Trăng Ngả Về Tây - Chương 30
Chương 30
Miền nam đã tiến vào thời tiết trời nồm, mấy ngày nay trời vừa ẩm vừa nóng, hôm nay nước mưa cuối cùng cũng không kiềm được nữa, lúc chập choạng tối đã đổ mưa như trút nước, cả thành phố đều ướt sũng.
Liêu Tri Thời và cô gái bước ra khỏi phòng tập bóng rổ, thấy trời mưa to, họ vội vã đi đến cổng phòng tập thể dục để đợi taxi. Bên ngoài phòng bảo vệ có chỗ cho người đứng, nước mưa bị mái hiên ngăn lại, cô gái lấy khăn giấy trong túi ra, chu đáo lau nước mưa trên người Liêu Chí Thời.
Khi khăn giấy lau đến cổ, Liêu Tri Thời khẽ cau mày, cậu ta mỉm cười nghiêng đầu tránh khỏi tay cô gái, sau đó cậu ta nhìn thấy Trần Hề.
Cách phòng tập thể dục không xa có một bến xe buýt, Trần Hề đang đứng ở gần bến xe, cô nghiêng đầu, dùng cổ kẹp chiếc ô, trên cánh tay treo một túi nhựa, hai tay bay lên bay xuống.
Đối diện cô là một người phụ nữ nhìn khoảng hai mươi ba mươi tuổi, người phụ nữ không cầm ô, đứng dưới mưa ra hiệu với Trần Hề. Một lúc sau, người phụ nữ gật đầu, làm động tác cảm ơn rồi chạy xuống bến xe buýt.
Trần Hề chậm rãi đi về phía phòng tập thể dục, cô gái nắm lấy cánh tay của Liêu Tri Thời và nói những lời dí dỏm. Liêu Tri Thời nhìn Trần Hề đến gần, khi Trần Hề sắp đi ngang qua họ, tất nhiên cũng nhìn thấy người đang đứng sờ sờ bên ngoài phòng bảo vệ.
“Xin chào.” Trần Hề chào hỏi.
Liêu Tri Thời mỉm cười nói: “Chào, cậu đến tìm Phương Nhạc à?”
“Ừm.” Trần Hề khách khí nói với cậu ta: “Giờ hai cậu đi à?”
“Đúng vậy, nhưng đi không được.” Liêu Tri Thời liếc nhìn cây dù Trần Hề đang cầm, nói: “Không có ô.”
“… Tớ chỉ có chiếc ô này thôi.” Trần Hề vô cùng thành thật.
Liêu Tri Thời mỉm cười: “Ừ, không cướp của cậu đâu.”
Trần Hề mỉm cười: “Vậy tớ vào trong đây, bái bai.”
“Bái bai.” Liêu Tri Thời quay đầu theo hướng đi của cô, nhìn cô đi về phía phòng tập bóng rổ.
Trần Hề không nhìn thấy Phương Nhạc ở cửa hội trường, cô cất chiếc ô, rũ đi nước mưa bên ngoài, sau đó đi vào hội trường. Cô chưa đi xa đã nghe thấy tiếng đánh bóng bịch bịch, cửa phòng tập bóng rổ hé mở, Trần Hề thò đầu qua cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phương Nhạc.
Trong hội trường có rất nhiều nam sinh, phải nói rằng Phương Nhạc là người bắt mắt nhất trong số đó. Rõ ràng mọi người đều khá cao, hơn nữa Phương Nhạc cũng mặc quần áo rất bình thường, anh chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, nhưng anh đứng lẫn trong đó lại có thể mang đến cho người khác cảm giác hạc đứng giữa bầy gà.
Trần Hề sợ làm phiền người khác, vì vậy chỉ gọi nhỏ: “Phương Nhạc.”
Lúc gọi điện thoại, Trần Hề nói ước chừng mười ba bốn phút mới có thể đến, cho nên vừa rồi Phương Nhạc lại bị ép vào sân và ghi được bàn thắng, anh không ngờ Trần Hề lại tới nhanh như vậy, đã nói sẽ đợi ở cửa hội trường, Trần Hề lại đi vào tìm.
