Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Trăng Ngả Về Tây - Chương 3

  1. Home
  2. Trăng Ngả Về Tây
  3. Chương 3
  • 10
Prev
Next

Chương 3

Trần Hề không lạ giường, đêm đó cô ngủ rất ngon. Đồng hồ sinh học đánh thức cô dậy lúc năm giờ. Trong nhà yên tĩnh, ông chủ Phương và Phương Nhạc chắc sẽ không dậy sớm như vậy, cô thức dậy lật xem sách một lúc, lúc khoảng sáu giờ ba mươi thì thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân trên sàn nhà.

Là Phương Nhạc, anh rời khỏi phòng ngủ, đi vào nhà vệ sinh, sau đó đi xuống lầu.

Trần Hề nhìn ra ngoài cửa sổ, sáu giờ rưỡi vào mùa đông trời vẫn còn tối. Cô tiếp tục đọc sách, khoảng bảy giờ mới bước ra khỏi phòng ngủ.

Ở tầng dưới không thấy Phương Nhạc đâu cả, ông chủ Phương ngáp một cái, đầu thì như cái ổ gà, bảo Trần Hề ăn sáng. Trên bàn ăn chất đầy hộp cơm mang đi, bốc khói nghi ngút, hương thơm ngào ngạt. Trần Hề chẳng hề khách khí, ăn đến no căng bụng. Lúc cô đặt đũa xuống thì ông chủ Phương mới vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, cả người trở lại dáng vẻ một ông chú giàu có đẹp trai.

Tám giờ, Phương Nhạc từ bên ngoài trở về. Trong nhà không có người, trên bàn ăn có mấy món ăn sáng chưa mở đã không còn ấm nữa. Anh tắm xong thì đi xuống, bỏ đồ ăn sáng vào lò vi sóng hâm nóng lại, chưa ăn được phân nửa thì Phan Đại Châu đã ôm quả bóng rổ tới tìm.

Phan Đại Châu chà xát đôi giày thể thao dưới chân, đôi mắt nhỏ lanh lợi dưới cặp kính dày lúng liếng nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi Phương Nhạc: “Đứa bị câm điếc mới tới ở nhà cậu đâu?”

Phương Nhạc mở cửa xong thì quay trở lại, nói: “Cẩn thận như thế làm gì, người câm điếc không nghe được.”

Phan Đại Châu nghĩ lại thì thấy cũng đúng, cậu ấy nhanh chóng khôi phục lại giọng nói bình thường: “Người đâu? Người đâu? Dáng vẻ thế nào?”

Cách đây không lâu, Phan Đại Châu đến nhà Phương Nhạc lấy sách bài tập, nghe người lớn nhà họ Phương nói muốn đưa một cô bé về nuôi, không nghe rõ nội dung cụ thể, đại khái là vì thấy cô bé đáng thương, cả nhà đều bị câm điếc.

Phan Đại Châu biết hôm Tết dương lịch ông chủ Phương sẽ đi đón người về, hôm Tết dương lịch hôm qua cậu ấy tò mò đến nỗi tay chân bứt rứt, chờ đến hôm nay cuối cùng cũng có thể đến để tìm hiểu.

Phương Nhạc cũng không thèm nhắc nhở cậu ấy rằng “Người câm điếc” thật ra không câm cũng không điếc, chỉ nói: “Người ta không có ở đây.”

“Mới sáng sớm mà đã không có ở đây rồi à?”

Phan Đại Châu cởi giày đi vào, Phương Nhạc hất cằm chỉ đồ ăn trên bàn ý bảo cậu ấy ăn. Trước khi tới đây Phan Đại Châu đã ăn no nê, nhưng bụng vẫn còn có thể chứa được, cậu ấy liền chộp lấy một cái bánh bao nhỏ nhét vào miệng, ú ớ hỏi: “Cô ấy trông thế nào? Hôm qua cậu có gặp cô ấy không?”

Gặp rồi, nhưng Phương Nhạc không có hứng thú miêu tả dung mạo của đối phương, Phan Đại Châu lại dây dưa chẳng chịu bỏ qua. Phương Nhạc thấy cậu ấy chưa đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, anh cau mày bảo cậu ấy tí tối thì tự tới mà nhìn.

