Trăng Ngả Về Tây - Chương 31
Chương 31
Phương Nhạc nói xong thì lập tức ngậm miệng lại, ngậm chặt như vỏ sò, khó có thể cạy ra, Phương Nhạc cứ nhìn chằm chằm Trần Hề thế này.
Thông thường, khi phụ huynh nói “Cũng không có nghĩa là bây giờ con không thể chơi game”, câu tiếp theo thường là “Nhưng ít nhất con phải học bài xong trước đã”. Trần Hề nghĩ như vậy, cũng không đợi câu tiếp theo, cô tâm lý nói: “Anh yên tâm…”
Chưa kịp nói hết thì một chiếc xe buýt đã chạy tới.
Trần Hề vừa ngồi lên ghế đã dùng điện thoại di động kiểm tra lộ trình, biết nên bắt tuyến xe buýt nào tới chỗ cậu Phương Nhạc, cô nhìn chiếc xe buýt sắp dừng lại, nhắc nhở Phương Nhạc: “Xe buýt tới rồi, là chiếc xe buýt này đúng chứ?”
Khóe miệng Phương Nhạc đột nhiên mím chặt, đợi đến khi xe buýt dừng lại hẳn, ánh mắt Trần Hề lại có ý gặng hỏi, Phương Nhạc di chuyển yết hầu của mình, trầm giọng nói: “Không đi xe buýt nữa, chúng ta bắt taxi.”
“Đi taxi? Không phải nói là còn tới hai tiếng à? Cậu anh đang gấp hả?” Vì bà nội Phương không dung túng cho thói quen không lành mạnh, vì thế tuy có rất nhiều tiền nhưng bà ấy chưa bao giờ tiêu vào mấy khoản chi không cần thiết, đi taxi là một trong số đó, mọi người thỉnh thoảng đi taxi là do có việc gấp.
“Không có.” Cậu nói với họ rằng khoảng mười hai giờ đến là được, bây giờ vẫn chưa đến mười một giờ. Nhưng xe buýt thường dừng lại và chạy đi đột ngột, Phương Nhạc sợ “vết thương” của Trần Hề sẽ bị tác động.
Anh không nói nhiều, đúng lúc có một chiếc taxi đỗ trước cửa bệnh viện, anh vẫy tay gọi taxi tới.
Hai người lên xe, Phương Nhạc báo địa chỉ cho tài xế.
Chú của Phương Nhạc tên là Lý Hải Long, cậu ấy và mẹ của Phương Nhạc – Lý Hải Bình là chị em ruột. Hai người đều sinh ra ở nông thôn, trình độ học vấn của mẹ Phương là cấp hai, cậu Phương Nhạc – Lý Hải Long là sinh viên đại học duy nhất trong số những người cùng thế hệ của hai nhà Phương – Lý, đương nhiên cũng là luật sư duy nhất.
Công ty luật nơi Lý Hải Long làm việc cách bệnh viện hơn 30 phút lái xe, tòa nhà nơi công ty luật tọa lạc đã cũ kỹ, trên tường cạnh thang máy ở sảnh treo bảng chỉ số tầng. Trần Hề theo thói quen trước tiên tìm hiểu kỹ hoàn cảnh xung quanh, trong lúc chờ thang máy, cô cẩn thận đọc bảng chỉ dẫn.
“Tới rồi.” Phương Nhạc nhắc nhở cô.
Cửa thang máy mở ra, họ cùng một cô gái trẻ bước vào thang máy. Cô gái nhấn nút ở tầng sáu đầu tiên, trùng hợp là cùng tầng với công ty luật nơi Trần Hề và Phương Nhạc đến, hai người liền đứng sang một bên, cô gái liếc nhìn họ.
“Lần trước gặp cậu của anh là vào dịp Tết.” Trần Hề không quen đeo băng gạc ở cằm, sợ chỗ chảy máu sẽ rỉ máu, khi nói chuyện cô mở miệng rất nhỏ, cho nên mặt nhìn có vẻ hơi cứng.
“Tôi cũng lâu rồi không gặp cậu, bình thường cậu khá bận.”