Thời tiết oi bức, đám nam sinh chơi bóng người đổ đầy mồ hôi, một vài người còn cởi trần. Phương Nhạc nhìn thấy Trần Hề xuất hiện ở cửa, anh vô thức nhích lên một bước, chặn trước mặt người nào đó, không quay đầu lại, nói một câu: “Anh đi mặc áo vào đi.” Sau đó đi về phía Trần Hề.
Người đang cởi trần lớn hơn đám người Phương Nhạc một tuổi, là học sinh thể dục, thân hình cường tráng, hầu hết khi chơi bóng anh ta đều cởi áo, có biệt danh là Cường Tráng.
Cường Tráng nghe thấy câu nói đầy kỳ lạ của Phương Nhạc, hơi khó hiểu, hỏi Phan Đại Châu ở bên cạnh: “A Nhạc vừa mới nói với anh à?”
Phan Đại Châu liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Ở đây chỉ có anh là không mặc quần áo, không nói với anh thì còn nói với ai nữa, anh mau đi mặc quần áo vào đi.”
Cường Tráng như đang nhìn một kẻ ngốc: “Hai đứa bây lắm chuyện thật.” Hôm nay trời nóng thế này.
Phan Đại Châu mới như đang nhìn một kẻ ngốc: “Haiz, anh không thấy cô gái vừa tới à?”
“Anh thấy rồi, nhưng Liêu Tri Thời cũng dẫn một cô gái tới đây mà, trước đó cũng đâu có ai bảo anh mặc áo vào đâu.”
“Khác mà anh.”
“Khác chỗ nào?”
Phan Đại Châu tỏ vẻ như đã biết tất cả, như một ông cụ non: “Gần đây cậu ấy y chang em bé, sau này một thời gian dài nữa có thể vẫn sẽ là em bé.” Đàn ông mà, khi đầu óc không bình thường cũng không khác gì trẻ con, chẳng hạn như mất bình tĩnh hay là không thể đoán được suy nghĩ vậy.
Cường Tráng lại nghĩ rằng Phan Đại Châu đang nói Trần Hề ở cửa là một em bé, Trần Hề cao hơn 1m6, khuôn mặt tròn trịa, rất thuần khiết và xinh đẹp. Ánh mắt anh ta đảo qua đảo lại giữa Trần Hề và Phương Nhạc, cuối cùng cười ranh mãnh: “Hiểu rồi!”
Phan Đại Châu nói với anh ta: “Anh hiểu rồi mà còn không mau đi mặc áo vào nữa. Em nói anh nè Cường Tráng, đàn ông đi ra ngoài phải kín đáo hơn, đừng để lộ chỗ này chỗ kia ra ngoài.”
Cường Tráng đá Phan Đại Châu: “Con mẹ cậu!”
Phương Nhạc có dáng người cao và ngực rộng, khi anh đứng trước mặt Trần Hề, tầm nhìn của Trần Hề đã bị anh chặn lại, vì vậy Trần Hề vốn không nhìn thấy nam sinh cởi trần trước mặt đang mặc áo vào.
Trần Hề hỏi Phương Nhạc: “Anh vẫn đang chơi bóng hả?”
“Không chơi nữa, cô đợi tôi thu dọn đồ đạc một lát.” Anh vừa quay người lại vừa nói: “Bên ngoài mưa to lắm à?”
Trần Hề mua mấy cuốn sách bài tập, trên túi nhựa đựng sách dính nước mưa, cô đặt ô ở cửa, sau đó cầm túi nhựa đi theo Phương Nhạc vào hội trường, trả lời câu hỏi của anh: “Hơi lớn xíu.”
“Trời mưa sao còn đi hiệu sách làm gì?” Phương Nhạc hỏi.
Trần Hề nói: “Lúc tôi đi ra ngoài trời vẫn chưa mưa, may mà tôi có mang theo ô đề phòng.”
