Trăng Ngả Về Tây - Chương 33
Chương 33
Hai ngày sau, Phương Nhạc và Trần Hề đã thành công lên máy bay dưới sự hộ tống của mấy người già trẻ lớn bé trong nhà, ba tiếng rưỡi sau, họ hạ cánh an toàn, nhưng cả người Trần Hề lại uể oải như chiếc lá héo bị cháy nắng.
Máy điều hòa trên máy bay lạnh đến mức phải đắp chăn, vì vậy Trần Hề không phải bị cháy nắng, mà do cô buồn nôn.
Trong trí nhớ của Trần Hề, từ nhỏ cô chưa từng bị say xe, cô cũng không ngờ mình sẽ bị say máy bay. Lúc đó cô vừa nhận ra tình hình không ổn, liền lập tức nắm lấy cánh tay của Phương Nhạc.
Phương Nhạc giật mình nhìn cô, sau đó mới phát hiện Trần Hề đang ngậm chặt miệng, giống như đang nén cái gì đó. Nhà họ Phương không có người nào bị say tàu xe, Phương Nhạc cũng không có kinh nghiệm về chuyện này, mãi cho đến khi Trần Hề lắc mạnh cánh tay anh rồi chỉ vào miệng mình, Phương Nhạc mới ý thức được một khả năng: “Muốn nôn à?”
“Ưm ưm!” Trần Hề điên cuồng gật đầu.
Phương Nhạc nhanh chóng lấy túi nôn được chuẩn bị sẵn trên máy bay, xé miệng rồi mở túi ra, đưa trước miệng Trần Hề.
Trần Hề cúi đầu, vùi nửa mặt vào trong túi, hai tay cô tự nhiên che túi lại, nhưng tay Phương Nhạc lại cầm túi nôn trước, phần lớn tay của Trần Hề lại đang che mu bàn tay của anh.
Sau khi nôn xong vẫn muốn nôn tiếp, Trần Hề muốn tự mình cầm túi nôn.
Hai tay Phương Nhạc đang cầm túi, không chịu bỏ xuống: “Để tôi.”
Trần Hề nghiêng người liếc anh một cái, hiển nhiên hơi không vui, ánh mắt nói “Bỏ ra đi.”
Phương Nhạc đành phải buông tay ra, để cô cầm túi. Trần Hề ngồi ở sát cửa sổ, cô ôm lấy túi nôn “nóng hổi”, quay lưng trốn vào trong góc tiếp tục nôn, mái tóc dài của cô xõa xuống, che một bên khuôn mặt.
Trần Hề vốn dĩ buộc tóc đuôi ngựa, nhưng ngồi trên máy bay một lúc, cô cảm thấy hơi lạnh nên xõa tóc xuống. Bây giờ bụng cô đang cồn cào, càng nôn càng thấy nóng, mái tóc dài vẫn hơi vướng víu.
Trong lúc cô đang phân tâm, tóc trên má đột nhiên được vén ra sau tai, gần như có thể hít thở dễ dàng hơn. Cứ như vậy, cô vừa nôn, Phương Nhạc vừa giúp cô vén tóc lên vài lần, tay còn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Trần Hề cảm thấy động tác vuốt lưng này rất có hiệu quả, cô đã đỡ buồn nôn hơn, nhưng Phương Nhạc chỉ vuốt lưng cô vài cái rồi bỏ việc, Trần Hề dùng khuỷu tay huých về phía sau, mở miệng nói: “Muốn nữa.”
Phương Nhạc hơi dừng lại, đánh phải tiếp tục vuốt ve lưng cô, nhưng lần này anh cẩn thận tránh dây áo lót dưới áo của Trần Hề, ánh mắt cũng nhìn sang lối đi phía đối diện.
Không biết Phật giáo diễn ra hoạt động gì, trên chuyến bay này của bọn họ có rất nhiều sư thầy cư xử rất lịch sự. Lúc này, một vài sư thầy thì nhắm mắt nghỉ ngơi, một vài người thì đang nhỏ tiếng trao đổi Phật pháp.
Người tu hành ở khắp mọi nơi.