Phan Đại Châu bất đắc dĩ bỏ cuộc, chợt nhận ra tay trái của Phương Nhạc đang quấn băng gạc: “Này, tay cậu bị sao vậy? Bị thương à?” Cậu ấy hỏi.

“Ừ.”

“Vậy còn có thể chơi bóng được không?” Phương Nhạc thuận tay trái, tuy anh cũng có thể sử dụng tay phải nhưng khi chơi bóng rổ vẫn quen dùng tay trái.

“Không chơi đâu, tớ đến bệnh viện một chuyến.”

Phan Đại Châu kinh ngạc: “Tay của cậu nghiêm trọng đến vậy á?”

Phương Nhạc nói: “Bà nội tớ đang ở bệnh viện.”

Khi đó Phan Đại Châu mới nhận ra rằng không chỉ “người câm điếc” không ở đây, mà cả những người khác trong nhà họ Phương cũng không có ở đây.

Phan Đại Châu dứt khoát không đến nhà thi đấu nữa, đi theo Phương Nhạc đến bệnh viện phụ thuộc số hai. Hai người xuống xe buýt, đi vào cửa sau của bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy xe của ông chủ Phương từ đường dành cho xe hơi đối diện bệnh viện đi ngang qua, trong nháy mắt đã rẽ vào góc đường rồi biến mất. Phan Đại Châu nói “ê, ê” hai tiếng không kịp kêu xe dừng lại, cậu ấy lắc cánh tay Phương Nhạc, hỏi một cách thiết tha cần chứng thực: “Có phải là cô gái trong xe không?”

Đúng lúc bên ghế lái phụ quay về phía họ, cửa sổ mở ra, Phương Nhạc cũng nhìn thấy Trần Hề đang ngồi ở ghế phụ, anh liền “Ừ” một tiếng.

“Không nhìn rõ, tại sao bố cậu quẹo cua mà không biết giảm tốc độ xe chứ.” Phan Đại Châu lẩm bẩm.

Vì tò mò, Phan Đại Châu kiên quyết đi theo Phương Nhạc cả ngày, nhưng Trần Hề ngày hôm đó không xuất hiện ở nhà họ Phương, vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết, Trần Hề vẫn chưa từng xuất hiện lần nào nữa.

Phan Đại Châu không gặp những người khác của nhà họ Phương, không thể giải quyết được những nghi ngờ của mình, khó chịu đến mức gần như chán nản, nhưng Phương Nhạc lại không hề ngạc nhiên khi Trần Hề biến mất.

Đêm đó, Phương Nhạc đứng ở lầu hai nhìn xuống, chú ý tới Trần Hề chỉ đeo một chiếc cặp sách trông có vẻ rất nhẹ, dù nghèo đến đâu cũng không đến nỗi không có hành lý nào, vậy thì có lẽ không có ý định sống ở đây, cho nên anh cũng không hỏi những người trong nhà.

Có lẽ anh có chút kinh ngạc trước cách “phản ứng” nhỏ mà có võ của Trần Hề đêm đó, nhưng anh cũng không có tò mò về Trần Hề, cũng hy vọng đối phương sẽ không đặt chân tới nơi này nữa.

Nhưng nhiều khi, thực tế lại thích làm điều ngược lại.

Giữa tháng một, vào đêm thi cuối cấp lớp 9 kết thúc, Trần Hề lại xuất hiện. Lần này cô kéo theo một chiếc túi da rắn đựng quần áo và sách trong đó.

Lúc ông chủ Phương giúp cô xách túi da rắn qua cửa thì trách cô, nói: “Một cái vali thì đáng bao nhiêu tiền đâu chứ? Đáng lẽ con nên nói sớm với chú, chú sẽ mang vali đến giúp con đóng gói đồ đạc thì tốt biết mấy.”

Trần Hề an ủi người tốt bụng: “Chắc chú chưa bao giờ sử dụng túi da rắn rồi. Thực tế, túi da rắn rất thiết thực, vừa tiết kiệm mà còn bền nữa.”

“Sao chú chưa bao giờ sử dụng túi da rắn được? Mười năm trước, chú cũng mang theo túi da rắn chen chúc với người khác trên tàu đó.”

Ồ, hóa ra nhà họ Phương mười năm trước chưa bị tách ra.