Phương Nhạc đi chơi bóng có mang theo áo khoác, nhưng anh chỉ nhét vào trong túi chứ không mặc, bây giờ chơi xong người đổ mồ hôi, mặc vào cũng không được. Anh nhét những thứ lặt vặt vào túi thể thao, Trần Hề nhìn thấy chiếc áo khoác trong túi xách, nhắc nhở anh: “Anh nên mặc áo khoác vào đi, bên ngoài gió lớn, người anh đầy mồ hôi, có thể bị cảm lạnh đấy. “
Trong đợt chuyển mùa năm ngoái, mọi người trong nhà họ Phương đều bị cảm, Phương Mạt có trí nhớ tốt nên hôm nay khi Trần Hề sắp đi ra hiệu sách, Phương Mạt nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, nên cô ấy bảo cô khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, còn nói: “Em phải luôn nhớ rằng nếu một người bị cảm thì cả nhà sẽ bị ảnh hưởng.”
Trần Hề nghĩ có lý nên khi cô ra ngoài đã mặc thêm một chiếc áo khoác nữa.
Phương Nhạc thật sự đang cảm thấy rất nóng, nhưng anh cũng không nói gì, “Ừ” một tiếng rồi lôi áo khoác ra khỏi túi, giũ sạch rồi mặc vào.
Đồ của Phương Nhạc cũng không có gì nhiều, lúc đã thu dọn xong chuẩn bị rời đi, Trần Hề liền gọi Phan Đại Châu: “Đại Châu, cậu có đi chung luôn không?”
Phan Đại Châu còn chưa kịp mở miệng, Phương Nhạc đã lên tiếng trước: “Không phải cô chỉ mang một chiếc ô à?” Ô vẫn còn để ở trước cửa.
Phan Đại Châu thầm nghĩ cậu ấy chen vào đi chung một ô cũng được mà, cậu ấy chấp nhận hy sinh vì người anh em của mình, Phan Đại Châu khịt mũi: “Tớ chơi một lát nữa, mời hai vị đi trước!”
Khi đi đến cửa hội trường, mưa rơi lộp độp bắn tung tóe xuống đất như pháo hoa.
Người cao hơn giơ cầm ô, Trần Hề rất tự giác đưa ô cho Phương Nhạc. Chiếc ô không lớn, chỉ vừa đủ cho hai người, Phương Nhạc giơ chiếc ô lên trên đầu, nghiêng chiếc ô về phía Trần Hề, cánh tay của họ có một khoảng cách rõ ràng, Phương Nhạc cố gắng không chạm vào cô.
Trần Hề ngẩng đầu nhìn chiếc ô, lại nhìn phân nửa chiếc áo khoác đã ướt đẫm nước mưa của Phương Nhạc. Cô dựa sát vào người Phương Nhạc, dùng tay nắm lấy tay áo của anh, giống như cô từng nắm lấy dây đeo vai trên cặp sách của anh khi đi xe buýt.
Cánh tay Phương Nhạc cứng ngắc, phía trước bọn họ có một cặp đôi cũng dùng chung ô, người cầm ô luôn ôm lấy người còn lại, như thế mới che mưa hiệu quả hơn.
Phương Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp đôi ở phía trước.
Trần Hề đột nhiên mở miệng: “Trước đó Phương Mạt gửi tin nhắn cho tôi, nói chị ấy có chuyển phát nhanh ở cửa bảo vệ, bảo chúng ta khi về thì ghé lấy mang về giúp chị ấy.”
“Ừ, chuyển phát nhanh gì thế?” Giọng của Phương Nhạc khi nói từ “Ừ” dường như bị nghẹt thở, như thể trước đó anh đã nín thở, khi nói mũi mới thông được.
Trời đang mưa to nên những chi tiết nhỏ nhặt đều bị che đi.
Trần Hề nói: “Dịch vụ chuyển phát lạnh của SF Express.”
Hai người đi đến cửa phòng bảo vệ của tiểu khu, lục lọi một vòng thì phát hiện Phương Mạt không chỉ có một đơn hàng chuyển phát nhanh, cô ấy có hai thùng xốp lớn, may mà có Phương Nhạc ở đây, nếu không thì Trần Hề khó mà mang về hết được.
Hai người chuyển đồ về nhà, ông chủ Phương lúc này cũng ở nhà, thấy vậy liền hỏi bọn họ: “Hai đứa mua đồ gì thế?”