Khi cả hai đang nói chuyện thì đã đến tầng sáu, cửa thang máy mở ra, ba người lần lượt đi ra ngoài. Họ và cô gái lại đi cùng đường, cho đến khi đến cửa công ty luật Vân Hoa, cô gái liếc nhìn họ rồi bước vào cửa công ty luật trước.
Quầy lễ tân của công ty luật nhìn thấy cô gái thì “Haiz” một tiếng, cô gái gật đầu với lễ tân rồi bước vào công ty luật mà không nói một lời nào, lễ tân cũng không ngăn cản cô ấy.
Phương Nhạc và Trần Hề bước vào cửa sau, họ giải thích mục đích của mình với lễ tân, lễ tân nói: “Ồ, là hai em à, cháu trai và cháu gái của luật sư Lý phải không? Đi theo tôi.”
Không cần lễ tân dẫn đường, Lý Hải Long đúng lúc đang đứng ở khu văn phòng, đối diện với cậu ấy chính là cô gái trẻ vừa rồi.
Khi Lý Hải Long nhìn thấy Trần Hề và Phương Nhạc, cậu ấy nhanh chóng gọi bọn họ: “Hai đứa đến vừa kịp lúc. A Nhạc, Hề Hề, đây là cô gái cậu đã nói với hai đứa qua điện thoại.”
Nội dung cuộc điện thoại đó được Phương Nhạc chuyển tiếp đến Trần Hề, khi đó Trần Hề vừa mới tẩy nốt ruồi ở bệnh viện xong, Phương Nhạc nói trong điện thoại: “Một cô gái khoảng hai mươi tuổi vừa đến công ty luật của cậu tôi, chắc cô ấy muốn tư vấn pháp luật, nhưng cô ấy bị điếc và trình độ học vấn không cao, cậu tôi bảo cô ấy viết, nhưng nội dung cô ấy viết rất lộn xộn và không thành câu. Hai người họ không thể giao tiếp với nhau được, công ty luật chưa từng tiếp người khiếm thính, nhất thời không biết tìm người phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu ở đâu nên cậu tôi liền nghĩ đến cô, bọn họ bảo cô gái hai tiếng nữa hãy đến.”
Trần Hề sờ miếng băng gạc trên cằm, gật đầu nói: “Được.”
Hóa ra cô gái được đề cập chính là cô gái này.
Đột nhiên bên cạnh có người gọi: “Phương Nhạc.”
Phương Nhạc và Trần Hề nhìn về phía âm thanh phát ra thì nhìn thấy Liêu Tri Thời. Liêu Tri Thời cũng rất ngạc nhiên, cậu ta nhướng mày đi về phía họ: “Sao hai cậu lại ở đây?”
Phương Nhạc giới thiệu ngắn gọn: “Đây là cậu tớ. Cậu thì sao, sao lại tới đây?”
“Tớ đến tìm anh họ ăn trưa.”
Công ty phần mềm của anh họ Liêu Tri Thời được mở cạnh công ty luật này, anh họ của cậu ta mới bắt đầu kinh doanh riêng nên cần được tư vấn về các vấn đề pháp lý, tình cờ là tất cả các luật sư trong công ty luật đều là bạn của anh họ cậu ta, anh họ của cậu ta muốn đến đây một chuyến. Liêu Tri Thời đến gặp anh họ để cùng ăn trưa, anh họ thấy cậu ta không có việc gì làm nên dẫn cậu ta đi chung.
Lúc này, anh họ đang trò chuyện với một người bạn luật sư trong văn phòng, Liêu Tri Thời thấy nhàm chán nên bước ra khỏi văn phòng, không ngờ lại nhìn thấy Phương Nhạc và Trần Hề.
“Cằm cậu ấy bị sao vậy?” Liêu Tri Thời hỏi Phương Nhạc.
“Bị thương nhẹ.”
“Còn dán cả băng gạc thế này, xem ra vết thương không hề nhẹ.”
Phương Nhạc cười, cũng không nói vết thương chỉ là một vết thương nhỏ.
