Trăng Ngả Về Tây - Chương 34
Chương 34
Phương Nhạc quay lưng về phía Trần Hề, lưng anh rộng, khi anh di chuyển có thể nhìn thấy đường cong của bả vai. Anh gấp chăn của khách sạn lại, mang sang một chiếc giường khác, sau đó xoay người trải phẳng ga trải giường du lịch ra, đồng thời khoác cả vỏ gối vào. Tấm lưng cong cong như một ngọn núi nhô lên từ mặt đất, đem đến cho người khác một cảm giác an toàn không thể phá hủy.
Trần Hề nhìn anh vuốt thẳng góc ga trải giường, sau đó xoay người đem chăn bông trở về, trải lên trên ga trải giường du lịch.
Phương Nhạc dạy cô: “Cô cứ ngủ trên ga trải giường này.”
Trần Hề: “… Ồ.”
Phương Nhạc lấy chiếc ấm gấp gọn ra, mở ấm ra rồi cắm vào ổ cắm điện, lại nói với Trần Hề: “Muốn uống nước nóng thì dùng ấm này, ấm của khách sạn có thể không hợp vệ sinh.”
Trần Hề hỏi: “Khách sạn này không phải mới mở à?”
“Cũng không phải mới khai trương ngày hôm qua, dùng đồ của mình thì tốt hơn.” Phương Nhạc nói: “Khi lấy nước nhớ kỹ không được vượt quá mực nước.”
Trần Hề gật đầu.
Sau đó Phương Nhạc đem một đống đồ vệ sinh cá nhân bỏ vào phòng tắm: “Cô nhìn xem còn thiếu cái gì không?”
Trần Hề lắc đầu: “Đủ rồi đủ rồi, như vậy đã đủ rồi.”
“Ừ.” Phương Nhạc hài lòng đóng vali lại: “Cô nghỉ ngơi đi, nếu tối đói thì nói với tôi, đừng ăn cổ vịt nữa.”
“Được.”
Phương Nhạc xách bọc thịt vịt, kéo vali 29 inch trở lại phòng bên cạnh. Trần Hề đóng cửa lại, trầm mặc đứng im một lát, sau đó tò mò nhìn về phía chăn du lịch.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ này, cô nhẹ nhàng chạm vào, vải rất mềm, quả thực chất lượng tốt hơn chăn ga gối đệm khách sạn nhiều.
Trần Hề thay quần áo đi vào phòng tắm, đồ dùng phòng tắm mà khách sạn cung cấp không có nhãn hiệu, dầu gội và sữa tắm mà Phương Nhạc bỏ vào đều là nhãn hiệu thường dùng trong nhà.
Khăn mặt dùng một lần giống như loại mặt nạ nén mà Phương Mạt thỉnh thoảng sử dụng, sau khi ngâm trong nước, chiếc khăn sẽ mở ra thành một miếng nhỏ mỏng dính, lau mặt cũng được, nhưng lau tóc thì hơi khó.
Trần Hề ở trong phòng tắm hồi lâu, dùng máy sấy tóc sấy khô tóc xong mới đi ra. Cô khát nước muốn uống nước, cô liếc nhìn hai chai nước khoáng trên bàn trà, cô biết đây là nước cung cấp miễn phí dành cho phòng khách, nhưng hôm nay dạ dày của cô bị khó chịu, uống thứ gì đó nóng thì sẽ tốt hơn.
Trần Hề so sánh chiếc ấm lớn được cung cấp trong phòng khách, cuối cùng chọn chiếc ấm nhỏ gấp gọn dễ thương. Chiếc ấm gấp gọn rõ ràng vẫn còn mới tinh, chưa hề dùng đến. Trần Hề đổ đầy nước vào rồi cắm điện, sau khi nước sôi, cô đổ nước nóng trong ấm ra trước rồi lại đun thêm một ấm khác.
Trần Hề ngồi ở mép giường chờ nước sôi, đồng thời gửi QQ cho Phương Nhạc: [Anh muốn uống nước nóng không?]
Phương Nhạc trả lời rất nhanh: [Tôi uống nước khoáng, trong phòng của cô cũng có nước khoáng.]
Trần Hề: [Tôi biết mà.]
Phương Nhạc: [Dạ dày đã đỡ hơn chút nào chưa? Muốn ăn cháo không?]