Trần Hề để chiếc ô lên giá để ô bên ngoài cửa, trả lời: “Không phải đồ bọn con mua, là đồ chuyển phát nhanh của Phương Mạt.”
“Phương Mạt.” Ông chủ Phương la lớn: “Sao con lại mua đồ nữa? Lần này mua đồ gì thế? Hai thùng xốp lớn như vậy.”
“Của con của con, chuyển phát nhanh của con!” Phương Mạt chạy tới.
Ông chủ Phương lại hỏi: “Con lại mua cái gì thế?”
“Con cũng không biết nữa.” Phương Mạt dùng con dao mở gói chuyển phát nhanh rồi nói: “Con nhận được tin nhắn từ SF Express, nói rằng con có chuyển phát đồ đông lạnh đã gửi chỗ bảo vệ, bảo con đi xuống lấy.”
“Không phải con mua á, có khi nào là lừa gạt không.” Gần đây ông chủ Phương thường xem tin tức nên khó tránh khỏi cảnh giác cao độ.
Phương Mạt cũng lớn gan: “Con cũng có mất tiền gì đâu, gạt con làm gì?”
Trần Hề và Phương Nhạc đều đã lên lầu, Phương Mạt ở phòng khách ở tầng dưới mở thùng xốp ra, một thùng đựng quả anh đào, một thùng đựng các loại đồ tráng miệng được đóng gói tinh xảo, trong hộp còn có một tấm thiệp màu hoa oải hương.
Ông chủ Phương vốn không có ý nhìn trộm, lúc Phương Mạt mở thiệp ra cũng không biết gì, cũng không hề tránh né, cho nên ông chủ Phương nhìn thấy một dòng chữ nào đó trên tấm thẻ…
[Phương Mạt, anh thích em, làm bạn gái anh nhé!]
Ông chủ Phương lập tức nhảy đành đạch: “Con yêu sớm…”
Tiếng thét chói tai này vô cùng lớn, Trần Hề thay xong quần áo chuẩn bị đi xuống lầu, Phương Nhạc thì đang cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm tắm. Trần Hề giật mình, đang bước xuống bậc thang đầu tiên thì bước hụt, Phương Nhạc nhanh chóng túm lấy cổ áo cô, cũng không vội đi tắm nữa, hai người cùng nhau xuống lầu phòng khách.
Phương Mạt trợn mắt: “Ai yêu sớm ai yêu sớm? Bố không thấy trên tấm thiệp này viết kêu con làm bạn gái của anh ta à? Đây là người theo đuổi, không phải bạn trai của con!”
Ông chủ Phương thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại cảnh giác trở lại, không ngờ nam sinh cấp ba ngày nay lại trắng trợn như vậy, theo đuổi nữ sinh lại theo đến tận nhà.
Ông chủ Phương nghiêm túc nói: “Mạt Mạt, con còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi đó.”
“… Bố, cách nói khoa trương này của bố chẳng khác nào nói rằng lúc con mới ra khỏi bụng mẹ đã tròn hai tuổi. Đây mà là cách tính số năm à? Học kỳ tới con chỉ mới là học sinh lớp 12 thôi được chưa!”
Ông chủ Phương dạy bảo: “Con cũng biết học kỳ sau con sẽ là học sinh lớp 12 rồi à, không thể cứ tùy ý quen bạn trai được, sẽ ảnh hưởng đến việc học của con lắm!”
Phương Mạt bật lại: “Thì ra bố đánh giá cao việc học của con như vậy à?”
… Ông chủ Phương không thể nói chuyện trái với lương tâm mình được, ông ấy đột nhiên cảm thấy ý tưởng này không ổn nên nhìn về phía Trần Hề để tìm sự giúp đỡ.
Trần Hề đứng bên cạnh nghe hồi lâu, đón lấy ánh mắt của ông chủ Phương, cô ngơ ngác mấy giây, sau đó nói: “Con trai trong trường đại học trưởng thành và tốt hơn nhiều, hay là chị Phương Mạt kiên nhẫn chờ xem sao?”