Trần Hề đã nói chuyện với cô gái.
Lý Hải Long để Trần Hề phiên dịch, Trần Hề hỏi cô gái: [Cô tới đây muốn tư vấn cái gì?]
Sau khi cô gái ra hiệu xong, Trần Hề lại dịch ra: “Cô ấy nói muốn tư vấn về vấn đề nợ lương.”
Buổi sáng khi cô gái mới đến đây, chỉ có thể viết mấy chữ lộn xộn trên giấy, không ai có thể hiểu được, bây giờ có Trần Hề ở đây, Lý Hải Long rốt cuộc cũng hiểu ra: “Vậy con nói với cô ấy đi theo chú vào văn phòng rồi nói.”
Trần Hề bảo cô gái đi vào văn phòng, cô gái lắc đầu, mọi người đều có thể hiểu được cô ấy đang từ chối.
Lý Hải Long liền nói: “Tới văn phòng rồi từ từ nói.”
Cô gái vẫn không chịu, vì vậy Lý Hải Long hỏi Trần Hề: “Cô ấy không muốn nói chuyện à? Có ý nghĩa gì thế?”
Trần Hề hỏi cô gái, vừa nhìn động tác của cô ấy vừa dịch: “Cô ấy nói chỉ là cô ấy không muốn đến văn phòng thôi. Cô ấy sợ…” Trần Hề hơi sững sờ, cân nhắc một chút rồi mới dịch ra: “Cô ấy sợ gặp nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì cơ?”
Lời nói nguyên văn của cô gái vốn là sợ người khác kéo mình lên giường, Trần Hề suy nghĩ rồi nói: “Ở một mình nguy hiểm.”
Sắp đến giờ nghỉ trưa của công ty luật, trong văn phòng vẫn còn vài nhân viên, có người tỏ ra không vui.
“Có ý gì thế? Cô ấy nghĩ nơi này của chúng tôi là nơi nào vậy?”
“Luật sư tư vấn thì phải trả phí, luật sư Lý còn chả tính toán tiền bạc với cô ấy, chúng tôi kiên nhẫn đủ rồi đó, câu này của cô ấy là muốn xúc phạm ai hả?”
Trần Hề nghe thấy mấy người bất mãn, cô bình tĩnh nói: “Có thể kiên nhẫn thêm một chút không? Muốn biết ý của cô ấy là gì thì ít nhất cũng phải để cô ấy nói xong đã.”
Mấy người trong văn phòng sững sờ nhìn về phía Trần Hề – người rõ ràng còn rất trẻ, dáng người cũng nhỏ bé, tất cả mọi người đều trở nên im lặng.
Phương Nhạc và Liêu Tri Thời cũng im lặng nhìn cô.
Lý Hải Long suy nghĩ một chút, sau đó bảo Trần Hề và cô gái ngồi xuống: “Nói chuyện ở đây cũng được.” Cậu ấy nói với những người xung quanh: “Được rồi, mọi người đi ăn trưa đi, không phải vừa rồi ai cũng than đói bụng hết à?”
Nhân viên lần lượt rời đi, Trần Hề và cô gái tìm ghế ngồi xuống, Phương Nhạc cũng tìm chỗ ngồi, Liêu Tri Thời trở nên có hứng thú, đứng sang một bên chứ không rời đi.
Cô gái này tên Đổng San San, năm nay hai mươi tuổi, Trần Hề nhìn động tác của đối phương rồi chậm rãi dịch ra: “Cô ấy đã làm việc cho ông chủ của mình được ba năm, lúc đầu mỗi lần là 150 tệ, sau này, giá cả thị trường bất ổn, giảm xuống còn 100 tệ. Hồi tháng tư, ông chủ đã nợ cô ấy một tháng lương, cô ấy muốn biết làm cách nào mới có thể bảo ông chủ trả số tiền đó.”
Lý Hải Long cau mày: “Cô ấy làm nghề gì? Gì mà mỗi lần 150 tệ. Mỗi lần có nghĩa là gì? Ý cô ấy là lương mỗi ngày của cô ấy là 150 tệ à?”
