Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 32

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 32
  • 10
Prev
Next

Chương 32

Cái ôm này êm đềm và ấm áp, như gió xuân đang vuốt ve ngọn núi tĩnh mịch, như sóng cuốn những sinh vật đang mắc cạn trên bãi biển, như hoa nở buổi sớm, trăng lặn buổi tối, cây cỏ đâm chồi nảy lộc, chim hót líu lo.

Nhưng Trần Hề đã dựa sát vào anh quá lâu, giống như lấy anh làm cột, nhân cơ hội dựa vào anh để nghỉ ngơi, không khách khí trút hết cân nặng lên người anh.

Một ông già khi đỗ xe điện bên đường đã liếc mắt nhìn họ, ông già mua một túi đồ từ siêu thị nhỏ đi ra, lúc lấy xe điện chuẩn bị chạy đi lại liếc nhìn họ lần nữa.

Một đứa trẻ chạy từ đầu đường đến cuối đường, rồi từ cuối đường ra đầu đường, tò mò dừng lại bên cạnh họ hai lần, bây giờ đứa trẻ bắt đầu chạy lần thứ ba.

Còn có một em trai đang phát tờ rơi, cách họ ba bốn chục mét, khi có người qua đường, em trai liền nhét một tờ rơi vào tay họ, nhét mãi nhét mãi, đã nhét được hết một xấp rồi, chỉ còn lại hai tờ. Em trai nhìn họ một cách khao khát, trong mắt chính là niềm khao khát được tan làm.

Thế là gió xuân êm đềm trở nên hỗn loạn, cơn sóng dịu dàng cũng dâng lên, bầu trời trong xanh nhưng tiếng trống lại đập ầm ĩ, tiếng trống không thể lánh mình đi nơi khác, cánh tay Phương Nhạc căng lên, hung hăng đẩy người đang ôm ra.

Trần Hề đột nhiên bị người ta đẩy ra, đầu lắc lư hai cái giống như con lật đật, nước da tái nhợt đã lấy lại được chút hồng hào, Trần Hề có chút khó hiểu nhìn Phương Nhạc.

Vẻ mặt Phương Nhạc nghiêm túc, chỉ về phía quán ăn vặt bên cạnh cô như không có chuyện gì xảy ra: “Đói không? Vẫn chưa ăn cơm trưa, đi ăn chút gì trước nhé?”

Trần Hề theo lời anh quay người lại, người đàn ông bụng phệ đúng lúc đang khóa cửa kính quán ăn vặt lại, trên cửa treo một tấm bảng gỗ, nói chủ quán có việc, tạm thời đóng cửa.

“…”

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động kéo dài ba ngày, Phương Mạt bắt đầu đeo khẩu trang đi học. Ban đầu ông chủ Phương chỉ trích việc cô ấy tẩy nốt ruồi, nhưng sau đó khi nhìn thấy cô ấy đeo khẩu trang thì lại thay đổi 180 độ, cảm thấy Phương Mạt dùng cách này để che giấu vẻ đẹp của cô ấy thì hệ số an toàn của cô ấy sẽ tăng mạnh. Ông ấy cũng nghe nói tẩy nốt ruồi sẽ mất khoảng ba tháng mới bình phục hoàn toàn, ông chủ Phương nóng lòng muốn thử, khuyến khích Phương Mạt và Trần Hề đến bệnh viện tẩy nốt ruồi nhiều hơn.

Vết đỏ trên cằm Trần Hề vẫn còn rất rõ ràng, đã dùng hết thuốc sát trùng, kem xóa sẹo thì còn phải bôi thêm một thời gian nữa.

Lý Hải Long không nhờ Trần Hề qua chỗ cậu ấy giúp đỡ phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu nữa, tất nhiên sẽ không có tin tức gì truyền về. Ý của Lý Hải Long là Trần Hề vẫn còn nhỏ, nếu ngay từ đầu cậu ấy biết Đổng San San có liên quan đến vụ án đó thì cậu ấy đã không nhờ Trần Hề giúp đỡ.

Thế là Trần Hề lại lao vào đại dương học tập, đến giữa tháng năm, cô mới biết được diễn biến tiếp theo của vụ án Đổng San San.

Ngày hôm đó diễn ra trận đấu bóng rổ của học sinh khối 10, hầu hết những học sinh không chơi trong lớp đều ra sân làm đội cổ vũ.