Phương Nhạc nhìn Trần Hề bằng cặp mắt giống như con diều hâu.
Ông chủ Phương liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, đợi khi con lên đại học rồi thì thiếu gì thằng con trai tốt, đến lúc đó con tha hồ chọn!”
Phương Mạt nhìn xa trông rộng, thở dài: “Con nghĩ mình không thi đậu đại học nổi đâu, tốt hơn nên tranh thủ lúc cấp ba có nhiều nam sinh thế này, sàng lọc họ trước thì hơn.”
Ông chủ Phương hận không thể rèn sắt thành thép: “Con không thể suy nghĩ vô lý như vậy được!”
Người cha già bắt đầu luyên thuyên không ngừng, Phương Mạt cũng chả thèm rửa sạch quả anh đào mà liền đưa cho Trần Hề cùng ăn, Trần Hề ăn nhiều đến nỗi miệng đỏ ửng, vừa ăn vừa nghe ông chủ Phương dạy bảo không biết mệt mỏi.
Ông chủ Phương nói: “Hai đứa không hiểu đâu, bố là đàn ông, cũng đã từng trải qua chuyện này, bố rất hiểu suy nghĩ của mấy thằng con trai độ tuổi mới lớn này.”
Phương Mạt và Trần Hề đều xinh đẹp, đều đang gặp nguy hiểm, những chàng trai mười bảy, mười tám tuổi giống như mấy con chó rừng hổ báo.
Ông chủ Phương bây giờ đang lo lắng cho hai cô gái trong nhà, người mà ông ấy ít lo lắng nhất chính là Phương Nhạc, nói thế nào nhỉ, Phương Nhạc thực ra có hơi bảo thủ.
Phương Mạt đã xinh đẹp từ khi còn nhỏ, khi học tiểu học đã có cậu bé theo đuổi, cô bé thì tự cao tự đại, Phương Mạt ở nhà kiêu hãnh như một con khổng tước, mọi người trong nhà đều hợp tác để trêu chọc cô ấy, nói rằng Phương Mạt xinh quá, có bạn nam thích này nọ.
Phương Nhạc lại không như vậy, không hề hợp tác với cô ấy.
Phương Mạt cho rằng anh coi thường mình, lúc đó gần như muốn nhào vô cấu xé với anh.
Ông chủ Phương hồi tưởng lại chuyện cũ, nói: “Lúc đó Phương Nhạc đã nói, tuổi nào thì cứ làm chuyện của tuổi ấy, nghe chưa, Phương Nhạc hiểu chuyện biết mấy!”
Ông chủ Phương nói đến đây liền hưng phấn, vặn vẹo mông trên ghế sô pha, hùng hồn nói: “Bố nói này, sau này khi hai đứa tìm bạn trai thì phải dựa theo tiêu chuẩn của Phương Nhạc, nó có chỉ số IQ cao, học giỏi, nói năng cũng thận trọng…”
Phương Nhạc đang cầm bộ quần áo trong tay, chưa kịp trở lại phòng tắm trên lầu đã nghe thấy ông chủ Phương tiếp tục nói: “Chính là có tri thức hiểu lễ nghĩa, việc làm có mực việc ăn có chừng giống nó vậy đó. Con trai tốt thế này sẽ không bao giờ yêu sớm, biết chưa?” Ông chủ Phương hiếm lắm mới có tí văn hóa, gắng lắm mới rặn ra được hai câu thành ngữ.
Trần Hề và Phương Mạt đều gật đầu, không biết là đồng ý hay chỉ gật cho có lệ.
Phương Nhạc quay người, sải bước đi lên lầu.
Kể từ ngày này trở đi, cuối cùng ông chủ Phương cũng nhận ra con gái mình đã lớn, ông ấy bắt đầu lo lắng về vấn đề yêu sớm của Phương Mạt. Buổi sáng Phương Mạt đều sẽ uốn tóc đi học, trước giờ ông chủ Phương cũng chưa bao giờ nói cô ấy, nhưng bây giờ ông chủ Phương lại bắt đầu lải nhải, nói rằng con gái thích làm đẹp là một tín hiệu nguy hiểm, trên miệng dù có ngoan ngoãn đồng ý đến mấy thì trong lòng thật ra lại rất muốn yêu đương, hành động lúc nào cũng thành thật hơn lời nói.