Cuối cùng cũng xuống máy bay, Trần Hề yếu ớt nói: “Thì ra tôi bị say máy bay.”
“Có lẽ chỉ là bởi vì va phải không khí nhiễu động thôi.” Không khí nhiễu động khiến máy bay xóc nảy, Trần Hề muốn nôn cũng có thể hiểu được, Phương Nhạc hỏi cô: “Bây giờ cảm thấy thế nào? Hay là ăn chút gì đó trước?”
Trần Hề lắc đầu: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Được, ở đằng kia.”
“Tôi tự đi được rồi, anh ở đây coi hành lý đi.”
“Không sao, cùng đi đi.”
Trần Hề đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong lại buộc tóc đuôi ngựa, sau đó cùng Phương Nhạc tiếp tục đi đến ga xe lửa.
Trên đường đi, Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Muốn ăn gì không?”
Trần Hề vẫn chẳng có miếng sức lực nào, cô hơi suy nghĩ rồi nói: “Tôi muốn ăn đồ gì đó cay cay.”
Phương Nhạc nhìn thấy một quán vịt bán đầy đồ cay ven đường, bản thân anh không thích ăn những món này, nhưng Phương Mạt lại thích, thỉnh thoảng bảo anh trên đường về nhà mua về giúp cô ấy.
Phương Nhạc hỏi: “Vậy mua cho cô mấy cái cổ vịt nhé?”
Trần Hề gật đầu: “Ừm.”
Trần Hề trước giờ chưa từng tự mua thịt vịt bao giờ, vì vậy Phương Nhạc – người đã có nhiều kinh nghiệm nói với nhân viên bán hàng: “Lấy hai đầu vịt.”
Nhân viên bán hàng đã gói hai đầu vịt cho anh.
Phương Nhạc tiếp tục nói: “Thêm hai mươi tệ cổ vịt.”
Nhân viên bán hàng gắp mấy cái cổ vịt cho vào túi, Phương Nhạc liếc nhìn cô, nhân viên bán hàng bình tĩnh hỏi: “Còn muốn gì nữa không? Lòng và mề vịt cũng ngon lắm.”
Phương Nhạc nói: “Hai mươi tệ lòng vịt.”
Nhân viên bán hàng gắp một nắm cho đầy một túi, Phương Nhạc không nói gì. Trong lúc tính tiền, Trần Hề đứng trước quầy,nhìn thấy giá hiển thị trên máy cân, cổ vịt giá 20 tệ trở thành 31.8 tệ, lòng vịt giá 20 tệ trở thành 35.6 tệ, Trần Hề nhắc nhở Phương Nhạc: “Cô ấy lấy nhiều quá.”
“Ừ.” Phương Nhạc đã tự mình trả tiền: “Không sao.”
Trần Hề rất ít khi đưa ra yêu cầu, đây là lần đầu tiên cô nói với anh rằng cô muốn ăn đồ cay, Phương Nhạc đặt tiền lên quầy, lại nhìn một vòng, sau đó chỉ vào cửa sổ nói: “Cái này, cái này, cái này, mỗi thứ một ít.”
Nhân viên bán hàng mừng rỡ, vội vã đổ đầy túi này đến túi khác cho anh.
Trần Hề nhìn mà không nói nên lời.
Phương Nhạc đẩy vali, xách một túi đầy thịt vịt, dẫn Trần Hề vào phòng chờ của nhà ga. Hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống, lúc này mới có thời gian trả lời một đống tin nhắn trên điện thoại.
Tay phải Trần Hề đeo một chiếc găng tay dùng một lần, vừa gặm cổ vịt vừa trả lời Phương Mạt.
Phương Mạt: [Hai đứa xuống máy bay chưa?]
Ngay khi xuống máy bay, họ đã gọi cho ông chủ Phương, nhưng Phương Mạt không ở cùng ông chủ Phương.
Trần Hề trả lời: [Bọn em xuống máy bay rồi, bây giờ đang ở ga xe lửa chờ.]
Phương Mạt: [Bao lâu nữa mới lên tàu thế?]
Trần Hề nhìn thời gian: [Bốn mươi mấy phút nữa.]
Phương Mạt: [Lâu như vậy á, ngồi xe đúng phiền phức. Ăn cơm chưa?]