Trần Hề không chắc chắn lắm: “Có lẽ là con đã hiểu sai ý của cô ấy.”
Lý Hải Long hiểu sai: “Vậy con nói cô ấy ra hiệu động tác chậm lại đi.”
“Không phải.” Trần Hề giải thích với cậu ấy: “Ngôn ngữ ký hiệu được chia thành ngôn ngữ ký hiệu tiếng phổ thông và ngôn ngữ ký hiệu tự nhiên, cũng giống với cách chúng ta nói chuyện vậy, chúng ta có tiếng phổ thông, cũng có tiếng địa phương khác nhau.”
Đối với người khiếm thính mà nói thì đây là kiến thức thông thường, nhưng đối với người có thính giác khỏe mạnh thì lại có thể là điểm mù kiến thức.
Lý Hải Long cũng là lần đầu tiên biết được điều này, cậu ấy hỏi: “Ý của con là cô ấy đang nói tiếng địa phương với con à? Vậy con nhìn có hiểu không?”
Trần Hề nói: “Con sẽ hỏi kỹ hơn.”
Vì thế Trần Hề hỏi Đổng San San: [Cô làm nghề gì, 100 tệ một lần có nghĩa gì? Có phải là tiền lương một ngày của cô là 100 tệ không?]
Đổng San San ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu, trên mặt cũng có nhiều biểu cảm khác nhau. Trần Hề giật mình, tay đang giơ lên không trung dừng lại.
Lý Hải Long hỏi cô: “Sao thế?”
“Con hỏi lại lần nữa đã.” Trần Hề nhẹ giọng nói, sau đó lại giơ tay lên, lần này cô dùng ký hiệu ngôn ngữ đã lưu loát hơn.
Trần Hề hỏi cô ấy: [Chúng ta đến văn phòng nói chuyện được không?]
Đổng San San rất cảnh giác: [Tại sao phải đến văn phòng? Tôi đã nói là tôi muốn nói chuyện ở đây.]
Trần Hề nói: [Điều này liên quan đến quyền riêng tư của cô, vì vậy chúng ta cần có không gian riêng tư để nói chuyện.]
Đổng San San nhất quyết không chịu, biểu cảm rất khoa trương: [Càng nhiều người càng tốt, tôi muốn nói chuyện ở chỗ đông người, tại sao những người khác đều bỏ đi thế? Mấy người định lừa tôi à?]
Trần Hề thấy Đổng San San phản đối môi trường riêng tư, chỉ ở nơi đông người mới có thể cảm thấy an toàn, hơn nữa cô ấy cũng không có khái niệm về riêng tư. Nói cách khác, mặc dù đến công ty luật tư vấn vấn đề pháp lý, nhưng cô ấy không hề có kiến thức pháp luật cơ bản.
Trần Hề hít sâu một hơi, dưới sự thúc giục của Lý Hải Long, cô chỉ nói “Chờ một chút”, sau đó không nói nữa, nghiêm túc tiếp tục cuộc trò chuyện với Đổng San San.
Đây là biểu cảm mà Phương Nhạc chưa từng thấy trước đây, sự sôi nổi và vui tươi thường ngày của Trần Hề, với cả tính cách thỉnh thoảng ngốc nghếch và đôi khi nói đùa của cô đều dần biến mất theo tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc cùng với hơi thở lên xuống không ổn định của cô.
Hai cô gái đối mặt nhau, nói bằng thứ ngôn ngữ mà không ai có thể hiểu được, ngay cả ánh nắng cũng trở nên trầm lặng hơn.
Một lúc lâu sau, Trần Hề mới nói với Lý Hải Long: “Con đến phòng làm việc của cậu nói chuyện nhé?”
Lý Hải Long dừng một chút: “Được, con đi theo cậu. A Nhạc, con ngồi đây một lát.”
Hai người họ đi đến văn phòng, mấy nhân viên khác ăn xong lần lượt quay lại, một lúc sau, cửa văn phòng mở ra, Trần Hề ra hiệu với Đổng San San một lúc lâu rồi dẫn Đổng San San đến văn phòng của luật sư Lý. Cửa phòng làm việc không đóng, bên ngoài người đi qua đi lại cũng không thể nào nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng.