Vết thương ở tay Phương Nhạc đã bình phục. Tối hôm đó hẹn với Phan Đại Châu đến nhà thi đấu chơi bóng, anh cầm túi thể thao đang định đi ra ngoài thì đụng phải hai người đang xách túi da rắn đi vào này.

Hai bên gặp nhau ở cửa vào, ông chủ Phương thấy con trai mình đi ra ngoài thì hỏi: “Con đi đâu vậy?”

“Chơi bóng.” Phương Nhạc mở tủ giày, lấy ra một đôi giày rồi ném xuống đất.

Ông chủ Phương nói: “Em gái con đến rồi, hôm nay đừng ra ngoài nữa, bố gọi đồ ăn bên ngoài rồi, lát nữa chúng ta cùng ăn.”

Phương Nhạc cúi đầu mang giày thể thao, khóe mắt anh nhìn thấy chân Trần Hề đột nhiên lặng lẽ di chuyển về phía sau. Phương Nhạc nói “Không ăn”, đẩy ông chủ Phương ra rồi đi ra khỏi cửa. Khi anh đang đi thang máy xuống tầng dưới, anh chợt nghĩ đến hành vi lặng lẽ lùi về sau khó hiểu vừa rồi, có lẽ bắt nguồn từ câu “Tránh xa tôi ra chút” mà anh nói với cô đêm đó.

Phương Nhạc đi chơi bóng rổ về đã hơn mười giờ. TV trong phòng ngủ của ông chủ Phương đang bật ầm ĩ, ở nhà không có người nào khác, Phương Mạt và mẹ Phương vẫn đang ở nhà của cậu. Bà nội Phương thay phiên sống cùng ba đứa con, sau Tết khi vừa xuất viện, bà ấy được dì Phương đón về.

Đêm nay lại có thêm một người, Phương Nhạc cầm quần áo đi tắm rửa, cửa hai phòng ngủ vuông góc, cộng thêm nhà vệ sinh thì thành hình vuông thiếu một cạnh. Cửa nhà vệ sinh đang mở, Phương Nhạc đang muốn đi vào thì cửa phòng ngủ nhỏ đột nhiên mở ra, hai người chỉ cách nhau có mấy thước, người ở cửa phòng ngủ dừng bước chân đang định đi vào nhà vệ sinh lại, Phương Nhạc mắt nhìn thẳng lập tức bước vào nhà vệ sinh.

Ngày hôm sau, Phương Nhạc vẫn làm việc và nghỉ ngơi theo lịch nghỉ lễ như thường lệ, ra ngoài trước bảy giờ và trở về vào khoảng tám giờ. Dì Vương – cô giúp việc đang dọn dẹp phòng khách, vẫn chưa dọn dẹp đến tầng hai.

Dì Vương một tuần đến đây hai buổi để dọn dẹp toàn bộ nhà cửa và nấu luôn bữa trưa. Dì ấy cũng tò mò, khi gặp Phương Nhạc bèn hỏi: “A Nhạc này, cô bé mà bố con đưa về trông như thế nào? Con bé có dễ hòa hợp không?”

Phương Nhạc đi vào bếp rót nước, nói: “Cô ấy ở trên lầu.” Ý là bảo dì Vương tự mình đi xem.

Dì Vương nói: “Con bé không có ở đây, lúc dì tới đây đã không thấy con bé đâu rồi, bố cháu cũng không có ở nhà.” Dì Vương đã lên lầu từ lâu, trong căn phòng em bé đó cũng không có ai.

Phương Nhạc cũng không để ý, uống nửa ly nước rồi nói: “Vậy tí nữa là dì có thể gặp được.”

Nhưng “tí nữa” này dường như xa vời vợi.

Cả ngày Trần Hề đều không xuất hiện ở nhà họ Phương. Buổi trưa dì Vương nấu cơm rồi rời đi, Phương Nhạc mới mười lăm tuổi vẫn còn đang lớn, thân hình cao lớn, tốc độ trao đổi chất rất nhanh, sức ăn rất lớn, một mình ăn hết đồ ăn trên bàn. Buổi tối khi ông chủ Phương trở về, chỉ thấy ông ấy đang xách bữa tối đã đóng gói mang về, nhưng lại không thấy Trần Hề đi cùng.