Phương Mạt rất thích làm đẹp, cô ấy lén phàn nàn với Trần Hề, không ngờ rằng cha già của cô ấy cũng là một người đàn ông quê mùa, cho rằng con gái thích làm đẹp chỉ để cho đàn ông nhìn, cô không thể đơn thuần tự yêu bản thân mình được à?
Gần đây, cục mụn trên mặt Phương Mạt đã mờ dần thành đốm nâu, Phương Mạt nhìn vào gương, cẩn thận đếm mấy nốt ruồi trên mặt và cổ mình, quyết định loại bỏ những khuyết điểm trên khuôn mặt xinh đẹp của mình, nhân kỳ nghỉ Quốc tế Lao động được nghỉ ba ngày, cô ấy đã nhờ Trần Hề đi cùng mình đến bệnh viện để tẩy nốt ruồi.
Trần Hề và Phương Nhạc suốt tháng ba và tháng tư bận rộn về cuộc thi toán, hiện tại kết thúc, cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nên đồng ý với Phương Mạt.
Ngày Quốc tế Lao động, Trần Hề đi cùng Phương Mạt đến bệnh viện da liễu. Phương Mạt thích có một người bạn đồng hành trong mọi việc cô ấy làm, ví dụ như khi cô ấy mua một chiếc váy ngủ thì cũng muốn mua cho Trần Hề một chiếc, chẳng hạn như cô ấy sợ đau, cũng muốn Trần Hề đi tẩy nốt ruồi cùng cô ấy.
“Em cũng tẩy á?” Trần Hề ngạc nhiên.
Phương Mạt gật đầu, nắm lấy một tay của cô và nói: “Em tẩy với chị đi, nếu không chị không dám tẩy đâu. Chị đã hỏi các bạn nữ trong lớp rồi, có người nói rằng tẩy nốt ruồi không đau chút nào, có người nói đau muốn chết luôn, bây giờ chị đang sợ lắm.”
Trần Hề sờ lên mặt mình, lúc này Phương Mạt mới phát hiện, làn da của Trần Hề cực kỳ tốt, lỗ chân lông rất nhỏ, ngay cả nốt ruồi cũng không có.
Phương Mạt mở to mắt, cố gắng hồi lâu, cuối cùng duỗi ngón tay sờ sờ cằm cô: “Em có nốt ruồi ở đây nè, tẩy chung với chị đi!”
Trần Hề hy sinh tính mạng vì bạn bè, cũng chỉ tẩy nốt ruồi thôi mà, cũng không chảy máu.
Ai biết được nghĩa chuyện gì thì chuyện đó sẽ xảy ra, khi Trần Hề tẩy nốt ruồi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cằm của cô bị đau, bác sĩ lấy một miếng bông cầm máu ấn vào chỗ đang chảy máu của cô, ấn vài lần, máu vẫn rỉ ra ngoài.
Bác sĩ thay một miếng bông cầm máu khác, Trần Hề hỏi: “Còn chảy máu không ạ?”
Bác sĩ có chút xấu hổ: “Da của em quá mỏng, chị đã đụng vào mạch máu, máu của em vẫn đang rỉ.”
Trần Hề nói: “Chức năng đông máu của em hơi kém, phải lâu một chút mới có thể cầm máu được.”
Bác sĩ nghe vậy thì yên tâm một chút: “Tiểu cầu của em không tốt à?”
“Tiểu cầu không có vấn đề gì, nhưng chức năng đông máu hơi chậm thôi ạ.” Trần Hề xét nghiệm máu ở trường, sức khỏe của cô rất tốt, nhưng chức năng đông máu hơi thấp.
Bác sĩ càng yên tâm hơn, cô ấy thay dụng cụ, dùng kim đâm vào điểm đang chảy máu hai lần, giúp Trần Hề cầm máu, suy nghĩ một hồi, cô ấy lại tìm gạc y tế dán lên cằm Trần Hề, sợ cô sẽ chảy máu trên đường về nhà.