Trần Hề: [Đợi tối rồi tính, bây giờ tôi không đói, cảm thấy rất tốt.]
Phương Nhạc: [Đói bụng thì nói cho tôi biết.]
Trần Hề: [Được. Đúng rồi, buổi tối anh ăn gì thế?]
Phương Nhạc: [Mì ăn liền.]
Trần Hề nhìn mấy ly mì ăn liền để chung với mấy chai nước khoáng, hỏi: [Mì ăn liền trong phòng khách à?]
Phương Nhạc: [Ừ.]
Trần Hề: [Anh ăn rồi hả?]
Phương Nhạc: [Vẫn chưa.]
Trần Hề: [Ạnh đổ nước vào chưa?]
Phương Nhạc: [Chưa.]
Nước đang sôi ùng ục, đèn báo nguồn chuyển sang màu xanh, Trần Hề: [Anh mở cửa đi.]
Trần Hề đi đến phòng bên cạnh, cũng không cần gõ cửa, Phương Nhạc đã mở cửa sẵn cho cô.
Trần Hề cầm chiếc ấm gấp gọn nói: “Nước trong ấm này đã đun sôi rồi, mì ăn liền đâu?”
Sở thích của Phương Nhạc đối với đồ ăn rất đơn giản, không quá ngọt, cũng không quá béo, chỉ cần ăn no là được, cho nên mặc dù không thích mì ăn liền nhưng anh cũng không kén chọn, dù sao mì ăn liền cũng rất tiện lợi. Thịt vịt mà lúc trước Trần Hề ăn vẫn còn thừa, anh không định lãng phí nên định ăn chung với mì luôn.
Lúc Trần Hề gửi tin nhắn cho anh thì anh đang đun sôi nước, tin nhắn cuối cùng đến thì nước cũng đã gần sôi, anh vốn định nói không cần, nhưng nhìn màn hình điện thoại, anh nhanh chóng rút phích cắm ra, nước sôi kêu ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh.
Phương Nhạc đã mở cửa trước, Trần Hề bưng ấm nước đi vào, ly mì gói đã mở ra, gia vị vẫn chưa bỏ vào hết, Phương Nhạc bỏ gia vị còn lại vào, Trần Hề rót nước vào, lượng nước vừa đủ.
Phương Nhạc đậy chặt nắp mì ăn liền, dưới lòng bàn tay anh nóng hổi.
Ngày hôm sau phải dậy sớm bắt xe buýt đến thị trấn nhỏ, Trần Hề thức dậy tràn đầy năng lượng, nhưng lại không dám ăn bữa sáng tự chọn mà chỉ ăn một tô mì nước, một chiếc bánh bao chay và một quả trứng luộc.
Trần Hề không có ấn tượng gì đối với thị trấn nhỏ này, không biết nơi đó mua sắm có thuận tiện không, vì vậy ăn sáng xong, cô và Phương Nhạc đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh khách sạn mua một bao thuốc lá cùng một ít đồ ăn vặt. Bao thuốc lá cho bác Tưởng, ngoài ra còn có một phong bì màu đỏ, đồ ăn vặt cho em trai, khoản tiền này cô kiếm được khi làm gia sư.
Phương Nhạc không trả tiền cho Trần Hề, chỉ là sợ Trần Hề dọc đường đói bụng nên anh đã mua một ít nước và đồ ăn, tiền này là do anh trả.
Xe buýt đi thẳng tới thị trấn nhỏ, đang là buổi trưa, Trần Hề gật gù buồn ngủ. Phương Nhạc đánh thức cô dậy: “Tới rồi.”
“Ồ.”
Trần Hề đi theo anh xuống xe, nhưng Phương Nhạc lại không cho cô đi theo.
“Cô đứng đây đi.” Hành lý đặt ở cuối xe, Phương Nhạc và những hành khách khác đi lấy hành lý.
Trần Hề không nghe anh, vẫn đi theo anh chen vào lấy hành lý, hành khách rất nhiều, hành lý cũng không ít, cô cảm thấy Phương Nhạc một mình xách hai chiếc vali sẽ không tiện.
Phương Nhạc đã lấy được một chiếc vali, thấy Trần Hề theo sát mình, đành phải đưa chiếc vali nhỏ cho cô.