Phương Nhạc im lặng ăn tối với ông chủ Phương.

Ngày hôm sau trong nhà vẫn không có người, Phương Nhạc và ông chủ Phương chỉ gặp nhau vào buổi tối, hai cha con vẫn đặt đồ ăn bên ngoài để ăn tối, ngày thứ ba cũng như vậy.

Ngày thứ tư dì Vương đến dọn dẹp, mở cửa sổ và cửa ra vào phòng em bé cho thông thoáng, gọi Phương Nhạc: “A Nhạc, sao cô bé đó vẫn chưa thấy ở nhà vậy? Suốt kỳ nghỉ đông con bé đều ra ngoài sớm như vậy à?”

Không phải ra ngoài sớm như vậy mà là không thấy bóng dáng cô đâu cả. Phương Nhạc đang ở phòng ngủ nhét một đôi giày chạy bộ phiên bản giới hạn vào túi ép nhựa, cau mày nói: “Con không biết.” Mấy ngày nay anh đã bị Phan Đại Châu hỏi đến mấy lần đến nỗi cảm thấy rất phiền.

Phan Đại Châu rất tò mò, bất cứ khi nào gặp cũng hỏi Phương Nhạc về “người câm điếc đó”. Nhà thi đấu trong nhà vắng tanh, khi không có ai tập thể dục, nói chuyện y chang như có hiệu ứng của loa phóng thanh, khi cậu ấy vừa hỏi thì những người chơi bóng bàn, cầu lông cũng biết, rồi còn có bể bơi, phòng tập gym, phòng tập yoga, võ đài đấm bốc…

Nhà thi đấu ở ngay cạnh khu dân cư, người tới đó tập luyện phần lớn đều là người dân ở gần đó, Phương Nhạc dường như đã chọc vào sào huyệt của Trần Hề, bây giờ anh đi đến đâu cũng có người hỏi anh về Trần Hề.

Đã hơn nửa tháng kể từ Tết dương lịch, anh chỉ nhìn thấy Trần Hề vỏn vẹn có hai lần, nhưng vì anh đã chọc vào hang ổ của Trần Hề, nên dáng vẻ và cách ăn mặc của Trần Hề dường như đã in sâu vào tâm trí anh.

Dáng người gầy gò, cao chưa đến một mét sáu, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng để lộ ra vầng trán, mặt nhỏ, mắt tròn, ngoại hình bình thường, áo khoác chưa từng thay, bộ quần áo cotton màu đen rõ ràng đã mặc được vài năm, đôi giày thể thao trên chân không thể nói là bẩn nhưng việc mang chúng quá nhiều lần và giặt giũ khiến đôi giày thể thao trông đã xỉn màu và sờn rách.

Anh không nhìn thấy Trần Hề, nhưng Trần Hề ở khắp mọi nơi.

Quá là bất bình thường.

Sau khi bọc xong đôi giày chạy bộ, Phương Nhạc cất vào tủ đựng đồ. Khi anh ra khỏi phòng ngủ, dì Vương đã vào bếp làm bữa trưa. Cửa phòng em bé rộng mở, dì Vương có thói quen mỗi lần khi mở cửa sổ cho thông gió thì đều sẽ mở hết tủ ngăn kéo ra, nói mười năm nữa formaldehyde* sẽ không tiêu tan nổi, dự án khổng lồ phân tán formaldehyde phải được thực hiện bằng mọi cách có thể.

(*Formaldehyde là Hợp chất hữu cơ formaldehyde, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđehit đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là CH₂O. Formaldehyde lần đầu tiên được nhà hóa học người Nga Aleksandr Butlerov tổng hợp năm 1859 nhưng chỉ được Hoffman xác định chắc chắn vào năm 1867)

Phương Nhạc không bước vào căn phòng này, anh đứng ở cửa nhìn qua một lượt, chăn ga gối đệm được gấp gọn gàng, không hề có dấu hiệu cho thấy có người ở.

Lúc dì Vương rời đi quên kết thúc công việc còn đang dang dở, đêm đó gió thổi mạnh, Phương Nhạc nghe thấy tiếng khung cửa sổ trong phòng ngủ của mình đập mạnh. Cửa sổ của những khu nhà ở cao tầng nhỏ mở vào trong, khung cửa sổ hơi lỏng, khi gió mạnh thổi, các khung cửa sổ va vào nhau không ngừng.