Trần Hề vẫn chưa đến đó, cô giải đề đến nỗi đầu óc choáng váng bèn đi vào phòng vệ sinh. Trên đường trở lại lớp học, cô nhìn thấy Liêu Tri Thời bước ra khỏi lớp 4 cùng với một cô gái xinh đẹp. Trần Hề vẫn nhớ cô gái này, hình như là học sinh thi đấu môn Hóa.

Hai bên tình cờ đụng mặt ở hành lang, Liêu Tri Thời từ xa hất cằm với cô: “Xin chào.”

“Xin chào.” Trần Hề chào cậu ta rồi bước vào lớp học của mình.

Liêu Tri Thời cúi đầu nói vài câu với cô gái, sau đó một mình đi về phía phòng học lớp một, khi bước vào cửa đã nhìn thấy lác đác vài người, Trần Hề đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Trương Tiêu Hạ đang đứng cạnh chỗ ngồi của cô ấy, khoa tay múa chân với Trần Hề và Bạch Chỉ: “Phan Đại Châu thật sự rất buồn cười, không phải cậu ấy đứng ở rìa sân à? Sau đó, có người bất cẩn ném một quả bóng rổ, cậu ấy nhìn thấy nhưng không biết né thế nào, bèn nhảy lên ý muốn đánh bay quả bóng đi, nhưng chưa kịp nhấc chân thì đã ngã lăn quay ra đất luôn.”

Trần Hề hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”

“Ngã có bị thương không?” Bạch Chỉ cũng hỏi: “Nếu bị thương thì lát nữa cậu ấy sẽ không thể chơi bóng được đâu.”

Trương Tiêu Hạ: “Nhìn thì thấy không bị thương, chỉ là cậu ấy mè nheo với Phương Nhạc, bảo Phương Nhạc xoa mông cho cậu ấy mà thôi.”

Bạch Chỉ và Trần Hề: “…”

“Vậy Phương Nhạc có xoa cho cậu ấy không?”

Giọng nói chậm rãi đến gần, Trương Tiêu Hạ nhìn thấy Liêu Tri Thời đang đi vào. Trương Tiêu Hạ trợn to hai mắt, mất một lúc mới trả lời: “À, không, không có xoa.”

Nói được mấy từ, giọng nói của cô ấy cũng tự nhiên hơn: “Phương Nhạc bảo người ném bóng ấy tới xoa mông cho Phan Đại Châu.”

“Phì.” Bạch Chỉ cười chết.

Trần Hề và Liêu Tri Thời cũng cười, Liêu Tri Thời nhìn Trần Hề nói: “Vị trí này của cậu nằm ngay dưới mũi giáo viên luôn.”

“Đúng vậy.” Trần Hề nói: “Vị trí rất tốt.”

Liêu Tri Thời thấy Trần Hề đang nói thật, cậu ta mỉm cười, hỏi cô: “Lát nữa có đi xem Phương Nhạc chơi bóng không?”

Trần Hề nói: “Có, nhưng tí nữa mới đi.”

Trương Tiêu Hạ nghe thấy thì nói: “A, vậy cậu không đi cùng bọn tớ à?”

Trần Hề trải một tờ bài kiểm tra lên bàn: “Đợi tớ nhai xong khúc xương này trước đã.”

“Haiz.” Trương Tiêu Hạ lo lắng: “Tớ thực sự lo cho răng của cậu đấy.”

“Đừng lo mà, răng của tớ chắc lắm.”

Liêu Tri Thời không khỏi bật cười, Bạch Chỉ ở bên cạnh có hơi tò mò, cô ấy cũng biết Liêu Tri Thời. Bạch Chỉ hỏi: “Hôm nay biên giới quốc gia mở cửa à?”

“Trèo tường qua đó.” Liêu Tri Thời không hề giấu diếm.

“À…”

Liêu Tri Thời lại hỏi Trần Hề: “Vết thương trên cằm của cô đã khỏi chưa?”

Trần Hề: “Vết thương?”

“Lần trước không phải trên cằm cô dán băng gạc à?” Liêu Tri Thời nhắc nhở: “Ở công ty luật đó.”

“À.” Chuyện này đã xảy ra cách đây nửa tháng, Trần Hề sờ chấm đỏ đã mờ đi rất nhiều trên cằm, nói: “Đã khỏi hẳn rồi.”

Trương Tiêu Hạ và Bạch Chỉ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến sân bóng rổ, họ lấy đồ đạc rồi nói với Trần Hề: “Vậy bọn tớ đi trước đây, cậu đừng đến muộn quá đó.”

“Được.”

Chỗ ngồi bên cạnh Trần Hề đã trống, Liêu Tri Thời thuận thế ngồi xuống: “Gần đây cậu có đến công ty luật đó nữa không?”