Trần Hề: [Đang ăn nè, em đang ăn cổ vịt.]
Phương Mạt: [Hu hu, chị cũng rất muốn ăn cổ vịt, nhưng lại không dám ăn.]
Trần Hề: [Chị tẩy nốt ruồi thì kiêng một hai tuần là đủ rồi, bây giờ đã hai tháng rưỡi, có thể ăn được rồi đó.]
Phương Mạt: [Không được, vì vẻ đẹp của mình, chị tuyệt đối không thể xem thường được, em chụp tấm ảnh thỏa mãn cơn thèm của chị coi.]
Trần Hề chụp một tấm hình thịt vịt chất đống trên vali, Phương Nhạc ở bên cạnh liếc nhìn cô.
Trần Hề nói với anh: “Phương Mạt muốn xem ảnh.”
Trần Hề gửi ảnh.
Phương Mạt: [Nhìn mà chảy cả nước dãi, bây giờ chị lập tức xuống lầu mua!]
Trần Hề: “…”
Phương Mạt: [Bữa trưa của hai đứa đây à?]
Trần Hề: [Em nôn mửa trên máy bay, rất khó chịu, bây giờ muốn ăn chút gì đó cay cay chứ ăn cơm không nổi.]
Phương Mạt: [Sao em lại nôn thế? Đâu thấy em bị say xe đâu, bị say máy bay à?]
Trần Hề: [Có thể là bởi vì va phải không khí nhiễu động.]
Phương Mạt: [Thảm thật, vậy Phương Nhạc có nôn không?]
Trần Hề: [… Hình như chị rất mong chờ.]
Phương Mạt: [Ha ha ha ha ha, lúc em nôn nó không ghét bỏ em đúng không?]
Đương nhiên không ghét bỏ, Trần Hề nghĩ đến túi nôn “nóng hổi”, may mà cô cưỡng ép lấy lại từ trong tay Phương Nhạc.
Trần Hề không khỏi liếc sang bên cạnh, Phương Nhạc đang cắm đầu ăn, anh đã ăn xong hai phần đồ ăn nhanh, hiện tại đang ăn đến phần thứ ba.
Anh có vẻ không thích ăn thịt vịt nên đã mua cho mình ba phần đồ cơm ngay trước cửa nhà ga.
Hôm nay anh vô cùng dễ nói chuyện, thậm chí anh còn chẳng quan tâm đến việc người bán thịt vịt đang ăn gian khách hàng. Trần Hề lại gắp thêm một miếng lòng vịt, khỏi phải nói, thật sự rất rất ngon.
Hơn bốn mươi phút sau thì hai người đã lên tàu, họ ngồi tàu cả buổi chiều, đến nhà ga vào buổi tối, họ dự định ở lại khách sạn gần nhà ga một đêm, sáng mai dậy sớm để bắt xe buýt đến thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Lần này ra ngoài Trần Hề cũng không quên mang theo sách bài tập, ghế ngồi trên tàu lại ở sát cửa sổ, sau khi đã ngồi ngay ngắn, cô cúi đầu giải đề toán, Phương Nhạc đặt cốc nước của cô lên chiếc bàn nhỏ rồi tự đeo tai nghe lên để nghe phim tài liệu.
Tàu sắp khởi hành, Phương Nhạc bị ai đó vỗ vai, anh hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái trẻ mặc váy màu vàng đang đứng ở lối đi.
“Xin lỗi, vali của tôi nặng quá, tôi lại không đủ cao, anh có thể giúp tôi đặt vali lên giá để hành lý được không?” Cô gái váy vàng nhờ anh giúp đỡ.
Phương Nhạc đứng dậy.
Khi ngồi anh đã rất cao, khi đứng lên, chiều cao của anh ước tính hơn 1m85, anh mặc một chiếc áo phông nhạt màu đơn giản với quần thể thao, dễ dàng nâng chiếc vali 29 inch của cô gái váy vàng lên, đường gân xanh nổi rõ trên cẳng tay gầy gò, thoạt nhìn vẻ ngoài tươi trẻ nhưng bờ vai lại rộng và vòng eo đầy rắn chắc.