Phương Nhạc mở cánh cửa nhỏ đi vào phòng ngủ bên cạnh, đóng cửa sổ, cũng thuận tiện đóng tủ và ngăn kéo lại. Lúc này anh mới nhìn thấy một chiếc áo khoác mùa đông màu đỏ tươi treo trong tủ, ngoài ra còn có mấy bộ quần áo theo mùa khác xếp chồng lên nhau. Trong ngăn tủ có chồng sách giáo khoa cao ngất ngưởng, có sách của tiểu học, cũng có sách của cấp hai.

Ngay cả sách giáo khoa tiểu học cũng đã chuyển đến đây, rõ ràng là sẽ ở rất lâu, nhưng còn người đâu?

Cuối cùng Phương Nhạc tự đưa ra nghi vấn, nhưng anh vẫn không mở miệng hỏi, mỗi ngày đi vệ sinh đều sẽ liếc mắt nhìn cửa phòng em bé, mỗi ngày ngồi trên giường và trước bàn làm việc sẽ thỉnh thoảng liếc nhìn bức tường chung với phòng em bé. Một đêm nọ, anh nghe thấy tiếng động gì đó, tưởng rằng phòng bên cạnh có người,, nhưng ngày hôm sau cửa phòng em bé vẫn đóng chặt, ông chủ Phương vẫn một mình về nhà vào giờ ăn tối và mang theo đồ ăn mua bên ngoài về.

Đến ngày 27 tháng Giêng, ngày thứ sáu trước đêm giao thừa, nhà ông chủ Phương cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt.

Bà nội Phương lợi dụng thời điểm giá đồ ăn dịp Tết chưa tăng vọt, đã giúp ông chủ Phương đi chợ mua những loại đồ ăn có thể dự trữ được. Đồ ăn quá nhiều nên bà ấy xách không hết, bà nội Phương đã thuận tiện mượn Phương Mạt từ nhà cậu để sử dụng. Vì phải giúp xách đồ ăn nên đương nhiên Phương Mạt phải theo bà nội về nhà.

Phương Nhạc ra mở cửa, Phương Mạt vừa nhìn thấy anh đã cười khẩy. Phương Nhạc làm ngơ cô ấy, đi qua cô ấy để giúp bà nội ở phía sau xách đồ ăn.

Cánh tay của Phương Mạt đã sắp gãy, cô ấy đặt đồ ăn xuống sảnh ngay cửa rồi quay người định rời đi, nhưng bà nội Phương đã bước tới ngăn lại.

Bà nội Phương chặn cửa lại, nói: “Con muốn đi đâu thế? Bị rơi đồ à?”

Phương Mạt nói: “Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, đương nhiên phải trở về thôi.”

“Trở về đâu? Đây không phải nhà của con à?”

“Sao con dám coi đây là nhà của mình được chứ nội? Sợ ngày nào đó bị đâm sau lưng một nhát mất.”

“Con đang nói vớ vẩn gì thế? Không dám coi đây là của mình hả? Câu này là nói cho bà nghe phải không? Bà nuôi con vô ích rồi phải không!” Bà nội Phương giơ tay đánh cô ấy.

Phương Mạt hét lên “Ui da” rồi né tránh, ôm lấy cánh tay của bà nội và nhận sai: “Con nói cho ai đó nghe mà, không phải bà, không phải bà!”

Phương Nhạc phớt lờ những chuyện này, im lặng mang tất cả đồ ăn để trên sảnh ở cửa vào bếp.

Hôm nay ông chủ Phương cố ý không ra ngoài, lấy lòng bưng đĩa trái cây ra đặt trước mặt mẹ mình và con gái. Phương Mạt bất đắc dĩ phải ngồi trên ghế sô pha, không để ý đến mọi người. Phương Nhạc từ trong bếp đi ra, đang định quay lại phòng thì lại bị bà nội Phương gọi lại.

“A Nhạc, pha cho bà một tách trà, mang cho chị con thứ gì để uống luôn. Hỏi xem chị con muốn uống gì.”