Trần Hề và bác Tưởng hẹn trong điện thoại rằng sẽ gặp ở nhà ga, bác Tưởng và bố Trần vẫn chưa đến, Trần Hề cũng không chạy khắp nơi kiếm, cô đang nhìn xung quanh, Phương Nhạc nhận thấy rằng đôi mắt cô dừng lại ở một vài nơi trong một lúc lâu.
Thị trấn nhỏ này chỉ lớn bằng bàn tay, khu vực nhà ga được coi là trung tâm thương mại, cửa hàng không nhiều nhưng những cửa tiệm cần thiết thì đều có, chẳng hạn như nhà hàng, tiệm cắt tóc và khách sạn nhỏ với bảng hiệu tồi tàn.
Bên cạnh có một chợ trời, chủ mấy sạp hàng đều là nông dân gần đây, Trần Hề nhân cơ hội này đi mua mấy ký thịt.
Trong lúc thanh toán, cô hỏi chủ quán về khách sạn trong thị trấn.
Chủ quán chỉ vào phía đối diện nói: “Bên kia có một cái.”
Trần Hề đã nhìn thấy từ lâu, biển hiệu vô cùng thô sơ, cô hỏi: “Còn khách sạn nào khác không ạ?”
“Tôi cũng không biết nữa, chỗ này của chúng tôi nhỏ, chắc không có khách sạn nào cả.” Chủ quán nhìn quần áo của Trần Hề và Phương Nhạc rồi nói: “Hai đứa từ đâu đến vậy? Hai đứa chắc chắn sẽ không quen ở khách sạn ở đây đâu.”
Có rất nhiều người đến mua đồ ăn, dáng người Phương Nhạc cao to nên cản đường, anh vẫn luôn đứng nhường sang một bên, lúc này cuối cùng cũng có thể đến gần Trần Hề, anh hỏi: “Sao lại tìm khách sạn vậy?”
Trần Hề thẳng thắn nói: “Tôi muốn tìm cho anh một khách sạn, không biết ở đây có cái nào có điều kiện tốt chút không, lát nữa chúng ta đi tìm thử đi.”
Trong thẻ ngân hàng của cô có mấy nghìn tệ, là tiền lì xì Tết và tiền tiêu vặt còn sót lại, giá cả trong thị trấn thấp, chắc cũng đủ trả nửa tháng tiền khách sạn. Thật ra đây cũng có thể coi như là tiền của Phương Nhạc, Trần Hề sờ cái túi nhỏ.
Phương Nhạc hơi dừng lại: “Ý gì thế?”
Trần Hề đang suy nghĩ chuyện khác: “Hả?”
Phương Nhạc chăm chú nhìn cô: “Cô không định đưa tôi về nhà sao?”
Trần Hề còn chưa kịp phản ứng lại thì điện thoại di động của cô vang lên, là bác Tưởng gọi đến, như thường lệ chỉ đổ chuông một tiếng là cúp máy, chờ cô gọi lại.
Trần Hề gọi lại số đó, nhưng trước khi cuộc gọi được kết nối, cô đã nhận ra người đứng cạnh chiếc xe điện ba bánh cách đó không xa.
Trần Hề thậm chí còn không lấy thịt từ quầy thịt, giống như một trò ảo thuật, cô chỉ để lại cho Phương Nhạc một cơn gió. Tháng bảy nóng như đổ lửa, trước ngực và sau lưng của Phương Nhạc đổ rất nhiều mồ hôi, tóc dính vào trán, khi bị cơn gió này thổi qua, anh không hề cảm thấy lạnh mà ngược lại còn cảm thấy nóng hơn.
Phương Nhạc nhìn Trần Hề nhào vào vòng tay của một người đàn ông trung niên, anh nhăn mặt, cầm lấy miếng thịt mà Trần Hề đã bỏ quên, xách theo hai chiếc vali đi sang đó.
Bác Tưởng là một người đàn ông trung niên với dáng người nhỏ con, bố Trần cao khoảng 1m7, thân hình gầy gò, như thể dưới lớp quần áo chỉ có một phần thân trống rỗng, mái tóc của ông dường như đã rất lâu không được cắt, dài lùm xùm như rơm rạ nhưng không hề dơ, chắc vừa mới gội đầu.
Bên cạnh chân của bố Trần là một cậu bé, dáng người cũng gầy gò không kém, có mái tóc dài giống bố Trần, nhưng lông mày và đôi mắt có phần giống với Trần Hề.