Trần Hề cầm bút chuẩn bị làm bài, nhìn thấy Liêu Tri Thời ngồi xuống, cô đành phải đặt bút xuống trước: “Không có.”

“Vậy cậu có biết tình hình hiện tại của Đổng San San không?”

Trần Hề lắc đầu: “Không biết.”

“Muốn biết không?”

Trần Hề kinh ngạc: “Cậu biết hả?”

Liêu Tri Thời mỉm cười bày tỏ thừa nhận. Trần Hề bảo vệ sự riêng tư của Đổng San San, ngày đó cô đã bảo vệ cô ấy rất tốt, trước mặt bọn họ, Trần Hề chỉ dùng ngôn ngữ ký hiệu, không hề nhắc đến một từ nào, sau đó cô còn dỗ Đổng San San đi vào văn phòng.

Trên thực tế, công ty luật cũng giữ bí mật về vụ án, nhưng chuyện của Đổng San San đã gây xôn xao dư luận, trong nội bộ công ty luật liên tục xảy ra các cuộc tranh luận. Đổng San San lại biết quá ít, cô ấy cũng không biết sự bảo vệ của luật sư dành cho mình, cho nên chuyện này căn bản không thể giấu diếm được, Liêu Tri Thời đã nghe được từ anh họ của mình.

Liêu Tri Thời nói: “Cuộc tranh luận khá gay gắt, cậu Phương Nhạc muốn giúp đỡ nhưng công ty luật không ủng hộ lắm.”

Trần Hề rũ mắt xuống, suy nghĩ một lát rồi “Ồ” một tiếng.

Liêu Tri Thời nhìn cô: “Phản ứng của cậu có hơi lạnh lùng.”

“Hả?”

“Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ rất quan tâm, bằng không cũng sẽ có chút tò mò.” Liêu Tri Thời nói.

Trần Hề vuốt ve thân bút bi, nói: “Thực ra thì tớ có thể nghĩ ra.”

Liêu Tri Thời hỏi: “Cậu nghĩ ra gì?”

Trần Hề hỏi hắn: “Bọn họ đã báo cảnh sát chưa?”

“Đã báo rồi.”

“Vậy Đổng San San có hiểu được không?”

Câu hỏi này khiến Liêu Tri Thời sửng sốt, cậu ta tưởng rằng Trần Hề sẽ cảm thấy vui vẻ khi nghe tin công ty luật báo cảnh sát, cậu ta khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”

Trần Hề suy nghĩ một lúc, đưa ra cách giải thích dễ hiểu hơn.

“Giả sử một người đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà đang cháy, bản thân cô ấy không cảm nhận được ngọn lửa, lực lượng cứu hộ bên dưới tòa nhà yêu cầu cô ấy nhảy xuống, họ sẽ đặt một tấm nệm bơm hơi sẵn bên dưới cho cô ấy, sau đó cô ấy đã nhảy xuống. Nhưng khi cô ấy nhảy được một nữa, mới nhận ra nệm bơm hơi vẫn chưa được bơm đầy, vậy thì khi cô ấy nhảy xuống phía dưới, liệu nệm bơm hơi đã được bơm đầy chưa? Nếu chiếc nệm bơm hơi thực sự được bơm đầy kịp thời thì không còn gì bằng, từ giờ trở đi cô ấy sẽ có thể sống tự do. Nhưng nếu tấm nệm bơm hơi không được bơm đầy kịp lúc, vậy thì lúc đầu khi cô ấy đứng trên sân thượng ấy, có phải cô ấy sẽ có thể sống thêm được một lúc nữa không?”

Trần Hề nghĩ, tại sao công ty luật lại không ủng hộ cậu Phương Nhạc? Có thể liên quan đến lợi nhuận, nhưng đây rõ ràng là một vụ làm ăn thua lỗ. Có lẽ bọn họ cũng biết rằng hoàn cảnh của Đổng San San đặc biệt, nếu không thể hoàn toàn cứu cô ấy khỏi đám cháy, Đổng San San có lẽ sẽ phải chịu thiệt hại nhiều hơn.

Liêu Tri Thời không nói gì, nhìn vào khuôn mặt của Trần Hề, cậu ta phát hiện hóa ra người này có sự trầm tĩnh vượt xa tuổi tác của cô.

Sân bóng rổ chật kín người, lớp một vẫn chưa vào sân. Phan Đại Châu lại hòa vào đám người bên lớp một, nhìn thấy Trương Tiểu Hạ và Bạch Chỉ chạy đến, cậu ấy hỏi: “Trần Hề đâu? Cậu ấy không đi cùng hai cậu à?”