“Cảm ơn.” Cô gái váy vàng nói.
Phương Nhạc gật đầu đáp lại, sau đó ngồi xuống, tiếp tục nghe phim tài liệu.
Cô gái váy vàng ngồi đối diện lối đi, kế bên là em trai cô ấy, cô gái váy vàng hạ giọng, hưng phấn nói: “Trời ơi, đẹp trai quá, có thể so sánh với hot boy của trường chúng ta đó, thật sự còn đẹp hơn hot boy trường chúng ta nữa”
Cậu em đội mũ bóng chày nói: “Đám con gái mấy chị thôi đi được không? Suốt ngày ngắm trai đẹp, còn háo sắc hơn cả đàn ông nữa.”
Cô gái váy vàng: “Cút.”
Mũ bóng chày nói: “Chị thích thì cứ xin số điện thoại đi, còn cố ý nhờ người ta mang hành lý cho nữa, sao cuối cùng lại về tay không vậy?”
“Chị ngại không dám nói.” Cô gái váy vàng suy đoán: “Chị nghi cậu ấy chưa thành niên.”
Mũ bóng chày liếc nhìn đầu lối đi bên kia: “Chắc không đâu, cậu ấy trông giống sinh viên đại học mà.”
Cô gái váy vàng có đôi mắt sắc bén, nói: “Nhưng cô gái bên cạnh cậu ấy đang giải đề toán cấp ba.”
Mũ bóng chày hỏi: “Hai người họ đi cùng nhau à?”
“Ừm, chị thấy cậu ấy vừa giúp cô gái đặt cốc nước, chắc chắn là đi chung với nhau.”
“Có thể là anh em thì sao, tại sao chị lại nghĩ họ bằng tuổi nhau thế?”
“Không phải chị là sợ hai người bọn họ là một cặp à?”
“Là một cặp thì sao nữa?”
“Nếu là một cặp thì làm sao chị có thể xin số điện thoại của bạn trai người ta được chứ? Vô đạo đức lắm được chưa.”
“Xì, chị cứ lo cái này lo cái kia hoài, chị nói xem rốt cuộc chị muốn có số điện thoại của người ta không?”
“Vớ vẩn, tất nhiên chị muốn rồi!”
Tàu đã khởi hành được một lúc, khung cảnh ngoài cửa sổ thay đổi từ tòa nhà sang cánh đồng, mũ bóng chày nhìn thấy cô gái ở đầu bên kia lối đi rời khỏi chỗ ngồi của mình và đi vào nhà vệ sinh, anh ta nảy ra một ý tưởng, bảo chị mình tránh ra, nói mình cũng muốn đi vệ sinh.
Trần Hề cảm thấy dạ dày khó chịu, không biết là do nôn mửa trên máy bay hay do ăn thịt vịt đó nữa.
Cô ở trong nhà vệ sinh một lúc, khi bước ra thì thấy một cậu trai đội mũ bóng chày đang đứng tựa vào cửa, ngẩng đầu lên mỉm cười chào cô: “Hi, tôi vừa thấy em giải đề toán. Em học lớp mấy rồi?”
“…”
Phương Nhạc đang ngồi trên ghế của mình, phim tài liệu đã nghe được một nửa, anh nhìn thấy Trần Hề và một nam sinh bóng chày đang “vừa nói vừa cười” đi về, phim tài liệu đang nói tới đoạn: “Vì vậy, lúc này quái thú cần phải cảnh giác hơn…”
Phương Nhạc khẽ cau mày, bấm dừng máy MP3, đứng dậy bước sang một bên nhường đường. Trần Hề tới gần, ngồi sát cửa sổ, Phương Nhạc cũng ngồi xuống, tùy ý hỏi: “Cô quen nam sinh đó à?”
“Hả? Đâu có quen đâu.” Cô thậm chí còn không biết tên đối phương nữa.
Phương Nhạc hỏi: “Vậy vừa rồi hai người đã nói gì vậy?”
Trần Hề lặng lẽ nhìn về phía lối đi, lúc trước cô đã chú ý tới Phương Nhạc đang giúp cô gái váy vàng để hành lý, cũng nhìn thấy cô gái váy vàng ngồi xuống cạnh mũ bóng chày, hai người họ vẫn luôn trò chuyện.
