đậy nắp lại, Trần Hề về nhà đưa em trai mình theo, sau đó lại dẫn Phương Nhạc chạy một vòng quanh ngọn núi.
Trên núi nhà cửa thưa thớt, ít cư dân nhưng khung cảnh nơi đây vô cùng hợp lòng người, bầu trời trong xanh, núi xanh bạt ngàn, không khí trong lành hiếm có khi ở trong thành phố náo nhiệt.
Lang thang trên núi hồi lâu, trên trời bắt đầu có mưa phùn, ba người trở về nhà không có việc gì làm, thu dọn xong đều tập trung tại “phòng khách”.
Phương Nhạc đang nghe phim tài liệu, còn Trần Hề đang chơi đùa với em trai mình. Bên ngoài mưa như trút nước, rơi xuống khoảng đất trống không được trải nhựa, một lúc sau, đất trước cửa đã trở nên lầy lội.
Trần Hề ôm em trai vào lòng, đột nhiên hỏi Phương Nhạc: “Đêm nay anh vẫn ở đây chứ?”
Phương Nhạc bấm tạm dừng phim tài liệu, hỏi cô: “Ý cô là gì?”
Trần Hề hỏi: “Anh ngủ quen chưa?”
Phương Nhạc xụ mặt, nói chắc nịch: “Rất quen là đằng khác.”
“Vậy được rồi.”
Ngày hôm sau, Phương Nhạc thức dậy khoảng bảy giờ, không biết ngày hôm qua mưa đã tạnh lúc nào, nửa đêm anh vẫn có thể nghe được tiếng mưa.
Trong phòng yên lặng, Phương Nhạc đi ra ngoài thì nghe thấy trong bếp có động tĩnh. Đánh răng rửa mặt xong, anh bước vào bếp nhưng chỉ nhìn thấy bố Trần.
Bố Trần mỉm cười làm vài động tác với anh, Phương Nhạc hiểu được một nửa, anh hỏi: [Trần Hề xuống núi rồi ạ?]
Bố Trần a a gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, ông liền vỗ đầu, trở về phòng lấy ra một tờ giấy.
Đó là tờ giấy mà Trần Hề để lại cho Phương Nhạc.
[Tôi xuống núi mua chút đồ, sẽ quay lại ngay. Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho anh rồi, anh đừng chạy lung tung.]
Phương Nhạc đọc tờ giấy và hỏi bố Trần: [Cô ấy đi một mình ạ?]
Bố Trần gật đầu.
Phương Nhạc muốn nói tại sao có thể để cô xuống núi một mình, nhưng nhìn thấy bố Trần cười hi hi, anh lại không nói thêm gì nữa. Phương Nhạc cất tờ giấy đi, cùng bố Trần và Trần Ngôn ăn sáng, sau đó ngồi trên một chiếc ghế dài ở bên ngoài, lặng lẽ nhìn con đường lên núi.
Ống tay áo bị người khác kéo lại, chính là Trần Ngôn. Tay Trần Ngôn ôm bịch đồ ăn vặt mà mình đã cầm suốt hai ngày nay ra, hôm nay cuối cùng cũng đã chịu mở ra, cậu bé nhờ Phương Nhạc giúp mình xé ra.
Phương Nhạc xé một cái lỗ cho cậu bé, đầu tiên Trần Ngôn nhìn vào túi đồ ăn vặt, sau đó ngửi thử, sau đó cậu bé nhặt một miếng bánh tôm cho vào miệng, đôi mắt cậu bé sáng lên, dùng bàn tay nhỏ bé của mình lấy ra một miếng bánh tôm khác và đưa tới miệng Phương Nhạc.
Phương Nhạc ăn miếng bánh này, Trần Ngôn lại muốn đưa anh một miếng nữa nhưng Phương Nhạc không muốn ăn.
Ngồi không biết bao lâu, Phương Nhạc lại đi vào trong nhà, bởi vì bầu trời lại bắt đầu mưa nhẹ. Phương Nhạc đứng ở ngưỡng cửa một lúc và hỏi bố Trần: [Trần Hề có mang theo ô không ạ?]
Anh chưa từng học ngôn ngữ ký hiệu của chiếc ô, mạng ở đây gần như không lên được, Phương Nhạc ra hiệu rất lâu, hai người không thể giao tiếp.
Phương Nhạc quay lại phòng ngủ, lấy ô trong vali ra rồi đi ra ngoài. Đi dọc theo con đường xuống núi, mưa càng lúc càng nặng hạt, tốc độ của anh càng nhanh hơn. Không lâu sau, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang cầm một chiếc ô đang từ trên một con đường vắng vẻ đi tới.
“Này, sao anh lại ở đây? Anh muốn đi đâu thế?” Trong tay Trần Hề vẫn đang cầm thứ gì đó, cô ngẩng đầu lên hỏi.
Phương Nhạc liếc nhìn chiếc ô cô đang cầm, hỏi: “Cô muốn mua gì vậy? Mới sáng sớm mà đã xuống núi rồi, trời còn mưa nữa.”
“Tôi tranh thủ buổi sáng trời không mưa xuống núi, nếu không trời mưa sẽ phiền lắm.” Cũng may Trần Hề mang theo ô, nếu không trên đường về cô đã ướt như chuột lột rồi, cô nói: “Tôi mua một chiếc mùng về treo trong phòng anh.”
Trên chân Phương Nhạc vẫn còn vài vết đỏ tươi, do đêm hôm qua bị muỗi cắn. Anh nhìn chiếc túi Trần Hề đang cầm: “… Cô chỉ đi mua mùng thôi à?”
Trần Hề nói: “Nhân tiện còn mua thêm một ít thịt.”