Sau khi Anh họ của Liêu Tri Thời trò chuyện với người bạn luật sư của anh ta xong thì bước ra, Liêu Tri Thời vỗ vai Phương Nhạc và nói: “Tớ đi trước đây.”
Phương Nhạc: “Ừ, tạm biệt.”
Phương Nhạc đợi rất lâu, lúc anh và Trần Hề rời khỏi công ty luật thì đã hơn ba giờ chiều.
Trần Hề rời khỏi tòa nhà, dường như không thể thích ứng với ánh sáng mặt trời đột ngột, cô nheo mắt, đưa tay lên chặn lại,.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại tái nhợt khác thường, suốt đường đi xuống lầu cũng không nói một lời nào.
Phương Nhạc cũng không hỏi, chỉ nói với cô: “Vết thương thế nào rồi?”
“Hả? Cái gì thế nào rồi?”
“Vết thương, vừa rồi động tác trên mặt hơi lớn, có rỉ máu ra nữa không?” Phương Nhạc hỏi.
Trần Hề theo bản năng sờ băng gạc dán trên cằm, nói với Phương Nhạc giống như đang tán gẫu: “Vừa rồi biểu cảm của tôi có phải khoa trương lắm không?”
Phương Nhạc nói: “Hơi hơi.”
“Không có cách nào khác, ngôn ngữ ký hiệu phải kết hợp với biểu cảm mới có thể diễn đạt ý nghĩa chính xác được.”
Phương Nhạc không hiểu điều này.
Trần Hề đã đưa ra một ví dụ: “Ví dụ nếu tôi nói từ “ngon”, giọng điệu của chúng ta khác nhau thì ý nghĩa cũng sẽ khác đi, có thể là “Ngon!” hoặc “Ngon?”.”
Giọng điệu của cô rất linh hoạt, Phương Nhạc mỉm cười nhìn cô.
Trần Hề tiếp tục nói: “Nhưng từ ngon của ngôn ngữ ký hiệu chỉ có một động tác, chúng ta chỉ có thể dùng biểu cảm để giúp phân biệt.”
Phương Nhạc nói: “Tôi hiểu rồi.”
Trần Hề: “Ngôn ngữ ký hiệu có rất nhiều kiến thức phổ thông khác, anh còn muốn nghe nữa không?”
“Muốn.” Phương Nhạc nói: “Nhưng cô xem vết thương trước đã.”
“Không có gương, tôi không xem được.”
“Đưa tôi xem.”
“Ừm.”
Trần Hề xé băng dính ra, cô không biết bác sĩ dán bằng cách, dán cả nửa buổi chiều, băng dính dường như đã cắm rễ vào mặt cô, cô chậm rãi kéo một góc băng dính, động tác chầm chậm y chang con lười.
“Để tôi làm?” Phương Nhạc hỏi.
“Ừm.” Trần Hề buông tay xuống, hơi ngẩng đầu lên.
Phương Nhạc đưa tay đỡ lấy cằm cô.
Khu vực này là thành phố cổ, bên cạnh tòa nhà có rất nhiều quán ăn vặt, môi trường có vẻ hơi bẩn thỉu, lúc này không có ai ăn uống gì cả, trên đường có ô tô đang lưu thông, người đi bộ qua lại vội vàng, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống và công việc của mình.
“Anh có biết Helen Keller không?” Trần Hề hỏi.
“Nếu như bạn cho tôi ba ngày ánh sáng à?” Phương Nhạc nói.
“Đúng vậy.” Trần Hề nói: “Từ nhỏ bà ấy đã không có thị giác và thính giác, nhưng bà ấy đã trở thành một nhà văn nổi tiếng thế giới. Tôi đã đọc cuốn tự truyện của bà ấy, vẫn rất khó tưởng tượng ra bà ấy đã phải bỏ ra bao nhiêu kiên trì mới có thể đạt được những thành tựu này. Điều duy nhất có thể chắc chắn là có thể bà ấy có một môi trường gia đình rất tốt, điều đó giúp bà ấy có cơ hội tìm hiểu thế giới một cách ổn định hơn.”