Trương Tiêu Hạ nói: “Cậu ấy nói lát nữa sẽ tới, muốn nhai bài kiểm tra một lát.”

Phan Đại Châu bái phục: “Quả nhiên là học thần nhà tớ. Này, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.”

Bạch Chỉ ở bên cạnh nói: “Tớ nghi cuối cùng cậu ấy cũng sẽ quên mất thời gian, dù sao thì cậu ấy cũng đang tán gẫu với một anh chàng đẹp trai mà.”

Phương Nhạc đang ngồi xổm trên mặt đất buộc dây giày, sau khi buộc xong thì đứng dậy, liếc nhìn Bạch Chỉ. Phan Đại Châu nhiệt tình làm người phát ngôn cho anh em mình: “Anh chàng đẹp trai nào thế?”

“Liêu Tri Thời đó.” Trương Tiêu Hạ đỏ mặt đầy hưng phấn: “Nhờ phúc của Hề Hề mà vừa nãy tớ đã nói chuyện được với Liêu Tri Thời đó.”

Liêu Tri Thời thật sự đã nói rằng hôm nay cậu ta sẽ đến xem họ thi đấu, Phan Đại Châu tò mò: “Hai người họ đang trò chuyện à? Hai người họ thì có thể nói gì chứ?”

“Làm sao tớ biết được.” Trương Tiêu Hạ nói: “Lúc tớ rời khỏi lớp học thì đã nhìn thấy Liêu Tri Thời đang ngồi ở chỗ của tớ rồi, chắc có chuyện để nói rồi.”

Đôi mắt nhỏ dưới tròng kính của Phan Đại Châu lén nhìn Phương Nhạc, nhưng vẻ mặt của Phương Nhạc lại như thường, khởi động làm nóng người một lúc rồi cùng đám người Thẩm Nam Hạo và Lâu Minh Lí vào sân.

Khán giả bên ngoài sân rất đông và cổ vũ nhiệt tình. Bắt đầu cuộc thi được một lúc thì lớp một thi đấu rất tốt, cầu thủ chủ lực Phương Nhạc liên tục ghi điểm, tuy nhiên khi tình hình trở nên căng thẳng, Phương Nhạc thua liên tiếp hai bàn.

Bạch Chỉ lo lắng nhất là danh dự của lớp: “Phương Nhạc sao thế? Cậu ấy thế này là sắp hết pin à? Tối qua ngủ không ngon giấc hay hôm nay ăn không đủ no vậy?”

Trương Tiêu Hạ cũng lo lắng: “Gay cấn quá gay cấn quá, Phương Nhạc cố lên!”

Phan Đại Châu cũng lo lắng cho Phương Nhạc, người anh em bên này nè! Người anh em bên kia kìa! Người anh em cẩn thận đấy! Cậu ấy càng hét càng muốn vỡ phổi, cuối cùng thật sự không thể hét nổi nữa, Phan Đại Châu vỗ nhẹ Trương Tiêu Hạ nói: “Hai cậu… đi gọi Trần Hề tới đây đi.”

“Hả?” Trương Tiêu Hạ vẫn đang chìm đắm trong cuộc chiến mà.

“Tin tớ đi, Trần Hề rất thông minh, tớ sẽ hỏi xem cậu ấy có chiến thuật gì không, dạy lại cho người anh em của tớ.” Phan Đại Châu thề thốt nói.

Trương Tiêu Hạ rất nghi ngờ: “Thật hay giả thế?”

“Tớ gạt cậu làm gì? Không tin thì chúng ta cá cược đi!”

“Cá cược gì cơ?”

“Tùy cậu!”

“Được, cậu nhớ kỹ đó!”

Trương Tiêu Hạ vội vàng trở lại phòng học, rất nhanh đã kéo Trần Hề đi vào trong sân, Phan Đại Châu đánh chiêng khua trống: “Trần Hề, cậu tới rồi…”

Âm thanh này vang dội cả núi sông, chấn động đến nỗi khiến mấy người trên sân vấp chân, Thẩm Nam Hạo tức giận nói: “Người đâu, đến lôi Phan Đại Châu ra chỗ khác đi!”

Đang là giờ nghỉ giải lao, có rất nhiều cô gái đang chờ để đưa nước cho các cầu thủ, Phan Đại Châu lo lắng như một người cha già, đột nhiên nhét một chai nước khoáng vào tay Trần Hề. Trần Hề vừa chạy tới, còn tưởng rằng Phan Đại Châu định đưa nước cho cô uống, cô nói cảm ơn rồi bắt đầu mở nắp, vặn nắp ra được một nửa thì tay cô lại trống rỗng.