Khi Trần Hề ra khỏi phòng tẩy nốt ruồi, cô nhận được điện thoại của Phương Nhạc.
“Cô đang ở đâu?” Phương Nhạc hỏi.
Trần Hề nói: “Tôi đang ở bệnh viện da liễu.”
Phương Nhạc nhớ tới mấy ngày trước Phương Mạt đòi đi tẩy nốt ruồi, liền hỏi: “Đi tẩy nốt ruồi với Phương Mạt hả?”
“Ừm.”
“Chị ấy tẩy xong chưa?”
“Mới tẩy xong.”
“Vậy cô ở bệnh viện chờ đi, tôi tới đưa cô đến chỗ cậu tôi, cậu tôi nói tìm cô giúp.” Phương Nhạc nói.
Cậu Phương không có số điện thoại di động của Trần Hề nên cậu ấy gọi điện trực tiếp cho Phương Nhạc, nhờ Phương Nhạc nếu rảnh thì đưa Trần Hề đến, vì Trần Hề chưa bao giờ đến chỗ cậu ấy nên cậu ấy sợ Trần Hề sẽ không thể tìm được đường đi.
Phương Mạt đã lấy thuốc xong đi tới, tổng cộng có hai loại thuốc, một loại là thuốc xịt khử trùng, loại kia là thuốc bôi để xóa sẹo, bác sĩ dặn cô ấy trong một tuần không được chạm vào nước, Phương Mạt tẩy nốt ruồi xong mới biết chuyện này, bây giờ cô ấy cảm thấy hơi hối hận, nếu ba ngày không rửa mặt, liệu ba ngày sau cô có thể vác mặt đi gặp người khác không đây?
Trần Hề nói, Phương Nhạc muốn đến đưa cô đến nhà cậu, Phương Mạt cũng không có hứng thú đi cùng, cô ấy vẫy tay nói: “Vậy chị đi trước đây, em cứ ở đây đợi nó đến nha.”
“Dạ.”
“Em cầm lấy thuốc của mình trước đi, một ngày cần dùng mấy lần lận, không biết em đi bao lâu, buổi chiều dùng một lần.” Phương Mạt suy nghĩ rất chu đáo.
Trần Hề bỏ thuốc vào trong túi nhỏ, đứng ở cửa bệnh viện chờ Phương Nhạc.
Phương Nhạc đi xe buýt đến, bệnh viện cách nhà anh không xa, xe buýt đi khoảng 20 phút. Khi anh xuống xe, Trần Hề đã ngồi trên ghế ở bến xe buýt, trên cằm cô có miếng gạc trắng hình vuông lớn.
Phương Nhạc cau mày: “Cô sao thế? Bị thương à?”
Trần Hề giải thích: “Không có, tôi cũng tẩy nốt ruồi, nhưng bác sĩ nói da tôi mỏng, cô ấy đã đụng vào mạch máu, chỗ này của tôi bị chảy máu một chút, cô ấy sợ máu không cầm được nên đã dán băng gạc cho tôi.”
“… Sao cô cũng tẩy nốt ruồi vậy?”
Nói ra thì dài, Trần Hề nói: “Thuận tiện thì làm thôi, nốt ruồi ở cằm khá rõ ràng, tẩy đi cũng tốt.”
Ông chủ Phương gần đây tụng kinh không biết mệt là gì, câu mà ông tụng nhiều nhất là con gái đột nhiên thích làm đẹp là một tín hiệu nguy hiểm.
“… Đừng học theo Phương Mạt.” Phương Nhạc nói, dừng một chút, anh mím môi rồi nói thêm: “Cũng không có nghĩa là cô không thể yêu sớm.”
Trần Hề: “…?”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ông chủ Phương: “Đứa khiến bố yên tâm nhất chính là thằng con trai lớn này!”
*
Cy: “Cũng không có nghĩa là cô không thể yêu sớm” theo ý anh nhà là “Có thể yêu đương sớm với tôi” 😗. Tui thấy Phương Nhạc anh nôn nóng lắm rồi đấy :)))))