Bố Trần và bác Tưởng vốn dĩ không dám nhận người quen vì Trần Hề trước mặt họ đã hoàn toàn khác với một năm rưỡi trước.
Bố Trần cười ngây ngô, nói bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Con đã lớn và trở nên xinh đẹp hơn nhiều.]
Bác Tưởng cũng nói: “Đúng đó đúng đó, vừa rồi bác đã nhìn thấy hai con rồi, chỉ là không chắc lắm, sợ gọi nhầm người thôi.”
Trần Hề ngồi xổm xuống ôm em trai Trần Ngôn, cô không thể bế Trần Ngôn lên, nếu bế cậu bé lên thì cô không thể dùng ngôn ngữ ký hiệu được.
Trần Hề hỏi bố Trần: [Tại sao em trai cũng đến đây, không phải bảo em ấy ở nhà đợi sao ạ?]
Bố Trần cười ngây thơ: [Ban đầu vốn dĩ bố không cho thằng bé đi theo, nhưng nó cứ nhất quyết đòi đi, đường núi cũng không dễ đi, nếu không bọn bố cũng sẽ không đến muộn. Con đợi lâu chưa?]
Trần Hề nói: [Không lâu ạ, mới đợi một lát thôi, con còn mua một miếng thịt nữa.]
Phương Nhạc đến gần bọn họ, nói “Chào bác” với bác Tưởng, sau đó làm động tác xin chào với bố Trần.
Bố Trần bối rối, vì vậy Trần Hề đứng dậy giới thiệu bọn họ với nhau, nói với bố Trần rằng đây là Phương Nhạc.
Bác Tưởng miễn cưỡng nói được mấy câu, lúc thì nói vất vả rồi, lúc lại nói thời tiết nóng bức, Phương Nhạc khách khí đáp lại. Trần Hề với em trai ôm hôn thắm thiết một hồi, cuối cùng mới chịu trách nhiệm hiện trường: “Trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Bên cạnh có một nhà hàng nhỏ, hai vị trưởng bối không nói một lời nào, Phương Nhạc dẫn đầu gọi vài món, suốt bữa ăn anh cũng không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu ăn. Trần Hề rất bận rộn, lúc thì ngón tay bay lượn, lúc lại lẩm bẩm với bác Tưởng.
Bác Tưởng nói giọng địa phương, Trần Hề cũng trả lời lại bằng tiếng địa phương, Phương Nhạc nghe không hiểu. Bên cạnh nhà hàng có một khách sạn, Phương Nhạc cẩn thận xác định cách phát âm tương tự như khách sạn, nhưng không thể xác định nổi, trên mặt Phương Nhạc không có biểu cảm gì.
Cơm trong tô đã gần hết, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một câu: “Ông chủ, cho thêm một tô cơm nữa ạ, một tô đủ không? Hay là gọi luôn hai bát nhé?” Câu sau là đang hỏi anh.
Phương Nhạc ngước mắt nhìn Trần Hề đang hỏi, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Hai tô.”
Trần Hề hét lớn với ông chủ: “Ông chủ, thêm hai tô nữa ạ!”
Ăn cơm xong, Trần Hề lại đưa bố Trần và em trai đi cắt tóc, trên đường này còn có một tiệm cắt tóc.
Cô làm việc gì cũng luôn có kế hoạch, khi xuống xe, lúc cô nhìn đông nhìn tây thì đã nghĩ xong cả rồi, ăn cơm trước rồi cắt tóc, sau đó thì sao? Bọn họ rời khỏi nhà hàng, đi đến tiệm cắt tóc, khi đi ngang qua khách sạn với biển hiệu tồi tàn, Phương Nhạc đẩy vali, nhanh chóng bước đi mà không nói một lời nào.
Tiệm cắt tóc nhỏ, không có nhiều khách, bố Trần và em trai đều ngồi trên ghế cắt tóc, còn bác Tưởng thì đi dạo trên đường.
Tiệm cắt tóc ở đây không có điều hòa, lúc Trần Hề ăn cơm thì đã đổ mồ hôi, bây giờ trời vẫn rất nóng, trong tiệm cắt tóc chỉ có một chiếc quạt máy, cũng không thổi vào bọn họ.