Miếng băng gạc bị xé ra, trên cằm Trần Hề có một chấm đỏ nhỏ, chấm nhỏ rất ổn định, không hề chảy máu.
“Nhiều người điếc không thể nghe được nên thông tin họ có được rất hạn chế, họ thậm chí có thể thiếu một số kiến thức cơ bản thông thường.”
Lấy bố Trần làm ví dụ, ông không có ý thức đề phòng người khác, ông không biết khi ký giấy nợ phải cẩn thận, bị lừa tiền cũng không biết làm thế nào, không thể nghĩ đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ pháp luật, chỉ nghĩ đến việc nếu ông không trả hết tiền thì phải làm sao.
Nhưng những người có thể nghĩ đến việc tìm kiếm sự trợ giúp từ pháp luật, có lẽ đến cả những luật cơ bản nhất cũng không hiểu được.
Đổng San San nói với Trần Hề: [Công việc của tôi là ngủ với đàn ông, ba năm trước, ông chủ của tôi đã đề nghị cho tôi mức lương 150 tệ một lần ngủ.]
Trần Hề hỏi cô ấy: [Cô có biết đây là mại dâm không?]
Đổng San San hỏi: [Mại dâm là gì?]
Trần Hề nói: [Cô có biết ngủ với người khác là phạm pháp không?]
Đổng San San hỏi: [Tại sao tôi ngủ với người khác là phạm pháp? Đây là công việc của tôi mà, tôi là người lao động, ai ngủ mà không trả tiền cho tôi mới là vi phạm pháp luật, trước đây có một người đàn ông kéo tôi vào phòng ngủ, ngủ xong lại không chịu trả tiền.]
Đổng San San năm nay hai mươi tuổi, ba năm trước cô ấy mới mười bảy tuổi.
Trần Hề nghĩ, cô cũng sắp đủ mười bảy tuổi rồi.
Cô sống trong nhà thuê từ khi còn nhỏ, cô luôn cho rằng mình đã nhìn thấy rất nhiều điều ác, đã nếm trải sự ấm áp và lạnh lẽo của thế giới, nhưng hóa ra cô thực sự chỉ nhìn thấy một góc của thế giới mà thôi.
Khi Đổng San San nói những lời này với cô, cơ thể Trần Hề cảm thấy lạnh lẽo, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn, cô khó có thể miêu tả chính xác cảm nhận của mình.
Cho đến bây giờ, khi cô đã bước ra khỏi tòa nhà, đứng dưới ánh nắng, nhìn thấy dòng người đông đúc hối hả ra vào.
Phương Nhạc giúp cô xé miếng băng gạc ra, chăm chú nhìn vào mắt cô, yên lặng nghe cô nói năng lộn xộn.
Trần Hề cũng nhìn vào mắt anh, im lặng một lúc, cuối cùng cô nhẹ giọng nói: “Không biết tại sao, vừa rồi tôi cảm thấy hơi sợ hãi.”
Từ đầu đến cuối, Phương Nhạc chưa bao giờ hỏi Đổng San San đã nói gì với cô, Trần Hề luôn có sự kiên trì của riêng mình.
Phương Nhạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô, nghe cô nói cô sợ hãi, lại nghĩ tới dáng vẻ nghiêm túc của cô trước đây.
Anh nghĩ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một góc thế giới của Trần Hề.
Ngón tay của Phương Nhạc bị dính vào miếng băng gạc vừa bị xé ra, nhưng anh không để ý đến nó. Anh mở rộng cánh tay, nhẹ nhàng kéo người đối diện vào lòng. Trần Hề áp má cô vào ngực anh, giống như khi cô kéo dây đeo cặp sách trên vai của anh trên xe buýt, hay vịnh tay áo anh dưới ô, lần này bàn tay nhỏ bé của Trần Hề nắm lấy vạt áo phông của anh.
*
Cy: Anh ơi mười đỉm, mừi đỉm không có nhưng!