Phương Nhạc lấy chai nước khoáng mà Trần Hề đã vặn được một nửa, vặn xong nửa còn lại kêu một cái “tách”, hỏi cô: “Sao bây giờ mới tới?”

“Vốn là muốn giải đề một lát, sau đó lại gặp Liêu Tri Thời nên nói chuyện với cậu ấy một hồi.” Trần Hề nhìn chằm chằm chai nước khoáng trong tay Phương Nhạc.

Phương Nhạc liếc nhìn cách đó không xa, Liêu Tri Thời đang nói chuyện với nữ sinh bên lớp 4: “Ồ, hai người đã nói chuyện gì vậy?” Anh không nhìn thấy ánh mắt của Trần Hề, ngẩng đầu uống nước ừng ực.

Ban đầu Trần Hề cũng không khát nước lắm, nhưng khi nhìn thấy nước đột nhiên đã bị uống hết, bỗng nhiên cô cảm thấy rất khát, nhẹ nhàng thở dài.

Phan Đại Châu quay lưng lại, cũng thở dài, cậu ấy không muốn làm người cha già nữa.

Chỉ còn lại hơn một tháng nữa là kết thúc năm lớp 10, bọn họ đã tham gia nhiều cuộc thi nội bộ khác nhau. Sau trận thi đấu bóng rổ là lễ hội văn hóa của trường, câu lạc bộ đọc sách Anh Mỹ của Phương Nhạc cũng tổ chức một hoạt động quy mô lớn, Trần Hề không tham gia câu lạc bộ nào, giống như Giả Xuân, cô dành hết tâm huyết cho việc học nhiều môn học khác nhau.

Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, kỳ nghỉ hè sắp đến, kỳ nghỉ hè này cũng giống như những năm trước, vào tháng tám, cả lớp thi đấu và lớp thực nghiệm đều phải quay lại trường để học bù.

Kỳ nghỉ của Trần Hề và Phương Nhạc lại bị rút ngắn, nhưng kỳ nghỉ hè vẫn dài hơn kỳ nghỉ đông, ông chủ Phương cũng giữ lời hứa và quyết định sau khi giải quyết xong công việc thì sẽ đưa Trần Hề trở về quê.

Trần Hề tranh thủ thời gian đi đến nhà đứa nhỏ trước đây cô dạy kèm. Trước khi khởi hành, Trần Hề đã thu dọn hành lý xong xuôi, nhưng lúc này huyết áp của ông chủ Phương lại trở nên trầm trọng hơn, ban đầu mỗi ngày ông ấy chỉ cần uống một viên trước khi ăn vào buổi sáng, nhưng bây giờ mỗi ngày ông ấy phải uống đến hai viên.

Chuyện này không đến nỗi nguy hiểm nhưng mẹ Phương và bà nội Phương không yên tâm để ông ấy lái xe đi xa, vì thế mọi người đều chuyển sự chú ý sang một người đàn ông khác trong gia đình.

Cũng được coi như đàn ông rồi, sau sinh nhật lần thứ mười bảy, đường nét trên khuôn mặt Phương Nhạc đã bớt đi vài phần trẻ con, có thêm một chút sắc sảo của người trưởng thành.

Đúng như đánh giá trước đây của Trần Hề, mười bảy tuổi nghe có vẻ đáng tin cậy hơn một chút, ông chủ Phương cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm về đứa con trai cao lớn của mình.

“Con đi thay bố đi, mau chuẩn bị đồ đi, hai ngày nữa sẽ khởi hành. Trên đường đi chỉ có hai đứa thôi, con nhớ phải để mắt đến em nó, không được lơ là, không rời nửa bước biết chưa?” Ông chủ Phương ra lệnh.

“Hu hu hu, không phải chị không muốn về nhà với em, mà là do khuôn mặt của chị, hu hu hu hu.” Phương Mạt vẫn đeo khẩu trang, không chịu tháo ra, cô ấy lưu luyến không nỡ mà dựa vào vai Trần Hề.

Không được lơ là, không rời nửa bước.

Phương Nhạc bình tĩnh nói “Dạ” một tiếng, sau đó im lặng trở về phòng ngủ và đóng cửa lại.

*

Tác giả có lời muốn nói:

He he he he he he~

*

Cy: Chương 30 mấy rồi, đi về quê rồi tranh thủ tỏ tình đi thoai~ He he he he 😝

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 32"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online