Mũ bóng chày vừa nãy nói rằng anh ta và cô gái váy vàng là chị em, anh ta trông cũng cao hơn 1m75, nâng một chiếc vali chắc cũng không thành vấn đề.
Người nhạy bén như Trần Hề đương nhiên đoán được mục đích của đối phương. Cô không vội giải đề nữa mà thấp giọng nói với Phương Nhạc: “Anh ta vừa nói bóng gió thôi, chắc là đang giúp chị mình tìm hiểu về anh, anh ta và cô gái váy vàng là chị em.”
Phương Nhạc cau mày liếc nhìn lối đi, hai chị em họ đang thì thầm với nhau.
Phương Nhạc không hỏi thêm gì nữa, bấm nghe tiếp đoạn phim tài liệu, nhưng lần sau khi Trần Hề đi vệ sinh, Phương Nhạc cũng đi theo.
Không chỉ đi theo cô một lần, lần thứ hai, lần thứ ba, chỉ cần Trần Hề đứng khỏi ghế ngồi, Phương Nhạc nhất định sẽ đi theo phía sau cô. Trần Hề cảm thấy khó hiểu, nhưng Phương Nhạc lại không rời nửa bước.
Anh chỉ lơ là xíu thôi mà cô đã bị người khác bắt chuyện rồi.
Tàu đến ga trước khi trời tối, trước khi xuống tàu, cô gái váy vàng cuối cùng cũng có dũng khí hỏi thông tin liên lạc của Phương Nhạc, Phương Nhạc lại liếc nhìn mũ bóng chày, lịch sự từ chối, cô gái váy vàng cuối cùng cũng thất vọng rời đi.
Trần Hề ngồi chuyến tàu này vô cùng mệt mỏi, cô chắc chắn trạng thái hôm nay của mình không được tốt, chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, muốn nôn nhưng lại không nôn ra được. Phương Nhạc muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng Trần Hề lại lắc đầu: “Tôi đâu có yếu đuối như vậy đâu? Chỉ cần ngủ một giấc là ổn thôi.”
Phương Nhạc cau mày, Trần Hề lấy lại tinh thần: “Mau đi thôi, anh đặt khách sạn ở đâu thế?”
Phương Nhạc đặt khách sạn thuộc chuỗi ba sao, khách sạn mới khai trương, môi trường rất tốt. Hai phòng tiêu chuẩn liền kề nhau, Phương Nhạc đưa Trần Hề về phòng của cô trước.
Trần Hề vừa vào cửa là muốn đi tắm rồi đánh một giấc, Phương Nhạc lại hỏi cô: “Thật sự không cần đến bệnh viện à?”
Trần Hề nói: “Không cần đâu, tôi không lấy sức khỏe của mình ra nói đùa đâu mà.”
Phương Nhạc tin cô chắc chắn cũng rất quý trọng mạng sống của mình nên nói: “Vậy cô ngồi xuống trước đi, tôi giúp cô sắp xếp đồ đạc.”
“Tôi không có gì cần sắp xếp hết…” Trần Hề nói được nửa câu đã nhìn thấy Phương Nhạc ngồi xổm trên mặt đất, mở chiếc vali lớn của anh ra.
Lần này bọn họ ra ngoài, Trần Hề kéo theo một chiếc vali nhỏ, bởi vì đang là mùa hè nên đi lại ăn mặc cũng nhẹ nhàng thuận tiện, cô bỏ trong chiếc vali một vài bộ quần áo và một ít bài tập hè, nhưng Phương Nhạc lại mang theo một chiếc vali lớn 29 inch.
Trần Hề vốn rất ngạc nhiên, mặc dù Phương Nhạc là người rất gọn gàng, nhưng lại không được xem là tinh tế.
Ví dụ, quần áo anh mặc, chỉ có áo khoác mùa đông là đắt tiền, ngoại trừ giày vốn là sở thích của anh ra, những bộ quần áo khác của anh khá rẻ, đặc biệt là áo phông, hầu hết đều là hàng rẻ tiền, nếu không thì cổ áo phông của anh sẽ không phải lúc nào cũng rủ xuống như vậy.