Phương Mạt đang chơi trò chơi rắn săn mồi trên điện thoại, không ngẩng đầu lên, nói: “Thôi đừng, con không xứng để nó hầu hạ đâu.”

Bà nội Phương lạnh lùng nói: “Con vẫn chưa thôi đi đúng không? Hay để bà đây tự hầu hạ con nhé?”

Phương Mạt bặm môi, im lặng đặt điện thoại xuống, bà nội Phương lại nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay rồi xoa xoa, gọi Phương Nhạc: “Đi đi chứ, phải đợi gọi một tiếng thì mới đi phải không?”

Phương Nhạc đi vào phòng bếp pha một tách trà xanh, lại lấy ra một lon nước đặt trước mặt hai vị phu nhân, bà nội Phương lại ra lệnh: “Mở giúp chị con đi.”

Phương Nhạc miễn cưỡng mở lon nước ra.

Bà nội Phương lại nói với Phương Mạt: “Đồ ăn ban nãy nặng quá phải không? Tay con còn nhấc lên nổi không?”

Phương Mạt rên rỉ, cầm lon nước lên uống một hơi.

Lúc này bà nội Phương mới hài lòng, không còn quan tâm đến việc Phương Nhạc muốn đi lên lầu và Phương Mạt chơi điện thoại di động nữa. Bà ấy nhớ đến Trần Hề, hỏi: “Hề Hề vẫn chưa nghỉ phép à?”

Cuối cùng ông chủ Phương cũng có tư cách lên tiếng, ông chủ Phương trả lời: “Chưa mẹ, con bé đến ngày 30 mới được nghỉ.”

Lúc này Phương Mạt mới nhớ tới cô bé mà gia đình cô ấy quyết định đưa về nuôi, đêm đầu năm cô ấy đã nhìn thấy cô bé, nhưng cô ấy lại khóc nhiều đến nỗi nước mắt làm nhòe cả mắt, cô ấy vẫn chưa để ý đến việc đối phương trông cao thấp béo gầy thế nào.

Phương Mạt không muốn nói chuyện với ông chủ Phương, nhưng không kìm được sự tò mò, cô ấy quay lại hỏi bà nội: “Em ấy không phải đang học lớp 9 sao ạ? Vẫn chưa được nghỉ à? Không phải nói sẽ chuyển trường cho em ấy sao ạ?”

Ngày nhà họ Phương bàn bạc muốn đưa Trần Hề về nuôi, nhà họ Phương bề ngoài vẫn bình yên, ông chủ Phương gọi điện cho một người bạn để hỏi thăm, hỏi xem học kỳ đầu tiên của lớp 9 còn hơn một tháng nữa, nếu muốn chuyển trường đến Hà Xuyên thì được không. Không biết người bạn đó có đáng tin không, ông ta vậy mà bảo chẳng có vấn đề gì nên ông chủ Phương mới nói đợi đến Tết dương lịch sẽ đưa người đến.

Sau này trong nhà không yên ổn, người lớn cũng không còn hơi sức đâu mà nhắc tới chuyện của Trần Hề với bọn nhỏ, vì vậy Phương Mạt luôn nghĩ rằng Trần Hề đã chuyển trường đến Hà Xuyên vào Tết dương lịch.

Phương Nhạc vốn đang định đi lên lầu, nghe vậy liền đi trở lại ghế sô pha, nhặt một quả quýt đường lên, chậm rãi gọt vỏ.

Bây giờ ông chủ Phương nghe thấy con gái hỏi, tự nhiên nói như súng liên thanh: “Haiz, chú Lưu đó của con đang khoác lác thôi, còn hơn một tháng nữa sao có thể chuyển trường khác được? Sau này chú Lưu của con nói rằng có thể giúp con bé học dự thính ở học kỳ hai năm lớp 9, học tịch* thì không chuyển được, phải quay về thị trấn Tân Lạc tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba.”

(*Sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó)

Phương Mạt không kiềm được mà nói chuyện với ông chủ Phương, cô ấy hỏi: “Vậy trường của con bé vẫn chưa được nghỉ ạ?”