“… Ừ.” Phương Nhạc lấy đồ trong tay Trần Hề, cúi đầu nhìn cô bên dưới chiếc ô, dặn dò: “Đi chậm thôi, nhớ quan sát đường đi.”
“Ồ.”
Hai người trở về nhà, nghiên cứu một lúc rồi treo mùng lên.
Phương Nhạc hỏi: “Chỉ mua một cái thôi à?”
“À.”
Trần Hề có chút keo kiệt, lần này chỉ mua một cái mùng, sau khi bọn họ rời hỏi nơi này thì cái mùng đó sẽ để lại cho bố Trần và Trần Ngôn dùng, mua nhiều thì thật lãng phí.
Lúc này đã hơn chín giờ rưỡi, Trần Hề cả đi cả về bằng đường núi suốt bốn tiếng đồng hồ chỉ để mua mùng. Phương Nhạc nhìn cô hồi lâu, cuối cùng yết hầu của anh hơi lăn nhẹ, tằng hắng một tiếng, nói một câu vô cùng dư thừa: “Vừa rồi cô có bị mắc mưa không?”
“Không, tôi có mang theo ô mà?”
“Ồ.”
Mưa liên tục ba ngày, đến ngày thứ tư núi cuối cùng cũng quang đãng, Phương Nhạc và Trần Hề thỉnh thoảng theo bố Trần xuống ruộng, họ cũng xuống núi hai lần để bổ sung kho dự trữ đồ ăn.
Ngoài những việc này ra, thói quen hàng ngày của Trần Hề trong những ngày này là ngồi trên một chiếc ghế dài và dạy Trần Ngôn nói chuyện.
Trần Ngôn không có khái niệm về âm thanh, vì vậy Trần Hề chầm chậm nói từng chữ một: “Hôm nay thời tiết thật đẹp. Em thấy sao? Bữa sáng hôm nay có ngon không?”
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Ngôn chạm vào cổ họng cô, để Trần Ngôn cảm nhận sự rung động của âm thanh, sau đó bảo Trần Ngôn bắt chước cô, nói với cậu bé rằng đây chính là giọng nói.
Với khái niệm này trong đầu, Trần Hề đã cố gắng thử dạy Trần Ngôn nói.
“Ăn cơm.” Trần Hề chậm rãi mở miệng phát âm để em trai nhìn kỹ, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, nói từ “ăn” vào mu bàn tay cậu bé, để Trần Ngôn có thể cảm nhận rõ sự dao động của luồng khí.
Trần Ngôn bắt chước cô, cũng thử luyện tập trên mu bàn tay mình.
Sau đó, Trần Hề bảo Trần Ngôn chạm vào mũi cô.
“Be…Ò…” Khi bắt chước tiếng cừu hoặc tiếng bò kêu, cánh mũi cũng sẽ rung theo, Trần Hề dựa theo âm thanh này, dạy em trai mình nói từ “mẹ”.
Trần Ngôn học rất chậm, tiến bộ rất ít, người khiếm thính có điều kiện hạn chế, không thể yêu cầu họ có năng lực học hỏi như người bình thường được.
Mỗi ngày Phương Nhạc đều ngồi cách bọn họ không xa, anh cũng thử cảm nhận.
Anh phát âm từ “ăn” vào mu bàn tay, ấn cánh mũi học nói từ “mẹ”, Trần Hề nhìn anh, buồn cười nói: “Tí nữa tôi sẽ dạy anh ngôn ngữ ký hiệu.”
“…”
Phương Nhạc vờ như không có chuyện gì xảy ra mà “Ừ” một tiếng, quay mặt đi, một lúc sau, anh không nhịn được lại nhìn về phía Trần Hề.
Núi rừng bao phủ, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, anh nhìn từ lông mi đến mũi cô, từ mũi đến miệng cô, ngày này qua ngày khác, không biết chán là gì.
Ngày rời đi, Trần Hề đã để lại toàn bộ số tiền kiếm được khi làm gia sư cho bố Trần, bố Trần không cần, Trần Hề đã nhét vào tay ông.
Bố Trần cầm số tiền trong đôi bàn tay gầy gò của mình, một lúc lâu mới nói: [Con cũng phải hiếu thảo với mấy người ông chủ Phương, sau này phải phụng dưỡng bọn họ.]
Trần Hề gật đầu: [Con sẽ hiếu thảo và phụng dưỡng bọn họ.]
Bố Trần nói: [Còn anh trai con nữa, cũng phải đối xử tốt với cậu ấy.]
Trần Hề quay đầu nhìn, Phương Nhạc đã để hành lý xuống gầm xe buý. Trong đám con trai, anh cũng được tính là có làn da trắng trẻo, nhưng nửa tháng nay đã rám nắng hơn nhiều, trên tay còn có mấy vết trầy xước do làm việc để lại.
Trần Hề lại gật đầu với bố Trần: [Con sẽ đối xử tốt với anh ấy.]
Cuối cùng cũng lên xe, Trần Hề vẫy tay với bố Trần lần cuối, xe khởi động, người cũng dần khuất tầm mắt.
“Cô với bố cô vừa nói gì thế?” Lúc Phương Nhạc bỏ hành lý lên xe, anh nhận thấy Trần Hề và bố Trần đang nói về mình.
Cảm xúc của Trần Hề vẫn đang dâng trào, cô chân thành nói: “Bố tôi bảo tôi sau này phải hiếu thảo với mọi người, phụng dưỡng mọi người.”
“… Hả?”
Phương Nhạc vô cùng hoài nghi bản thân mình đã nghe lầm, lần này ánh mắt của anh không phải ngỡ ngàng nữa mà là mơ màng.
*
Cy: Anh nhà gửi tín hiệu SOS đi, tụi tui sẽ giải cứu anh thoát khỏi kiếp family zone =)))