Một ví dụ khác, khi anh ăn uống, tất cả các món kho ở nhà đều bỏ đường, nên anh sẽ chọn ăn những món không đường, nếu tất cả các món đều có đường thì anh cũng đều có thể cho vào miệng. Lúc trước anh mua đồ ăn nhanh ở ngoài ga tàu, môi trường của quán ăn nhanh hơi nghèo nàn, nhưng anh cũng không quan tâm, còn đói đến mức mua một lượt ba hộp.
Cho nên anh cũng không quá chú trọng về phương diện sinh hoạt, kéo một chiếc vali lớn như vậy ra ngoài, Trần Hề rất tò mò anh mang theo những gì, nhưng cô cũng không hỏi.
Cho đến lúc này, Phương Nhạc mở chiếc hộp trước mặt ra trước mặt cô.
Những thứ trong chiếc vali này đều là đồ ngày hôm trước Phương Nhạc mua ở siêu thị, ngày hôm đó Phan Đại Châu lại rủ Phương Nhạc chơi bóng, nhưng Phương Nhạc nói không rảnh.
Phan Đại Châu không vui: “Bây giờ đang nghỉ hè, cậu không rảnh gì chứ, cậu thì có thể bận gì, mau ra ngoài cho tớ.”
Phương Nhạc nói: “Ngày kia tớ phải cùng Trần Hề trở về quê, hai ngày này không có thời gian chơi bóng.”
“Cậu đi với Trần Hề?”
“Ừ.” Phương Nhạc ho một tiếng rồi bổ sung: “Bệnh cao huyết áp của bố tớ dạo này hơi nghiêm trọng, không thể đi được, cho nên lần này chỉ có tớ đi với Trần Hề.”
Phương Nhạc và Trần Hề phải đi một mình khoảng nửa tháng, Phan Đại Châu nghe thì hiểu ý ngay, hung hăng nắm chặt tay lại, hét lớn một tiếng, tiếng thét sắp bật ra khỏi cổ họng.
“Người anh em, nghe tớ nói này!” Phan Đại Châu lập tức đưa ra lời khuyên: “Cậu có biết cách làm thế nào để đi cũng một cô gái ra ngoài không? Để tớ nói cho cậu biết, con gái thực sự rất rề rà. Cậu biết mẹ tớ đấy, khi đi du lịch bà ấy phải mang theo hai chiếc vali, một chiếc đựng quần áo, một chiếc đựng toàn đồ lặt vặt. Tại sao á? Bởi vì phụ nữ trời sinh vốn dĩ thích làm đẹp và thích sạch sẽ, giường phải sạch sẽ mới có thể ngủ được, đúng không? Quần áo cũng phải được giặt sạch mỗi ngày, còn phải đem ra phơi nắng, mỗi lần gội đầu xong lại phải sấy tóc tạo kiểu thật đẹp…”
Trong căn phòng khách sạn mới toanh, Phương Nhạc mở chiếc vali ra, một góc vali chỉ có mấy bộ quần áo của anh.
Phương Nhạc cầm lên một vật hình hộp, mở ra, lấy từ trong túi ra tấm vải được gấp gọn gàng, sau đó giũ ra, đó là một tấm ga trải giường mới toanh dùng khi đi du lịch.
Trong vali còn có một ấm đun nước nhỏ gấp gọn, giá phơi quần áo gấp gọn, khăn mặt và khăn tắm dùng một lần, kem đánh răng và bàn chải đánh răng, dầu gội và sữa tắm, tấm phủ bồn tắm dùng một lần, nước rửa tay cầm tay, chậu gấp gọn, máy sấy tóc mini, thuốc cảm, băng keo cá nhân và iodophor, v.v.
Phương Nhạc đi đến chiếc giường trống, giũ tấm ga trải giường du lịch ra, nói với Trần Hề: “Để tôi trải ga giường cho cô trước đã.”
Trần Hề: “…”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Phan Đại Châu: “Người anh em tốt đã nghe lời tôi nói!”
*
Cy: Đáng yêu xỉu mấy má ơi =)))))))