“Nghỉ từ lâu rồi, thi cuối kỳ diễn ra cùng ngày với trường của A Nhạc đó. Thi xong bố liền đến đón con bé, hiện tại con bé đang bị kéo đi học!” Ông chủ Phương nói: “Lúc đó bố không biết Trần Hề học giỏi như vậy, căn bản không cần phải chuyển trường học dự thính gì đó. Con bé đăng ký thi kỳ thi ở tỉnh gì đó, hôm Tết dương lịch con bé đã đến trường THPT Số 8 để thi, cũng đã đỗ luôn rồi. Con bé nói đợi đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba chỉ cần vượt qua điểm tối thiểu thì có thể đến đây học. Bây giờ bọn nhỏ vừa nghỉ đông đã bị bắt đi học luôn rồi.”

Ông chủ Phương nhấn mạnh: “Trường THPT Số 8 chỉ tuyển ba mươi người, mọi người nói có giỏi hay không kia chứ!”

Phương Mạt là đứa học cho có, cô ấy không hiểu: “Đó là kỳ thi gì vậy?”

Bà nội Phương mù chữ, cũng không hiểu cái này, ông chủ Phương chưa bao giờ có thể hiểu được mấy chuyện của người học hành, đi vào tai này là ra tai kia, không hề nhớ những danh từ mà Trần Hề đã nói.

Phương Nhạc chậm rãi ăn xong hai quả quýt đường, vừa ngẩng đầu đã đụng phải ba cặp mắt to ngơ ngác đang nhìn mình, anh dừng lại, ném vỏ cam vào thùng rác.

“Kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh.” Anh nói.

Thành phố Hà Xuyên là thành phố thuộc tỉnh, có một vài trường cấp ba nổi tiếng, chỉ tiêu tuyển sinh chỉ giới hạn cho những người có học tịch trong thành phố này, học sinh từ các thành phố và thị trấn khác trong tỉnh muốn vào các trường cấp ba của thành phố Hà Xuyên, về cơ bản thì chỉ có thể chỉ thông qua con đường tuyển sinh cấp tỉnh.

Trình độ giáo dục của thị trấn Tân Lạc còn hạn chế, mấy trường cấp hai cũng chưa từng có ai đăng ký thi tuyển cấp tỉnh vào trường cấp ba của Hà Xuyên, Trần Hề cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này trước khi lên lớp 8.

Mẹ Trần lúc đó đã bệnh nặng, trước khi phát bệnh, bà làm nghề đánh giày cho người ta. Trước khi năm học lớp 8 bắt đầu, Trần Hề muốn kiếm thêm chút tiền phụ mẹ nên đã dẫn em trai ra đường đánh giày cho người khác.

Đêm đó cô đang đánh giày cho một khách hàng, nghe thấy khách hàng nói chuyện điện thoại.

“Trường THPT phụ thuộc đứng thứ hai, trường THPT Số 8 đứng thứ nhất. Thực ra hai trường ngang bằng nhau, điểm thấp nhất của năm trước cũng có thể đủ điểm đậu kỳ tuyển sinh đợt hai đấy… Cuộc thi chắc chắn rất quan trọng. Năm ngoái, chín học sinh của trường THPT Số 8 đã được tuyển thẳng vào đại học Kinh và đại học Khánh*, nhưng hầu hết học sinh vẫn chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học… Phí tài trợ à? Tôi không biết về phí này, chưa bao giờ nghe nói trường THPT Số 8 và trường THPT phụ thuộc thu phí tài trợ cả, thằng bé là học sinh ở ngoại thành nên có thể thử đăng ký thi tuyển sinh cấp tỉnh… Hiện tại thằng bé đang học lớp 9, tôi không chắc liệu có kịp không… Được rồi, tôi kiểm tra xong sẽ nói cho anh biết.”

(*Tác giả không lấy tên trường Đại học ngoài đời thực, thường gọi tắt tên Đại học bằng 1 chữ cộng với từ Đại trong Đại học (ví dụ đại học Bắc Kinh thì viết là Bắc Đại), này chỉ ghi vậy thì tui thật sự ko biết nên gọi là gì nên cứ để một chữ vậy thôi 😅)

Trần Hề đang đánh giày lại nghĩ đến việc khác, cuộc điện thoại cô nghe được đã phá vỡ kén thông tin của cô, khiến tâm trí còn non nớt của cô bị sốc.