Trên chiếc bàn nhỏ trước cửa có tờ rơi, Trần Hề đi tới lấy hai tờ, sau đó quay lại đưa một tờ cho Phương Nhạc.
Phương Nhạc nhận lấy, quạt nhẹ vài cái rồi hỏi: “Thị trấn này còn có khách sạn nào nữa không?”
Trần Hề ngồi xuống bên cạnh Phương Nhạc, nói: “Tôi vừa hỏi rồi…”
Phương Nhạc bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Trần Hề tự nói tiếp: “Tôi vừa mới hỏi bác Tưởng, nơi này chỉ có hai cái khách sạn, môi trường cũng không tốt lắm, anh có muốn cùng tôi trở về nhà tôi ở không?”
Phương Nhạc thẳng thắn nói: “Tại sao lại muốn tôi ở khách sạn?”
Trần Hề nói: “Tôi sợ anh ở nhà tôi không quen.”
Phương Nhạc: “Sao cô biết tôi không quen?”
Trần Hề vốn tưởng rằng Phương Nhạc ở nhà cô cũng không sao, nhưng hôm qua cô nhận ra mình chưa hiểu rõ về Phương Nhạc lắm.
Phương Nhạc ngủ ở khách sạn phải trải ga trải giường dùng khi đi du lịch, đun nước cũng dùng ấm điện mình mua để đun, trong vali của anh có đầy đủ những vật dụng cần thiết hàng ngày khi đi du lịch khiến cô rất ngạc nhiên.
Phương Nhạc nghe Trần Hề giải thích, trong mắt hiếm khi lộ ra một tia ngỡ ngàng. Trong tay Trần Hề cầm một chiếc quạt gấp, không cần cúi đầu, cô gấp lại dựa theo cảm giác, tờ rơi trong tay cô dần dần thu hẹp lại.
Chiếc quạt đã được gấp xong, hiệu quả quạt ra có vẻ tốt hơn so với tờ giấy phẳng, Trần Hề lấy tờ rơi trong tay Phương Nhạc ra, nhét chiếc quạt nhỏ mà cô đã gấp khéo léo vào tay anh: “Anh lấy cái này quạt đi.”
Phương Nhạc: “…”
Trần Hề vừa mới cầm tờ rơi quạt vài cái, đột nhiên nhìn thấy trước cửa tiệm cắt tóc có người bán bán trái cây trong sọt, Trần Hề nói: “Tôi đi mua thêm một ít trái cây.”
Cô chạy ra ngồi xổm xuống đất hỏi bà lão giá cả thế nào, dưa hấu và đào đều do bà lão tự trồng ở nhà, bề ngoài không được đẹp lắm, nhưng ở đây rất ít người bán, giá cả lại rẻ, Trần Hề mua mỗi thứ một ít.
Ôm hai túi trái cây quay trở lại tiệm cắt tóc, Trần Hề nhìn thấy em trai mình đã cắt tóc xong, thằng nhỏ đang ngồi bên cạnh Phương Nhạc, dùng tay ra hiệu gì đó, sau đó Phương Nhạc cũng giơ tay lên, thực hiện một vài động tác một cách không thuần thục cho lắm.
Em trai đang nói: [Tên của em là do chị em đặt cho em đó.]
Phương Nhạc nói với thằng bé: [Tên nghe rất hay.]
Trần Hề đã từng nhìn thấy Phương Nhạc dùng động tác ra hiệu “xin chào” để chào bố Trần, nhưng động tác này rất đơn giản, tìm xem trên mạng là có thể học được một số ngôn ngữ ký hiệu cơ bản.
Nhưng hiện tại Phương Nhạc rõ ràng có thể nói chuyện với Trần Ngôn, mặc dù động tác của anh không được lưu loát cho lắm.
Phương Nhạc chú ý tới động tĩnh ở cửa, quay đầu lại hỏi: “Mua gì thế?”
“À.” Trần Hề nói: “Đào với dưa hấu.”
Vẻ ngỡ ngàng trong mắt Phương Nhạc đã biến mất từ lâu, anh đã khôi phục lại thái độ bình tĩnh thường ngày.
Anh đứng dậy cầm lấy chiếc túi nhựa mà Trần Hề đang cầm, nói với cô: “Tôi vẫn nên ở nhà cô, có đủ phòng không?”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc: “Không đủ cũng không sao.”