Đây là lần đầu tiên cô biết đến trường trung học trọng điểm của thành phố thuộc tỉnh, lần đầu tiên biết tỷ lệ trúng tuyển của Đại học Khánh và Đại học Kinh, cũng là lần đầu tiên cô nghe nói đến cái gọi là tuyển sinh cấp tỉnh.

Khi khai giảng năm lớp 8, Trần Hề vội vàng đến gặp giáo viên chủ nhiệm để lấy tin tức. Những ngày sau đó, Trần Hề chăm chỉ học tập, nghiên cứu những đề khó. Đến năm lớp 9, giáo viên chủ nhiệm đã giúp cô để ý đến thông tin tuyển sinh cấp tỉnh của trường trung học Hà Xuyên. Tháng 10, Trần Hề đã gọi điện cho giáo viên của văn phòng tuyển sinh trường THPT Số 8 để hỏi thăm thông tin tuyển sinh cấp tỉnh của trường THPT Số 8 năm nay ở phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm.

Sau đó, cô gửi sơ yếu lý lịch của mình đến trường THPT Số 8, trong đó có điểm kiểm tra đứng đầu của cô ở nhiều môn học khác nhau, sau đó cô đã đủ điều kiện tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp tỉnh vào trường THPT Số 8.

Trường THPT Số 8 chỉ công bố tuyển sinh 30 chỉ tiêu trên toàn tỉnh trong năm nay, vào hôm tết Dương lịch Trần Hề đã đến Hà Xuyên, vào sáng hôm sau cô liền tham gia kỳ thi viết và phỏng vấn tuyển sinh cấp tỉnh của trường THPT Số 8. Buổi trưa sau khi đến thăm bà nội Phương ở bệnh viện thì trở về thị trấn Tân Lạc. Trong vòng ba ngày, cô đã nhận được kết quả xét tuyển cấp tỉnh, bước tiếp theo là làm theo các bước, chỉ cần cô đậu kỳ thi tuyển sinh cấp ba thì cô có thể thành công vào trường THPT Số 8 Hà Xuyên đi học, trường học đương nhiên sẽ giúp cô giải quyết vấn đề về học tịch.

Khi kỳ thi cuối cấp lớp 9 kết thúc, Trần Hề – người đăng ký vào trường THPT Số 8, ngay lập tức bị đưa đi tham gia đợt tập trung khép kín, đây là lý do cô đến rồi lại biến mất không một chút dấu vết.

Mấy ngày này, mối quan hệ căng thẳng giữa nhà họ Phương đã dịu đi đôi chút, bà nội Phương tiếp tục ở lại nhà con gái, còn Phương Mạt vẫn trở về nhà cậu để ở cùng mẹ Phương.

Dì Vương – người chuyên tâm phân tán formaldehyde lại quên làm xong công việc, Phương Nhạc đút túi quần đứng trước cửa phòng em bé quan sát một lúc.

Gió thổi rèm cửa bay bay, dự báo thời tiết nói sắp tới cho đến Tết âm lịch sẽ có nhiều mưa và tuyết hơn.

Đúng như dự đoán, trời bắt đầu có tuyết rơi dày đặc vào lúc chạng vạng, tuyết tiếp tục rơi cho đến ngày 29. Một ngày trước khi đợt tập trung của Trần Hề dự kiến kết thúc, tuyết trên mặt đất đã dày hơn một thước.

Buổi sáng, Phương Nhạc nhận được điện thoại từ ông chủ Phương, ông chủ Phương nói: “Nhóc này, Trần Hề nói rằng lớp của tụi nó đã bị tố cáo gì đó, hôm nay phải quay về. Bố và chú Thẩm của con vẫn đang ở Nghi Thanh, con giúp bố đi đón Trần Hề đi. Tuyết rơi dày như vậy bố sợ con bé không biết về thế nào, con bé thậm chí còn chưa ngồi ô tô một mình. Dịp Tết mấy kẻ buôn người nhiều lắm!

Phương Nhạc nhận được tin nhắn từ ông chủ Phương, đây là số điện thoại di động mà ông chủ Phương đã đăng ký cho Trần Hề.

Phương Nhạc mặc áo khoác vào, cầm túi đeo chéo đi ra ngoài đón người.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 3"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online